Chương 4: Đừng Ghét Bỏ Ta
Dịch Yên Vân
27/11/2024
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Chu Thụy Uyên khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Vãn Xuân, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo một tia lạnh lùng, đánh giá nàng hồi lâu sau, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Hắn buông quyển sách trên tay xuống: "Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, con và tân nương tử có lời muốn nói."
Chu đại nương nghe vậy, nhíu mày, bà biết Chu Thụy Uyên không hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Cũng không phải là chê đứa nhỏ này ngốc nghếch, mà là lo lắng bản thân sẽ làm lỡ dở con gái người ta.
Bà nghiêm mặt nói: "Ừm, vậy mẹ đi nấu cơm cho hai đứa, hai đứa trò chuyện cho kỹ nhé."
"Vâng." Chu Thụy Uyên khẽ đáp.
Chu đại nương vén rèm bước ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Đỗ Vãn Xuân và Chu Thụy Uyên, theo phong tục cưới hỏi của nhà nông bình thường, lẽ ra bây giờ hai người họ phải bái đường ở nhà trước mới đúng.
Đỗ Vãn Xuân cảm thấy hơi ngại ngùng, hai má ửng hồng, nhất thời luống cuống tay chân không biết làm sao.
Chu Thụy Uyên nhẹ nhàng gọi nàng: "Nàng lại gần đây một chút."
Đỗ Vãn Xuân khựng người, tuy tiến lên vài bước nhưng vẫn len lén đánh giá hắn.
Nam nhân ngồi trên ghế không thể cử động trước mắt mặc một chiếc trường sam màu trắng xám, làn da trắng trẻo, khí chất phi phàm, cho dù trong tình cảnh sa sút nghèo túng này cũng không giấu nổi vẻ cao quý.
Tim Đỗ Vãn Xuân đập thình thịch, nàng bỗng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Chu Thụy Uyên vào mấy năm trước.
Lúc đó nàng còn ngây dại, bị Lưu thị bỏ đói cả ngày, bụng đói cồn cào, nàng bèn chân đất men theo bờ ruộng một mình đi tìm Đỗ Đại Giang.
Đi một mạch mà không thấy bóng dáng Đỗ Đại Giang đâu, cuối cùng bị một chiếc xe ngựa chặn lại ở đầu thôn.
Là một phu nhân quý phái đang hỏi đường, trên mặt họ đều có vết thương, hình như đang chạy nạn.
Nàng ngây ngô, người ta hỏi mười câu nàng cũng không trả lời được một câu, cuối cùng đói quá nằm lăn ra đất.
Lúc này, một thiếu niên vén rèm xe lộ ra gương mặt tuấn tú tiều tụy, đưa tay ném cho nàng một cái bánh bao.
Trên bánh bao dính máu, lúc đó nàng không hiểu chuyện, chỉ biết há to miệng ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn hắn cười ngây ngô.
Đỗ Vãn Xuân nhớ lại đoạn này bỗng nhớ tới một chuyện, lúc đó chân thiếu niên hình như toàn là máu, chắc là bị thương vào lúc đó.
Trong lòng nàng không khỏi xót xa.
Tướng công tốt như vậy, sao lại bị tàn phế chứ?
Lúc này, Chu Thụy Uyên đột nhiên lên tiếng: "Cô nương, chuyện hôn sự này nàng đừng để ý, mẫu thân ta xuất phát từ hảo tâm mới nhờ bà mối Liễu đến mai mối, nếu nàng không bằng lòng, chúng ta xem như nhận nàng làm nghĩa muội, sau này sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự tốt."
Đối với lời nói của hắn, Đỗ Vãn Xuân không hề bất ngờ, hôm nay bà mối đã đến rồi, Chu Thụy Uyên cũng không ra bái đường cùng nàng, chắc hẳn đã có dự tính khác, nàng chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, cầm lấy quyển sách hắn đang xem, mỉm cười nói:
"Ta đã bước vào cửa nhà huynh, chính là con dâu nhà họ Chu, mọi người không chê ta ngốc, ta tự nhiên cũng sẽ không chê huynh tàn phế, hai người chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, trời sinh một đôi."
