Thê Tử Lưu Manh Của Ma Đế: Tuyệt Sắc Ngự Thú Sư
Chương 37: May Mắn Vì Được Yêu Nghiệt Ôm
Nữ Vương Đồng
31/10/2021
“Nhanh rút lui!” Yêu nghiệt đứng bên cạnh Liên Thanh hạ lệnh cho mấy người khác.
Nhưng mà trước khi rời khỏi sơn động vẫn còn một cái phiền phức lớn chưa được giải quyết đó chính là Mê Huyễn thỏ vương!
“Các ngươi huỷ hoại động Băng Hỏa thì hãy biến mất cùng nó đi!” Thỏ vương bị yêu nghiệt đánh trúng một chiêu đang gắng gượng đứng dậy, bốn móng vuốt đè xuống mặt đất.
Liên Thanh chưa quên Mê Huyễn thỏ biết thiết kế mê cảnh, lúc này thỏ vương không nhúc nhích chắc chắn là muốn bố trí ảo cảnh ngăn cản bọn họ rời đi!
Dưới chân xuất hiện một cơn gió lập tức bay ra khỏi hang động, mà yêu nghiệt tóc đỏ cũng đi theo sau lưng Liên Thanh.
“Ngô tộc và các ngươi sẽ cùng đồng quy vu tận!” Giọng nói vừa vang lên, cảnh sắc trước mắt Liên Thanh đã thay đổi.
Trong không trung đầy bông tuyết nổi lềnh bềnh, không khí chung quanh như bị đóng băng, Liên Thanh cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Trời băng, cánh đồng tuyết mênh mông bát ngát, từng lớp băng rắn chắc xếp chồng chất lên nhau, ngay sau đó dãy núi tuyết trước mặt bắt đầu sụp đổ, từng khối tuyết khổng lồ lăn xuống dưới.
Tuyết lở? Thỏ vương lại có thể tạo ra ảo cảnh như vậy sao?
“Đỉnh hồn, chỉ dẫn ta!” Liên Thanh chỉ có thể dựa vào Đỉnh hồn giúp nàng rời khỏi ảo cảnh.
Nhưng… “Không được, mê cảnh lần này quá mạnh, ta cũng bị bao vây!” Đỉnh hồn và Liên Thanh cùng sốt ruột.
Bị vây hãm ở trong ảo cảnh, bên tai toàn là tiếng tuyết lở, ngay cả mặt đất cũng điên cuồng rung chuyển.
Liên Thanh không thể trốn vào không gian tinh thần như Tiểu Thí Ước, bởi vì thế giới bên ngoài ảo cảnh cũng rất nguy hiểm, một khi Liên Thanh vào không gian tinh thần thì không gian tinh thần cũng không thể di dời được, nếu muốn trở ra thì nhất định sẽ bị chôn dưới một đống đất đá.
“Tiểu nha đầu, đi theo bổn tôn.” Khi Liên Thanh đang đứng trên mặt tuyết ‘ chờ chết ’ thì một cái ôm dày rộng ập tới.
Liên Thanh lại một lần nữa ngã vào trong lồng ngực của yêu nghiệt, nàng nhếch khóe miệng cười thầm, thì ra hắn cũng rơi vào ảo cảnh do thỏ vương tạo ra.
“Đừng cười, bây giờ đang rất nghiêm trọng, cần phải phá vỡ ảo cảnh mới có thể rời khỏi sơn động!” Yêu nghiệt cúi đầu liếc nhìn Liên Thanh đang cười trộm, trong lòng cũng không hiểu sao mình lại lo lắng đến sống chết của nàng như vậy?
Liên Thanh không nói chuyện, rất sợ quấy rầy yêu nghiệt phá mê cảnh, bởi vì chính nàng không có biện pháp nào nên chỉ có thể dựa dẫm vào yêu nghiệt.
“Đế Long Quyển Thiên!”
Liên Thanh bám chặt vào cổ yêu nghiệt, hai mắt gian nan mở ra như vừa bị gió thổi mù, thoáng nhìn yêu nghiệt dùng một tay ôm nàng, một tay chém ra một luồng sáng hình kim long (*) chói lọi.
(*) kim long có thể hiểu là rồng vàng.
Đòn đánh thật trâu bò, võ lực cường đại ẩn dưới con rồng vàng kia.
Sau đó Liên Thanh nghe thấy một tiếng nổ lách tách, mảng băng tuyết trắng đã biến mất, thay vào đó là một khối đá lớn.
Liên Thanh vùi đầu vào khủy tay nam nhân theo bản năng, bên tai nghe thấy tiếng đá nứt, ngay sau đó hai người đã chạy đến cửa hang động sắp bị đá che lấp.
“Điện chủ, nơi này sắp sụp rồi, nhanh rời khỏi đây!” Thì ra mấy thuộc hạ của yêu nghiệt cũng trốn vào lối ra duy nhất này.
Hai tay yêu nghiệt ôm Liên Thanh đầy vững chắc, nhanh chóng đi qua đống đá đổ nát, rồi thành công thoát ra khỏi hang thỏ.
Liên Thanh ló đầu nhìn lại trong hang, chỉ trong nửa phút mà hang thỏ đã bị phá hủy chỉ còn lại một đống tàn tích, đôi mày của nàng cũng nhăn lại.
“Không xong, linh địa cũng sắp bị sụp!” Người dò đường đi trước, phát giác bề mặt địa chất còn đang chấn động.
Linh địa được tạo nên bởi tiên quả, mà Băng Hỏa Dung Hồn quả bị Liên Thanh hái xuống nên ‘ trái tim ’ của linh địa cũng bị huỷ hoại!
