Chương 8: Thế Tử Gia Có Lòng!
Miêu Đáp Ứng
29/07/2021
"Thái phi, hôm trước ta có đồng ý sẽ dẫn hai biểu muội lên trấn dạo chơi, cho nên hôm nay chúng ta đến là vì thực hiện lời hứa." Lý Tử Kính không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh trả lời. "Ngày hôm qua ta cũng nghe nói biểu muội nhớ nhà thành bệnh, nên để nàng ra ngoài giải sầu một chút, giải quyết chuyện phiền muộn trong lòng."
"Thế tử gia có lòng!" Giang Uyển Nhu không biết liệu Lý Tử Kính đang tính toán cái gì, sao tự nhiên lại phát tâm từ bi, chạy đi quan tâm biểu muội?
"Nếu tổ mẫu đã đồng ý rồi, chúng ta sẽ chờ Hoa biểu muội ở cửa vương phủ. Giờ mùi một khắc sẽ xuất phát"
Giang Uyển Nhu gật đầu. Cháu gái quá nhút nhát, nên cho nàng đi ra ngoài nhiều một chút. "Các ngươi nhớ chú ý mấy biểu muội một chút. Lúc trở về mà Hoa nhi có chút xây xước nào, ta nhất định không tha cho các ngươi!"
Lý Tử Kính cười nhẹ một tiếng, tổ mẫu này của hắn rất thích ra vẻ, có điều đây cũng chỉ là vờ giận dữ. Sau khi đạt được mục đích, Lý Tử Kính dẫn đệ đệ rời đi.
"Đại ca, cuối cùng thì đến hôm nay, ta cũng hiểu được" đẹp như thiên tiên "nghĩa là thế nào!" Tử Thiện khoác tay ca ca, nói: "Nếu ta có ý với Hoa biểu muội, đại ca có thể giúp ta một chút sao?"
Lý Tử Kính cự tuyệt không hề do dự: "Không được!"
Hoa biểu muội đã là người của hắn, hắn sẽ không nhường nàng cho người khác, lại càng không có khả năng nhường cho đệ đệ ruột thịt.
"Tại sao?" Lý Tử Thiện không thể lý giải được suy nghĩ của đại ca hắn. Đại ca vốn dĩ không có hứng thú với nữ nhân, sẽ càng không thể hiểu được loại tình cảm vừa gặp đã thương kia được. "Không giúp ta cũng không sao, ngươi cũng đừng ngăn cản ta theo đuổi nàng!"
Lý Tử Kính không kìm được tức giận, trừng mắt lườm đệ đệ, quơ quơ ống tay áo, hất cánh tay hắn ra: "Muốn tán tỉnh ngươi đi mà hẹn Văn Lệ biểu muội."
Tử Thiện nhìn bóng lưng ca ca trước mặt, kháng nghị nói to: "Đại ca ngươi đừng có gán ghép linh tinh! Đối với Văn Lệ biểu muội, ta không có một chút hứng thú." Văn Lệ biểu muội còn không có dáng người quyến rũ như mấy thông phòng của hắn, hắn theo đuổi nàng làm cái gì?
* * *
Giờ Mùi một khắc, Phương Hoa mang Thúy Ngọc, Tiểu Hương đi theo, khoan thai xuất hiện trước mặt hai huynh đệ Trấn Nam vương đích tử.
Phương Văn Lệ thấy Phương Hoa xuất hiện, liền biết hôm nay nàng cũng chỉ có vai trò làm nền cho nàng ta nổi bật. Thấy hai biểu ca nhìn chằm chằm Hoa biểu muội, nàng bỗng có chút ghen tỵ. Đều là biểu muội, sao lại có đãi ngộ chênh lệch như vậy?
Không muốn bị bỏ quên, Văn Lệ hắng giọng: "Hai biểu ca định đưa chúng ta đi những đâu nha?"
Không có ai để ý đến nàng ta.
