Chương 7: Ăn Vạ
Dịch Yên Vân
28/11/2024
Vừa nghĩ đến trứng, Tưởng thị càng tức hơn, nhà họ ở thôn Trường Lưu xem như là giàu có, sau vườn có năm sáu con gà mái, đến mùa xuân, mỗi ngày đều có thể nhặt được năm sáu quả trứng, nhưng mà họ đều không nỡ ăn, ngày thường đều dành dụm đem đến chợ huyện bán lấy tiền.
Vậy mà nhà họ Chu nghèo rớt mồng tơi này lại có thể ăn được trứng.
Bà ta chỉ vào quả trứng trong bát, hung dữ nói: "Nhị muội, nhà ngươi lấy đâu ra trứng vịt vậy, có phải ngươi qua nhà ta trộm không?"
Hai nhà chỉ cách nhau một bức tường, là lúc phân gia xây lên, sân của hai nhà liền kề nhau.
Đỗ Vãn Xuân giải thích: "Đại cữu mẫu, đây là trứng vịt nhà con tự nuôi đẻ ra."
Đại cữu mẫu trong lòng có bực tức, lớn tiếng quát nàng: "Ai hỏi ngươi, ta hỏi mẹ ngươi, ngươi đáp cái gì!"
Bà ta rống xong, Chu đại nương nổi giận, bà kéo Đỗ Vãn Xuân ra sau lưng mình, tàn khốc nói: "Tưởng Thu Cúc, con dâu nhà ta không đến phiên tẩu đến dạy dỗ đâu!"
Tưởng thị nheo nheo đôi mắt phượng của mình, miệng nhếch lên cười: "Nó là vãn bối, ta là trưởng bối sao không thể dạy dỗ được."
Chu đại nương cũng chẳng vừa: "Tẩu chớ quên, tẩu và đại huynh cùng ta đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu. Nay để Vãn Xuân gọi tẩu một tiếng đại cữu mẫu là nể mặt đại huynh, tẩu mà còn vô lễ như thế, đừng trách chúng ta lấy gậy khuấy phân đuổi tẩu ra ngoài!"
Tưởng thị thấy bà như thế, sững người một thoáng. Tiểu cô này khi mới từ kinh thành về cùng con thơ, vốn đoan trang như tiểu thư khuê các, nay cũng thô lỗ thế này, xem ra đã đổi thay rồi.
"Ngươi nói vậy, ta cứ không đi đấy thì ngươi làm sao nào!" Bà ta chống nạnh, cố ý ăn vạ.
Chu đại nương quả thực là tức giận không thôi, ngày thường ồn ào quật phá cũng cho qua, hôm nay là ngày đầu tiên Vãn Xuân bước chân vào nhà, bà sao có thể để Vãn Xuân chịu ấm ức như vậy.
Bà càng nghĩ càng tức, xoay người đi đến nhà xí, quả thật cầm ra một cây gậy khuấy phân, hướng về phía Tưởng thị múa may, nói: "Cút! Mau cút cho ta!"
Tưởng thị bị cây gậy khuấy phân bốc mùi kia dọa sợ, vội vàng đứng dậy: "Trần Nguyệt Nga, ngươi mau bỏ xuống!"
Chu đại nương cau mày, xách cây gậy khuấy phân định quăng về phía bà ta.
Tưởng thị sợ hãi không thôi, vội vàng co giò bỏ chạy.
Chu đại nương bám sát phía sau đuổi theo.
Tưởng thị một mạch chạy về phía trước, có lẽ vì quá vội vàng, không cẩn thận vấp phải hòn đá nơi cửa sân ngã nhào.
Một tiếng "bịch" vang lên, khuôn mặt nhơm nhớp dầu mỡ của bà ta cắm thẳng xuống đất bùn.
"Ái chà, mẹ ơi!" Tưởng thị kêu đau.
