Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu (Dịch)
Chương 8: Ác Mộng Của Phong Thái Thái (2)
Hôi Lam
10/09/2024
Phong Ngọc Kiều đã nửa đẩy nửa kéo Hoàng thị tiến vào, nghe thấy lời này lập tức gật đầu thật mạnh.
Hoàng thị cười cười, cũng không nói tiếp. Nhị thái thái đã sớm quen với sự ngại ngùng của cháu dâu, chuyển chủ đề, nói với Phong Hằng: “Hôm nay thật sự là làm phiền Hằng nhi. Tên tiểu bát hầu này còn nhớ đến chuyện ra ngoài, may mà có Hằng nhi ở đây ta mới yên tâm.”
“Nhị thẩm khách khí.” Phong Hằng liếc Triệu thị mặt không biểu tình một cái, nghĩ đến hôm nay nhị thẩm khẳng định làm nương hắn phiền chết, cười nói: “Đều là huynh đệ tỷ muội nhà mình, Kiều nhi cũng vô cùng nhu thuận.”
Nhị thái thái nghe hắn nói như vậy, cao hứng nói: “Ta vừa nhìn thấy Hằng nhi, trong lòng liền cao hứng, về sau nếu Hoài nhi có tiền đồ giống như ngươi, nhị thẩm chết cũng cam nguyện.”
Nói xong liền vẫy vẫy tay với Phong Hằng, “Ngươi tới đây nói với thím một chút, án thủ kia của ngươi thi đậu như thế nào? Yên tâm, nhà thím không có một người đọc sách nào, về sau ngoại trừ đệ đệ của ngươi, ai cũng không nói.”
Lời này vừa nói ra, Phong Ngọc Kiều nhất thời mặt đỏ tới mang tai. Có lẽ là vì Hoàng thị có ý nghĩ được người khác đối xử khiêm tốn, nàng luôn cảm thấy những lời này của nương nàng có chút ý tứ hàm xúc, trong nhà Hoàng thị có một đệ đệ đang khắc khổ học hành.
Bởi vì quẫn bách, Phong Ngọc Kiều nhìn cũng không dám nhìn đại đường tẩu một cái.
So với biểu muội xấu hổ, Phong Hằng nghe được trong lòng vui vẻ, nhị thẩm xưa nay nói chuyện vô tình, không nghĩ tới trong lúc vô ý lại đả kích người khác.
Hắn nhìn thoáng qua Hoàng thị thờ ơ, trong lòng bội phục da mặt dày của nàng ta, bên môi mang ý cười: “Chỉ là chăm chỉ chút, vất vả chút, tâm không tạp niệm, thường xuyên ôn tập thư tịch, thật ra cũng không có biện pháp gì.”
Nhị thái thái xòe tay ra, vòng tay vàng trên cổ tay phát ra tiếng vang leng keng, hừ một tiếng nói: “Hằng nhi thật không thành thật. Nhưng bây giờ ngươi không nói cho thím, về sau phải nói cho đệ đệ ngươi. Từ nhỏ nhị thẩm đã thương mấy người các ngươi, về sau cũng phải đổi lại là các ngươi đau lòng Hoài nhi nhiều hơn.”
Phong Hằng đáp vâng, Phong Ngọc Kiều lại có chút nghe không nổi nữa, lấy cớ đau đầu, kéo nương nàng đi nhanh.
Nhị thái thái liếc nhi nữ một cái, biết rõ nhi nữ nhà mình rụt rè, cảm thấy nàng ở trước mặt người văn nhã một nhà làm cho mình mất mặt, cũng không nghĩ tới nàng trước kia không có nhi tử thì eo cũng không dám chống lên.
Nhị thái thái nhìn Triệu thị nửa canh giờ không lên tiếng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định hôm nay gặp chỗ tốt thì nhặt.
Hai người nói nhỏ trong sân, Hoàng thị thăm dò nhìn, giống như muốn đi ra ngoài khuyên giải, Triệu thị nhìn ra, khoát khoát tay, nói: “Ngươi đi đưa tiễn đi, cũng đừng về đây. Hôm nay nhị thúc hắn có việc, chúng ta tự mình dùng cơm trong phòng là được.”
Hai năm qua nàng cũng đã nhìn ra, đại nhi tức luôn luôn trọng lễ, nếu nàng không lên tiếng, nàng sợ Hoàng thị nhớ thương, ăn cơm cũng không an ổn.
Hoàng thị cúi đầu nhẹ giọng đáp một câu vâng, do dự một chút, sau khi hành lễ liền lui xuống.
