Chương 27: Vòng tay phong ba (một)
Thiên Phương Phương
09/08/2016
Khi Gia Cát Ngọc lẻn vào phòng Thủy Linh Lung thì nàng đã tắt đèn đi ngủ, xem chừng là ngủ rất say.
Thật ra giữa đường hắn đã suy nghĩ cẩn thận, Thủy Linh Lung chắc sẽ không sao, vốn nên quay lại phủ nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn vẫn đến.
Nếu đã đến thì cũng phải nhìn xem một chút, đây là vị hôn thê của hắn, hắn quan tâm nàng là lẽ đương nhiên, Gia Cát Ngọc tự an ủi bản thân như vậy.
Thế là hắn đi đến bên giường, đẩy màn lụa ra, mùi thơm xử nữ nhàn nhạt như có như không tràn vào hốc mũi khiến người ta nhớ tới loài linh lan đẹp đẽ, vừa mờ mịt u nhã, vừa cao quý hợp lòng người, không dễ dàng tiếp cận.
Càng không dễ dàng tiếp cận, hắn càng muốn tiếp cận.
Hắn cúi người, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Linh Lung dần phóng đại trong mắt hắn, hắn luôn chán ghét nữ nhân xinh đẹp, bộ dạng nàng bình thường vừa khéo lọt vào mắt hắn.
Hai hai người càng ngày càng gần, tim hắn đập cũng càng lúc càng nhanh.
Ngay tại lúc mặt hai người sắp chạm sau thì Thủy Linh Lung đột nhiên trợn mắt, Gia Cát Ngọc cả kinh run lên, một giây thất thần liền bị Thủy Linh Lung hung dữ đạp cho một phát, cả bụng đau sót.
"Ngươi... Nha đầu thối! Đúng là chó cắn Lã Động Tân [1], không nhận thấy lòng tốt của người khác!" Không phải hắn lo lắng nên mới nóng lòng chạy tới ư, vậy mà nàng còn đá hắn!
[1] Chó cắn Lã Động Tân: Người đời sau dùng tích "chó cắn Lã Động Tân" này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.
Thủy Linh Lung phóng khoáng ngồi thẳng người, lạnh lùng nói: "Lữ Động Tân, lòng tốt? Ta thấy ngươi là đồ sắc tâm, mỡ mông heo vô sỉ, nửa đêm không ngủ được chạy tới đây khinh bạc ta thì có, Gia Cát Ngọc, ta đúng là nhìn nhầm ngươi!"
Khinh... Khinh bạc? Nha đầu thối này lại dám dùng từ đó vũ nhục hắn! Hắn muốn khinh bạc nàng thì lúc ở trong xe ngựa bị dục hỏa đốt người đã ra tay rồi!
Thủy Linh Lung lạnh lùng liếc hắn, lại nói: "Thế nào? Muốn giết ta cho hả giận? Hay là muốn hiếp ~ dâm?" =.=
"Ngươi..." Gia Cát Ngọc tức điên, thanh danh hắn không tốt nhưng tuyệt đối không liên quan gì đến "Sắc"! Thế mà nàng lại nói hắn muốn —— hiếp ~ dâm? Lời này một nữ hài tử chưa chồng nói còn không e lệ! Vậy hắn đương nhiên cũng không thể yếu thế!
"Thủy Linh Lung, gia nói cho ngươi biết, ngươi gầy thế này, dù có cởi hết đứng trước mặt gia, gia cũng không có chút hứng thú nào đâu!"
"Vậy thì quá tốt! Nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay, thành thân xong thì đừng chạm vào ta! Cửa ở đối diện, cửa sổ ở bên trái, đi thong thả, không tiễn!" Lạnh giọng nói xong, Thủy Linh Lung lại nằm về giường, ầm ĩ một trận cũng quên luôn phải trả vòng tay cho hắn.
