Chương 1384: Thông Thiên bảo điển
Quan Quan công tử
04/07/2022
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông vang lên trong khắp toàn thành, trên Khôi Thọ Nhai sương mù mênh mông, hai thớt Truy Phong Mã một đen một trắng ngừng ở cùng một nơi.
Hứa Bất Lệnh thân khoác áo tơi đầu đội mũ rộng vành đứng trước cửa, ôm ấp tạm biệt với các tức phụ.
Nhạc Lộc Sơn ở đất Sở, cách thành Trường An hơn một ngàn năm trăm dặm, án chiếu cước lực Truy Phong Mã, đi đi về về cũng phải mất nửa tháng.
Thời gian chia tách không tính quá lâu, nhưng đây đó sớm chiều ở chung trong nhà lâu vậy rồi, đột nhiên rời đi mấy ngày, các cô nương hiển nhiên đều không nỡ, ngay cả Tiêu Tương Nhi và Chúc Mãn Chi đều sơm sớm rời giường, đứng ở ngoài cửa lớn đưa tiễn.
Tiểu Đào Hoa cũng ăn vận kiểu giang hồ, vác theo hai đoạn thiết thương, đứng ở sau sư tử đá chờ đợi.
Hôm qua nói cùng đi ra với Hứa Bất Lệnh, Tiểu Đào Hoa còn tưởng là rất nhiều người cùng lúc, nàng chỉ theo đội ngũ mà thôi; nhưng giờ mới phát hiện, Hứa Bất Lệnh không mang các tức phụ ra ngoài mạo hiểm, chỉ muốn đi nhanh về nhanh, thế nên chỉ dẫn theo mỗi nàng.
Cô nam quả nữ hành tẩu giang hồ, nàng còn không đánh lại Hứa Bất Lệnh, vạn nhất trên đường không tìm được chỗ nghỉ chân, hai người ở tạm đâu đó một đêm, thế chẳng phải thuận nước đẩy thuyền?
Tiểu Đào Hoa đứng ở lối vào ngập ngừng hồi lâu, ánh mắt đảo qua trên thân các cô nương, dần dần khóa định Trần Tư Ngưng.
Tiểu Đào Hoa và Trần Tư Ngưng, Chúc Mãn Chi từng có giao tình ở Bắc Tề, quan hệ rất tốt; Mãn Chi võ nghệ không cao, dù muốn nói chuyện giúp, đoán chừng cũng không bảo hộ được nàng, so ra thì Trần Tư Ngưng cường thế hơn chút, còn có hai con rắn nhỏ làm chỗ dựa, nói không chừng trên đường có thể giúp nàng một tay.
Nghĩ tới đó, Tiểu Đào Hoa đi đến dưới bậc thềm, mỉm cười nói:
- Tư Ngưng tỷ, chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn hành tẩu giang hồ Trung Nguyên ư? Thật không dễ dàng mới có dịp ra ngoài một chuyến, ta còn muốn để ngươi mang ta đi nhìn thế diện, ngươi không cùng theo à?
Đám cô nương nơi cửa, có ai không muốn cùng với Hứa Bất Lệnh đi ra du lịch, chỉ là tin tức ngoại công Phù bảo còn mơ hồ, thân phận lại đặc thù, đi qua chưa biết sẽ gặp phải tình huống gì, cho nên các cô nương mới không có ý cùng theo.
Án chiếu thực lực mà nói, Trần Tư Ngưng đi theo sẽ không gây cản trở gì cho Hứa Bất Lệnh, nhưng nàng còn đang bận chuyện riêng của mình. Thế là hơi có vẻ xoắn xuýt nói:
- Ừm. . . Ta còn phải mở cửa hàng, nếu đi rồi không ai để ý cả. . .
Ninh Thanh Dạ tính cách ngay thẳng, không có nhiều tâm tư cong cong nhiễu nhiễu, thấy Tiểu Đào Hoa không có bạn đi cùng, nhất định sẽ bị Hứa Bất Lệnh khinh bạc, thế là dứt khoát mở miệng nói:
- Dù cửa hàng của ngươi có người để ý thì cũng không ai tới ăn cơm đâu mà lo, còn không bằng theo Tiểu Đào Hoa đi ra ngoài giải sầu một chuyến.
- . . .
Phủ môn bên ngoài lập tức yên lặng, đều là nín cười.
Trần Tư Ngưng nhấp hé môi, tưởng muốn phản bác, nhưng lại không lời để nói, đành chỉ biết ngượng ngùng cười một tiếng:
- Hình như đúng là thế thật.
Thôi Tiểu Uyển thương nhất đứa cháu gái trên danh nghĩa này, thấy Trần Tư Ngưng cũng có ý muốn đi bèn mở miệng nói:
- Tư Ngưng, ngươi muốn đi thì cứ đi, cửa hàng để cho Mãn Chi để ý, nói không chừng đợi lúc ngươi trở về, sinh ý liền náo nhiệt.
Sáng sớm Chúc Mãn Chi còn chưa tỉnh ngủ, ôm lấy eo Thanh Dạ, lúc này cũng hàm hàm hồ hồ nói:
- Đúng vậy, ta chính là nhị đông gia, vào tay ta, không chừng sớm đã kiếm về tiền vốn rồi, ngươi đừng có lo. . .
Trần Tư Ngưng từ nhỏ không có cha mẹ trông nom, làm việc rất độc lập, tự mình đi giày vò cửa hàng, thứ nhất là tin tưởng năng lực bản thân, thứ hai là sợ Mãn Chi thiên mã hành không làm loạn một trận, biến cửa hàng thành kỹ viện thuyết thư.
Chẳng qua giờ đã sắp đầu tư thất bại, có vài người vào nghe thuyết thư cũng đỡ hơn là không ai ngó ngàng, ngập ngừng một lúc, cuối cùng Trần Tư Ngưng vẫn lấy xuống chìa khóa bên hông, đưa cho Mãn Chi, không quên dặn dò nói:
- Vậy lại làm phiền ngươi, nhưng đừng loạn chỉnh lung tung, bài biển là do tướng công viết, không được phép đổi, còn nữa, chỉ bán bún ốc. . .
Chúc Mãn Chi tiếp lấy chìa khoá, nhét vào trong cổ áo, biếng nhác phất phất tay:
- Biết rồi, bản Chi làm việc ngươi còn không yên tâm? Cứ chuẩn bị tinh thần đi về đếm bạc là được.
Trần Tư Ngưng nhấp hé môi, vốn còn muốn căn dặn vài câu, nhưng tử tế nghĩ lại, có loạn chỉnh cũng đỡ hơn nàng bây giờ, liền cũng không nhiều lời, quay người đi xuống bậc thềm.
Tiêu Tương Nhi đang đứng chung một chỗ với Tiêu Khinh, đảo mắt suy tư, ngược lại như chợt nhớ ra điều đó, nói câu:
- Chờ chút.
Sau đó liền chạy vào trong hậu trạch.
Thần sắc các cô nương còn lại đều ngưng trệ, tựa hồ biết sắp xảy ra chuyện gì, ai nấy đều biểu tình cổ quái chớp chớp mắt.
Trần Tư Ngưng phát giác không ổn, muốn kéo Tiểu Đào Hoa đi trước, đáng tiếc Hứa Bất Lệnh không có ý tứ nhúc nhích, cứ cười tươi trêu đùa con nhỏ.
Đợi khoảnh khắc, Tiêu Tương Nhi lần nữa từ trong nhà chạy ra, không có gì ngoài ý, cầm theo một chiếc rương gỗ nhỏ, đặt vào trong tay Hứa Bất Lệnh:
- Cầm lấy, đi sớm về sớm.
Tiêu Khinh có vẻ chịu hết nổi muội muội, liếc Tiêu Tương Nhi một cái nói:
- Ngươi chu đáo quá nhỉ.
Lục Hồng Loan đang ôm con trai nên không tiện nói rõ, ánh mắt cổ quái mập mờ nói:
- Nàng trước giờ vẫn luôn thế mà, nối giáo cho giặc.
Tiêu Tương Nhi có Hứa Bất Lệnh làm chỗ dựa, đối với những lời này tự nhiên không thèm để ý.
Hứa Bất Lệnh mãn ý chuyển rương gỗ nhỏ cho Tư Ngưng, mỉm cười nói:
- Vẫn là bảo bảo đại nhân hiểu ta, chúng ta đi trước.
Tùng Ngọc Phù khá là lo lắng cho ngoại công, nhưng tin tức mơ hồ, không thể nói lung tung, nghĩ nghĩ, sau cùng mới nhẹ giọng nói:
- Tướng công thong thả, đi sớm về sớm.
- Được rồi, quay về cả đi, xuất phát.
Hứa Bất Lệnh vẫy vẫy tay, xoay người nhảy lên Truy Phong Mã màu đen.
Tiểu Đào Hoa phối với Truy Phong Mã màu trắng của Ninh Thanh Dạ, vốn định đưa tay kéo Trần Tư Ngưng đi lên, đáng tiếc Trần Tư Ngưng vừa mới phi thân, đang giữa trời liền bị Hứa Bất Lệnh ôm ngang eo, đặt vào ngồi trong ngực Hứa Bất Lệnh.
- Giá …
Hứa Bất Lệnh khẽ kẹp bụng ngựa, lao vút ra bên ngoài Khôi Thọ Nhai.
Trần Tư Ngưng bị ôm eo ngồi ở trong ngực, sắc mặt tức thì đỏ lên, có chút ngượng ngùng vặn vẹo uốn éo bả vai:
- Tướng công, ngươi làm cái gì đấy? Đang trên đường, ta ngồi với Tiểu Đào Hoa được rồi.
Hứa Bất Lệnh quét mắt, ôm ấp trên đường cái thế này đúng là không hay cho lắm, liền hất áo tơi lên, bọc lại Trần Tư Ngưng.
Phía sau, Tiểu Đào Hoa phóng ngựa phi nhanh, bạch ưng ngồi xổm trong ngực, nhìn thấy cảnh tượng thân mật kia, có chút không nỡ nhìn thẳng, quay đầu liếc sang chỗ khác. . .
