Chương 31: Điện hạ quả hồng mềm
Quan Quan công tử
18/03/2022
Long Ngâm Các lưng dựa phố nhỏ giữa hai phường, bông tuyết bồng bềnh đong đưa, không có ánh trăng, trên mặt đường tăm tối không đèn.
Hứa Bất Lệnh phi thân lướt qua tường phường, hạ xuống mặt đường, giương mắt nhìn đao quang kiếm ảnh ở xa xa.
Một người thân mặc áo đen đầu đội đấu lạp, tay cầm trường kiếm lam thẫm, đang giằng co với sáu gã lang vệ của Thiên Tử Doanh, tường vây, nóc nhà thỉnh thoảng lại sụp đổ, dẫn tới tiếng hét kinh hãi của cư dân.
Lão Tiêu chống quải trượng, mấy lên mấy xuống trên tường phường, liền vững vàng hạ xuống trước mặt Hứa Bất Lệnh, nhíu mày:
- Người này võ nghệ rất cao, nhìn kiếm pháp thì hình như là Đường gia kiếm, lại có hình mà không có ý, giống như học trộm được, chỉ sợ là người giang hồ tới đây báo thù.
Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng gật đầu, cũng không quá bất ngờ chuyện ở kinh thành xuất hiện thích khách.
Mười năm trước tiên đế ốm chết, Hoàng tử Tống Kỵ kế thừa đại thống.
Vì Đại Nguyệt dùng võ hưng quốc, hai trăm năm trôi qua, thúc sinh vô số thế gia và môn phái giang hồ, ngay cả đế đô thành Trưởng An cũng võ quán tụ tập. Hương khói truyền thừa, ân oán nghĩa khí, gắn liền các thế lực thành một cái lưới lớn, ảnh hưởng của nó không thua gì môn phiệt sĩ tộc từng nắm giữ triều chính.
Người yập võ quá nhiều, tất nhiên xuất hiện hạng người bí quá hoá liều, cướp của giết người, việc dùng võ vi phạm lệnh cấm nhiều vô kể, thế gia môn phái của châu huyện, thậm chí là thành thị xa xôi nào đó còn tư hữu lãnh địa, điều bộ quốc gia trong quốc gia.
Sau khi Tống Kỵ kế vị, chuyện thứ nhất chính là quét sạch giang hồ thế lực, cưỡng ép khiến mấy đại thế gia trên giang hồ nghe lệnh Tập Trinh Ti, đều tự phái cao thủ trong môn dọn dẹp hạng người không phục quản thúc, sử gọi là 'Thiết ưng săn nai'.
Ước nguyện ban đầu của 'Thiết ưng săn nai' rõ ràng là tốt, thế gia đại tộc phù trợ thành hệ thống, chèn ép thế lực nhỏ ai vì chủ nấy trên giang hồ, dẫn dắt quân nhân phát triển theo phương hướng có lợi cho triều đình, ước chừng chính là ý tứ 'Tập văn võ nghệ, báo nhà đế vương'.
Nhưng triều đình rõ ràng đã tính sai phản ứng của người giang hồ.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa quân nhân và văn nhân, chính là 'Trong lòng có đao' .
Thất phu giận dữ, không ngoài máu tươi rải năm bước, gặp phải sự chèn ép của triều đình, người phản kháng càng nhiều.
Mà các thế lực lớn nhỏ mấy trăm năm qua, tất nhiên dây dưa ân oán không rõ, thế gia đại tộc phục tùng triều đình thảo phạt thế lực giang hồ, có người không tiện xuống tay, có người quan báo tư thù.
Trong thời gian một năm ngắn ngủi, chuyện liền diễn biến thành khó có thể xử lý, thậm chí xuất hiện manh nha khởi nghĩa tạo phản.
Kết cục của Thiên tử giận dữ, không cần nghĩ cũng biết.
Bảy vương rất nhanh nhận được ngự lệnh, điều khiển hơn tám mươi vạn binh mã càn quét Đại Nguyệt triều, cơ hồ cắt ngang cột sống của quân nhân.
Túc Vương phi sinh ra ở Lục thị Đông Hải, cùng nhất mạch với Kim Lăng Lục thị ngàn năm trước, một văn một võ đều là môn phiệt lớn truyền thừa xa xưa ở vương triều.
