Chương 18
Phượng Vân
04/05/2016
Đêm đã khuya, nhưng
Khâu Tiểu Ninh không ngủ được, đứng bên cửa sổ, chống cằm lên tay dựa
trên lan can cửa sổ. Nhìn trăng khuyết ngoài cửa, nàng mỉm cười thản
nhiên, dường như tất cả đều chệch quỹ tích kiếp trước. Nàng không vào
Hàn phủ làm nô, ca ca không tiếp tục làm thư đồng của Hàn Thiếu Quân,
cha cũng không còn làm quản sự ở Hàn phủ. Tính toán thời gian, cũng sắp
đến lúc xảy ra sự kiện kia rồi. Mà cha rời Hàn phủ lâu như vậy, chuyện
xảy ra ở Hàn gia sẽ không liên quan đến cha. Nghĩ như vậy, nụ cười trên
mặt Khâu Tiểu Ninh lại lớn hơn một chút.
"Líu ríu. . . . . ." tiếng gọi của Ma Tước gọi lại thần trí Khâu Tiểu Ninh, thấy trong miệng tiểu Ma Tước ngậm cái gì đó vội mở tay. Đặt đồ lên tay Khâu Tiểu Ninh, chim sẻ nhỏ "Líu ríu" kêu vài tiếng, không chờ Khâu Tiểu Ninh hồi hồn vội bay đi. Nhìn khăn lụa có vẻ không giống đồ của người gia đình bình thường, Khâu Tiểu Ninh hơi bối rối mở khăn ra, đập vào mắt là hai chữ "Minh Nguyệt" được thêu ở góc. Khâu Tiểu Ninh nhỏ giọng đọc lên hai chữ "Minh Nguyệt", trong lòng khẽ động. diendanlequydon
Đè xuống cảm xúc kì lạ trong lòng, Khâu Tiểu Ninh cẩn thận quan sát trương tú khăn. Tơ lụa màu trắng thượng hạng, ở giữa thêu mấy bông hoa đào, châm pháp rất đẹp mắt trông như thật. Bốn góc đều thêu hai chữ Minh Nguyệt, những cái này có thể nhìn ra người thêu tấm khăn này thêu rất tỉ mỉ. Khâu Tiểu Ninh không hiểu, sao Tước Nhi lại đưa cái này cho nàng? Chỉ là nếu Tước Nhi không chịu trả lại giống như bông hồng cúc kia, nàng sẽ cất giữ thật tốt. Lần sau gặp Tước Nhi nhất định phải giảng giải cho nó biết không thể tùy tiện cầm đồ của người khác.
Ngày thứ hai, nhân lúc rảnh rỗi, Khâu Minh Thông vội tìm một vị nữ phu tử. Dáng vẻ nữ phu tử hơn 40 tuổi, tên là Tằng Nghê, nghe nói từng là tiểu thư nhà giàu, chỉ là gia đình sa sút lại bị phu gia hưu khí, không còn lòng dạ tái giá mới đi làm nữ phu tử. Bình thường ở phố này cũng có chút danh tiếng, dạy tốt lại thu bạc ít bạc, chỉ là mỗi nhà bà chỉ dạy hai canh giờ một ngày. Một cô nương bà dạy thời gian trước vừa xuất giá, bên tay trống ra hai canh giờ, Khâu Minh Thông vừa mời, bà liền đáp ứng.
Viên thị gặp nữ phu tử, cũng lễ phép hỏi vài câu, không có quắc mắt trừng mi, có vẻ bà đã cẩn thận suy nghĩ lời của Khâu Minh Thông. Mời Tằng Nghê ngồi xuống, mặt Khâu Khải Chính tràn đầy ý cười, vẫy tay với Khâu Tiểu Ninh: "Ninh nhi, mau tới dập đầu kính trà Tằng phu tử, sau này con theo phu tử học tập." Ninh nhi nhà ông nhu thuận như vậy, tất nhiên phu tử sẽ dạy nó thật tốt.