Lý Tử Kính định duỗi tay đỡ Hoa biểu muội lên xe ngựa, lại bị đệ đệ nhanh chân đoạt trước. Hắn nhìn Văn Lệ đang vươn tay trước mặt, quay lại sai sử Tiểu Lục Tử đang đứng sau: "Tiểu Lục Tử, ngươi đỡ Phương cô nương lên xe đi."
Phương Văn Lệ cảm thấy thật mất mặt, nụ cười trên miệng cũng trở nên cứng đơ, gượng gạo. Hôm nay nàng đã tỉ mỉ chải chuốt lại còn không được hoan nghênh bằng tiểu cô nương không trang điểm kia. Người so với người đúng là làm tức chết!
An ổn ngồi lên trên xe ngựa, Phương Văn Lệ mới tức giận lườm Tiểu Hương một chút: "Ngươi thật không tự biết thân phận! Chỗ ngồi của ngươi chẳng phải là ở phía sau thùng xe ngựa, hoặc ngồi cùng một chỗ với xa phu hay sao?"
Tiểu Hương là nha hoàn, nhưng cũng không phải loại nha hoàn chịu bắt nạt. Nàng biết ai mới là chủ tử của mình, nên chỉ lạnh lùng đáp lại: "Ta phụng mệnh thái phi, phải luôn hầu hạ bên cạnh biểu tiểu thư, nàng không biết nói tiếng Mân, cũng không hiểu tiếng Ngô, nàng ở một mình bị khi dễ có khi cũng không biết."
"Vậy ngươi nói xem ai có thể bắt nạt nàng?" Đến một nô tỳ cũng dám lên giọng với Văn Lệ nàng, nếu nàng còn không phát uy thì sau này cuốc sống ở vương phủ của nàng cũng thể yên ổn.
"Nô tỳ không có ý ám chỉ ai, chỉ là phòng ngừa cái lỡ may mà thôi!" Tiểu Hương vẫn giữ thái độ không quan tâm hơn thua mà hồi đáp.
Dù không hiểu hai người đang tranh chấp cái gì, nhưng Phương Hoa vẫn nhận ra rằng bầu không khí có chút không đúng. Nàng ôn nhu dùng tiếng Tương trấn an nha hoàn: "Tiểu Hương, không được cùng khách nhân tranh chấp. Dù đúng sai thế nào thì ngươi vẫn sẽ chịu thiệt thòi."
Tiểu Hương gật đầu nói đã hiểu, lại nghĩ thầm: Vẫn là biểu tiểu thư của thái phi biết đối nhân xử thế, biểu tiểu thư nhà mẹ đẻ vương phi lại khiến người không dám bắt chước. Nàng hi vọng hai vị thiếu gia mắt sáng một chút, tránh xa nàng ra, có như vậy thì sau này nô bộc của vương phủ mới dễ sống hơn.
Hai vị công tử cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh xe. Lý Tử Kính thấy đệ đệ thỉnh thoảng lại đảo mắt ngó vào thùng xe, hắn không khỏi cảm thấy ngột ngạt. Sớm biết như vậy, hắn sẽ không để đệ đệ đi cùng. Hai huynh đệ ruột thịt nếu vì một nữ nhân mà cãi nhau thì quá khó coi
Hoa biểu muội đã là người của hắn, muốn hắn buông tay? Mơ tưởng!
"Tử thiện, ngươi cưỡi ngựa lên trước dẫn đầu đi!" Lý Tử Kính bày ra giọng điệu của đại ca, Lý Tử Thiện cũng chỉ có thể nghe theo. Trong vương phủ, lời thế tử nói chính là thánh chỉ a!
Thân đệ đệ đi rồi, lại tới phiên Lý Tử Kính nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe ngựa, chỉ hy vọng lúc tấm màn vải vừa bay lên, hắn có thể nhìn thấy dung nhan xinh đẹp kia.
* * *
"Hoa biểu muội, ở Mân Châu ta có vài gian cửa hàng, ta dẫn muội đi mua chút đồ vật yêu thích được chăng?" Lần này Lý Tử Kính giành được cơ hội đỡ Giang Phương Hoa xuống xe ngựa, nhân lúc gần gũi, hắn thì thầm dụ dỗ.
