Chương 156
Thời Bất Đãi Ngã
07/11/2020
Những chuyện trên triều đình Hàn Tư Ân không để ý đến, từ khi Cơ Lạc giám quốc, hắn liền chưa từng xuất hiện ở trên triều đình. Cũng không phải hắn có bất mãn gì với Cơ Lạc, chỉ là lười phải để mấy vị đại thần trên triều đình nhàm chán quá mà lấy một vài sai lầm của mình đi làm khó dễ Cơ Lạc.
Dù sao Cơ Lạc bây giờ là Thái tử, là trữ quân tương lai, mà đến cùng cũng không phải là đế vương chân chính.
Nếu như có một vài đại thần muốn hai tay dâng lên tiền đồ của mình, đầu óc động cậy già lên mặt làm khó dễ Cơ Lạc, nhất định sẽ từ trên người hắn mà tìm được chỗ đột phá.
Hắn cũng không e ngại chút phiền toái nhỏ này, thế nhưng hiện tại quan hệ giữa hắn và Bạch Thư đang ở một trạng thái cân bằng vi diệu nào đó, hắn là lười hao tổn tâm tư cùng những người kia giằng co mấy chuyện vặt vãnh này.
Sau quan hệ giữa Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư đột phá một tầng cuối cùng, Hàn Tư Ân đối với Bạch Thư vẫn như thường ngày, cũng không có gì quá mức khác biệt.
Hắn nhàn rỗi không chuyện gì liền ngồi dưới cửa sổ đọc sách, thỉnh thoảng sẽ cùng Bạch Thư đánh cờ một chút.
Trình độ đánh cờ của Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân không chênh nhau mấy, hai người đều có thể nói là kém không nhìn được, nhưng ai cũng không ghét bỏ ai, hơn nữa mỗi lần Bạch Thư còn tràn đầy phấn khởi mà đánh cờ. Thỉnh thoảng Bạch Thư còn có thể thừa dịp Hàn Tư Ân không để ý, dùng tốc độ thật nhanh đổi mất quân cờ giữa hai người hoặc là hủy nước đi, trong lòng đắc chí âm thầm khen võ công của chính mình hay quá.
Mấy chuyện này, Hàn Tư Ân chưa từng vạch trần y.
Hai người ở cạnh nhau có thể nhìn thấy, so sánh với Hàn Tư Ân bình tĩnh, thì Bạch Thư biểu hiện nhiệt tình hơn xưa nhiều lắm. Y luôn không tự chủ mà nhìn Hàn Tư Ân rồi cười khúc khích, đặc biệt là buổi tối, luôn biểu hiện càng nhiệt tình. Chỉ là Bạch Thư cũng không có quá phận quá đáng, y biết thân thể Hàn Tư Ân trước đây không được tốt, hiện tại mặc dù là điều dưỡng mấy năm, nhìn qua không khác người thường là mấy, nhưng y cũng không dám làm quá mức.
Bạch Thư chính là thích nhìn thấy dáng vẻ Hàn Tư Ân bị chính mình trêu chọc đến khí tức bất ổn, hô hấp nồng đậm, thần sắc khẽ biến đấy.
Mỗi khi vào lúc này, trên mặt cùng trong lòng Bạch Thư luôn mang ý cười, y có lúc sẽ nghĩ tới thời điểm lúc trước bày tỏ cõi lòng với Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân cự tuyệt y, khi đó y nói nếu như Hàn Tư Ân có người thích, vậy y sẽ từ bỏ, nhìn hắn và người khác bạc đầu giai lão.
Hiện tại Bạch Thư biết lúc đó mình có thể nói ra lời này, là bởi vì không có được ánh mắt quan tâm khác biệt của Hàn Tư Ân, hiện tại nếu đã chiếm được, cảm nhận được vẻ đẹp bên trong, y liền không cho phép người khác có bất mảy may xen vào chuyện giữa hai người, nếu không, y cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Bạch Thư đem mấy phần tâm tư hơi có chút vặn vẹo này chôn vùi vào nơi sâu nhất dưới đáy lòng, y là không muốn để Hàn Tư Ân biết đến những thứ này.
Đối với một chút che giấu của Bạch Thư, sau khi Hàn Tư Ân biết được, trong lòng rất bình tĩnh.
Chỉ là một chút dục vọng chiếm hữu giữa những người yêu nhau mà thôi.
Ngày này hiếm thấy là cái ngày rất trong xanh, sáng sớm Hàn Tư Ân đã để người trong phủ thu dọn đồ đạc. Bạch Thư nhìn quý phủ thật giống như đang dọn nhà thì lại có chút không rõ vì sao, chỉ là y cũng không có hỏi Hàn Tư Ân đây là muốn làm cái gì.
Sau đó chờ người trong phủ thu dọn hết đồ đạc rồi, Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư ôn hòa nói: "Ta mang ngươi đi một nơi."
Bạch Thư lần này thật sửng sốt, hiểu ra sở dĩ những người kia thu dọn đồ đạc là bởi vì Hàn Tư Ân muốn mang mình đi xa nhà.
Bạch Thư tùy ý Hàn Tư Ân lôi kéo ngồi lên xe ngựa, trời giá rét mà đông, kỹ thuật cưỡi ngựa của y mặc dù tốt, nhưng cùng người yêu đồng thời ngồi xe ngựa chậm rãi hành tẩu cũng coi như là một loại hưởng thụ khác.
Xe ngựa đi rất xa, Bạch Thư cảm giác hẳn là bọn họ đã ra khỏi thành. Y không biết vào lúc này Hàn Tư Ân mang y ra ngoài thành làm cái gì, nhưng Hàn Tư Ân không nói, y cũng sẽ không hỏi.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư đi ra ngoài, Bạch Thư nhìn trang tử trước mắt lại nhìn về phía Hàn Tư Ân, trong hai mắt mang theo nghi hoặc.
Mãi đến khi bọn họ đã an ổn bên trong trang tử, Hàn Tư Ân kéo y đi vào ôn tuyền sâu nhất bên trong trang tử, Bạch Thư mới hiểu được Hàn Tư Ân vì sao lại ở thời tiết lạnh giá như thế mà dẫn y đến nơi này.
Y chỉ là trong lúc vô tình nói ra một câu, lại bị người này đặt ở trong lòng, cho nên mùa đông lạnh buốt mới đưa y đến trang tử có ôn tuyền này.
Nghĩ tới đây Bạch Thư rầu rĩ, trái tim như là bị ai đó mạnh mẽ nắm một cái.
Thời tiết này mà đi tắm suối nước nóng là một chuyện cực kỳ hưởng thụ, quan hệ giữa hai người đã cực kỳ thân mật, hiện tại trần trụi như thế cũng không đến nỗi thẹn thùng đỏ mặt gì cả.
Chỉ là khi Hàn Tư Ân nghe trong lòng Bạch Thư vẫn luôn lẩm bẩm lải nhải cảm động, hắn ho khan một tiếng, nói: "Trang tử này là Thái tử cho, ngươi thích là tốt rồi."
Bạch Thư nghe lời này, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tư Ân, thanh âm có chút khàn đặc: "Rất yêu thích." Trong lòng y nghĩ, Thái tử trước đây sẽ không cho Hàn Tư Ân trang tử, hiện tại nghĩ như thế nào lại cho, vừa vặn còn là một trang tử có ôn tuyền.
Nếu như Hàn Tư Ân không có mở miệng, Thái tử làm sao sẽ mở cái miệng này.
Lời này Bạch Thư không có nói ra, y nói: "Hàn Tư Ân, sao huynh lại tốt như vậy chứ." Sau đó không chờ Hàn Tư Ân nói chuyện, liền thuận nước nóng đến trước mặt Hàn Tư Ân, sau đó chủ động hướng về thân thể hắn làm phiền.