Chu Thụy Uyên trong nhà cũng bước ra, hắn ngồi trên chiếc ghế có hai bánh xe, chậm rãi tiến về phía này.
Chu đại nương thấy vậy, lập tức cất cây gậy khuấy phân, sải bước đi vào nhà xí.
Chu Thụy Uyên thấy Chu đại nương đã đi, lạnh lùng liếc mắt ra hiệu với Chu Chiêu.
Chu Chiêu lập tức hiểu ý, chạy vội vào nhà lấy mấy vỏ trứng vịt vỡ trong bếp ra.
Bên này, Tưởng thị vừa mới bò dậy khỏi mặt đất, rời khỏi sân.
Chu Chiêu tay cầm vỏ trứng đuổi theo: "Đại cữu mẫu!"
Tưởng thị nghe tiếng, quay đầu nhìn lại.
Chu Chiêu thẳng tay ném vỏ trứng vào mặt bà ta: "Đại cữu mẫu, người xem cho rõ! Đây là trứng gà hay trứng vịt!"
Vỏ trứng màu xanh lục còn dính nhớp đập vào mặt đau điếng, Tưởng thị kêu "ối" một tiếng, mắng Chu Chiêu: "Tiểu tử điếc này, muốn chết à!"
Chu Chiêu đứng yên tại chỗ, thiếu niên nhỏ tuổi kiêu hãnh cười nói: "Đại cữu mẫu, đừng gọi ta là người điếc nữa, tai ta đã khỏi rồi!"
Tưởng thị kinh ngạc, sững sờ hồi lâu, cuối cùng tức giận vô cùng, vừa dậm chân vừa về nhà.
Đỗ Vãn Xuân nhìn từ xa, không nhịn được cười thành tiếng.
Tiếng cười khúc khích, như chuông gió tháng Chín, vô cùng êm tai.
Trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo, dường như trong khoảnh khắc mọi thứ đều khác đi.
Chu Thụy Uyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đỗ Vãn Xuân, hồi lâu sau hỏi nàng: "Nàng tên Đỗ Vãn Xuân?"
Đỗ Vãn Xuân cúi đầu nhìn hắn cười nói: "Phải."
Chu Thụy Uyên nhìn về hướng Tưởng thị vừa đi, chậm rãi nói: "Vãn Xuân, sau này nếu có ai bắt nạt nàng, nàng cứ đến sau lưng ta."
Hắn đưa tay thon dài trắng nõn khẽ gõ gõ vào chân mình, tiếp tục nói: "Dù ta không đứng dậy được, cũng có thể bảo vệ nàng."
Giọng nói Chu Thụy Uyên rất êm tai, trầm ổn, lại toát lên vẻ nho nhã.
Nhờ ánh nắng chiếu vào từ ngoài cửa, Đỗ Vãn Xuân mới nhận ra, Chu Thụy Uyên có khung xương to lớn, vai rộng eo thon, tuy ngồi trên ghế có vẻ ốm yếu.
Nhưng nếu hắn có thể đứng dậy, hẳn sẽ rất cao lớn.
Đỗ Vãn Xuân cười gật đầu: "Ta biết rồi, tướng công."
Tiếng "tướng công" này khiến tim Chu Thụy Uyên đập nhanh hơn, vành tai không biết từ lúc nào đã đỏ ửng.
Đỗ Vãn Xuân đẩy xe lăn của hắn, nói: "Đi thôi tướng công, chúng ta vào ăn cơm trước."
"Ừm." Chu Thụy Uyên khẽ đáp.
Rõ ràng là một cuộc hôn nhân mà hắn đã đồng ý từ trước, nhưng chỉ sau lần gặp mặt này, hắn đột nhiên quyết tâm phải khỏe lại.
Nàng nói nàng là kẻ ngốc, không chê hắn tàn tật.
Nhưng nàng không ngốc, hắn cũng không thể cứ mãi tàn tật như vậy.