Khâu Tiểu Ninh ngẩn ra, Khâu Minh Thông vội tiến lên khe khẽ đẩy nàng: "Muội muội, nhanh kính trà cho phu tử. . . . . ." Cha thật sự mời phu tử tới cho muội muội, hơn nữa cha còn có biện pháp khiến cho nương suy nghĩ thông suốt.
Phu tử? Cha muốn mời người tới dạy nàng cầm kỳ thư họa sao? Đi tới bên cạnh bàn rót một chén đầy tám phần trà, đoan đoan chính chính quỳ với Tằng Nghê: "Phu tử, mời ngài uống trà." Nàng nghĩ, kiếp trước nàng không biết mấy thứ này nên bị Khương Ưu Tuyền chê cười thật lâu, bởi vì Khương Ưu Tuyền tinh thông mọi thứ. Kiếp này có cơ hội học, Khâu Tiểu Ninh không muốn bỏ qua, không phải sợ người khác chê cười nàng, mà nàng là sợ người khác chê cười ca ca của nàng.
Tằng Nghê gật đầu một cái, nâng chung trà lên nhàn nhạt nhấp một ngụm, đặt ly trà xuống vươn tay đỡ Khâu Tiểu Ninh dậy: "Sau này hãy dụng tâm học! Những cái này giúp con rất nhiều." Ít nhất, nữ tử không thể thiếu những thứ này.
Khâu Tiểu Ninh ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Ninh nhi cám ơn Phu tử."
Tằng Nghê thấy khuôn mặt của Khâu Tiểu Ninh thì thoáng giật mình, tại sao nàng và người kia trong cung giống nhau như vậy? Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể như vậy, nhất định Khâu Tiểu Ninh là nữ nhi ruột thịt của Khâu đương gia, nếu không ông sẽ không bỏ tiền mời phu tử cho nàng? Thế giới rất to lớn, người giống người cũng không kỳ lạ. Tuy nghĩ như vậy, Tằng Nghê vẫn không nhịn được nhìn Khâu Tiểu Ninh thêm vài lần, càng nhìn càng thấy giống.
Mặc dù ánh mắt của Tằng Nghê khiến Khâu Tiểu Ninh cảm thấy hơi lạ, nhưng nàng cũng không lên tiếng hỏi. Ngồi thêm một lát, Tằng Nghê đứng dậy rời đi, thương lượng với Khâu Khải Chính là hai ngày sau bắt đầu dạy Khâu Tiểu Ninh.
Ra khỏi cửa Khâu phủ, Tằng Nghê tựa bên tường cách không xa Khâu gia. Vừa rồi hẳn là ảo giác của bà! Nếu thật sự có quan hệ với người đó, làm sao có thể lưu lạc đến Khâu gia? Hơn nữa ánh mắt của Khâu đương gia lúc nhìn nha đầu không giống không phải ruột thịt. Thôi, có quan hệ hay không cũng không liên quan đến bà? Bà đã cách xa hoàng cung kia rồi, người kia cũng không phải là người bà có thể nhớ tới. Thở dài, đứng dậy rời đi. diendanlequydon
"Ninh nhi, vừa bái Phu tử, không vui sao?" Chờ mọi người đều đi hết, Khâu Minh Thông mới quan tâm hỏi, chẳng lẽ muội muội không muốn học?
"Không phải, Ninh nhi rất vui." Nàng đang suy nghĩ ánh mắt vừa rồi của Tằng phu tử, giống như biết nàng, chẳng lẽ, Tằng phu tử biết cha nương nàng? Quên đi, dù sao Tằng phu tử vẫn còn dạy nàng, nàng có thời gian hỏi.
"Ca ca thấy muội không giống như đang vui, vì sao vậy?" Xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông tiếp tục hỏi.
Khâu Tiểu Ninh nghiêm mặt, có hình có dạng lên tiếng nói: "Muội đang nghĩ, có phải nên trói tay ca ca vào hay không, nếu không lúc nào cũng sờ đầu Ninh nhi, tóc Ninh nhi rối hết rồi. Đã nói với huynh bao nhiêu lần, Ninh nhi lớn rồi, huynh không được sờ đầu muội."
