Chương 46:
Tây Qua Ni Cô
22/06/2023
Tào Tông Vị vai rộng eo hẹp, cánh tay cơ bắp rắn chắc, mặc áo choàng, ngồi ở phía trên tuấn mã, nắm dây cương, thấy Mạnh công lập tức xuống ngựa, đem bảo mã giao cho người gác cổng dắt đi vào chuồng ngựa. Dẫn Mạnh công đi đến chỗ an tĩnh, hỏi hắn chuyện Tiểu Xương dặn dò hắn thế nào.
Tiểu Xương là tùy tùng của Tào Tông Vị, hai mươi mấy tuổi, khi còn nhỏ trải qua quá một hồi nạn đói, ở dưới tình huống kinh đô canh phòng nghiêm ngặt vẫn là vào được thành, sau bị Tào Tông Vị lúc đó mới là tuần thú ( một chức quan) nhìn trúng, bồi dưỡng mấy năm, thường thường giúp chủ tử làm việc, là một tùy tùng thực khôn khéo.
Tuy rằng là tùy tùng, không có chức quan gì, nhưng rất được Tào Tông Vị coi trọng, người trong ngoài Võ Định Hầu phủ, đều thực tôn trọng Tiểu Xương, sự tình mới vừa rồi ở tộc học chính là do Tiểu Xương nhắn nhủ Mạnh công.
Mạnh công đáp: “Xương gia nhắn nhủ gì, tiểu nhân đều đã nói.”
Mạnh công có thể được đại quan quý tộc kinh thành tôn kính, y thuật cùng địa vị của hắn đều không thể khinh thường, thế gia giống Trung Tín Bá phủ như vậy, nếu không phải có Võ Định Hầu phủ quan tâm, hắn thật cũng không cần vội vàng đi xem bệnh cho một ca nhi con vợ lẽ. Nguyện ý bán cho Trình Hoài Nhân cái nhân tình, nói đến cùng vẫn là xem ở mặt mũi của Tào Tông Vị.
Hiện tại tùy tùng của Tào Tông Vị nói muốn dẫm Trình Hoài Nhân, Mạnh đại phu cũng không sẽ niệm tình cảm xem bệnh lúc trước. Huống hồ hắn làm nghề y nhiều năm, thủ đoạn trong hậu trạch hắn thấy được nhiều, việc này vốn chính là Trình Hoài Nhân không phúc hậu, Tiểu Xương vừa nhắn nhủ xuống dưới, hắn cũng chưa do dự liền đáp ứng làm.
Tào Tông Vị thật sâu mà nhìn Mạnh đại phu liếc mắt một cái, xoay người hồi phủ.
Vào phủ liền trở về Trường Tùng viện, Tiểu Xương vừa lúc từ bên ngoài trở về, cầm một cái hộp gỗ tinh xảo, đôi tay đưa đến trước mặt Tào Tông Vị, nói: “Hầu gia, trà cụ ngài muốn tiểu nhân đã tìm tới, ngài nhìn nhìn.”
Tào Tông Vị mở ra nhìn nhìn, một bộ trà cụ tranh thuỷ mặc mười hai tháng, thoạt nhìn tinh mỹ lại có văn nhã, cùng bộ kia của Hạ Vân Chiêu cũng có chút giống nhau, hắn đã lường trước, nàng hẳn là sẽ thích.
Khép lại hộp gỗ, Tào Tông Vị nghĩ thầm, bồi lễ, hiểu lầm liền tính cho qua, về sau không ai nợ ai.
Tiểu Xương hơi khom lưng, cười nhìn Tào Tông Vị nói: “Hầu gia khi nào thì thích đồ vật tinh xảo như vậy?”
Chén trà men gốm bạch ngọc xanh trắng phù văn, không riêng chỉ là tinh phẩm, còn quý trọng. Đều đã qua bao nhiêu năm, Tiểu Xương chưa thấy qua Tào Tông Vị tốn tâm tư như vậy.
Tào Tông Vị nặng nề mà vỗ vỗ bả vai Tiểu Xương, nói: “Tiểu tử ngươi có nhàn rỗi không có chuyện gì làm đúng không? Hỏi thăm chuyện của ta làm gì?.”
Tiểu Xương đau đến nhe răng, bả vai một chút mà thấp xuống, xin khoan dung nói: “Chỗ nào a, hầu gia, tiểu nhân nhưng không có nhàn rỗi, này không phải mới vừa thu mua được trà cụ, đi qua tộc học xong mới lại đây sao.”
Tào Tông Vị lúc này mới buông lỏng tay, nói: “Nghe thấy bên trong bọn họ nói cái gì không?”
Trên mặt trắng nõn của Tiểu Xương lộ ra một đôi má lúm đồng tiền, nói: “Ngài khẳng định liền đoán được rồi đi, cùng ngài đoán cũng xấp xỉ.”
Tào Tông Vị tùy tay rút ra một bút lông sói chưa có dùng trên bàn sách xoay lên, mông dựa ở trên bàn, suy tư trong chốc lát, lấy bút lông gõ đầu Tiểu Xương nói: “Miệng tiểu tử ngươi giữ kín mít cho ta, nếu là lộ ra nửa cái chữ, ta cho đầu lưỡi của ngươi chuyển nhà.”
Tiểu Xương “Hắc hắc” mà cười, chắp tay thi lễ nói: “Miệng tiểu nhân so với vịt chết còn cứng hơn, ngài yên tâm đi. Ai đúng rồi, tiểu nhân quên nói, Trình thiếu gia đã ngồi xe ngựa về nhà rồi.”
