Chương 57: Sau Này Ra Ngoài Ít Thôi!
Miêu Đáp Ứng
12/08/2021
Ban nãy, trong lúc nguy cấp, trong đầu nàng chỉ toàn nghĩ đến thế tử gia, cũng nhớ ra Lý Tử Kính dạy nàng thời cơ sử dụng ám khí tốt nhất là lúc tiếp cận với kẻ địch, cho nên nàng mới rút trâm cài trên đầu ra mà đâm về phía kẻ nọ.
Sau đó, nàng vùng vẫy hết sức nên tránh thoát được, nhưng sợ lại gặp phải đồng bọn của bọn chúng nên trốn ở trong vườn cây, cũng rút đoản tiên ra chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào.
Cũng may là ba tên kia chia ra hành động, có lẽ còn bàn bạc với nhau tập hợp ở đâu, cho nên lúc Phương Hoa trở lại nhà xí thì chỉ thấy Thúy Ngọc vừa chạy thoát ra khỏi kho củi. Dù sao thì mấy nha hoàn cũng phải mục tiêu chính của bọn họ, nên bọn chúng không sai người trông coi. Phương Hoa vội vàng mở trói tay cho Thúy Ngọc, rồi nhanh chóng quay trở về tìm thế tử gia, cho nên mưu kế của kẻ ác kia cũng thất bại.
Nàng biết trận đấu hôm nay có rất nhiều người lấy két quả ra để đi đánh một ván cược lớn, cho nê kẻ nọ mới không để ý hậu quả, bí quá hóa liều. Ngược lại, nàng cũng không cảm thấy mấy người này thực sự muốn hại mình, có chăng thì chúng cũng chỉ dám bắt nhốt nàng ở chỗ nào đó vài canh giờ, để ép buộc thế tử gia phải thắng cuộc thôi. Thế nhưng trò này cũng chẳng thể thực hiện được, nếu không sau này cũng chả có ai dám chơi xúc cúc nữa.
Lý Tử Kính hộ tống Hoa biểu muội về Lâm Nguyệt Các, lo lắng đến mức liên tục nhìn ngó nàng, muốn xem xem biểu muội có bị thương ở đâu không:
"Thân thể ngươi có sao không? Có chỗ nào bị thương hay không thoải mái không?"
Phương Hoa lắc đầu, nhưng thấy hắn lo lắng như vậy, nàng cũng hơi xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu mà lí nhí:
"Còn có người đang nhìn kìa.."
"Quan tâm bọn họ làm gì, ngươi là.. nương tử tương lai của ta cơ mà!" Lý Tử Kính vốn định nói Hoa biểu muội là người trên đầu quả tim của hắn, nhưng hắn liếc nhẹ thấy đúng là tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm mình thật, thế nên hắn cũng không dám dày mặt nói mấy câu thân mật ấy.
"Ngươi còn nói không sao? Đừng lôi kéo ta.."
Phương Hoa e thẹn đến mặt đỏ bừng, nàng cẩn thận đẩy tay thế tử gia đang lôi lôi kéo kéo mình ra.
Lý Tử Kính thuận thế trói ngược đôi cánh tay ngọc mảnh khảnh của nàng lại, dùng ngón tay thô ráp của mình nhấn nhấn véo véo mấy cái trên lòng bàn tay nàng mà nói với giọng bá đạo:
"Sau này ra ngoài ít thôi!"
"Lỗi sai đâu phải của ta? Tại sao ta lại bị trừng phạp (phạt) cơ chứ?" Đối với tac phong ra lệnh bá đạo này của hắn, Phương Hoa cũng không muốn gật bừa đồng ý.
"Phải phạp (phạt) kẻ xấu chứ, sao lại phạp (phạt) ta?"
Lý Thử Kính biết Phương Hoa nói đúng, thế nhưng nghĩ đến nàng hễ ra ngoài là sẽ có khả năng gặp phải chuyện phiền toái hay nguy hiểm, lắn liền cảm thấy rất bực bội.
"Ngươi không sợ ta mệt mỏi, lúc đó sẽ chán ghét ngươi, không quan tâm đến ngươi nữa hay sao?" Lý Tử Kính nói có chút uy hiếp, hắn tin chắc sau mấy trận xúc cúc này, Hoa biểu muội hẳn đã biết rõ trong mắt các cô nương khác thì hắn chính là đối tượng nóng bỏng tay.