Nàng vừa nói, đôi mắt cong cong, khoé môi hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Chu Thụy Uyên ngạc nhiên trước lời nói của nàng, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ lanh lợi, hoạt bát trước mặt, có chút ngẩn ngơ.
Đỗ Vãn Xuân cúi đầu nhìn quyển sách trên tay hắn, là một quyển sách không mấy phổ biến, nàng lật xem qua rồi tiếp tục nói: "Chỉ là sau này còn cần phu quân chiếu cố nhiều hơn, ta ngang bướng, tùy hứng, dám làm càn... Huynh đừng chê ta..."
Nàng nói từng chữ rõ ràng, lời lẽ sắc bén, Chu Thụy Uyên từ từ thu lại vẻ ngạc nhiên, chậm rãi cầm lấy quyển sách trong tay nàng: “Cô nương, nàng không ngốc?"
Đỗ Vãn Xuân không phải là kiểu người gặp nam nhân là thẹn thùng, lời đã nói ra rồi, tự nhiên cũng không câu nệ, thân hình nhỏ nhắn dựa vào cạnh bàn của hắn, chống cằm, đôi mắt tròn xoe cười nói:
"Không, ta ngốc, cả huyện đều nói ta ngốc, vậy ta chính là kẻ ngốc."
Chu Thụy Uyên nhìn thẳng vào mắt nàng, ngẩn người nhìn nàng, nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào.
Dù sao hắn cũng mới mười bảy mười tám tuổi, chưa từng thân cận với nữ tử nào, Đỗ Vãn Xuân đến gần hắn như vậy, hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết từ mái tóc nàng, trái tim vốn dĩ tĩnh lặng như nước chết bỗng chốc cuộn trào, đập thình thịch.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người gọi: "Mẹ, mau ra vườn sau!"
Là giọng của Chu Chiêu.
Đỗ Vãn Xuân vội vàng đứng dậy, vén rèm cửa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy Chu đại nương tay cầm cái xẻng còn chưa kịp bỏ xuống, vội vàng đi về phía vườn sau: “Chiêu nhi, sao vậy?"
Hắn buông quyển sách trên tay xuống: "Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, con và tân nương tử có lời muốn nói."
Chu đại nương nghe vậy, nhíu mày, bà biết Chu Thụy Uyên không hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Cũng không phải là chê đứa nhỏ này ngốc nghếch, mà là lo lắng bản thân sẽ làm lỡ dở con gái người ta.
Bà nghiêm mặt nói: "Ừm, vậy mẹ đi nấu cơm cho hai đứa, hai đứa trò chuyện cho kỹ nhé."
"Vâng." Chu Thụy Uyên khẽ đáp.
Chu đại nương vén rèm bước ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Đỗ Vãn Xuân và Chu Thụy Uyên, theo phong tục cưới hỏi của nhà nông bình thường, lẽ ra bây giờ hai người họ phải bái đường ở nhà trước mới đúng.
Đỗ Vãn Xuân cảm thấy hơi ngại ngùng, hai má ửng hồng, nhất thời luống cuống tay chân không biết làm sao.
Chu Thụy Uyên nhẹ nhàng gọi nàng: "Nàng lại gần đây một chút."
Đỗ Vãn Xuân khựng người, tuy tiến lên vài bước nhưng vẫn len lén đánh giá hắn.
Nam nhân ngồi trên ghế không thể cử động trước mắt mặc một chiếc trường sam màu trắng xám, làn da trắng trẻo, khí chất phi phàm, cho dù trong tình cảnh sa sút nghèo túng này cũng không giấu nổi vẻ cao quý.
Tim Đỗ Vãn Xuân đập thình thịch, nàng bỗng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Chu Thụy Uyên vào mấy năm trước.
Lúc đó nàng còn ngây dại, bị Lưu thị bỏ đói cả ngày, bụng đói cồn cào, nàng bèn chân đất men theo bờ ruộng một mình đi tìm Đỗ Đại Giang.
