Chương 50: Máu tưới Bạch Mã Trang (2)
Quan Quan công tử
22/07/2022
Ngoài núi giả ở Bạch Mã Trang, sau khi Hứa Bất Lệnh đánh ngất mấy tên hộ vệ, hắn mang theo Chúc Mãn Chi bước nhanh vào đường đá ngầm đi xuống dưới.
Đường đá rất rộng lớn, bên đường cắm đuốc, cửa lớn ở phía trước mở ra, xa xa có thể thấy nhà giam ở giữa địa cung.
Chúc Mãn Chi xa xa nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy hổ cắn chết người. Nàng sợ đến hoa dung thất sắc, thiếu chút nữa thét lên thành tiếng.
Thân là bộ khoái triều đình, tuy mới làm nửa năm nhưng tính cách Chúc Mãn Chi lại cực kỳ chính trực. Nếu không nàng cũng sẽ không một mình chạy tới tra Phúc Mãn Lâu, đối mặt với thống lĩnh Ngự Lâm Quân cũng không chịu thua.
Ở trong lòng nàng, luật pháp kỷ cương Đại Nguyệt nghiêm minh, triều đình quan tâm dân chúng. Tuy còn ẩn giấu chút cứt chuột nhưng phần lớn vẫn là người phân rõ thị phi đúng sai như Hứa thế tử.
Chúc Mãn Chi nằm mơ cũng không nghĩ đến dưới chân thiên tử có người làm loại chuyện ghê tởm lấy người nuôi hổ này.
- Dừng tay...
Chúc Mãn Chi kéo váy muốn chạy đi ngăn lại, nhưng hổ nghe không hiểu tiếng người. Sao có thể cản được!
Hứa Bất Lệnh nhìn một màn này, sắc mặt đã âm trầm. Hắn đạp mạnh lên mặt đất, nhảy lên gần một trượng, giơ tay lấy trường đao sau lưng xuống.
Miếng vải đen bọc đao rơi xuống lộ ra thân đao đen nhánh như mực.
Đao như hắc triều, gió tựa chỉ bạc.
Hứa Bất Lệnh kéo đao trên mặt đất đá thành một đường trắng. Tiếng ‘két két’ chói tai vang lên, hắn gầm lên:
- Súc sinh chết đi!
Hứa Bất Lệnh mặc đồ đen che kín mặt, nhảy hai ba cái đã lên trên rào chắn nhà giam, mượn lực của rào chắn dưới chân nhảy lên nhảy xuống vài cái vào nhà giam. Hai tay hắn cầm đao, lấy tư thái phá núi ngang nhiên đánh xuống.
Cảm giác nguy cơ theo bản năng của hổ vằn làm nó dừng chân, tiếng thú rống trầm thấp vang lên trong yết hầu. Lúc đôi đồng tử màu đỏ tươi nhìn về phía phát ra âm thanh thì lưỡi đao đã tới trước mắt nó rồi.
Xoẹt…
Lưỡi đao nhanh như chớp bổ ra một vầng trăng khuyết ở không trung, cắt nghiêng qua cổ hổ vằn, máu bắn ra, lưỡi đao cắm xuống mặt đất ba tấc.
Lực quá lớn, cánh tay và sống lưng bộ đồ đen của Hứa Bất Lệnh bị xé rách, lộ ra cơ bắp rắn chắc cao phồng lên phía dưới lớp vải.
Hổ đói thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đầu đã rời khỏi người nện ở trên mặt đất. Thân hình to lớn đổ ập xuống, máu loãng phun ra từng miệng vết thương, trong phút chốc nhuộm đỏ đất cát.
Một đao chém hổ!
- Xì xào…
Tiếng ồn ào vang lên bốn phía địa cung, vô số cự phú thân hào chuẩn bị rời đi đều tuôn ra âm thanh ủng hộ.
Sườn ngoài nhà giam, Trương Triều và Chu Mãn Long đều đứng lên.
Quản sự Lý gia và đám tay chân thấy có người phá hỏng tuồng trong lồng, sau khi kinh ngạc qua đi thì quát lớn:
- Thật to gan!
- Ngươi là ai...
Ngực Hứa Bất Lệnh phập phồng, tức giận trong mắt không cách nào thu lại, hắn lạnh lùng nhìn quanh mình.
