Chương 21: Có Gạo Có Dầu
Dịch Yên Vân
28/11/2024
Đang lúc Đỗ Vãn Xuân hoang mang không thôi, bỗng có một con chim từ trên trời đêm bay tới.
Con ngựa đang chạy bị con chim nhỏ này làm giật mình, nó hí vang một tiếng, điên cuồng lao về phía trước.
Đỗ Vãn Xuân trong xe ngựa lắc lư, đầu óc choáng váng: "Chuyện gì vậy? Tướng công!"
"Ngựa giật mình rồi." Chu Thụy Uyên chau mày, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ, nét mặt trầm xuống, tay nắm chặt dây cương ghìm ngựa lại.
Con ngựa vẫn cứ lao về phía trước, nhưng dưới sức ghìm cương của Chu Thụy Uyên, tốc độ đã chậm hơn nhiều so với lúc nãy.
Chu Thụy Uyên tiếp tục ghìm cương, đôi chân vô lực khiến hắn càng lúc càng khó khăn.
Mắt thấy chiếc xe ngựa sắp lao vào gốc cây lớn phía trước.
Chu Thụy Uyên chau mày, hai tay lại nắm chặt dây cương kéo mạnh một cái.
Con ngựa cuối cùng cũng bị hắn đổi hướng, cùng lúc đó, hắn bỗng cảm thấy một chân có lại sức lực.
Niềm vui bất ngờ khiến Chu Thụy Uyên như khôi phục lại khí thế oai phong năm nào, hắn mượn lực eo, một chân đạp lên yên ngựa, sau đó hai tay nắm chặt dây cương ghìm ngựa lại. Con ngựa hí vang một tiếng, cuối cùng cũng chịu khuất phục, dừng lại dưới sự điều khiển của Chu Thụy Uyên.
Đỗ Vãn Xuân nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc, nàng bám chặt thành xe, vui mừng nhìn Chu Thụy Uyên, hỏi: "Tướng công, chân huynh...?"
Chu Thụy Uyên không trả lời ngay, hắn cưỡi ngựa, vẻ mặt lo lắng quay đầu nhìn về phía Đỗ Vãn Xuân: “Nàng không sao chứ? Có bị hoảng sợ không?"
Đỗ Vãn Xuân vịn vào xe ngựa, lắc đầu nói: "Ta không sao, chỉ là chân của huynh..."
Nói xong, nàng nhìn xuống chân hắn.
Chu Thụy Uyên ngồi trên lưng ngựa, hai tay nắm chặt dây cương, cố gắng cử động cái chân đã có hơi sức lực: “Hình như có thể cử động được rồi."
Đỗ Vãn Xuân nhìn cái chân khẽ động đậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, bất giác đôi mắt có hơi ướt át, nàng mở to đôi mắt ngấn lệ, mỉm cười đáp: "Thật tốt quá, huynh, chân của huynh cuối cùng cũng có thể cử động được rồi!"
Trên mặt Chu Thụy Uyên cũng tràn đầy vui mừng, hắn nhướng mày kiếm, lưng thẳng tắp, ngồi trên lưng ngựa mặc cho gió đêm thổi tung mái tóc dài hai bên thái dương.
Ánh trăng bạc đổ xuống, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, càng tôn lên vẻ oai phong khác thường, nhìn từ xa giống như một công tử thế gia phong độ, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Đỗ Vãn Xuân ngồi trong xe ngựa, nhìn bóng lưng hắn có hơi ngẩn ngơ, trên mặt bất giác nở nụ cười an ủi, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng càng thêm rực rỡ.
Hai người tăng tốc độ trên đường trở về nhà.
Chu đại nương nghe nói chân Chu Thụy Uyên đã cử động được thì tay đang múc cơm run lên, suýt chút nữa làm rơi cả bát cơm trong tay.
Chu Chiêu vội vàng đỡ lấy bát cơm, lớn tiếng gọi bà: "Mẹ, cơm!"
Chu đại nương giật mình tỉnh lại, vội vàng ném muỗng cơm trong tay vào nồi, xoay người nhìn ra ngoài cửa, bà nhìn thấy Chu Thụy Uyên được Đỗ Vãn Xuân dìu vào, không kìm được bật khóc.
"Thụy Uyên, chân con thật sự có thể đứng lên rồi sao?!"
Đỗ Vãn Xuân vén vạt áo của Chu Thụy Uyên, để lộ ra một bên chân hắn đang cố gắng đứng vững, đáp: "Mẹ, huynh ấy hiện tại vẫn chưa thể đứng lên hoàn toàn, chỉ có thể dùng một chân chống đỡ một lúc."