Nhưng Phương Hoa cũng không phải người mềm yếu dễ bắt nạt, nàng nghe vậy lại càng buồn bực hơn chuyện hắn phong lưu tự đại:
"Không cần ngươi quan tâm, đi mà quan tâm người cát (khác)"
"Ngươi.." Lý Tử Kính vốn còn tưởng trải qua mấy chuyện này rồi, nàng sẽ càng coi trọng, kính nể mình hơn, sẽ biết nàng vừa nhặt được một bảo tàng trân quý, nhưng sao nàng lại vẫn chẳng biết điều gì thế?
Sóng ngầm trong lòng hai người họ thì mãnh liệt, thế nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm, bốn tay vẫn giữ chặt như vậy.
Lý Tử Kính nghĩ nếu còn tiếp tục như thế này, rất có thể hắn sẽ giữa ban ngày ban mặt mà làm ra hành vi không hợp lễ pháp, hắn xiết mạnh yết hầu, gằn giọng nói:
"Chuyện này vẫn cần phải đến nói cho phụ vương biết."
* * *
Thế tử gia dẫn Phương Hoa và mấy nha hoàn Thúy Ngọc, Tiểu Hương đi bái kiến vương gia.
Dù Phương Hoa bình an thoát hiểm, thế nhưng Lý Tử Kính lại cho rằng chuyện này không thể tiếp tục nhân nhượng nữa, hắn kể hết đầu đuôi chân tướng sự việc cho Trấn Nam Vương nghe. Sau khi nghe xong, Lý Thần Châu cũng cực kỳ tức giận, quyết định phải tra xét rõ ngọn nguồn.
Thế là Vương phi, Văn Lệ và Tử Thiện cũng bị gọi đến. Lúc Văn Lệ biết được Phương Hoa bị gọi đi là do mấy người đánh cược lừa gạt thì cũng thầm thở phào trong lòng: "Xem ra mình đã hiểu lầm Chu thế tử rồi."
Cuối cùng, Văn Lệ vẫn bị Lý Tử Kính nghiêm khắc cảnh cáo:
"Sau này, ta cảnh cáo ngươi, cũng tuyệt đối không cho phép ngươi tới gần Phương Hoa nửa bước."
Vương phi cũng cảm thấy cháu gái quá ngu ngốc, không có chút năng lực phân biệt nào. Bây giờ còn muốn gả được vào vương phủ thì còn khó hơn lên trời. Nếu như lần này chẳng may Hoa nhi xảy ra chuyện thật, chẳng phải người làm dì là nàng cũng bị cháu gái hại chết hay sao? Đến lúc đó, nàng chẳng những bị vương gia và thái phi quở trách, thậm chí sẽ còn bị lạnh nhạt vắng vẻ.
Lúc Chu Hạo Nam biết gã sai vặt của mìn dính dáng đến chuyện đánh cược, lại còn bày mưu bắt cóc Phương Hoa muội muội, hắn nổi giận đùng đúng mắng gã sai vặt xối xả, cũng trói gô cổ hắn lại đưa đến Trấn Nam Vương phủ ngay ngày hôm đó.
Hắn chỉ lo chuyện lần này gã sai vặt làm sẽ khiến hắn gặp chuyện xấu, mà mình cũng đang không tìm được cơ hội âu yếm với giai nhân, lại cõng thêm án này nữa, làm sao mà hắn không giận cho được?
Gần đây Triệu Lệ Hoa rất hay bức hôn hắn, mà Phương Văn Lệ cũng nhiều lần trong tối ngoái sáng ám chỉ muốn là Đại đô đốc thế tử phu nhân. Những nữ nhân này không biết tự lượng sức mình hay sao? Nhưng cũng trách hắn, ngày tường đều khen đều sủng các nàng đến quên trời quên đất. Nhưng người hắn thực sự muốn nang như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà thương yêu là Phương Hoa muội muội thì lại chẳng thèm ngó ngàng đến hắn. Nghĩ đén chuyện này là hắn lại thấy bực bội.
Kết thúc đợt thi dấu xúc cúc, người mà Lý Tử Kính phái đi Kinh Châu để đưa tặng Lễ Thư về sính lễ rốt cuộc cũng hoàn thành sứ mệnh, mang sính lễ đáp cưới của nhà gái về Dương Châu.
