Chương 56: Chủ nhân vui giận thất thường
Đam Quân
08/06/2016
Đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ thì người nam nhân kia lại xuất hiện.
- Chủ tử mời Tang đương gia dự tiệc.
Ông nói rồi nhìn Tang Vi Sương, lại nhìn Lâu Kiêm Gia phía sau nàng và Dương Yên. Không đợi Tang Vi Sương trả lời, ông đã rời đi.
Hiện nay Thần nhị gia là ân nhân cứu mạng của họ, hắn thiết yến sao có thể không đi? Tang Vi Sương xoay người giúp Lâu Kiêm Gia chỉnh lại y phục.
Lâu Kiêm Gia vẫn mang vẻ mặt vô tội như thường ngày, chỉ là Tang Vi Sương không nhìn ra được sự bất mãn trong đôi mắt thuần khiết ấy. Hắn không hề thích người nam nhân lãnh đạm cưỡi ngựa trắng kia, không thích biểu cảm của hắn ta khi nhìn Tang Vi Sương.
- Có muốn đi rửa mặt không?
Tang Vi Sương vừa giúp hắn búi tóc vừa dịu dàng hỏi.
Thiếu niên không lắc đầu cũng chẳng gật đầu.
Tang Vi Sương cười cười, cười dáng vẻ ngu ngốc mà đơn thuần của hắn, nàng nhìn quanh bốn phía, thấy ở giữa viện có một hòn giả sơn, nơi đó có một con suối nhỏ chảy ra.
Khu vực quận Lưu núi tốt nước tốt, các gia đình phú quý ở quận Lưu làm hòn giả sơn luôn dùng suối để trang trí, điều này trước kia nàng đã từng nghe nói nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghỉ chân ở quận Lưu.
Có điều vật tao nhã như thế sắp bị nàng “khinh nhờn” rồi, Tang Vi Sương cười cười, lấy một cái khăn sạch trong ngực, hơi nhấc vạt áo, đi đến con suối nơi hòn giả sơn, thấm nước, vắt khăn rồi lại đứng dậy đi về phía Lâu Kiêm Gia.
Nàng cười dịu dàng, dùng khăn ướt lau mặt cho hắn.
Nước suối hơi lạnh khiến Lâu Kiêm Gia không thoải mái lui về sau một bước, không rõ vì ngượng hay vì sợ hãi và thích thú nho nhỏ...
Làn da như ngọc của hắn không chịu được “khinh nhờn” lập tức nóng lên. Đôi mắt đẹp như sao của hắn hơi né tránh, không dám nhìn nàng, lại vô cùng khát vọng được nàng thân thiết, được nàng gần gũi, được ngón tay nàng chạm vào...
Dường như cảm nhận được khí lạnh ẩn nấp ập đến, bàn tay Tang Vi Sương đang lau mặt cho Lâu Kiêm Gia định rụt về.
Nàng đang định rụt tay về thì những ngón tay ấm áp như ngọc chạm đến cổ tay nàng, thình lình nắm chặt.
Nàng mờ mịt nhìn hắn, môi mỏng của hắn khẽ nhếch, ánh mắt lạnh thấu xương, ngạo nghễ như chim ưng. Trong chớp mắt, gương mặt quyến rũ xinh đẹp tựa tranh vẽ kia như biến thành một người khác vậy.
- Lâu Kiêm Gia...
Nàng ngỡ ngàng gọi khẽ, rất muốn biết lúc này có phải hắn đang trở lại như đã từng...
Hắn chói mắt đến thế, giống ngôi sao, giống ngọn đèn, giống ánh sáng lung linh, đôi con ngươi quyến rũ kia của hắn khiến trái tim say giấc đã lâu của nàng cuồng loạn không thôi.
Nàng không ngờ trái tim đã nguội như tro tàn của mình vẫn có thể cuồng loạn như thế vì hắn lúc này.
Hắn nắm chặt tay nàng, nàng chăm chú nhìn hắn, hai người đều quên mất một nam nhân hơi thở như hàn băng đang đến gần.
- Tang Vi Sương, ngươi còn muốn bổn hầu đợi bao lâu?
Trong giọng nói xen lẫn cơn phẫn nộ khó mà nói rõ.