-------
Mới đầu xuân tháng hai, hai thớt Truy Phong Mã toàn lực lao đi vun vút trên quan đạo rả rích mưa phùn, dù đã chạy năm mươi dặm mới nghỉ hai khắc đồng hồ, cứ thế vừa đi vừa nghỉ thì cũng phải đến buổi chiều ngày thứ hai mới tới được phụ cận Võ Đang Sơn.
Ngày đêm đi đường, buổi tối chỉ dừng lại hơi chút nghỉ ngơi trong dịch trạm, liên tục bôn ba hơn sáu trăm dặm, lúc đến gần Võ Đang Sơn, người còn chịu đựng được chứ ngựa thì đã hết hơi, ba người thả chậm tốc độ, tìm kiếm nơi chốn hưu chỉnh qua đêm.
Hoàng hôn, trên sơn đạo, Hứa Bất Lệnh cưỡi ngựa đi lên đỉnh núi, nét mặt lạnh lùng làm ra bộ dạng thưởng thức cảnh sắc, tay lại ôm Trần Tư Ngưng dưới lớp áo tơi, lén lút khinh bạc tiểu tức phụ.
Thế ngồi của Trần Tư Ngưng đã biến thành mặt đối mặt với Hứa Bất Lệnh, má tựa ở trên vai, làm ra bộ dáng nhắm mắt ngủ say, tùy theo lưng ngựa xóc nảy, thân thể khe khẽ nhấp nhô, trên mặt mang theo một mạt đỏ ửng kỳ quái, chẳng qua bị tóc dài che khuất, ngược lại nhìn không ra dị dạng.
Tiểu Đào Hoa đi ở phía sau, nhìn quanh sơn đạo hiếm thấy dấu vết con người, nhẹ giọng dò hỏi:
- Chúng ta đi đâu đây?
Nghe thấy Tiểu Đào Hoa thời gian dài im ắng chợt lên tiếng hỏi chuyện, Trần Tư Ngưng hồi thần, hơi có vẻ bối rối tưởng muốn dịch tách ra chút, lại bị Hứa Bất Lệnh ấn chặt sau lưng, ngồi vững, vô thanh vô tức khẽ “Ư” một tiếng, vội nỗ lực làm ra bộ dáng bình tĩnh, nhìn ra chung quanh một cái nói:
- Nơi này là Võ Đang Sơn? Trước kia Thanh Dạ và Ngọc Hợp tỷ sống ở chỗ này?
Hứa Bất Lệnh thản nhiên như không, đưa tay chỉ chỉ về hướng đỉnh núi:
- Trên kia chính là Trường Thanh Quan, chỗ Ngọc Hợp trước kia làm đạo sĩ, vừa khéo đến chỗ này, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một đêm.
Tiểu Đào Hoa thấy vậy liền cũng không hỏi nhiều, cùng theo Hứa Bất Lệnh đi lên đỉnh núi.
Tiểu đạo quán trên đỉnh núi bởi vì lâu dài không có người ở, đã hiện ra mấy phần cũ nát, trong trong ngoài ngoài toàn là lá rụng, cửa lớn vẫn được khóa lại, có vẻ không ai dám tới loạn động đồ đạc trong này.
Hứa Bất Lệnh dừng ngựa trước cửa đạo quán, Trần Tư Ngưng vội vàng đứng dậy, chui ra áo tơi, nhảy xuống đất chỉnh lý váy áo.
Tiểu Đào Hoa cũng nhảy xuống từ trên Truy Phong Mã màu trắng, dắt ngựa tới trước đạo quán xem xem, lại nhìn Trần Tư Ngưng ở bên, hơi có vẻ kỳ quái nói:
- Tư Ngưng tỷ, sao váy ngươi ướt thế?
Trần Tư Ngưng cúi đầu liếc nhìn, trên váy có chút vệt nước, thoạt nhìn rất rõ ràng, sắc mặt nàng đột nhiên đỏ lên, vội vàng đưa tay vỗ vỗ, mỉm cười nói:
- Trời mưa, chắc là không cẩn thận dính lên.
Nói xong liền lắc mình nhảy qua tường viện đạo quán, lúc rơi xuống đất còn bước chân bất ổn lảo đảo một cái.
Tiểu Đào Hoa ngơ ngác chẳng hiểu gì, cũng nhảy đi theo, đang muốn tiếp tục dò hỏi, Hứa Bất Lệnh đã hạ xuống trước mặt, cười nói:
- Cưỡi ngựa bôn ba, chắc là chân tê. Tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường sớm.
Tiểu Đào Hoa một mực không tiện nói chuyện với Hứa Bất Lệnh, thế là không tiếp lời, yên ắng đi theo Trần Tư Ngưng chạy vào trong phòng.
Trong đạo quán của Ninh Ngọc Hợp chỉ có một gian phòng ngủ, bên trong đặt hai chiếc giường nhỏ, bố trí rất chỉnh tề, chỉ là thời gian dài không người ở, rơi xuống một ít tro bụi.
Hai người Trần Tư Ngưng và Tiểu Đào Hoa chăm chú thu dọn gian phòng một phen, sau đó liền nằm xuống nghỉ ngơi khôi phục thể lực.
Hứa Bất Lệnh thân là nam nhân, tự nhiên không trực tiếp chạy vào ngủ chung, cùng với bạch ưng ngây ngốc ngồi gác đêm dưới mái hiên, nhìn mây mưa ngoài núi, tự hỏi chút chuyện lung tung bát nháo gần đây.
Sắc trời tối dần, ngoài đạo quan mưa phùn rả rích, trọn cả thế giới đều chìm trong an tĩnh, không có lấy một tiếng tạp âm.
Tiểu Đào Hoa và Trần Tư Ngưng nằm trên hai chiếc giường, lúc này lại đều không buồn ngủ.
Trần Tư Ngưng tương đối lắm lời, lúc đi đường bị Hứa Bất Lệnh len lén giày vò, không dám nói chuyện, lúc này sợ bị Tiểu Đào Hoa nhìn ra dị dạng, ngược lại chủ động mở miệng bắt chuyện:
- Tiểu Đào Hoa, thương thế ngươi cũng sắp khỏi rồi, nghe Hứa Bất Lệnh nói, sau này đi về liền vào cửa, ngươi có căng thẳng không?
Tiểu Đào Hoa ngập ngừng một lúc mới nhẹ giọng nói:
- Sư phụ để ta sau này trông chừng hắn, ta vì nghĩ cho thiên hạ bách tính, xả thân vì nghĩa, không có gì căng thẳng cả.
Trần Tư Ngưng cảm thấy câu trả lời này quá chính thức, thế là bèn nghiêng người nhìn sang, mỉm cười dò hỏi:
- Ngươi có thích Hứa Bất Lệnh không?
Tiểu Đào Hoa chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sau khi cảm thấy Hứa Bất Lệnh chắc là nghe không được mới hạ giọng nói:
- Ta không biết, chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với các ngươi rất vui vẻ, cũng không muốn đi. Nhưng đại ca ca võ nghệ quá cao, sư phụ để ta trông chừng hắn, với võ nghệ ta bây giờ tự nhiên không trông chừng được, cho nên phải làm ra bộ dạng không dễ chọc, tránh miễn biến thành như Mãn Chi tỷ, hắn nói gì đều nghe răm rắp.
- . . .
Trần Tư Ngưng hơi có vẻ ngạc nhiên, cảm thấy Tiểu Đào Hoa lúc này mới đúng là tiểu nha đầu ngây thơ năm đó. Nàng hé môi cười nói:
- Hứa Bất Lệnh hiểu được thị phi, không cần phải trông chừng, nếu thích, cứ sống tốt với nhau là được rồi, cần gì phải nghĩ tới mấy chuyện đâu đâu kia?
Tiểu Đào Hoa lắc đầu:
- Sư phụ nói, người sẽ thay đổi, ta không muốn đại ca ca cũng biến thành hạng người lòng đầy tư lợi, cứ như bây giờ là tốt nhất.
Trần Tư Ngưng cũng thích Hứa Bất Lệnh không cầu danh lợi chỉ thương tức phụ, đối với lời này hoàn toàn tán đồng, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Hứa Bất Lệnh chỉ thích mấy cô nương trong nhà, lấy lời hắn nói thì là có cho làm hoàng đế đều không đổi, biến không được.
Qua nhiều năm tiếp xúc vậy rồi, kỳ thực Tiểu Đào Hoa cũng nhìn ra phần nào tính cách Hứa Bất Lệnh, nhưng muốn nàng như khi còn nhỏ, dính lấy Hứa Bất Lệnh mở miệng một tiếng “đại ca ca”, nàng cứ luôn cảm thấy khó chịu. Nàng đã lớn rồi, cứ thế này là tốt nhất, rốt cuộc không xa rời nhau, lại không vội ở nhất thời.
Đang lúc nhẹ giọng tán gẫu, Trần Tư Ngưng bị giày vò nguyên cả một ngày dần nhỏ tiếng, từ từ nhắm mắt lại.
Tiểu Đào Hoa lắng nghe tiếng mưa đều đều bên ngoài, hồi tưởng trường cảnh dưới bóng liễu bên hồ, có chút không ngủ được, quay lưng đi, lại lấy ra nén bạc ròng mang theo bên người, đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai người cứ vậy nằm trên giường, không biết qua bao lâu.
Giữa lúc Tiểu Đào Hoa nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên nghe thấy tiếng vang “kẽo kẹt kẽo kẹt…” khe khẽ, giường chiếu cách đó không xa tựa hồ đang rung nhẹ.
? ?
Tiểu Đào Hoa giật mình tỉnh lại, song không dám loạn động, trong phòng tối đen như mực không nhìn thấy gì cả, nhưng nghiêng tai lắng nghe lại rõ ràng có thể nghe được hai tiếng hít thở đan xen, còn có tiếng xin tha pha lẫn khẩn trương của Tư Ngưng tỷ:
- Tướng. . . Tướng công, ngươi chậm chút, Tiểu Đào Hoa. . . tỉnh mất. . .