Phương Hoa không muốn nói chuyện trực tiếp với thế tử gia, nàng dùng tiếng Tương nói với Tiểu Hương: "Nói với thế tử gia, ta muốn tuỳ tiện đi dạo một chút, không muốn tốn tiền mua cái gì!"
Tiểu Hương căng da đầu thuật lại lời của biểu tiểu thư. Tiểu thư cũng thật muốn dọa chết nàng. Trong vương phủ, nàng sợ nhất là thế tử gia a!
Tử gia bị xoát mặt vẫn nhẫn nại nói với Hoa biểu muội chuyện kinh người: "Không cần dùng tiền của muội. Muội thích cái gì ta đưa cho muội là được!"
"Hông (Không) cần như vậy!" Giang Phương Hoa đội đấu lạp lên. Nàng tự biết mình dung mạo bất phàm, để tránh phiền toái thì vẫn nên cẩn thận khiêm tốn một chút.
Văn Lệ vừa phải tự mình nhảy xuống xe ngựa. Nàng ta khắc chế ghen tỵ trong lòng, cố gắng nở nụ cười ngọt ngào hướng tới phía thế tử gia: "Đại biểu ca, ngươi đây là nói tiếng Hán sao? Đại biểu ca có thể dạy ta một chút được chứ?"
Lý Tử Kính nhìn sang đệ đệ đang đi tới bên này, trực tiếp thoái thác: "Tử Thiện, Văn Lệ biểu muộn muốn học nói tiếng Hán, ngươi dạy nàng một chút."
"Văn Lệ biểu muội rõ ràng muốn ngươi dạy, sao ngươi lại đẩy trách nhiệm lên cho ta?" Nói rồi hắn dùng Mân ngữ giải thích: "Đại ca, ta không có hứng thú với nàng!"
"Ta dẫn Hoa biểu muội đi dạo cửa hàng trước." Lý Tử Kính không để cho mọi người kịp nói câu phản đối, hắn trực tiếp ra lệnh: "Tiểu Hương, ngươi dẫn biểu tiểu thư đi theo ta."
Chuyện này là thế nào? Văn Lệ không cam lòng bị coi là không khí, cũng gọi nha hoàn đi theo sát phía sau thế tử gia.
Kết quả là Lý Tử Kính kéo theo một chuỗi người dài. Trên phố náo nhiệt, hàng người đi có phần khiến người khác chú ý.
Không thể cắt đuôi mấy cái Trình Giảo Kim, Lý Tử Kính đành phải bất đắc dĩ nhìn quanh. Tới cửa hàng của mình, hắn quay đầu ra hiệu cho Phương Hoa tới gần một chút, thì thầm với nàng: "Ta tặng muội vài món đồ trang sức, muội thích gì cứ lấy, đây là cửa hàng của ta."
Phương Hoa không thích như vậy. Nếu hắn thực sự có thành ý thì nên bí mật đưa cho nàng. Nhiều người đi theo nhìn chằm chằm như vậy, mặt nàng không đủ dày để mở miệng hỏi quà a!
"Hông (không) cần như vậy!"
Lý Tử Kính muốn sửa phát âm cho nàng, nhưng rồi lại cố gắng nhịn xuống, ôn tồn nói:
" "Hông" (không) cần khách sáo với ta!"
Nam nhân này, quả là đáng ghét. Có ai không? Có ai có thể lôi hắn xuống chém không?
Nhìn hắn vẫn đang kiêu ngạo khoe khoang, vậy nàng cũng không khách khí nữa, không để ý đến hắn, tận lực mua sắm!
Lý Tử Kính nhìn Hoa biểu muội của hắn đang tiện tay chỉ loạn mà mua sắm, liền biết nàng vẫn đang giận dỗi. Hắn cũng không hoảng hốt gì, trực tiếp lệnh cho chưởng quỹ gói kỹ từng vật, sau đó đưa tới vương phủ.
