Quyển 2 - Chương 95: Âm mưu
Lục Dã Thiên Hạc
17/11/2016
“Tiểu Tứ tử chết non? “ Cảnh Thiều nghe được tin này thì kinh hãi đứng bật dậy.
Đa Phúc nhăn cái mặt bánh bao, “Đã báo vào cung rồi ạ.”
“Không được, ta phải tới Duệ Vương phủ một chuyến!” Cảnh Thiều nói xong liền muốn đi thay quần áo.
“Ngươi còn bị cấm túc, đi sao được? Ta đi là được.” Mộ Hàm Chương giữ chặt hắn lại, ngày mai Tứ Hoàng tử đã xuất chinh, thời gian này nếu Cảnh Thiều không để ý hoàng lệnh mà xông ra ngoài thì không biết còn có thể truyền ra lời khó nghe gì nữa.
Cảnh Thiều trầm mặc một lát, chậm rãi nắm chặt tay, hắn sao lại quên mất việc này chứ. Năm đó khi hắn còn ở bên ngoài đánh giặc có nghe nói năm Hoành Chính thứ mười bốn, ca ca có thứ tử thứ tư, vốn tưởng khi mình trọng sinh thì sẽ có thay đổi, bây giờ nghĩ lại có lẽ là năm Hoành Chính thứ mười sáu đích thứ tử kia sinh hạ trước, mà nó quả thực không thể sống quá một tuổi. Khi ấy hắn ở kinh thành tu chỉnh nghe tin tức này cũng không đi, quan hệ với ca ca từ thời điểm đó bắt đầu lạnh nhạt.
“Không được, ta phải đi.” Cảnh Thiều không để ý mọi người khuyên can, đứng dậy đi vào nội thất.
Mộ Hàm Chương mấp máy môi, xoay người nhanh chóng viết tấu chương đưa cho Đa Phúc, “Lập tức đưa vào cung.”
Đa Phúc đáp lời, cầm tấu chương ra ngoài, thường ngày tay chân ngốc vụng lại nhanh nhẹn lên. Ông là thái giám từ trong cung ra, hiện giờ trừ hai vị chủ nhân Thành Vương phủ thì chỉ có ông ấy có thể tiến cung, nếu muốn lập tức đưa tới trước mặt Hoàng Thượng thì chỉ có thể để ông tự mình đi một chuyến.
Mộ Hàm Chương nhìn bóng dáng Đa Phúc mà lắc lắc đầu, người này không phải làm việc chậm chạp mà là thường ngày làm biếng mới thành như vậy a.
Hai người thay quần áo xong, Cảnh Thiều ôm Vương phi nhà mình xoay người cưỡi Tiểu Hắc, nhanh chóng chạy vội ra ngoài.
Duệ Vương phủ cách Thành Vương phủ không xa, không bao lâu đã tới trước cửa.
Thị vệ gác cổng bước lên hành lễ, ngoại quản gia vội vàng ra nghênh đón.
“Ca ca đâu?” Cảnh Thiều vứt dây cương cho hạ nhân, nhấc chân vào trong.
“Vương gia ở trong viện của Vương phi ạ.” Quản gia u sầu, thấy Cảnh Thiều muốn vào trong thì vội ngăn lại, thỉnh hắn tới chủ viện nghỉ ngơi, chờ Cảnh Sâm một lát.
“Không được, ta phải vào xem.” Cảnh Thiều nói xong muốn vào, bị Mộ Hàm Chương kéo lại.
“Bên trong không phải chỗ ngươi tùy ý vào được!” Mộ Hàm Chương trừng mắt, kéo hắn tới chủ viện của Cảnh Sâm.
Duệ Vương phủ chính phi là nữ nhân nên Cảnh Sâm có viện riêng, hai người ngồi ở chính sảnh, nha hoàn tới rót trà rồi hành lễ lui xuống. Không bao lâu Cảnh Sâm đã tới, thấy Cảnh Thiều trong phòng thì đầu tiên là sửng sốt, lạnh lẽo trên mặt lập tức giảm đi không ít, ”Các đệ cao lại tới đây?”
“Nghe nói trong phủ xảy ra chuyện, Vương gia một mực chạy ra.” Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ nói.
“Hồ nháo!” Cảnh Sâm trừng mắt nhìn Cảnh Thiều, phất tay áo ngồi xuống.