Lý Tử Kính xem danh sách đáp lễ của nhà gái, thấy có mấy ngàn mẫu ruộng tốt, năm gian cửa hàng ở Trường An và Lạc Dương, còn có trăm lượng vàng thì cũng tắm tắc khen lạ, hắn không nghĩ tới vốn liếng của Hoa biểu muội lại phong phú như vậy.
Nhưng dù sao thi đây cũng là đồ cưới của nàng, hắn sẽ không đụng đến, sau này cũng sẽ để cho con cái của bọn họ.
Thế nhưng nghĩ đến con, Lý Tử Kính lại bắt đầu sốt ruột, hắn không dám tưởng tượng nếu sinh con mà mất thê tử thì là chuyện thê thảm đến cỡ nào.
Thế nhưng mấy chuyện này cũng phải gạt qua một bên để sau hãng nói, chuyện cấp bách trước mắt là hắn nhất định phải giúp Hoa biểu muội rèn luyện nang cao thể lực và võ thuật. Ít nhất thì huấn luyện cũng có lợi, Hoa biểu muội có thể thoát thân tự cứu khỏi chuyện ngoài ý muốn hôm đó cũng là nhờ thành quả của việc thường xuyên cùng hắn luyện tập mà tích lũy được kinh nghiệm. Vả lại, sau này nếu có thai, lúc đó nàng thân cường thể kiện, đến lúc sinh cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.
* * *
Phương Hoa đi nhận thân lần này là để nghị thân. Bây giờ chuyện hôn sự đã định ra, ngày Tết cũng đến gần, cho nên nàng cũng chuẩn bị về quê.
Có điều nàng cũng không muốn bỏ gánh thành tích nửa năm kinh thương ở Dương Châu này, nếu lần này trở về phải giao cho người dưới cai quản, nàng cũng có chút thấp thỏm.
Lý Tử Kính cũng xin tổ mẫu đi cùng, vừa đưa Phương Hoa về, đồng thời cũng đến Kinh Châu làm lễ Thỉnh Hôn, hắn cũng có dự định rằng tốt nhất cũng nên hoàn thành nghi thức Nghênh Hôn luôn, tốt nhất là tránh việc bôn ba qua lại, lại phải mất mấy tháng mới được gặp mặt Hoa biểu muội một lần.
Nếu có thái phi đi cùng thì nhạc phụ nhạc mẫu tương lai ít nhất cũng sẽ nể mặt mũi hắn mà đồng ý cho Hoa biểu muội qua cửa sớm một chút.
Nửa tháng nữa bọn họ phải lên đường đến Kinh Châu, Lý Tử Kính và Giang Phương Hoa ai nấy cũng bận đến tối mắt tối mũi, muốn trước khi đi phải giải quyết mấy chuyện ở Dương Châu cho ổn thỏa.
Mặc dù Phương Hoa lo lắng cửa hàng mới mở sẽ dễ xảy ra chuyện, thế nhưng nàng vẫn buông tay cho quản sự xử lý, chẳng qua mỗi ngày đều đến xem, lại lúc đến đi thì hai bên người đều có rất nhiều thị vệ hộ tống. Thế tử gia đã nói không muốn để hai nha hoàn kia theo nàng ra ngoài, để lúc lâm nguy không giúp được, lại còn khiến chủ tử phải phân tâm bảo vệ.
Rất nhiều lần, chân trước nàng vừa đi thì chân sau Chu Hạo Nam liền đuổi đến, hắn chỉ có thể trông theo xe ngựa của vương phủ mà thở dài tiếc nuối.
Nếu nàng rời Dương Châu, hắn nhất định không còn cơ hội nữa! Chu Hạo Nam để tay lên ngực tự hỏi: Chẳng lẽ không phải là Phương Hoa thì không được hay sao? Nhưng hắn vẫn không cam lòng, hắn vẫn chưa đánh cược lần cuối cùng, hắn vẫn còn hy vọng.
Gần đây mỗi ngày hắn đều phải thay phiên bồi Văn Lệ, còn có cả Triệu Lệ Hoa, lại phải cố gắng hành dộng cho cặn kẽ, không để bọn họ biết đến sự tồn tại của nhau.
Triệu Lệ Hoa chỉ lo đề phòng Giang Phương Hoa, cho nên cũng không biết bên người Chu thế tử đã nhiều thêm một người là Phương Văn Lệ. Nàng đã mơ hồ cảm thấy kỳ quái, thế nhưng gã sai vặt bên người Chu thế tử mà nàng mua chuộc được thì đã bị bắt vào quan phủ mất rồi, nàng còn đang muốn tìm một người khác làm gián điệp cho mình, như vậy mới có thể nắm rõ hành tung của hắn.