"Không chạm thì không chạm! Ngươi tưởng mình là đồ hiếm chắc?" Rời khỏi phủ Thượng Thư, Gia Cát Ngọc ngồi lên chiếc xe ngựa đã được An Bình chuẩn bị tốt.
"Thế tử gia, đi đâu ạ?"
"Hàn trì!" Phải đi xả "lửa" đã!
==
Qua hơn một tháng điều trị, thân thể lão phu nhân đã tốt hơn rất nhiều, không ho không suyễn, khẩu vị cũng rất tốt.
Thủy Linh Lung hầu hạ lão phu nhân ăn một cái bánh bao, lại uống một bát canh, thể xác và tinh thần lão phu nhân khoan khoái nhẹ nhàng, hơi sẵng giọng: "Kẻ khác đều cho ta là ma ốm, tránh còn không kịp, con không sợ lây bệnh của ta à?"
Thủy Linh Lung cười hồn nhiên: "Không đâu ạ, người làm trời nhìn, chăm sóc bà nội là phúc phận con cầu còn không được, ông trời chắc chắn sẽ chỉ thưởng mà không phạt, người xem, không phải lúc con đi dự tiệc rất may mắn sao? Đều là nhờ phúc của người đó!"
"Bé ngốc! Đó là năng lực của con, liên quan gì đến việc hầu hạ lão bà này chứ?" Tuy lời như thế nhưng lão phu nhân vẫn khá vừa lòng với lý do thoái thác, đặt công lao lên đầu bà của Thủy Linh Lung, bà lại nói: "Ta đã chuyển thẻ bài cho Ngọc Phi nương nương rồi, chắc đến chiều là sẽ có người đến đón chúng ta vào cung."
Nhanh thế sao? Có lẽ đó không đơn giản chỉ là đáp tạ đâu.
Ra khỏi Phúc Thọ viện, Chi Phồn thần sắc vội vã đi tới: "Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi."
==
Khi Thủy Linh Lung bước vào Trường Nhạc hiên thì Tần Phương Nghi và Thủy Hàng Ca đã ngồi ngay ngắn ở ghế chính, Thủy Nhị, Thủy Tam, Thủy Tứ, Thủy Ngũ chia nhau ngồi hai bên, các nàng vốn đến thỉnh an cha mẹ, ai biết được còn chưa ăn sáng đã xuất hiện một trò khôi hài như vậy chứ.
Lan di nương dung nhan xinh đẹp quỳ gối ở giữa, khóc lê hoa đái vũ, bộ váy áo màu hồng phấn khiến dáng người yểu điệu của nàng ta hiện ra vô cùng rõ ràng, nàng ta dù khóc cũng quyến rũ động lòng người, quan trọng nhất là, nàng ta cực kỳ giống Đổng Giai Tuyết, Tần Phương Nghi vừa nhìn đã cảm thấy tức!
"Lão gia, phu nhân, nô tỳ thật sự rất sợ, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm phá vỡ quy củ của phủ Thượng Thư, cầu xin được gặp hai người! Mong lão gia và phu nhân làm chủ cho nô tỳ!"
Tần Phương Nghi chỉ ước gì nàng ta bị hại chết, lại ra vẻ sầu lo nói: "Lan di nương, ngươi sợ cái gì? Nói rõ ra."
Lan di nương khịt khịt mũi, mắt sáng như đuốc nói: "Có người muốn hãm hại nô tỳ! Xin lão gia và phu nhân minh xét!"
Tần Phương Nghi lại nói: "Hãm hại ngươi? Lan di nương, ngươi vừa vào phủ, mọi người còn chưa biết rõ ngươi, sao có thể hãm hại ngươi được?"
Lan di nương chỉ vào Thủy Linh Lung vừa bước vào, tức giận bất bình nói: "Chính là Đại tiểu thư! Nàng muốn hãm hại nô tỳ!"