- Được rồi, ta bất động, chính ngươi tới. . .
- Ai. . .
. . .
Tiểu Đào Hoa tròn mắt, có chút khó mà tin tưởng.
Tư Ngưng tỷ đây là đang. . .
Trời ạ. . .
Từ nhỏ đến lớn Tiểu Đào Hoa đã bao giờ trải qua loại chuyện thế này đâu, mặt tức thì đỏ lên, nhắm mắt lại giả bộ như chưa phát giác gì cả.
Chỉ là phía sau tiếng vang khe khẽ không ngừng, Tiểu Đào Hoa lại không còn là tiểu nha đầu thẹn thùng lúc trước, võ nghệ cao siêu mang đến cho nàng dũng khí hơn người, hơi chút nghĩ lại liền phát giác không đúng.
Nàng võ nghệ cao như vậy, với loại động tĩnh thế này không khả năng không bị bừng tỉnh, đại ca ca sao có thể đến cả điều này đều không biết?
Chẳng lẽ là cố ý?
- . . .
Hai hàng lông mày Tiểu Đào Hoa khẽ nhíu lại, nghĩ nghĩ, liền trực tiếp xoay người ngồi dậy, đảo mắt nhìn về phía giường cách đó không xa:
- Tư Ngưng tỷ?
- A...
Một tiếng tiếng hô vang lên trong bóng đêm.
Dưới đệm chăn, Trần Tư Ngưng thiếu chút đạp văng Hứa Bất Lệnh, luống cuống tay chân kéo lên đệm chăn, ló mặt ra, khẩn trương nói:
- Hả? Ta ở đây, sao thế?
Tiểu Đào Hoa nhịp tim gia tốc, nét mặt lại vẫn rất trấn định, làm ra bộ dạng buồn ngủ, ngáp một cái:
- Không có gì, ta đi ra vệ sinh.
Nói xong liền đi giày vào, khoác lên áo ngoài, chuẩn bị bước ra khỏi gian phòng tối đen.
Trần Tư Ngưng ngấm ngầm thở phào một hơi:
- Ngươi chậm chút, Hứa Bất Lệnh hình như chuyển đi chỗ khác rồi, không có ở bên ngoài.
Tiểu Đào Hoa ừ một tiếng, giả bộ mơ mơ màng màng bước ra cửa, chỉ là lúc đi qua giường Trần Tư Ngưng, chân bị thứ gì đó ngáng lại, còn có người kéo tay nàng một cái, khiến nàng ngã sấp xuống giường.
Trong lòng Tiểu Đào Hoa căng thẳng không thôi, sớm có đề phòng, đưa tay vô thanh vô tức gạt hai chiêu, đáng tiếc vẫn mất đi cân bằng, ngã ở trên giường, ngay sau đó liền là đệm chăn nóng hầm hập quấn lên người.
- A... đại ca ca ngươi. . .
- Tướng công, ngươi làm cái gì đấy?
- Đêm hôm khuya khoắt chạy loạn cái gì, ngủ, ngày mai còn phải lên đường.
- Hứa Bất Lệnh, ngươi đừng quá phận, ta. . .
- Ta chỉ ôm chút thôi, không làm loạn đâu, Tiểu Đào Hoa ngoan. . .
- Ta không tiểu, đại ca ca ngươi lấy tay ra trước đi, ai nha. . . Tư Ngưng tỷ cứu ta. . .
- Tư Ngưng, ôm lấy nàng.
- À. . .
- ?
—— ——
Không chút ngạc nhiên, vừa tảng sáng ngày thứ hai, Tả đại nữ hiệp bị chịu khi nhục cả đêm liền muốn dắt ngựa đi về Trường An, không chịu cùng theo Hứa Bất Lệnh nữa.
Đáng tiếc đã cùng theo ra ngoài, muốn đi về nào có dễ dàng như vậy, Hứa Bất Lệnh dứt khoát ôm Tiểu Đào Hoa vào trong ngực, tiếp tục hướng thẳng đến Nhạc Lộc Sơn.
Trần Tư Ngưng tuy có lòng giúp hảo tỷ muội giải vây, nhưng đêm qua đã trợ Trụ vi ngược, giờ nào còn dám không biết xấu hổ tiếp lời, chỉ cắm đầu cưỡi ngựa đi theo, mềm giọng an ủi Tiểu Đào Hoa, ý đồ để nàng tiếp nhận hiện thực.
Tiểu Đào Hoa đánh không lại, cũng không phải lần đầu tiên bị chiếm tiện nghi, náo hơn nửa ngày, sau cùng lần nữa khôi phục thái độ tương đối cao lãnh, hờ hững với Hứa Bất Lệnh, bộ dạng cứ như kiểu “Dù sao đã thế rồi, mặc kệ thôi, không sao cả”.
Ba người cứ vậy cưỡi ngựa đi suốt ngày đêm, dùng thời gian bảy ngày, chạy qua hơn một ngàn dặm đường, đi tới dưới chân Nhạc Lộc Sơn ở đất Sở.
Hứa Bất Lệnh tới qua chỗ lão phu tử một lần, biết vị trí không ở trên Nhạc Lộc Sơn, tiến vào vùng sơn dã xung quanh, hỏi dò tìm kiếm thôn nhỏ cách biệt với thế giới bên ngoài kia.
Chỉ là lần này, dọc đường càng thêm trống trải hoang vu, đến cả người kéo xe bò đều không thấy.
Hứa Bất Lệnh tung người xuống ngựa, mang theo Tiểu Đào Hoa rầu rĩ không vui và Trần Tư Ngưng vẻ mặt quẫn bách tiến vào tiểu đạo trong sơn dã, bằng vào ký ức tìm kiếm ở trong núi, đi ước chừng hai canh giờ mới đến thôn xóm nhỏ ẩn giữa núi sâu kia, trường cảnh đập vào mắt lại khiến ba người sửng sốt.
Tiểu Đào Hoa đi ở phía sau hai người, vốn đang nghĩ đến chuyện bị Hứa Bất Lệnh khinh bạc, giương mắt nhìn thấy thôn xóm giữa sườn núi, híp mắt lại, dò hỏi:
- Cái này. . . Chỗ này vừa bị tai họa gì vậy?
Hứa Bất Lệnh sắc mặt nghiêm túc, đảo qua thôn xóm đã từng rất quen thuộc.
Đại thụ nơi cửa thôn vẫn còn, nhưng đã biến thành mấy mảnh đen sì, tuyệt không phải nhân lực làm ra, thoạt nhìn càng giống bị sét đánh.
Phòng xá trong thôn xóm cũng tương tự, biến thành một phiến phế tích, đứng nghiêm trong mưa không thấy nửa điểm tiếng vang, thoạt nhìn như thể quỷ thôn vừa bị lửa lớn đốt cháy qua, thôn dân trước kia đều đi đâu hết cả.
Trần Tư Ngưng từ nhỏ học tập phá án, đi ở bên người Hứa Bất Lệnh tiến vào trong thôn xóm, án chiếu vết tích trên mặt đất, tử tế quan sát một phen:
- Không có dấu vết chém giết, xung quanh cũng không thấy thi thể, không phải sơn phỉ làm loạn, càng giống như là bị sét đánh dẫn tới hoả hoạn, thiêu hủy thôn xóm, sau đó bách tính đều dọn đi. Ngoại công Phù bảo chính là ở chỗ này?
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, trong lòng nghi hoặc nan giải, men theo tiểu đạo trong thôn đi đến phòng xá lão phu tử từng cư ngụ.
Tiểu học đường mà Tùng Ngọc Phù từng dạy học và phòng xá phía sau đều hư hao vô cùng nghiêm trọng, phòng xá trực tiếp đổ sụp, cột trụ hành lang vỡ nát cháy đen, nói là bị mấy trăm cân thuốc nổ nổ rớt đều không ai nghi ngờ, nhưng mặt đất bằng phẳng, không giống như là bị thuốc nổ tạc sập.
Lão bất tử này hẳn là bị sét đánh chết?
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, để hai cô nương đứng cách xa chút, từ bên hông rút ra bội đao, chậm rãi hành tẩu dọc theo thôn xóm, tiến về phía rừng cây nhỏ trước đây lão phu tử thường hay đánh cờ.
Cây cối trong rừng không khác trường cảnh ở thôn xóm là mấy, đa phần đều hiện vẻ cháy đen, chẳng qua hư hại không quá nghiêm trọng, đại bộ phận cây cối đều không ngã rạp, có mấy gốc còn bắt đầu sinh ra chồi non.
Hứa Bất Lệnh một tay cầm đao, vô thanh vô tức tiến về phía trước, xa xa liền nhìn thấy bệ đá mà lão phu tử thường đánh cờ, một trung niên tay nắm dù đen ngồi bên cạnh bệ đá, nhìn bóng lưng tuyệt không phải lão phu tử, người này chính đang chăm chú nhìn quyển sách trong tay.
Hứa Bất Lệnh quét nhìn một lúc, thu hồi bội đao, bước nhanh về phía kỳ đài, từ xa xa liền mở miệng nói:
- Từ tiên sinh, chỗ này sao thế?
Cạnh kỳ đài, Từ Đan Thanh hồi thần, thu hồi quyển sách trong tay, đứng dậy quay đầu liếc nhìn, trên gương mặt văn nhã lộ ra mấy phần ưu rầu, lắc đầu nói:
- Hứa công tử, ngươi rốt cục đến rồi. Ta một mực du sơn ngoạn thủy bên ngoài, mấy ngày trước mới trở về, phát hiện nơi này bị san thành bình địa, quả thực dọa nhảy dựng, nhưng tử tế tra xem, lại không giống bị cừu gia diệt môn. Tứ xứ điều tra không có kết quả mới viết thư, mời ngươi tới xem xem.