Hàn Tư Ân bị y làm cho nổi lên tâm tư, liền cùng y ở bên trong suối nước nóng hồ nháo một lần. Không biết có phải là do nước nóng hay không, Bạch Thư cực kỳ nhiệt tình, thời điểm cuối cùng, y chủ động vươn mình ngồi ở trên người Hàn Tư Ân, thần sắc hoảng hốt, dung nhan thanh tú, hai con mắt mang theo hơi nước, dịu ngoan lại linh động.
Chờ sau khi khí tức của hai người đã ôn hòa lại, Hàn Tư Ân mới buông ra cánh tay đang ôm vai Bạch Thư, hai người liền ở trong suối ngâm một một lát, rồi mới mặc y phục cùng đi ra ngoài.
Đối với quan hệ giữa bọn họ, người bên trong trang tử đều rất rõ ràng.
Bọn họ đều là Cơ Lạc mua lại lúc trước, lúc đó Cơ Lạc vốn là nói nếu như Hàn Tư Ân dùng không quen, hắn liền mang hết người đi, để Hàn Tư Ân đổi thành người của mình.
Hàn Tư Ân không quá bận tâm những người nào sẽ phục thị mình, liền lưu lại những người kia.
Sau khi hai người thu dọn xong trở về phòng, thị vệ liền đến đây bẩm báo nói là hạ nhân bên trong trang tử đến đây bái kiến, xem như là nhận thức chủ nhân.
Hàn Tư Ân không muốn xử lý những việc vặt này, Bạch Thư càng sẽ không để ý tới này đó, cho nên hai người liền cách cửa phòng mà trực tiếp đuổi người đi luôn rồi.
Sau khi thị vệ ra cửa không lâu liền tiến vào, bưng theo điểm tâm được làm khéo léo, sau khi thị vệ vào cửa, nhìn mặt Hàn Tư Ân một chút, do dự một hồi vẫn là mở miệng thấp giọng nói: "Gia, bên ngoài có một lão phụ nhân nói là cố nhân, muốn vào dập đầu với người một cái."
Phụ nhân kia là một người què chân, sắc mặt có chút già nua, thế nhưng trong ánh mắt tràn đầy cảm kích, nói là Hàn Tư Ân cứu mạng của nàng, cho nên muốn dập đầu với người một cái.
Nếu là người khác thị vệ chắc chắn sẽ không bẩm báo, thế nhưng phụ nhân kia nhìn thật đáng thương, khiến hắn nhớ tới mẫu thân mình, còn nữa bà vẫn luôn nói Hàn Tư Ân là chủ nhân của nàng lại cứu nàng, cho nên thị vệ liền nói ra một chút, còn có gặp hay không, đây cũng không phải là chuyện hắn có thể quản được.
Hàn Tư Ân nghe xong lời này, trầm mặc một chút nói: "Đi nói cho bà ấy biết, mạng của bà là bản thân bà tự cứu lấy, còn có ta cũng không phải là chủ nhân cũ của bà, chủ nhân cũ của bà ấy đã hồi kinh, nếu như có cơ hội liền vào kinh dập đầu một cái đi."
Thị vệ nghe những lời không rõ ràng này, biết được bên trong nói không chừng còn có cố sự, liền đi truyền lời. Sau đó không lâu, ngoài phòng liền truyền đến tiếng khóc của phụ cùng tiếng dập đầu lạy.
Thần sắc Hàn Tư Ân bình tĩnh, phụ nhân kia chính là tỳ nữ duy nhất còn sống sót mà năm đó Tĩnh Quốc hầu phủ đưa vào Hàn Quốc công phủ Cúc Nhược.
Những năm này bà cũng không quá tốt, mỗi ngày chịu đòn lại bị khinh bỉ, sau này sinh được một nhi tử, tính cách của nhi tử cũng không bạo ngược như cha hắn, vì đứa nhi tử này, bà vẫn luôn nhẫn nhịn, trải qua nhiều như vậy mà một cái mạng vẫn còn ở đó.
Sau khi Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc quen biết, tùy ý nhắc qua bà, Cơ Lạc liền cứu người rồi an bài bên trong trang tử, còn trượng phu của bà, đã sớm bị đưa vào trong thiên lao, đời này hai người sẽ không còn gặp lại nữa.
Chỉ là, Hàn Tư Ân của hiện tại chung quy cũng không phải là chủ tử trong miệng bà, chủ nhân cũ này không gặp cũng được.
Ngược lại là người của Tĩnh Quốc hầu phủ trong kinh thành, đại khái là muốn gặp bà, có lời này của Hàn Tư Ân, bà đời này ở Tĩnh Quốc hầu phủ cũng coi như là có chỗ dựa.
Bạch Thư không biết Hàn Tư Ân đang suy nghĩ gì, y nhìn khuôn mặt của Hàn Tư Ân, cuối cùng tiến lên nắm tay hắn. Hàn Tư Ân thu hồi tâm tư, nhấc mắt nhìn về phía y nói: "Mệt mỏi không?"
Bạch Thư hơi đỏ mặt, lắc lắc đầu. Hàn Tư Ân cười với y, dung nhan tuấn mỹ, mặt mày điệt lệ.
Hàn Tư Ân vốn là dự định cùng Bạch Thư ở cái trang tử này đến năm sau, ăn mặc thô ráp một chút bọn họ cũng không bận tâm, mấu chốt là nơi này yên tĩnh, hai người đều rất yêu thích.
Chỉ là một năm còn chưa tới, Hàn Tư Ân liền nhận được thư của Cơ Lạc, nói là bệnh tình của hoàng đế nặng thêm, bảo hắn lập tức trở về kinh.
Nghĩ đến quan tâm của hoàng đế đối với mình mấy năm nay, Hàn Tư Ân liền cùng Bạch Thư dùng tốc độ nhanh nhất hồi kinh.
Sau khi trở lại kinh thành, Hàn Tư Ân còn chưa vào cung vấn an hoàng đế sinh bệnh, đã nhận được một đạo thánh chỉ của hoàng đế.
Đạo thánh chỉ này là thánh chỉ mà hoàng đế tứ hôn cho Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư.
Hoàng đế vừa hạ xuống thánh chỉ, đã khiến kinh ồ lên. Dưới cái nhìn của bọn họ, hai nam tử ở bên nhau đã là trái luân lý, lén lén lút lút che giấu đậy nhét cũng liền thôi, hoàng đế lại còn quang minh chính đại hạ chỉ cho bọn họ lập rõ thân phận như vậy. Nếu như sau này mọi người đều làm theo, vậy chuyện này quả thật là việc buồn cười nhất thiên hạ.
Văn võ bá quan vì chuyện này không thể nhịn được nữa tất cả đều quỳ gối bên ngoài tẩm cung của hoàng đế, cầu hoàng đế thu hồi đạo thánh chỉ hoang đường này.
Hoàng đế đương nhiên không có thu hồi thánh chỉ, hắn cũng không tới gặp những triều thần này, chỉ để Nguyên Bảo đến truyền lời mấy câu, Nguyên Bảo nói: "Các vị đại nhân, hoàng thượng bảo lão nô nói cho các đại nhân hai câu, lúc trước Vạn An hầu cầu thánh chỉ tứ hôn đã nói rõ với hoàng thượng, hắn và Bạch công tử chỉ cần có thể quang minh chính đại mà thành thân, vậy trăm năm sau, triều đình có thể thu hồi tước vị của Vạn An hầu phủ, Tất cả tài sản của Hầu phủ đều quy về quốc khố. Còn nữa Vạn An hầu cũng không có con thừa tự, trăm năm sau không hưởng tế tự đèn nhang của người đời sau. Hoàng thượng những ngày qua cảm thấy tấm lòng của Vạn An hầu có thiên địa chứng giám, liền đồng ý việc này. Nếu như Đại Chu còn có nam tử khác có thể làm được hai điểm này, hoàng thượng cũng nguyện ý tứ hôn cho bọn họ."
