Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 62

Thời Bất Đãi Ngã

07/11/2020

Tuy rằng trước khi xuất giá trưởng công chúa đã biết Phương Điền không dễ nhìn, thế nhưng cuối cùng vẫn gả cho Phương Điền. Nói cho cùng, trưởng công chúa nàng cũng không được lòng tiên hoàng.

Mẫu thân của trưởng công chúa là một quý nhân, bình thường bồi hoàng hậu. Chỉ là mệnh không được tốt, trong hậu cung là người đầu tiên mang thai, nhưng lại sinh được nữ nhi. Nhưng sau khi sinh hạ trưởng công chúa liền khó sinh mà chết, địa vị của bà trong lòng tiên hoàng không quá cao, chết rồi tiên hoàng liền quên mất.

Trưởng công chúa tuy là đứa con đầu tiên của tiên hoàng, trước mặt tiên hoàng cũng không phải cực kỳ được sủng ái.

Lúc nhỏ trưởng công chúa trải qua không quá thuận lợi, thường thấy hậu cung câu tâm đấu giác. Nàng gan lớn, không nghĩ sẽ để cả đời mình bị người lãng phí, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, liền lén lút tìm chỗ dựa cho chính mình, chính là thái hậu hiện nay.

Cho nên, ở thời khắc mấu chốt hoàng đế đương nhiệm muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nàng tự nguyện vì hắn tìm người trợ giúp. Mà ở thế giới này, mối quan hệ có sự trợ lực lớn nhất chính là thông gia.

Ở triều đại này, công chúa xuất giá, phò mã cũng có thể tham dự triều chính.

Sau khi gả cho Phương Điền, vì để vững vàng khống chế tâm Phương Điền, ngược lại trưởng công chúa nguyện ý cùng hắn trải qua một đoạn thời gian nhu tình mật ý.

Sau khi đương nhiệm hoàng đế thành công trở thành chủ nhân Đại Chu, trưởng công chúa cũng thành công thần. Sau đó khi nhìn Phương Điền, khi nghe được lời đàm tiếu, trong lòng trưởng công chúa thỉnh thoảng lại có cảm giác khó chịu.

Nàng là công chúa đương triều cao quý, tuy rằng không được sủng ái, nhưng ở hậu cung cũng thường thấy người đẹp, nhìn quen thiếu niên anh tuấn rồi. Trước khi gả nàng cũng cực kỳ thủ lễ, nhưng thỉnh thoảng những đêm không ngủ được, lại lén tưởng tượng trượng phu của mình phong thái ra sao, hai người sẽ dưới ánh trăng đánh đàn, ngâm thơ đối thơ như nào.

Kết quả trượng phu của mình lại có dáng dấp như vậy, trên mặt trưởng công chúa không hiện ra, nhưng trong lòng lại biết, vô số người đang cười vào mặt nàng.

Hơn nữa xuất thân Phương mẫu không cao, thân là thôn phụ, tính cách không quy củ, làm người lại quá mức ngu muội, lỗ tai cực nhuyễn, thường ở trước mặt nàng chơi xấu khóc lóc om sòm. Luôn muốn lên mặt với nàng, trưởng công chúa ban đầu còn có thể nhẫn nại, sau khi đắc thế, nghĩ đến việc này liền đối với Phương Điền càng ngày càng không nhịn được.

Phương Điền tuy rằng biết chữ không nhiều, thế nhưng có tôn nghiêm của bản thân, hắn thấy trưởng công chúa lạnh nhạt, cũng không cố ý tiến lên tự chuốc nhục nhã.

Phương Điền là người có đầu óc cực kỳ linh quang, là người tài khó có được, thời điểm biên quan có chiến tranh, hoàng đế đối hắn vẫn vô cùng coi trọng.

Chỉ bằng này điểm, trưởng công chúa cũng không thể cùng Phương Điền triệt trở mặt. Chỉ là, những khi ở chung của hai người liền bắt đầu nhạt nhẽo. Trong thời gian đó, trưởng công chúa vẫn không mang bầu, Phương mẫu vì thế rất là bất mãn với nàng, mỗi lần gặp, trong lời nói đều là thô tục bất kham.