Mọi người đều ngẩn ra, Thủy Linh Lung cũng kinh ngạc: "Lan di nương, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung, tại sao ta lại hãm hại ngươi? Ta còn chưa gặp ngươi mà!"
Lan di nương lấy ra một cái hộp gấm, mở ra rồi hỏi: "Xin hỏi Đại tiểu thư, đây có phải lễ vật ngài cho nô tỳ không?"
Thủy Linh Lung cũng không phủ nhận: "Sau tiệc thưởng mai ta nhận được rất nhiều lễ vật nên đã chia ra tặng cho mọi người, vòng ngọc này là ta phái người đưa đi."
"Tốt lắm!" Lan di nương nhìn về phía Thủy Hàng Ca, kéo tay áo, lộ ra cổ tay sưng tấy, "Lão gia người xem, nô tỳ đeo chiếc vòng tay kia liền biến thành thế này! Nô tỳ cũng sợ Đại tiểu thư bị oan, tối hôm qua liền để nhũ mẫu đeo vào, người xem!"
Nhũ mẫu Điền ma ma quỳ trên mặt đất, kéo tay áo, cánh tay cũng sưng đỏ một mảng. Như vậy, chiếc vòng tay này rõ ràng có vấn đề!
Thủy Hàng Ca nhíu mày.
Thủy Linh Nguyệt chăm chú nhìn qua, cả người liền ngây dại, vòng tay nàng ta cho Thủy Linh Lung tại sao lại bị chuyển sang cho Lan di nương? Nàng ta định làm hỏng da của Thủy Linh Lung, như vậy cũng coi như mặt mày hốc hác, dù sao phủ Thượng Thư cũng không thể gả một thứ nữ xấu xí vào phủ Trấn Bắc Vương được, như vậy nàng ta có thể thay thế Thủy Linh Lung... Là Thủy Linh Lung nhìn thấu kế hoạch của nàng ta hay tất cả chỉ là trùng hợp?
Nhưng thế nào cũng được, dù âm mưu có bại lộ thì nàng ta vẫn là người có lợi nhất, còn chuyện Lan di nương tố cáo Thủy Linh Lung, sau đó Thủy Linh Lung tố cáo nàng ta cũng không sao, bởi vì ——
Thủy Linh Lung trừng lớn mắt: "Lan di nương, vòng tay này đúng là ta tặng cho ngươi, nhưng ban đầu là Tứ muội muội tặng cho ta, ta thấy kiểu dáng của nó mới mẻ độc đáo liền nhịn đau đưa cho ngươi, có điều ta không hề động chân động tay vào! Ta đâu có ngốc? Động tay động chân vào đồ mình tặng chẳng phải là tự bôi nhọ mình sao? Huống hồ, ngươi và ta không hề có xung đột gì, tại sao ta phải hại ngươi?"
Lông mày của Thủy Hàng Ca hơi giãn ra, Linh Lung quả thật không có lý do hãm hại Lan di nương.
Lan di nương ở nổi nóng, đâu thèm để ý đến những lời nàng nói, nàng ta trả lời một cách mỉa mai: "Ngài nói vòng tay này là Tứ tiểu thư đưa, Tứ tiểu thư là cháu ngoại của nô tỳ, sao có thể hãm hại nô tỳ được? Hơn nữa, Tứ tiểu thư lại không biết ngươi sẽ tặng vòng tay cho ai, là ngươi! Ngươi muốn hại ta, sau đó giá họa cho Tứ tiểu thư, châm ngòi quan hệ giữa ta và Tứ tiểu thư phải không?"
Cuối cùng, nàng ta tức giận đến nỗi xưng hô cũng sửa lại.
Đúng là buồn ngủ đưa gối đầu! Trong lòng Thủy Linh Nguyệt nở hoa, ngoài mặt lại cực kỳ uất ức: "Cha, mẹ, vòng tay kia cũng không phải của con! Là lần trước Nhị tỷ tỷ cho con, bảo con đưa cho Đại tỷ tỷ!"