Nghe tiếng, Tang Vi Sương nhìn người nọ, khóe môi nam nhân đó hơi nhếch, khắp người phát ra sát khí lạnh thấu xương, y phục tím của hắn trong màn đêm càng thêm lạnh lẽo.
Tang Vi Sương da đầu cứng lại, phần lưng tê dại, nàng cuống quýt vung tay Lâu Kiêm Gia đang nắm tay nàng ra.
Tay Lâu Kiêm Gia bỗng dưng trống rỗng, cảm giác mất mát ngỡ ngàng tức khắc tuôn ra như suối, ánh mắt lạnh và ngạo nghễ như chim ưng biến mất rất nhanh, đôi con ngươi màu hổ phách trong nháy mắt bị một lớp đục ngầu thay thế, bộ dạng hắn vẫn ngây ngốc vô tri như cũ, là một Lâu Kiêm Gia mất đi ký ức.
- Chuyện đó...
Tang Vi Sương không phát hiện trên trán mình đã rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, trong Tây viện, Cẩm Văn, Dương Yên và cả A Vượng đều vô cùng căng thẳng nhìn nàng, hiển nhiên họ đều cảm nhận được cơn giận của Thần nhị gia.
- Xin lỗi, để ngài đợi lâu.
Tang Vi Sương cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không nên lời lại càng không muốn nói, nàng không dám đối mặt với một Thần nhị gia như vậy. Quả thực là nàng không tốt, không nên để người ta đợi lâu.
Một tiếng xin lỗi ấy khiến những người quen biết nàng có mặt ở đó đều kinh ngạc, càng khiến cho ánh mắt rét lạnh của Thần Tố Hi dịu lại, chính vì biết cách làm người của nàng, hiểu được sự kiêu ngạo của nàng mới biết rõ một tiếng “xin lỗi” của nàng “hiếm” đến chừng nào...
Nhìn nàng “ăn nói khép nép” mà lòng Dương Yên chua xót, Thần Tố Hi lại không phải là...
Nhưng ngoài dự tính là nam tử cao quý nghiêm nghị mặc áo tím kia lại từ tốn xoay người rời đi, giọng nói lạnh nhạt như xa như gần truyền đến:
- Nhanh lên chút.
Thiếp thân hộ vệ của Thần Tố Hi hừ nhẹ khinh thường, trong mắt hai người họ thì đám người này rất không biết điều, họ chưa từng thấy ai dám tới trễ yến tiệc của Thần gia gia chủ, càng chưa từng thấy ai được Thần gia gia chủ đến tìm để đi dự tiệc...hôm nay chủ tử quá khác thường rồi.
Tang Vi Sương không dám thất lễ nữa, nàng gọi Dương Yên và A Vượng rồi dẫn theo Lâu Kiêm Gia và Cẩm Văn đi theo bước chân của người Thần gia.
Thần Tố Hi vừa ngồi xuống vị trí chủ nhân trong phòng khách thì thấy một màn như vầy: Tang Vi Sương nắm tay Lâu Kiêm Gia và Cẩm Văn vội vàng chạy tới, mồ hôi trên trán và và ánh mắt không còn trấn định của nàng thể hiện rõ sự khẩn trương của nàng lúc này.
Nàng nín thở đưa mắt nhìn, trái tim thình thịch nhảy loạn. Nàng không biết tại sao mình vừa đến mà sắc mặt nam nhân kia lại khó coi đến thế, nếu hắn ghét nàng như vậy thì tại sao lại dẫn người ngựa đi cứu nàng? Tại sao không để nàng chết dưới tay quân Tần?
Nàng nghĩ có lẽ chỉ vì hắn là quan viên Đại Diêu, cứu một bách tính như nàng chẳng qua là hắn đang thực hiện nghĩa vụ nho nhỏ của mình mà thôi?
Haiz, uổng công nàng còn mang ơn hắn...thôi, nàng vẫn nên dẫn theo Tiểu Lâu của nàng nhanh chóng rời đi thì hơn.
- Tỷ, sắc mặt người này thật khó coi...
Tang Cẩm Văn căng thẳng nắm chặt tay Tang Vi Sương, run rẩy nói, hắn biết người này không đủ khiến hắn sợ đến mức hàm răng run lên, chỉ là hắn vừa từ bên bờ sinh tử trở về nên tinh thần còn hoảng loạn chưa yên. Hắn nắm chặt tay tỷ tỷ, may mà tất cả họ đều còn sống, đại tỷ cũng bình an vô sự.
