Chương 25: Lấy lòng
Thiên Phương Phương
09/08/2016
Tất nhiên Thủy Linh Lung không biết chuyện chung thân của mình đã bị Thủy Hàng Ca ghi tạc trong lòng, nàng bước vào cửa, Chung ma ma liền cầm áo lông cừu tiến đến. Chung ma ma đã biết việc Thủy Linh Lung là quán quân cuộc thi văn nên trong lòng cực kỳ vui vẻ, tuy Thủy Linh Lung không nói gì nhưng Diệp Mậu ở bên cạnh lại nói không ngừng, Chung ma ma vừa nghe vừa rơi lệ, bà đã sớm biết đứa nhỏ do nữ tử xuất chúng như phu nhân dạy dỗ thì không thể kém được mà.
Mấy người đang cười nói thì chợt thấy một bóng người chậm rãi đi ra từ sau hành lang gấp khúc, Chung ma ma tập trung nhìn qua, sợ tới mức ngẩn ngơ: “Phu …… phu nhân?”
Diệp Mậu ngẩng đầu nhìn lên, người nọ đã biến mất không thấy đâu nữa.
Thủy Linh Lung cười ảm đạm: “Bà cũng cảm thấy bộ dạng của Chu di nương có phần giống mẹ ta phải không?”
Kiếp trước, lần đầu tiên gặp Chu di nương nàng cũng kinh ngạc như Chung ma ma hiện giờ, thậm chí còn vì mấy phần tương tự ấy mà rất có thiện cảm với bà ta, chỉ có điều nó lại bị Thủy Linh Nguyệt mài sạch mà thôi. Cũng may là bà ta và nàng không có xung đột lợi ích gì nên ở với nhau khá hòa thuận. Đời này, Chu di nương chủ động phá vỡ thế cân bằng đó, nàng cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết.
Chu… Chu di nương? Chung ma ma ngẩn ra, một lúc lâu sau, như nghĩ ra điều gì đó, đáy mắt xẹt qua sự thấu hiểu.
Thủy Linh Lung lại nói: “Ta đoán, Lan di nương còn giống mẹ ta hơn.”
Diệp Mậu nhíu mày, nàng biết phu nhân trong miệng Chung ma ma là ai, chẳng lẽ Chu di nương vinh sủng vài năm nay đều dựa vào chuyện giống mẫu thân của tiểu thư ư?
Trở lại Linh Hương viện, Thủy Linh Lung mới biết hóa ra Diêu Thành, Lãnh Dật Hiên, Tam công chúa và Tuần Phong đều đã đưa quà mừng tới, Diêu Thành tặng một đôi trâm vàng khảm ngọc gắn lông vũ xanh, màu sắc rực rỡ, hình thức mới mẻ độc đáo, vừa nhìn đã biết là do Gia Cát Tịch chuẩn bị.
Quà của Lãnh Dật Hiên là văn phòng tứ bảo [1] và mấy thứ mới lạ bây giờ.
[1] Văn phòng tứ bảo: Gồm bút, nghiên, giấy, mực.
Quà của Tam công chúa là một hộp ngọc trai Ba Tư và vài xấp tơ lụa thượng đẳng.
Tuần Phong thì tặng một bộ cờ vây bằng noãn ngọc.
Thái tử thích nhất là nuôi chim, thứ hai là chơi cờ, nhìn qua thì như là quà của Thái Tử, nhưng Thủy Linh Lung biết, đây là do Tuần Phong tự làm chủ, nếu lọt vào mắt của Thủy Hàng Ca thì chắc chắn sẽ biến thành Thái Tử bày mưu đặt kế.
Xem ra Tuần Phong muốn làm cáo mượn oai hùm, ngăn nàng gả vào phủ Trấn Bắc vương đây.
“Xấp lụa này đẹp thật, Tam công chúa đúng là rộng rãi.” Liễu Lục sửa soạn lại mấy xấp vải, hâm mộ nói.
“Ta thấy mấy thứ Lãnh công tử tặng hay hơn, ngươi xem cái máy xay gió này đi, đổ chút nước vào là có thể tự quay, lạ thật đó.” Diệp Mậu chơi đến nỗi quên cả trời đất.
Chi Phồn ngẫm nghĩ một chút, quay ra hỏi Thủy Linh Lung: “Tiểu thư, lần trước lão phu nhân có ban cho người ít vải sa tanh, người có muốn tặng lại không?”