Lúc ấy Đông Hải Lục thị xảy ra bất đồng, cảm thấy cử chỉ của triều đình là quá khích, không nghe điều lệnh, kết quả dẫn tới bị thiết kỵ Tây Lương vây quét.
Sau một hồi đại chiến, lúc đó Gia chủ Lục gia chết. Túc Vương phi buồn bực mà chết, Túc Vương đến nay không tái giá, đều có liên quan tới chuyện này.
Ngay cả vương đô khác họ ngồi ôm mười hai châu cũng bị vạ lây, cơ hồ hàng năm đều có hơn trăm người vô thanh vô tức chết dưới đao của lang vệ.
Hứa Bất Lệnh quan sát một lát, không phân biệt ra được nữ tử áo đen này là của phái nào, chỉ biết thân thủ bất phàm, nhẹ giọng hỏi:
- Trương Tường chết rồi à?
Lão Tiêu lắc đầu:
- Trương Tường chấp chưởng Tập Trinh Ti, không chết dễ như vậy được đâu, vừa rồi ý đồ ám sát bị Trương Tường phát hiện, trúng một chưởng, sợ rằng không thoát được. Hứa Bất Lệnh gật đầu, hắn muốn vào kho công văn tìm hiểu tin tức, mà kho công văn là Trương Tường tự mình tọa trấn, hắn đang suy nghĩ liệu thích khách này của mang tới công dụng hay không, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng hét:
- Mau tránh ra!
- Thế tử điện hạ cẩn thận.
Hứa Bất Lệnh sửng sốt, giương mắt nhìn lại, phát hiện tên thích khách áo đen đó không ngờ xách kiếm lao về phía hắn.
Lão Tiêu hơi híp mắt lại, chậc chậcnói:
- Oa nhi này không có nhãn lực, coi thế tử điện hạ là quả hồng mềm rồi.
Lão Tiêu nói xong liền chuẩn bị tiến lên,
Hứa Bất Lệnh lại nhẹ nhàng giơ tay cản lại, sau đó làm ra thần sắc trong mắt đầy vẻ hoảng sợ:
- Hộ giá!
...
Gió lạnh gào thét.
Thích khách áo đen tay cầm trường kiếm, dưới sự giáp công của câu liêm thương và nhạn linh đao liên tiếp bại lui, vừa rồi ám sát không thành, sau lưng trúng một chưởng của Trương Tường, môi mỏng có màu đen thẫm, bước chân dần dần bất ổn.
Mắt thấy lang vệ vây tới càng lúc càng nhiều, còn kéo dài nữa thì sẽ thành kết quả chết chắc, trong hai mắt thích khách áo đen hiện ra mấy phần kiên quyết, đang muốn liều chết lao về Long Ngâm Các, lại không ngờ dưới góc tường ngoài Long Ngâm Các, một công tử tuyệt mỹ và lão gia đinh đang châu đầu quan vọng.
Nàng ta từng ở cửa hàng Tôn gia gặp vị quý công tử này một lần, khí sắc phù phiếm trúng độc, cho nên ấn tượng khá là sâu. Vừa rồi từ trong miệng người qua đường biết được là nhi tử của Vương gia, địa vị cao cả.
Đổi lại là lúc bình thường, nàng ta khẳng định sẽ không để ý tới những vương công quý tử không biết trời cao đất rộng này, nhưng lúc này thân hãm tuyệt cảnh, nhìn thấy con tin lớn như vậy xuất hiện trước mắt, nàng ta còn có thể chọn sao?
Thích khách áo đen không chút do dự, giày thêu đạp mạnh trên mặt đường, cơ hồ chấn vỡ cả gạch đá, thân hình ở trong gió tuyết từ dưới đất bay lên, trong nháy mắt đã lao ra hơn mười trượng hơn mười trượng, đi tới trước mắt công tử tuấn mỹ.
- Hộ giá!
Trong mắt công tử trẻ tuổi đầy vẻ hoảng sợ, hoảng hốt muốn chạy trốn.
Lão gia đinh tuổi già cũng cực kỳ hoảng sợ, bỏ lại quải trượng quay đầu chạy, hoàn toàn không quan tâm tới chủ tử bên cạnh.
Thích khách áo đen bắt lấy cơ hội chỉ mành treo chuông này, nắm lấy bả vai của công tử trẻ tuổi kéo hắn vào trong lòng, trường kiếm trong tay kề lên cổ, mặt hướng về phía lang vệ đang đuổi tới.
- Dừng tay!