Hứa Bất Lệnh đi đến trước kỳ đài, giương mắt nhìn lên, trên kỳ đài đã không có bàn cờ, chỉ còn mỗi một con cờ đặt ở vị trí “Thiên Nguyên”, thoạt nhìn là cố ý lưu lại, nhưng ngụ ý thế nào lại không rõ.
Tiểu Đào Hoa và Trần Tư Ngưng cũng đi tới, chứng kiến bộ dạng cổ quái quanh đây, đều không biết nên nói cái gì, đảo mắt nhìn quanh bốn phía.
Hứa Bất Lệnh nhìn qua hai hồi, tầm nhìn lần nữa về lại trên người Từ Đan Thanh:
- Dưới tay ngoại công tai mắt đông đảo, ngươi không được đến nửa điểm tin tức nào cả?
Từ Đan Thanh lắc đầu:
- Ta trước nay không quản sự, sư phụ vẫn cứ hay lải nhải, ta cũng không quá để ý, mấy năm nay đều là hai người Nhị Hắc và Khúc Sinh ở bên giúp đỡ. Lần này đi về, sư phụ và Khúc Sinh, Nhị Hắc đều chẳng thấy đâu, ngay cả đồng môn trong thôn cũng không biết tung tích, ám tuyến dưới tay tự nhiên cũng đứt.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, có chút mờ mịt nhìn xung quanh:
- Vết tích này, tuyệt không phải nhân lực làm ra, người lại không khả năng bốc hơi khỏi thế gian, ngoại công có từng lưu lại thư từ gì không?
Từ Đan Thanh giơ lên dù giấy, nghe vậy vẻ nghi hoặc trên mặt càng sâu, đưa quyển sách trong tay cho Hứa Bất Lệnh:
- Ngay trên kỳ đài thả quyển sách này, lại dùng quân cờ đặt ở vị trí Thiên Nguyên, ngoài ra không có gì nữa cả.
Hứa Bất Lệnh tiếp lấy quyển sách, chỉ thấy trên bìa đen không nhiễm bụi trần viết bốn chữ lớn “Thông Thiên bảo điển”, hai mắt không khỏi híp lại, kinh ngạc thốt lên:
- Thứ này chẳng phải là giả ư? Có thật à?
Trần Tư Ngưng đứng đó, đánh giá một phen, cũng ngoài ý nói:
- Trước đây ít năm, giang hồ Trung Nguyên từng truyền qua một trận tiếng gió, nói tìm được “Thông Thiên bảo điển” do Tả Triết Tiên lưu lại, tập vào có thể siêu phàm nhập thánh, vũ hóa phi thăng, nhưng chẳng phải tướng công đã nói, đó là Đả Ưng Lâu vì tìm ngọc tỷ truyền quốc nên mới thả ra phong thanh?
Tiểu Đào Hoa đi theo Tả Thanh Thu nhiều năm, đối với chuyện về Tả Triết Tiên ngược lại có biết ít nhiều, nhẹ giọng nói:
- Theo như sư phụ nói, tổ sư Tả Triết Tiên từng lưu lại ba quyển sách, một quyển là binh pháp, giờ vẫn còn đang được tiếp tục sử dụng; một quyển ghi chép đế vương chi thuật, vốn giấu ở trong cung thành Bắc Tề, đã bị đại ca ca cầm đi; quyển còn lại chính là tâm đắc võ học cả đời của tổ sư gia, một mực chưa từng hiển thế, không biết thực hư thế nào. Ta tưởng ghi chép dưới địa cung Bồ Đề Đảo chính là quyển thứ ba, sao ở đây còn có một quyển nữa thế này?
Từ Đan Thanh lắc đầu, hơi chút hồi tưởng một phen, lát sau mới nói:
- Sư phụ cũng là môn sinh của Tả Triết Tiên, truyền thừa tại tiểu sư đệ nhất mạch, cây trâm kia của Ngọc Phù chính là tín vật, đến nay chưa từng tuyệt tự. Ta nhớ mang máng, sư phụ từng nói, “Triết Tiên” lấy tên từ đồng âm với “Trích Tiên”, nhưng ý tứ cụ thể thế nào, sư phụ không nói rõ. Còn cả “Thiên Nguyên” này nữa, lúc đánh cờ, sư phụ từng giải thích qua, nói hai chữ “Thiên Nguyên” ý là “phàm là nhân vật siêu thần nhập hóa, cần trước hiểu rõ bản nguyên và bắt đầu của vạn vật”. Còn ý gì khác, ta học được không nhiều, lý giải không đi ra.
Hứa Bất Lệnh nghe mà như lọt vào trong sương mù, nghĩ nghĩ, lật ra “Thông Thiên bảo điển”, tùy ý quét qua hai hồi, mặt trên lại không có văn tự, chỉ vẽ huyệt vị đồ nam nữ, lấy điểm đỏ làm đánh dấu, hợp thành một tuyến, mở đầu từ đan điền, mỗi một trang đều nhiều thêm một điểm đỏ, thẳng đến sau cùng hợp thành một chu thiên trong cơ thể.
Hứa Bất Lệnh ngút trời kỳ tài, xem bí tịch võ công về cơ bản đều chỉ cần nhìn qua một lần, nhưng trong này chỉ vẽ huyệt vị chứ không có chiêu thức, thoạt nhìn hiển nhiên khá là tối nghĩa khó hiểu, hắn nhắm mắt đi cảm giác, chăm chú suy xét hồi lâu, đột nhiên cảm thấy vị trí trước rốn sau thận hơi ấm lên, không khỏi ngạc nhiên mở to mắt:
- Đây là nội công?
Trần Tư Ngưng và Tiểu Đào Hoa đều là cao thủ, thiên tư tuyệt đối không kém, dựa theo miêu tả trên sách, chăm chú đi cảm giác. Tiểu Đào Hoa trước là chớp chớp mắt:
- Hình như thế thật.
Trần Tư Ngưng cũng theo sau gật đầu:
- Nhưng không giống nội công bình thường. Chẳng lẽ lão thần tiên Nhạc Lộc Sơn thật học được cái này, sau đó bạch nhật phi thăng?
Từ Đan Thanh sờ sờ râu, chăm chú suy tư:
- Sư phụ lão nhân gia, cầm kỳ thư họa, đao thương kiếm kích mọi thứ đều tinh thông, ngay như ta đều có thể được dạy thành “Họa Thánh”, bản lĩnh tự nhiên sâu không lường được, chỉ là chưa từng biểu hiện ra với người ngoài mà thôi. Nói lão nhân gia bạch nhật phi thăng, ta cảm thấy không chừng thật có khả năng.
- . . .
Bốn người sa vào an tĩnh, nhìn quyển sách trên tay, ánh mắt đầy vẻ mịt mờ.
Mưa xuân rả rích rơi trên thôn xóm hoang phế, tuy không khác gì lúc mới tới cả, nhưng Hứa Bất Lệnh rõ ràng cảm giác được, xung quanh đã không quá giống lúc xưa.
Tựa như bầu trời mây mù che phủ đột nhiên quang đãng sáng ngời, khiến cho trọn cả thế giới đều biến lớn chút.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc hồi lâu, sau đó giương mắt nhìn lên biển mây trên đầu, lẩm bẩm nói:
- Mẹ nó, không lẽ ta xuyên không đến thế giới tu tiên?
Trần Tư Ngưng ngơ ngác chẳng hiểu gì, lắc lắc cánh tay Hứa Bất Lệnh:
- Tướng công, ngươi nói gì đấy?
Hứa Bất Lệnh thu hồi ánh mắt, nhìn xuống cuốn sách trong tay, ngập ngừng một lúc rồi nhét vào trong ngực, xoay người đi ra bìa rừng:
- Ai, còn chưa xác định, đi về chậm rãi nghiên cứu thôi.
Tiểu Đào Hoa cũng cảm thấy có gì đó là lạ, đi ở bên người Hứa Bất Lệnh, nhíu mày nói:
- Đại ca ca, chẳng lẽ trên đời thật có thần tiên?
Trần Tư Ngưng ôm tay trước ngực, chậm rãi hành tẩu, chăm chú nói:
- Ta cảm thấy khả năng là có, tướng công mới chừng hai mươi liền vô địch thiên hạ, tiếp sau còn có mấy chục năm, cuối cùng rồi sẽ thế nào?
Từ Đan Thanh giơ dù đi ở bên cạnh, vuốt râu gật đầu:
- Lời này có lý, vạn vật đã tồn tại, liền tất có mục đích, nào có hơn hai mươi tuổi liền đi xong đường, tiếp sau chẳng còn gì để làm nữa cả.
Tiểu Đào Hoa nghĩ nghĩ, lại lắc đầu:
- Không đúng, nếu đại ca ca vũ hóa phi thăng, mấy người Mãn Chi tỷ biết phải làm sao? Mãn Chi tỷ chắn chắn không phi thăng được.
Hứa Bất Lệnh thật ra cũng đang suy nghĩ vấn đề này, hắn lắc đầu nói:
- Thần tiên có gì hay, người một nhà có thể vui vẻ sống hết đời, cho ta năm trăm năm số mệnh đều không đổi.
Trần Tư Ngưng suy xét khoảnh khắc, lại nhíu mày nói:
- Nếu thật có thần tiên, vậy chẳng phải chúng ta chỉ vừa mới cất bước? Ta còn tưởng chuyện đời này đều làm xong, công thành danh toại rồi chứ.
- Ta cũng tưởng là như thế, đường này xem ra còn dài vượt xa tưởng tượng.
- Nếu thật tu thành thần tiên, liệu A Thanh và A Bạch có thể tu luyện thành người?
- Ai mà biết được, chẳng qua Y Y biến thành cô nương khẳng định sẽ rất xinh đẹp, ta lần trước từng gặp qua ảo giác ở Ngư Long Lĩnh. . .
- Hả?
- Khục … không có gì, nói chơi thôi. . .
- Tướng công, ảo giác ngươi gặp ở Ngư Long Lĩnh là Y Y biến thành cô nương? Ngươi đến cả chim đều không tha?
- Ai … đã bảo nói chơi, tướng công là loại người đó sao?