Đi một mạch mà không thấy bóng dáng Đỗ Đại Giang đâu, cuối cùng bị một chiếc xe ngựa chặn lại ở đầu thôn.
Là một phu nhân quý phái đang hỏi đường, trên mặt họ đều có vết thương, hình như đang chạy nạn.
Nàng ngây ngô, người ta hỏi mười câu nàng cũng không trả lời được một câu, cuối cùng đói quá nằm lăn ra đất.
Lúc này, một thiếu niên vén rèm xe lộ ra gương mặt tuấn tú tiều tụy, đưa tay ném cho nàng một cái bánh bao.
Trên bánh bao dính máu, lúc đó nàng không hiểu chuyện, chỉ biết há to miệng ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn hắn cười ngây ngô.
Đỗ Vãn Xuân nhớ lại đoạn này bỗng nhớ tới một chuyện, lúc đó chân thiếu niên hình như toàn là máu, chắc là bị thương vào lúc đó.
Trong lòng nàng không khỏi xót xa.
Tướng công tốt như vậy, sao lại bị tàn phế chứ?
Lúc này, Chu Thụy Uyên đột nhiên lên tiếng: "Cô nương, chuyện hôn sự này nàng đừng để ý, mẫu thân ta xuất phát từ hảo tâm mới nhờ bà mối Liễu đến mai mối, nếu nàng không bằng lòng, chúng ta xem như nhận nàng làm nghĩa muội, sau này sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự tốt."
Đối với lời nói của hắn, Đỗ Vãn Xuân không hề bất ngờ, hôm nay bà mối đã đến rồi, Chu Thụy Uyên cũng không ra bái đường cùng nàng, chắc hẳn đã có dự tính khác, nàng chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, cầm lấy quyển sách hắn đang xem, mỉm cười nói:
"Ta đã bước vào cửa nhà huynh, chính là con dâu nhà họ Chu, mọi người không chê ta ngốc, ta tự nhiên cũng sẽ không chê huynh tàn phế, hai người chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, trời sinh một đôi."
Nàng vừa nói, đôi mắt cong cong, khoé môi hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Chu Thụy Uyên ngạc nhiên trước lời nói của nàng, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ lanh lợi, hoạt bát trước mặt, có chút ngẩn ngơ.
Đỗ Vãn Xuân cúi đầu nhìn quyển sách trên tay hắn, là một quyển sách không mấy phổ biến, nàng lật xem qua rồi tiếp tục nói: "Chỉ là sau này còn cần phu quân chiếu cố nhiều hơn, ta ngang bướng, tùy hứng, dám làm càn... Huynh đừng chê ta..."
Nàng nói từng chữ rõ ràng, lời lẽ sắc bén, Chu Thụy Uyên từ từ thu lại vẻ ngạc nhiên, chậm rãi cầm lấy quyển sách trong tay nàng: “Cô nương, nàng không ngốc?"
Đỗ Vãn Xuân không phải là kiểu người gặp nam nhân là thẹn thùng, lời đã nói ra rồi, tự nhiên cũng không câu nệ, thân hình nhỏ nhắn dựa vào cạnh bàn của hắn, chống cằm, đôi mắt tròn xoe cười nói:
"Không, ta ngốc, cả huyện đều nói ta ngốc, vậy ta chính là kẻ ngốc."
Chu Thụy Uyên nhìn thẳng vào mắt nàng, ngẩn người nhìn nàng, nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào.
Dù sao hắn cũng mới mười bảy mười tám tuổi, chưa từng thân cận với nữ tử nào, Đỗ Vãn Xuân đến gần hắn như vậy, hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết từ mái tóc nàng, trái tim vốn dĩ tĩnh lặng như nước chết bỗng chốc cuộn trào, đập thình thịch.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người gọi: "Mẹ, mau ra vườn sau!"
Là giọng của Chu Chiêu.
Đỗ Vãn Xuân vội vàng đứng dậy, vén rèm cửa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy Chu đại nương tay cầm cái xẻng còn chưa kịp bỏ xuống, vội vàng đi về phía vườn sau: “Chiêu nhi, sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.