Đương nhiên trưởng công chúa cũng muốn có hài tử, có hài tử bên người luôn tốt, chỉ là số lần hai người động phòng vẫn bình thường, nhưng mấy năm qua đều không toại nguyện. Sau đó, trong lúc vô tình trưởng công chúa từ nghe thấy đại phu bắt mạch nói, hồi nhỏ Phương Điền quá khổ, giữa mùa đông lạnh giá nhảy xuống sông bắt cá khiến tổn thương căn cốt, mấy năm nay mới bù đắp được, chuyện dòng dõi không thể quá mức sốt ruột.

Trưởng công chúa vì thế tâm tình tích tụ, cảm thấy Phương Điền không thể sinh, nhưng nàng lại không nói ra được. Con người đại khái là càng thiếu thứ gì, lại càng muốn đạt được. Về việc sinh hài tử, trưởng công chúa liền nổi lên cử chỉ điên rồ, thời gian đó nàng góp nhặt vô số phương thuốc giúp sinh con, lại đi khắp nơi thắp hương bái Phật.

Sau đó, trong một lần thắp hương bái Phật, trưởng công chúa gặp một thư sinh tuấn tú. Thư sinh trong lúc vô tình đi lầm đường, đụng phải trưởng công chúa đang mặt ủ mày chau.

Thư sinh này miệng lưỡi trơn tru, lần đầu tiên thấy trưởng công chúa liền nhìn đến sững sờ, ngoài miệng không nhẹ không nặng trêu đùa vô lễ một chút. Biết rõ người này vô lễ, mà trưởng công chúa cũng không trừng phạt hắn.

Thường xuyên qua lại như vậy, sau khi trưởng công chúa tra rõ gia thế thân phận của thư sinh, hai người liền câu thông với nhau.

Trưởng công chúa che giấu chuyện này cực kỳ tỉ mỉ, vì để tránh bị người phát hiện, cho dù hai người đi chung một miếu thờ, bọn họ cũng sẽ không gặp gỡ.

Các thiêu các hương, ai làm việc nấy, càng sẽ không ba ngày năm ngày gặp mặt một lần, kể ra nỗi khổ tương tư. Ngược lại là đụng tới năm lần, mới gặp riêng một lần.

Khi đó trưởng công chúa yêu thích thư sinh tuấn tú nói lời ngon tiếng ngọt cũng có chút thật lòng, hai người ở bên nhau một khoảng thời gian rất dài.

Sau đó, khi trưởng công chúa bắt đầu có chút chán ngán quan hệ giữa hai người, nàng phát hiện mình có thai. Đứa nhỏ này tự nhiên là của thư sinh. Trưởng công chúa đối với sự xuất hiện của đứa bé này vừa mừng vừa sợ.



Thư sinh biết được chuyện này, cực kỳ vui mừng, còn nói muốn đưa cho trưởng công chúa một phần lễ vật tốt nhất, mà trưởng công chúa lại có sát tâm. Chỉ là, trưởng công chúa vẫn chưa động thủ, thư sinh này đã không xuất hiện nữa.

Trưởng công chúa vì thế có chút hãi hùng khiếp vía, lén lút phái người tìm hiểu một phen, hỏi thăm được thư sinh lên núi hái nhân sâm ngàn năm gì gì đó, rơi xuống vực.

Trưởng công chúa nhận được tin tức, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, yên lòng.

Phương Điền đối với sự xuất hiện của đứa bé này là thật tâm vui mừng. Đã sớm nói, trưởng công chúa làm việc cực kỳ tỉ mỉ, thêm vào việc phiền chán năm đó của trưởng công chúa với Phương Điền đã ít đi mấy phần, mỗi tháng cùng sinh hoạt với Phương Điền vài lần, cho nên đối với đứa bé này, Phương Điền không có bất kỳ hoài nghi nào.

Hài tử thuận lợi sinh ra, tướng mạo tự nhiên không có một phần giống Phương Điền, nhưng phần lớn cũng giống chính mình, trưởng công chúa cuối cùng cũng có thể nhẹ lòng. Đứa bé này từ đây chính là hài tử của Phương Điền, đây là thịt trên người mình rơi xuống, nàng làm mẫu thân dĩ nhiên cực kỳ nuông chiều.

Ban đầu Phương Điền cực kỳ muốn nuôi đứa bé này thành người tài, yêu cầu đối với Phương Tá mười phần nghiêm ngặt. Thế nhưng sau đó, khi Phương Tá bị hắn trừng phạt đến hôn mê, trưởng công chúa khóc không ngừng được, Phương Điền liền không bao giờ nhẫn tâm trách phạt nữa.