Cái gì? Thủy Linh Khê? Lần này, ngay cả Thủy Linh Lung cũng bất ngờ
Thật ra giữa đường hắn đã suy nghĩ cẩn thận, Thủy Linh Lung chắc sẽ không sao, vốn nên quay lại phủ nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn vẫn đến.
Nếu đã đến thì cũng phải nhìn xem một chút, đây là vị hôn thê của hắn, hắn quan tâm nàng là lẽ đương nhiên, Gia Cát Ngọc tự an ủi bản thân như vậy.
Thế là hắn đi đến bên giường, đẩy màn lụa ra, mùi thơm xử nữ nhàn nhạt như có như không tràn vào hốc mũi khiến người ta nhớ tới loài linh lan đẹp đẽ, vừa mờ mịt u nhã, vừa cao quý hợp lòng người, không dễ dàng tiếp cận.
Càng không dễ dàng tiếp cận, hắn càng muốn tiếp cận.
Hắn cúi người, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Linh Lung dần phóng đại trong mắt hắn, hắn luôn chán ghét nữ nhân xinh đẹp, bộ dạng nàng bình thường vừa khéo lọt vào mắt hắn.
Hai hai người càng ngày càng gần, tim hắn đập cũng càng lúc càng nhanh.
Ngay tại lúc mặt hai người sắp chạm sau thì Thủy Linh Lung đột nhiên trợn mắt, Gia Cát Ngọc cả kinh run lên, một giây thất thần liền bị Thủy Linh Lung hung dữ đạp cho một phát, cả bụng đau sót.
"Ngươi... Nha đầu thối! Đúng là chó cắn Lã Động Tân [1], không nhận thấy lòng tốt của người khác!" Không phải hắn lo lắng nên mới nóng lòng chạy tới ư, vậy mà nàng còn đá hắn!
[1] Chó cắn Lã Động Tân: Người đời sau dùng tích "chó cắn Lã Động Tân" này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.
Thủy Linh Lung phóng khoáng ngồi thẳng người, lạnh lùng nói: "Lữ Động Tân, lòng tốt? Ta thấy ngươi là đồ sắc tâm, mỡ mông heo vô sỉ, nửa đêm không ngủ được chạy tới đây khinh bạc ta thì có, Gia Cát Ngọc, ta đúng là nhìn nhầm ngươi!"
Khinh... Khinh bạc? Nha đầu thối này lại dám dùng từ đó vũ nhục hắn! Hắn muốn khinh bạc nàng thì lúc ở trong xe ngựa bị dục hỏa đốt người đã ra tay rồi!
Thủy Linh Lung lạnh lùng liếc hắn, lại nói: "Thế nào? Muốn giết ta cho hả giận? Hay là muốn hiếp ~ dâm?" =.=
"Ngươi..." Gia Cát Ngọc tức điên, thanh danh hắn không tốt nhưng tuyệt đối không liên quan gì đến "Sắc"! Thế mà nàng lại nói hắn muốn —— hiếp ~ dâm? Lời này một nữ hài tử chưa chồng nói còn không e lệ! Vậy hắn đương nhiên cũng không thể yếu thế!
"Thủy Linh Lung, gia nói cho ngươi biết, ngươi gầy thế này, dù có cởi hết đứng trước mặt gia, gia cũng không có chút hứng thú nào đâu!"
"Vậy thì quá tốt! Nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay, thành thân xong thì đừng chạm vào ta! Cửa ở đối diện, cửa sổ ở bên trái, đi thong thả, không tiễn!" Lạnh giọng nói xong, Thủy Linh Lung lại nằm về giường, ầm ĩ một trận cũng quên luôn phải trả vòng tay cho hắn.
"Không chạm thì không chạm! Ngươi tưởng mình là đồ hiếm chắc?" Rời khỏi phủ Thượng Thư, Gia Cát Ngọc ngồi lên chiếc xe ngựa đã được An Bình chuẩn bị tốt.