"Nha đầu này, không muốn nói thì không nói, còn đáp trả ca ca như vậy." Nha đầu này, càng ngày càng thông minh.
Bỗng nhiên Khâu Tiểu Ninh vươn tay ôm Khâu Minh Thông: "Ca ca. . . . . ."
Khâu Minh Thông đỏ mặt, muội muội ôm hắn làm gì? Cố gắng đè ép tiếng tim đập thình thịch, hỏi: "Làm sao?"
"Ca ca, Ninh nhi không cho phép, thì không được cưới đại tẩu gì đó, ca ca là người của Ninh nhi." Hôm qua tiểu nhi tử mười tuổi nhà Liêu gia sát vách mới đính hôn, ở Hiên Viên hoàng triều, đính hôn giống như kết hôn, rất quan trọng. Ca ca thông minh như vậy, chưa chắc mấy bạn học cùng trường hay phu tử gì đó sẽ không kín đáo gả nữ nhi hay muội muội gì đó cho ca ca.
"Nha đầu, muội muốn ca ca ở vậy cả đời hả! Khi ca ca già rồi thì làm thế nào?" Véo mũi Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông nở nụ cười, nghĩ Khâu Tiểu Ninh đang nói đùa. Hắn mới mấy tuổi, việc lấy vợ ... với hắn vẫn còn rất sớm.
"Ninh nhi ở với ca ca cả đời, như thế ca ca không sợ ở một mình." Dù sao trong mắt ca ca nàng mới chỉ như tiểu nha đầu chưa tới năm tuổi, nàng liền giả bộ như tiểu nha đầu, ăn vạ để ca ca chờ nàng lớn lên. Chuyện ca ca đáp ứng nàng thì hắn luôn làm được.
Khâu Minh Thông bất đắc dĩ cười: "Nha đầu này, ca ca sợ muội rồi, về sau được sự cho phép của Ninh nhi thì huynh mới lấy vợ!" Đối với việc muội muội lệ thuộc vào hắn, Khâu Minh Thông hoàn toàn không cảm thấy có gánh nặng một chút nào.
"Vâng, cũng không còn gì nữa. Ca ca trở về nhà đọc sách đi! Muội giúp nương thu dọn đồ đạc." Đạt được điều mong muốn, Khâu Tiểu Ninh vui mừng ra khỏi cửa gian nhà chính, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Buổi sáng Khâu Tiểu Ninh giúp đỡ việc trong nhà, buổi chiều học tập với Tằng Nghê hai canh giờ, buổi tối Khâu Minh Thông dạy nàng học chữ ở nhà chính. Thời gian bất tri bất giác đã đến mùa đông. Hoàng Thành bắt đầu có tuyết rơi, thời tiết lạnh hơn, bánh bao hấp của Khâu gia vẫn bán tốt như trước, mới hai, ba tháng đã tiết kiệm hơn bốn trăm lượng bạc rồi, điều này trước đây Viên thị không dám nghĩ tới. Có bạc, Viên thị càng ngày càng ôn hòa với Khâu Tiểu Ninh.
Ngày hôm đó, sáng sớm Khâu Tiểu Ninh đã dậy mở cửa. Nghĩ thầm, sao bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, tối hôm qua nên có người đến gây sự với Hàn gia rồi chứ, sự việc lúc này cũng phải bị đồn ầm ĩ rồi. Đúng là đã có vài vị khách đến mua bánh bao hấp, Khâu Tiểu Ninh vội dẫn người đi vào.
"Khâu gia nha đầu, mang cho thúc năm lồng bánh bao hấp, năm bát cháo lớn, nhanh lên một chút! Xem náo nhiệt một đêm bây giờ chúng ta cho đói bụng rồi." Một người trong số đó là khách quen chỗ này, cũng biết Khâu Tiểu Ninh.
