Chương 1: Mẹ Kế Nhà Họ Đỗ
Dịch Yên Vân
27/11/2024
Tháng hai mùa xuân, mưa phùn lất phất, cả thôn Hương Đàm mưa tầm tã suốt một tháng trời, khoảng sân đất trước cửa nhà họ Đỗ biến thành một bãi bùn lầy lội.
Đỗ Vãn Xuân xách làn rau dính đầy bùn đất bước vào nhà, đặt làn xuống đất, phủi phủi bùn đất trên tà váy.
Một nữ nhân bụng mang dạ chửa đột nhiên sải bước tiến đến, chỉ thẳng mặt nàng mắng xối xả: "Con nha đầu chết tiệt này, sao giờ này mới về, còn không mau đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị gả chồng!"
Ả ta là Lưu thị, mẹ kế của nàng, được cha nàng cưới về cách đây năm năm.
Ả là một quả phụ ở thôn Quế Hoa bên cạnh, lúc về nhà nàng còn dắt theo một đứa con gái trạc tuổi nàng. Tuy là mẹ kế nhưng từ trước khi mẹ nàng mất, ả đã lăn lộn ngoài đồng với cha nàng rồi.
Chuyện này cả thôn đều biết, đồn đại mãi, mẹ nàng ôm uất hận qua đời.
Năm nay Đỗ Vãn Xuân vừa tròn mười lăm, từ nhỏ đã ngốc nghếch, bao năm qua luôn bị cha ruột ghẻ lạnh, may mà có mẹ đẻ hết lòng yêu thương, nuôi nấng nàng khôn lớn.
Từ khi Lưu thị bước chân vào cửa, ả ta liền xem nàng như con ở, sai bảo đủ điều, mùa đông không cho mặc ấm, mùa hè không cho ăn no, rõ ràng là một cô gái mười mấy tuổi đầu, lại bị hành hạ đến gầy gò ốm yếu.
Cha nàng, Đỗ Đại Giang chỉ là một lão nông dân chân đất, chẳng có bản lĩnh gì, bị Lưu thị nắm thóp, ngày ngày nhìn con gái ruột bị ức hiếp cũng không dám hó hé nửa lời.
Mấy hôm trước, Lý huyện lệnh ở huyện An Thành phái người đến dạm hỏi, muốn cưới đứa con gái ngốc nghếch là nàng cho con trai ông ta.
Chuyện này khiến Lưu thị cả đêm không ngủ được, nhà họ Lý tuy chức quan không lớn, nhưng ở huyện An Thành cũng coi như là bá chủ một phương, gả vào đó chẳng khác nào cá chép hóa rồng.
Lưu thị ghen ghét đến phát điên, cuối cùng bàn bạc với Đỗ Đại Giang, để con gái ruột của mình là Lưu Lan Chi gả đi thay tỷ tỷ ngốc nghếch.
Tục ngữ có câu “có mẹ kế sẽ có cha dượng” quả nhiên không sai, Đỗ Đại Giang không cần suy nghĩ đã lập tức đồng ý.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Lưu thị còn đặc biệt tìm cho Đỗ Vãn Xuân một mối khác.
Đó chính là con trai cả nhà họ Chu ở thôn Trường Lưu bên cạnh.
Nhà họ Chu ở thôn Trường Lưu nổi tiếng nghèo khó, một mình người mẹ góa bụa nuôi ba đứa con trai, con trai cả thì tàn tật, con trai thứ hai bị mù, con trai thứ ba bị điếc, cả nhà không có một ai lành lặn, may mà có Chu đại nương một mình gánh vác gia đình. Nhưng bởi vì trong nhà không có nam nhân, nên thường xuyên bị hàng xóm ức hiếp, khi thì bị chiếm ruộng, lúc thì bị lấn đất, e là sắp đến ngày cơm không có mà ăn rồi.
Lần này Lưu thị gả Đỗ Vãn Xuân cho nhà họ Chu, rõ ràng là muốn đẩy nàng vào hố lửa.
Đỗ Đại Giang ngồi bên cạnh, rít một hơi thuốc lào, nói: "Vãn Xuân, con đừng trách cha, con ngốc nghếch như vậy, gả vào nhà huyện lệnh cũng chỉ phí hoài, chi bằng gả cho nhà họ Chu, đối với con, đối với muội muội con đều tốt."
