Chương 39: Quả nhiên, Tống Nùng Hoa tới cửa
Đam Quân
26/04/2016
Tang Vi Sương đưa tay sờ gương mặt hơi nóng của mình, nói với Cẩm Văn:
- Tỷ ra ngoài một chuyến, chuyện trong nhà đệ trông coi, đừng để Lâu Kiêm Gia bị thương. Còn nữa, bảo gã sai vặt kia đến phòng bếp bưng điểm tâm lên.
Thật khó tưởng tượng gã sai vặt lơ mơ này chăm sóc công tử nhà hắn thế nào.
Trong nhà lại phải nuôi thêm hai người, nàng càng cần dùng nhiều tâm tư hơn vào chuyện làm ăn.
Vừa ra cửa thì thấy Dương Yên vội vã đi về phía nàng, gương mặt tuấn tú của hắn dường như bị sương mù bao phủ:
- Đương gia, Hoài Châu đưa thư tới.
- Hoài Châu?
Nghe hai chữ này, toàn thân Tang Vi Sương trở nên căng thẳng.
Thần nhị gia muốn tìm nàng. Là vì chuyện trà mới năm sau ư?
Tang Vi Sương nhận thư, xé phong bì, lấy thư ra đọc nhanh.
- Hừ, hắn muốn toàn bộ Tuyết Đào của cả trang chúng ta năm sau.
Tang Vi Sương nắm chặt thư, bàn tay hơi run run, nói thật, nàng không hề muốn cùng làm ăn với Thần gia, vừa nghĩ đến Thần gia là đồng lõa khiến nàng diệt quốc thì trong lòng nàng tràn đầy phẫn hận không có nơi phát tiết.
“Đinh đinh đinh...”
- Công tử, công tử, công tử chậm một chút...
Bóng trắng như gió dừng trước mặt Tang Vi Sương, nàng còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị người khác vững vàng bắt được.
Tang Vi Sương đưa mắt nhìn bạch y thiếu niên, hắn nhìn nàng lo lắng, bất an và lưỡng lự.
- Tố...
Tang Vi Sương lặng lẽ gỡ tay hắn ra, nói:
- Sao vậy?
Vừa nói xong nàng mới ý thức được là mình luôn độc thoại, hắn vốn không thể nói chuyện. Nhưng dáng vẻ của hắn trông giống như rất lo lắng nàng đột nhiên sẽ bỏ rơi hắn.
Nàng không hiểu Lâu Kiêm Gia, hoặc là nói Lâu Kiêm Gia sau khi mất đi trí nhớ tại sao lại lệ thuộc nàng, tín nhiệm nàng như vậy.
Ánh mắt nàng rơi vào chuông bạc nơi cổ hắn thì dừng lại. Trong lòng mâu thuẫn, nàng lại càng thầm mắng người của Lâm phủ một lần.
Nàng tiến lên nắm tay hắn:
- Lâu Kiêm Gia, ta dẫn ngươi đi cưa cái chuông này!
Tiệm rèn rất gần, không lâu sau họ đã đến.
- Chuông này không thể tùy tiện gỡ được, phải có chìa khóa. Ở đây không phải có một cái khóa nhỏ sao...
Thợ rèn Vương quan sát rất lâu mới nói.
Tang Vi Sương cau mày:
- Không thể cưa đứt à?
Thợ rèn Vương lắc đầu:
- Đây không phải là loại bạc bình thường, cưa đứt?
Ông vội vã xua tay.
Tang Vi Sương cảm thấy kỳ quái, không phải loại bạc bình thường, xem ra nàng vẫn phải tìm Lâm Cảnh Thần?
Nàng nhủ thầm trong bụng, càng cảm thấy mình trúng kế Lâm Cảnh Thần, hắn ta đã đoán chắc dù Lâu Kiêm Gia có “chạy khỏi” huyện phủ cũng phải trở về tìm hắn?