Mọi người nghe Nguyên Bảo nói hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không biết Hàn Tư Ân là thông minh hay là ngốc.
Đặc biệt là chuyện không có dòng dõi, ngày sau không hưởng thụ đèn nhang của hậu nhân này, dưới cái nhìn của bọn họ đó là chuyện sẽ bị người xem thường cả đời. Bằng không thời đại này cũng sẽ không có người vì để có được nhi tử mà cưới thê thiếp vô số, chính là sợ chết rồi chính mình không có con cháu tế bái, ở địa phủ phải chịu oan ức.
Mà phong cách hành sự này của Hàn Tư Ân, ở trong mắt bọn họ quả thực là chẳng khác gì điên rồi cả.
Nguyên Bảo cũng mặc kệ những người này ở đây suy nghĩ gì, sau khi nói xong lời này, liền lạnh lùng nói: "Các vị đại thần, thân thể hoàng thượng không khỏe, những chuyện vặt vãnh này cũng không cần chọc cho lão nhân gia người phiền lòng, đều lui ra đi."
Có còn người muốn nói thêm, đã bị người ở bên cạnh kéo lại, nói cho cùng đây là việc tư của Hàn Tư Ân, huống hồ hắn cũng nguyện ý trả giá như vậy để đánh đổi, bọn họ là những người không liên quan còn có cái gì để mà nói.
Theo lí, Hàn Tư Ân không có dòng dõi thì ngày sau tước vị cũng sẽ bị thu hồi, đây cũng là một chuyện khiến người ta cao hứng, nhưng bọn họ vẫn là cảm thấy rất uất ức.
Đại khái chuyện bọn họ có thể làm chỉ là lưu truyền đồn đãi, mà Hàn Tư Ân đối với lưu truyền đồn đãi chỉ có xem thường mà thôi.
Mà bên trong Vạn An hầu phủ, Bạch Thư cầm thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế trực tiếp mông lung luôn rồi, đầu y trống rỗng, giống như bị sét đánh thẳng tắp nhìn Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân lẳng lặng nhìn y, khóe miệng chậm rãi cong lên, mặt mày cong cong ôn hòa hơn rất nhiều.
Bạch Thư tim đập mười phần gấp gáp, mỗi khi y cảm thấy Hàn Tư Ân đối với y đã rất tốt, thì Hàn Tư Ân sẽ cho y thứ càng tốt hơn.
Bạch Thư nháy mắt một cái, y nghĩ, người này sao có thể tốt chứ?
Hàn Tư Ân cũng không cảm thấy cái này có cái gì mà cảm động, hắn nhìn Bạch Thư, chậm rãi nói: "Người khác có loại thân phận quang minh chính đại này, ta có thể cho ngươi, nhất định sẽ cho ngươi."
Bạch Thư khịt khịt mũi, vành mắt hiện ẩn ẩn đau, trong nháy mắt đỏ lên.
Hàn Tư Ân nhìn y, mấp máy miệng, cuối cùng chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc y.
Bạch Thư thuận thế ôm lấy eo Hàn Tư Ân, vùi đầu lên cổ Hàn Tư Ân, sau một hồi thanh âm ám ách đến nhỏ giọng nói: "Hàn Tư Ân, ta nhất định sẽ đối với huynh còn tốt hơn cả huynh đối với ta."
Hàn Tư Ân khẽ ừ một tiếng, sau đó liền vì câu nói đầy tính trẻ con này mà khẽ cười hai lần.
Hoàng đế hạ chỉ gả, Hàn Tư Ân liền không trực tiếp vào cung. Hắn quyết định hai ngày sau ở Vạn An hầu phủ an bài hai bàn tiệc rượu, gửi thiệp mời đến mấy người mà hắn nhận thức, xem như là để người khác làm chứng cho mình và Bạch Thư.
Đại yến mời khách cũng không quá vất vả, dù sao trong kinh cũng không có mấy người thích hắn, hắn cũng không cần lộ liễu như vậy.
Chỉ là dùng danh nghĩa Vạn An hầu phủ khiến người ở kinh thành làm bánh màn thầu cả một tháng ngược lại là có thể làm.
Ngày Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư thành thân, Cơ Lạc đến, Tĩnh Quốc hầu phủ vương lão phụ nhân mang theo người của mình cũng đến, còn có chính là một nhà Ung quận vương phủ.
Tĩnh Quốc hầu phủ Vương lão phu nhân đương nhiên không hài lòng với cái hôn sự hoang đường này, thế nhưng bà biết mình không có lập trường nói thêm cái gì, cho nên thời điểm nhận được thiếp mời của Hàn Tư Ân, bà thỏa hiệp, dùng thân phận của trưởng bối tiếp nhận bọn họ.
Hàn gia chi thứ hai Trương thị cùng Tam phòng Văn thị thật vất vả mới gom đủ ngân lượng chuộc bản thân ra ngoài, nghe đến tin tức này, trong âm thầm mạnh mẽ nguyền rủa Hàn Tư Ân một phen.
Hắn và Bạch Thư ở bên nhau thì ở bên nhau đi, còn làm cái gì mà trăm năm sau thu hồi tước vị, nếu không phải thì bọn họ còn định đưa đến một hài tử làm con thừa tự của Hàn Tư Ân đây.
Liễu thị cũng nói câu này quá không ra gì, liền bị Hàn Duyệt Văn ngăn lại.
Hàn Duyệt Văn biết thân phận của mình rất lúng túng, ngày Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư thành thân hắn cũng không đến, nhưng hắn vẫn bảo Triệu Dịch chuẩn bị một phần quà cưới tốt nhất có thể trong khả năng của mình, đưa đến Vạn An hầu phủ.
Hắn không biết Hàn Tư Ân có nhận hay không, nhưng vẫn là đưa đến.
Quà tặng, Hàn Tư Ân nhận.
Hôn lễ của Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân về mặt thời gian thì có vẻ cực kỳ vội vàng, so với người bình thường thì thiếu rất nhiều giai đoạn, cũng may bọn họ vốn không giống người bình thường, đối với những hình thức này đó cũng không quá coi trọng.
Ngày thành hôn, Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư là đồng thời xuất hiện ở trước mắt mọi người, không có ai che kín đầu, bọn họ là bình đẳng.
Thời điểm Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư cùng mặc y phục đỏ thắm bái đường thành thân, Hàn Tư Ân là cực kỳ trang trọng, hắn đã sống mấy đời, cũng chỉ thành thân một lần như vậy, tất nhiên là thành tâm thành ý.
Lại giống như Bạch Thư đã nói, thực ra Hàn Tư Ân là một người rất ôn nhu, một khắc hắn quyết định ở bên cạnh với Bạch Thư kia, thì liền quyết định sẽ đem tất cả ôn nhu cho Bạch Thư.
Kể cả khi tình cảm còn chưa sâu đậm, hắn vẫn sẽ tận lực đem sự tình làm được tốt nhất, không bạc đãi cái người vẫn luôn ở cạnh mình kia.
Hắn không biết nên làm sao để cưng chiều một người, cho nên không thể làm gì khác hơn là dùng đần nhất phương thức, đem những gì mình cho là tốt nhất, cùng những thứ Bạch Thư muốn, đều đưa cho y.
Ngày thành hôn, Bạch Thư uống rất nhiều rượu, một mình uống hai vò rượu, y là thật cao hứng. Y cảm thấy mình cùng Hàn Tư Ân ở cạnh nhau đã là cực kỳ may mắn, chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có ngày có thể cùng Hàn Tư Ân quang minh chính đại mà thành thân.
Về phần dòng dõi gì đó, ngoại trừ Hàn Tư Ân đời này y ai cũng không muốn, chính mình cũng sẽ không sinh, cho nên từ vừa mới bắt đầu đã không có mong đợi qua.
Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư thành thân không nhận con thừa tự, ở một trình độ nào đó trực tiếp ngăn chặn những người hữu tâm muốn đi đường tắt với hắn, dùng một hài tử đổi một Hầu phủ gì gì đó.
Thời điểm ban đêm động phòng hoa chúc, Bạch Thư ôm thật chặt Hàn Tư Ân, trong lúc kích động, khóe mắt không tự chủ được mà ươn ướt, y vẫn luôn ôm thật chặt lấy Hàn Tư Ân, chặt chẽ quấn lấy hắn, giống như là vĩnh viễn khảm vào cùng nhau như vậy.
Ngày thứ hai, hai người đương nhiên là dậy trễ. Sau khi hai người tỉnh lại, đều cảm thấy đói bụng vô cùng, cũng may hạ nhân của phủ đều rõ ràng trong lòng, sớm đã chuẩn bị xong cơm nước.
Sau khi hai người ăn xong, Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư nói: "Ngươi theo ta cùng vào cung."
Bạch Thư ngẩng đầu lên nói: "Ta đi có được hay không? Hoàng thượng sẽ không muốn nhìn thấy ta."
Bản thân y cũng biết, hoàng đế chán ghét y còn không kịp, làm sao có khả năng sẽ thích y, y không muốn để cho Hàn Tư Ân bị làm khó dễ.
"Không sao, nếu như hoàng thượng đã tứ hôn cho chúng ta, đó chính là nghĩ thông suốt, muốn để ta dẫn ngươi đi gặp hắn." Hàn Tư Ân nhẹ giọng nói.
Bạch Thư gật gật đầu.
Thời điểm hai người vào cung bái kiến hoàng đế, Cơ Lạc cũng đang ở chỗ hoàng đế, bên trong phòng nồng nặc mùi thuốc bắc cùng mùi của hương nhan, ngửi thấy liền khó chịu vô cùng.
Hoàng đế qua một mùa đông đã gầy rất nhiều, bụng bia cũng gầy đến không còn, không nói tới hai má tái nhợt, khí tức bất ổn.
Hoàng đế từ sau khi bị bệnh thì mỗi ngày đều nằm ở trên giường, bây giờ nhìn thấy Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Đại khái là vì có Hàn Tư Ân ở đây, hắn miễn cưỡng nói với Bạch Thư mấy câu khách sáo, sau đó hắn nói: "Thái tử cùng Bạch Thư đều đi ra ngoài đi, trẫm cùng Hàn Tư Ân nói chuyện riêng."
Cơ Lạc cùng Bạch Thư hành lễ lui ra, cuối cùng Nguyên Bảo cũng lui xuống, trong đại điện trống rỗng chỉ còn lại hai người là hoàng đế cùng Hàn Tư Ân.
Hoàng đế căm tức liếc Hàn Tư Ân một cái, ngữ khí chua xót nói: "Lần này hài lòng chưa."
Hàn Tư Ân nhìn hoàng đế nói: "Tạ ơn hoàng thượng."
Hoàng đế uể oải phất phất tay, nói: "Tạ ơn trẫm làm cái gì, nói thật, thời điểm lần trước ngươi cầu trẫm tứ hôn, trẫm thật muốn ban cho các ngươi cái chết."
Hàn Tư Ân cười cười không nói gì.
Hoàng đế nhìn hắn cười, thần sắc có chút hoảng hốt, hắn kỳ thực cũng không định tứ hôn cho Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư, hắn cảm thấy quá tức cười.
Thế nhưng những ngày qua khi hắn bị bệnh, thường xuyên mơ thấy Vương Anh, mơ thấy Vương Anh thất vọng nhìn hắn, hắn muốn bắt lấy tay Vương Anh, thế nhưng cuối cùng cũng không bắt được gì cả.
Cuối cùng hoàng đế nghĩ, thôi, tác thành cho Hàn Tư Ân đi. Hắn không thành toàn, chờ sau khi Cơ Lạc đăng cơ thành đế cũng sẽ tác thành, chuyện như vậy nói đến cũng không phải hào quang gì, cứ để đầu mình gánh vác là được.
Về phần Cơ Lạc, chính mình đã từng xin lỗi hắn, hiện tại lại cho hắn một con đường đế vương hoàn mỹ để bắt đầu đi.
Nghĩ tới đây, hoàng đế ho khan vài tiếng, hắn cảm thấy dạ dày của mình vô cùng nóng bức, hắn ôm ngực chậm rãi nằm xuống, cuối cùng khi cảm thấy có người nhét góc cho hắn, hắn kéo lại đôi bàn tay man mát của người kia, thấp giọng tiếng hô: "A Anh."
Hắn cảm thấy âm thanh của mình rất lớn, nhưng kỳ thực dưới góc độ của Hàn Tư Ân, hắn chỉ là giật giật môi, một tiếng cũng không phát được ra ngoài.
Hàn Tư Ân nhìn tay hoàng đế, sau đó chậm rãi rút ra, hắn nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng, vi thần không phải Hoàng quý phi."
Hoàng đế vì lời này mà mở mắt ra, hắn căm tức nhìn Hàn Tư Ân, nghĩ thầm, trẫm đều sắp chết rồi, ngươi không thể thuận ý của trẫm mà làm, ngoài miệng nói mấy lời êm tai để trẫm vui vẻ sao.
Hàn Tư Ân nhìn hoàng đế, nghiêm túc nói: "Hoàng thượng, vi thần không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào, thế nhưng nếu là bởi vì thương nhớ Hoàng quý phi mà bệnh thành như này, Hoàng quý phi đại khái là không thích nhìn thấy ngươi như vậy đâu."
Hàn Tư Ân cảm thấy, bệnh này của hoàng đế chính là tâm bệnh, hắn cảm thấy bởi vì lúc trước chính mình nhu nhược nên mới hại chết Vương Anh, sau đó lại bị cái gọi là bị vứt bỏ mà để cừu hận che mắt, còn đem hài tử của hai người coi như không tồn tại mà trả thù mười mấy năm như vậy.
Khi tất cả chân tướng đã rõ ràng, hoàng đế trên mặt không hiện ra, nhưng trong lòng lại luôn vướng mắc khó chịu.
Luôn cảm thấy Vương Anh đang nhìn mình, đối với mình đặc biệt thất vọng, thậm chí trên cầu nại hà cũng không muốn chờ mình. Thêm vào Cơ Lạc tuy rằng trên mặt không hiện ra, nhưng trong lòng đối với phụ hoàng này vẫn có khúc mắc.
Hoàng đế mỗi ngày đều nghĩ đến nhớ đến, dần dần còn tưởng thật, thành một khối bệnh trong lòng.
Từ xưa tâm bệnh đã khó trị.
Hoàng đế vì Hàn Tư Ân không hề khách khí cảm thấy trong lòng đau đến phát khí, hắn chỉ chỉ ra cửa, trong miệng mặc dù không có phát ra âm thanh, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng hắn nói một chữ cút.
Hàn Tư Ân biết nghe lời phải đi ra ngoài.
Bên ngoài đại điện, Bạch Thư là đang hỏi Cơ Lạc chuyện ôn tuyền, sau khi nhìn thấy Hàn Tư Ân ra ngoài, trên mặt y lộ ra một nụ cười cực kỳ đẹp đẽ.
Không biết là bị Hàn Tư Ân chọc tức, hay là trong lòng đau quá lợi hại, sau khi Hàn Tư Ân rời cung, hoàng đế ói ra mấy búng máu, khiến Nguyên Bảo tiến vào hầu hạ sợ đến mức rít gào lên hô triệu thái y, toàn bộ hoàng cung bởi vậy mà náo loạn, cũng may hoàng đế cuối cùng cũng cứu về được, bằng không Hàn Tư Ân đại thể là còn phải gánh thêm cái tội tức chết hoàng thượng.