Lúc nãy hai người vừa về đến nhà xuống xe ngựa, nàng liền để Chu Thụy Uyên thử đứng dậy, không ngờ chân còn lại cũng có sức lực, thử một cái liền có thể đứng lên được.
Tuy nhiên, vì đã lâu không đi lại, hắn không thể đứng lâu được.
Chu đại nương vội vàng cùng nàng dìu Chu Thụy Uyên ngồi xuống ghế, vừa lau nước mắt vừa nói: "Không sao, hiện tại có thể đứng lên được, chứng tỏ sau này nhất định có thể đứng lên như trước, chúng ta có thể từ từ luyện tập."
Đỗ Vãn Xuân gật đầu: “Mẹ nói đúng, tướng công, sau này ta sẽ cùng huynh luyện tập."
Trên mặt Chu Thụy Uyên đầy vẻ ngơ ngác, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn từ trong niềm vui sướng có thể đi lại, nghe được lời của Đỗ Vãn Xuân, hắn dịu dàng nhìn nàng, cảm kích nói: "Làm khổ nương tử rồi."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng là "nương tử".
Đỗ Vãn Xuân nghe xong trong lòng vô cùng vui vẻ, lúc này nàng liền nhớ tới gạo trên xe ngựa, đứng dậy nói với Chu đại nương: "Mẹ, hôm nay chúng con bán củ cải, kiếm được một trăm hai mươi văn, chúng con đã dùng số tiền đồng đó mua mười cân gạo và một cân dầu về rồi."
Chu đại nương ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe ngựa, kinh ngạc nói: "Củ cải có thể bán được nhiều tiền đồng như vậy sao?"
Đỗ Vãn Xuân mỉm cười gật đầu: "Hôm nay may mắn, Hà đại nương thích ăn củ cải nhà chúng ta, bà ấy đã tự mình bỏ ra một nửa số tiền đồng để mua hết số củ cải còn lại nhà mình."
Đã lâu rồi Chu đại nương không được nhìn thấy nhiều gạo và dầu như vậy, cộng thêm chuyện vừa rồi của Chu Thụy Uyên, lúc này bà kích động đến mức chân tay bủn rủn.
Bà vừa đi ra ngoài vừa gọi Chu Chiêu: "Chiêu nhi, đi, cùng mẹ ra ngoài khiêng gạo và dầu vào!"
Con ngựa đang chạy bị con chim nhỏ này làm giật mình, nó hí vang một tiếng, điên cuồng lao về phía trước.
Đỗ Vãn Xuân trong xe ngựa lắc lư, đầu óc choáng váng: "Chuyện gì vậy? Tướng công!"
"Ngựa giật mình rồi." Chu Thụy Uyên chau mày, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ, nét mặt trầm xuống, tay nắm chặt dây cương ghìm ngựa lại.
Con ngựa vẫn cứ lao về phía trước, nhưng dưới sức ghìm cương của Chu Thụy Uyên, tốc độ đã chậm hơn nhiều so với lúc nãy.
Chu Thụy Uyên tiếp tục ghìm cương, đôi chân vô lực khiến hắn càng lúc càng khó khăn.
Mắt thấy chiếc xe ngựa sắp lao vào gốc cây lớn phía trước.
Chu Thụy Uyên chau mày, hai tay lại nắm chặt dây cương kéo mạnh một cái.
Con ngựa cuối cùng cũng bị hắn đổi hướng, cùng lúc đó, hắn bỗng cảm thấy một chân có lại sức lực.
Niềm vui bất ngờ khiến Chu Thụy Uyên như khôi phục lại khí thế oai phong năm nào, hắn mượn lực eo, một chân đạp lên yên ngựa, sau đó hai tay nắm chặt dây cương ghìm ngựa lại. Con ngựa hí vang một tiếng, cuối cùng cũng chịu khuất phục, dừng lại dưới sự điều khiển của Chu Thụy Uyên.
Đỗ Vãn Xuân nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc, nàng bám chặt thành xe, vui mừng nhìn Chu Thụy Uyên, hỏi: "Tướng công, chân huynh...?"
Chu Thụy Uyên không trả lời ngay, hắn cưỡi ngựa, vẻ mặt lo lắng quay đầu nhìn về phía Đỗ Vãn Xuân: “Nàng không sao chứ? Có bị hoảng sợ không?"
Đỗ Vãn Xuân vịn vào xe ngựa, lắc đầu nói: "Ta không sao, chỉ là chân của huynh..."
Nói xong, nàng nhìn xuống chân hắn.