Cảnh Thiều nhìn thoáng qua tiểu tức phụ mới cáo trạng mình xong, không dám giận cũng không dám nói nhiều, “Ca, Tiểu Tứ tử sao đột nhiên lại như vậy?”
Cảnh Sâm thở dài, xoa xoa mi tâm, “Thái y nói sinh ra vốn đã yếu ớt, nhiều ngày không chữa khỏi, sáng sớm nay đã không qua khỏi.”
Mộ Hàm Chương nhớ tới lời mẫu thân, Duệ Vương phi dường như vẫn luôn tin một lão ni cô, liền liếc mắt với Cảnh Thiều một cái, đang muốn nói thì nghe một đợt tiếng ồn ào, Duệ Vương phi tóc tai hỗn độn đột nhiên tiến vào, một đám hạ nhân hoảng loạn chạy theo sau.
Tiêu thị vừa vào đã thấy Cảnh Thiều, lập tức dừng cước bộ, yên lặng nhìn Cảnh Thiều một lúc lâu.
“Nàng làm cái gì vậy?” Cảnh Sâm lạnh lùng nhìn Tiêu thị, ngược lại nói với hạ nhân, “Còn thất thần làm gì, mau đưa Vương phi trở về, không có lệnh của bổn vương không được ra khỏi viện nửa bước!”
“Vương gia!” Tiêu thị khiếp sợ nhìn Cảnh Sâm, giáo dưỡng nho giá không cho phép nàng hét lên, chỉ có thế tức giận run run, cứng ngắc xoay người rời đi.
Cảnh Thiều bị trừng mà khó hiểu, không biết chuyện gì xảy ra.
Cảnh Sâm cũng không có ý giải thích, nói với hai người, “Ngay cả là có nguyên nhân thì hai đệ cũng mau trở về đi, ta sẽ dâng tấu cho phụ hoàng sau.”
Trên đường về Cảnh Thiều vẫn luôn không nghĩ ra. Chuyện phát sinh ở Duệ Vương phủ rất quái dị, Tiêu thị vì sao lại nhìn hắn, ca ca nói câu kia là có ý gì?
“Nếu ta đoán không sai thì Duệ Vương phi đã nói gì về ngươi với ca ca rồi.” Mộ Hàm Chương thấy Cảnh Thiều không yên lòng, Tiểu Hắc thì nhanh đi tới chỗ sạp bán đồ ăn của người ta gặm cải trắng, y vội kéo dây cương từ trong tay hắn, chậm rãi nói.
“Nói gì về ta? Không phải là nói ta hại chết Tiểu Tứ tử chứ?” Cảnh Thiều nghe vậy thì nhăn mày càng sâu, nhìn bộ dáng ca ca thì hình như cũng không hoài nghi hắn, ngược lại hành vi của tẩu tử này thực ở khiến người mơ hồ.
“Cũng không đến mức đó,” Mộ Hàm Chương nhẹ đá bụng ngựa bảo Tiểu Hắc đi nhanh chút, “Có thể nói là con trai trưởng chết non mà thân huynh đệ lại giấu mặt gì đó.”
“Nàng còn có tâm tình nói cái này sao?” Cảnh Thiều có chút kinh ngạc, nhi tử vừa chết, bộ dáng Tiêu thị cũng rất thương tâm, lúc này có thể chú ý cấp bậc lễ nghĩa của người khác sao?
Khóe môi Mộ Hàm Chương gợi lên một nét cười lạnh, trong lòng Tiêu thị tất nhiên không nghĩ vậy, nhưng lấy tính cách Cảnh Sâm thì nàng làm sao dám nói thẳng ra, chỉ có thể chọn một lý do mà quở trách Cảnh Thiều, “Việc này có chút kì quái, chúng ta phải tra rõ mới được.”
Cảnh Thiều gật gật đầu, hắn cũng rất muốn biết tại sao Tiêu thị lại nhằm vào hắn như thế, đời trước đã lạnh nhạt mà tới đời này lại biến thành như vậy. Chính là khi đó hắn đổ hết mọi chuyện cho ca ca, cảm thấy thái độ của Vương phi cũng có ý tứ gì đấy, bây giờ mới thấy rõ.
Ngày tiếp theo, Tứ Hoàng tử xuất chinh, Hoành Chính đế tự mình đến cửa thành tiễn đưa, Tứ Hoàng tử mặc khôi giáp khí phách phấn chấn dẫn binh rời đi, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hoành Chính đế đứng ở cửa thành cao cao, mâu sắc thâm trầm nhìn đội quân dần dần đi xa.