- Ừ!
Trong lúc đàm tiếu, mấy người từ từ đi ra tiểu đạo trong núi. . .
…
Hứa Bất Lệnh thân khoác áo tơi đầu đội mũ rộng vành đứng trước cửa, ôm ấp tạm biệt với các tức phụ.
Nhạc Lộc Sơn ở đất Sở, cách thành Trường An hơn một ngàn năm trăm dặm, án chiếu cước lực Truy Phong Mã, đi đi về về cũng phải mất nửa tháng.
Thời gian chia tách không tính quá lâu, nhưng đây đó sớm chiều ở chung trong nhà lâu vậy rồi, đột nhiên rời đi mấy ngày, các cô nương hiển nhiên đều không nỡ, ngay cả Tiêu Tương Nhi và Chúc Mãn Chi đều sơm sớm rời giường, đứng ở ngoài cửa lớn đưa tiễn.
Tiểu Đào Hoa cũng ăn vận kiểu giang hồ, vác theo hai đoạn thiết thương, đứng ở sau sư tử đá chờ đợi.
Hôm qua nói cùng đi ra với Hứa Bất Lệnh, Tiểu Đào Hoa còn tưởng là rất nhiều người cùng lúc, nàng chỉ theo đội ngũ mà thôi; nhưng giờ mới phát hiện, Hứa Bất Lệnh không mang các tức phụ ra ngoài mạo hiểm, chỉ muốn đi nhanh về nhanh, thế nên chỉ dẫn theo mỗi nàng.
Cô nam quả nữ hành tẩu giang hồ, nàng còn không đánh lại Hứa Bất Lệnh, vạn nhất trên đường không tìm được chỗ nghỉ chân, hai người ở tạm đâu đó một đêm, thế chẳng phải thuận nước đẩy thuyền?
Tiểu Đào Hoa đứng ở lối vào ngập ngừng hồi lâu, ánh mắt đảo qua trên thân các cô nương, dần dần khóa định Trần Tư Ngưng.
Tiểu Đào Hoa và Trần Tư Ngưng, Chúc Mãn Chi từng có giao tình ở Bắc Tề, quan hệ rất tốt; Mãn Chi võ nghệ không cao, dù muốn nói chuyện giúp, đoán chừng cũng không bảo hộ được nàng, so ra thì Trần Tư Ngưng cường thế hơn chút, còn có hai con rắn nhỏ làm chỗ dựa, nói không chừng trên đường có thể giúp nàng một tay.
Nghĩ tới đó, Tiểu Đào Hoa đi đến dưới bậc thềm, mỉm cười nói:
- Tư Ngưng tỷ, chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn hành tẩu giang hồ Trung Nguyên ư? Thật không dễ dàng mới có dịp ra ngoài một chuyến, ta còn muốn để ngươi mang ta đi nhìn thế diện, ngươi không cùng theo à?
Đám cô nương nơi cửa, có ai không muốn cùng với Hứa Bất Lệnh đi ra du lịch, chỉ là tin tức ngoại công Phù bảo còn mơ hồ, thân phận lại đặc thù, đi qua chưa biết sẽ gặp phải tình huống gì, cho nên các cô nương mới không có ý cùng theo.
Án chiếu thực lực mà nói, Trần Tư Ngưng đi theo sẽ không gây cản trở gì cho Hứa Bất Lệnh, nhưng nàng còn đang bận chuyện riêng của mình. Thế là hơi có vẻ xoắn xuýt nói:
- Ừm. . . Ta còn phải mở cửa hàng, nếu đi rồi không ai để ý cả. . .
Ninh Thanh Dạ tính cách ngay thẳng, không có nhiều tâm tư cong cong nhiễu nhiễu, thấy Tiểu Đào Hoa không có bạn đi cùng, nhất định sẽ bị Hứa Bất Lệnh khinh bạc, thế là dứt khoát mở miệng nói:
- Dù cửa hàng của ngươi có người để ý thì cũng không ai tới ăn cơm đâu mà lo, còn không bằng theo Tiểu Đào Hoa đi ra ngoài giải sầu một chuyến.
- . . .
Phủ môn bên ngoài lập tức yên lặng, đều là nín cười.
Trần Tư Ngưng nhấp hé môi, tưởng muốn phản bác, nhưng lại không lời để nói, đành chỉ biết ngượng ngùng cười một tiếng:
- Hình như đúng là thế thật.
Thôi Tiểu Uyển thương nhất đứa cháu gái trên danh nghĩa này, thấy Trần Tư Ngưng cũng có ý muốn đi bèn mở miệng nói:
- Tư Ngưng, ngươi muốn đi thì cứ đi, cửa hàng để cho Mãn Chi để ý, nói không chừng đợi lúc ngươi trở về, sinh ý liền náo nhiệt.
Sáng sớm Chúc Mãn Chi còn chưa tỉnh ngủ, ôm lấy eo Thanh Dạ, lúc này cũng hàm hàm hồ hồ nói:
- Đúng vậy, ta chính là nhị đông gia, vào tay ta, không chừng sớm đã kiếm về tiền vốn rồi, ngươi đừng có lo. . .
Trần Tư Ngưng từ nhỏ không có cha mẹ trông nom, làm việc rất độc lập, tự mình đi giày vò cửa hàng, thứ nhất là tin tưởng năng lực bản thân, thứ hai là sợ Mãn Chi thiên mã hành không làm loạn một trận, biến cửa hàng thành kỹ viện thuyết thư.
Chẳng qua giờ đã sắp đầu tư thất bại, có vài người vào nghe thuyết thư cũng đỡ hơn là không ai ngó ngàng, ngập ngừng một lúc, cuối cùng Trần Tư Ngưng vẫn lấy xuống chìa khóa bên hông, đưa cho Mãn Chi, không quên dặn dò nói:
- Vậy lại làm phiền ngươi, nhưng đừng loạn chỉnh lung tung, bài biển là do tướng công viết, không được phép đổi, còn nữa, chỉ bán bún ốc. . .
Chúc Mãn Chi tiếp lấy chìa khoá, nhét vào trong cổ áo, biếng nhác phất phất tay:
- Biết rồi, bản Chi làm việc ngươi còn không yên tâm? Cứ chuẩn bị tinh thần đi về đếm bạc là được.
Trần Tư Ngưng nhấp hé môi, vốn còn muốn căn dặn vài câu, nhưng tử tế nghĩ lại, có loạn chỉnh cũng đỡ hơn nàng bây giờ, liền cũng không nhiều lời, quay người đi xuống bậc thềm.
Tiêu Tương Nhi đang đứng chung một chỗ với Tiêu Khinh, đảo mắt suy tư, ngược lại như chợt nhớ ra điều đó, nói câu:
- Chờ chút.
Sau đó liền chạy vào trong hậu trạch.
Thần sắc các cô nương còn lại đều ngưng trệ, tựa hồ biết sắp xảy ra chuyện gì, ai nấy đều biểu tình cổ quái chớp chớp mắt.
Trần Tư Ngưng phát giác không ổn, muốn kéo Tiểu Đào Hoa đi trước, đáng tiếc Hứa Bất Lệnh không có ý tứ nhúc nhích, cứ cười tươi trêu đùa con nhỏ.
Đợi khoảnh khắc, Tiêu Tương Nhi lần nữa từ trong nhà chạy ra, không có gì ngoài ý, cầm theo một chiếc rương gỗ nhỏ, đặt vào trong tay Hứa Bất Lệnh:
- Cầm lấy, đi sớm về sớm.
Tiêu Khinh có vẻ chịu hết nổi muội muội, liếc Tiêu Tương Nhi một cái nói:
- Ngươi chu đáo quá nhỉ.
Lục Hồng Loan đang ôm con trai nên không tiện nói rõ, ánh mắt cổ quái mập mờ nói:
- Nàng trước giờ vẫn luôn thế mà, nối giáo cho giặc.
Tiêu Tương Nhi có Hứa Bất Lệnh làm chỗ dựa, đối với những lời này tự nhiên không thèm để ý.
Hứa Bất Lệnh mãn ý chuyển rương gỗ nhỏ cho Tư Ngưng, mỉm cười nói:
- Vẫn là bảo bảo đại nhân hiểu ta, chúng ta đi trước.
Tùng Ngọc Phù khá là lo lắng cho ngoại công, nhưng tin tức mơ hồ, không thể nói lung tung, nghĩ nghĩ, sau cùng mới nhẹ giọng nói:
- Tướng công thong thả, đi sớm về sớm.
- Được rồi, quay về cả đi, xuất phát.
Hứa Bất Lệnh vẫy vẫy tay, xoay người nhảy lên Truy Phong Mã màu đen.
Tiểu Đào Hoa phối với Truy Phong Mã màu trắng của Ninh Thanh Dạ, vốn định đưa tay kéo Trần Tư Ngưng đi lên, đáng tiếc Trần Tư Ngưng vừa mới phi thân, đang giữa trời liền bị Hứa Bất Lệnh ôm ngang eo, đặt vào ngồi trong ngực Hứa Bất Lệnh.
- Giá …
Hứa Bất Lệnh khẽ kẹp bụng ngựa, lao vút ra bên ngoài Khôi Thọ Nhai.
Trần Tư Ngưng bị ôm eo ngồi ở trong ngực, sắc mặt tức thì đỏ lên, có chút ngượng ngùng vặn vẹo uốn éo bả vai:
- Tướng công, ngươi làm cái gì đấy? Đang trên đường, ta ngồi với Tiểu Đào Hoa được rồi.
Hứa Bất Lệnh quét mắt, ôm ấp trên đường cái thế này đúng là không hay cho lắm, liền hất áo tơi lên, bọc lại Trần Tư Ngưng.
Phía sau, Tiểu Đào Hoa phóng ngựa phi nhanh, bạch ưng ngồi xổm trong ngực, nhìn thấy cảnh tượng thân mật kia, có chút không nỡ nhìn thẳng, quay đầu liếc sang chỗ khác. . .