Cái này ở bên trong Tào Tông Vị dự kiến, trường hợp xấu hổ nan kham như vậy, hắn không trở về nhà đi “Tĩnh dưỡng” rồi mới lại đến, chẳng nhẽ chờ người khác châm chọc cười nhạo?
Tiểu Xương là tùy tùng của Tào Tông Vị, hai mươi mấy tuổi, khi còn nhỏ trải qua quá một hồi nạn đói, ở dưới tình huống kinh đô canh phòng nghiêm ngặt vẫn là vào được thành, sau bị Tào Tông Vị lúc đó mới là tuần thú ( một chức quan) nhìn trúng, bồi dưỡng mấy năm, thường thường giúp chủ tử làm việc, là một tùy tùng thực khôn khéo.
Tuy rằng là tùy tùng, không có chức quan gì, nhưng rất được Tào Tông Vị coi trọng, người trong ngoài Võ Định Hầu phủ, đều thực tôn trọng Tiểu Xương, sự tình mới vừa rồi ở tộc học chính là do Tiểu Xương nhắn nhủ Mạnh công.
Mạnh công đáp: “Xương gia nhắn nhủ gì, tiểu nhân đều đã nói.”
Mạnh công có thể được đại quan quý tộc kinh thành tôn kính, y thuật cùng địa vị của hắn đều không thể khinh thường, thế gia giống Trung Tín Bá phủ như vậy, nếu không phải có Võ Định Hầu phủ quan tâm, hắn thật cũng không cần vội vàng đi xem bệnh cho một ca nhi con vợ lẽ. Nguyện ý bán cho Trình Hoài Nhân cái nhân tình, nói đến cùng vẫn là xem ở mặt mũi của Tào Tông Vị.
Hiện tại tùy tùng của Tào Tông Vị nói muốn dẫm Trình Hoài Nhân, Mạnh đại phu cũng không sẽ niệm tình cảm xem bệnh lúc trước. Huống hồ hắn làm nghề y nhiều năm, thủ đoạn trong hậu trạch hắn thấy được nhiều, việc này vốn chính là Trình Hoài Nhân không phúc hậu, Tiểu Xương vừa nhắn nhủ xuống dưới, hắn cũng chưa do dự liền đáp ứng làm.
Tào Tông Vị thật sâu mà nhìn Mạnh đại phu liếc mắt một cái, xoay người hồi phủ.
Vào phủ liền trở về Trường Tùng viện, Tiểu Xương vừa lúc từ bên ngoài trở về, cầm một cái hộp gỗ tinh xảo, đôi tay đưa đến trước mặt Tào Tông Vị, nói: “Hầu gia, trà cụ ngài muốn tiểu nhân đã tìm tới, ngài nhìn nhìn.”
Tào Tông Vị mở ra nhìn nhìn, một bộ trà cụ tranh thuỷ mặc mười hai tháng, thoạt nhìn tinh mỹ lại có văn nhã, cùng bộ kia của Hạ Vân Chiêu cũng có chút giống nhau, hắn đã lường trước, nàng hẳn là sẽ thích.
Khép lại hộp gỗ, Tào Tông Vị nghĩ thầm, bồi lễ, hiểu lầm liền tính cho qua, về sau không ai nợ ai.
Tiểu Xương hơi khom lưng, cười nhìn Tào Tông Vị nói: “Hầu gia khi nào thì thích đồ vật tinh xảo như vậy?”
Chén trà men gốm bạch ngọc xanh trắng phù văn, không riêng chỉ là tinh phẩm, còn quý trọng. Đều đã qua bao nhiêu năm, Tiểu Xương chưa thấy qua Tào Tông Vị tốn tâm tư như vậy.
Tào Tông Vị nặng nề mà vỗ vỗ bả vai Tiểu Xương, nói: “Tiểu tử ngươi có nhàn rỗi không có chuyện gì làm đúng không? Hỏi thăm chuyện của ta làm gì?.”
Tiểu Xương đau đến nhe răng, bả vai một chút mà thấp xuống, xin khoan dung nói: “Chỗ nào a, hầu gia, tiểu nhân nhưng không có nhàn rỗi, này không phải mới vừa thu mua được trà cụ, đi qua tộc học xong mới lại đây sao.”
Tào Tông Vị lúc này mới buông lỏng tay, nói: “Nghe thấy bên trong bọn họ nói cái gì không?”
Trên mặt trắng nõn của Tiểu Xương lộ ra một đôi má lúm đồng tiền, nói: “Ngài khẳng định liền đoán được rồi đi, cùng ngài đoán cũng xấp xỉ.”
Tào Tông Vị tùy tay rút ra một bút lông sói chưa có dùng trên bàn sách xoay lên, mông dựa ở trên bàn, suy tư trong chốc lát, lấy bút lông gõ đầu Tiểu Xương nói: “Miệng tiểu tử ngươi giữ kín mít cho ta, nếu là lộ ra nửa cái chữ, ta cho đầu lưỡi của ngươi chuyển nhà.”
Tiểu Xương “Hắc hắc” mà cười, chắp tay thi lễ nói: “Miệng tiểu nhân so với vịt chết còn cứng hơn, ngài yên tâm đi. Ai đúng rồi, tiểu nhân quên nói, Trình thiếu gia đã ngồi xe ngựa về nhà rồi.”
Cái này ở bên trong Tào Tông Vị dự kiến, trường hợp xấu hổ nan kham như vậy, hắn không trở về nhà đi “Tĩnh dưỡng” rồi mới lại đến, chẳng nhẽ chờ người khác châm chọc cười nhạo?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.