“Hoàng Thượng, Lễ bộ Thị lang tham ô nhận hối lộ có căn cứ chính xác đã được trình lên.” Một quan viên phía sau thấp giọng nói.
“Giam giữ trước,” Hoành Chính đế thần sắc không đổi, ánh mắt sắc bén lóe lên, “Đem những cái có thể hỏi rõ ràng cho trẫm.”
“Vâng.” Người nọ đáp lời, chậm rãi lui xuống.
Về việc Thành Vương trái hoàng mệnh ra khỏi Thành Vương phủ, Hoành Chính đế lại không truy cứu nhiều, xét thấy hoàng thất vừa mất đi một hoàng tôn thì nhóm triều thần cũng không dám lấy việc này ra nói, chỉ giản lược rồi bỏ qua.
Trong triều không có Tứ Hoàng tử tựa hồ yên tĩnh không ít, Hoành Chính đế đưa kế hoạch thông thương đường biển của Mộ Hàm Chương ra, trong lúc nhất thời triều thần nghị luận sôi nổi, không khí lại náo nhiệt lên.
Phái bảo thủ tất nhiên phản đối, cảm thấy đây là bỏ gốc lấy ngọn, một ít quan viên quê quán ở ven biển phía nam không hiểu sự tình cũng vậy, ngược lại không ít người cảm thấy đây là chuyện tốt, vài quan viên cao cấp đều không nói gì thêm, sôi nổi cầm bản kế hoạch về xem sao.
“Chết rồi?” Mộ Hàm Chương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Cảnh Thiều gật gật đầu, hắn nghe Vương phi nhà mình bảo đi thăm dò lão ni cô Mạt Bi của Bích Vân Am kia, ai ngờ hắn vừa phái người xong thì lão ni cô kia đã ở trong phòng tự vẫn.
“Thật là giấu đầu lòi đuôi.” Mộ Hàm Chương nhếch môi, nói như vậy thì Duệ Vương phủ quả thực cùng ni cô này có qua hệ lớn, nhưng mà người đã chết, muốn hỏi cũng không ra được gì.
“Đây là bảng hỏi cung tiểu ni cô kia.” Cảnh Thiều đưa một tờ lời khia cùng một bọc đồ đặt lên bàn.
Lời khai? Mộ Hàm Chương cầm tờ giấy lên xem, mặt trên viết số lần Mạt Bi vào ra Duệ Vương phủ cùng với những việc đã làm. Tiểu ni cô không biết nhiều lắm, đại khái đều là những lời Mạt Bi khuyên Duệ Vương phi mua thêm nhang đèn, quyên góp. Nhìn ra được Cảnh Thiều tra hỏi ni cô này hẳn là người hầu hạ Mạt Bi, nhưng lúc Mạt Bi nói chuyện với Duệ Vương phi đều đuổi nhóm tiểu ni cô ra ngoài, cho nên đến tột cùng nói chuyện gì thì cũng không biết.
“Đây là cái gì?” Mộ Hàm Chương lấy qua gói đồ màu vàng, mở ra thì thấy một chút bột phấn bên trong, nhìn như tro nhang này nọ.
“Đây là thứ 'Tiên dược' mà Mạt Bi cho Tiểu Tứ tử ăn.” Cảnh Thiều bĩu môi nói, tiểu ni cô kia thấy thứ thuốc mà sư phụ cho hoàng tôn ăn là bất phàm nên thừa dịp Mạt Bi không chú ý thì trộm một gói, bây giờ bị bắt lại đưa ra.
Mộ Hàm Chương đem một nửa thuốc bột rót vào một cái bình sứ, một nửa để nguyên trong bọc giấy, “Muỗng Nhỏ, việc này ta cảm thấy không thể gạt ca ca.”
Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, hắn vốn nghĩ nên tự mình điều tra rõ hẵn nói, dù sao cũng chỉ là suy đoán, ca ca mất con nhỏ hiển nhiên sẽ đau lòng, không biết rõ ràng đã mạo muội nói lung tung không phải càng làm huynh ấy đau lòng sao?
Mộ Hàm Chương cất kĩ bình sứ, đứng dậy giữ chặt tay Cảnh Thiều, đem gói giấy màu vàng nhét vào lòng bàn tay hắn, “Việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy, mặc kệ mục đích của kẻ đứng sau là gì, ta dám khẳng định kẻ châm ngòi li gián hai huynh đệ ngươi ít nhất lợi một nửa.”