-------
Mới đầu xuân tháng hai, hai thớt Truy Phong Mã toàn lực lao đi vun vút trên quan đạo rả rích mưa phùn, dù đã chạy năm mươi dặm mới nghỉ hai khắc đồng hồ, cứ thế vừa đi vừa nghỉ thì cũng phải đến buổi chiều ngày thứ hai mới tới được phụ cận Võ Đang Sơn.
Ngày đêm đi đường, buổi tối chỉ dừng lại hơi chút nghỉ ngơi trong dịch trạm, liên tục bôn ba hơn sáu trăm dặm, lúc đến gần Võ Đang Sơn, người còn chịu đựng được chứ ngựa thì đã hết hơi, ba người thả chậm tốc độ, tìm kiếm nơi chốn hưu chỉnh qua đêm.
Hoàng hôn, trên sơn đạo, Hứa Bất Lệnh cưỡi ngựa đi lên đỉnh núi, nét mặt lạnh lùng làm ra bộ dạng thưởng thức cảnh sắc, tay lại ôm Trần Tư Ngưng dưới lớp áo tơi, lén lút khinh bạc tiểu tức phụ.
Thế ngồi của Trần Tư Ngưng đã biến thành mặt đối mặt với Hứa Bất Lệnh, má tựa ở trên vai, làm ra bộ dáng nhắm mắt ngủ say, tùy theo lưng ngựa xóc nảy, thân thể khe khẽ nhấp nhô, trên mặt mang theo một mạt đỏ ửng kỳ quái, chẳng qua bị tóc dài che khuất, ngược lại nhìn không ra dị dạng.
Tiểu Đào Hoa đi ở phía sau, nhìn quanh sơn đạo hiếm thấy dấu vết con người, nhẹ giọng dò hỏi:
- Chúng ta đi đâu đây?
Nghe thấy Tiểu Đào Hoa thời gian dài im ắng chợt lên tiếng hỏi chuyện, Trần Tư Ngưng hồi thần, hơi có vẻ bối rối tưởng muốn dịch tách ra chút, lại bị Hứa Bất Lệnh ấn chặt sau lưng, ngồi vững, vô thanh vô tức khẽ “Ư” một tiếng, vội nỗ lực làm ra bộ dáng bình tĩnh, nhìn ra chung quanh một cái nói:
- Nơi này là Võ Đang Sơn? Trước kia Thanh Dạ và Ngọc Hợp tỷ sống ở chỗ này?
Hứa Bất Lệnh thản nhiên như không, đưa tay chỉ chỉ về hướng đỉnh núi:
- Trên kia chính là Trường Thanh Quan, chỗ Ngọc Hợp trước kia làm đạo sĩ, vừa khéo đến chỗ này, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một đêm.
Tiểu Đào Hoa thấy vậy liền cũng không hỏi nhiều, cùng theo Hứa Bất Lệnh đi lên đỉnh núi.
Tiểu đạo quán trên đỉnh núi bởi vì lâu dài không có người ở, đã hiện ra mấy phần cũ nát, trong trong ngoài ngoài toàn là lá rụng, cửa lớn vẫn được khóa lại, có vẻ không ai dám tới loạn động đồ đạc trong này.
Hứa Bất Lệnh dừng ngựa trước cửa đạo quán, Trần Tư Ngưng vội vàng đứng dậy, chui ra áo tơi, nhảy xuống đất chỉnh lý váy áo.
Tiểu Đào Hoa cũng nhảy xuống từ trên Truy Phong Mã màu trắng, dắt ngựa tới trước đạo quán xem xem, lại nhìn Trần Tư Ngưng ở bên, hơi có vẻ kỳ quái nói:
- Tư Ngưng tỷ, sao váy ngươi ướt thế?
Trần Tư Ngưng cúi đầu liếc nhìn, trên váy có chút vệt nước, thoạt nhìn rất rõ ràng, sắc mặt nàng đột nhiên đỏ lên, vội vàng đưa tay vỗ vỗ, mỉm cười nói:
- Trời mưa, chắc là không cẩn thận dính lên.
Nói xong liền lắc mình nhảy qua tường viện đạo quán, lúc rơi xuống đất còn bước chân bất ổn lảo đảo một cái.
Tiểu Đào Hoa ngơ ngác chẳng hiểu gì, cũng nhảy đi theo, đang muốn tiếp tục dò hỏi, Hứa Bất Lệnh đã hạ xuống trước mặt, cười nói:
- Cưỡi ngựa bôn ba, chắc là chân tê. Tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường sớm.
Tiểu Đào Hoa một mực không tiện nói chuyện với Hứa Bất Lệnh, thế là không tiếp lời, yên ắng đi theo Trần Tư Ngưng chạy vào trong phòng.
Trong đạo quán của Ninh Ngọc Hợp chỉ có một gian phòng ngủ, bên trong đặt hai chiếc giường nhỏ, bố trí rất chỉnh tề, chỉ là thời gian dài không người ở, rơi xuống một ít tro bụi.
Hai người Trần Tư Ngưng và Tiểu Đào Hoa chăm chú thu dọn gian phòng một phen, sau đó liền nằm xuống nghỉ ngơi khôi phục thể lực.
Hứa Bất Lệnh thân là nam nhân, tự nhiên không trực tiếp chạy vào ngủ chung, cùng với bạch ưng ngây ngốc ngồi gác đêm dưới mái hiên, nhìn mây mưa ngoài núi, tự hỏi chút chuyện lung tung bát nháo gần đây.
Sắc trời tối dần, ngoài đạo quan mưa phùn rả rích, trọn cả thế giới đều chìm trong an tĩnh, không có lấy một tiếng tạp âm.
Tiểu Đào Hoa và Trần Tư Ngưng nằm trên hai chiếc giường, lúc này lại đều không buồn ngủ.
Trần Tư Ngưng tương đối lắm lời, lúc đi đường bị Hứa Bất Lệnh len lén giày vò, không dám nói chuyện, lúc này sợ bị Tiểu Đào Hoa nhìn ra dị dạng, ngược lại chủ động mở miệng bắt chuyện:
- Tiểu Đào Hoa, thương thế ngươi cũng sắp khỏi rồi, nghe Hứa Bất Lệnh nói, sau này đi về liền vào cửa, ngươi có căng thẳng không?
Tiểu Đào Hoa ngập ngừng một lúc mới nhẹ giọng nói:
- Sư phụ để ta sau này trông chừng hắn, ta vì nghĩ cho thiên hạ bách tính, xả thân vì nghĩa, không có gì căng thẳng cả.
Trần Tư Ngưng cảm thấy câu trả lời này quá chính thức, thế là bèn nghiêng người nhìn sang, mỉm cười dò hỏi:
- Ngươi có thích Hứa Bất Lệnh không?
Tiểu Đào Hoa chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sau khi cảm thấy Hứa Bất Lệnh chắc là nghe không được mới hạ giọng nói:
- Ta không biết, chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với các ngươi rất vui vẻ, cũng không muốn đi. Nhưng đại ca ca võ nghệ quá cao, sư phụ để ta trông chừng hắn, với võ nghệ ta bây giờ tự nhiên không trông chừng được, cho nên phải làm ra bộ dạng không dễ chọc, tránh miễn biến thành như Mãn Chi tỷ, hắn nói gì đều nghe răm rắp.
- . . .
Trần Tư Ngưng hơi có vẻ ngạc nhiên, cảm thấy Tiểu Đào Hoa lúc này mới đúng là tiểu nha đầu ngây thơ năm đó. Nàng hé môi cười nói:
- Hứa Bất Lệnh hiểu được thị phi, không cần phải trông chừng, nếu thích, cứ sống tốt với nhau là được rồi, cần gì phải nghĩ tới mấy chuyện đâu đâu kia?
Tiểu Đào Hoa lắc đầu:
- Sư phụ nói, người sẽ thay đổi, ta không muốn đại ca ca cũng biến thành hạng người lòng đầy tư lợi, cứ như bây giờ là tốt nhất.
Trần Tư Ngưng cũng thích Hứa Bất Lệnh không cầu danh lợi chỉ thương tức phụ, đối với lời này hoàn toàn tán đồng, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Hứa Bất Lệnh chỉ thích mấy cô nương trong nhà, lấy lời hắn nói thì là có cho làm hoàng đế đều không đổi, biến không được.
Qua nhiều năm tiếp xúc vậy rồi, kỳ thực Tiểu Đào Hoa cũng nhìn ra phần nào tính cách Hứa Bất Lệnh, nhưng muốn nàng như khi còn nhỏ, dính lấy Hứa Bất Lệnh mở miệng một tiếng “đại ca ca”, nàng cứ luôn cảm thấy khó chịu. Nàng đã lớn rồi, cứ thế này là tốt nhất, rốt cuộc không xa rời nhau, lại không vội ở nhất thời.
Đang lúc nhẹ giọng tán gẫu, Trần Tư Ngưng bị giày vò nguyên cả một ngày dần nhỏ tiếng, từ từ nhắm mắt lại.
Tiểu Đào Hoa lắng nghe tiếng mưa đều đều bên ngoài, hồi tưởng trường cảnh dưới bóng liễu bên hồ, có chút không ngủ được, quay lưng đi, lại lấy ra nén bạc ròng mang theo bên người, đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai người cứ vậy nằm trên giường, không biết qua bao lâu.
Giữa lúc Tiểu Đào Hoa nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên nghe thấy tiếng vang “kẽo kẹt kẽo kẹt…” khe khẽ, giường chiếu cách đó không xa tựa hồ đang rung nhẹ.
? ?
Tiểu Đào Hoa giật mình tỉnh lại, song không dám loạn động, trong phòng tối đen như mực không nhìn thấy gì cả, nhưng nghiêng tai lắng nghe lại rõ ràng có thể nghe được hai tiếng hít thở đan xen, còn có tiếng xin tha pha lẫn khẩn trương của Tư Ngưng tỷ:
- Tướng. . . Tướng công, ngươi chậm chút, Tiểu Đào Hoa. . . tỉnh mất. . .
