Chương 23: Cùng Thần gia bàn điều kiện
Đam Quân
26/04/2016
Thần gia ở phía đông Hoài Châu.
Hắn dẫn nàng tới Hoài Châu, không sai, chỉ có thể là hắn!
Nhưng nàng đâu có đắc tội hắn? Rõ ràng lần nào cũng là hắn kiếm chuyện với nàng! Nàng tìm đường sống trong chỗ chết khó khăn lắm mới có thành tích ngày hôm nay, hắn lại muốn dùng án mạng dọa nàng sao?
Quả nhiên sau khi đến Hoài Châu, Tang Vi Sương biết được Nghi Xuân viện kia chính là sản nghiệp trên danh nghĩa Thần gia.
Lúc này, Tang Vi Sương cũng không muốn chạy phía quan phủ nữa, nàng biết Thần nhị gia kia chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể giúp nàng giải quyết án mạng này, hắn chính là dùng chuyện này để phá hủy nàng!
- Dương Yên, cầm bái thiếp đưa tới Thần gia.
Tang Vi Sương đưa một tấm thiệp cho Dương Yên.
- Thần gia?
Dương Yên không hiểu tại sao phải đi tìm Thần gia.
Tang Vi Sương nhìn Dương Yên nói:
- Ngươi còn nhớ chuyện ở Họa Thánh trà lâu chứ?
Dương Yên hồi tưởng lại, con ngươi trở nên sáng rõ.
- Đúng, ta đoán chính là hắn làm.
Dương Yên hoảng sợ ra mồ hôi lạnh cả người nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì, bình tĩnh cân nhắc tin tức của Tang Vi Sương, vội vàng đưa bái thiếp đến Thần gia.
Khó trách chuyện bất thình lình như vậy, hóa ra là do Thần gia làm. Vì trong Họa Thánh trà lâu, chính miệng Thần nhị gia cự tuyệt “Tuyết Đào” nhưng chưa tới mấy tháng, Tuyết Đào lại dùng tên “trà Tiết Đào” nổi danh khắp phía nam Đại Diêu, điều này không thể nghi ngờ là đương gia cho Thần nhị gia một kích, hơn nữa còn đánh tương đối đẹp. Không ngờ Thần nhị gia hẹp hòi như vậy, gây ra chuyện lớn thế này là muốn ép đương gia đến phương nam sao?
Dương Yên canh giữ ở cổng chính Thần gia liên tục ba ngày mới đưa tấm thiệp kia đến tay quản gia, có thể nói là cố sống cố chết không từ thủ đoạn.
Trong lòng Tang Vi Sương biết đây là Thần nhị gia cố ý, hắn làm ra chuyện lớn như vậy là muốn nàng đi tìm hắn thì sao có thể không xúi giục người dưới chứ.
Hắn chính là muốn mài đi tính khí của nàng!
Lại qua hai ngày nữa, Tang Vi Sương cuối cùng cũng nhận được lời nhắn từ Thần gia.
Thần nhị gia mời nàng đến quán trà Đông Li.
Người tới vừa truyền lời, Tang Vi Sương đã thay y phục mới, dẫn theo Dương Yên đến quán trà Đông Li trước.
Bên ngoài một gian phòng hảo hạng ở quán.
- Nhị gia đang tiếp khách, xin Tang công tử đợi chốc lát.
Người tới khoảng bốn mươi mấy tuổi, trò chuyện ung dung bình tĩnh, không hề có chút nhún nhường nào.
Tang Vi Sương chờ thật lâu mới thấy vị khách trong phòng hảo hạng bước ra ngoài.
Lúc này nam nhân trung niên kia lại xuất hiện.
- Nhị gia mời Tang công tử.
Dương Yên luôn rất cảnh giác, ngược lại Tang Vi Sương lại tỏ ra rất thong dong, ánh mắt bình tĩnh đi theo người trung niên nọ.
Tang Vi Sương thấy nam nhân trên ghế dựa gỗ lim vẫn toàn thân áo tím lộng lẫy như cũ, ở trong cả gian phòng hoa lệ lộ ra vẻ rực rỡ và chói lọi. Phía sau hắn có hai ngọn đèn lưu ly làm cả người hắn ngược sáng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Ánh mắt Tang Vi Sương chỉ dừng nơi đầu vai hắn, hành lễ, rất thản nhiên nói:
- Thần nhị gia có thể giúp đỡ tại hạ chuyện Nghi Xuân viện không?