Cảnh Thiều đột nhiên ngẩng đầu, “Ý ngươi là?”
“Thuốc này mặc kệ có phải thứ hại chết Tiểu Tứ tử hay không, chúng ta cũng không thể tìm người kiểm tra, “ Mộ Hàm Chương nắm chặt tay Cảnh Thiều, việc này nếu bị người khác biết liền không thể nói rõ, “Ngươi nghe ta, đem thuốc này, cả tiểu ni cô kia nữa, giao cho ca ca. “
Hiện giờ là lúc đầu sóng ngọn gió, nếu không quý trọng phần tình cảm huynh đệ này, có ai vui lòng tranh đoạt đâu? Lấy trí tuệ của Cảnh Sâm nhất định sẽ hiểu được tâm ý đệ đệ, chỉ cần hai huynh đệ họ đồng lòng thì những thứ khác không quan trọng.
Cảnh Thiều hơi giật mình, nghe xong dần nắm chặt gói giấy trong tay, trọng sinh một lần, nếu lại để kẻ khác phá hỏng tình huynh đệ này thì hắn sống lại cũng uổng phí.
Cảnh Sâm nhận được thuốc bột cùng lời khai kia thì thật lâu sau không nói gì, nhìn Cảnh Thiều thật sâu, “Thuốc này lúc trước nàng ấy cho Tiểu Tứ tử uống thì có hiệu nghiệm. “
Cảnh Thiều sửng sốt một chút, gãi gãi đầu, “Đệ cứ cảm thấy cái chết của Mạt Bi thực khả nghi, mãi vẫn không điều tra được. “
Cảnh Sâm nhìn hắn một lúc lâu, chậm rãi vươn tay sờ sờ đầu Cảnh Thiều.
Nửa tháng sau, Tứ Hoàng tử tới Giang Nam.
Địa thế Giang Nam bằng phẳng, không quá nhiều núi non lại dễ công khó thủ, nhưng mà Cảnh Du đã quên, đạo lý này hắn hiểu thì dĩ nhiên Hoài Nam Vương cũng hiểu. Cho nên lúc đại quân Tứ Hoàng tử còn chưa đóng quân cho tốt thì Hoài Nam quân đã chủ động tấn công
Đa Phúc nhăn cái mặt bánh bao, “Đã báo vào cung rồi ạ.”
“Không được, ta phải tới Duệ Vương phủ một chuyến!” Cảnh Thiều nói xong liền muốn đi thay quần áo.
“Ngươi còn bị cấm túc, đi sao được? Ta đi là được.” Mộ Hàm Chương giữ chặt hắn lại, ngày mai Tứ Hoàng tử đã xuất chinh, thời gian này nếu Cảnh Thiều không để ý hoàng lệnh mà xông ra ngoài thì không biết còn có thể truyền ra lời khó nghe gì nữa.
Cảnh Thiều trầm mặc một lát, chậm rãi nắm chặt tay, hắn sao lại quên mất việc này chứ. Năm đó khi hắn còn ở bên ngoài đánh giặc có nghe nói năm Hoành Chính thứ mười bốn, ca ca có thứ tử thứ tư, vốn tưởng khi mình trọng sinh thì sẽ có thay đổi, bây giờ nghĩ lại có lẽ là năm Hoành Chính thứ mười sáu đích thứ tử kia sinh hạ trước, mà nó quả thực không thể sống quá một tuổi. Khi ấy hắn ở kinh thành tu chỉnh nghe tin tức này cũng không đi, quan hệ với ca ca từ thời điểm đó bắt đầu lạnh nhạt.
“Không được, ta phải đi.” Cảnh Thiều không để ý mọi người khuyên can, đứng dậy đi vào nội thất.
Mộ Hàm Chương mấp máy môi, xoay người nhanh chóng viết tấu chương đưa cho Đa Phúc, “Lập tức đưa vào cung.”
Đa Phúc đáp lời, cầm tấu chương ra ngoài, thường ngày tay chân ngốc vụng lại nhanh nhẹn lên. Ông là thái giám từ trong cung ra, hiện giờ trừ hai vị chủ nhân Thành Vương phủ thì chỉ có ông ấy có thể tiến cung, nếu muốn lập tức đưa tới trước mặt Hoàng Thượng thì chỉ có thể để ông tự mình đi một chuyến.
Mộ Hàm Chương nhìn bóng dáng Đa Phúc mà lắc lắc đầu, người này không phải làm việc chậm chạp mà là thường ngày làm biếng mới thành như vậy a.
Hai người thay quần áo xong, Cảnh Thiều ôm Vương phi nhà mình xoay người cưỡi Tiểu Hắc, nhanh chóng chạy vội ra ngoài.
Duệ Vương phủ cách Thành Vương phủ không xa, không bao lâu đã tới trước cửa.
Thị vệ gác cổng bước lên hành lễ, ngoại quản gia vội vàng ra nghênh đón.
“Ca ca đâu?” Cảnh Thiều vứt dây cương cho hạ nhân, nhấc chân vào trong.
“Vương gia ở trong viện của Vương phi ạ.” Quản gia u sầu, thấy Cảnh Thiều muốn vào trong thì vội ngăn lại, thỉnh hắn tới chủ viện nghỉ ngơi, chờ Cảnh Sâm một lát.
“Không được, ta phải vào xem.” Cảnh Thiều nói xong muốn vào, bị Mộ Hàm Chương kéo lại.
“Bên trong không phải chỗ ngươi tùy ý vào được!” Mộ Hàm Chương trừng mắt, kéo hắn tới chủ viện của Cảnh Sâm.
Duệ Vương phủ chính phi là nữ nhân nên Cảnh Sâm có viện riêng, hai người ngồi ở chính sảnh, nha hoàn tới rót trà rồi hành lễ lui xuống. Không bao lâu Cảnh Sâm đã tới, thấy Cảnh Thiều trong phòng thì đầu tiên là sửng sốt, lạnh lẽo trên mặt lập tức giảm đi không ít, ”Các đệ cao lại tới đây?”
“Nghe nói trong phủ xảy ra chuyện, Vương gia một mực chạy ra.” Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ nói.
“Hồ nháo!” Cảnh Sâm trừng mắt nhìn Cảnh Thiều, phất tay áo ngồi xuống.
Cảnh Thiều nhìn thoáng qua tiểu tức phụ mới cáo trạng mình xong, không dám giận cũng không dám nói nhiều, “Ca, Tiểu Tứ tử sao đột nhiên lại như vậy?”
Cảnh Sâm thở dài, xoa xoa mi tâm, “Thái y nói sinh ra vốn đã yếu ớt, nhiều ngày không chữa khỏi, sáng sớm nay đã không qua khỏi.”
Mộ Hàm Chương nhớ tới lời mẫu thân, Duệ Vương phi dường như vẫn luôn tin một lão ni cô, liền liếc mắt với Cảnh Thiều một cái, đang muốn nói thì nghe một đợt tiếng ồn ào, Duệ Vương phi tóc tai hỗn độn đột nhiên tiến vào, một đám hạ nhân hoảng loạn chạy theo sau.
Tiêu thị vừa vào đã thấy Cảnh Thiều, lập tức dừng cước bộ, yên lặng nhìn Cảnh Thiều một lúc lâu.
“Nàng làm cái gì vậy?” Cảnh Sâm lạnh lùng nhìn Tiêu thị, ngược lại nói với hạ nhân, “Còn thất thần làm gì, mau đưa Vương phi trở về, không có lệnh của bổn vương không được ra khỏi viện nửa bước!”
“Vương gia!” Tiêu thị khiếp sợ nhìn Cảnh Sâm, giáo dưỡng nho giá không cho phép nàng hét lên, chỉ có thế tức giận run run, cứng ngắc xoay người rời đi.
Cảnh Thiều bị trừng mà khó hiểu, không biết chuyện gì xảy ra.
Cảnh Sâm cũng không có ý giải thích, nói với hai người, “Ngay cả là có nguyên nhân thì hai đệ cũng mau trở về đi, ta sẽ dâng tấu cho phụ hoàng sau.”
Trên đường về Cảnh Thiều vẫn luôn không nghĩ ra. Chuyện phát sinh ở Duệ Vương phủ rất quái dị, Tiêu thị vì sao lại nhìn hắn, ca ca nói câu kia là có ý gì?
“Nếu ta đoán không sai thì Duệ Vương phi đã nói gì về ngươi với ca ca rồi.” Mộ Hàm Chương thấy Cảnh Thiều không yên lòng, Tiểu Hắc thì nhanh đi tới chỗ sạp bán đồ ăn của người ta gặm cải trắng, y vội kéo dây cương từ trong tay hắn, chậm rãi nói.