Chi Phồn tuy không sống trong phủ từ nhỏ nhưng lại thắng ở chỗ khôn khéo, Thủy Linh Lung dùng ánh mắt khen ngợi nhìn nàng ta: “Có, tặng lão phu nhân một xấp lụa, mấy thứ mới mẻ thì đưa cho các tiểu thư trong phủ, văn phòng tứ bảo cũng đưa cho lão phu nhân đi.”
“Văn phòng tứ bảo?” Diệp Mậu đang sắp xếp lại xe đồ, khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, lão phu nhân đâu có viết chữ?”
Chi Phồn cười cười: “Tiểu thư muốn tặng cho nhị thiếu gia mà.”
Nhị thiếu gia Thủy Mẫn Huy, mẹ đẻ là Đông thị, cháu gái của lão phu nhân, cũng chính là biểu muội của Thủy Hàng Ca, khi sinh Thủy Mẫn Huy bị khó sinh, sinh xong thì buông tay rời khỏi nhân thế, lão phu nhân thương cháu gái, cũng thương nhị thiếu gia từ nhỏ mất mẹ, liền nuôi hắn như con. Nếu không, Thủy Mẫn Huy sao kiêu căng đến thế được? Ngẫm lại tam thiếu gia của Chu di nương chết cũng thật oan uổng, một thằng nhóc năm tuổi có thể lôi Thủy Linh Khê tám tuổi xuống nước được sao?
Thủy Mẫn Ngọc và Thủy Linh Khê là thai long phượng, Thủy Mẫn Huy nhỏ hơn bọn họ một tuổi, lên mười ba, hai huynh đệ liền đến học ở học viện Tích Sơn, cứ đến cuối năm đầu xuân là được nghỉ ngơi ba tháng, tính ngày thì chắc cuối tháng sẽ về đến nhà.
Lúc mấy đứa nha hoàn đang sắp xếp lễ vật định đưa sang viện các vị chủ tử thì chợt có tiếng kêu: “Tứ… Tứ tiểu thư? Nô tỳ thỉnh an Tứ tiểu thư!”
Thủy Linh Lung nhướn mày, mấy nha hoàn trong viện đều ngạc nhiên nhìn nhau.
“Đại tỷ tỷ! Ta đến thăm tỷ đây!” Ngoài cửa, giọng nói như chuông bạc của Thủy Linh Nguyệt khẽ vang lên.
Thủy Linh Lung vẫy vẫy tay, Diệp Mậu liền đi mở cửa đón Thủy Linh Nguyệt vào, hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo bó màu đỏ, váy dài thêu hoa phù dung, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng. Cô nương non nớt ngây ngô lúc trước giờ đã trở thành một nữ nhân quyến rũ.
“Thỉnh an đại tỷ!” Thủy Linh Nguyệt ngoan ngoãn cúi người hành lễ.
Đây là lần đầu tiên Thủy Linh Nguyệt hành lễ với một thứ nữ, không có việc vì mà ân cần, không phải trộm cũng là cướp. Thủy Linh Lung đứng dậy, đáp lễ lại nàng
ta: “Tứ muội khách khí rồi.”
Ba nha hoàn đằng sau cũng khuỵu gối thi lễ: “Thỉnh an Tứ tiểu thư!”
Thủy Linh Nguyệt nâng tay bảo các nàng đứng lên rồi mở hộp gấm mình mang theo ra, để lộ vòng ngọc dương chi tuyệt đẹp: “Chúc mừng đại tỷ đã tỏa sáng trong tiệc thưởng mai! Ta có mắt như mù, tự biết tội mình, mong đại tỷ đại nhân đại lượng đừng so đo.”
Đây là Thủy Linh Nguyệt sai Hoa Hồng hãm hại nàng, lại lấy một trăm lượng đặt nàng bị khắc chết ở sòng bạc ư? Thủy Linh Lung nhận hộp gấm, vòng tay này đúng là rất đẹp, phẩm chất cũng thượng thừa, chỉ sợ là đồ áp hòm của Thủy Linh Nguyệt, nhưng ánh mắt nàng ta có chút không đúng.
Thủy Linh Lung đưa cho Liễu Lục, cười nhẹ nhàng nói: “Sao tứ muội lại nói vậy, chúng ta là tỷ muội mà. Đúng lúc ở đây ta có mấy thứ khá hay, muốn đưa cho các muội, nếu muội đến đây rồi thì tự chọn đi.”
Nói xong, Chi Phồn và Diệp Mậu nâng khay bước lên.