Tang Vi Sương nghĩ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối. Lâu Kiêm Gia bị Lâm Cảnh Thần nhặt đến huyện An như thế nào, điều này nàng vẫn chưa hỏi kỹ!
Nhưng nàng không muốn gặp lại Lâm Cảnh Thần thêm lần nào nữa! Thế nên nàng đã buông xuống chuyện này, định quay về gặng hỏi Phàn Quá Tuyết một phen, sai hắn đi Lâm phủ.
Tang Vi Sương dắt Lâu Kiêm Gia về trang thì nghe Dương Yên nói Phàn Quá Tuyết đã về phủ rồi.
Tin tức Phàn Quá Tuyết mang đến là Lâm lão gia để tứ công tử ở tạm chỗ “thân thích” của công tử. Có điều “ở tạm” này cũng không quy định là ở bao lâu.
Tang Vi Sương híp mắt, Lâm huyện lệnh này cũng là một lão cáo già, nhìn bộ dạng của ông rõ ràng là không thích Lâu Kiêm Gia, có lẽ khi đó ông thu giữ hắn chỉ vì chiều ý Lâm Cảnh Thần mà thôi. Nhưng ông cũng sẽ không để nàng thuận lợi dẫn Lâu Kiêm Gia mà họ đã nuôi suốt ba năm rời đi. Có điều, Lâm lão gia có thể để Lâu Kiêm Gia đến ở tạm trong trang của nàng khẳng định là có nguyên do không thể cho người khác biết.
Khi Phàn Quá Tuyết rời đi, sắc mặt Lâm lão gia hơi khó coi nhưng cũng không tức giận nhiều, thậm chí hắn còn cảm thấy lão gia như được thở phào nhẹ nhõm.
Quá Tuyết dập đầu ba cái liên tiếp trong tuyết, thu dọn ít y phục và đồ dùng của tứ công tử rồi chạy về trang chăm sóc tứ công tử.
Nếu là ở tạm thăm thân thích thì thoải mái hơn, hắn hi vọng tứ công tử có thể vui vẻ trải qua mùa xuân.
Tang Vi Sương đi Chế Y Phường sai người trong trang mua vài bộ y phục mới, tiện thể sắp xếp ít vật dụng hàng ngày. Nàng lại đi dạo vài vòng mua mấy cân hạt dẻ rang đường và hạt hướng dương.
Tang Vi Sương đốc thúc Quá Tuyết không cần chuyện gì cũng làm, những thứ như ăn cơm, tắm rửa, mặc y phục cứ để Lâu Kiêm Gia tự học mà làm.
- Đương gia, huyện phủ có người đến.
Dương Yên nhìn Tang Vi Sương, người tỉ mỉ như hắn hình như đã biết hôm ấy nàng từ huyện phủ trở về nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn không thể hỏi, nhưng hắn cảm nhận được khi nàng trở về sắc mặt rất kém, còn Lâu công tử và Phàn Quá Tuyết đến nữa, những điều này đều rất kỳ quái, cho nên khi hắn nói đến “huyện phủ” thì nhìn nét mặt Tang Vi Sương, quả nhiên thấy nàng nhíu mày. Hắn biết hôm ấy ở huyện phủ chắc chắn đã xảy ra chuyện không tốt.
Vẻ mặt Tang Vi Sương u ám, thời gian lặng lẽ trôi qua, ngoài cửa đã có hai người đi đến.
- Tang đương gia, Nùng Hoa mạo phạm rồi.
Gương mặt thanh tú của Tống Nùng Hoa vì lúng túng mà ửng đỏ, hắn dẫn theo một gã sai vặt xông vào rất lỗ mãng.
Tang Vi Sương cũng ngây người, trong ấn tượng của nàng, Tống Nùng Hoa là một người có thể trò chuyện rất nhã nhặn nhưng lần này gây ra động tĩnh lớn như thế khiến nàng phải “nhìn với cặp mắt khác xưa”.