“Nói gì về ta? Không phải là nói ta hại chết Tiểu Tứ tử chứ?” Cảnh Thiều nghe vậy thì nhăn mày càng sâu, nhìn bộ dáng ca ca thì hình như cũng không hoài nghi hắn, ngược lại hành vi của tẩu tử này thực ở khiến người mơ hồ.
“Cũng không đến mức đó,” Mộ Hàm Chương nhẹ đá bụng ngựa bảo Tiểu Hắc đi nhanh chút, “Có thể nói là con trai trưởng chết non mà thân huynh đệ lại giấu mặt gì đó.”
“Nàng còn có tâm tình nói cái này sao?” Cảnh Thiều có chút kinh ngạc, nhi tử vừa chết, bộ dáng Tiêu thị cũng rất thương tâm, lúc này có thể chú ý cấp bậc lễ nghĩa của người khác sao?
Khóe môi Mộ Hàm Chương gợi lên một nét cười lạnh, trong lòng Tiêu thị tất nhiên không nghĩ vậy, nhưng lấy tính cách Cảnh Sâm thì nàng làm sao dám nói thẳng ra, chỉ có thể chọn một lý do mà quở trách Cảnh Thiều, “Việc này có chút kì quái, chúng ta phải tra rõ mới được.”
Cảnh Thiều gật gật đầu, hắn cũng rất muốn biết tại sao Tiêu thị lại nhằm vào hắn như thế, đời trước đã lạnh nhạt mà tới đời này lại biến thành như vậy. Chính là khi đó hắn đổ hết mọi chuyện cho ca ca, cảm thấy thái độ của Vương phi cũng có ý tứ gì đấy, bây giờ mới thấy rõ.
Ngày tiếp theo, Tứ Hoàng tử xuất chinh, Hoành Chính đế tự mình đến cửa thành tiễn đưa, Tứ Hoàng tử mặc khôi giáp khí phách phấn chấn dẫn binh rời đi, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hoành Chính đế đứng ở cửa thành cao cao, mâu sắc thâm trầm nhìn đội quân dần dần đi xa.
“Hoàng Thượng, Lễ bộ Thị lang tham ô nhận hối lộ có căn cứ chính xác đã được trình lên.” Một quan viên phía sau thấp giọng nói.
“Giam giữ trước,” Hoành Chính đế thần sắc không đổi, ánh mắt sắc bén lóe lên, “Đem những cái có thể hỏi rõ ràng cho trẫm.”
“Vâng.” Người nọ đáp lời, chậm rãi lui xuống.
Về việc Thành Vương trái hoàng mệnh ra khỏi Thành Vương phủ, Hoành Chính đế lại không truy cứu nhiều, xét thấy hoàng thất vừa mất đi một hoàng tôn thì nhóm triều thần cũng không dám lấy việc này ra nói, chỉ giản lược rồi bỏ qua.
Trong triều không có Tứ Hoàng tử tựa hồ yên tĩnh không ít, Hoành Chính đế đưa kế hoạch thông thương đường biển của Mộ Hàm Chương ra, trong lúc nhất thời triều thần nghị luận sôi nổi, không khí lại náo nhiệt lên.
Phái bảo thủ tất nhiên phản đối, cảm thấy đây là bỏ gốc lấy ngọn, một ít quan viên quê quán ở ven biển phía nam không hiểu sự tình cũng vậy, ngược lại không ít người cảm thấy đây là chuyện tốt, vài quan viên cao cấp đều không nói gì thêm, sôi nổi cầm bản kế hoạch về xem sao.
“Chết rồi?” Mộ Hàm Chương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Cảnh Thiều gật gật đầu, hắn nghe Vương phi nhà mình bảo đi thăm dò lão ni cô Mạt Bi của Bích Vân Am kia, ai ngờ hắn vừa phái người xong thì lão ni cô kia đã ở trong phòng tự vẫn.
“Thật là giấu đầu lòi đuôi.” Mộ Hàm Chương nhếch môi, nói như vậy thì Duệ Vương phủ quả thực cùng ni cô này có qua hệ lớn, nhưng mà người đã chết, muốn hỏi cũng không ra được gì.
“Đây là bảng hỏi cung tiểu ni cô kia.” Cảnh Thiều đưa một tờ lời khia cùng một bọc đồ đặt lên bàn.