Bách hộ của lang vệ sợ tới hồn phi phách tán, vội vàng ngăn lại thuộc hạ vẫn đang xông về phía trước. Bọn họ biết võ nghệ của Hứa Bất Lệnh không tồi, nhưng trúng Tỏa Long Chung, không thể là đối thủ của thích khách này. Nếu thế tử của Túc Vương chết trên tay thích khách, sợ rằng từ Chỉ huy sứ Trương Tường đến lang vệ ở đây đều phải chôn cùng với vị tiểu Vương gia này.
Bách hộ lúc này chỉ có thể cầm đao dừng bước ngoài ngoài, gấp giọng nói:
- Tặc tử lớn mật, buông thế tử điện hạ ra!
Thích khách áo đen thấp hơn Hứa Bất Lệnh một chút, một tay nắm lấy bả vai Hứa Bất Lệnh, một tay kề kiếm trên cổ hắn, tư thế có chút khó khăn. Hô hấp của nàng ta nhấp nhô bất định, nhìn quét lang vệ đang vây tới:
- Đều tránh ra cho ta.
Thanh âm mang theo mấy phần nhẹ nhàng, chỉ nghe tiếng liền có thể cảm giác ra phần khí chất lạnh lùng đó.
Hô hấp thổi qua bên tai, mang theo mùi hoa mai.
Biểu cảm của Hứa Bất Lệnh rất khẩn trương, giơ hai tay, ý bảo lang vệ đừng xung động:
- Đều tránh ra, đừng xung động...
- Đừng nói gì!
Thích khách áo đen lạnh lùng nói một câu, ôm lấy thắt lưng của Hứa Bất Lệnh, cường hành nhảy lên tường vây, bay ra ngoài phường Đại Nghiệp:
- Ai dám đuổi theo, ta sẽ giết hắn ngay!
Rất nhiều lang vệ sắc mặt trắng bệch, muốn đuổi theo lại không dám đuổi, đứng ngây ra tại chỗ không biết nên làm gì.
Thích khách bắt thế tử của Túc Vương, nào dám quang minh chính đại đuổi theo, nếu bức thích khách quýnh lên rồi cá chết lưới rách, lang vệ ở đây đều phải chết, lập tức chỉ có thể gắng gượng chạy tới phong tỏa đường phố, tránh cho tặc nhân chạy ra khỏi thành Trưởng An...
Hứa Bất Lệnh phi thân lướt qua tường phường, hạ xuống mặt đường, giương mắt nhìn đao quang kiếm ảnh ở xa xa.
Một người thân mặc áo đen đầu đội đấu lạp, tay cầm trường kiếm lam thẫm, đang giằng co với sáu gã lang vệ của Thiên Tử Doanh, tường vây, nóc nhà thỉnh thoảng lại sụp đổ, dẫn tới tiếng hét kinh hãi của cư dân.
Lão Tiêu chống quải trượng, mấy lên mấy xuống trên tường phường, liền vững vàng hạ xuống trước mặt Hứa Bất Lệnh, nhíu mày:
- Người này võ nghệ rất cao, nhìn kiếm pháp thì hình như là Đường gia kiếm, lại có hình mà không có ý, giống như học trộm được, chỉ sợ là người giang hồ tới đây báo thù.
Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng gật đầu, cũng không quá bất ngờ chuyện ở kinh thành xuất hiện thích khách.
Mười năm trước tiên đế ốm chết, Hoàng tử Tống Kỵ kế thừa đại thống.
Vì Đại Nguyệt dùng võ hưng quốc, hai trăm năm trôi qua, thúc sinh vô số thế gia và môn phái giang hồ, ngay cả đế đô thành Trưởng An cũng võ quán tụ tập. Hương khói truyền thừa, ân oán nghĩa khí, gắn liền các thế lực thành một cái lưới lớn, ảnh hưởng của nó không thua gì môn phiệt sĩ tộc từng nắm giữ triều chính.
Người yập võ quá nhiều, tất nhiên xuất hiện hạng người bí quá hoá liều, cướp của giết người, việc dùng võ vi phạm lệnh cấm nhiều vô kể, thế gia môn phái của châu huyện, thậm chí là thành thị xa xôi nào đó còn tư hữu lãnh địa, điều bộ quốc gia trong quốc gia.