Nam nhân hiếu kỳ nheo mắt, dường như rất nhiều người tới gặp hắn đều sẽ hàn huyên hoặc a dua một phen, nói ít lời khách sáo rồi mới bắt đầu vòng vo cầu xin hắn hỗ trợ, so với họ thì thiếu niên mười ba mười bốn tuổi này rất thẳng thắn.
Nam nhân luôn trầm mặc, đôi mắt đẹp lạnh lẽo lặng lẽ quan sát thiếu niên này, từ đầu đến cuối đều chưa hề nói câu nào.
Tang Vi Sương cảm giác sự kiên nhẫn của mình sắp bị người này lấy hết rồi!
- Thần nhị gia nếu vì chuyện Tuyết Đào, Vi Sương sẽ nói xin lỗi với ngài, còn nếu nhị gia muốn dẫn Vi Sương đến tìm ngài thì cũng không cần..
Gương mặt thanh tú của thiếu niên trong nháy mắt trở nên xanh đen, mắt như dao bén hiện đầy tơ máu, cánh môi run rẩy cho thấy nàng lúc này vô cùng phẫn nộ.
- Không cần giết người?...
Người nọ rốt cục cũng mở miệng, môi mỏng của hắn như lưỡi dao, lúc khép mở người khác nhìn không rõ.
Xem ra đối với chuyện này, thiếu niên này hận không thể liều mạng với hắn!
- Ngươi có thể nghe Chương thúc kể cho ngươi một câu chuyện xưa.
Đôi môi mỏng của tử y nam nhân nở nụ cười.
Hóa ra nữ nhân kia tên Bích Loa, năm hơn ba mươi tuổi nhan sắc suy dần nên thu dưỡng một nữ nhân để chuẩn bị cho chính mình khi về già dưỡng lão, thế là dốc hết sở học cả đời truyền thụ tài nghệ cho nàng ta, đào tạo nàng ta thành danh kỹ cả vùng Hoài Châu.
Bích Loa không nghi ngờ nữ nhi hai lòng, bà toàn tâm toàn ý hi vọng bây giờ bà tốt với nữ nhi một chút thì khi bà già đi, nó sẽ tốt với bà.
Nhưng nữ nhi của Bích Loa là Thúy Châu lại thích vị khách đầu tiên của mình, sau đó vì vị khách kia khích bác mà nàng ta không còn một lòng với Bích Loa nữa.
Khi vị khách kia nói Bích Loa có thể là nữ nhân của Cao Tổ triều Vũ, có thể có đồ giấu riêng giá trị không ít do Cao Tổ ban thưởng thì Thúy Châu liền động tâm. Thêm vào đó, vị khách kia hàng đêm thổi gió bên gối, Thúy Châu rốt cục cũng hiện lên ý niệm trong đầu rằng nếu Bích Loa chết thì tất cả tiền riêng của bà đều thuộc về nàng ta, nàng ta có thể đưa tiền cho tình lang để hắn chuộc thân cho nàng rồi mang nàng cao bay xa chạy!
- Thế là Thúy Châu giết Bích Loa? Giá họa cho trà trang bọn ta? Hơn nữa nàng ta còn biết rõ ta và nhị gia từng có đụng chạm? Nàng ta tính chuẩn nhị gia tuyệt đối sẽ không giữ ta?
Đôi mắt như dao của Tang Vi Sương hiện ra vẻ sắc bén, tiếp lời Chương thúc.
- Thật là tính toán tốt, loại người vong ân phụ nghĩa này sao xứng sống trên đời!
Ngữ điệu của nàng lập tức thay đổi nhanh. Hiển nhiên nàng bất mãn. Nàng hơi kích động, hai gò má ửng đỏ, sắc mặt cũng ưa nhìn hơn rất nhiều..
Tử y nam nhân nhìn Tang Vi Sương, trong con ngươi đen sâu thẳm đột nhiên sinh ra mấy phần yêu thương.
- Phải, không xứng sống trên đời.
Hắn khẽ cười phụ họa, ngay cả Chương thúc bên cạnh cũng kinh ngạc, trước đây chủ tử có từng đối đãi với ai như thế?
- Nói vậy Thần nhị gia đồng ý giúp Vi Sương rồi?