Nói xong, ông ta còn liếc nhìn bụng Lưu thị. Nhà họ Đỗ chỉ có hai đứa con gái là Đỗ Vãn Xuân và Lưu Lan Chi, Đỗ Đại Giang nằm mơ cũng muốn có con trai, Lưu thị già rồi mà còn đẻ được quả là kỳ tích, hơn nữa đã được bảy, tám tháng rồi, tìm mấy thầy lang xem đều nói là con trai.
Trong lòng ông ta biết rõ nhà họ Chu là hố lửa, nhưng vì đứa con trai trong bụng Lưu thị, ông ta sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của con gái ruột.
Cho dù có muốn mạng sống của con gái ông ta cũng bằng lòng.
Đỗ Vãn Xuân đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đỗ Đại Giang và Lưu thị, hồi lâu sau, nàng cong môi cười: "Vâng, cha, con gả."
Lưu thị dập tắt cơn giận, hai tay chống nạnh, hừ lạnh một tiếng: "Biết điều thì tốt, đi thay quần áo rồi theo bà mối sang nhà họ Chu!"
"Vâng, thưa mẹ." Đỗ Vãn Xuân ngoan ngoãn đáp, xoay người đi vào phòng.
Đó là một căn nhà tranh tối om, nhà không có nhiều phòng, sau khi Lưu thị dẫn con gái vào ở, nàng bị đuổi ra đây.
Mưa liên miên suốt một tháng trời, trên giường mọc đầy nấm mốc, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi ẩm mốc nồng nặc.
Đỗ Vãn Xuân quan sát xung quanh, sau đó lấy từ trong tủ ra một bọc quần áo cưới màu đỏ, là do mẹ nàng lúc còn sống làm, nói là để dành cho nàng mặc lúc đi lấy chồng.
Hôm nay nàng cuối cùng cũng được dùng đến.
Nàng lấy bộ quần áo cưới bên trong ra, thay từng món một.
Đỗ Đại Giang và Lưu thị ở bên ngoài chỉ coi nàng là kẻ ngốc, kỳ thực bọn họ không hề biết, vừa rồi nàng vô tình bị ngã ở bờ ruộng, sau khi tỉnh lại đầu óc bỗng nhiên minh mẫn hẳn lên.
Nàng không còn ngốc nữa.
Con trai cả nhà họ Chu tên là Chu Thụy Uyên, nàng đã từng gặp rồi, nàng nguyện ý gả.
Đỗ Vãn Xuân xách làn rau dính đầy bùn đất bước vào nhà, đặt làn xuống đất, phủi phủi bùn đất trên tà váy.
Một nữ nhân bụng mang dạ chửa đột nhiên sải bước tiến đến, chỉ thẳng mặt nàng mắng xối xả: "Con nha đầu chết tiệt này, sao giờ này mới về, còn không mau đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị gả chồng!"
Ả ta là Lưu thị, mẹ kế của nàng, được cha nàng cưới về cách đây năm năm.
Ả là một quả phụ ở thôn Quế Hoa bên cạnh, lúc về nhà nàng còn dắt theo một đứa con gái trạc tuổi nàng. Tuy là mẹ kế nhưng từ trước khi mẹ nàng mất, ả đã lăn lộn ngoài đồng với cha nàng rồi.
Chuyện này cả thôn đều biết, đồn đại mãi, mẹ nàng ôm uất hận qua đời.
Năm nay Đỗ Vãn Xuân vừa tròn mười lăm, từ nhỏ đã ngốc nghếch, bao năm qua luôn bị cha ruột ghẻ lạnh, may mà có mẹ đẻ hết lòng yêu thương, nuôi nấng nàng khôn lớn.
Từ khi Lưu thị bước chân vào cửa, ả ta liền xem nàng như con ở, sai bảo đủ điều, mùa đông không cho mặc ấm, mùa hè không cho ăn no, rõ ràng là một cô gái mười mấy tuổi đầu, lại bị hành hạ đến gầy gò ốm yếu.
Cha nàng, Đỗ Đại Giang chỉ là một lão nông dân chân đất, chẳng có bản lĩnh gì, bị Lưu thị nắm thóp, ngày ngày nhìn con gái ruột bị ức hiếp cũng không dám hó hé nửa lời.
Mấy hôm trước, Lý huyện lệnh ở huyện An Thành phái người đến dạm hỏi, muốn cưới đứa con gái ngốc nghếch là nàng cho con trai ông ta.