- Được rồi, ta bất động, chính ngươi tới. . .
- Ai. . .
. . .
Tiểu Đào Hoa tròn mắt, có chút khó mà tin tưởng.
Tư Ngưng tỷ đây là đang. . .
Trời ạ. . .
Từ nhỏ đến lớn Tiểu Đào Hoa đã bao giờ trải qua loại chuyện thế này đâu, mặt tức thì đỏ lên, nhắm mắt lại giả bộ như chưa phát giác gì cả.
Chỉ là phía sau tiếng vang khe khẽ không ngừng, Tiểu Đào Hoa lại không còn là tiểu nha đầu thẹn thùng lúc trước, võ nghệ cao siêu mang đến cho nàng dũng khí hơn người, hơi chút nghĩ lại liền phát giác không đúng.
Nàng võ nghệ cao như vậy, với loại động tĩnh thế này không khả năng không bị bừng tỉnh, đại ca ca sao có thể đến cả điều này đều không biết?
Chẳng lẽ là cố ý?
- . . .
Hai hàng lông mày Tiểu Đào Hoa khẽ nhíu lại, nghĩ nghĩ, liền trực tiếp xoay người ngồi dậy, đảo mắt nhìn về phía giường cách đó không xa:
- Tư Ngưng tỷ?
- A...
Một tiếng tiếng hô vang lên trong bóng đêm.
Dưới đệm chăn, Trần Tư Ngưng thiếu chút đạp văng Hứa Bất Lệnh, luống cuống tay chân kéo lên đệm chăn, ló mặt ra, khẩn trương nói:
- Hả? Ta ở đây, sao thế?
Tiểu Đào Hoa nhịp tim gia tốc, nét mặt lại vẫn rất trấn định, làm ra bộ dạng buồn ngủ, ngáp một cái:
- Không có gì, ta đi ra vệ sinh.
Nói xong liền đi giày vào, khoác lên áo ngoài, chuẩn bị bước ra khỏi gian phòng tối đen.
Trần Tư Ngưng ngấm ngầm thở phào một hơi:
- Ngươi chậm chút, Hứa Bất Lệnh hình như chuyển đi chỗ khác rồi, không có ở bên ngoài.
Tiểu Đào Hoa ừ một tiếng, giả bộ mơ mơ màng màng bước ra cửa, chỉ là lúc đi qua giường Trần Tư Ngưng, chân bị thứ gì đó ngáng lại, còn có người kéo tay nàng một cái, khiến nàng ngã sấp xuống giường.
Trong lòng Tiểu Đào Hoa căng thẳng không thôi, sớm có đề phòng, đưa tay vô thanh vô tức gạt hai chiêu, đáng tiếc vẫn mất đi cân bằng, ngã ở trên giường, ngay sau đó liền là đệm chăn nóng hầm hập quấn lên người.
- A... đại ca ca ngươi. . .
- Tướng công, ngươi làm cái gì đấy?
- Đêm hôm khuya khoắt chạy loạn cái gì, ngủ, ngày mai còn phải lên đường.
- Hứa Bất Lệnh, ngươi đừng quá phận, ta. . .
- Ta chỉ ôm chút thôi, không làm loạn đâu, Tiểu Đào Hoa ngoan. . .
- Ta không tiểu, đại ca ca ngươi lấy tay ra trước đi, ai nha. . . Tư Ngưng tỷ cứu ta. . .
- Tư Ngưng, ôm lấy nàng.
- À. . .
- ?
—— ——
Không chút ngạc nhiên, vừa tảng sáng ngày thứ hai, Tả đại nữ hiệp bị chịu khi nhục cả đêm liền muốn dắt ngựa đi về Trường An, không chịu cùng theo Hứa Bất Lệnh nữa.
Đáng tiếc đã cùng theo ra ngoài, muốn đi về nào có dễ dàng như vậy, Hứa Bất Lệnh dứt khoát ôm Tiểu Đào Hoa vào trong ngực, tiếp tục hướng thẳng đến Nhạc Lộc Sơn.
Trần Tư Ngưng tuy có lòng giúp hảo tỷ muội giải vây, nhưng đêm qua đã trợ Trụ vi ngược, giờ nào còn dám không biết xấu hổ tiếp lời, chỉ cắm đầu cưỡi ngựa đi theo, mềm giọng an ủi Tiểu Đào Hoa, ý đồ để nàng tiếp nhận hiện thực.
Tiểu Đào Hoa đánh không lại, cũng không phải lần đầu tiên bị chiếm tiện nghi, náo hơn nửa ngày, sau cùng lần nữa khôi phục thái độ tương đối cao lãnh, hờ hững với Hứa Bất Lệnh, bộ dạng cứ như kiểu “Dù sao đã thế rồi, mặc kệ thôi, không sao cả”.
Ba người cứ vậy cưỡi ngựa đi suốt ngày đêm, dùng thời gian bảy ngày, chạy qua hơn một ngàn dặm đường, đi tới dưới chân Nhạc Lộc Sơn ở đất Sở.
Hứa Bất Lệnh tới qua chỗ lão phu tử một lần, biết vị trí không ở trên Nhạc Lộc Sơn, tiến vào vùng sơn dã xung quanh, hỏi dò tìm kiếm thôn nhỏ cách biệt với thế giới bên ngoài kia.
Chỉ là lần này, dọc đường càng thêm trống trải hoang vu, đến cả người kéo xe bò đều không thấy.
Hứa Bất Lệnh tung người xuống ngựa, mang theo Tiểu Đào Hoa rầu rĩ không vui và Trần Tư Ngưng vẻ mặt quẫn bách tiến vào tiểu đạo trong sơn dã, bằng vào ký ức tìm kiếm ở trong núi, đi ước chừng hai canh giờ mới đến thôn xóm nhỏ ẩn giữa núi sâu kia, trường cảnh đập vào mắt lại khiến ba người sửng sốt.
Tiểu Đào Hoa đi ở phía sau hai người, vốn đang nghĩ đến chuyện bị Hứa Bất Lệnh khinh bạc, giương mắt nhìn thấy thôn xóm giữa sườn núi, híp mắt lại, dò hỏi:
- Cái này. . . Chỗ này vừa bị tai họa gì vậy?
Hứa Bất Lệnh sắc mặt nghiêm túc, đảo qua thôn xóm đã từng rất quen thuộc.
Đại thụ nơi cửa thôn vẫn còn, nhưng đã biến thành mấy mảnh đen sì, tuyệt không phải nhân lực làm ra, thoạt nhìn càng giống bị sét đánh.
Phòng xá trong thôn xóm cũng tương tự, biến thành một phiến phế tích, đứng nghiêm trong mưa không thấy nửa điểm tiếng vang, thoạt nhìn như thể quỷ thôn vừa bị lửa lớn đốt cháy qua, thôn dân trước kia đều đi đâu hết cả.
Trần Tư Ngưng từ nhỏ học tập phá án, đi ở bên người Hứa Bất Lệnh tiến vào trong thôn xóm, án chiếu vết tích trên mặt đất, tử tế quan sát một phen:
- Không có dấu vết chém giết, xung quanh cũng không thấy thi thể, không phải sơn phỉ làm loạn, càng giống như là bị sét đánh dẫn tới hoả hoạn, thiêu hủy thôn xóm, sau đó bách tính đều dọn đi. Ngoại công Phù bảo chính là ở chỗ này?
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, trong lòng nghi hoặc nan giải, men theo tiểu đạo trong thôn đi đến phòng xá lão phu tử từng cư ngụ.
Tiểu học đường mà Tùng Ngọc Phù từng dạy học và phòng xá phía sau đều hư hao vô cùng nghiêm trọng, phòng xá trực tiếp đổ sụp, cột trụ hành lang vỡ nát cháy đen, nói là bị mấy trăm cân thuốc nổ nổ rớt đều không ai nghi ngờ, nhưng mặt đất bằng phẳng, không giống như là bị thuốc nổ tạc sập.
Lão bất tử này hẳn là bị sét đánh chết?
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, để hai cô nương đứng cách xa chút, từ bên hông rút ra bội đao, chậm rãi hành tẩu dọc theo thôn xóm, tiến về phía rừng cây nhỏ trước đây lão phu tử thường hay đánh cờ.
Cây cối trong rừng không khác trường cảnh ở thôn xóm là mấy, đa phần đều hiện vẻ cháy đen, chẳng qua hư hại không quá nghiêm trọng, đại bộ phận cây cối đều không ngã rạp, có mấy gốc còn bắt đầu sinh ra chồi non.
Hứa Bất Lệnh một tay cầm đao, vô thanh vô tức tiến về phía trước, xa xa liền nhìn thấy bệ đá mà lão phu tử thường đánh cờ, một trung niên tay nắm dù đen ngồi bên cạnh bệ đá, nhìn bóng lưng tuyệt không phải lão phu tử, người này chính đang chăm chú nhìn quyển sách trong tay.
Hứa Bất Lệnh quét nhìn một lúc, thu hồi bội đao, bước nhanh về phía kỳ đài, từ xa xa liền mở miệng nói:
- Từ tiên sinh, chỗ này sao thế?
Cạnh kỳ đài, Từ Đan Thanh hồi thần, thu hồi quyển sách trong tay, đứng dậy quay đầu liếc nhìn, trên gương mặt văn nhã lộ ra mấy phần ưu rầu, lắc đầu nói:
- Hứa công tử, ngươi rốt cục đến rồi. Ta một mực du sơn ngoạn thủy bên ngoài, mấy ngày trước mới trở về, phát hiện nơi này bị san thành bình địa, quả thực dọa nhảy dựng, nhưng tử tế tra xem, lại không giống bị cừu gia diệt môn. Tứ xứ điều tra không có kết quả mới viết thư, mời ngươi tới xem xem.
Hứa Bất Lệnh đi đến trước kỳ đài, giương mắt nhìn lên, trên kỳ đài đã không có bàn cờ, chỉ còn mỗi một con cờ đặt ở vị trí “Thiên Nguyên”, thoạt nhìn là cố ý lưu lại, nhưng ngụ ý thế nào lại không rõ.