Lý Tử Thiện theo sau bước vào, hắn thấy vậy không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Không nghĩ rằng Hoa biểu muội bên ngoài nhìn hào phóng, nhưng lại là nữ tử thấy tiền liền sáng mắt.
Hắn đột nhiên cảm nhận được huynh trưởng có lẽ đang rất khổ tâm đi?
"Thế tử gia có lòng!" Giang Uyển Nhu không biết liệu Lý Tử Kính đang tính toán cái gì, sao tự nhiên lại phát tâm từ bi, chạy đi quan tâm biểu muội?
"Nếu tổ mẫu đã đồng ý rồi, chúng ta sẽ chờ Hoa biểu muội ở cửa vương phủ. Giờ mùi một khắc sẽ xuất phát"
Giang Uyển Nhu gật đầu. Cháu gái quá nhút nhát, nên cho nàng đi ra ngoài nhiều một chút. "Các ngươi nhớ chú ý mấy biểu muội một chút. Lúc trở về mà Hoa nhi có chút xây xước nào, ta nhất định không tha cho các ngươi!"
Lý Tử Kính cười nhẹ một tiếng, tổ mẫu này của hắn rất thích ra vẻ, có điều đây cũng chỉ là vờ giận dữ. Sau khi đạt được mục đích, Lý Tử Kính dẫn đệ đệ rời đi.
"Đại ca, cuối cùng thì đến hôm nay, ta cũng hiểu được" đẹp như thiên tiên "nghĩa là thế nào!" Tử Thiện khoác tay ca ca, nói: "Nếu ta có ý với Hoa biểu muội, đại ca có thể giúp ta một chút sao?"
Lý Tử Kính cự tuyệt không hề do dự: "Không được!"
Hoa biểu muội đã là người của hắn, hắn sẽ không nhường nàng cho người khác, lại càng không có khả năng nhường cho đệ đệ ruột thịt.
"Tại sao?" Lý Tử Thiện không thể lý giải được suy nghĩ của đại ca hắn. Đại ca vốn dĩ không có hứng thú với nữ nhân, sẽ càng không thể hiểu được loại tình cảm vừa gặp đã thương kia được. "Không giúp ta cũng không sao, ngươi cũng đừng ngăn cản ta theo đuổi nàng!"
Lý Tử Kính không kìm được tức giận, trừng mắt lườm đệ đệ, quơ quơ ống tay áo, hất cánh tay hắn ra: "Muốn tán tỉnh ngươi đi mà hẹn Văn Lệ biểu muội."
Tử Thiện nhìn bóng lưng ca ca trước mặt, kháng nghị nói to: "Đại ca ngươi đừng có gán ghép linh tinh! Đối với Văn Lệ biểu muội, ta không có một chút hứng thú." Văn Lệ biểu muội còn không có dáng người quyến rũ như mấy thông phòng của hắn, hắn theo đuổi nàng làm cái gì?
* * *
Giờ Mùi một khắc, Phương Hoa mang Thúy Ngọc, Tiểu Hương đi theo, khoan thai xuất hiện trước mặt hai huynh đệ Trấn Nam vương đích tử.
Phương Văn Lệ thấy Phương Hoa xuất hiện, liền biết hôm nay nàng cũng chỉ có vai trò làm nền cho nàng ta nổi bật. Thấy hai biểu ca nhìn chằm chằm Hoa biểu muội, nàng bỗng có chút ghen tỵ. Đều là biểu muội, sao lại có đãi ngộ chênh lệch như vậy?
Không muốn bị bỏ quên, Văn Lệ hắng giọng: "Hai biểu ca định đưa chúng ta đi những đâu nha?"
Không có ai để ý đến nàng ta.
Lý Tử Kính định duỗi tay đỡ Hoa biểu muội lên xe ngựa, lại bị đệ đệ nhanh chân đoạt trước. Hắn nhìn Văn Lệ đang vươn tay trước mặt, quay lại sai sử Tiểu Lục Tử đang đứng sau: "Tiểu Lục Tử, ngươi đỡ Phương cô nương lên xe đi."