Sau đó, nàng vùng vẫy hết sức nên tránh thoát được, nhưng sợ lại gặp phải đồng bọn của bọn chúng nên trốn ở trong vườn cây, cũng rút đoản tiên ra chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào.
Cũng may là ba tên kia chia ra hành động, có lẽ còn bàn bạc với nhau tập hợp ở đâu, cho nên lúc Phương Hoa trở lại nhà xí thì chỉ thấy Thúy Ngọc vừa chạy thoát ra khỏi kho củi. Dù sao thì mấy nha hoàn cũng phải mục tiêu chính của bọn họ, nên bọn chúng không sai người trông coi. Phương Hoa vội vàng mở trói tay cho Thúy Ngọc, rồi nhanh chóng quay trở về tìm thế tử gia, cho nên mưu kế của kẻ ác kia cũng thất bại.
Nàng biết trận đấu hôm nay có rất nhiều người lấy két quả ra để đi đánh một ván cược lớn, cho nê kẻ nọ mới không để ý hậu quả, bí quá hóa liều. Ngược lại, nàng cũng không cảm thấy mấy người này thực sự muốn hại mình, có chăng thì chúng cũng chỉ dám bắt nhốt nàng ở chỗ nào đó vài canh giờ, để ép buộc thế tử gia phải thắng cuộc thôi. Thế nhưng trò này cũng chẳng thể thực hiện được, nếu không sau này cũng chả có ai dám chơi xúc cúc nữa.
Lý Tử Kính hộ tống Hoa biểu muội về Lâm Nguyệt Các, lo lắng đến mức liên tục nhìn ngó nàng, muốn xem xem biểu muội có bị thương ở đâu không:
"Thân thể ngươi có sao không? Có chỗ nào bị thương hay không thoải mái không?"
Phương Hoa lắc đầu, nhưng thấy hắn lo lắng như vậy, nàng cũng hơi xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu mà lí nhí:
"Còn có người đang nhìn kìa.."
"Quan tâm bọn họ làm gì, ngươi là.. nương tử tương lai của ta cơ mà!" Lý Tử Kính vốn định nói Hoa biểu muội là người trên đầu quả tim của hắn, nhưng hắn liếc nhẹ thấy đúng là tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm mình thật, thế nên hắn cũng không dám dày mặt nói mấy câu thân mật ấy.
"Ngươi còn nói không sao? Đừng lôi kéo ta.."
Phương Hoa e thẹn đến mặt đỏ bừng, nàng cẩn thận đẩy tay thế tử gia đang lôi lôi kéo kéo mình ra.
Lý Tử Kính thuận thế trói ngược đôi cánh tay ngọc mảnh khảnh của nàng lại, dùng ngón tay thô ráp của mình nhấn nhấn véo véo mấy cái trên lòng bàn tay nàng mà nói với giọng bá đạo:
"Sau này ra ngoài ít thôi!"
"Lỗi sai đâu phải của ta? Tại sao ta lại bị trừng phạp (phạt) cơ chứ?" Đối với tac phong ra lệnh bá đạo này của hắn, Phương Hoa cũng không muốn gật bừa đồng ý.
"Phải phạp (phạt) kẻ xấu chứ, sao lại phạp (phạt) ta?"
Lý Thử Kính biết Phương Hoa nói đúng, thế nhưng nghĩ đến nàng hễ ra ngoài là sẽ có khả năng gặp phải chuyện phiền toái hay nguy hiểm, lắn liền cảm thấy rất bực bội.
"Ngươi không sợ ta mệt mỏi, lúc đó sẽ chán ghét ngươi, không quan tâm đến ngươi nữa hay sao?" Lý Tử Kính nói có chút uy hiếp, hắn tin chắc sau mấy trận xúc cúc này, Hoa biểu muội hẳn đã biết rõ trong mắt các cô nương khác thì hắn chính là đối tượng nóng bỏng tay.
