Chương 47: Lâu Kiêm Gia là ai
Đam Quân
04/05/2016
- Tỷ, hôm qua đệ gặp phu nhân phu tử trên đường, bà ấy nói phu tử hỏi tại sao đệ không đến học đường?
Hôm đó, sáng sớm Tang Cẩm Văn đã đến tìm Tang Vi Sương, hắn cũng rất khó hiểu tại sao đại tỷ không cho hắn đến học đường. Hiển nhiên Tang Vi Sương chưa nói với Tang Cẩm Văn chuyện họ sắp dọn nhà đến Lạc Dương.
Tang Vi Sương sớm đã có dự định tạm thời để Tang Cẩm Văn rời học đường, đợi sau khi cả nhà họ dọn đến Lạc Dương thì sẽ để Cẩm Văn đi Lạc Dương học phủ.
- Cẩm Văn, không lâu nữa chúng ta sẽ dọn đến Lạc Dương.
Lời này của Tang Vi Sương khiến Tang Cẩm Văn sững sờ. Hèn gì Dương Yên ca ca và A Vượng đi Lạc Dương, hóa ra là họ sắp chuyển nhà. Tuy không nỡ xa phu tử nhưng hắn có thể đi Lạc Dương gặp nhị tỷ rồi, đã lâu hắn không gặp nhị tỷ, không biết tỷ ấy sống có tốt không.
- Vậy đệ có cần nói với phu tử không?
Cẩm Văn lại hỏi:
- Chuyện chúng ta sắp chuyển nhà ấy?
Tang Vi Sương suy nghĩ rồi nói:
- Cẩm Văn không cần lo lắng, tỷ sẽ đi nói với phu tử.
- Ờm.
Nghe Vi Sương nói vậy, Cẩm Văn cuối cùng cũng yên tâm, trong lòng vui vẻ, rốt cục không cần phải ngày ngày đọc sách viết chữ, mấy ngày nay có thể xả hơi rồi.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì bị đại tỷ phá vỡ.
- Tuy không cần đến học đường nhưng việc học của Cẩm Văn cũng không được lơ là, cứ cách vài ngày tỷ sẽ kiểm tra kiến thức mà đệ học.
- A…………
Cẩm Văn thấy nụ cười nơi khóe môi Tang Vi Sương thì nhất thời chán nản. Ôi, khó khăn lắm mới khỏi phải chịu đựng tiếng càm ràm của phu tử thì lại bị đại tỷ đích thân theo dõi, dù vậy Cẩm Văn vẫn rất vui vẻ, hắn biết đại tỷ làm gì cũng là vì muốn tốt cho hắn, muốn tốt cho Tang gia.
Nghĩ đến việc sắp đi Lạc Dương, có thể gặp được nhị tỷ, trong lòng hắn hơi vui vui. Hắn ngẩng đầu nhìn trang viên, nơi hắn đã sống lâu như vậy, nơi mà cảnh đẹp hắn xem trăm lần không chán, dưới ánh trăng, trang viên tĩnh lặng mà xinh đẹp, trái tim nho nhỏ của hắn cũng hòa vào trong đó, lúc này, hắn không hề biết con đường phía trước tuy đẹp và thần bí nhưng cũng đầy gai góc.
Nơi khác, một cung điện.
Một bóng đen từ trên mái hiên nhảy xuống, vững vàng rơi xuống dưới tàng cây ngô đồng, bóng đen kia đang muốn bước thêm về trước một bước thì đột nhiên thấy xung quanh có gì đó không đúng bèn rụt chân lại, bốn phía bỗng sáng lên.
- Đã lâu không gặp, Lạc đại nhân.
Giọng nói kia cứ như thiên âm, người vừa đến y phục toàn thân màu đen sẫm, quanh cổ áo dùng tơ bạc thêu hổ nằm cùng màu với đai lưng, dây cột tóc màu bạc, phát quan cao, tấm sa lưới che đi nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn rõ chân mày dài và đôi mắt đẹp đến mức không thể nào hình dung.
- Là ngươi……..