Cả người Tam Tài toàn máu hổ đã bị dọa ngốc. Hắn ngồi dưới đất dùng cả tay lẫn chân lui về phía sau. Sau khi lui ra vài bước lại phát hiện con hổ đã bị chém chết, hắn như gặp được cứu tinh, quỳ bò qua chỗ Hứa Bất Lệnh:
- Anh hùng! Anh hùng cứu ta!
Hứa Bất Lệnh quay đầu đi, ánh mắt lạnh lùng.
Tiếng cầu cứu của Tam Tài im bặt. Đồng tử hắn hơi co lại hiện ra hoảng sợ khó có thể miêu tả.
Bởi vì đôi mắt người trước mặt này, còn đáng sợ hơn cả con hổ đói đầy thú tính vừa rồi!
Xoẹt…
Hứa Bất Lệnh giơ tay chém xuống.
Tam Tài không kịp mở miệng xin tha, lưỡi đao đã đảo qua trước mắt.
Đầu hắn bay cao lên, máu phun thành vòi. Thi thể không đầu ngã xuống trên mặt đất.
- ...
Tiếng ồn ào vừa nổi lên lại im bặt, ánh mắt đám người Chu Mãn Long không thể hiểu được thậm chí không thể tưởng tượng nổi.
Chúc Mãn Chi mở to mắt, cái miệng nhỏ hồng nhuận lúc đóng lúc mở, cũng sững sờ tại chỗ.
Mới vừa rồi dùng hết sức cứu người, vì sao sau khi cứu được lại một đao giết? Đây không phải là làm điều thừa à?
Đương nhiên Hứa Bất Lệnh không làm điều thừa. Hắn cầm theo trường đao nhiễm máu bốn thước, nhìn bốn phía chung quanh, cất giọng lạnh lùng:
- Một đám khốn khiến! Xem nỗi khổ của người khác để tìm niềm vui, cũng xứng làm người ư?
Một quản sự của Lý gia trong cơn giận dữ, cách rào chắn nổi giận nói:
- Những người này thiếu bạc, đều đã ký giấy sinh tử...
Xoẹt…
Quản sự còn chưa dứt lời, Hứa Bất Lệnh đã dùng mũi ủng đá trúng cây đao trên mặt đất, lưỡi đao mang theo tiếng xé gió bay nhanh đến, trực tiếp ghim quản sự mở miệng ở trên vách tường.
Mọi người ồ lên.
Đối với người ở đây mà nói, trong lồng sắt vốn là người chết, giết thì giết thôi. Nếu chạy ra phá rối, đơn giản là chuyện xong việc bồi thường bạc. Rất nhiều quần chúng vừa rồi xem đến vui vẻ, nói không chừng còn có thể nói vài lời hay. Bây giờ giết người của Lý gia thì có thể không phải thiện ý rồi.
Chu Mãn Long và Trương Triều đứng dậy cùng gầm lên:
- Ngươi lớn mật!
Hứa Bất Lệnh cầm đao đi đến bên cạnh rào chắn. Hắn căn bản không để ý đến đám người Chu Mãn Long:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Những người này đáng chết, cũng nên để triều đình giết, triều đình không giết được thì ta giết! Các ngươi là cái thứ gì mà cũng dám dùng phương thức này thay triều đình giết người?
- Nhóc con thật ngông cuồng!
- Dám gây chuyện ở Bạch Mã Trang!
Hộ vệ, quản sự xung quanh nổi giận, quản sự mở xiềng xích nhà giam ra, bảy tám tên hộ vệ cầm đao vọt vào.
Chúc Mãn Chi lập tức nóng nảy. Nàng không chút nghĩ ngợi tận dụng mọi thứ chui vào nhà giam. Vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã chạy tới trước người Hứa Bất Lệnh, từ trong ngực lấy ra thẻ bài Lang Vệ, cao giọng nói:
- Lớn mật! Ta là người của Lang Vệ! Các ngươi có biết hắn là...
Nói được một nửa, Hứa Bất kéo Chúc Mãn Chi ra sau lưng, một tay cầm trường đao, ánh mắt khinh miệt:
- Chỉ bằng mấy người các ngươi?