Sau khi Tống Kỵ kế vị, chuyện thứ nhất chính là quét sạch giang hồ thế lực, cưỡng ép khiến mấy đại thế gia trên giang hồ nghe lệnh Tập Trinh Ti, đều tự phái cao thủ trong môn dọn dẹp hạng người không phục quản thúc, sử gọi là 'Thiết ưng săn nai'.
Ước nguyện ban đầu của 'Thiết ưng săn nai' rõ ràng là tốt, thế gia đại tộc phù trợ thành hệ thống, chèn ép thế lực nhỏ ai vì chủ nấy trên giang hồ, dẫn dắt quân nhân phát triển theo phương hướng có lợi cho triều đình, ước chừng chính là ý tứ 'Tập văn võ nghệ, báo nhà đế vương'.
Nhưng triều đình rõ ràng đã tính sai phản ứng của người giang hồ.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa quân nhân và văn nhân, chính là 'Trong lòng có đao' .
Thất phu giận dữ, không ngoài máu tươi rải năm bước, gặp phải sự chèn ép của triều đình, người phản kháng càng nhiều.
Mà các thế lực lớn nhỏ mấy trăm năm qua, tất nhiên dây dưa ân oán không rõ, thế gia đại tộc phục tùng triều đình thảo phạt thế lực giang hồ, có người không tiện xuống tay, có người quan báo tư thù.
Trong thời gian một năm ngắn ngủi, chuyện liền diễn biến thành khó có thể xử lý, thậm chí xuất hiện manh nha khởi nghĩa tạo phản.
Kết cục của Thiên tử giận dữ, không cần nghĩ cũng biết.
Bảy vương rất nhanh nhận được ngự lệnh, điều khiển hơn tám mươi vạn binh mã càn quét Đại Nguyệt triều, cơ hồ cắt ngang cột sống của quân nhân.
Túc Vương phi sinh ra ở Lục thị Đông Hải, cùng nhất mạch với Kim Lăng Lục thị ngàn năm trước, một văn một võ đều là môn phiệt lớn truyền thừa xa xưa ở vương triều.
Lúc ấy Đông Hải Lục thị xảy ra bất đồng, cảm thấy cử chỉ của triều đình là quá khích, không nghe điều lệnh, kết quả dẫn tới bị thiết kỵ Tây Lương vây quét.
Sau một hồi đại chiến, lúc đó Gia chủ Lục gia chết. Túc Vương phi buồn bực mà chết, Túc Vương đến nay không tái giá, đều có liên quan tới chuyện này.
Ngay cả vương đô khác họ ngồi ôm mười hai châu cũng bị vạ lây, cơ hồ hàng năm đều có hơn trăm người vô thanh vô tức chết dưới đao của lang vệ.
Hứa Bất Lệnh quan sát một lát, không phân biệt ra được nữ tử áo đen này là của phái nào, chỉ biết thân thủ bất phàm, nhẹ giọng hỏi:
- Trương Tường chết rồi à?
Lão Tiêu lắc đầu:
- Trương Tường chấp chưởng Tập Trinh Ti, không chết dễ như vậy được đâu, vừa rồi ý đồ ám sát bị Trương Tường phát hiện, trúng một chưởng, sợ rằng không thoát được. Hứa Bất Lệnh gật đầu, hắn muốn vào kho công văn tìm hiểu tin tức, mà kho công văn là Trương Tường tự mình tọa trấn, hắn đang suy nghĩ liệu thích khách này của mang tới công dụng hay không, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng hét:
- Mau tránh ra!
- Thế tử điện hạ cẩn thận.
Hứa Bất Lệnh sửng sốt, giương mắt nhìn lại, phát hiện tên thích khách áo đen đó không ngờ xách kiếm lao về phía hắn.
Lão Tiêu hơi híp mắt lại, chậc chậcnói:
- Oa nhi này không có nhãn lực, coi thế tử điện hạ là quả hồng mềm rồi.
Lão Tiêu nói xong liền chuẩn bị tiến lên,
Hứa Bất Lệnh lại nhẹ nhàng giơ tay cản lại, sau đó làm ra thần sắc trong mắt đầy vẻ hoảng sợ:
- Hộ giá!
...
Gió lạnh gào thét.
Thích khách áo đen tay cầm trường kiếm, dưới sự giáp công của câu liêm thương và nhạn linh đao liên tiếp bại lui, vừa rồi ám sát không thành, sau lưng trúng một chưởng của Trương Tường, môi mỏng có màu đen thẫm, bước chân dần dần bất ổn.