Khâu Tiểu Ninh vừa nghe, vội vào phòng bếp nói cho Viên thị, Viên thị chuẩn bị tốt bánh bao hấp rồi Khâu Khải Chính bưng lên trên bàn của mấy nam tử. Khâu Tiểu Ninh đi sau Khâu Khải Chính, thấy cha đem bánh bao hấp đặt xuống thì lên tiếng hỏi: "Thúc, thúc vừa mới bảo xem náo nhiệt một đêm là náo nhiệt gì vậy?" diendanlequydon
Nam tử nhấp một hớp cháo, người ấm hơn một chút mới lên tiếng nói: "Lại nói Khâu đương gia ông nên biết, tiệm thuốc Hàn gia đứng tên gây ra hai mạng người! Tối hôm qua người nhà mang thi thể gọi một đám người khóc tang ở cửa Hàn phủ! Nói Hàn phủ không giải quyết chuyện này sẽ đi bẩm báo Đại Lý Ti, Hàn gia đưa bạc cũng có giải quyết được đâu."
"Tiệm thuốc gì của Hàn gia?" Khâu Khải Chính ngớ người, không trùng hợp như vậy chứ!
"Gọi Nhân Hòa chính là cái kia, nghe nói hai người kia vừa uống thuốc bọn họ kê liền chết. Con bà nó, sao kì lạ như vậy, chẳng lẽ người Hàn gia kia cho thạch tín vào trong dược hay sao ?"
"Đúng vậy, ta thấy hai cỗ thi thể kia mặt đều xanh tím , tám phần là trúng độc. Nhưng hai người này sắc thuốc ở tiệm thuốc Nhân Hòa, uống trước mặt rất nhiều người, chắc chắn là Hàn gia tự gây rối rồi."
Đúng là tiệm thuốc Nhân Hòa, Khâu Khải Chính tâm buộc chặt rồi buông lỏng. Một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Ban đầu Tổng quản sự để cho ông trông coi tiệm thuốc Nhân Hòa, may ông rời đi, nếu không lấy phương thức xử lí của Hàn gia, quản sự là người đầu tiên đứng mũi chịu sào, nếu như chuyện vẫn không giải quyết được thì mấy người gây chuyện cũng đừng hòng sống. Suy nghĩ một chút, Khâu Khải Chính hỏi "Vậy hiện tại chuyện như thế nào rồi? Người gây chuyện đi chưa?"
"Hắc, tôi nói Hàn gia này làm việc rất quả quyết, ngay lúc chưa có ai đứng ra xử lí vụ này của tiệm thuốc thì đùn đẩy cho quản sự, nói là giám thị không tốt. Còn có mấy vị đại phu trong tiệm thuốc Nhân Hòa đều bị mang ra trước mặt người nhà của người chết mặc cho bọn họ xử trí. Làm xong mấy việc này, lại cầm ba ngàn lượng bạc cho người nhà của người chết khiến cho mấy người đó vừa lòng. Chỉ là vị quản sự kia thật đáng thương, vô duyên vô cớ bị Hàn gia đẩy ra ngoài. Không biết Hàn gia này nghĩ như thế nào, rõ ràng dùng bạc là có thể giải quyết mọi chuyện, cũng không cần đẩy quản sự ra ngoài đi." Nam tử không nghĩ ra, lắc đầu một cái rồi cúi đầu húp cháo.
Một người khác tiếp lời: "Chẳng qua ta cảm thấy Hàn gia làm đúng, gặp chuyện không may này nhất định là do quản sự!"
Khâu Khải Chính đang không lên tiếng, tất nhiên ông biết sao Hàn gia lại đẩy quản sự đi ra. Vì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đẩy Tổng Quản Sự ra ngoài khiến người thân của bị người hại bớt giận một nửa, xong đưa thêm ít bạc thì chuyện giải quyết xong. Chẳng những xử lý tốt mọi chuyện, Hàn gia cũng lấy được danh tiếng tốt, chuyện tiệm thuốc Hàn gia gây chết người này coi như bỏ qua.