Nam nhân giật mình nhìn người đó. Người đó chưa nói thêm gì thì phía sau người áo đen lại có một nam nhân áo màu ngà ánh trăng bước ra.
- Lạc Khâu, lời ngươi nói với nữ nhân kia, ta đã nghe hết rồi……….
- ………
Người được gọi là Lạc Khâu sắc mặt lập tức ảm đạm, cả khuôn mặt dưới ánh đuốc trở nên dữ tợn:
- Các ngươi……….
Ánh mắt Lạc Khâu dời khỏi người áo trắng, bình tĩnh nhìn thiếu niên áo đen che mặt.
Ánh mắt họ giao nhau, thần sắc thiếu niên che mặt không có gì thay đổi.
- Ngạn thành thành chủ, ngươi trung với bệ hạ hay là theo phản đồ?
Thiếu niên che mặt chưa từng nhíu mày lấy một cái, xoay người rời đi dưới cái nhìn tha thiết mà tuyệt vọng của Lạc Khâu.
- Ta trung với Tây Tần.
Hắn không ra tay, cũng không hề ngăn cản.
Nam nhân áo trắng hơi nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, trước mắt nhận được câu trả lời như vậy từ miệng Ngạn thành thành chủ là đủ rồi, ít nhất hắn ta sẽ không nhúng tay vào. Nam nhân khẽ nhấc tay làm động tác giết.
- Chủ tử, bây giờ làm sao?
Người áo trắng khẽ nhếch môi:
- Truyền lệnh xuống, tiến hành nhanh tất cả các kế hoạch, tìm được người có nốt chu sa giữa chân mày ở huyện An thì giết không tha, cắt đầu đem về!
- Về phần nữ nhân trong kia, giám sát mọi hành động của nàng ta, không để nàng ta liên lạc với bất cứ kẻ nào!
- Dạ.
Trong thủy tinh đỏ chiếu ra một gương mặt xinh đẹp quyến rũ vô song.
- Ngươi cho rằng vây ta ở đây là có thể yên tâm thoải mái ư? Ngươi sai rồi……trước kia ta không biết ngài ấy còn sống, bây giờ ta biết rồi thì sẽ không để ngươi làm hại đến ngài ấy……….
Ban đêm yên tĩnh, không ai biết trên một chiếc xe ngựa có hai ông cháu phong trần mệt mỏi đang chạy về hướng đông.
- Gia gia, chúng ta gấp như vậy là muốn đi đâu? Đi cứu ai?
Một giọng nói trong trẻo truyền ra từ sau màn xe.
- Đi cứu trượng phu tương lai của con.
Ông lão bình tĩnh nhìn phía trước, nhẹ giọng đáp.
Thiếu nữ mười lăm tuổi động đậy ngón tay, nhăn nhó:
- Gia gia, người gạt con. Tử vi ẩn nấp, phương đông mịt mờ, là điềm đại hung, có tai ương đổ máu, hơn nữa gần đây có quái tượng xuất hiện, phương đông bất lợi với ta, sao trượng phu tương lai của con có thể xuất hiện ở phương đông? Gia gia, chúng ta vẫn nên về Quan Tinh Các đi.
Nàng luôn theo lợi tránh hại, sao lại để mình rơi vào hoàn cảnh khốn khó chứ. Trong Thần cung Quan Tinh Các có bao nhiêu nam tử bị khuôn mặt thánh khiết vô hại này của nàng làm mê đắm, nàng không muốn theo gia gia đi phương đông tìm chết đâu.
- Câm miệng, nha đầu chết tiệt!
Sắc mặt ông lão thay đổi, tiếng rống này dọa cho nàng giật mình.
Thấy nàng bị dọa, tim ông lại không khỏi mềm xuống, thở dài nói:
- Nha đầu, con quá thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ hại đến con.
Tính toán tỉ mỉ thành công dã tràng.
Ông biết nàng chỉ một lòng muốn trở thành người đứng trên người khác, ông lại càng biết nàng muốn trở thành người đứng ở nơi cao nhìn xuống.