Thanh âm mấy người càng ngày càng xa, Triệu thị thở ra một hơi thật sâu, đối với nhi tử, cuối cùng có thể nói vài lời thật lòng: “Ta coi như phục nhị thẩm ngươi.”
Hơn nửa ngày này, Triệu thị ngoại trừ uống trà ra thì không có chuyện gì để làm. Bất kể Nhị thái thái nói cái gì, nàng đều vào tai trái ra tai phải, một câu không phản đối, không nghĩ tới Nhị thái thái lại còn có thể nói lâu như vậy.
Triệu thị day day trán. Thiếu niên mất phụ thân, trung niên mất chồng, những khó khăn của nữ tử thế đạo này, nàng đều đã nếm thử một lần, từ trước đến nay đều biết tâm bệnh của Nhị phu nhân.
Không biết có phải do phong thủy hay không, từng người đại phòng của Phong gia sinh con trai, nhị phòng liên tiếp sinh đều là khuê nữ. Mấy năm nay, vì chuyện cầu con trai mà Nhị thái thái thật sự chịu không ít khổ. Mấy năm trước, Nhị thái thái đề nghị nhận một nam đinh của Đại phòng làm con thừa tự, Triệu thị lập tức từ chối. Sự tình trùng hợp như vậy, sau khi hai hai người cãi nhau, Nhị thái thái ngược lại mang thai nam nhi lúc nào không hay.
Thân thể hài tử yếu ớt, tiểu thúc sớm viết thư nói là năm nay không trở về ăn tết, nhưng cả nhà nhị phòng cuối cùng vẫn trở về. Ở lần đầu tiên nhìn thấy Nhị thái thái, Triệu thị liền biết năm nay không dễ chịu lắm.
Quả nhiên, trước khi Phong Hằng đi vào, dáng vẻ hãnh diện của Nhị thái thái khiến Triệu thị nhìn mà vô cùng cạn lời.
Nhị phòng có con, Triệu thị thật sự là vui vẻ vì nàng. Nhưng cũng không có đạo lý ép buộc người khác hâm mộ nàng.
Chỉ là nghĩ đến Nhị phòng nhiều năm bị dày vò đau khổ, rốt cuộc cũng không dễ dàng gì mà chịu vượt qua, Triệu thị liền muốn để cho nàng phát tiết thêm vài câu, không nghĩ tới Nhị thái thái vừa mở miệng liền nói luyên thuyên như vậy.
Hoàng thị cười cười, cũng không nói tiếp. Nhị thái thái đã sớm quen với sự ngại ngùng của cháu dâu, chuyển chủ đề, nói với Phong Hằng: “Hôm nay thật sự là làm phiền Hằng nhi. Tên tiểu bát hầu này còn nhớ đến chuyện ra ngoài, may mà có Hằng nhi ở đây ta mới yên tâm.”
“Nhị thẩm khách khí.” Phong Hằng liếc Triệu thị mặt không biểu tình một cái, nghĩ đến hôm nay nhị thẩm khẳng định làm nương hắn phiền chết, cười nói: “Đều là huynh đệ tỷ muội nhà mình, Kiều nhi cũng vô cùng nhu thuận.”
Nhị thái thái nghe hắn nói như vậy, cao hứng nói: “Ta vừa nhìn thấy Hằng nhi, trong lòng liền cao hứng, về sau nếu Hoài nhi có tiền đồ giống như ngươi, nhị thẩm chết cũng cam nguyện.”
Nói xong liền vẫy vẫy tay với Phong Hằng, “Ngươi tới đây nói với thím một chút, án thủ kia của ngươi thi đậu như thế nào? Yên tâm, nhà thím không có một người đọc sách nào, về sau ngoại trừ đệ đệ của ngươi, ai cũng không nói.”
Lời này vừa nói ra, Phong Ngọc Kiều nhất thời mặt đỏ tới mang tai. Có lẽ là vì Hoàng thị có ý nghĩ được người khác đối xử khiêm tốn, nàng luôn cảm thấy những lời này của nương nàng có chút ý tứ hàm xúc, trong nhà Hoàng thị có một đệ đệ đang khắc khổ học hành.
Bởi vì quẫn bách, Phong Ngọc Kiều nhìn cũng không dám nhìn đại đường tẩu một cái.
So với biểu muội xấu hổ, Phong Hằng nghe được trong lòng vui vẻ, nhị thẩm xưa nay nói chuyện vô tình, không nghĩ tới trong lúc vô ý lại đả kích người khác.