- Tống thiếu gia đến trang của ta muốn làm gì?
Giọng Tang Vi Sương rất lạnh, còn mang theo nụ cười “không có ý tốt”.
Tống Nùng Hoa từ đầu đến cuối luôn đỏ mặt nhưng ánh mắt lại cố ra vẻ bình thản, hắn khẽ cúi đầu, nói rõ với Tang Vi Sương mục đích đến:
- Đại thiếu gia muốn ta tới đón tứ thiếu gia.
Tang Vi Sương cười khẽ:
- Lâm lão gia bảo tứ công tử nhà ngươi ở tạm chỗ ta, bây giờ đại công tử nhà ngươi lại sai ngươi tới tìm ta đòi người. Các ngươi xem Tang gia trà trang của ta là cái gì? Muốn đưa người đến lúc nào thì đưa, muốn dẫn người đi lúc nào thì dẫn?
Tống Nùng Hoa dường như biết trước Tang Vi Sương sẽ nói như vậy, hắn vẫn đỏ mặt nhưng không hề có ý nhượng bộ hay phản bác:
- Đại thiếu gia muốn dẫn tứ công tử đi Thiệu Châu.
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn Tang Vi Sương, ánh mắt rất trong trẻo, không mang bất kỳ sắc thái nào khiến Tang Vi Sương không thể nào thông qua hắn để đoán được ý đồ của Lâm Cảnh Thần.
Tang Vi Sương nhíu mày, nói ngay:
- Không được.
Tống Nùng Hoa lúc này mới lộ vẻ kinh ngạc, hắn có nghĩ nàng sẽ cự tuyệt nhưng không nghĩ nàng lại cự tuyệt quyết đoán như thế.
- Tang đương gia nên biết tứ thiếu gia mang bệnh trong người, cần được chữa trị tốt hơn, chủ tử dẫn tứ thiếu gia đi Thiệu Châu là vì nghĩ cho bệnh tình của tứ thiếu gia.
- Điều này lão gia nhà ngươi đã ủy thác Phàn Quá Tuyết nói với ta, phương thuốc của tứ công tử cũng đưa tới rồi, Tống thiếu gia có thể về nói Lâm tri châu không cần lo lắng bệnh tình của tứ công tử.
Nàng vốn cũng biết y thuật, sao lại để Lâu Kiêm Gia xảy ra chuyện được? Hiện nay nàng sẽ không để ai mang Lâu Kiêm Gia đi. Nàng nói rất quả quyết dứt khoát, căn bản không chừa lại đường sống.
Tang Vi Sương ngẩng đầu chăm chú nhìn Tống Nùng Hoa, thấy hắn vẫn là dáng vẻ không cam lòng thì điềm tĩnh nói:
- Ta không cho phép ngươi dẫn hắn đi, nếu ngươi có gì bất mãn thì ta có thể bảo hắn ra đây, ngươi trực tiếp hỏi xem hắn có muốn ở lại hay không.
Nàng chưa đợi hắn trả lời đã bảo A Vượng đi gọi người.
A Vượng rất nhanh đã dẫn Lâu Kiêm Gia tới, hắn luôn không dám nhìn Lâu Kiêm Gia, cứ cảm thấy không tiện ở cùng một nam nhân còn đẹp hơn cả nữ nhân mặc dù trong lòng không hề cảm thấy Lâu Kiêm Gia khó sống chung, hắn càng nghĩ như vậy thì vẻ mặt lại càng cổ quái.
Thế là Tang Vi Sương thấy A Vượng nhanh như chớp rời khỏi Lâu Kiêm Gia, trực tiếp “trốn” phía sau nàng, tuy khiến nàng kinh ngạc một lát nhưng cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Về phần Lâu Kiêm Gia bị vứt lại đứng trong đại sảnh, hắn không biết làm sao, nhìn cũng không thèm nhìn những người “bá vơ” trong sảnh mà trực tiếp nhìn thẳng vào Tang Vi Sương, trong mắt hắn chỉ có duy nhất mình nàng!