Ai ngờ, Thủy Linh Khê chỉ thản nhiên ngắm qua, lại nhìn hộp ngọc trai trên bàn, tươi cười nói: “Đại tỷ tỷ trời sinh đẹp đẽ, chắc chắn không cần mấy thứ dong chi tục phấn này đâu. Ta thì xấu xí, không ăn mặc cẩn thận là không dám gặp người khác, nếu đại tỷ tỷ bỏ được, vậy tặng ta cái hộp kia nhé?”
Thực ra về dung mạo, Thủy Linh Nguyệt còn đẹp hơn Thủy Linh Lung ba phần, không ngờ lời vô liêm sỉ như vậy mà nàng ta cũng nói ra được.
Liễu Lục nhíu mày, muốn nói lại thôi, nàng không quen nhìn cái bộ dạng ham lợi nhỏ này của Tứ tiểu thư.
Diệp Mậu không nghĩ nhiều vậy, chỉ nhìn nàng ta một cách khó hiểu.
Chi Phồn thần sắc phức tạp, nhưng cũng không lên tiếng.
Thủy Linh Lung liếc mắt, cười nói: “Nếu tứ muội thích thì cứ lấy đi.”
Thủy Linh Nguyệt hơi sửng sốt, lần trước có hai cái thoa cài tóc cũng không cho mượn, bây giờ lại tặng nàng ta ngọc trai Ba Tư?
Thấy bộ dạng ngẩn ra của nàng ta, đáy mắt Thủy Linh Lung lóe lên, cười như không cười nói: “Sao? Chẳng lẽ Tứ muội không thích?”
“Không…….. không phải! Tất nhiên ta muốn! Đa tạ đại tỷ tỷ!” Thủy Linh Nguyệt liên tục tạ ơn, lại nói lung tung với Thủy Linh Lung một hồi rồi mới vui vẻ cầm hộp ngọc trai Ba Tư rời khỏi.
Nàng ta vừa đi, Liễu Lục liền đóng cửa lại, thầm nói: “Loại người gì không biết? Vừa thấy tiểu thư thoải mái một chút liền leo tới nịnh bợ, chẳng khác gì ruồi bọ cả!”
“To gan!” Bàn tay trắng nõn của Thủy Linh Lung đập mạnh lên bàn khiến ấm chén rung lên, Liễu Lục sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nghe thấy Thủy Linh Lung lạnh lùng nói: “Ngươi là đại nha hoàn trong phòng ta, chẳng lẽ không biết là không được nói xấu sau lưng chủ tử sao? Trong viện không thiếu tai mắt, không cẩn thận là gặp tai họa! Tự mình vả miệng hai mươi cái đi! Nếu còn tái phạm, Linh Hương viện này của ta cũng không giữ nổi ngươi!”
Hết chương 25
Mấy người đang cười nói thì chợt thấy một bóng người chậm rãi đi ra từ sau hành lang gấp khúc, Chung ma ma tập trung nhìn qua, sợ tới mức ngẩn ngơ: “Phu …… phu nhân?”
Diệp Mậu ngẩng đầu nhìn lên, người nọ đã biến mất không thấy đâu nữa.
Thủy Linh Lung cười ảm đạm: “Bà cũng cảm thấy bộ dạng của Chu di nương có phần giống mẹ ta phải không?”
Kiếp trước, lần đầu tiên gặp Chu di nương nàng cũng kinh ngạc như Chung ma ma hiện giờ, thậm chí còn vì mấy phần tương tự ấy mà rất có thiện cảm với bà ta, chỉ có điều nó lại bị Thủy Linh Nguyệt mài sạch mà thôi. Cũng may là bà ta và nàng không có xung đột lợi ích gì nên ở với nhau khá hòa thuận. Đời này, Chu di nương chủ động phá vỡ thế cân bằng đó, nàng cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết.
Chu… Chu di nương? Chung ma ma ngẩn ra, một lúc lâu sau, như nghĩ ra điều gì đó, đáy mắt xẹt qua sự thấu hiểu.
Thủy Linh Lung lại nói: “Ta đoán, Lan di nương còn giống mẹ ta hơn.”
Diệp Mậu nhíu mày, nàng biết phu nhân trong miệng Chung ma ma là ai, chẳng lẽ Chu di nương vinh sủng vài năm nay đều dựa vào chuyện giống mẫu thân của tiểu thư ư?
Trở lại Linh Hương viện, Thủy Linh Lung mới biết hóa ra Diêu Thành, Lãnh Dật Hiên, Tam công chúa và Tuần Phong đều đã đưa quà mừng tới, Diêu Thành tặng một đôi trâm vàng khảm ngọc gắn lông vũ xanh, màu sắc rực rỡ, hình thức mới mẻ độc đáo, vừa nhìn đã biết là do Gia Cát Tịch chuẩn bị.