Phương Văn Lệ cảm thấy thật mất mặt, nụ cười trên miệng cũng trở nên cứng đơ, gượng gạo. Hôm nay nàng đã tỉ mỉ chải chuốt lại còn không được hoan nghênh bằng tiểu cô nương không trang điểm kia. Người so với người đúng là làm tức chết!
An ổn ngồi lên trên xe ngựa, Phương Văn Lệ mới tức giận lườm Tiểu Hương một chút: "Ngươi thật không tự biết thân phận! Chỗ ngồi của ngươi chẳng phải là ở phía sau thùng xe ngựa, hoặc ngồi cùng một chỗ với xa phu hay sao?"
Tiểu Hương là nha hoàn, nhưng cũng không phải loại nha hoàn chịu bắt nạt. Nàng biết ai mới là chủ tử của mình, nên chỉ lạnh lùng đáp lại: "Ta phụng mệnh thái phi, phải luôn hầu hạ bên cạnh biểu tiểu thư, nàng không biết nói tiếng Mân, cũng không hiểu tiếng Ngô, nàng ở một mình bị khi dễ có khi cũng không biết."
"Vậy ngươi nói xem ai có thể bắt nạt nàng?" Đến một nô tỳ cũng dám lên giọng với Văn Lệ nàng, nếu nàng còn không phát uy thì sau này cuốc sống ở vương phủ của nàng cũng thể yên ổn.
"Nô tỳ không có ý ám chỉ ai, chỉ là phòng ngừa cái lỡ may mà thôi!" Tiểu Hương vẫn giữ thái độ không quan tâm hơn thua mà hồi đáp.
Dù không hiểu hai người đang tranh chấp cái gì, nhưng Phương Hoa vẫn nhận ra rằng bầu không khí có chút không đúng. Nàng ôn nhu dùng tiếng Tương trấn an nha hoàn: "Tiểu Hương, không được cùng khách nhân tranh chấp. Dù đúng sai thế nào thì ngươi vẫn sẽ chịu thiệt thòi."
Tiểu Hương gật đầu nói đã hiểu, lại nghĩ thầm: Vẫn là biểu tiểu thư của thái phi biết đối nhân xử thế, biểu tiểu thư nhà mẹ đẻ vương phi lại khiến người không dám bắt chước. Nàng hi vọng hai vị thiếu gia mắt sáng một chút, tránh xa nàng ra, có như vậy thì sau này nô bộc của vương phủ mới dễ sống hơn.
Hai vị công tử cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh xe. Lý Tử Kính thấy đệ đệ thỉnh thoảng lại đảo mắt ngó vào thùng xe, hắn không khỏi cảm thấy ngột ngạt. Sớm biết như vậy, hắn sẽ không để đệ đệ đi cùng. Hai huynh đệ ruột thịt nếu vì một nữ nhân mà cãi nhau thì quá khó coi
Hoa biểu muội đã là người của hắn, muốn hắn buông tay? Mơ tưởng!
"Tử thiện, ngươi cưỡi ngựa lên trước dẫn đầu đi!" Lý Tử Kính bày ra giọng điệu của đại ca, Lý Tử Thiện cũng chỉ có thể nghe theo. Trong vương phủ, lời thế tử nói chính là thánh chỉ a!
Thân đệ đệ đi rồi, lại tới phiên Lý Tử Kính nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe ngựa, chỉ hy vọng lúc tấm màn vải vừa bay lên, hắn có thể nhìn thấy dung nhan xinh đẹp kia.
* * *
"Hoa biểu muội, ở Mân Châu ta có vài gian cửa hàng, ta dẫn muội đi mua chút đồ vật yêu thích được chăng?" Lần này Lý Tử Kính giành được cơ hội đỡ Giang Phương Hoa xuống xe ngựa, nhân lúc gần gũi, hắn thì thầm dụ dỗ.
Phương Hoa không muốn nói chuyện trực tiếp với thế tử gia, nàng dùng tiếng Tương nói với Tiểu Hương: "Nói với thế tử gia, ta muốn tuỳ tiện đi dạo một chút, không muốn tốn tiền mua cái gì!"