- Tỷ ra ngoài một chuyến, chuyện trong nhà đệ trông coi, đừng để Lâu Kiêm Gia bị thương. Còn nữa, bảo gã sai vặt kia đến phòng bếp bưng điểm tâm lên.
Thật khó tưởng tượng gã sai vặt lơ mơ này chăm sóc công tử nhà hắn thế nào.
Trong nhà lại phải nuôi thêm hai người, nàng càng cần dùng nhiều tâm tư hơn vào chuyện làm ăn.
Vừa ra cửa thì thấy Dương Yên vội vã đi về phía nàng, gương mặt tuấn tú của hắn dường như bị sương mù bao phủ:
- Đương gia, Hoài Châu đưa thư tới.
- Hoài Châu?
Nghe hai chữ này, toàn thân Tang Vi Sương trở nên căng thẳng.
Thần nhị gia muốn tìm nàng. Là vì chuyện trà mới năm sau ư?
Tang Vi Sương nhận thư, xé phong bì, lấy thư ra đọc nhanh.
- Hừ, hắn muốn toàn bộ Tuyết Đào của cả trang chúng ta năm sau.
Tang Vi Sương nắm chặt thư, bàn tay hơi run run, nói thật, nàng không hề muốn cùng làm ăn với Thần gia, vừa nghĩ đến Thần gia là đồng lõa khiến nàng diệt quốc thì trong lòng nàng tràn đầy phẫn hận không có nơi phát tiết.
“Đinh đinh đinh...”
- Công tử, công tử, công tử chậm một chút...
Bóng trắng như gió dừng trước mặt Tang Vi Sương, nàng còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị người khác vững vàng bắt được.
Tang Vi Sương đưa mắt nhìn bạch y thiếu niên, hắn nhìn nàng lo lắng, bất an và lưỡng lự.
- Tố...
Tang Vi Sương lặng lẽ gỡ tay hắn ra, nói:
- Sao vậy?
Vừa nói xong nàng mới ý thức được là mình luôn độc thoại, hắn vốn không thể nói chuyện. Nhưng dáng vẻ của hắn trông giống như rất lo lắng nàng đột nhiên sẽ bỏ rơi hắn.
Nàng không hiểu Lâu Kiêm Gia, hoặc là nói Lâu Kiêm Gia sau khi mất đi trí nhớ tại sao lại lệ thuộc nàng, tín nhiệm nàng như vậy.
Ánh mắt nàng rơi vào chuông bạc nơi cổ hắn thì dừng lại. Trong lòng mâu thuẫn, nàng lại càng thầm mắng người của Lâm phủ một lần.
Nàng tiến lên nắm tay hắn:
- Lâu Kiêm Gia, ta dẫn ngươi đi cưa cái chuông này!
Tiệm rèn rất gần, không lâu sau họ đã đến.
- Chuông này không thể tùy tiện gỡ được, phải có chìa khóa. Ở đây không phải có một cái khóa nhỏ sao...
Thợ rèn Vương quan sát rất lâu mới nói.
Tang Vi Sương cau mày:
- Không thể cưa đứt à?
Thợ rèn Vương lắc đầu:
- Đây không phải là loại bạc bình thường, cưa đứt?
Ông vội vã xua tay.
Tang Vi Sương cảm thấy kỳ quái, không phải loại bạc bình thường, xem ra nàng vẫn phải tìm Lâm Cảnh Thần?
Nàng nhủ thầm trong bụng, càng cảm thấy mình trúng kế Lâm Cảnh Thần, hắn ta đã đoán chắc dù Lâu Kiêm Gia có “chạy khỏi” huyện phủ cũng phải trở về tìm hắn?
Tang Vi Sương nghĩ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối. Lâu Kiêm Gia bị Lâm Cảnh Thần nhặt đến huyện An như thế nào, điều này nàng vẫn chưa hỏi kỹ!