Quà của Lãnh Dật Hiên là văn phòng tứ bảo [1] và mấy thứ mới lạ bây giờ.
[1] Văn phòng tứ bảo: Gồm bút, nghiên, giấy, mực.
Quà của Tam công chúa là một hộp ngọc trai Ba Tư và vài xấp tơ lụa thượng đẳng.
Tuần Phong thì tặng một bộ cờ vây bằng noãn ngọc.
Thái tử thích nhất là nuôi chim, thứ hai là chơi cờ, nhìn qua thì như là quà của Thái Tử, nhưng Thủy Linh Lung biết, đây là do Tuần Phong tự làm chủ, nếu lọt vào mắt của Thủy Hàng Ca thì chắc chắn sẽ biến thành Thái Tử bày mưu đặt kế.
Xem ra Tuần Phong muốn làm cáo mượn oai hùm, ngăn nàng gả vào phủ Trấn Bắc vương đây.
“Xấp lụa này đẹp thật, Tam công chúa đúng là rộng rãi.” Liễu Lục sửa soạn lại mấy xấp vải, hâm mộ nói.
“Ta thấy mấy thứ Lãnh công tử tặng hay hơn, ngươi xem cái máy xay gió này đi, đổ chút nước vào là có thể tự quay, lạ thật đó.” Diệp Mậu chơi đến nỗi quên cả trời đất.
Chi Phồn ngẫm nghĩ một chút, quay ra hỏi Thủy Linh Lung: “Tiểu thư, lần trước lão phu nhân có ban cho người ít vải sa tanh, người có muốn tặng lại không?”
Chi Phồn tuy không sống trong phủ từ nhỏ nhưng lại thắng ở chỗ khôn khéo, Thủy Linh Lung dùng ánh mắt khen ngợi nhìn nàng ta: “Có, tặng lão phu nhân một xấp lụa, mấy thứ mới mẻ thì đưa cho các tiểu thư trong phủ, văn phòng tứ bảo cũng đưa cho lão phu nhân đi.”
“Văn phòng tứ bảo?” Diệp Mậu đang sắp xếp lại xe đồ, khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, lão phu nhân đâu có viết chữ?”
Chi Phồn cười cười: “Tiểu thư muốn tặng cho nhị thiếu gia mà.”
Nhị thiếu gia Thủy Mẫn Huy, mẹ đẻ là Đông thị, cháu gái của lão phu nhân, cũng chính là biểu muội của Thủy Hàng Ca, khi sinh Thủy Mẫn Huy bị khó sinh, sinh xong thì buông tay rời khỏi nhân thế, lão phu nhân thương cháu gái, cũng thương nhị thiếu gia từ nhỏ mất mẹ, liền nuôi hắn như con. Nếu không, Thủy Mẫn Huy sao kiêu căng đến thế được? Ngẫm lại tam thiếu gia của Chu di nương chết cũng thật oan uổng, một thằng nhóc năm tuổi có thể lôi Thủy Linh Khê tám tuổi xuống nước được sao?
Thủy Mẫn Ngọc và Thủy Linh Khê là thai long phượng, Thủy Mẫn Huy nhỏ hơn bọn họ một tuổi, lên mười ba, hai huynh đệ liền đến học ở học viện Tích Sơn, cứ đến cuối năm đầu xuân là được nghỉ ngơi ba tháng, tính ngày thì chắc cuối tháng sẽ về đến nhà.
Lúc mấy đứa nha hoàn đang sắp xếp lễ vật định đưa sang viện các vị chủ tử thì chợt có tiếng kêu: “Tứ… Tứ tiểu thư? Nô tỳ thỉnh an Tứ tiểu thư!”
Thủy Linh Lung nhướn mày, mấy nha hoàn trong viện đều ngạc nhiên nhìn nhau.
“Đại tỷ tỷ! Ta đến thăm tỷ đây!” Ngoài cửa, giọng nói như chuông bạc của Thủy Linh Nguyệt khẽ vang lên.
Thủy Linh Lung vẫy vẫy tay, Diệp Mậu liền đi mở cửa đón Thủy Linh Nguyệt vào, hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo bó màu đỏ, váy dài thêu hoa phù dung, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng. Cô nương non nớt ngây ngô lúc trước giờ đã trở thành một nữ nhân quyến rũ.