Khâu Tiểu Ninh đứng bên cạnh Khâu Khải Chính, yên tâm cười, chuyện tổn hại của Hàn gia lần này khá lớn, một Tổng Quản Sự đấy. Hơn nữa nghe giọng điệu mấy thúc thúc, lần này người nhà của người bị hại gây sự còn lớn hơn kiếp trước, nhất định việc buôn bán của mấy nhà tiệm thuốc Hàn gia sẽ bị lạnh nhạt một thời gian.
"Líu ríu. . . . . ." tiếng gọi của Ma Tước gọi lại thần trí Khâu Tiểu Ninh, thấy trong miệng tiểu Ma Tước ngậm cái gì đó vội mở tay. Đặt đồ lên tay Khâu Tiểu Ninh, chim sẻ nhỏ "Líu ríu" kêu vài tiếng, không chờ Khâu Tiểu Ninh hồi hồn vội bay đi. Nhìn khăn lụa có vẻ không giống đồ của người gia đình bình thường, Khâu Tiểu Ninh hơi bối rối mở khăn ra, đập vào mắt là hai chữ "Minh Nguyệt" được thêu ở góc. Khâu Tiểu Ninh nhỏ giọng đọc lên hai chữ "Minh Nguyệt", trong lòng khẽ động. diendanlequydon
Đè xuống cảm xúc kì lạ trong lòng, Khâu Tiểu Ninh cẩn thận quan sát trương tú khăn. Tơ lụa màu trắng thượng hạng, ở giữa thêu mấy bông hoa đào, châm pháp rất đẹp mắt trông như thật. Bốn góc đều thêu hai chữ Minh Nguyệt, những cái này có thể nhìn ra người thêu tấm khăn này thêu rất tỉ mỉ. Khâu Tiểu Ninh không hiểu, sao Tước Nhi lại đưa cái này cho nàng? Chỉ là nếu Tước Nhi không chịu trả lại giống như bông hồng cúc kia, nàng sẽ cất giữ thật tốt. Lần sau gặp Tước Nhi nhất định phải giảng giải cho nó biết không thể tùy tiện cầm đồ của người khác.
Ngày thứ hai, nhân lúc rảnh rỗi, Khâu Minh Thông vội tìm một vị nữ phu tử. Dáng vẻ nữ phu tử hơn 40 tuổi, tên là Tằng Nghê, nghe nói từng là tiểu thư nhà giàu, chỉ là gia đình sa sút lại bị phu gia hưu khí, không còn lòng dạ tái giá mới đi làm nữ phu tử. Bình thường ở phố này cũng có chút danh tiếng, dạy tốt lại thu bạc ít bạc, chỉ là mỗi nhà bà chỉ dạy hai canh giờ một ngày. Một cô nương bà dạy thời gian trước vừa xuất giá, bên tay trống ra hai canh giờ, Khâu Minh Thông vừa mời, bà liền đáp ứng.
Viên thị gặp nữ phu tử, cũng lễ phép hỏi vài câu, không có quắc mắt trừng mi, có vẻ bà đã cẩn thận suy nghĩ lời của Khâu Minh Thông. Mời Tằng Nghê ngồi xuống, mặt Khâu Khải Chính tràn đầy ý cười, vẫy tay với Khâu Tiểu Ninh: "Ninh nhi, mau tới dập đầu kính trà Tằng phu tử, sau này con theo phu tử học tập." Ninh nhi nhà ông nhu thuận như vậy, tất nhiên phu tử sẽ dạy nó thật tốt.
Khâu Tiểu Ninh ngẩn ra, Khâu Minh Thông vội tiến lên khe khẽ đẩy nàng: "Muội muội, nhanh kính trà cho phu tử. . . . . ." Cha thật sự mời phu tử tới cho muội muội, hơn nữa cha còn có biện pháp khiến cho nương suy nghĩ thông suốt.