Tang Vi Sương khó tránh lo sợ bất an, nàng nhe răng trợn mắt với Cẩm Văn:
- Phải đấy, thật khó coi...
- Làm sao đây, bề ngoài người đó là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chúng ta vẫn đừng nên chọc giận người đó...
Đầu óc nhỏ của Tang Cẩm Văn xoay chuyển.
- Nói rất đúng...
Tang Vi Sương nháy nháy mắt với hắn.
Việc hai người “ghé tai thì thầm” rất nhanh đã bị người ngồi trên ghế chủ nhân phát hiện, nhíu mày không vui.
Cẩm Văn thấy ánh mắt rét buốt của Thần nhị gia bắn thẳng đến thì không khỏi run lên, miệng nhỏ rất nhanh mím lại không nói gì nữa.
Trong những người có mặt e rằng chỉ có Lâu Kiêm Gia là không có việc gì, hoàn toàn phớt lờ vui giận của Thần nhị gia.
***
Tang Vi Sương vốn nghĩ Thần gia thiết yến hẳn là có rất nhiều người đến, dù gì thì tiệc công khai Thần nhị gia mới mời nàng đến dự bởi nàng vốn chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng.
Nàng chưa từng nghĩ tham gia yến tiệc này chỉ có Tang gia bọn họ, ngay cả thị vệ thiếp thân của Thần nhị gia và đại thúc áo xám hơn ba mươi tuổi kia đều đứng ở ngoài phòng, quả thực gần như là một buổi gia yến.
Thần Tố Hi thấy vẻ không tự nhiên của Tang Vi Sương thì phất tay cho tiểu nha hoàn bên cạnh gắp thức ăn lui ra, khẽ nâng cằm theo một độ cong tao nhã nói:
- Ta đã sai đại phu chữa bệnh cho gã sai vặt bị thương kia rồi, ngươi không cần lo lắng.
Vốn là lời quan tâm nhưng hắn nói giống như là ra lệnh, nghe có chút biến chất, quả nhiên là người quen ở trên cao, hẳn rất hiếm khi quan tâm người khác như vậy nhỉ.
- Chủ tử mời Tang đương gia dự tiệc.
Ông nói rồi nhìn Tang Vi Sương, lại nhìn Lâu Kiêm Gia phía sau nàng và Dương Yên. Không đợi Tang Vi Sương trả lời, ông đã rời đi.
Hiện nay Thần nhị gia là ân nhân cứu mạng của họ, hắn thiết yến sao có thể không đi? Tang Vi Sương xoay người giúp Lâu Kiêm Gia chỉnh lại y phục.
Lâu Kiêm Gia vẫn mang vẻ mặt vô tội như thường ngày, chỉ là Tang Vi Sương không nhìn ra được sự bất mãn trong đôi mắt thuần khiết ấy. Hắn không hề thích người nam nhân lãnh đạm cưỡi ngựa trắng kia, không thích biểu cảm của hắn ta khi nhìn Tang Vi Sương.
- Có muốn đi rửa mặt không?
Tang Vi Sương vừa giúp hắn búi tóc vừa dịu dàng hỏi.
Thiếu niên không lắc đầu cũng chẳng gật đầu.
Tang Vi Sương cười cười, cười dáng vẻ ngu ngốc mà đơn thuần của hắn, nàng nhìn quanh bốn phía, thấy ở giữa viện có một hòn giả sơn, nơi đó có một con suối nhỏ chảy ra.
Khu vực quận Lưu núi tốt nước tốt, các gia đình phú quý ở quận Lưu làm hòn giả sơn luôn dùng suối để trang trí, điều này trước kia nàng đã từng nghe nói nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghỉ chân ở quận Lưu.
Có điều vật tao nhã như thế sắp bị nàng “khinh nhờn” rồi, Tang Vi Sương cười cười, lấy một cái khăn sạch trong ngực, hơi nhấc vạt áo, đi đến con suối nơi hòn giả sơn, thấm nước, vắt khăn rồi lại đứng dậy đi về phía Lâu Kiêm Gia.
Nàng cười dịu dàng, dùng khăn ướt lau mặt cho hắn.