Nhưng Phương Hoa cũng không phải người mềm yếu dễ bắt nạt, nàng nghe vậy lại càng buồn bực hơn chuyện hắn phong lưu tự đại:
"Không cần ngươi quan tâm, đi mà quan tâm người cát (khác)"
"Ngươi.." Lý Tử Kính vốn còn tưởng trải qua mấy chuyện này rồi, nàng sẽ càng coi trọng, kính nể mình hơn, sẽ biết nàng vừa nhặt được một bảo tàng trân quý, nhưng sao nàng lại vẫn chẳng biết điều gì thế?
Sóng ngầm trong lòng hai người họ thì mãnh liệt, thế nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm, bốn tay vẫn giữ chặt như vậy.
Lý Tử Kính nghĩ nếu còn tiếp tục như thế này, rất có thể hắn sẽ giữa ban ngày ban mặt mà làm ra hành vi không hợp lễ pháp, hắn xiết mạnh yết hầu, gằn giọng nói:
"Chuyện này vẫn cần phải đến nói cho phụ vương biết."
* * *
Thế tử gia dẫn Phương Hoa và mấy nha hoàn Thúy Ngọc, Tiểu Hương đi bái kiến vương gia.
Dù Phương Hoa bình an thoát hiểm, thế nhưng Lý Tử Kính lại cho rằng chuyện này không thể tiếp tục nhân nhượng nữa, hắn kể hết đầu đuôi chân tướng sự việc cho Trấn Nam Vương nghe. Sau khi nghe xong, Lý Thần Châu cũng cực kỳ tức giận, quyết định phải tra xét rõ ngọn nguồn.
Thế là Vương phi, Văn Lệ và Tử Thiện cũng bị gọi đến. Lúc Văn Lệ biết được Phương Hoa bị gọi đi là do mấy người đánh cược lừa gạt thì cũng thầm thở phào trong lòng: "Xem ra mình đã hiểu lầm Chu thế tử rồi."
Cuối cùng, Văn Lệ vẫn bị Lý Tử Kính nghiêm khắc cảnh cáo:
"Sau này, ta cảnh cáo ngươi, cũng tuyệt đối không cho phép ngươi tới gần Phương Hoa nửa bước."
Vương phi cũng cảm thấy cháu gái quá ngu ngốc, không có chút năng lực phân biệt nào. Bây giờ còn muốn gả được vào vương phủ thì còn khó hơn lên trời. Nếu như lần này chẳng may Hoa nhi xảy ra chuyện thật, chẳng phải người làm dì là nàng cũng bị cháu gái hại chết hay sao? Đến lúc đó, nàng chẳng những bị vương gia và thái phi quở trách, thậm chí sẽ còn bị lạnh nhạt vắng vẻ.
Lúc Chu Hạo Nam biết gã sai vặt của mìn dính dáng đến chuyện đánh cược, lại còn bày mưu bắt cóc Phương Hoa muội muội, hắn nổi giận đùng đúng mắng gã sai vặt xối xả, cũng trói gô cổ hắn lại đưa đến Trấn Nam Vương phủ ngay ngày hôm đó.
Hắn chỉ lo chuyện lần này gã sai vặt làm sẽ khiến hắn gặp chuyện xấu, mà mình cũng đang không tìm được cơ hội âu yếm với giai nhân, lại cõng thêm án này nữa, làm sao mà hắn không giận cho được?
Gần đây Triệu Lệ Hoa rất hay bức hôn hắn, mà Phương Văn Lệ cũng nhiều lần trong tối ngoái sáng ám chỉ muốn là Đại đô đốc thế tử phu nhân. Những nữ nhân này không biết tự lượng sức mình hay sao? Nhưng cũng trách hắn, ngày tường đều khen đều sủng các nàng đến quên trời quên đất. Nhưng người hắn thực sự muốn nang như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà thương yêu là Phương Hoa muội muội thì lại chẳng thèm ngó ngàng đến hắn. Nghĩ đén chuyện này là hắn lại thấy bực bội.
Kết thúc đợt thi dấu xúc cúc, người mà Lý Tử Kính phái đi Kinh Châu để đưa tặng Lễ Thư về sính lễ rốt cuộc cũng hoàn thành sứ mệnh, mang sính lễ đáp cưới của nhà gái về Dương Châu.
Lý Tử Kính xem danh sách đáp lễ của nhà gái, thấy có mấy ngàn mẫu ruộng tốt, năm gian cửa hàng ở Trường An và Lạc Dương, còn có trăm lượng vàng thì cũng tắm tắc khen lạ, hắn không nghĩ tới vốn liếng của Hoa biểu muội lại phong phú như vậy.