Chuyện này khiến Lưu thị cả đêm không ngủ được, nhà họ Lý tuy chức quan không lớn, nhưng ở huyện An Thành cũng coi như là bá chủ một phương, gả vào đó chẳng khác nào cá chép hóa rồng.
Lưu thị ghen ghét đến phát điên, cuối cùng bàn bạc với Đỗ Đại Giang, để con gái ruột của mình là Lưu Lan Chi gả đi thay tỷ tỷ ngốc nghếch.
Tục ngữ có câu “có mẹ kế sẽ có cha dượng” quả nhiên không sai, Đỗ Đại Giang không cần suy nghĩ đã lập tức đồng ý.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Lưu thị còn đặc biệt tìm cho Đỗ Vãn Xuân một mối khác.
Đó chính là con trai cả nhà họ Chu ở thôn Trường Lưu bên cạnh.
Nhà họ Chu ở thôn Trường Lưu nổi tiếng nghèo khó, một mình người mẹ góa bụa nuôi ba đứa con trai, con trai cả thì tàn tật, con trai thứ hai bị mù, con trai thứ ba bị điếc, cả nhà không có một ai lành lặn, may mà có Chu đại nương một mình gánh vác gia đình. Nhưng bởi vì trong nhà không có nam nhân, nên thường xuyên bị hàng xóm ức hiếp, khi thì bị chiếm ruộng, lúc thì bị lấn đất, e là sắp đến ngày cơm không có mà ăn rồi.
Lần này Lưu thị gả Đỗ Vãn Xuân cho nhà họ Chu, rõ ràng là muốn đẩy nàng vào hố lửa.
Đỗ Đại Giang ngồi bên cạnh, rít một hơi thuốc lào, nói: "Vãn Xuân, con đừng trách cha, con ngốc nghếch như vậy, gả vào nhà huyện lệnh cũng chỉ phí hoài, chi bằng gả cho nhà họ Chu, đối với con, đối với muội muội con đều tốt."
Nói xong, ông ta còn liếc nhìn bụng Lưu thị. Nhà họ Đỗ chỉ có hai đứa con gái là Đỗ Vãn Xuân và Lưu Lan Chi, Đỗ Đại Giang nằm mơ cũng muốn có con trai, Lưu thị già rồi mà còn đẻ được quả là kỳ tích, hơn nữa đã được bảy, tám tháng rồi, tìm mấy thầy lang xem đều nói là con trai.
Trong lòng ông ta biết rõ nhà họ Chu là hố lửa, nhưng vì đứa con trai trong bụng Lưu thị, ông ta sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của con gái ruột.
Cho dù có muốn mạng sống của con gái ông ta cũng bằng lòng.
Đỗ Vãn Xuân đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đỗ Đại Giang và Lưu thị, hồi lâu sau, nàng cong môi cười: "Vâng, cha, con gả."
Lưu thị dập tắt cơn giận, hai tay chống nạnh, hừ lạnh một tiếng: "Biết điều thì tốt, đi thay quần áo rồi theo bà mối sang nhà họ Chu!"
"Vâng, thưa mẹ." Đỗ Vãn Xuân ngoan ngoãn đáp, xoay người đi vào phòng.
Đó là một căn nhà tranh tối om, nhà không có nhiều phòng, sau khi Lưu thị dẫn con gái vào ở, nàng bị đuổi ra đây.
Mưa liên miên suốt một tháng trời, trên giường mọc đầy nấm mốc, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi ẩm mốc nồng nặc.
Đỗ Vãn Xuân quan sát xung quanh, sau đó lấy từ trong tủ ra một bọc quần áo cưới màu đỏ, là do mẹ nàng lúc còn sống làm, nói là để dành cho nàng mặc lúc đi lấy chồng.
Hôm nay nàng cuối cùng cũng được dùng đến.
Nàng lấy bộ quần áo cưới bên trong ra, thay từng món một.
Đỗ Đại Giang và Lưu thị ở bên ngoài chỉ coi nàng là kẻ ngốc, kỳ thực bọn họ không hề biết, vừa rồi nàng vô tình bị ngã ở bờ ruộng, sau khi tỉnh lại đầu óc bỗng nhiên minh mẫn hẳn lên.
Nàng không còn ngốc nữa.
Con trai cả nhà họ Chu tên là Chu Thụy Uyên, nàng đã từng gặp rồi, nàng nguyện ý gả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.