Chúc Mãn Chi sửng sốt, thấy Hứa Bất Lệnh không muốn lộ thân phận, nàng cũng không nói nữa.
Cổ tay Chúc Mãn Chi bị giữ chặt, nấp ở phía sau Hứa Bất Lệnh. Nàng thấp hơn Hứa Bất Lệnh, ngửa đầu nhìn bóng dáng cầm đao đứng đối mặt chúng địch, không biết vì sao, trái tim đột nhiên nhảy lên...
Mà bảy tám tên tay chân vọt vào này nhìn thấy lệnh bài Lang Vệ, nhất thời lại hơi chần chờ.
Chu Mãn Long được mời đến cũng đi vào bên trong nhà giam, Trương Triều ở bên cạnh cũng đầy tức giận. hắn chuẩn bị động thủ thì Chu Mãn Long vội vàng giơ tay cản lại:
- Trương sư phó, tạm thời đừng nóng nảy.
Chu Mãn Long biết chuyện con trai độc nhất của Trương Triều gây chuyện bên đường bị Lang Vệ đánh giết. Có thù với Lang Vệ lại chỉ có thể ngậm bồ hòn, lúc này hắn tìm được cơ hội giải mối hận trong lòng, tất nhiên muốn động thủ.
Nhưng ở Bạch Mã Trang của Lý gia, nếu là người giang hồ bình thường phá đám, đánh giết thì đánh giết, xong việc nhét cho cái tội tự ý đột nhập nhà dân là được.
Lang Vệ trực tiếp nghe lệnh đương kim thánh thượng, chức vụ giám sát các lộ vương hầu cùng thế lực giang hồ, Trung Dũng Hầu Lý gia cũng ở trong phạm vi giám sát.
Nếu Lang Vệ vâng mệnh tới tra Bạch Mã Trang, bọn họ làm thịt Lang Vệ thì không thể phủi tay ngay được, phải xem chủ nhân sắp xếp như thế nào.
Trong địa cung mới phát sinh rối loạn đã có người đi báo tin. Chờ đám người Trương Triều nhảy vào nhà giam, Lý Thiên Ngọc đã chạy nhanh tới trong cơn giận dữ. Sau khi hắn nghe quản sự vội vàng kể ra tình huống thì quát lớn:
- Bọn họ là Lang Vệ giả mạo! Giang hồ tặc tử, giết cho ta!
Đường đá rất rộng lớn, bên đường cắm đuốc, cửa lớn ở phía trước mở ra, xa xa có thể thấy nhà giam ở giữa địa cung.
Chúc Mãn Chi xa xa nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy hổ cắn chết người. Nàng sợ đến hoa dung thất sắc, thiếu chút nữa thét lên thành tiếng.
Thân là bộ khoái triều đình, tuy mới làm nửa năm nhưng tính cách Chúc Mãn Chi lại cực kỳ chính trực. Nếu không nàng cũng sẽ không một mình chạy tới tra Phúc Mãn Lâu, đối mặt với thống lĩnh Ngự Lâm Quân cũng không chịu thua.
Ở trong lòng nàng, luật pháp kỷ cương Đại Nguyệt nghiêm minh, triều đình quan tâm dân chúng. Tuy còn ẩn giấu chút cứt chuột nhưng phần lớn vẫn là người phân rõ thị phi đúng sai như Hứa thế tử.
Chúc Mãn Chi nằm mơ cũng không nghĩ đến dưới chân thiên tử có người làm loại chuyện ghê tởm lấy người nuôi hổ này.
- Dừng tay...
Chúc Mãn Chi kéo váy muốn chạy đi ngăn lại, nhưng hổ nghe không hiểu tiếng người. Sao có thể cản được!
Hứa Bất Lệnh nhìn một màn này, sắc mặt đã âm trầm. Hắn đạp mạnh lên mặt đất, nhảy lên gần một trượng, giơ tay lấy trường đao sau lưng xuống.
Miếng vải đen bọc đao rơi xuống lộ ra thân đao đen nhánh như mực.
Đao như hắc triều, gió tựa chỉ bạc.
Hứa Bất Lệnh kéo đao trên mặt đất đá thành một đường trắng. Tiếng ‘két két’ chói tai vang lên, hắn gầm lên:
- Súc sinh chết đi!