Phu tử? Cha muốn mời người tới dạy nàng cầm kỳ thư họa sao? Đi tới bên cạnh bàn rót một chén đầy tám phần trà, đoan đoan chính chính quỳ với Tằng Nghê: "Phu tử, mời ngài uống trà." Nàng nghĩ, kiếp trước nàng không biết mấy thứ này nên bị Khương Ưu Tuyền chê cười thật lâu, bởi vì Khương Ưu Tuyền tinh thông mọi thứ. Kiếp này có cơ hội học, Khâu Tiểu Ninh không muốn bỏ qua, không phải sợ người khác chê cười nàng, mà nàng là sợ người khác chê cười ca ca của nàng.
Tằng Nghê gật đầu một cái, nâng chung trà lên nhàn nhạt nhấp một ngụm, đặt ly trà xuống vươn tay đỡ Khâu Tiểu Ninh dậy: "Sau này hãy dụng tâm học! Những cái này giúp con rất nhiều." Ít nhất, nữ tử không thể thiếu những thứ này.
Khâu Tiểu Ninh ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Ninh nhi cám ơn Phu tử."
Tằng Nghê thấy khuôn mặt của Khâu Tiểu Ninh thì thoáng giật mình, tại sao nàng và người kia trong cung giống nhau như vậy? Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể như vậy, nhất định Khâu Tiểu Ninh là nữ nhi ruột thịt của Khâu đương gia, nếu không ông sẽ không bỏ tiền mời phu tử cho nàng? Thế giới rất to lớn, người giống người cũng không kỳ lạ. Tuy nghĩ như vậy, Tằng Nghê vẫn không nhịn được nhìn Khâu Tiểu Ninh thêm vài lần, càng nhìn càng thấy giống.
Mặc dù ánh mắt của Tằng Nghê khiến Khâu Tiểu Ninh cảm thấy hơi lạ, nhưng nàng cũng không lên tiếng hỏi. Ngồi thêm một lát, Tằng Nghê đứng dậy rời đi, thương lượng với Khâu Khải Chính là hai ngày sau bắt đầu dạy Khâu Tiểu Ninh.
Ra khỏi cửa Khâu phủ, Tằng Nghê tựa bên tường cách không xa Khâu gia. Vừa rồi hẳn là ảo giác của bà! Nếu thật sự có quan hệ với người đó, làm sao có thể lưu lạc đến Khâu gia? Hơn nữa ánh mắt của Khâu đương gia lúc nhìn nha đầu không giống không phải ruột thịt. Thôi, có quan hệ hay không cũng không liên quan đến bà? Bà đã cách xa hoàng cung kia rồi, người kia cũng không phải là người bà có thể nhớ tới. Thở dài, đứng dậy rời đi. diendanlequydon
"Ninh nhi, vừa bái Phu tử, không vui sao?" Chờ mọi người đều đi hết, Khâu Minh Thông mới quan tâm hỏi, chẳng lẽ muội muội không muốn học?
"Không phải, Ninh nhi rất vui." Nàng đang suy nghĩ ánh mắt vừa rồi của Tằng phu tử, giống như biết nàng, chẳng lẽ, Tằng phu tử biết cha nương nàng? Quên đi, dù sao Tằng phu tử vẫn còn dạy nàng, nàng có thời gian hỏi.
"Ca ca thấy muội không giống như đang vui, vì sao vậy?" Xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông tiếp tục hỏi.
Khâu Tiểu Ninh nghiêm mặt, có hình có dạng lên tiếng nói: "Muội đang nghĩ, có phải nên trói tay ca ca vào hay không, nếu không lúc nào cũng sờ đầu Ninh nhi, tóc Ninh nhi rối hết rồi. Đã nói với huynh bao nhiêu lần, Ninh nhi lớn rồi, huynh không được sờ đầu muội."
"Nha đầu này, không muốn nói thì không nói, còn đáp trả ca ca như vậy." Nha đầu này, càng ngày càng thông minh.
Bỗng nhiên Khâu Tiểu Ninh vươn tay ôm Khâu Minh Thông: "Ca ca. . . . . ."