Hắn nhìn thoáng qua Hoàng thị thờ ơ, trong lòng bội phục da mặt dày của nàng ta, bên môi mang ý cười: “Chỉ là chăm chỉ chút, vất vả chút, tâm không tạp niệm, thường xuyên ôn tập thư tịch, thật ra cũng không có biện pháp gì.”
Nhị thái thái xòe tay ra, vòng tay vàng trên cổ tay phát ra tiếng vang leng keng, hừ một tiếng nói: “Hằng nhi thật không thành thật. Nhưng bây giờ ngươi không nói cho thím, về sau phải nói cho đệ đệ ngươi. Từ nhỏ nhị thẩm đã thương mấy người các ngươi, về sau cũng phải đổi lại là các ngươi đau lòng Hoài nhi nhiều hơn.”
Phong Hằng đáp vâng, Phong Ngọc Kiều lại có chút nghe không nổi nữa, lấy cớ đau đầu, kéo nương nàng đi nhanh.
Nhị thái thái liếc nhi nữ một cái, biết rõ nhi nữ nhà mình rụt rè, cảm thấy nàng ở trước mặt người văn nhã một nhà làm cho mình mất mặt, cũng không nghĩ tới nàng trước kia không có nhi tử thì eo cũng không dám chống lên.
Nhị thái thái nhìn Triệu thị nửa canh giờ không lên tiếng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định hôm nay gặp chỗ tốt thì nhặt.
Hai người nói nhỏ trong sân, Hoàng thị thăm dò nhìn, giống như muốn đi ra ngoài khuyên giải, Triệu thị nhìn ra, khoát khoát tay, nói: “Ngươi đi đưa tiễn đi, cũng đừng về đây. Hôm nay nhị thúc hắn có việc, chúng ta tự mình dùng cơm trong phòng là được.”
Hai năm qua nàng cũng đã nhìn ra, đại nhi tức luôn luôn trọng lễ, nếu nàng không lên tiếng, nàng sợ Hoàng thị nhớ thương, ăn cơm cũng không an ổn.
Hoàng thị cúi đầu nhẹ giọng đáp một câu vâng, do dự một chút, sau khi hành lễ liền lui xuống.
Thanh âm mấy người càng ngày càng xa, Triệu thị thở ra một hơi thật sâu, đối với nhi tử, cuối cùng có thể nói vài lời thật lòng: “Ta coi như phục nhị thẩm ngươi.”
Hơn nửa ngày này, Triệu thị ngoại trừ uống trà ra thì không có chuyện gì để làm. Bất kể Nhị thái thái nói cái gì, nàng đều vào tai trái ra tai phải, một câu không phản đối, không nghĩ tới Nhị thái thái lại còn có thể nói lâu như vậy.
Triệu thị day day trán. Thiếu niên mất phụ thân, trung niên mất chồng, những khó khăn của nữ tử thế đạo này, nàng đều đã nếm thử một lần, từ trước đến nay đều biết tâm bệnh của Nhị phu nhân.
Không biết có phải do phong thủy hay không, từng người đại phòng của Phong gia sinh con trai, nhị phòng liên tiếp sinh đều là khuê nữ. Mấy năm nay, vì chuyện cầu con trai mà Nhị thái thái thật sự chịu không ít khổ. Mấy năm trước, Nhị thái thái đề nghị nhận một nam đinh của Đại phòng làm con thừa tự, Triệu thị lập tức từ chối. Sự tình trùng hợp như vậy, sau khi hai hai người cãi nhau, Nhị thái thái ngược lại mang thai nam nhi lúc nào không hay.
Thân thể hài tử yếu ớt, tiểu thúc sớm viết thư nói là năm nay không trở về ăn tết, nhưng cả nhà nhị phòng cuối cùng vẫn trở về. Ở lần đầu tiên nhìn thấy Nhị thái thái, Triệu thị liền biết năm nay không dễ chịu lắm.
Quả nhiên, trước khi Phong Hằng đi vào, dáng vẻ hãnh diện của Nhị thái thái khiến Triệu thị nhìn mà vô cùng cạn lời.
Nhị phòng có con, Triệu thị thật sự là vui vẻ vì nàng. Nhưng cũng không có đạo lý ép buộc người khác hâm mộ nàng.
Chỉ là nghĩ đến Nhị phòng nhiều năm bị dày vò đau khổ, rốt cuộc cũng không dễ dàng gì mà chịu vượt qua, Triệu thị liền muốn để cho nàng phát tiết thêm vài câu, không nghĩ tới Nhị thái thái vừa mở miệng liền nói luyên thuyên như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.