Nhưng nàng không muốn gặp lại Lâm Cảnh Thần thêm lần nào nữa! Thế nên nàng đã buông xuống chuyện này, định quay về gặng hỏi Phàn Quá Tuyết một phen, sai hắn đi Lâm phủ.
Tang Vi Sương dắt Lâu Kiêm Gia về trang thì nghe Dương Yên nói Phàn Quá Tuyết đã về phủ rồi.
Tin tức Phàn Quá Tuyết mang đến là Lâm lão gia để tứ công tử ở tạm chỗ “thân thích” của công tử. Có điều “ở tạm” này cũng không quy định là ở bao lâu.
Tang Vi Sương híp mắt, Lâm huyện lệnh này cũng là một lão cáo già, nhìn bộ dạng của ông rõ ràng là không thích Lâu Kiêm Gia, có lẽ khi đó ông thu giữ hắn chỉ vì chiều ý Lâm Cảnh Thần mà thôi. Nhưng ông cũng sẽ không để nàng thuận lợi dẫn Lâu Kiêm Gia mà họ đã nuôi suốt ba năm rời đi. Có điều, Lâm lão gia có thể để Lâu Kiêm Gia đến ở tạm trong trang của nàng khẳng định là có nguyên do không thể cho người khác biết.
Khi Phàn Quá Tuyết rời đi, sắc mặt Lâm lão gia hơi khó coi nhưng cũng không tức giận nhiều, thậm chí hắn còn cảm thấy lão gia như được thở phào nhẹ nhõm.
Quá Tuyết dập đầu ba cái liên tiếp trong tuyết, thu dọn ít y phục và đồ dùng của tứ công tử rồi chạy về trang chăm sóc tứ công tử.
Nếu là ở tạm thăm thân thích thì thoải mái hơn, hắn hi vọng tứ công tử có thể vui vẻ trải qua mùa xuân.
Tang Vi Sương đi Chế Y Phường sai người trong trang mua vài bộ y phục mới, tiện thể sắp xếp ít vật dụng hàng ngày. Nàng lại đi dạo vài vòng mua mấy cân hạt dẻ rang đường và hạt hướng dương.
Tang Vi Sương đốc thúc Quá Tuyết không cần chuyện gì cũng làm, những thứ như ăn cơm, tắm rửa, mặc y phục cứ để Lâu Kiêm Gia tự học mà làm.
- Đương gia, huyện phủ có người đến.
Dương Yên nhìn Tang Vi Sương, người tỉ mỉ như hắn hình như đã biết hôm ấy nàng từ huyện phủ trở về nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn không thể hỏi, nhưng hắn cảm nhận được khi nàng trở về sắc mặt rất kém, còn Lâu công tử và Phàn Quá Tuyết đến nữa, những điều này đều rất kỳ quái, cho nên khi hắn nói đến “huyện phủ” thì nhìn nét mặt Tang Vi Sương, quả nhiên thấy nàng nhíu mày. Hắn biết hôm ấy ở huyện phủ chắc chắn đã xảy ra chuyện không tốt.
Vẻ mặt Tang Vi Sương u ám, thời gian lặng lẽ trôi qua, ngoài cửa đã có hai người đi đến.
- Tang đương gia, Nùng Hoa mạo phạm rồi.
Gương mặt thanh tú của Tống Nùng Hoa vì lúng túng mà ửng đỏ, hắn dẫn theo một gã sai vặt xông vào rất lỗ mãng.
Tang Vi Sương cũng ngây người, trong ấn tượng của nàng, Tống Nùng Hoa là một người có thể trò chuyện rất nhã nhặn nhưng lần này gây ra động tĩnh lớn như thế khiến nàng phải “nhìn với cặp mắt khác xưa”.
- Tống thiếu gia đến trang của ta muốn làm gì?