Sau khi hoàng đế tỉnh lại, liền hạ chỉ, dùng thân thể mình làm lí do thoái vị, mệnh Thái tử Cơ Lạc kế thừa đế vị.
Dù sao Cơ Lạc bây giờ là Thái tử, là trữ quân tương lai, mà đến cùng cũng không phải là đế vương chân chính.
Nếu như có một vài đại thần muốn hai tay dâng lên tiền đồ của mình, đầu óc động cậy già lên mặt làm khó dễ Cơ Lạc, nhất định sẽ từ trên người hắn mà tìm được chỗ đột phá.
Hắn cũng không e ngại chút phiền toái nhỏ này, thế nhưng hiện tại quan hệ giữa hắn và Bạch Thư đang ở một trạng thái cân bằng vi diệu nào đó, hắn là lười hao tổn tâm tư cùng những người kia giằng co mấy chuyện vặt vãnh này.
Sau quan hệ giữa Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư đột phá một tầng cuối cùng, Hàn Tư Ân đối với Bạch Thư vẫn như thường ngày, cũng không có gì quá mức khác biệt.
Hắn nhàn rỗi không chuyện gì liền ngồi dưới cửa sổ đọc sách, thỉnh thoảng sẽ cùng Bạch Thư đánh cờ một chút.
Trình độ đánh cờ của Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân không chênh nhau mấy, hai người đều có thể nói là kém không nhìn được, nhưng ai cũng không ghét bỏ ai, hơn nữa mỗi lần Bạch Thư còn tràn đầy phấn khởi mà đánh cờ. Thỉnh thoảng Bạch Thư còn có thể thừa dịp Hàn Tư Ân không để ý, dùng tốc độ thật nhanh đổi mất quân cờ giữa hai người hoặc là hủy nước đi, trong lòng đắc chí âm thầm khen võ công của chính mình hay quá.
Mấy chuyện này, Hàn Tư Ân chưa từng vạch trần y.
Hai người ở cạnh nhau có thể nhìn thấy, so sánh với Hàn Tư Ân bình tĩnh, thì Bạch Thư biểu hiện nhiệt tình hơn xưa nhiều lắm. Y luôn không tự chủ mà nhìn Hàn Tư Ân rồi cười khúc khích, đặc biệt là buổi tối, luôn biểu hiện càng nhiệt tình. Chỉ là Bạch Thư cũng không có quá phận quá đáng, y biết thân thể Hàn Tư Ân trước đây không được tốt, hiện tại mặc dù là điều dưỡng mấy năm, nhìn qua không khác người thường là mấy, nhưng y cũng không dám làm quá mức.
Bạch Thư chính là thích nhìn thấy dáng vẻ Hàn Tư Ân bị chính mình trêu chọc đến khí tức bất ổn, hô hấp nồng đậm, thần sắc khẽ biến đấy.
Mỗi khi vào lúc này, trên mặt cùng trong lòng Bạch Thư luôn mang ý cười, y có lúc sẽ nghĩ tới thời điểm lúc trước bày tỏ cõi lòng với Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân cự tuyệt y, khi đó y nói nếu như Hàn Tư Ân có người thích, vậy y sẽ từ bỏ, nhìn hắn và người khác bạc đầu giai lão.
Hiện tại Bạch Thư biết lúc đó mình có thể nói ra lời này, là bởi vì không có được ánh mắt quan tâm khác biệt của Hàn Tư Ân, hiện tại nếu đã chiếm được, cảm nhận được vẻ đẹp bên trong, y liền không cho phép người khác có bất mảy may xen vào chuyện giữa hai người, nếu không, y cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Bạch Thư đem mấy phần tâm tư hơi có chút vặn vẹo này chôn vùi vào nơi sâu nhất dưới đáy lòng, y là không muốn để Hàn Tư Ân biết đến những thứ này.
Đối với một chút che giấu của Bạch Thư, sau khi Hàn Tư Ân biết được, trong lòng rất bình tĩnh.
Chỉ là một chút dục vọng chiếm hữu giữa những người yêu nhau mà thôi.
Ngày này hiếm thấy là cái ngày rất trong xanh, sáng sớm Hàn Tư Ân đã để người trong phủ thu dọn đồ đạc. Bạch Thư nhìn quý phủ thật giống như đang dọn nhà thì lại có chút không rõ vì sao, chỉ là y cũng không có hỏi Hàn Tư Ân đây là muốn làm cái gì.
Sau đó chờ người trong phủ thu dọn hết đồ đạc rồi, Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư ôn hòa nói: "Ta mang ngươi đi một nơi."
Bạch Thư lần này thật sửng sốt, hiểu ra sở dĩ những người kia thu dọn đồ đạc là bởi vì Hàn Tư Ân muốn mang mình đi xa nhà.
Bạch Thư tùy ý Hàn Tư Ân lôi kéo ngồi lên xe ngựa, trời giá rét mà đông, kỹ thuật cưỡi ngựa của y mặc dù tốt, nhưng cùng người yêu đồng thời ngồi xe ngựa chậm rãi hành tẩu cũng coi như là một loại hưởng thụ khác.
Xe ngựa đi rất xa, Bạch Thư cảm giác hẳn là bọn họ đã ra khỏi thành. Y không biết vào lúc này Hàn Tư Ân mang y ra ngoài thành làm cái gì, nhưng Hàn Tư Ân không nói, y cũng sẽ không hỏi.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư đi ra ngoài, Bạch Thư nhìn trang tử trước mắt lại nhìn về phía Hàn Tư Ân, trong hai mắt mang theo nghi hoặc.
Mãi đến khi bọn họ đã an ổn bên trong trang tử, Hàn Tư Ân kéo y đi vào ôn tuyền sâu nhất bên trong trang tử, Bạch Thư mới hiểu được Hàn Tư Ân vì sao lại ở thời tiết lạnh giá như thế mà dẫn y đến nơi này.
Y chỉ là trong lúc vô tình nói ra một câu, lại bị người này đặt ở trong lòng, cho nên mùa đông lạnh buốt mới đưa y đến trang tử có ôn tuyền này.
Nghĩ tới đây Bạch Thư rầu rĩ, trái tim như là bị ai đó mạnh mẽ nắm một cái.
Thời tiết này mà đi tắm suối nước nóng là một chuyện cực kỳ hưởng thụ, quan hệ giữa hai người đã cực kỳ thân mật, hiện tại trần trụi như thế cũng không đến nỗi thẹn thùng đỏ mặt gì cả.
Chỉ là khi Hàn Tư Ân nghe trong lòng Bạch Thư vẫn luôn lẩm bẩm lải nhải cảm động, hắn ho khan một tiếng, nói: "Trang tử này là Thái tử cho, ngươi thích là tốt rồi."
Bạch Thư nghe lời này, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tư Ân, thanh âm có chút khàn đặc: "Rất yêu thích." Trong lòng y nghĩ, Thái tử trước đây sẽ không cho Hàn Tư Ân trang tử, hiện tại nghĩ như thế nào lại cho, vừa vặn còn là một trang tử có ôn tuyền.
Nếu như Hàn Tư Ân không có mở miệng, Thái tử làm sao sẽ mở cái miệng này.
Lời này Bạch Thư không có nói ra, y nói: "Hàn Tư Ân, sao huynh lại tốt như vậy chứ." Sau đó không chờ Hàn Tư Ân nói chuyện, liền thuận nước nóng đến trước mặt Hàn Tư Ân, sau đó chủ động hướng về thân thể hắn làm phiền.
Hàn Tư Ân bị y làm cho nổi lên tâm tư, liền cùng y ở bên trong suối nước nóng hồ nháo một lần. Không biết có phải là do nước nóng hay không, Bạch Thư cực kỳ nhiệt tình, thời điểm cuối cùng, y chủ động vươn mình ngồi ở trên người Hàn Tư Ân, thần sắc hoảng hốt, dung nhan thanh tú, hai con mắt mang theo hơi nước, dịu ngoan lại linh động.