- Tần Linh, ta cho con hay, đời này của con chỉ cần bảo vệ tốt vị hôn phu này thì con muốn gì cũng được! Cậu ta mới là người con nên chọn chứ không phải Lương vương, không phải Ngạn thành thành chủ, càng không phải là Anh đế! Là cậu ta, chỉ khi có được trái tim cậu ta thì con mới có tất cả!
- Người Tần Linh con muốn gả phải là người có thể chấm dứt loạn thế phân tranh này, là đế vương mang chí lớn hào hùng, là người mà trăm ngàn năm mới gặp được một lần chứ không phải nam nhân hoang dã nào đó đâu.
Hai mắt nữ tử đỏ lên nhìn ông lão, gương mặt ấy rất xinh đẹp, chân mày dài khẽ nhướng, đôi mắt quyến rũ lanh lợi, nhân trung rõ ràng, cho thấy sự ngạo mạn và dã tâm của chủ nhân nó.
Nha đầu ngốc. Ông lão than thở trong lòng, nếu là một nam nhân hoang dã, người tiếc mạng như ông sao lại chịu dẫn theo cháu gái mạo hiểm tính mạng đi cứu? Chỉ là hiện tại ông chưa thể nói với con bé chân tướng sự việc thôi.
***
Sắp đến tiết kinh trập, sinh nhật của Tang Vi Sương cũng sắp đến, tuy Lạc Dương đường xá xa xôi, nàng vẫn chưa nhận được tin tức của Dương Yên nhưng nàng đoán Dương Yên và A Vượng hẳn là sắp về rồi.
Sáng hôm đó Tang Vi Sương định đi Như Ý thư trai tìm ông chủ Cổ thanh toán nợ cũ trước kia, nàng vừa ra khỏi cửa thì thấy hai tiểu cô nương đang đứng bên ngoài.
Lý Đại Nha và Trương Nữu Nữu thấy Tang Vi Sương từ trong nhà đi ra thì hai mắt sáng lên bước về trước.
- Tang đại ca.
- Ơ, sớm thế này, hai muội?
Tang Vi Sương nghi hoặc hỏi.
Trương Nữu Nữu nhìn Lý Đại Nha, cuối cùng nâng dũng khí nói với Tang Vi Sương:
- Tang đại ca, Kiêm Gia ca ca sao thế? Mấy ngày nay không thấy huynh ấy ra chơi.
Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, đôi mắt to long lanh nhìn Tang Vi Sương, xinh đẹp mà đáng yêu.
Tang Vi Sương phản ứng hơi chậm, nghĩ lại mới phát hiện mấy ngày nay buổi sáng nàng ra ngoài đều không thấy Lâu Kiêm Gia, khi nàng về nhà thì Lâu Kiêm Gia đã ngoan ngoãn ngồi trong đại sảnh uống trà rồi. Hóa ra, đã mấy ngày hắn không ra ngoài.
- Chuyện này ta cũng không rõ.
Tang Vi Sương lắc đầu, nhìn gương mặt thất vọng của Trương Nữu Nữu bèn cười nói:
- Hay là, ta hỏi giúp muội?
Nghe vậy, trên mặt Trương Nữu Nữu và Lý Đại Nha lập tức hiện ra nụ cười.
Haiz, có lẽ mấy ngày nay Tiểu Lâu không muốn đi chơi, nhưng Trương Nữu Nữu đã đến hỏi nàng thì nàng cũng nên biết tại sao hắn không muốn đi chơi.
Tang Vi Sương rót trà cho hai tiểu cô nương:
- Đây là trà Tuyết Lê. Ta đi gọi Tiểu Lâu qua đây.
Trương Nữu Nữu và Lý Đại Nha dè dặt nâng chén trà, Tang Vi Sương cười lau ngón tay, đang định rời đi thì Lý Đại Nha đột nhiên hỏi:
- Tang đại ca, Kiêm Gia ca ca là trượng phu nuôi từ bé của Tĩnh Sơ tỷ tỷ sao?
Lý Đại Nha cho rằng ngày đó bọn Cẩu Oa Tử nói chuyện này, Kiêm Gia ca ca mới không ra ngoài chơi nữa, có lẽ Kiêm Gia ca ca cũng là người da mặt mỏng như Nữu Nữu.