Mà Phương Tá lại miệng ngọt, Phương Điền càng lớn tuổi lại càng sủng ái đứa bé này, có lúc so với trưởng công chúa còn cưng chiều hơn.

Phương Tá dần dần lớn lên, hắn vẫn không có chút nào giống Phương Điền, lúc này thì có lời nói bóng nói gió truyền đến. Phương Điền ngược lại còn vì thế mà trấn an trưởng công chúa, nói nàng không nên suy nghĩ bậy bạ, hài tử không giống hắn mới tốt, nếu như giống hắn, sau này lớn lên lại sầu chết người.

Sau khi thư sinh chết, trưởng công chúa cảm thấy Phương Điền ngoại trừ bộ dạng bên ngoài, làm người cũng trung hậu thành thật, liền thu lại tâm tình nóng nảy bất an khi còn trẻ, ngày tháng cứ bình thản như vậy mà trải qua.

Trưởng công chúa vẫn cảm thấy việc này chỉ có một mình mình biết được, thế nhưng lúc này nghe Hàn Tư Ân nói vậy, nàng luôn cảm thấy đây là lời nói mang thâm ý, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Mà nghe Hàn Tư Ân nói không thoải mái không chỉ có trưởng công chúa, còn có Phương Tá đau đớn khó nhịn, đau đầu sắp nứt.

Lúc đó, hắn thỉnh thoảng nghe được người ghé vào lỗ tai hắn nói hắn lớn lên không giống phụ thân, thời điểm lần đầu tiên nghe thấy, hắn liền đánh gãy răng người đó, phụ thân người kia là thuộc hạ đắc lực của phụ thân hắn, cực kỳ được coi trọng.

Phụ thân hắn vì thế rất tức giận, mạnh mẽ đánh hắn một trận, giữa mùa đông bắt hắn quỳ ở trong sân, nói muốn hắn tạ tội với người kia. Mẫu thân hắn đau lòng khóc một đêm, lặng lẽ đem chuyện này giải quyết.

Phụ thân hắn sau khi biết, chỉ than thở một tiếng, nói từ mẫu đa bại nhi, mà cũng không bắt hắn đi xin lỗi nữa.

Sau đó hắn lại nghe thấy có người nói vậy, đều sẽ bắt nạt nặng hơn. Phụ thân hắn tuy rằng tướng mạo không tốt, nhưng đối với hắn cực kỳ tốt đẹp.

Bây giờ nghe Hàn Tư Ân nói một câu cùng tính cách Phương đại tướng quân không hề giống, nếu không phải Phương Tá bị trưởng công chúa cho một bạt tai, biết mình hiện tại đang ở nơi nào, hắn nhất định cho người tiến lên khâu cái miệng Hàn Tư Ân lại.

Hàn Tư Ân thấy được phẫn hận trong mắt Phương Tá, hắn cười như không cười hướng Phương Tá nhếch lông mày. Trong mắt Phương Tá xem ra chính là khiêu khích.

Hoàng đế ngược lại là không có nghĩ nhiều lời nói của Hàn Tư Ân lắm, nhưng nhìn thấy Phương Tá vênh vang đắc ý cùng ánh mắt kinh sợ đảo tới đảo lui của trưởng công chúa, trong lòng hắn bỗng nhiên tọt ra cái ý nghĩ này.

Có ý nghĩ này, hoàng đế cảm thấy chính mình nhìn thế nào cũng thấy Phương Tá thật sự không có điểm nào giống Phương Điền. Hoàng đế vì thế bỗng nhiên nhíu mày lại, mặc dù không có chứng cứ, mà tâm trạng đối với trưởng công chúa cùng Phương Tá lại dị thường thất vọng cùng không ưa.

Hoàng đế nhìn dáng vẻ Phương Tá căm tức Hàn Tư Ân, trong lòng thật sự là lười quản chuyện này, hắn tằng hắng một cái, nhìn trưởng công chúa, ngữ khí hơi lạnh, nói: "Hoàng tỷ, chuyện này nói cho cùng cũng chỉ là hiểu lầm, Hàn khanh cũng đã xin lỗi. Trẫm liền phạt hắn cấm túc trong phủ ba tháng, nộp năm mươi ngàn lượng bạc bồi tội, hoàng tỷ cảm thấy thế nào?"