Chờ sau khi khí tức của hai người đã ôn hòa lại, Hàn Tư Ân mới buông ra cánh tay đang ôm vai Bạch Thư, hai người liền ở trong suối ngâm một một lát, rồi mới mặc y phục cùng đi ra ngoài.
Đối với quan hệ giữa bọn họ, người bên trong trang tử đều rất rõ ràng.
Bọn họ đều là Cơ Lạc mua lại lúc trước, lúc đó Cơ Lạc vốn là nói nếu như Hàn Tư Ân dùng không quen, hắn liền mang hết người đi, để Hàn Tư Ân đổi thành người của mình.
Hàn Tư Ân không quá bận tâm những người nào sẽ phục thị mình, liền lưu lại những người kia.
Sau khi hai người thu dọn xong trở về phòng, thị vệ liền đến đây bẩm báo nói là hạ nhân bên trong trang tử đến đây bái kiến, xem như là nhận thức chủ nhân.
Hàn Tư Ân không muốn xử lý những việc vặt này, Bạch Thư càng sẽ không để ý tới này đó, cho nên hai người liền cách cửa phòng mà trực tiếp đuổi người đi luôn rồi.
Sau khi thị vệ ra cửa không lâu liền tiến vào, bưng theo điểm tâm được làm khéo léo, sau khi thị vệ vào cửa, nhìn mặt Hàn Tư Ân một chút, do dự một hồi vẫn là mở miệng thấp giọng nói: "Gia, bên ngoài có một lão phụ nhân nói là cố nhân, muốn vào dập đầu với người một cái."
Phụ nhân kia là một người què chân, sắc mặt có chút già nua, thế nhưng trong ánh mắt tràn đầy cảm kích, nói là Hàn Tư Ân cứu mạng của nàng, cho nên muốn dập đầu với người một cái.
Nếu là người khác thị vệ chắc chắn sẽ không bẩm báo, thế nhưng phụ nhân kia nhìn thật đáng thương, khiến hắn nhớ tới mẫu thân mình, còn nữa bà vẫn luôn nói Hàn Tư Ân là chủ nhân của nàng lại cứu nàng, cho nên thị vệ liền nói ra một chút, còn có gặp hay không, đây cũng không phải là chuyện hắn có thể quản được.
Hàn Tư Ân nghe xong lời này, trầm mặc một chút nói: "Đi nói cho bà ấy biết, mạng của bà là bản thân bà tự cứu lấy, còn có ta cũng không phải là chủ nhân cũ của bà, chủ nhân cũ của bà ấy đã hồi kinh, nếu như có cơ hội liền vào kinh dập đầu một cái đi."
Thị vệ nghe những lời không rõ ràng này, biết được bên trong nói không chừng còn có cố sự, liền đi truyền lời. Sau đó không lâu, ngoài phòng liền truyền đến tiếng khóc của phụ cùng tiếng dập đầu lạy.
Thần sắc Hàn Tư Ân bình tĩnh, phụ nhân kia chính là tỳ nữ duy nhất còn sống sót mà năm đó Tĩnh Quốc hầu phủ đưa vào Hàn Quốc công phủ Cúc Nhược.
Những năm này bà cũng không quá tốt, mỗi ngày chịu đòn lại bị khinh bỉ, sau này sinh được một nhi tử, tính cách của nhi tử cũng không bạo ngược như cha hắn, vì đứa nhi tử này, bà vẫn luôn nhẫn nhịn, trải qua nhiều như vậy mà một cái mạng vẫn còn ở đó.
Sau khi Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc quen biết, tùy ý nhắc qua bà, Cơ Lạc liền cứu người rồi an bài bên trong trang tử, còn trượng phu của bà, đã sớm bị đưa vào trong thiên lao, đời này hai người sẽ không còn gặp lại nữa.
Chỉ là, Hàn Tư Ân của hiện tại chung quy cũng không phải là chủ tử trong miệng bà, chủ nhân cũ này không gặp cũng được.
Ngược lại là người của Tĩnh Quốc hầu phủ trong kinh thành, đại khái là muốn gặp bà, có lời này của Hàn Tư Ân, bà đời này ở Tĩnh Quốc hầu phủ cũng coi như là có chỗ dựa.
Bạch Thư không biết Hàn Tư Ân đang suy nghĩ gì, y nhìn khuôn mặt của Hàn Tư Ân, cuối cùng tiến lên nắm tay hắn. Hàn Tư Ân thu hồi tâm tư, nhấc mắt nhìn về phía y nói: "Mệt mỏi không?"
Bạch Thư hơi đỏ mặt, lắc lắc đầu. Hàn Tư Ân cười với y, dung nhan tuấn mỹ, mặt mày điệt lệ.
Hàn Tư Ân vốn là dự định cùng Bạch Thư ở cái trang tử này đến năm sau, ăn mặc thô ráp một chút bọn họ cũng không bận tâm, mấu chốt là nơi này yên tĩnh, hai người đều rất yêu thích.
Chỉ là một năm còn chưa tới, Hàn Tư Ân liền nhận được thư của Cơ Lạc, nói là bệnh tình của hoàng đế nặng thêm, bảo hắn lập tức trở về kinh.
Nghĩ đến quan tâm của hoàng đế đối với mình mấy năm nay, Hàn Tư Ân liền cùng Bạch Thư dùng tốc độ nhanh nhất hồi kinh.
Sau khi trở lại kinh thành, Hàn Tư Ân còn chưa vào cung vấn an hoàng đế sinh bệnh, đã nhận được một đạo thánh chỉ của hoàng đế.
Đạo thánh chỉ này là thánh chỉ mà hoàng đế tứ hôn cho Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư.
Hoàng đế vừa hạ xuống thánh chỉ, đã khiến kinh ồ lên. Dưới cái nhìn của bọn họ, hai nam tử ở bên nhau đã là trái luân lý, lén lén lút lút che giấu đậy nhét cũng liền thôi, hoàng đế lại còn quang minh chính đại hạ chỉ cho bọn họ lập rõ thân phận như vậy. Nếu như sau này mọi người đều làm theo, vậy chuyện này quả thật là việc buồn cười nhất thiên hạ.
Văn võ bá quan vì chuyện này không thể nhịn được nữa tất cả đều quỳ gối bên ngoài tẩm cung của hoàng đế, cầu hoàng đế thu hồi đạo thánh chỉ hoang đường này.
Hoàng đế đương nhiên không có thu hồi thánh chỉ, hắn cũng không tới gặp những triều thần này, chỉ để Nguyên Bảo đến truyền lời mấy câu, Nguyên Bảo nói: "Các vị đại nhân, hoàng thượng bảo lão nô nói cho các đại nhân hai câu, lúc trước Vạn An hầu cầu thánh chỉ tứ hôn đã nói rõ với hoàng thượng, hắn và Bạch công tử chỉ cần có thể quang minh chính đại mà thành thân, vậy trăm năm sau, triều đình có thể thu hồi tước vị của Vạn An hầu phủ, Tất cả tài sản của Hầu phủ đều quy về quốc khố. Còn nữa Vạn An hầu cũng không có con thừa tự, trăm năm sau không hưởng tế tự đèn nhang của người đời sau. Hoàng thượng những ngày qua cảm thấy tấm lòng của Vạn An hầu có thiên địa chứng giám, liền đồng ý việc này. Nếu như Đại Chu còn có nam tử khác có thể làm được hai điểm này, hoàng thượng cũng nguyện ý tứ hôn cho bọn họ."
Mọi người nghe Nguyên Bảo nói hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không biết Hàn Tư Ân là thông minh hay là ngốc.