"Thế tử gia, đi đâu ạ?"
"Hàn trì!" Phải đi xả "lửa" đã!
==
Qua hơn một tháng điều trị, thân thể lão phu nhân đã tốt hơn rất nhiều, không ho không suyễn, khẩu vị cũng rất tốt.
Thủy Linh Lung hầu hạ lão phu nhân ăn một cái bánh bao, lại uống một bát canh, thể xác và tinh thần lão phu nhân khoan khoái nhẹ nhàng, hơi sẵng giọng: "Kẻ khác đều cho ta là ma ốm, tránh còn không kịp, con không sợ lây bệnh của ta à?"
Thủy Linh Lung cười hồn nhiên: "Không đâu ạ, người làm trời nhìn, chăm sóc bà nội là phúc phận con cầu còn không được, ông trời chắc chắn sẽ chỉ thưởng mà không phạt, người xem, không phải lúc con đi dự tiệc rất may mắn sao? Đều là nhờ phúc của người đó!"
"Bé ngốc! Đó là năng lực của con, liên quan gì đến việc hầu hạ lão bà này chứ?" Tuy lời như thế nhưng lão phu nhân vẫn khá vừa lòng với lý do thoái thác, đặt công lao lên đầu bà của Thủy Linh Lung, bà lại nói: "Ta đã chuyển thẻ bài cho Ngọc Phi nương nương rồi, chắc đến chiều là sẽ có người đến đón chúng ta vào cung."
Nhanh thế sao? Có lẽ đó không đơn giản chỉ là đáp tạ đâu.
Ra khỏi Phúc Thọ viện, Chi Phồn thần sắc vội vã đi tới: "Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi."
==
Khi Thủy Linh Lung bước vào Trường Nhạc hiên thì Tần Phương Nghi và Thủy Hàng Ca đã ngồi ngay ngắn ở ghế chính, Thủy Nhị, Thủy Tam, Thủy Tứ, Thủy Ngũ chia nhau ngồi hai bên, các nàng vốn đến thỉnh an cha mẹ, ai biết được còn chưa ăn sáng đã xuất hiện một trò khôi hài như vậy chứ.
Lan di nương dung nhan xinh đẹp quỳ gối ở giữa, khóc lê hoa đái vũ, bộ váy áo màu hồng phấn khiến dáng người yểu điệu của nàng ta hiện ra vô cùng rõ ràng, nàng ta dù khóc cũng quyến rũ động lòng người, quan trọng nhất là, nàng ta cực kỳ giống Đổng Giai Tuyết, Tần Phương Nghi vừa nhìn đã cảm thấy tức!
"Lão gia, phu nhân, nô tỳ thật sự rất sợ, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm phá vỡ quy củ của phủ Thượng Thư, cầu xin được gặp hai người! Mong lão gia và phu nhân làm chủ cho nô tỳ!"
Tần Phương Nghi chỉ ước gì nàng ta bị hại chết, lại ra vẻ sầu lo nói: "Lan di nương, ngươi sợ cái gì? Nói rõ ra."
Lan di nương khịt khịt mũi, mắt sáng như đuốc nói: "Có người muốn hãm hại nô tỳ! Xin lão gia và phu nhân minh xét!"
Tần Phương Nghi lại nói: "Hãm hại ngươi? Lan di nương, ngươi vừa vào phủ, mọi người còn chưa biết rõ ngươi, sao có thể hãm hại ngươi được?"
Lan di nương chỉ vào Thủy Linh Lung vừa bước vào, tức giận bất bình nói: "Chính là Đại tiểu thư! Nàng muốn hãm hại nô tỳ!"
Mọi người đều ngẩn ra, Thủy Linh Lung cũng kinh ngạc: "Lan di nương, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung, tại sao ta lại hãm hại ngươi? Ta còn chưa gặp ngươi mà!"