Hôm đó, sáng sớm Tang Cẩm Văn đã đến tìm Tang Vi Sương, hắn cũng rất khó hiểu tại sao đại tỷ không cho hắn đến học đường. Hiển nhiên Tang Vi Sương chưa nói với Tang Cẩm Văn chuyện họ sắp dọn nhà đến Lạc Dương.
Tang Vi Sương sớm đã có dự định tạm thời để Tang Cẩm Văn rời học đường, đợi sau khi cả nhà họ dọn đến Lạc Dương thì sẽ để Cẩm Văn đi Lạc Dương học phủ.
- Cẩm Văn, không lâu nữa chúng ta sẽ dọn đến Lạc Dương.
Lời này của Tang Vi Sương khiến Tang Cẩm Văn sững sờ. Hèn gì Dương Yên ca ca và A Vượng đi Lạc Dương, hóa ra là họ sắp chuyển nhà. Tuy không nỡ xa phu tử nhưng hắn có thể đi Lạc Dương gặp nhị tỷ rồi, đã lâu hắn không gặp nhị tỷ, không biết tỷ ấy sống có tốt không.
- Vậy đệ có cần nói với phu tử không?
Cẩm Văn lại hỏi:
- Chuyện chúng ta sắp chuyển nhà ấy?
Tang Vi Sương suy nghĩ rồi nói:
- Cẩm Văn không cần lo lắng, tỷ sẽ đi nói với phu tử.
- Ờm.
Nghe Vi Sương nói vậy, Cẩm Văn cuối cùng cũng yên tâm, trong lòng vui vẻ, rốt cục không cần phải ngày ngày đọc sách viết chữ, mấy ngày nay có thể xả hơi rồi.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì bị đại tỷ phá vỡ.
- Tuy không cần đến học đường nhưng việc học của Cẩm Văn cũng không được lơ là, cứ cách vài ngày tỷ sẽ kiểm tra kiến thức mà đệ học.
- A…………
Cẩm Văn thấy nụ cười nơi khóe môi Tang Vi Sương thì nhất thời chán nản. Ôi, khó khăn lắm mới khỏi phải chịu đựng tiếng càm ràm của phu tử thì lại bị đại tỷ đích thân theo dõi, dù vậy Cẩm Văn vẫn rất vui vẻ, hắn biết đại tỷ làm gì cũng là vì muốn tốt cho hắn, muốn tốt cho Tang gia.
Nghĩ đến việc sắp đi Lạc Dương, có thể gặp được nhị tỷ, trong lòng hắn hơi vui vui. Hắn ngẩng đầu nhìn trang viên, nơi hắn đã sống lâu như vậy, nơi mà cảnh đẹp hắn xem trăm lần không chán, dưới ánh trăng, trang viên tĩnh lặng mà xinh đẹp, trái tim nho nhỏ của hắn cũng hòa vào trong đó, lúc này, hắn không hề biết con đường phía trước tuy đẹp và thần bí nhưng cũng đầy gai góc.
Nơi khác, một cung điện.
Một bóng đen từ trên mái hiên nhảy xuống, vững vàng rơi xuống dưới tàng cây ngô đồng, bóng đen kia đang muốn bước thêm về trước một bước thì đột nhiên thấy xung quanh có gì đó không đúng bèn rụt chân lại, bốn phía bỗng sáng lên.
- Đã lâu không gặp, Lạc đại nhân.
Giọng nói kia cứ như thiên âm, người vừa đến y phục toàn thân màu đen sẫm, quanh cổ áo dùng tơ bạc thêu hổ nằm cùng màu với đai lưng, dây cột tóc màu bạc, phát quan cao, tấm sa lưới che đi nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn rõ chân mày dài và đôi mắt đẹp đến mức không thể nào hình dung.
- Là ngươi……..
Nam nhân giật mình nhìn người đó. Người đó chưa nói thêm gì thì phía sau người áo đen lại có một nam nhân áo màu ngà ánh trăng bước ra.