Đặc biệt là chuyện không có dòng dõi, ngày sau không hưởng thụ đèn nhang của hậu nhân này, dưới cái nhìn của bọn họ đó là chuyện sẽ bị người xem thường cả đời. Bằng không thời đại này cũng sẽ không có người vì để có được nhi tử mà cưới thê thiếp vô số, chính là sợ chết rồi chính mình không có con cháu tế bái, ở địa phủ phải chịu oan ức.
Mà phong cách hành sự này của Hàn Tư Ân, ở trong mắt bọn họ quả thực là chẳng khác gì điên rồi cả.
Nguyên Bảo cũng mặc kệ những người này ở đây suy nghĩ gì, sau khi nói xong lời này, liền lạnh lùng nói: "Các vị đại thần, thân thể hoàng thượng không khỏe, những chuyện vặt vãnh này cũng không cần chọc cho lão nhân gia người phiền lòng, đều lui ra đi."
Có còn người muốn nói thêm, đã bị người ở bên cạnh kéo lại, nói cho cùng đây là việc tư của Hàn Tư Ân, huống hồ hắn cũng nguyện ý trả giá như vậy để đánh đổi, bọn họ là những người không liên quan còn có cái gì để mà nói.
Theo lí, Hàn Tư Ân không có dòng dõi thì ngày sau tước vị cũng sẽ bị thu hồi, đây cũng là một chuyện khiến người ta cao hứng, nhưng bọn họ vẫn là cảm thấy rất uất ức.
Đại khái chuyện bọn họ có thể làm chỉ là lưu truyền đồn đãi, mà Hàn Tư Ân đối với lưu truyền đồn đãi chỉ có xem thường mà thôi.
Mà bên trong Vạn An hầu phủ, Bạch Thư cầm thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế trực tiếp mông lung luôn rồi, đầu y trống rỗng, giống như bị sét đánh thẳng tắp nhìn Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân lẳng lặng nhìn y, khóe miệng chậm rãi cong lên, mặt mày cong cong ôn hòa hơn rất nhiều.
Bạch Thư tim đập mười phần gấp gáp, mỗi khi y cảm thấy Hàn Tư Ân đối với y đã rất tốt, thì Hàn Tư Ân sẽ cho y thứ càng tốt hơn.
Bạch Thư nháy mắt một cái, y nghĩ, người này sao có thể tốt chứ?
Hàn Tư Ân cũng không cảm thấy cái này có cái gì mà cảm động, hắn nhìn Bạch Thư, chậm rãi nói: "Người khác có loại thân phận quang minh chính đại này, ta có thể cho ngươi, nhất định sẽ cho ngươi."
Bạch Thư khịt khịt mũi, vành mắt hiện ẩn ẩn đau, trong nháy mắt đỏ lên.
Hàn Tư Ân nhìn y, mấp máy miệng, cuối cùng chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc y.
Bạch Thư thuận thế ôm lấy eo Hàn Tư Ân, vùi đầu lên cổ Hàn Tư Ân, sau một hồi thanh âm ám ách đến nhỏ giọng nói: "Hàn Tư Ân, ta nhất định sẽ đối với huynh còn tốt hơn cả huynh đối với ta."
Hàn Tư Ân khẽ ừ một tiếng, sau đó liền vì câu nói đầy tính trẻ con này mà khẽ cười hai lần.
Hoàng đế hạ chỉ gả, Hàn Tư Ân liền không trực tiếp vào cung. Hắn quyết định hai ngày sau ở Vạn An hầu phủ an bài hai bàn tiệc rượu, gửi thiệp mời đến mấy người mà hắn nhận thức, xem như là để người khác làm chứng cho mình và Bạch Thư.
Đại yến mời khách cũng không quá vất vả, dù sao trong kinh cũng không có mấy người thích hắn, hắn cũng không cần lộ liễu như vậy.
Chỉ là dùng danh nghĩa Vạn An hầu phủ khiến người ở kinh thành làm bánh màn thầu cả một tháng ngược lại là có thể làm.
Ngày Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư thành thân, Cơ Lạc đến, Tĩnh Quốc hầu phủ vương lão phụ nhân mang theo người của mình cũng đến, còn có chính là một nhà Ung quận vương phủ.
Tĩnh Quốc hầu phủ Vương lão phu nhân đương nhiên không hài lòng với cái hôn sự hoang đường này, thế nhưng bà biết mình không có lập trường nói thêm cái gì, cho nên thời điểm nhận được thiếp mời của Hàn Tư Ân, bà thỏa hiệp, dùng thân phận của trưởng bối tiếp nhận bọn họ.
Hàn gia chi thứ hai Trương thị cùng Tam phòng Văn thị thật vất vả mới gom đủ ngân lượng chuộc bản thân ra ngoài, nghe đến tin tức này, trong âm thầm mạnh mẽ nguyền rủa Hàn Tư Ân một phen.
Hắn và Bạch Thư ở bên nhau thì ở bên nhau đi, còn làm cái gì mà trăm năm sau thu hồi tước vị, nếu không phải thì bọn họ còn định đưa đến một hài tử làm con thừa tự của Hàn Tư Ân đây.
Liễu thị cũng nói câu này quá không ra gì, liền bị Hàn Duyệt Văn ngăn lại.
Hàn Duyệt Văn biết thân phận của mình rất lúng túng, ngày Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư thành thân hắn cũng không đến, nhưng hắn vẫn bảo Triệu Dịch chuẩn bị một phần quà cưới tốt nhất có thể trong khả năng của mình, đưa đến Vạn An hầu phủ.
Hắn không biết Hàn Tư Ân có nhận hay không, nhưng vẫn là đưa đến.
Quà tặng, Hàn Tư Ân nhận.
Hôn lễ của Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân về mặt thời gian thì có vẻ cực kỳ vội vàng, so với người bình thường thì thiếu rất nhiều giai đoạn, cũng may bọn họ vốn không giống người bình thường, đối với những hình thức này đó cũng không quá coi trọng.
Ngày thành hôn, Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư là đồng thời xuất hiện ở trước mắt mọi người, không có ai che kín đầu, bọn họ là bình đẳng.
Thời điểm Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư cùng mặc y phục đỏ thắm bái đường thành thân, Hàn Tư Ân là cực kỳ trang trọng, hắn đã sống mấy đời, cũng chỉ thành thân một lần như vậy, tất nhiên là thành tâm thành ý.
Lại giống như Bạch Thư đã nói, thực ra Hàn Tư Ân là một người rất ôn nhu, một khắc hắn quyết định ở bên cạnh với Bạch Thư kia, thì liền quyết định sẽ đem tất cả ôn nhu cho Bạch Thư.
Kể cả khi tình cảm còn chưa sâu đậm, hắn vẫn sẽ tận lực đem sự tình làm được tốt nhất, không bạc đãi cái người vẫn luôn ở cạnh mình kia.
Hắn không biết nên làm sao để cưng chiều một người, cho nên không thể làm gì khác hơn là dùng đần nhất phương thức, đem những gì mình cho là tốt nhất, cùng những thứ Bạch Thư muốn, đều đưa cho y.
Ngày thành hôn, Bạch Thư uống rất nhiều rượu, một mình uống hai vò rượu, y là thật cao hứng. Y cảm thấy mình cùng Hàn Tư Ân ở cạnh nhau đã là cực kỳ may mắn, chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có ngày có thể cùng Hàn Tư Ân quang minh chính đại mà thành thân.
Về phần dòng dõi gì đó, ngoại trừ Hàn Tư Ân đời này y ai cũng không muốn, chính mình cũng sẽ không sinh, cho nên từ vừa mới bắt đầu đã không có mong đợi qua.
Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư thành thân không nhận con thừa tự, ở một trình độ nào đó trực tiếp ngăn chặn những người hữu tâm muốn đi đường tắt với hắn, dùng một hài tử đổi một Hầu phủ gì gì đó.