Trưởng công chúa tự nhiên cảm thấy không ra làm sao, nhưng nếu hoàng đế đã lên tiếng, liền sẽ không để nàng từ chối. Mà thái hậu nàng đang mong ngóng, chẳng biết vì sao, lúc này lại không nói một lời, bà ta cũng không còn dáng vẻ sắc bén như vừa nãy nữa, như là một lão phụ nhân bình thường, độ tồn tại cực yếu đứng đó, tựa hồ không muốn để người khác chú ý tới bà như vậy.

Bầu không khí lặng im, thái hậu lơ đãng mở mắt ra đảo qua người chung quanh, ánh mắt trong lúc vô tình cùng Hàn Tư Ân đối mặt. Thái hậu hơi ngẩn ra, cảm thấy chính mình bị đôi mắt trong suốt lạnh như băng này nhìn đến có chút nghẹt thở, tựa như tất cả bí mật trong lòng đều bị đôi mắt này nhìn thấu.



Chỉ là đôi mắt Hàn Tư Ân cũng không dừng lại trên mặt thái hậu, hắn đại khái là trong lúc vô tình ngẩng đầu đảo qua hoàn cảnh chung quanh, cũng không cố ý đem cá nhân nào đó để vào trong mắt.

Thần sắc trong đôi mắt kia, chắc là do ảo giác của chính mình, bà đã lớn tuổi, quá đa nghi rồi, làm sao Hàn Tư Ân biết bí mật của bà được, thái hậu ánh mắt nặng nề nghĩ.

Mà mặc dù là như vậy, thái hậu cảm thấy Hàn Tư Ân này thật sự khiến người chán ghét vô cùng, không cần sống trên cõi đời này mới tốt.

Trưởng công chúa đang quỳ trên mặt đất biết mình không có gì trông cậy vào, liền trong lòng cực hận không ngừng nguyền rủa trên mặt lại vạn phần cảm tạ khấu tạ hoàng ân, nàng nhất định sẽ tìm cách khác thay Phương Tá báo thù.

Phương Tá ngược lại là muốn kêu gào, thế nhưng bị ánh mắt hung tợn của trưởng công chúa ngăn lại, Phương Tá cuối cùng đành phải cùng trưởng công chúa khấu tạ hoàng ân.

Hoàng đế nhìn thấy tòa cung điện cuối cùng cũng yên tĩnh lại, tâm tình rốt cục thoải mái mấy phần, hắn nhìn về phía thái hậu, phát hiện thần sắc thái hậu không tốt, mở miệng hỏi han: "Sắc mặt mẫu hậu không tốt lắm, có phải là thân thể không khỏe không? Có cần mời ngự y đến đây không?"

Thái hậu thần sắc nhàn nhạt nói: "Thân thể ai gia cũng không phải không khỏe, chỉ là có chút mệt mỏi. Hoàng đế nếu đã phân xử, việc này liền chấm dứt ở đây đi. Chỉ là sau khi Hàn thế tử về nhà, nên tu thân dưỡng tính nhiều một chút mới được."

Hàn Tư Ân tự nhiên là cung kính lĩnh mệnh.

Hoàng đế thấy sắc mặt thái hậu thật sự có chút không dễ nhìn, nhân tiện nói: "Mẫu hậu nếu mệt mỏi, liền nghỉ ngơi thật nhiều, nhi thần cáo lui." Nói xong lời này, hắn nhìn về phía Hàn Tư Ân, thần sắc lạnh lẽo, ngữ khí cũng lạnh ba phần, nói: "Ngươi theo trẫm tới ngự thư phòng, chuyện của Giang Nam trẫm vẫn chưa tìm ngươi tính sổ đây."

Hàn Tư Ân cúi đầu đáp một tiếng.

Ra khỏi cung điện của thái hậu, hoàng đế ngồi kiệu liễn, trước khi đi dặn dò Nguyên Bảo bị đạp mấy cái đi tìm ngự y xem xem, an dưỡng mấy ngày, không cần phụng dưỡng.

Nguyên Bảo bưng ngực ẩn ẩn đau, cảm kích hoàng đế quan tâm: "Đa tạ hoàng thượng quan tâm, lão nô cũng không lo ngại, không cần an dưỡng."