Chu Thụy Uyên, người đã bị mài mòn ý chí từ ba năm trước, dường như từ khoảnh khắc này, lại có được sự kiêu hãnh như xưa, hắn không thể thua kém cô nương nhỏ bé trước mặt này.
Vậy mà nhà họ Chu nghèo rớt mồng tơi này lại có thể ăn được trứng.
Bà ta chỉ vào quả trứng trong bát, hung dữ nói: "Nhị muội, nhà ngươi lấy đâu ra trứng vịt vậy, có phải ngươi qua nhà ta trộm không?"
Hai nhà chỉ cách nhau một bức tường, là lúc phân gia xây lên, sân của hai nhà liền kề nhau.
Đỗ Vãn Xuân giải thích: "Đại cữu mẫu, đây là trứng vịt nhà con tự nuôi đẻ ra."
Đại cữu mẫu trong lòng có bực tức, lớn tiếng quát nàng: "Ai hỏi ngươi, ta hỏi mẹ ngươi, ngươi đáp cái gì!"
Bà ta rống xong, Chu đại nương nổi giận, bà kéo Đỗ Vãn Xuân ra sau lưng mình, tàn khốc nói: "Tưởng Thu Cúc, con dâu nhà ta không đến phiên tẩu đến dạy dỗ đâu!"
Tưởng thị nheo nheo đôi mắt phượng của mình, miệng nhếch lên cười: "Nó là vãn bối, ta là trưởng bối sao không thể dạy dỗ được."
Chu đại nương cũng chẳng vừa: "Tẩu chớ quên, tẩu và đại huynh cùng ta đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu. Nay để Vãn Xuân gọi tẩu một tiếng đại cữu mẫu là nể mặt đại huynh, tẩu mà còn vô lễ như thế, đừng trách chúng ta lấy gậy khuấy phân đuổi tẩu ra ngoài!"
Tưởng thị thấy bà như thế, sững người một thoáng. Tiểu cô này khi mới từ kinh thành về cùng con thơ, vốn đoan trang như tiểu thư khuê các, nay cũng thô lỗ thế này, xem ra đã đổi thay rồi.
"Ngươi nói vậy, ta cứ không đi đấy thì ngươi làm sao nào!" Bà ta chống nạnh, cố ý ăn vạ.
Chu đại nương quả thực là tức giận không thôi, ngày thường ồn ào quật phá cũng cho qua, hôm nay là ngày đầu tiên Vãn Xuân bước chân vào nhà, bà sao có thể để Vãn Xuân chịu ấm ức như vậy.
Bà càng nghĩ càng tức, xoay người đi đến nhà xí, quả thật cầm ra một cây gậy khuấy phân, hướng về phía Tưởng thị múa may, nói: "Cút! Mau cút cho ta!"
Tưởng thị bị cây gậy khuấy phân bốc mùi kia dọa sợ, vội vàng đứng dậy: "Trần Nguyệt Nga, ngươi mau bỏ xuống!"
Chu đại nương cau mày, xách cây gậy khuấy phân định quăng về phía bà ta.
Tưởng thị sợ hãi không thôi, vội vàng co giò bỏ chạy.
Chu đại nương bám sát phía sau đuổi theo.
Tưởng thị một mạch chạy về phía trước, có lẽ vì quá vội vàng, không cẩn thận vấp phải hòn đá nơi cửa sân ngã nhào.
Một tiếng "bịch" vang lên, khuôn mặt nhơm nhớp dầu mỡ của bà ta cắm thẳng xuống đất bùn.
"Ái chà, mẹ ơi!" Tưởng thị kêu đau.
Chu Thụy Uyên trong nhà cũng bước ra, hắn ngồi trên chiếc ghế có hai bánh xe, chậm rãi tiến về phía này.
Chu đại nương thấy vậy, lập tức cất cây gậy khuấy phân, sải bước đi vào nhà xí.