- Lạc Khâu, lời ngươi nói với nữ nhân kia, ta đã nghe hết rồi……….
- ………
Người được gọi là Lạc Khâu sắc mặt lập tức ảm đạm, cả khuôn mặt dưới ánh đuốc trở nên dữ tợn:
- Các ngươi……….
Ánh mắt Lạc Khâu dời khỏi người áo trắng, bình tĩnh nhìn thiếu niên áo đen che mặt.
Ánh mắt họ giao nhau, thần sắc thiếu niên che mặt không có gì thay đổi.
- Ngạn thành thành chủ, ngươi trung với bệ hạ hay là theo phản đồ?
Thiếu niên che mặt chưa từng nhíu mày lấy một cái, xoay người rời đi dưới cái nhìn tha thiết mà tuyệt vọng của Lạc Khâu.
- Ta trung với Tây Tần.
Hắn không ra tay, cũng không hề ngăn cản.
Nam nhân áo trắng hơi nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, trước mắt nhận được câu trả lời như vậy từ miệng Ngạn thành thành chủ là đủ rồi, ít nhất hắn ta sẽ không nhúng tay vào. Nam nhân khẽ nhấc tay làm động tác giết.
- Chủ tử, bây giờ làm sao?
Người áo trắng khẽ nhếch môi:
- Truyền lệnh xuống, tiến hành nhanh tất cả các kế hoạch, tìm được người có nốt chu sa giữa chân mày ở huyện An thì giết không tha, cắt đầu đem về!
- Về phần nữ nhân trong kia, giám sát mọi hành động của nàng ta, không để nàng ta liên lạc với bất cứ kẻ nào!
- Dạ.
Trong thủy tinh đỏ chiếu ra một gương mặt xinh đẹp quyến rũ vô song.
- Ngươi cho rằng vây ta ở đây là có thể yên tâm thoải mái ư? Ngươi sai rồi……trước kia ta không biết ngài ấy còn sống, bây giờ ta biết rồi thì sẽ không để ngươi làm hại đến ngài ấy……….
Ban đêm yên tĩnh, không ai biết trên một chiếc xe ngựa có hai ông cháu phong trần mệt mỏi đang chạy về hướng đông.
- Gia gia, chúng ta gấp như vậy là muốn đi đâu? Đi cứu ai?
Một giọng nói trong trẻo truyền ra từ sau màn xe.
- Đi cứu trượng phu tương lai của con.
Ông lão bình tĩnh nhìn phía trước, nhẹ giọng đáp.
Thiếu nữ mười lăm tuổi động đậy ngón tay, nhăn nhó:
- Gia gia, người gạt con. Tử vi ẩn nấp, phương đông mịt mờ, là điềm đại hung, có tai ương đổ máu, hơn nữa gần đây có quái tượng xuất hiện, phương đông bất lợi với ta, sao trượng phu tương lai của con có thể xuất hiện ở phương đông? Gia gia, chúng ta vẫn nên về Quan Tinh Các đi.
Nàng luôn theo lợi tránh hại, sao lại để mình rơi vào hoàn cảnh khốn khó chứ. Trong Thần cung Quan Tinh Các có bao nhiêu nam tử bị khuôn mặt thánh khiết vô hại này của nàng làm mê đắm, nàng không muốn theo gia gia đi phương đông tìm chết đâu.
- Câm miệng, nha đầu chết tiệt!
Sắc mặt ông lão thay đổi, tiếng rống này dọa cho nàng giật mình.
Thấy nàng bị dọa, tim ông lại không khỏi mềm xuống, thở dài nói:
- Nha đầu, con quá thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ hại đến con.
Tính toán tỉ mỉ thành công dã tràng.
Ông biết nàng chỉ một lòng muốn trở thành người đứng trên người khác, ông lại càng biết nàng muốn trở thành người đứng ở nơi cao nhìn xuống.
- Tần Linh, ta cho con hay, đời này của con chỉ cần bảo vệ tốt vị hôn phu này thì con muốn gì cũng được! Cậu ta mới là người con nên chọn chứ không phải Lương vương, không phải Ngạn thành thành chủ, càng không phải là Anh đế! Là cậu ta, chỉ khi có được trái tim cậu ta thì con mới có tất cả!