Tang Vi Sương chỉ là nhất thời bi phẫn, đối mặt với người như Thần nhị gia, nàng phải luôn luôn duy trì tỉnh táo. Ngẩng đầu nhìn về phía tử y nam nhân tuấn tú, nàng chớp đôi mắt to như nước, nói thuận theo lời của hắn.
Môi của nam nhân khẽ nhếch chợt khựng lại, ý thức được mình bị nàng tính kế lần hai thì không khỏi cười tự giễu.
- Ta có thể giúp ngươi nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện, nếu không thì chuyện này ngươi chờ khai xuân rồi tự cầu người giải quyết đi.
Ánh sáng trong mắt hắn nhạt đi, khôi phục vẻ lạnh lẽo ban đầu.
Tang Vi Sương sớm có chuẩn bị hắn sẽ đưa ra điều kiện nên không hề kinh ngạc, chỉ là trong lòng rất không thoải mái.
- Nhị gia mời nói.
Nàng khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.
Nam nhân cũng không dây dưa lòng vòng với nàng, thẳng thắn nói:
- Sau này trà trong trà trang của ngươi phải do Thần gia ta bán.
Tang Vi Sương ngẩn người, nàng cho rằng hắn sẽ muốn nàng mỗi năm nộp một phần bạc cho Thần gia hắn, không ngờ là thế này.
- Không được. Trà trong trà trang của ta đã tìm được người bán rồi.
Tang Vi Sương quả quyết cự tuyệt.
- Ngươi nói là Dung Trinh chứ gì.
Nam nhân cười cười:
- Mấy năm nay Dung gia tuy kiêng nể ta nhưng cũng không dám va chạm với ta, với Dung gia ta cũng mở một mắt nhắm một mắt, chỉ là...
Hắn kéo giọng thật dài, híp mắt nhìn Tang Vi Sương:
- Nếu ngươi cứ khăng khăng không chịu, vậy ta đành phải thâu tóm Dung gia trước...
- ..
Trên gương mặt trấn định của Tang Vi Sương rốt cục cũng có vẻ sợ hãi, do dự, một là nàng không ngờ hắn cái gì cũng rõ ràng, hai là nàng có thể đoán được, theo tính tình của người này, chỉ cần hắn động tâm tư là có thể nói được làm được, nàng khẽ cắn răng nói:
- Ngươi không được động đến Dung gia, ta nghe theo ngươi.
Hắn dẫn nàng tới Hoài Châu, không sai, chỉ có thể là hắn!
Nhưng nàng đâu có đắc tội hắn? Rõ ràng lần nào cũng là hắn kiếm chuyện với nàng! Nàng tìm đường sống trong chỗ chết khó khăn lắm mới có thành tích ngày hôm nay, hắn lại muốn dùng án mạng dọa nàng sao?
Quả nhiên sau khi đến Hoài Châu, Tang Vi Sương biết được Nghi Xuân viện kia chính là sản nghiệp trên danh nghĩa Thần gia.
Lúc này, Tang Vi Sương cũng không muốn chạy phía quan phủ nữa, nàng biết Thần nhị gia kia chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể giúp nàng giải quyết án mạng này, hắn chính là dùng chuyện này để phá hủy nàng!
- Dương Yên, cầm bái thiếp đưa tới Thần gia.
Tang Vi Sương đưa một tấm thiệp cho Dương Yên.
- Thần gia?
Dương Yên không hiểu tại sao phải đi tìm Thần gia.
Tang Vi Sương nhìn Dương Yên nói:
- Ngươi còn nhớ chuyện ở Họa Thánh trà lâu chứ?
Dương Yên hồi tưởng lại, con ngươi trở nên sáng rõ.
- Đúng, ta đoán chính là hắn làm.
Dương Yên hoảng sợ ra mồ hôi lạnh cả người nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì, bình tĩnh cân nhắc tin tức của Tang Vi Sương, vội vàng đưa bái thiếp đến Thần gia.
Khó trách chuyện bất thình lình như vậy, hóa ra là do Thần gia làm. Vì trong Họa Thánh trà lâu, chính miệng Thần nhị gia cự tuyệt “Tuyết Đào” nhưng chưa tới mấy tháng, Tuyết Đào lại dùng tên “trà Tiết Đào” nổi danh khắp phía nam Đại Diêu, điều này không thể nghi ngờ là đương gia cho Thần nhị gia một kích, hơn nữa còn đánh tương đối đẹp. Không ngờ Thần nhị gia hẹp hòi như vậy, gây ra chuyện lớn thế này là muốn ép đương gia đến phương nam sao?