Tiểu Đào Hoa và Trần Tư Ngưng cũng đi tới, chứng kiến bộ dạng cổ quái quanh đây, đều không biết nên nói cái gì, đảo mắt nhìn quanh bốn phía.
Hứa Bất Lệnh nhìn qua hai hồi, tầm nhìn lần nữa về lại trên người Từ Đan Thanh:
- Dưới tay ngoại công tai mắt đông đảo, ngươi không được đến nửa điểm tin tức nào cả?
Từ Đan Thanh lắc đầu:
- Ta trước nay không quản sự, sư phụ vẫn cứ hay lải nhải, ta cũng không quá để ý, mấy năm nay đều là hai người Nhị Hắc và Khúc Sinh ở bên giúp đỡ. Lần này đi về, sư phụ và Khúc Sinh, Nhị Hắc đều chẳng thấy đâu, ngay cả đồng môn trong thôn cũng không biết tung tích, ám tuyến dưới tay tự nhiên cũng đứt.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, có chút mờ mịt nhìn xung quanh:
- Vết tích này, tuyệt không phải nhân lực làm ra, người lại không khả năng bốc hơi khỏi thế gian, ngoại công có từng lưu lại thư từ gì không?
Từ Đan Thanh giơ lên dù giấy, nghe vậy vẻ nghi hoặc trên mặt càng sâu, đưa quyển sách trong tay cho Hứa Bất Lệnh:
- Ngay trên kỳ đài thả quyển sách này, lại dùng quân cờ đặt ở vị trí Thiên Nguyên, ngoài ra không có gì nữa cả.
Hứa Bất Lệnh tiếp lấy quyển sách, chỉ thấy trên bìa đen không nhiễm bụi trần viết bốn chữ lớn “Thông Thiên bảo điển”, hai mắt không khỏi híp lại, kinh ngạc thốt lên:
- Thứ này chẳng phải là giả ư? Có thật à?
Trần Tư Ngưng đứng đó, đánh giá một phen, cũng ngoài ý nói:
- Trước đây ít năm, giang hồ Trung Nguyên từng truyền qua một trận tiếng gió, nói tìm được “Thông Thiên bảo điển” do Tả Triết Tiên lưu lại, tập vào có thể siêu phàm nhập thánh, vũ hóa phi thăng, nhưng chẳng phải tướng công đã nói, đó là Đả Ưng Lâu vì tìm ngọc tỷ truyền quốc nên mới thả ra phong thanh?
Tiểu Đào Hoa đi theo Tả Thanh Thu nhiều năm, đối với chuyện về Tả Triết Tiên ngược lại có biết ít nhiều, nhẹ giọng nói:
- Theo như sư phụ nói, tổ sư Tả Triết Tiên từng lưu lại ba quyển sách, một quyển là binh pháp, giờ vẫn còn đang được tiếp tục sử dụng; một quyển ghi chép đế vương chi thuật, vốn giấu ở trong cung thành Bắc Tề, đã bị đại ca ca cầm đi; quyển còn lại chính là tâm đắc võ học cả đời của tổ sư gia, một mực chưa từng hiển thế, không biết thực hư thế nào. Ta tưởng ghi chép dưới địa cung Bồ Đề Đảo chính là quyển thứ ba, sao ở đây còn có một quyển nữa thế này?
Từ Đan Thanh lắc đầu, hơi chút hồi tưởng một phen, lát sau mới nói:
- Sư phụ cũng là môn sinh của Tả Triết Tiên, truyền thừa tại tiểu sư đệ nhất mạch, cây trâm kia của Ngọc Phù chính là tín vật, đến nay chưa từng tuyệt tự. Ta nhớ mang máng, sư phụ từng nói, “Triết Tiên” lấy tên từ đồng âm với “Trích Tiên”, nhưng ý tứ cụ thể thế nào, sư phụ không nói rõ. Còn cả “Thiên Nguyên” này nữa, lúc đánh cờ, sư phụ từng giải thích qua, nói hai chữ “Thiên Nguyên” ý là “phàm là nhân vật siêu thần nhập hóa, cần trước hiểu rõ bản nguyên và bắt đầu của vạn vật”. Còn ý gì khác, ta học được không nhiều, lý giải không đi ra.
Hứa Bất Lệnh nghe mà như lọt vào trong sương mù, nghĩ nghĩ, lật ra “Thông Thiên bảo điển”, tùy ý quét qua hai hồi, mặt trên lại không có văn tự, chỉ vẽ huyệt vị đồ nam nữ, lấy điểm đỏ làm đánh dấu, hợp thành một tuyến, mở đầu từ đan điền, mỗi một trang đều nhiều thêm một điểm đỏ, thẳng đến sau cùng hợp thành một chu thiên trong cơ thể.
Hứa Bất Lệnh ngút trời kỳ tài, xem bí tịch võ công về cơ bản đều chỉ cần nhìn qua một lần, nhưng trong này chỉ vẽ huyệt vị chứ không có chiêu thức, thoạt nhìn hiển nhiên khá là tối nghĩa khó hiểu, hắn nhắm mắt đi cảm giác, chăm chú suy xét hồi lâu, đột nhiên cảm thấy vị trí trước rốn sau thận hơi ấm lên, không khỏi ngạc nhiên mở to mắt:
- Đây là nội công?
Trần Tư Ngưng và Tiểu Đào Hoa đều là cao thủ, thiên tư tuyệt đối không kém, dựa theo miêu tả trên sách, chăm chú đi cảm giác. Tiểu Đào Hoa trước là chớp chớp mắt:
- Hình như thế thật.
Trần Tư Ngưng cũng theo sau gật đầu:
- Nhưng không giống nội công bình thường. Chẳng lẽ lão thần tiên Nhạc Lộc Sơn thật học được cái này, sau đó bạch nhật phi thăng?
Từ Đan Thanh sờ sờ râu, chăm chú suy tư:
- Sư phụ lão nhân gia, cầm kỳ thư họa, đao thương kiếm kích mọi thứ đều tinh thông, ngay như ta đều có thể được dạy thành “Họa Thánh”, bản lĩnh tự nhiên sâu không lường được, chỉ là chưa từng biểu hiện ra với người ngoài mà thôi. Nói lão nhân gia bạch nhật phi thăng, ta cảm thấy không chừng thật có khả năng.
- . . .
Bốn người sa vào an tĩnh, nhìn quyển sách trên tay, ánh mắt đầy vẻ mịt mờ.
Mưa xuân rả rích rơi trên thôn xóm hoang phế, tuy không khác gì lúc mới tới cả, nhưng Hứa Bất Lệnh rõ ràng cảm giác được, xung quanh đã không quá giống lúc xưa.
Tựa như bầu trời mây mù che phủ đột nhiên quang đãng sáng ngời, khiến cho trọn cả thế giới đều biến lớn chút.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc hồi lâu, sau đó giương mắt nhìn lên biển mây trên đầu, lẩm bẩm nói:
- Mẹ nó, không lẽ ta xuyên không đến thế giới tu tiên?
Trần Tư Ngưng ngơ ngác chẳng hiểu gì, lắc lắc cánh tay Hứa Bất Lệnh:
- Tướng công, ngươi nói gì đấy?
Hứa Bất Lệnh thu hồi ánh mắt, nhìn xuống cuốn sách trong tay, ngập ngừng một lúc rồi nhét vào trong ngực, xoay người đi ra bìa rừng:
- Ai, còn chưa xác định, đi về chậm rãi nghiên cứu thôi.
Tiểu Đào Hoa cũng cảm thấy có gì đó là lạ, đi ở bên người Hứa Bất Lệnh, nhíu mày nói:
- Đại ca ca, chẳng lẽ trên đời thật có thần tiên?
Trần Tư Ngưng ôm tay trước ngực, chậm rãi hành tẩu, chăm chú nói:
- Ta cảm thấy khả năng là có, tướng công mới chừng hai mươi liền vô địch thiên hạ, tiếp sau còn có mấy chục năm, cuối cùng rồi sẽ thế nào?
Từ Đan Thanh giơ dù đi ở bên cạnh, vuốt râu gật đầu:
- Lời này có lý, vạn vật đã tồn tại, liền tất có mục đích, nào có hơn hai mươi tuổi liền đi xong đường, tiếp sau chẳng còn gì để làm nữa cả.
Tiểu Đào Hoa nghĩ nghĩ, lại lắc đầu:
- Không đúng, nếu đại ca ca vũ hóa phi thăng, mấy người Mãn Chi tỷ biết phải làm sao? Mãn Chi tỷ chắn chắn không phi thăng được.
Hứa Bất Lệnh thật ra cũng đang suy nghĩ vấn đề này, hắn lắc đầu nói:
- Thần tiên có gì hay, người một nhà có thể vui vẻ sống hết đời, cho ta năm trăm năm số mệnh đều không đổi.
Trần Tư Ngưng suy xét khoảnh khắc, lại nhíu mày nói:
- Nếu thật có thần tiên, vậy chẳng phải chúng ta chỉ vừa mới cất bước? Ta còn tưởng chuyện đời này đều làm xong, công thành danh toại rồi chứ.
- Ta cũng tưởng là như thế, đường này xem ra còn dài vượt xa tưởng tượng.
- Nếu thật tu thành thần tiên, liệu A Thanh và A Bạch có thể tu luyện thành người?
- Ai mà biết được, chẳng qua Y Y biến thành cô nương khẳng định sẽ rất xinh đẹp, ta lần trước từng gặp qua ảo giác ở Ngư Long Lĩnh. . .
- Hả?
- Khục … không có gì, nói chơi thôi. . .
- Tướng công, ảo giác ngươi gặp ở Ngư Long Lĩnh là Y Y biến thành cô nương? Ngươi đến cả chim đều không tha?
- Ai … đã bảo nói chơi, tướng công là loại người đó sao?
- Ừ!
Trong lúc đàm tiếu, mấy người từ từ đi ra tiểu đạo trong núi. . .
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.