Chu Thụy Uyên thấy Chu đại nương đã đi, lạnh lùng liếc mắt ra hiệu với Chu Chiêu.
Chu Chiêu lập tức hiểu ý, chạy vội vào nhà lấy mấy vỏ trứng vịt vỡ trong bếp ra.
Bên này, Tưởng thị vừa mới bò dậy khỏi mặt đất, rời khỏi sân.
Chu Chiêu tay cầm vỏ trứng đuổi theo: "Đại cữu mẫu!"
Tưởng thị nghe tiếng, quay đầu nhìn lại.
Chu Chiêu thẳng tay ném vỏ trứng vào mặt bà ta: "Đại cữu mẫu, người xem cho rõ! Đây là trứng gà hay trứng vịt!"
Vỏ trứng màu xanh lục còn dính nhớp đập vào mặt đau điếng, Tưởng thị kêu "ối" một tiếng, mắng Chu Chiêu: "Tiểu tử điếc này, muốn chết à!"
Chu Chiêu đứng yên tại chỗ, thiếu niên nhỏ tuổi kiêu hãnh cười nói: "Đại cữu mẫu, đừng gọi ta là người điếc nữa, tai ta đã khỏi rồi!"
Tưởng thị kinh ngạc, sững sờ hồi lâu, cuối cùng tức giận vô cùng, vừa dậm chân vừa về nhà.
Đỗ Vãn Xuân nhìn từ xa, không nhịn được cười thành tiếng.
Tiếng cười khúc khích, như chuông gió tháng Chín, vô cùng êm tai.
Trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo, dường như trong khoảnh khắc mọi thứ đều khác đi.
Chu Thụy Uyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đỗ Vãn Xuân, hồi lâu sau hỏi nàng: "Nàng tên Đỗ Vãn Xuân?"
Đỗ Vãn Xuân cúi đầu nhìn hắn cười nói: "Phải."
Chu Thụy Uyên nhìn về hướng Tưởng thị vừa đi, chậm rãi nói: "Vãn Xuân, sau này nếu có ai bắt nạt nàng, nàng cứ đến sau lưng ta."
Hắn đưa tay thon dài trắng nõn khẽ gõ gõ vào chân mình, tiếp tục nói: "Dù ta không đứng dậy được, cũng có thể bảo vệ nàng."
Giọng nói Chu Thụy Uyên rất êm tai, trầm ổn, lại toát lên vẻ nho nhã.
Nhờ ánh nắng chiếu vào từ ngoài cửa, Đỗ Vãn Xuân mới nhận ra, Chu Thụy Uyên có khung xương to lớn, vai rộng eo thon, tuy ngồi trên ghế có vẻ ốm yếu.
Nhưng nếu hắn có thể đứng dậy, hẳn sẽ rất cao lớn.
Đỗ Vãn Xuân cười gật đầu: "Ta biết rồi, tướng công."
Tiếng "tướng công" này khiến tim Chu Thụy Uyên đập nhanh hơn, vành tai không biết từ lúc nào đã đỏ ửng.
Đỗ Vãn Xuân đẩy xe lăn của hắn, nói: "Đi thôi tướng công, chúng ta vào ăn cơm trước."
"Ừm." Chu Thụy Uyên khẽ đáp.
Rõ ràng là một cuộc hôn nhân mà hắn đã đồng ý từ trước, nhưng chỉ sau lần gặp mặt này, hắn đột nhiên quyết tâm phải khỏe lại.
Nàng nói nàng là kẻ ngốc, không chê hắn tàn tật.
Nhưng nàng không ngốc, hắn cũng không thể cứ mãi tàn tật như vậy.
Chu Thụy Uyên, người đã bị mài mòn ý chí từ ba năm trước, dường như từ khoảnh khắc này, lại có được sự kiêu hãnh như xưa, hắn không thể thua kém cô nương nhỏ bé trước mặt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.