Dương Yên canh giữ ở cổng chính Thần gia liên tục ba ngày mới đưa tấm thiệp kia đến tay quản gia, có thể nói là cố sống cố chết không từ thủ đoạn.
Trong lòng Tang Vi Sương biết đây là Thần nhị gia cố ý, hắn làm ra chuyện lớn như vậy là muốn nàng đi tìm hắn thì sao có thể không xúi giục người dưới chứ.
Hắn chính là muốn mài đi tính khí của nàng!
Lại qua hai ngày nữa, Tang Vi Sương cuối cùng cũng nhận được lời nhắn từ Thần gia.
Thần nhị gia mời nàng đến quán trà Đông Li.
Người tới vừa truyền lời, Tang Vi Sương đã thay y phục mới, dẫn theo Dương Yên đến quán trà Đông Li trước.
Bên ngoài một gian phòng hảo hạng ở quán.
- Nhị gia đang tiếp khách, xin Tang công tử đợi chốc lát.
Người tới khoảng bốn mươi mấy tuổi, trò chuyện ung dung bình tĩnh, không hề có chút nhún nhường nào.
Tang Vi Sương chờ thật lâu mới thấy vị khách trong phòng hảo hạng bước ra ngoài.
Lúc này nam nhân trung niên kia lại xuất hiện.
- Nhị gia mời Tang công tử.
Dương Yên luôn rất cảnh giác, ngược lại Tang Vi Sương lại tỏ ra rất thong dong, ánh mắt bình tĩnh đi theo người trung niên nọ.
Tang Vi Sương thấy nam nhân trên ghế dựa gỗ lim vẫn toàn thân áo tím lộng lẫy như cũ, ở trong cả gian phòng hoa lệ lộ ra vẻ rực rỡ và chói lọi. Phía sau hắn có hai ngọn đèn lưu ly làm cả người hắn ngược sáng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Ánh mắt Tang Vi Sương chỉ dừng nơi đầu vai hắn, hành lễ, rất thản nhiên nói:
- Thần nhị gia có thể giúp đỡ tại hạ chuyện Nghi Xuân viện không?
Nam nhân hiếu kỳ nheo mắt, dường như rất nhiều người tới gặp hắn đều sẽ hàn huyên hoặc a dua một phen, nói ít lời khách sáo rồi mới bắt đầu vòng vo cầu xin hắn hỗ trợ, so với họ thì thiếu niên mười ba mười bốn tuổi này rất thẳng thắn.
Nam nhân luôn trầm mặc, đôi mắt đẹp lạnh lẽo lặng lẽ quan sát thiếu niên này, từ đầu đến cuối đều chưa hề nói câu nào.
Tang Vi Sương cảm giác sự kiên nhẫn của mình sắp bị người này lấy hết rồi!
- Thần nhị gia nếu vì chuyện Tuyết Đào, Vi Sương sẽ nói xin lỗi với ngài, còn nếu nhị gia muốn dẫn Vi Sương đến tìm ngài thì cũng không cần..
Gương mặt thanh tú của thiếu niên trong nháy mắt trở nên xanh đen, mắt như dao bén hiện đầy tơ máu, cánh môi run rẩy cho thấy nàng lúc này vô cùng phẫn nộ.
- Không cần giết người?...
Người nọ rốt cục cũng mở miệng, môi mỏng của hắn như lưỡi dao, lúc khép mở người khác nhìn không rõ.
Xem ra đối với chuyện này, thiếu niên này hận không thể liều mạng với hắn!
- Ngươi có thể nghe Chương thúc kể cho ngươi một câu chuyện xưa.
Đôi môi mỏng của tử y nam nhân nở nụ cười.
Hóa ra nữ nhân kia tên Bích Loa, năm hơn ba mươi tuổi nhan sắc suy dần nên thu dưỡng một nữ nhân để chuẩn bị cho chính mình khi về già dưỡng lão, thế là dốc hết sở học cả đời truyền thụ tài nghệ cho nàng ta, đào tạo nàng ta thành danh kỹ cả vùng Hoài Châu.
Bích Loa không nghi ngờ nữ nhi hai lòng, bà toàn tâm toàn ý hi vọng bây giờ bà tốt với nữ nhi một chút thì khi bà già đi, nó sẽ tốt với bà.