Khâu Minh Thông đỏ mặt, muội muội ôm hắn làm gì? Cố gắng đè ép tiếng tim đập thình thịch, hỏi: "Làm sao?"
"Ca ca, Ninh nhi không cho phép, thì không được cưới đại tẩu gì đó, ca ca là người của Ninh nhi." Hôm qua tiểu nhi tử mười tuổi nhà Liêu gia sát vách mới đính hôn, ở Hiên Viên hoàng triều, đính hôn giống như kết hôn, rất quan trọng. Ca ca thông minh như vậy, chưa chắc mấy bạn học cùng trường hay phu tử gì đó sẽ không kín đáo gả nữ nhi hay muội muội gì đó cho ca ca.
"Nha đầu, muội muốn ca ca ở vậy cả đời hả! Khi ca ca già rồi thì làm thế nào?" Véo mũi Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông nở nụ cười, nghĩ Khâu Tiểu Ninh đang nói đùa. Hắn mới mấy tuổi, việc lấy vợ ... với hắn vẫn còn rất sớm.
"Ninh nhi ở với ca ca cả đời, như thế ca ca không sợ ở một mình." Dù sao trong mắt ca ca nàng mới chỉ như tiểu nha đầu chưa tới năm tuổi, nàng liền giả bộ như tiểu nha đầu, ăn vạ để ca ca chờ nàng lớn lên. Chuyện ca ca đáp ứng nàng thì hắn luôn làm được.
Khâu Minh Thông bất đắc dĩ cười: "Nha đầu này, ca ca sợ muội rồi, về sau được sự cho phép của Ninh nhi thì huynh mới lấy vợ!" Đối với việc muội muội lệ thuộc vào hắn, Khâu Minh Thông hoàn toàn không cảm thấy có gánh nặng một chút nào.
"Vâng, cũng không còn gì nữa. Ca ca trở về nhà đọc sách đi! Muội giúp nương thu dọn đồ đạc." Đạt được điều mong muốn, Khâu Tiểu Ninh vui mừng ra khỏi cửa gian nhà chính, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Buổi sáng Khâu Tiểu Ninh giúp đỡ việc trong nhà, buổi chiều học tập với Tằng Nghê hai canh giờ, buổi tối Khâu Minh Thông dạy nàng học chữ ở nhà chính. Thời gian bất tri bất giác đã đến mùa đông. Hoàng Thành bắt đầu có tuyết rơi, thời tiết lạnh hơn, bánh bao hấp của Khâu gia vẫn bán tốt như trước, mới hai, ba tháng đã tiết kiệm hơn bốn trăm lượng bạc rồi, điều này trước đây Viên thị không dám nghĩ tới. Có bạc, Viên thị càng ngày càng ôn hòa với Khâu Tiểu Ninh.
Ngày hôm đó, sáng sớm Khâu Tiểu Ninh đã dậy mở cửa. Nghĩ thầm, sao bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, tối hôm qua nên có người đến gây sự với Hàn gia rồi chứ, sự việc lúc này cũng phải bị đồn ầm ĩ rồi. Đúng là đã có vài vị khách đến mua bánh bao hấp, Khâu Tiểu Ninh vội dẫn người đi vào.
"Khâu gia nha đầu, mang cho thúc năm lồng bánh bao hấp, năm bát cháo lớn, nhanh lên một chút! Xem náo nhiệt một đêm bây giờ chúng ta cho đói bụng rồi." Một người trong số đó là khách quen chỗ này, cũng biết Khâu Tiểu Ninh.