Hứa Bất Lệnh mặc đồ đen che kín mặt, nhảy hai ba cái đã lên trên rào chắn nhà giam, mượn lực của rào chắn dưới chân nhảy lên nhảy xuống vài cái vào nhà giam. Hai tay hắn cầm đao, lấy tư thái phá núi ngang nhiên đánh xuống.
Cảm giác nguy cơ theo bản năng của hổ vằn làm nó dừng chân, tiếng thú rống trầm thấp vang lên trong yết hầu. Lúc đôi đồng tử màu đỏ tươi nhìn về phía phát ra âm thanh thì lưỡi đao đã tới trước mắt nó rồi.
Xoẹt…
Lưỡi đao nhanh như chớp bổ ra một vầng trăng khuyết ở không trung, cắt nghiêng qua cổ hổ vằn, máu bắn ra, lưỡi đao cắm xuống mặt đất ba tấc.
Lực quá lớn, cánh tay và sống lưng bộ đồ đen của Hứa Bất Lệnh bị xé rách, lộ ra cơ bắp rắn chắc cao phồng lên phía dưới lớp vải.
Hổ đói thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đầu đã rời khỏi người nện ở trên mặt đất. Thân hình to lớn đổ ập xuống, máu loãng phun ra từng miệng vết thương, trong phút chốc nhuộm đỏ đất cát.
Một đao chém hổ!
- Xì xào…
Tiếng ồn ào vang lên bốn phía địa cung, vô số cự phú thân hào chuẩn bị rời đi đều tuôn ra âm thanh ủng hộ.
Sườn ngoài nhà giam, Trương Triều và Chu Mãn Long đều đứng lên.
Quản sự Lý gia và đám tay chân thấy có người phá hỏng tuồng trong lồng, sau khi kinh ngạc qua đi thì quát lớn:
- Thật to gan!
- Ngươi là ai...
Ngực Hứa Bất Lệnh phập phồng, tức giận trong mắt không cách nào thu lại, hắn lạnh lùng nhìn quanh mình.
Cả người Tam Tài toàn máu hổ đã bị dọa ngốc. Hắn ngồi dưới đất dùng cả tay lẫn chân lui về phía sau. Sau khi lui ra vài bước lại phát hiện con hổ đã bị chém chết, hắn như gặp được cứu tinh, quỳ bò qua chỗ Hứa Bất Lệnh:
- Anh hùng! Anh hùng cứu ta!
Hứa Bất Lệnh quay đầu đi, ánh mắt lạnh lùng.
Tiếng cầu cứu của Tam Tài im bặt. Đồng tử hắn hơi co lại hiện ra hoảng sợ khó có thể miêu tả.
Bởi vì đôi mắt người trước mặt này, còn đáng sợ hơn cả con hổ đói đầy thú tính vừa rồi!
Xoẹt…
Hứa Bất Lệnh giơ tay chém xuống.
Tam Tài không kịp mở miệng xin tha, lưỡi đao đã đảo qua trước mắt.
Đầu hắn bay cao lên, máu phun thành vòi. Thi thể không đầu ngã xuống trên mặt đất.
- ...
Tiếng ồn ào vừa nổi lên lại im bặt, ánh mắt đám người Chu Mãn Long không thể hiểu được thậm chí không thể tưởng tượng nổi.
Chúc Mãn Chi mở to mắt, cái miệng nhỏ hồng nhuận lúc đóng lúc mở, cũng sững sờ tại chỗ.
Mới vừa rồi dùng hết sức cứu người, vì sao sau khi cứu được lại một đao giết? Đây không phải là làm điều thừa à?
Đương nhiên Hứa Bất Lệnh không làm điều thừa. Hắn cầm theo trường đao nhiễm máu bốn thước, nhìn bốn phía chung quanh, cất giọng lạnh lùng:
- Một đám khốn khiến! Xem nỗi khổ của người khác để tìm niềm vui, cũng xứng làm người ư?
Một quản sự của Lý gia trong cơn giận dữ, cách rào chắn nổi giận nói:
- Những người này thiếu bạc, đều đã ký giấy sinh tử...
Xoẹt…
Quản sự còn chưa dứt lời, Hứa Bất Lệnh đã dùng mũi ủng đá trúng cây đao trên mặt đất, lưỡi đao mang theo tiếng xé gió bay nhanh đến, trực tiếp ghim quản sự mở miệng ở trên vách tường.
Mọi người ồ lên.
Đối với người ở đây mà nói, trong lồng sắt vốn là người chết, giết thì giết thôi. Nếu chạy ra phá rối, đơn giản là chuyện xong việc bồi thường bạc. Rất nhiều quần chúng vừa rồi xem đến vui vẻ, nói không chừng còn có thể nói vài lời hay. Bây giờ giết người của Lý gia thì có thể không phải thiện ý rồi.
Chu Mãn Long và Trương Triều đứng dậy cùng gầm lên:
- Ngươi lớn mật!
Hứa Bất Lệnh cầm đao đi đến bên cạnh rào chắn. Hắn căn bản không để ý đến đám người Chu Mãn Long:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Những người này đáng chết, cũng nên để triều đình giết, triều đình không giết được thì ta giết! Các ngươi là cái thứ gì mà cũng dám dùng phương thức này thay triều đình giết người?
- Nhóc con thật ngông cuồng!
- Dám gây chuyện ở Bạch Mã Trang!
Hộ vệ, quản sự xung quanh nổi giận, quản sự mở xiềng xích nhà giam ra, bảy tám tên hộ vệ cầm đao vọt vào.
Chúc Mãn Chi lập tức nóng nảy. Nàng không chút nghĩ ngợi tận dụng mọi thứ chui vào nhà giam. Vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã chạy tới trước người Hứa Bất Lệnh, từ trong ngực lấy ra thẻ bài Lang Vệ, cao giọng nói:
- Lớn mật! Ta là người của Lang Vệ! Các ngươi có biết hắn là...
Nói được một nửa, Hứa Bất kéo Chúc Mãn Chi ra sau lưng, một tay cầm trường đao, ánh mắt khinh miệt:
- Chỉ bằng mấy người các ngươi?
Chúc Mãn Chi sửng sốt, thấy Hứa Bất Lệnh không muốn lộ thân phận, nàng cũng không nói nữa.
Cổ tay Chúc Mãn Chi bị giữ chặt, nấp ở phía sau Hứa Bất Lệnh. Nàng thấp hơn Hứa Bất Lệnh, ngửa đầu nhìn bóng dáng cầm đao đứng đối mặt chúng địch, không biết vì sao, trái tim đột nhiên nhảy lên...
Mà bảy tám tên tay chân vọt vào này nhìn thấy lệnh bài Lang Vệ, nhất thời lại hơi chần chờ.
Chu Mãn Long được mời đến cũng đi vào bên trong nhà giam, Trương Triều ở bên cạnh cũng đầy tức giận. hắn chuẩn bị động thủ thì Chu Mãn Long vội vàng giơ tay cản lại:
- Trương sư phó, tạm thời đừng nóng nảy.
Chu Mãn Long biết chuyện con trai độc nhất của Trương Triều gây chuyện bên đường bị Lang Vệ đánh giết. Có thù với Lang Vệ lại chỉ có thể ngậm bồ hòn, lúc này hắn tìm được cơ hội giải mối hận trong lòng, tất nhiên muốn động thủ.
Nhưng ở Bạch Mã Trang của Lý gia, nếu là người giang hồ bình thường phá đám, đánh giết thì đánh giết, xong việc nhét cho cái tội tự ý đột nhập nhà dân là được.
Lang Vệ trực tiếp nghe lệnh đương kim thánh thượng, chức vụ giám sát các lộ vương hầu cùng thế lực giang hồ, Trung Dũng Hầu Lý gia cũng ở trong phạm vi giám sát.
Nếu Lang Vệ vâng mệnh tới tra Bạch Mã Trang, bọn họ làm thịt Lang Vệ thì không thể phủi tay ngay được, phải xem chủ nhân sắp xếp như thế nào.
Trong địa cung mới phát sinh rối loạn đã có người đi báo tin. Chờ đám người Trương Triều nhảy vào nhà giam, Lý Thiên Ngọc đã chạy nhanh tới trong cơn giận dữ. Sau khi hắn nghe quản sự vội vàng kể ra tình huống thì quát lớn:
- Bọn họ là Lang Vệ giả mạo! Giang hồ tặc tử, giết cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.