Giọng Tang Vi Sương rất lạnh, còn mang theo nụ cười “không có ý tốt”.
Tống Nùng Hoa từ đầu đến cuối luôn đỏ mặt nhưng ánh mắt lại cố ra vẻ bình thản, hắn khẽ cúi đầu, nói rõ với Tang Vi Sương mục đích đến:
- Đại thiếu gia muốn ta tới đón tứ thiếu gia.
Tang Vi Sương cười khẽ:
- Lâm lão gia bảo tứ công tử nhà ngươi ở tạm chỗ ta, bây giờ đại công tử nhà ngươi lại sai ngươi tới tìm ta đòi người. Các ngươi xem Tang gia trà trang của ta là cái gì? Muốn đưa người đến lúc nào thì đưa, muốn dẫn người đi lúc nào thì dẫn?
Tống Nùng Hoa dường như biết trước Tang Vi Sương sẽ nói như vậy, hắn vẫn đỏ mặt nhưng không hề có ý nhượng bộ hay phản bác:
- Đại thiếu gia muốn dẫn tứ công tử đi Thiệu Châu.
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn Tang Vi Sương, ánh mắt rất trong trẻo, không mang bất kỳ sắc thái nào khiến Tang Vi Sương không thể nào thông qua hắn để đoán được ý đồ của Lâm Cảnh Thần.
Tang Vi Sương nhíu mày, nói ngay:
- Không được.
Tống Nùng Hoa lúc này mới lộ vẻ kinh ngạc, hắn có nghĩ nàng sẽ cự tuyệt nhưng không nghĩ nàng lại cự tuyệt quyết đoán như thế.
- Tang đương gia nên biết tứ thiếu gia mang bệnh trong người, cần được chữa trị tốt hơn, chủ tử dẫn tứ thiếu gia đi Thiệu Châu là vì nghĩ cho bệnh tình của tứ thiếu gia.
- Điều này lão gia nhà ngươi đã ủy thác Phàn Quá Tuyết nói với ta, phương thuốc của tứ công tử cũng đưa tới rồi, Tống thiếu gia có thể về nói Lâm tri châu không cần lo lắng bệnh tình của tứ công tử.
Nàng vốn cũng biết y thuật, sao lại để Lâu Kiêm Gia xảy ra chuyện được? Hiện nay nàng sẽ không để ai mang Lâu Kiêm Gia đi. Nàng nói rất quả quyết dứt khoát, căn bản không chừa lại đường sống.
Tang Vi Sương ngẩng đầu chăm chú nhìn Tống Nùng Hoa, thấy hắn vẫn là dáng vẻ không cam lòng thì điềm tĩnh nói:
- Ta không cho phép ngươi dẫn hắn đi, nếu ngươi có gì bất mãn thì ta có thể bảo hắn ra đây, ngươi trực tiếp hỏi xem hắn có muốn ở lại hay không.
Nàng chưa đợi hắn trả lời đã bảo A Vượng đi gọi người.
A Vượng rất nhanh đã dẫn Lâu Kiêm Gia tới, hắn luôn không dám nhìn Lâu Kiêm Gia, cứ cảm thấy không tiện ở cùng một nam nhân còn đẹp hơn cả nữ nhân mặc dù trong lòng không hề cảm thấy Lâu Kiêm Gia khó sống chung, hắn càng nghĩ như vậy thì vẻ mặt lại càng cổ quái.
Thế là Tang Vi Sương thấy A Vượng nhanh như chớp rời khỏi Lâu Kiêm Gia, trực tiếp “trốn” phía sau nàng, tuy khiến nàng kinh ngạc một lát nhưng cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Về phần Lâu Kiêm Gia bị vứt lại đứng trong đại sảnh, hắn không biết làm sao, nhìn cũng không thèm nhìn những người “bá vơ” trong sảnh mà trực tiếp nhìn thẳng vào Tang Vi Sương, trong mắt hắn chỉ có duy nhất mình nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.