Nước suối hơi lạnh khiến Lâu Kiêm Gia không thoải mái lui về sau một bước, không rõ vì ngượng hay vì sợ hãi và thích thú nho nhỏ...
Làn da như ngọc của hắn không chịu được “khinh nhờn” lập tức nóng lên. Đôi mắt đẹp như sao của hắn hơi né tránh, không dám nhìn nàng, lại vô cùng khát vọng được nàng thân thiết, được nàng gần gũi, được ngón tay nàng chạm vào...
Dường như cảm nhận được khí lạnh ẩn nấp ập đến, bàn tay Tang Vi Sương đang lau mặt cho Lâu Kiêm Gia định rụt về.
Nàng đang định rụt tay về thì những ngón tay ấm áp như ngọc chạm đến cổ tay nàng, thình lình nắm chặt.
Nàng mờ mịt nhìn hắn, môi mỏng của hắn khẽ nhếch, ánh mắt lạnh thấu xương, ngạo nghễ như chim ưng. Trong chớp mắt, gương mặt quyến rũ xinh đẹp tựa tranh vẽ kia như biến thành một người khác vậy.
- Lâu Kiêm Gia...
Nàng ngỡ ngàng gọi khẽ, rất muốn biết lúc này có phải hắn đang trở lại như đã từng...
Hắn chói mắt đến thế, giống ngôi sao, giống ngọn đèn, giống ánh sáng lung linh, đôi con ngươi quyến rũ kia của hắn khiến trái tim say giấc đã lâu của nàng cuồng loạn không thôi.
Nàng không ngờ trái tim đã nguội như tro tàn của mình vẫn có thể cuồng loạn như thế vì hắn lúc này.
Hắn nắm chặt tay nàng, nàng chăm chú nhìn hắn, hai người đều quên mất một nam nhân hơi thở như hàn băng đang đến gần.
- Tang Vi Sương, ngươi còn muốn bổn hầu đợi bao lâu?
Trong giọng nói xen lẫn cơn phẫn nộ khó mà nói rõ.
Nghe tiếng, Tang Vi Sương nhìn người nọ, khóe môi nam nhân đó hơi nhếch, khắp người phát ra sát khí lạnh thấu xương, y phục tím của hắn trong màn đêm càng thêm lạnh lẽo.
Tang Vi Sương da đầu cứng lại, phần lưng tê dại, nàng cuống quýt vung tay Lâu Kiêm Gia đang nắm tay nàng ra.
Tay Lâu Kiêm Gia bỗng dưng trống rỗng, cảm giác mất mát ngỡ ngàng tức khắc tuôn ra như suối, ánh mắt lạnh và ngạo nghễ như chim ưng biến mất rất nhanh, đôi con ngươi màu hổ phách trong nháy mắt bị một lớp đục ngầu thay thế, bộ dạng hắn vẫn ngây ngốc vô tri như cũ, là một Lâu Kiêm Gia mất đi ký ức.
- Chuyện đó...
Tang Vi Sương không phát hiện trên trán mình đã rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, trong Tây viện, Cẩm Văn, Dương Yên và cả A Vượng đều vô cùng căng thẳng nhìn nàng, hiển nhiên họ đều cảm nhận được cơn giận của Thần nhị gia.
- Xin lỗi, để ngài đợi lâu.
Tang Vi Sương cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không nên lời lại càng không muốn nói, nàng không dám đối mặt với một Thần nhị gia như vậy. Quả thực là nàng không tốt, không nên để người ta đợi lâu.
Một tiếng xin lỗi ấy khiến những người quen biết nàng có mặt ở đó đều kinh ngạc, càng khiến cho ánh mắt rét lạnh của Thần Tố Hi dịu lại, chính vì biết cách làm người của nàng, hiểu được sự kiêu ngạo của nàng mới biết rõ một tiếng “xin lỗi” của nàng “hiếm” đến chừng nào...
Nhìn nàng “ăn nói khép nép” mà lòng Dương Yên chua xót, Thần Tố Hi lại không phải là...
Nhưng ngoài dự tính là nam tử cao quý nghiêm nghị mặc áo tím kia lại từ tốn xoay người rời đi, giọng nói lạnh nhạt như xa như gần truyền đến:
- Nhanh lên chút.