Khâu Tiểu Ninh vừa nghe, vội vào phòng bếp nói cho Viên thị, Viên thị chuẩn bị tốt bánh bao hấp rồi Khâu Khải Chính bưng lên trên bàn của mấy nam tử. Khâu Tiểu Ninh đi sau Khâu Khải Chính, thấy cha đem bánh bao hấp đặt xuống thì lên tiếng hỏi: "Thúc, thúc vừa mới bảo xem náo nhiệt một đêm là náo nhiệt gì vậy?" diendanlequydon
Nam tử nhấp một hớp cháo, người ấm hơn một chút mới lên tiếng nói: "Lại nói Khâu đương gia ông nên biết, tiệm thuốc Hàn gia đứng tên gây ra hai mạng người! Tối hôm qua người nhà mang thi thể gọi một đám người khóc tang ở cửa Hàn phủ! Nói Hàn phủ không giải quyết chuyện này sẽ đi bẩm báo Đại Lý Ti, Hàn gia đưa bạc cũng có giải quyết được đâu."
"Tiệm thuốc gì của Hàn gia?" Khâu Khải Chính ngớ người, không trùng hợp như vậy chứ!
"Gọi Nhân Hòa chính là cái kia, nghe nói hai người kia vừa uống thuốc bọn họ kê liền chết. Con bà nó, sao kì lạ như vậy, chẳng lẽ người Hàn gia kia cho thạch tín vào trong dược hay sao ?"
"Đúng vậy, ta thấy hai cỗ thi thể kia mặt đều xanh tím , tám phần là trúng độc. Nhưng hai người này sắc thuốc ở tiệm thuốc Nhân Hòa, uống trước mặt rất nhiều người, chắc chắn là Hàn gia tự gây rối rồi."
Đúng là tiệm thuốc Nhân Hòa, Khâu Khải Chính tâm buộc chặt rồi buông lỏng. Một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Ban đầu Tổng quản sự để cho ông trông coi tiệm thuốc Nhân Hòa, may ông rời đi, nếu không lấy phương thức xử lí của Hàn gia, quản sự là người đầu tiên đứng mũi chịu sào, nếu như chuyện vẫn không giải quyết được thì mấy người gây chuyện cũng đừng hòng sống. Suy nghĩ một chút, Khâu Khải Chính hỏi "Vậy hiện tại chuyện như thế nào rồi? Người gây chuyện đi chưa?"
"Hắc, tôi nói Hàn gia này làm việc rất quả quyết, ngay lúc chưa có ai đứng ra xử lí vụ này của tiệm thuốc thì đùn đẩy cho quản sự, nói là giám thị không tốt. Còn có mấy vị đại phu trong tiệm thuốc Nhân Hòa đều bị mang ra trước mặt người nhà của người chết mặc cho bọn họ xử trí. Làm xong mấy việc này, lại cầm ba ngàn lượng bạc cho người nhà của người chết khiến cho mấy người đó vừa lòng. Chỉ là vị quản sự kia thật đáng thương, vô duyên vô cớ bị Hàn gia đẩy ra ngoài. Không biết Hàn gia này nghĩ như thế nào, rõ ràng dùng bạc là có thể giải quyết mọi chuyện, cũng không cần đẩy quản sự ra ngoài đi." Nam tử không nghĩ ra, lắc đầu một cái rồi cúi đầu húp cháo.
Một người khác tiếp lời: "Chẳng qua ta cảm thấy Hàn gia làm đúng, gặp chuyện không may này nhất định là do quản sự!"
Khâu Khải Chính đang không lên tiếng, tất nhiên ông biết sao Hàn gia lại đẩy quản sự đi ra. Vì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đẩy Tổng Quản Sự ra ngoài khiến người thân của bị người hại bớt giận một nửa, xong đưa thêm ít bạc thì chuyện giải quyết xong. Chẳng những xử lý tốt mọi chuyện, Hàn gia cũng lấy được danh tiếng tốt, chuyện tiệm thuốc Hàn gia gây chết người này coi như bỏ qua.
Khâu Tiểu Ninh đứng bên cạnh Khâu Khải Chính, yên tâm cười, chuyện tổn hại của Hàn gia lần này khá lớn, một Tổng Quản Sự đấy. Hơn nữa nghe giọng điệu mấy thúc thúc, lần này người nhà của người bị hại gây sự còn lớn hơn kiếp trước, nhất định việc buôn bán của mấy nhà tiệm thuốc Hàn gia sẽ bị lạnh nhạt một thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.