“Tiểu nha đầu, đều là chuyện tốt ngươi làm!” Đôi mắt màu vàng hổ phách của yêu nghiệt không hề dao động, nhưng Liên Thanh lại không thích nụ cười nhếch mép xấu xa của hắn.
Nhưng mà trước khi rời khỏi sơn động vẫn còn một cái phiền phức lớn chưa được giải quyết đó chính là Mê Huyễn thỏ vương!
“Các ngươi huỷ hoại động Băng Hỏa thì hãy biến mất cùng nó đi!” Thỏ vương bị yêu nghiệt đánh trúng một chiêu đang gắng gượng đứng dậy, bốn móng vuốt đè xuống mặt đất.
Liên Thanh chưa quên Mê Huyễn thỏ biết thiết kế mê cảnh, lúc này thỏ vương không nhúc nhích chắc chắn là muốn bố trí ảo cảnh ngăn cản bọn họ rời đi!
Dưới chân xuất hiện một cơn gió lập tức bay ra khỏi hang động, mà yêu nghiệt tóc đỏ cũng đi theo sau lưng Liên Thanh.
“Ngô tộc và các ngươi sẽ cùng đồng quy vu tận!” Giọng nói vừa vang lên, cảnh sắc trước mắt Liên Thanh đã thay đổi.
Trong không trung đầy bông tuyết nổi lềnh bềnh, không khí chung quanh như bị đóng băng, Liên Thanh cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Trời băng, cánh đồng tuyết mênh mông bát ngát, từng lớp băng rắn chắc xếp chồng chất lên nhau, ngay sau đó dãy núi tuyết trước mặt bắt đầu sụp đổ, từng khối tuyết khổng lồ lăn xuống dưới.
Tuyết lở? Thỏ vương lại có thể tạo ra ảo cảnh như vậy sao?
“Đỉnh hồn, chỉ dẫn ta!” Liên Thanh chỉ có thể dựa vào Đỉnh hồn giúp nàng rời khỏi ảo cảnh.
Nhưng… “Không được, mê cảnh lần này quá mạnh, ta cũng bị bao vây!” Đỉnh hồn và Liên Thanh cùng sốt ruột.
Bị vây hãm ở trong ảo cảnh, bên tai toàn là tiếng tuyết lở, ngay cả mặt đất cũng điên cuồng rung chuyển.
Liên Thanh không thể trốn vào không gian tinh thần như Tiểu Thí Ước, bởi vì thế giới bên ngoài ảo cảnh cũng rất nguy hiểm, một khi Liên Thanh vào không gian tinh thần thì không gian tinh thần cũng không thể di dời được, nếu muốn trở ra thì nhất định sẽ bị chôn dưới một đống đất đá.
“Tiểu nha đầu, đi theo bổn tôn.” Khi Liên Thanh đang đứng trên mặt tuyết ‘ chờ chết ’ thì một cái ôm dày rộng ập tới.
Liên Thanh lại một lần nữa ngã vào trong lồng ngực của yêu nghiệt, nàng nhếch khóe miệng cười thầm, thì ra hắn cũng rơi vào ảo cảnh do thỏ vương tạo ra.
“Đừng cười, bây giờ đang rất nghiêm trọng, cần phải phá vỡ ảo cảnh mới có thể rời khỏi sơn động!” Yêu nghiệt cúi đầu liếc nhìn Liên Thanh đang cười trộm, trong lòng cũng không hiểu sao mình lại lo lắng đến sống chết của nàng như vậy?
Liên Thanh không nói chuyện, rất sợ quấy rầy yêu nghiệt phá mê cảnh, bởi vì chính nàng không có biện pháp nào nên chỉ có thể dựa dẫm vào yêu nghiệt.
“Đế Long Quyển Thiên!”
Liên Thanh bám chặt vào cổ yêu nghiệt, hai mắt gian nan mở ra như vừa bị gió thổi mù, thoáng nhìn yêu nghiệt dùng một tay ôm nàng, một tay chém ra một luồng sáng hình kim long (*) chói lọi.
(*) kim long có thể hiểu là rồng vàng.
Đòn đánh thật trâu bò, võ lực cường đại ẩn dưới con rồng vàng kia.
Sau đó Liên Thanh nghe thấy một tiếng nổ lách tách, mảng băng tuyết trắng đã biến mất, thay vào đó là một khối đá lớn.
Liên Thanh vùi đầu vào khủy tay nam nhân theo bản năng, bên tai nghe thấy tiếng đá nứt, ngay sau đó hai người đã chạy đến cửa hang động sắp bị đá che lấp.
“Điện chủ, nơi này sắp sụp rồi, nhanh rời khỏi đây!” Thì ra mấy thuộc hạ của yêu nghiệt cũng trốn vào lối ra duy nhất này.
Hai tay yêu nghiệt ôm Liên Thanh đầy vững chắc, nhanh chóng đi qua đống đá đổ nát, rồi thành công thoát ra khỏi hang thỏ.
Liên Thanh ló đầu nhìn lại trong hang, chỉ trong nửa phút mà hang thỏ đã bị phá hủy chỉ còn lại một đống tàn tích, đôi mày của nàng cũng nhăn lại.
“Không xong, linh địa cũng sắp bị sụp!” Người dò đường đi trước, phát giác bề mặt địa chất còn đang chấn động.
Linh địa được tạo nên bởi tiên quả, mà Băng Hỏa Dung Hồn quả bị Liên Thanh hái xuống nên ‘ trái tim ’ của linh địa cũng bị huỷ hoại!
“Tiểu nha đầu, đều là chuyện tốt ngươi làm!” Đôi mắt màu vàng hổ phách của yêu nghiệt không hề dao động, nhưng Liên Thanh lại không thích nụ cười nhếch mép xấu xa của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.