- Người Tần Linh con muốn gả phải là người có thể chấm dứt loạn thế phân tranh này, là đế vương mang chí lớn hào hùng, là người mà trăm ngàn năm mới gặp được một lần chứ không phải nam nhân hoang dã nào đó đâu.
Hai mắt nữ tử đỏ lên nhìn ông lão, gương mặt ấy rất xinh đẹp, chân mày dài khẽ nhướng, đôi mắt quyến rũ lanh lợi, nhân trung rõ ràng, cho thấy sự ngạo mạn và dã tâm của chủ nhân nó.
Nha đầu ngốc. Ông lão than thở trong lòng, nếu là một nam nhân hoang dã, người tiếc mạng như ông sao lại chịu dẫn theo cháu gái mạo hiểm tính mạng đi cứu? Chỉ là hiện tại ông chưa thể nói với con bé chân tướng sự việc thôi.
***
Sắp đến tiết kinh trập, sinh nhật của Tang Vi Sương cũng sắp đến, tuy Lạc Dương đường xá xa xôi, nàng vẫn chưa nhận được tin tức của Dương Yên nhưng nàng đoán Dương Yên và A Vượng hẳn là sắp về rồi.
Sáng hôm đó Tang Vi Sương định đi Như Ý thư trai tìm ông chủ Cổ thanh toán nợ cũ trước kia, nàng vừa ra khỏi cửa thì thấy hai tiểu cô nương đang đứng bên ngoài.
Lý Đại Nha và Trương Nữu Nữu thấy Tang Vi Sương từ trong nhà đi ra thì hai mắt sáng lên bước về trước.
- Tang đại ca.
- Ơ, sớm thế này, hai muội?
Tang Vi Sương nghi hoặc hỏi.
Trương Nữu Nữu nhìn Lý Đại Nha, cuối cùng nâng dũng khí nói với Tang Vi Sương:
- Tang đại ca, Kiêm Gia ca ca sao thế? Mấy ngày nay không thấy huynh ấy ra chơi.
Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, đôi mắt to long lanh nhìn Tang Vi Sương, xinh đẹp mà đáng yêu.
Tang Vi Sương phản ứng hơi chậm, nghĩ lại mới phát hiện mấy ngày nay buổi sáng nàng ra ngoài đều không thấy Lâu Kiêm Gia, khi nàng về nhà thì Lâu Kiêm Gia đã ngoan ngoãn ngồi trong đại sảnh uống trà rồi. Hóa ra, đã mấy ngày hắn không ra ngoài.
- Chuyện này ta cũng không rõ.
Tang Vi Sương lắc đầu, nhìn gương mặt thất vọng của Trương Nữu Nữu bèn cười nói:
- Hay là, ta hỏi giúp muội?
Nghe vậy, trên mặt Trương Nữu Nữu và Lý Đại Nha lập tức hiện ra nụ cười.
Haiz, có lẽ mấy ngày nay Tiểu Lâu không muốn đi chơi, nhưng Trương Nữu Nữu đã đến hỏi nàng thì nàng cũng nên biết tại sao hắn không muốn đi chơi.
Tang Vi Sương rót trà cho hai tiểu cô nương:
- Đây là trà Tuyết Lê. Ta đi gọi Tiểu Lâu qua đây.
Trương Nữu Nữu và Lý Đại Nha dè dặt nâng chén trà, Tang Vi Sương cười lau ngón tay, đang định rời đi thì Lý Đại Nha đột nhiên hỏi:
- Tang đại ca, Kiêm Gia ca ca là trượng phu nuôi từ bé của Tĩnh Sơ tỷ tỷ sao?
Lý Đại Nha cho rằng ngày đó bọn Cẩu Oa Tử nói chuyện này, Kiêm Gia ca ca mới không ra ngoài chơi nữa, có lẽ Kiêm Gia ca ca cũng là người da mặt mỏng như Nữu Nữu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.