Lời khai? Mộ Hàm Chương cầm tờ giấy lên xem, mặt trên viết số lần Mạt Bi vào ra Duệ Vương phủ cùng với những việc đã làm. Tiểu ni cô không biết nhiều lắm, đại khái đều là những lời Mạt Bi khuyên Duệ Vương phi mua thêm nhang đèn, quyên góp. Nhìn ra được Cảnh Thiều tra hỏi ni cô này hẳn là người hầu hạ Mạt Bi, nhưng lúc Mạt Bi nói chuyện với Duệ Vương phi đều đuổi nhóm tiểu ni cô ra ngoài, cho nên đến tột cùng nói chuyện gì thì cũng không biết.
“Đây là cái gì?” Mộ Hàm Chương lấy qua gói đồ màu vàng, mở ra thì thấy một chút bột phấn bên trong, nhìn như tro nhang này nọ.
“Đây là thứ 'Tiên dược' mà Mạt Bi cho Tiểu Tứ tử ăn.” Cảnh Thiều bĩu môi nói, tiểu ni cô kia thấy thứ thuốc mà sư phụ cho hoàng tôn ăn là bất phàm nên thừa dịp Mạt Bi không chú ý thì trộm một gói, bây giờ bị bắt lại đưa ra.
Mộ Hàm Chương đem một nửa thuốc bột rót vào một cái bình sứ, một nửa để nguyên trong bọc giấy, “Muỗng Nhỏ, việc này ta cảm thấy không thể gạt ca ca.”
Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, hắn vốn nghĩ nên tự mình điều tra rõ hẵn nói, dù sao cũng chỉ là suy đoán, ca ca mất con nhỏ hiển nhiên sẽ đau lòng, không biết rõ ràng đã mạo muội nói lung tung không phải càng làm huynh ấy đau lòng sao?
Mộ Hàm Chương cất kĩ bình sứ, đứng dậy giữ chặt tay Cảnh Thiều, đem gói giấy màu vàng nhét vào lòng bàn tay hắn, “Việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy, mặc kệ mục đích của kẻ đứng sau là gì, ta dám khẳng định kẻ châm ngòi li gián hai huynh đệ ngươi ít nhất lợi một nửa.”
Cảnh Thiều đột nhiên ngẩng đầu, “Ý ngươi là?”
“Thuốc này mặc kệ có phải thứ hại chết Tiểu Tứ tử hay không, chúng ta cũng không thể tìm người kiểm tra, “ Mộ Hàm Chương nắm chặt tay Cảnh Thiều, việc này nếu bị người khác biết liền không thể nói rõ, “Ngươi nghe ta, đem thuốc này, cả tiểu ni cô kia nữa, giao cho ca ca. “
Hiện giờ là lúc đầu sóng ngọn gió, nếu không quý trọng phần tình cảm huynh đệ này, có ai vui lòng tranh đoạt đâu? Lấy trí tuệ của Cảnh Sâm nhất định sẽ hiểu được tâm ý đệ đệ, chỉ cần hai huynh đệ họ đồng lòng thì những thứ khác không quan trọng.
Cảnh Thiều hơi giật mình, nghe xong dần nắm chặt gói giấy trong tay, trọng sinh một lần, nếu lại để kẻ khác phá hỏng tình huynh đệ này thì hắn sống lại cũng uổng phí.
Cảnh Sâm nhận được thuốc bột cùng lời khai kia thì thật lâu sau không nói gì, nhìn Cảnh Thiều thật sâu, “Thuốc này lúc trước nàng ấy cho Tiểu Tứ tử uống thì có hiệu nghiệm. “
Cảnh Thiều sửng sốt một chút, gãi gãi đầu, “Đệ cứ cảm thấy cái chết của Mạt Bi thực khả nghi, mãi vẫn không điều tra được. “
Cảnh Sâm nhìn hắn một lúc lâu, chậm rãi vươn tay sờ sờ đầu Cảnh Thiều.
Nửa tháng sau, Tứ Hoàng tử tới Giang Nam.
Địa thế Giang Nam bằng phẳng, không quá nhiều núi non lại dễ công khó thủ, nhưng mà Cảnh Du đã quên, đạo lý này hắn hiểu thì dĩ nhiên Hoài Nam Vương cũng hiểu. Cho nên lúc đại quân Tứ Hoàng tử còn chưa đóng quân cho tốt thì Hoài Nam quân đã chủ động tấn công
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.