Nhưng nữ nhi của Bích Loa là Thúy Châu lại thích vị khách đầu tiên của mình, sau đó vì vị khách kia khích bác mà nàng ta không còn một lòng với Bích Loa nữa.
Khi vị khách kia nói Bích Loa có thể là nữ nhân của Cao Tổ triều Vũ, có thể có đồ giấu riêng giá trị không ít do Cao Tổ ban thưởng thì Thúy Châu liền động tâm. Thêm vào đó, vị khách kia hàng đêm thổi gió bên gối, Thúy Châu rốt cục cũng hiện lên ý niệm trong đầu rằng nếu Bích Loa chết thì tất cả tiền riêng của bà đều thuộc về nàng ta, nàng ta có thể đưa tiền cho tình lang để hắn chuộc thân cho nàng rồi mang nàng cao bay xa chạy!
- Thế là Thúy Châu giết Bích Loa? Giá họa cho trà trang bọn ta? Hơn nữa nàng ta còn biết rõ ta và nhị gia từng có đụng chạm? Nàng ta tính chuẩn nhị gia tuyệt đối sẽ không giữ ta?
Đôi mắt như dao của Tang Vi Sương hiện ra vẻ sắc bén, tiếp lời Chương thúc.
- Thật là tính toán tốt, loại người vong ân phụ nghĩa này sao xứng sống trên đời!
Ngữ điệu của nàng lập tức thay đổi nhanh. Hiển nhiên nàng bất mãn. Nàng hơi kích động, hai gò má ửng đỏ, sắc mặt cũng ưa nhìn hơn rất nhiều..
Tử y nam nhân nhìn Tang Vi Sương, trong con ngươi đen sâu thẳm đột nhiên sinh ra mấy phần yêu thương.
- Phải, không xứng sống trên đời.
Hắn khẽ cười phụ họa, ngay cả Chương thúc bên cạnh cũng kinh ngạc, trước đây chủ tử có từng đối đãi với ai như thế?
- Nói vậy Thần nhị gia đồng ý giúp Vi Sương rồi?
Tang Vi Sương chỉ là nhất thời bi phẫn, đối mặt với người như Thần nhị gia, nàng phải luôn luôn duy trì tỉnh táo. Ngẩng đầu nhìn về phía tử y nam nhân tuấn tú, nàng chớp đôi mắt to như nước, nói thuận theo lời của hắn.
Môi của nam nhân khẽ nhếch chợt khựng lại, ý thức được mình bị nàng tính kế lần hai thì không khỏi cười tự giễu.
- Ta có thể giúp ngươi nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện, nếu không thì chuyện này ngươi chờ khai xuân rồi tự cầu người giải quyết đi.
Ánh sáng trong mắt hắn nhạt đi, khôi phục vẻ lạnh lẽo ban đầu.
Tang Vi Sương sớm có chuẩn bị hắn sẽ đưa ra điều kiện nên không hề kinh ngạc, chỉ là trong lòng rất không thoải mái.
- Nhị gia mời nói.
Nàng khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.
Nam nhân cũng không dây dưa lòng vòng với nàng, thẳng thắn nói:
- Sau này trà trong trà trang của ngươi phải do Thần gia ta bán.
Tang Vi Sương ngẩn người, nàng cho rằng hắn sẽ muốn nàng mỗi năm nộp một phần bạc cho Thần gia hắn, không ngờ là thế này.
- Không được. Trà trong trà trang của ta đã tìm được người bán rồi.
Tang Vi Sương quả quyết cự tuyệt.
- Ngươi nói là Dung Trinh chứ gì.
Nam nhân cười cười:
- Mấy năm nay Dung gia tuy kiêng nể ta nhưng cũng không dám va chạm với ta, với Dung gia ta cũng mở một mắt nhắm một mắt, chỉ là...
Hắn kéo giọng thật dài, híp mắt nhìn Tang Vi Sương:
- Nếu ngươi cứ khăng khăng không chịu, vậy ta đành phải thâu tóm Dung gia trước...
- ..
Trên gương mặt trấn định của Tang Vi Sương rốt cục cũng có vẻ sợ hãi, do dự, một là nàng không ngờ hắn cái gì cũng rõ ràng, hai là nàng có thể đoán được, theo tính tình của người này, chỉ cần hắn động tâm tư là có thể nói được làm được, nàng khẽ cắn răng nói:
- Ngươi không được động đến Dung gia, ta nghe theo ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.