Thiếp thân hộ vệ của Thần Tố Hi hừ nhẹ khinh thường, trong mắt hai người họ thì đám người này rất không biết điều, họ chưa từng thấy ai dám tới trễ yến tiệc của Thần gia gia chủ, càng chưa từng thấy ai được Thần gia gia chủ đến tìm để đi dự tiệc...hôm nay chủ tử quá khác thường rồi.
Tang Vi Sương không dám thất lễ nữa, nàng gọi Dương Yên và A Vượng rồi dẫn theo Lâu Kiêm Gia và Cẩm Văn đi theo bước chân của người Thần gia.
Thần Tố Hi vừa ngồi xuống vị trí chủ nhân trong phòng khách thì thấy một màn như vầy: Tang Vi Sương nắm tay Lâu Kiêm Gia và Cẩm Văn vội vàng chạy tới, mồ hôi trên trán và và ánh mắt không còn trấn định của nàng thể hiện rõ sự khẩn trương của nàng lúc này.
Nàng nín thở đưa mắt nhìn, trái tim thình thịch nhảy loạn. Nàng không biết tại sao mình vừa đến mà sắc mặt nam nhân kia lại khó coi đến thế, nếu hắn ghét nàng như vậy thì tại sao lại dẫn người ngựa đi cứu nàng? Tại sao không để nàng chết dưới tay quân Tần?
Nàng nghĩ có lẽ chỉ vì hắn là quan viên Đại Diêu, cứu một bách tính như nàng chẳng qua là hắn đang thực hiện nghĩa vụ nho nhỏ của mình mà thôi?
Haiz, uổng công nàng còn mang ơn hắn...thôi, nàng vẫn nên dẫn theo Tiểu Lâu của nàng nhanh chóng rời đi thì hơn.
- Tỷ, sắc mặt người này thật khó coi...
Tang Cẩm Văn căng thẳng nắm chặt tay Tang Vi Sương, run rẩy nói, hắn biết người này không đủ khiến hắn sợ đến mức hàm răng run lên, chỉ là hắn vừa từ bên bờ sinh tử trở về nên tinh thần còn hoảng loạn chưa yên. Hắn nắm chặt tay tỷ tỷ, may mà tất cả họ đều còn sống, đại tỷ cũng bình an vô sự.
Tang Vi Sương khó tránh lo sợ bất an, nàng nhe răng trợn mắt với Cẩm Văn:
- Phải đấy, thật khó coi...
- Làm sao đây, bề ngoài người đó là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chúng ta vẫn đừng nên chọc giận người đó...
Đầu óc nhỏ của Tang Cẩm Văn xoay chuyển.
- Nói rất đúng...
Tang Vi Sương nháy nháy mắt với hắn.
Việc hai người “ghé tai thì thầm” rất nhanh đã bị người ngồi trên ghế chủ nhân phát hiện, nhíu mày không vui.
Cẩm Văn thấy ánh mắt rét buốt của Thần nhị gia bắn thẳng đến thì không khỏi run lên, miệng nhỏ rất nhanh mím lại không nói gì nữa.
Trong những người có mặt e rằng chỉ có Lâu Kiêm Gia là không có việc gì, hoàn toàn phớt lờ vui giận của Thần nhị gia.
***
Tang Vi Sương vốn nghĩ Thần gia thiết yến hẳn là có rất nhiều người đến, dù gì thì tiệc công khai Thần nhị gia mới mời nàng đến dự bởi nàng vốn chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng.
Nàng chưa từng nghĩ tham gia yến tiệc này chỉ có Tang gia bọn họ, ngay cả thị vệ thiếp thân của Thần nhị gia và đại thúc áo xám hơn ba mươi tuổi kia đều đứng ở ngoài phòng, quả thực gần như là một buổi gia yến.
Thần Tố Hi thấy vẻ không tự nhiên của Tang Vi Sương thì phất tay cho tiểu nha hoàn bên cạnh gắp thức ăn lui ra, khẽ nâng cằm theo một độ cong tao nhã nói:
- Ta đã sai đại phu chữa bệnh cho gã sai vặt bị thương kia rồi, ngươi không cần lo lắng.
Vốn là lời quan tâm nhưng hắn nói giống như là ra lệnh, nghe có chút biến chất, quả nhiên là người quen ở trên cao, hẳn rất hiếm khi quan tâm người khác như vậy nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.