Hoàng đế thấy hắn không giống như là có vấn đề, liền ngầm thừa nhận để hắn tiếp tục phụng dưỡng. Sau đó hoàng đế mở miệng bãi giá đến ngự thư phòng, trên đường làm như không thấy Hàn Tư Ân.

Hoàng đế ngồi kiệu, Hàn Tư Ân đi theo ở phía sau, thân thể hắn rốt cuộc vẫn có chút suy yếu, đi một đoạn như vậy, khi đến ngự thư phòng, Hàn Tư Ân liền bắt đầu suyễn khí rồi.

Hoàng đế ngồi trên nhuyễn tháp nhìn hắn, chờ hắn sau khi bình tĩnh lại, hoàng đế từ ngự án thượng rút ra một tờ tấu chương mười phần dày nặng quăng dưới chân Hàn Tư Ân, híp mắt, kéo khóe miệng, cười như không cười nói: "Ngươi xem một chút, những thứ này đều là tấu chương kết tội khi ngươi ở Giang Nam, ngươi nói xem sao ngươi cứ như vậy mà gây sự? Cả triều văn võ bá quan đều coi ngươi là địch, ngươi cũng đủ bản lĩnh. Ngươi nói xem, ngươi đến Giang Nam mới mấy ngày, còn suýt chút nữa không chọc thủng trời đi. Trẫm nên nói gì ngươi mới được đây? Trẫm bảo ngươi đi cứu trợ thiên tai, bảo ngươi tra án, không bảo ngươi xét nhà đến nghiện, cuối cùng ngay cả Tổng đốc Lưỡng Giang của trẫm cũng bị người bắt giam xét nhà luôn."

Thời điểm hoàng đế nói lời này, đầy người hỏa khí. Hàn Tư Ân lúc này ngược lại cũng rất thành thật, hoàn toàn không có dáng dấp ngụy biện đầy miệng pháo như lúc ở cung thái hậu, hắn nhấp nhấp miệng, nói: "Vi thần chỉ là muốn thay hoàng thượng phân ưu, thủ đoạn có hơi kịch liệt chút, lại nói, bọn hắn cũng đều có tội mà, vi thần đều có chứng cứ."

"Chứng cứ? Nếu như ngươi xét không ra chứng cứ, vậy có phải định cầm đầu đến gặp trẫm hay không? Ngươi nói ngươi muốn thay trẫm phân ưu? Trẫm còn cảm thấy chính mình luôn thay ngươi phân ưu thì có." Hoàng đế bị Hàn Tư Ân chọc tức đau cả bụng bia.

Còn không chờ Hàn Tư Ân nói tiếp, liền có nội thị đến đây bẩm báo, nói đoàn người cấm vệ quân Cao Phong hộ tống bạc vào cung, muốn đến đây gặp hoàng thượng, hỏi những bạc này nên xử lý như thế nào, lúc này đều đang ở ngoài điện chờ.

Nghe đến cấm vệ quân hộ tống bạc, sắc mặt hoàng đế nhìn Hàn Tư Ân thay đổi một chút, đỏ trắng luân phiên. Lại nói hắn từ khi sinh ra đến bây giờ, vẫn là lần đầu tiên thấy có người mang bạc đi vào cứu trợ thiên tai, kết quả còn nguyên mà mang về.

Hơn nữa theo mật chiết nói, dù không có mấy triệu lượng bạc này, Giang Nam phục hồi vẫn mười phần thuận lợi, nói cho cùng đều là công lao xét nhà của Hàn Tư Ân.

Nghĩ tới đây, lại nghĩ tới mấy lời mình vừa quở trách Hàn Tư Ân, hoàng đế cảm thấy sắc mặt chính mình có hơi nóng.

Trước mắt, hắn thật sự là không muốn trong thời gian ngắn luôn phải nhìn thấy Hàn Tư Ân, vì vậy hắn phất tay nói: "Ngươi quay về mà đóng cửa nghiêm túc suy nghĩ lỗi lầm đi."

Hàn Tư Ân không có lập tức nghe lời xoay người rời đi, mà bướng bỉnh đứng đó nhìn hoàng đế, nói: "Hoàng thượng, vi thần hồi phủ còn phải bồi Phương công tử năm mươi ngàn lượng bạc. Nhưng hoàng thượng ngài cũng biết, vi thần hiện tại thiếu nhất là bạc, vi thần cứ như vậy mà về, không bỏ nổi bạc, vậy phải làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Tử Hàn Tư Ân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook