Chương 38: Quán rượu trong hẻm đá xanh (2)
Quan Quan công tử
22/07/2022
- Tiểu lão nhân bán rượu ở ngõ nhỏ nhiều năm như vậy, thật ra trước kia đã gặp được một người có vài phần giống với công tử. Là một cô nương, nghe nói là khuê nữ của Đông Hải Lục gia, cũng phong hoa tuyệt đại, cho nên tương đối nhớ rõ. Sau đó cô nương kia lại bị nhi tử của một Vương gia bắt cóc đi Tây Lương bên kia rồi.
- Đó là nương ta.
Hứa Bất Lệnh hơi ngoài ý muốn. Hắn suy nghĩ một chút:
- Mấy năm trước sinh bệnh, không thể trị được... Khi ta còn nhỏ thì rất tốt với ta.
Tôn chưởng quầy lộ ra vài phần thổn thức, bát rượu mới vừa bưng lên lại đặt xuống, cuối cùng lại bưng lên, chạm bát với Hứa Bất Lệnh, mới than một tiếng:
- Sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố là chuyện thường của đời người đều phải trải qua một lần. Công tử có thể nghĩ thoáng là tốt.
Hứa Bất Lệnh bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Đúng vậy. Tôn bá lớn tuổi hiểu được đạo lý này thì còn gì mà không nghĩ thoáng đây?
Tôn chưởng quầy bưng bát rượu cũng uống một hơi cạn sạch, quệt miệng cười bất đắc dĩ:
- Ánh mắt công tử thật tốt... Ôi, tiểu lão nhân sống cả đời, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấu người lại chưa từng nghĩ đến lúc già rồi vẫn còn bị ưng mổ mắt, nuôi phải con sói mắt trắng...
Nếu mỗi ngày Hứa Bất Lệnh tới nơi này mua rượu, tất nhiên cũng điều tra rõ bối cảnh của cửa hàng. Tôn chưởng quầy chỉ có một nhi tử, làm quan ở nơi khác mấy năm không trở lại một lần, bên người trừ học đồ ra thì không còn ai khác.
Nhớ tới chỗ này, Hứa Bất Lệnh hơi hơi nhíu mày:
- Lần trước nghe nói Tam Tài thích đánh bạc, đã xảy ra chuyện à?
Tôn chưởng quầy dùng chiếc đũa gắp viên đậu phộng, gật gật đầu:
- Tam Tài ở đối diện nhà ta. Khi còn nhỏ ham ăn biếng làm lại thêm nghiện cờ bạc. Mỗi lần thua sạch sẽ, người sòng bạc lại đây đòi nợ, đều là hai vợ chồng già trả cho. Đứa nhỏ Tam Tài này, nhiều lần quỳ trên mặt đất dập đầu nhận sai, rồi lại dạy mãi không sửa...
... Sau đó, phòng ở ruộng đất cũng mất, tức phụ cũng chạy, hai vợ chồng già trước sau bệnh chết, nương hắn trước khi chết nắm tay Tam Tài cầu xin hắn ta đừng đánh bạc nữa...
... Từ sau lúc đó, Tam Tài xem như sửa đổi, làm xa phu lực phu làm việc khổ việc nặng. Đều là hàng xóm láng giềng, ta mới để hắn ta đến cửa hàng hỗ trợ học nghề múc rượu bưng thức ăn, ngược lại cũng cần mẫn...
- Cuộc sống yên ổn rồi, có tiền nhàn rỗi, lại không nhịn được à?
- Đúng vậy, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời... Mấy ngày trước không biết hắn ta làm gì, sau đó trở về quỳ gối trước mặt ta khóc, hỏi mượn ta bạc... Tất nhiên ta không thể cho hắn ta vay, còn khuyên hắn ta vài câu, hắn ta cũng đi rồi. Vốn tưởng rằng Tam Tài tức giận, ta chỉ coi như không có đồ đệ này, lại chưa từng nghĩa buổi tối trở về... Ôi… Thôi... Chạy thì chạy thôi.
Hứa Bất Lệnh nhíu chặt mày:
- Tam Tài trộm tiền tích góp của ngươi à?
Ngón tay Tôn chưởng quầy khẽ gõ bàn, một chén rượu xuống bụng, nếp nhăn che kín trên mặt thêm chút màu đỏ, ông ta trầm mặc một lát, thở dài thườn thượt:
- Hai trăm lượng bạc, cũng không quá nhiều. Tiểu lão nhân có tích cũng không dùng được, chỉ cần đứa nhỏ Tam Tài này đừng tiếp tục cầm đi đánh bạc là được... Ôi! Có lẽ chẳng thể nào được...
- Chó không đổi được tật ăn phân.
Hứa Bất Lệnh bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Cùng ta đi quan phủ nói chuyện. Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử...
Tôn chưởng quầy hơi nâng tay:
- Tiểu lão nhân nói mấy lời này với công tử, chẳng qua là dựa vào men say nói vài câu trong lòng. Nếu làm phiền đến công tử, rượu này cũng mất đi hương vị... Tam Tài là ta nhìn lớn lên, báo quan thì theo luật bị lưu đày sung quân. Thôi...
Trong lúc nói chuyện có một lão phu nhân đến tiệm rượu mua rượu.
Tôn lão nhân khôi phục tươi cười ấm áp ngày xưa, còng lưng đứng dậy nghiêm túc múc rượu, còn khách sáo hàn huyên vài câu:
- Bệnh cũ trên eo Trương sư phó lại tái phát à?
- Ôi… Đừng nói nữa, từ nhỏ dạy người ta công phu quyền cước, đến già đều là bệnh…
Lão phụ nhân thoạt nhìn rất quý khí, trên đầu đeo một cây trâm hoa tước vĩ, có lẽ là vật đính ước của tình lang lúc còn trẻ. Thái độ của lão phụ nhân cực kỳ thân thiện, cầm bầu rượu nói vài câu chuyện phiếm rồi mới chậm rì rì rời đi.
Tôn lão nhân một lần nữa ngồi vào bàn, lắc đầu cười khổ nói:
- Nam nhân của bà ấy là sư phụ của một võ quán. Mấy năm trước nhi tử gây chuyện bị Lang Vệ đánh chết chỉ còn lại có hai vợ chồng già. Tính tình Trương sư phụ trở nên không tốt lắm, bà ấy mất con trai đau lòng muốn chết, còn phải khuyên nam nhân nghĩ thoáng chút, ôi! So với bà ấy, lão đây sống vẫn như thần tiên đấy. Con người vẫn nên nhìn vào chỗ tốt thôi.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc một lát, không nói thêm nữa. Sau khi đặt tiền thưởng lên bàn, hắn lập tức ra cửa xoay người lên ngựa, biến mất ở ngõ nhỏ...
- Đó là nương ta.
Hứa Bất Lệnh hơi ngoài ý muốn. Hắn suy nghĩ một chút:
- Mấy năm trước sinh bệnh, không thể trị được... Khi ta còn nhỏ thì rất tốt với ta.
Tôn chưởng quầy lộ ra vài phần thổn thức, bát rượu mới vừa bưng lên lại đặt xuống, cuối cùng lại bưng lên, chạm bát với Hứa Bất Lệnh, mới than một tiếng:
- Sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố là chuyện thường của đời người đều phải trải qua một lần. Công tử có thể nghĩ thoáng là tốt.
Hứa Bất Lệnh bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Đúng vậy. Tôn bá lớn tuổi hiểu được đạo lý này thì còn gì mà không nghĩ thoáng đây?
Tôn chưởng quầy bưng bát rượu cũng uống một hơi cạn sạch, quệt miệng cười bất đắc dĩ:
- Ánh mắt công tử thật tốt... Ôi, tiểu lão nhân sống cả đời, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấu người lại chưa từng nghĩ đến lúc già rồi vẫn còn bị ưng mổ mắt, nuôi phải con sói mắt trắng...
Nếu mỗi ngày Hứa Bất Lệnh tới nơi này mua rượu, tất nhiên cũng điều tra rõ bối cảnh của cửa hàng. Tôn chưởng quầy chỉ có một nhi tử, làm quan ở nơi khác mấy năm không trở lại một lần, bên người trừ học đồ ra thì không còn ai khác.
Nhớ tới chỗ này, Hứa Bất Lệnh hơi hơi nhíu mày:
- Lần trước nghe nói Tam Tài thích đánh bạc, đã xảy ra chuyện à?
Tôn chưởng quầy dùng chiếc đũa gắp viên đậu phộng, gật gật đầu:
- Tam Tài ở đối diện nhà ta. Khi còn nhỏ ham ăn biếng làm lại thêm nghiện cờ bạc. Mỗi lần thua sạch sẽ, người sòng bạc lại đây đòi nợ, đều là hai vợ chồng già trả cho. Đứa nhỏ Tam Tài này, nhiều lần quỳ trên mặt đất dập đầu nhận sai, rồi lại dạy mãi không sửa...
... Sau đó, phòng ở ruộng đất cũng mất, tức phụ cũng chạy, hai vợ chồng già trước sau bệnh chết, nương hắn trước khi chết nắm tay Tam Tài cầu xin hắn ta đừng đánh bạc nữa...
... Từ sau lúc đó, Tam Tài xem như sửa đổi, làm xa phu lực phu làm việc khổ việc nặng. Đều là hàng xóm láng giềng, ta mới để hắn ta đến cửa hàng hỗ trợ học nghề múc rượu bưng thức ăn, ngược lại cũng cần mẫn...
- Cuộc sống yên ổn rồi, có tiền nhàn rỗi, lại không nhịn được à?
- Đúng vậy, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời... Mấy ngày trước không biết hắn ta làm gì, sau đó trở về quỳ gối trước mặt ta khóc, hỏi mượn ta bạc... Tất nhiên ta không thể cho hắn ta vay, còn khuyên hắn ta vài câu, hắn ta cũng đi rồi. Vốn tưởng rằng Tam Tài tức giận, ta chỉ coi như không có đồ đệ này, lại chưa từng nghĩa buổi tối trở về... Ôi… Thôi... Chạy thì chạy thôi.
Hứa Bất Lệnh nhíu chặt mày:
- Tam Tài trộm tiền tích góp của ngươi à?
Ngón tay Tôn chưởng quầy khẽ gõ bàn, một chén rượu xuống bụng, nếp nhăn che kín trên mặt thêm chút màu đỏ, ông ta trầm mặc một lát, thở dài thườn thượt:
- Hai trăm lượng bạc, cũng không quá nhiều. Tiểu lão nhân có tích cũng không dùng được, chỉ cần đứa nhỏ Tam Tài này đừng tiếp tục cầm đi đánh bạc là được... Ôi! Có lẽ chẳng thể nào được...
- Chó không đổi được tật ăn phân.
Hứa Bất Lệnh bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Cùng ta đi quan phủ nói chuyện. Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử...
Tôn chưởng quầy hơi nâng tay:
- Tiểu lão nhân nói mấy lời này với công tử, chẳng qua là dựa vào men say nói vài câu trong lòng. Nếu làm phiền đến công tử, rượu này cũng mất đi hương vị... Tam Tài là ta nhìn lớn lên, báo quan thì theo luật bị lưu đày sung quân. Thôi...
Trong lúc nói chuyện có một lão phu nhân đến tiệm rượu mua rượu.
Tôn lão nhân khôi phục tươi cười ấm áp ngày xưa, còng lưng đứng dậy nghiêm túc múc rượu, còn khách sáo hàn huyên vài câu:
- Bệnh cũ trên eo Trương sư phó lại tái phát à?
- Ôi… Đừng nói nữa, từ nhỏ dạy người ta công phu quyền cước, đến già đều là bệnh…
Lão phụ nhân thoạt nhìn rất quý khí, trên đầu đeo một cây trâm hoa tước vĩ, có lẽ là vật đính ước của tình lang lúc còn trẻ. Thái độ của lão phụ nhân cực kỳ thân thiện, cầm bầu rượu nói vài câu chuyện phiếm rồi mới chậm rì rì rời đi.
Tôn lão nhân một lần nữa ngồi vào bàn, lắc đầu cười khổ nói:
- Nam nhân của bà ấy là sư phụ của một võ quán. Mấy năm trước nhi tử gây chuyện bị Lang Vệ đánh chết chỉ còn lại có hai vợ chồng già. Tính tình Trương sư phụ trở nên không tốt lắm, bà ấy mất con trai đau lòng muốn chết, còn phải khuyên nam nhân nghĩ thoáng chút, ôi! So với bà ấy, lão đây sống vẫn như thần tiên đấy. Con người vẫn nên nhìn vào chỗ tốt thôi.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc một lát, không nói thêm nữa. Sau khi đặt tiền thưởng lên bàn, hắn lập tức ra cửa xoay người lên ngựa, biến mất ở ngõ nhỏ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.