Chu Thụy Uyên ngồi trên lưng ngựa, hai tay nắm chặt dây cương, cố gắng cử động cái chân đã có hơi sức lực: “Hình như có thể cử động được rồi."
Đỗ Vãn Xuân nhìn cái chân khẽ động đậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, bất giác đôi mắt có hơi ướt át, nàng mở to đôi mắt ngấn lệ, mỉm cười đáp: "Thật tốt quá, huynh, chân của huynh cuối cùng cũng có thể cử động được rồi!"
Trên mặt Chu Thụy Uyên cũng tràn đầy vui mừng, hắn nhướng mày kiếm, lưng thẳng tắp, ngồi trên lưng ngựa mặc cho gió đêm thổi tung mái tóc dài hai bên thái dương.
Ánh trăng bạc đổ xuống, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, càng tôn lên vẻ oai phong khác thường, nhìn từ xa giống như một công tử thế gia phong độ, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Đỗ Vãn Xuân ngồi trong xe ngựa, nhìn bóng lưng hắn có hơi ngẩn ngơ, trên mặt bất giác nở nụ cười an ủi, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng càng thêm rực rỡ.
Hai người tăng tốc độ trên đường trở về nhà.
Chu đại nương nghe nói chân Chu Thụy Uyên đã cử động được thì tay đang múc cơm run lên, suýt chút nữa làm rơi cả bát cơm trong tay.
Chu Chiêu vội vàng đỡ lấy bát cơm, lớn tiếng gọi bà: "Mẹ, cơm!"
Chu đại nương giật mình tỉnh lại, vội vàng ném muỗng cơm trong tay vào nồi, xoay người nhìn ra ngoài cửa, bà nhìn thấy Chu Thụy Uyên được Đỗ Vãn Xuân dìu vào, không kìm được bật khóc.
"Thụy Uyên, chân con thật sự có thể đứng lên rồi sao?!"
Đỗ Vãn Xuân vén vạt áo của Chu Thụy Uyên, để lộ ra một bên chân hắn đang cố gắng đứng vững, đáp: "Mẹ, huynh ấy hiện tại vẫn chưa thể đứng lên hoàn toàn, chỉ có thể dùng một chân chống đỡ một lúc."
Lúc nãy hai người vừa về đến nhà xuống xe ngựa, nàng liền để Chu Thụy Uyên thử đứng dậy, không ngờ chân còn lại cũng có sức lực, thử một cái liền có thể đứng lên được.
Tuy nhiên, vì đã lâu không đi lại, hắn không thể đứng lâu được.
Chu đại nương vội vàng cùng nàng dìu Chu Thụy Uyên ngồi xuống ghế, vừa lau nước mắt vừa nói: "Không sao, hiện tại có thể đứng lên được, chứng tỏ sau này nhất định có thể đứng lên như trước, chúng ta có thể từ từ luyện tập."
Đỗ Vãn Xuân gật đầu: “Mẹ nói đúng, tướng công, sau này ta sẽ cùng huynh luyện tập."
Trên mặt Chu Thụy Uyên đầy vẻ ngơ ngác, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn từ trong niềm vui sướng có thể đi lại, nghe được lời của Đỗ Vãn Xuân, hắn dịu dàng nhìn nàng, cảm kích nói: "Làm khổ nương tử rồi."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng là "nương tử".
Đỗ Vãn Xuân nghe xong trong lòng vô cùng vui vẻ, lúc này nàng liền nhớ tới gạo trên xe ngựa, đứng dậy nói với Chu đại nương: "Mẹ, hôm nay chúng con bán củ cải, kiếm được một trăm hai mươi văn, chúng con đã dùng số tiền đồng đó mua mười cân gạo và một cân dầu về rồi."
Chu đại nương ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe ngựa, kinh ngạc nói: "Củ cải có thể bán được nhiều tiền đồng như vậy sao?"
Đỗ Vãn Xuân mỉm cười gật đầu: "Hôm nay may mắn, Hà đại nương thích ăn củ cải nhà chúng ta, bà ấy đã tự mình bỏ ra một nửa số tiền đồng để mua hết số củ cải còn lại nhà mình."
Đã lâu rồi Chu đại nương không được nhìn thấy nhiều gạo và dầu như vậy, cộng thêm chuyện vừa rồi của Chu Thụy Uyên, lúc này bà kích động đến mức chân tay bủn rủn.
Bà vừa đi ra ngoài vừa gọi Chu Chiêu: "Chiêu nhi, đi, cùng mẹ ra ngoài khiêng gạo và dầu vào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.