Mắt thấy lang vệ vây tới càng lúc càng nhiều, còn kéo dài nữa thì sẽ thành kết quả chết chắc, trong hai mắt thích khách áo đen hiện ra mấy phần kiên quyết, đang muốn liều chết lao về Long Ngâm Các, lại không ngờ dưới góc tường ngoài Long Ngâm Các, một công tử tuyệt mỹ và lão gia đinh đang châu đầu quan vọng.
Nàng ta từng ở cửa hàng Tôn gia gặp vị quý công tử này một lần, khí sắc phù phiếm trúng độc, cho nên ấn tượng khá là sâu. Vừa rồi từ trong miệng người qua đường biết được là nhi tử của Vương gia, địa vị cao cả.
Đổi lại là lúc bình thường, nàng ta khẳng định sẽ không để ý tới những vương công quý tử không biết trời cao đất rộng này, nhưng lúc này thân hãm tuyệt cảnh, nhìn thấy con tin lớn như vậy xuất hiện trước mắt, nàng ta còn có thể chọn sao?
Thích khách áo đen không chút do dự, giày thêu đạp mạnh trên mặt đường, cơ hồ chấn vỡ cả gạch đá, thân hình ở trong gió tuyết từ dưới đất bay lên, trong nháy mắt đã lao ra hơn mười trượng hơn mười trượng, đi tới trước mắt công tử tuấn mỹ.
- Hộ giá!
Trong mắt công tử trẻ tuổi đầy vẻ hoảng sợ, hoảng hốt muốn chạy trốn.
Lão gia đinh tuổi già cũng cực kỳ hoảng sợ, bỏ lại quải trượng quay đầu chạy, hoàn toàn không quan tâm tới chủ tử bên cạnh.
Thích khách áo đen bắt lấy cơ hội chỉ mành treo chuông này, nắm lấy bả vai của công tử trẻ tuổi kéo hắn vào trong lòng, trường kiếm trong tay kề lên cổ, mặt hướng về phía lang vệ đang đuổi tới.
- Dừng tay!
Bách hộ của lang vệ sợ tới hồn phi phách tán, vội vàng ngăn lại thuộc hạ vẫn đang xông về phía trước. Bọn họ biết võ nghệ của Hứa Bất Lệnh không tồi, nhưng trúng Tỏa Long Chung, không thể là đối thủ của thích khách này. Nếu thế tử của Túc Vương chết trên tay thích khách, sợ rằng từ Chỉ huy sứ Trương Tường đến lang vệ ở đây đều phải chôn cùng với vị tiểu Vương gia này.
Bách hộ lúc này chỉ có thể cầm đao dừng bước ngoài ngoài, gấp giọng nói:
- Tặc tử lớn mật, buông thế tử điện hạ ra!
Thích khách áo đen thấp hơn Hứa Bất Lệnh một chút, một tay nắm lấy bả vai Hứa Bất Lệnh, một tay kề kiếm trên cổ hắn, tư thế có chút khó khăn. Hô hấp của nàng ta nhấp nhô bất định, nhìn quét lang vệ đang vây tới:
- Đều tránh ra cho ta.
Thanh âm mang theo mấy phần nhẹ nhàng, chỉ nghe tiếng liền có thể cảm giác ra phần khí chất lạnh lùng đó.
Hô hấp thổi qua bên tai, mang theo mùi hoa mai.
Biểu cảm của Hứa Bất Lệnh rất khẩn trương, giơ hai tay, ý bảo lang vệ đừng xung động:
- Đều tránh ra, đừng xung động...
- Đừng nói gì!
Thích khách áo đen lạnh lùng nói một câu, ôm lấy thắt lưng của Hứa Bất Lệnh, cường hành nhảy lên tường vây, bay ra ngoài phường Đại Nghiệp:
- Ai dám đuổi theo, ta sẽ giết hắn ngay!
Rất nhiều lang vệ sắc mặt trắng bệch, muốn đuổi theo lại không dám đuổi, đứng ngây ra tại chỗ không biết nên làm gì.
Thích khách bắt thế tử của Túc Vương, nào dám quang minh chính đại đuổi theo, nếu bức thích khách quýnh lên rồi cá chết lưới rách, lang vệ ở đây đều phải chết, lập tức chỉ có thể gắng gượng chạy tới phong tỏa đường phố, tránh cho tặc nhân chạy ra khỏi thành Trưởng An...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.