Lan di nương lấy ra một cái hộp gấm, mở ra rồi hỏi: "Xin hỏi Đại tiểu thư, đây có phải lễ vật ngài cho nô tỳ không?"
Thủy Linh Lung cũng không phủ nhận: "Sau tiệc thưởng mai ta nhận được rất nhiều lễ vật nên đã chia ra tặng cho mọi người, vòng ngọc này là ta phái người đưa đi."
"Tốt lắm!" Lan di nương nhìn về phía Thủy Hàng Ca, kéo tay áo, lộ ra cổ tay sưng tấy, "Lão gia người xem, nô tỳ đeo chiếc vòng tay kia liền biến thành thế này! Nô tỳ cũng sợ Đại tiểu thư bị oan, tối hôm qua liền để nhũ mẫu đeo vào, người xem!"
Nhũ mẫu Điền ma ma quỳ trên mặt đất, kéo tay áo, cánh tay cũng sưng đỏ một mảng. Như vậy, chiếc vòng tay này rõ ràng có vấn đề!
Thủy Hàng Ca nhíu mày.
Thủy Linh Nguyệt chăm chú nhìn qua, cả người liền ngây dại, vòng tay nàng ta cho Thủy Linh Lung tại sao lại bị chuyển sang cho Lan di nương? Nàng ta định làm hỏng da của Thủy Linh Lung, như vậy cũng coi như mặt mày hốc hác, dù sao phủ Thượng Thư cũng không thể gả một thứ nữ xấu xí vào phủ Trấn Bắc Vương được, như vậy nàng ta có thể thay thế Thủy Linh Lung... Là Thủy Linh Lung nhìn thấu kế hoạch của nàng ta hay tất cả chỉ là trùng hợp?
Nhưng thế nào cũng được, dù âm mưu có bại lộ thì nàng ta vẫn là người có lợi nhất, còn chuyện Lan di nương tố cáo Thủy Linh Lung, sau đó Thủy Linh Lung tố cáo nàng ta cũng không sao, bởi vì ——
Thủy Linh Lung trừng lớn mắt: "Lan di nương, vòng tay này đúng là ta tặng cho ngươi, nhưng ban đầu là Tứ muội muội tặng cho ta, ta thấy kiểu dáng của nó mới mẻ độc đáo liền nhịn đau đưa cho ngươi, có điều ta không hề động chân động tay vào! Ta đâu có ngốc? Động tay động chân vào đồ mình tặng chẳng phải là tự bôi nhọ mình sao? Huống hồ, ngươi và ta không hề có xung đột gì, tại sao ta phải hại ngươi?"
Lông mày của Thủy Hàng Ca hơi giãn ra, Linh Lung quả thật không có lý do hãm hại Lan di nương.
Lan di nương ở nổi nóng, đâu thèm để ý đến những lời nàng nói, nàng ta trả lời một cách mỉa mai: "Ngài nói vòng tay này là Tứ tiểu thư đưa, Tứ tiểu thư là cháu ngoại của nô tỳ, sao có thể hãm hại nô tỳ được? Hơn nữa, Tứ tiểu thư lại không biết ngươi sẽ tặng vòng tay cho ai, là ngươi! Ngươi muốn hại ta, sau đó giá họa cho Tứ tiểu thư, châm ngòi quan hệ giữa ta và Tứ tiểu thư phải không?"
Cuối cùng, nàng ta tức giận đến nỗi xưng hô cũng sửa lại.
Đúng là buồn ngủ đưa gối đầu! Trong lòng Thủy Linh Nguyệt nở hoa, ngoài mặt lại cực kỳ uất ức: "Cha, mẹ, vòng tay kia cũng không phải của con! Là lần trước Nhị tỷ tỷ cho con, bảo con đưa cho Đại tỷ tỷ!"
Cái gì? Thủy Linh Khê? Lần này, ngay cả Thủy Linh Lung cũng bất ngờ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.