Tiểu Hương căng da đầu thuật lại lời của biểu tiểu thư. Tiểu thư cũng thật muốn dọa chết nàng. Trong vương phủ, nàng sợ nhất là thế tử gia a!
Tử gia bị xoát mặt vẫn nhẫn nại nói với Hoa biểu muội chuyện kinh người: "Không cần dùng tiền của muội. Muội thích cái gì ta đưa cho muội là được!"
"Hông (Không) cần như vậy!" Giang Phương Hoa đội đấu lạp lên. Nàng tự biết mình dung mạo bất phàm, để tránh phiền toái thì vẫn nên cẩn thận khiêm tốn một chút.
Văn Lệ vừa phải tự mình nhảy xuống xe ngựa. Nàng ta khắc chế ghen tỵ trong lòng, cố gắng nở nụ cười ngọt ngào hướng tới phía thế tử gia: "Đại biểu ca, ngươi đây là nói tiếng Hán sao? Đại biểu ca có thể dạy ta một chút được chứ?"
Lý Tử Kính nhìn sang đệ đệ đang đi tới bên này, trực tiếp thoái thác: "Tử Thiện, Văn Lệ biểu muộn muốn học nói tiếng Hán, ngươi dạy nàng một chút."
"Văn Lệ biểu muội rõ ràng muốn ngươi dạy, sao ngươi lại đẩy trách nhiệm lên cho ta?" Nói rồi hắn dùng Mân ngữ giải thích: "Đại ca, ta không có hứng thú với nàng!"
"Ta dẫn Hoa biểu muội đi dạo cửa hàng trước." Lý Tử Kính không để cho mọi người kịp nói câu phản đối, hắn trực tiếp ra lệnh: "Tiểu Hương, ngươi dẫn biểu tiểu thư đi theo ta."
Chuyện này là thế nào? Văn Lệ không cam lòng bị coi là không khí, cũng gọi nha hoàn đi theo sát phía sau thế tử gia.
Kết quả là Lý Tử Kính kéo theo một chuỗi người dài. Trên phố náo nhiệt, hàng người đi có phần khiến người khác chú ý.
Không thể cắt đuôi mấy cái Trình Giảo Kim, Lý Tử Kính đành phải bất đắc dĩ nhìn quanh. Tới cửa hàng của mình, hắn quay đầu ra hiệu cho Phương Hoa tới gần một chút, thì thầm với nàng: "Ta tặng muội vài món đồ trang sức, muội thích gì cứ lấy, đây là cửa hàng của ta."
Phương Hoa không thích như vậy. Nếu hắn thực sự có thành ý thì nên bí mật đưa cho nàng. Nhiều người đi theo nhìn chằm chằm như vậy, mặt nàng không đủ dày để mở miệng hỏi quà a!
"Hông (không) cần như vậy!"
Lý Tử Kính muốn sửa phát âm cho nàng, nhưng rồi lại cố gắng nhịn xuống, ôn tồn nói:
" "Hông" (không) cần khách sáo với ta!"
Nam nhân này, quả là đáng ghét. Có ai không? Có ai có thể lôi hắn xuống chém không?
Nhìn hắn vẫn đang kiêu ngạo khoe khoang, vậy nàng cũng không khách khí nữa, không để ý đến hắn, tận lực mua sắm!
Lý Tử Kính nhìn Hoa biểu muội của hắn đang tiện tay chỉ loạn mà mua sắm, liền biết nàng vẫn đang giận dỗi. Hắn cũng không hoảng hốt gì, trực tiếp lệnh cho chưởng quỹ gói kỹ từng vật, sau đó đưa tới vương phủ.
Lý Tử Thiện theo sau bước vào, hắn thấy vậy không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Không nghĩ rằng Hoa biểu muội bên ngoài nhìn hào phóng, nhưng lại là nữ tử thấy tiền liền sáng mắt.
Hắn đột nhiên cảm nhận được huynh trưởng có lẽ đang rất khổ tâm đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.