Nhưng dù sao thi đây cũng là đồ cưới của nàng, hắn sẽ không đụng đến, sau này cũng sẽ để cho con cái của bọn họ.
Thế nhưng nghĩ đến con, Lý Tử Kính lại bắt đầu sốt ruột, hắn không dám tưởng tượng nếu sinh con mà mất thê tử thì là chuyện thê thảm đến cỡ nào.
Thế nhưng mấy chuyện này cũng phải gạt qua một bên để sau hãng nói, chuyện cấp bách trước mắt là hắn nhất định phải giúp Hoa biểu muội rèn luyện nang cao thể lực và võ thuật. Ít nhất thì huấn luyện cũng có lợi, Hoa biểu muội có thể thoát thân tự cứu khỏi chuyện ngoài ý muốn hôm đó cũng là nhờ thành quả của việc thường xuyên cùng hắn luyện tập mà tích lũy được kinh nghiệm. Vả lại, sau này nếu có thai, lúc đó nàng thân cường thể kiện, đến lúc sinh cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.
* * *
Phương Hoa đi nhận thân lần này là để nghị thân. Bây giờ chuyện hôn sự đã định ra, ngày Tết cũng đến gần, cho nên nàng cũng chuẩn bị về quê.
Có điều nàng cũng không muốn bỏ gánh thành tích nửa năm kinh thương ở Dương Châu này, nếu lần này trở về phải giao cho người dưới cai quản, nàng cũng có chút thấp thỏm.
Lý Tử Kính cũng xin tổ mẫu đi cùng, vừa đưa Phương Hoa về, đồng thời cũng đến Kinh Châu làm lễ Thỉnh Hôn, hắn cũng có dự định rằng tốt nhất cũng nên hoàn thành nghi thức Nghênh Hôn luôn, tốt nhất là tránh việc bôn ba qua lại, lại phải mất mấy tháng mới được gặp mặt Hoa biểu muội một lần.
Nếu có thái phi đi cùng thì nhạc phụ nhạc mẫu tương lai ít nhất cũng sẽ nể mặt mũi hắn mà đồng ý cho Hoa biểu muội qua cửa sớm một chút.
Nửa tháng nữa bọn họ phải lên đường đến Kinh Châu, Lý Tử Kính và Giang Phương Hoa ai nấy cũng bận đến tối mắt tối mũi, muốn trước khi đi phải giải quyết mấy chuyện ở Dương Châu cho ổn thỏa.
Mặc dù Phương Hoa lo lắng cửa hàng mới mở sẽ dễ xảy ra chuyện, thế nhưng nàng vẫn buông tay cho quản sự xử lý, chẳng qua mỗi ngày đều đến xem, lại lúc đến đi thì hai bên người đều có rất nhiều thị vệ hộ tống. Thế tử gia đã nói không muốn để hai nha hoàn kia theo nàng ra ngoài, để lúc lâm nguy không giúp được, lại còn khiến chủ tử phải phân tâm bảo vệ.
Rất nhiều lần, chân trước nàng vừa đi thì chân sau Chu Hạo Nam liền đuổi đến, hắn chỉ có thể trông theo xe ngựa của vương phủ mà thở dài tiếc nuối.
Nếu nàng rời Dương Châu, hắn nhất định không còn cơ hội nữa! Chu Hạo Nam để tay lên ngực tự hỏi: Chẳng lẽ không phải là Phương Hoa thì không được hay sao? Nhưng hắn vẫn không cam lòng, hắn vẫn chưa đánh cược lần cuối cùng, hắn vẫn còn hy vọng.
Gần đây mỗi ngày hắn đều phải thay phiên bồi Văn Lệ, còn có cả Triệu Lệ Hoa, lại phải cố gắng hành dộng cho cặn kẽ, không để bọn họ biết đến sự tồn tại của nhau.
Triệu Lệ Hoa chỉ lo đề phòng Giang Phương Hoa, cho nên cũng không biết bên người Chu thế tử đã nhiều thêm một người là Phương Văn Lệ. Nàng đã mơ hồ cảm thấy kỳ quái, thế nhưng gã sai vặt bên người Chu thế tử mà nàng mua chuộc được thì đã bị bắt vào quan phủ mất rồi, nàng còn đang muốn tìm một người khác làm gián điệp cho mình, như vậy mới có thể nắm rõ hành tung của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.