“Thỉnh an đại tỷ!” Thủy Linh Nguyệt ngoan ngoãn cúi người hành lễ.
Đây là lần đầu tiên Thủy Linh Nguyệt hành lễ với một thứ nữ, không có việc vì mà ân cần, không phải trộm cũng là cướp. Thủy Linh Lung đứng dậy, đáp lễ lại nàng
ta: “Tứ muội khách khí rồi.”
Ba nha hoàn đằng sau cũng khuỵu gối thi lễ: “Thỉnh an Tứ tiểu thư!”
Thủy Linh Nguyệt nâng tay bảo các nàng đứng lên rồi mở hộp gấm mình mang theo ra, để lộ vòng ngọc dương chi tuyệt đẹp: “Chúc mừng đại tỷ đã tỏa sáng trong tiệc thưởng mai! Ta có mắt như mù, tự biết tội mình, mong đại tỷ đại nhân đại lượng đừng so đo.”
Đây là Thủy Linh Nguyệt sai Hoa Hồng hãm hại nàng, lại lấy một trăm lượng đặt nàng bị khắc chết ở sòng bạc ư? Thủy Linh Lung nhận hộp gấm, vòng tay này đúng là rất đẹp, phẩm chất cũng thượng thừa, chỉ sợ là đồ áp hòm của Thủy Linh Nguyệt, nhưng ánh mắt nàng ta có chút không đúng.
Thủy Linh Lung đưa cho Liễu Lục, cười nhẹ nhàng nói: “Sao tứ muội lại nói vậy, chúng ta là tỷ muội mà. Đúng lúc ở đây ta có mấy thứ khá hay, muốn đưa cho các muội, nếu muội đến đây rồi thì tự chọn đi.”
Nói xong, Chi Phồn và Diệp Mậu nâng khay bước lên.
Ai ngờ, Thủy Linh Khê chỉ thản nhiên ngắm qua, lại nhìn hộp ngọc trai trên bàn, tươi cười nói: “Đại tỷ tỷ trời sinh đẹp đẽ, chắc chắn không cần mấy thứ dong chi tục phấn này đâu. Ta thì xấu xí, không ăn mặc cẩn thận là không dám gặp người khác, nếu đại tỷ tỷ bỏ được, vậy tặng ta cái hộp kia nhé?”
Thực ra về dung mạo, Thủy Linh Nguyệt còn đẹp hơn Thủy Linh Lung ba phần, không ngờ lời vô liêm sỉ như vậy mà nàng ta cũng nói ra được.
Liễu Lục nhíu mày, muốn nói lại thôi, nàng không quen nhìn cái bộ dạng ham lợi nhỏ này của Tứ tiểu thư.
Diệp Mậu không nghĩ nhiều vậy, chỉ nhìn nàng ta một cách khó hiểu.
Chi Phồn thần sắc phức tạp, nhưng cũng không lên tiếng.
Thủy Linh Lung liếc mắt, cười nói: “Nếu tứ muội thích thì cứ lấy đi.”
Thủy Linh Nguyệt hơi sửng sốt, lần trước có hai cái thoa cài tóc cũng không cho mượn, bây giờ lại tặng nàng ta ngọc trai Ba Tư?
Thấy bộ dạng ngẩn ra của nàng ta, đáy mắt Thủy Linh Lung lóe lên, cười như không cười nói: “Sao? Chẳng lẽ Tứ muội không thích?”
“Không…….. không phải! Tất nhiên ta muốn! Đa tạ đại tỷ tỷ!” Thủy Linh Nguyệt liên tục tạ ơn, lại nói lung tung với Thủy Linh Lung một hồi rồi mới vui vẻ cầm hộp ngọc trai Ba Tư rời khỏi.
Nàng ta vừa đi, Liễu Lục liền đóng cửa lại, thầm nói: “Loại người gì không biết? Vừa thấy tiểu thư thoải mái một chút liền leo tới nịnh bợ, chẳng khác gì ruồi bọ cả!”
“To gan!” Bàn tay trắng nõn của Thủy Linh Lung đập mạnh lên bàn khiến ấm chén rung lên, Liễu Lục sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nghe thấy Thủy Linh Lung lạnh lùng nói: “Ngươi là đại nha hoàn trong phòng ta, chẳng lẽ không biết là không được nói xấu sau lưng chủ tử sao? Trong viện không thiếu tai mắt, không cẩn thận là gặp tai họa! Tự mình vả miệng hai mươi cái đi! Nếu còn tái phạm, Linh Hương viện này của ta cũng không giữ nổi ngươi!”
Hết chương 25
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.