Thời điểm ban đêm động phòng hoa chúc, Bạch Thư ôm thật chặt Hàn Tư Ân, trong lúc kích động, khóe mắt không tự chủ được mà ươn ướt, y vẫn luôn ôm thật chặt lấy Hàn Tư Ân, chặt chẽ quấn lấy hắn, giống như là vĩnh viễn khảm vào cùng nhau như vậy.
Ngày thứ hai, hai người đương nhiên là dậy trễ. Sau khi hai người tỉnh lại, đều cảm thấy đói bụng vô cùng, cũng may hạ nhân của phủ đều rõ ràng trong lòng, sớm đã chuẩn bị xong cơm nước.
Sau khi hai người ăn xong, Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư nói: "Ngươi theo ta cùng vào cung."
Bạch Thư ngẩng đầu lên nói: "Ta đi có được hay không? Hoàng thượng sẽ không muốn nhìn thấy ta."
Bản thân y cũng biết, hoàng đế chán ghét y còn không kịp, làm sao có khả năng sẽ thích y, y không muốn để cho Hàn Tư Ân bị làm khó dễ.
"Không sao, nếu như hoàng thượng đã tứ hôn cho chúng ta, đó chính là nghĩ thông suốt, muốn để ta dẫn ngươi đi gặp hắn." Hàn Tư Ân nhẹ giọng nói.
Bạch Thư gật gật đầu.
Thời điểm hai người vào cung bái kiến hoàng đế, Cơ Lạc cũng đang ở chỗ hoàng đế, bên trong phòng nồng nặc mùi thuốc bắc cùng mùi của hương nhan, ngửi thấy liền khó chịu vô cùng.
Hoàng đế qua một mùa đông đã gầy rất nhiều, bụng bia cũng gầy đến không còn, không nói tới hai má tái nhợt, khí tức bất ổn.
Hoàng đế từ sau khi bị bệnh thì mỗi ngày đều nằm ở trên giường, bây giờ nhìn thấy Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Đại khái là vì có Hàn Tư Ân ở đây, hắn miễn cưỡng nói với Bạch Thư mấy câu khách sáo, sau đó hắn nói: "Thái tử cùng Bạch Thư đều đi ra ngoài đi, trẫm cùng Hàn Tư Ân nói chuyện riêng."
Cơ Lạc cùng Bạch Thư hành lễ lui ra, cuối cùng Nguyên Bảo cũng lui xuống, trong đại điện trống rỗng chỉ còn lại hai người là hoàng đế cùng Hàn Tư Ân.
Hoàng đế căm tức liếc Hàn Tư Ân một cái, ngữ khí chua xót nói: "Lần này hài lòng chưa."
Hàn Tư Ân nhìn hoàng đế nói: "Tạ ơn hoàng thượng."
Hoàng đế uể oải phất phất tay, nói: "Tạ ơn trẫm làm cái gì, nói thật, thời điểm lần trước ngươi cầu trẫm tứ hôn, trẫm thật muốn ban cho các ngươi cái chết."
Hàn Tư Ân cười cười không nói gì.
Hoàng đế nhìn hắn cười, thần sắc có chút hoảng hốt, hắn kỳ thực cũng không định tứ hôn cho Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư, hắn cảm thấy quá tức cười.
Thế nhưng những ngày qua khi hắn bị bệnh, thường xuyên mơ thấy Vương Anh, mơ thấy Vương Anh thất vọng nhìn hắn, hắn muốn bắt lấy tay Vương Anh, thế nhưng cuối cùng cũng không bắt được gì cả.
Cuối cùng hoàng đế nghĩ, thôi, tác thành cho Hàn Tư Ân đi. Hắn không thành toàn, chờ sau khi Cơ Lạc đăng cơ thành đế cũng sẽ tác thành, chuyện như vậy nói đến cũng không phải hào quang gì, cứ để đầu mình gánh vác là được.
Về phần Cơ Lạc, chính mình đã từng xin lỗi hắn, hiện tại lại cho hắn một con đường đế vương hoàn mỹ để bắt đầu đi.
Nghĩ tới đây, hoàng đế ho khan vài tiếng, hắn cảm thấy dạ dày của mình vô cùng nóng bức, hắn ôm ngực chậm rãi nằm xuống, cuối cùng khi cảm thấy có người nhét góc cho hắn, hắn kéo lại đôi bàn tay man mát của người kia, thấp giọng tiếng hô: "A Anh."
Hắn cảm thấy âm thanh của mình rất lớn, nhưng kỳ thực dưới góc độ của Hàn Tư Ân, hắn chỉ là giật giật môi, một tiếng cũng không phát được ra ngoài.
Hàn Tư Ân nhìn tay hoàng đế, sau đó chậm rãi rút ra, hắn nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng, vi thần không phải Hoàng quý phi."
Hoàng đế vì lời này mà mở mắt ra, hắn căm tức nhìn Hàn Tư Ân, nghĩ thầm, trẫm đều sắp chết rồi, ngươi không thể thuận ý của trẫm mà làm, ngoài miệng nói mấy lời êm tai để trẫm vui vẻ sao.
Hàn Tư Ân nhìn hoàng đế, nghiêm túc nói: "Hoàng thượng, vi thần không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào, thế nhưng nếu là bởi vì thương nhớ Hoàng quý phi mà bệnh thành như này, Hoàng quý phi đại khái là không thích nhìn thấy ngươi như vậy đâu."
Hàn Tư Ân cảm thấy, bệnh này của hoàng đế chính là tâm bệnh, hắn cảm thấy bởi vì lúc trước chính mình nhu nhược nên mới hại chết Vương Anh, sau đó lại bị cái gọi là bị vứt bỏ mà để cừu hận che mắt, còn đem hài tử của hai người coi như không tồn tại mà trả thù mười mấy năm như vậy.
Khi tất cả chân tướng đã rõ ràng, hoàng đế trên mặt không hiện ra, nhưng trong lòng lại luôn vướng mắc khó chịu.
Luôn cảm thấy Vương Anh đang nhìn mình, đối với mình đặc biệt thất vọng, thậm chí trên cầu nại hà cũng không muốn chờ mình. Thêm vào Cơ Lạc tuy rằng trên mặt không hiện ra, nhưng trong lòng đối với phụ hoàng này vẫn có khúc mắc.
Hoàng đế mỗi ngày đều nghĩ đến nhớ đến, dần dần còn tưởng thật, thành một khối bệnh trong lòng.
Từ xưa tâm bệnh đã khó trị.
Hoàng đế vì Hàn Tư Ân không hề khách khí cảm thấy trong lòng đau đến phát khí, hắn chỉ chỉ ra cửa, trong miệng mặc dù không có phát ra âm thanh, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng hắn nói một chữ cút.
Hàn Tư Ân biết nghe lời phải đi ra ngoài.
Bên ngoài đại điện, Bạch Thư là đang hỏi Cơ Lạc chuyện ôn tuyền, sau khi nhìn thấy Hàn Tư Ân ra ngoài, trên mặt y lộ ra một nụ cười cực kỳ đẹp đẽ.
Không biết là bị Hàn Tư Ân chọc tức, hay là trong lòng đau quá lợi hại, sau khi Hàn Tư Ân rời cung, hoàng đế ói ra mấy búng máu, khiến Nguyên Bảo tiến vào hầu hạ sợ đến mức rít gào lên hô triệu thái y, toàn bộ hoàng cung bởi vậy mà náo loạn, cũng may hoàng đế cuối cùng cũng cứu về được, bằng không Hàn Tư Ân đại thể là còn phải gánh thêm cái tội tức chết hoàng thượng.
Sau khi hoàng đế tỉnh lại, liền hạ chỉ, dùng thân thể mình làm lí do thoái vị, mệnh Thái tử Cơ Lạc kế thừa đế vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.