Quyển 1 - Chương 37: Triệu kiến
Lục Dã Thiên Hạc
01/04/2014
Tháng sáu năm Hoành Chính thứ mười ba, triều đình phái Ngự sử
Phạm Kiệt đến đất phong Tây Nam tuyên thánh chỉ tước phiên. Tây Nam Vương không
phục, dâng tấu biên bạch.
Tháng bảy, Tây Nam Vương trảm đắc sứ của triều đình, tự xưng vương, khiến triều đình sửng sờ! Hoành Chính đế liền quyết định xuất binh, bình định Tây Nam!
“Nghe Quốc Công gia nhà ta nói, vùng đất Tây Nam địa thế hiểm trở, dễ thủ khó xông, hơn nữa Tây nam Vương hiện tại xảo trá, giỏi dụng binh, rất khó đối phó.” Mậu Quốc Công phu nhân nhỏ giọng nói với hoàng hậu.
Kế hoàng hậu Ngô thị nhìn hoa thạch lưu đang kì nở rộ trước mặt, khẽ nhíu mày, “Lần này hoàng thượng định phái mười vạn binh, nếu để Thành Vương đi, sợ là không ổn.”
“Chốn gian khổ như Tây Nam, muốn thắng trận cũng không phải dễ.” Mậu Quốc Công phu nhân chăm chú nhớ lại lời phu quân nói, “Một khi việc triệt phiên bắt đầu, sợ là phải triệt cả ba phiên, chờ đến Hoài Nam Vương rồi mới nên để tứ hoàng tử đi, địa thế Giang Nam bằng phẳng, chỉ cần đủ binh mã là có thể chiếm được.”
Hoàng hậu nghe vậy, gật nhẹ đầu.
Mậu Quốc Công phu nhân thầm thở phào, đất Tây Nam dễ thủ khó công, trận này không biết sẽ phải đánh đến năm nào tháng nào, nữ nhi nhà mình đã đính hôn với tứ hoàng tử, nếu vừa thành hôn phu quân đã xuất chinh, vậy có khác gì quả phụ không chết chồng, đến khi tứ hoàng tử quay lại đã là hoa tàn liễu úa, lúc đó nếu thêm vài trắc phi xuất thân cao thì dù sau này có được làm hoàng hậu cũng không dễ sống.
“Còn có một chuyện, thiếp không biết có nên nói không.” Hai tay Mậu Quốc Công phu nhân nắm chặt lấy nhau, hơi do dự.
“Ở đây không có người ngoài, có gì mà không nên nói.” Hoàng hậu đưa tay hái một nhánh hoa thạch lựu đỏ rực, môi cười lạnh, ngày đó bà ta cũng dè dặt theo hầu nguyên hoàng hậu thế này, nói gì cũng “thần thiếp có một chuyện không biết có nên nói không”, nhưng chỉ vì hái một nhánh hoa thạch lựu, bị người khác nói là không hợp phép tắc mà nguyên hậu phạt bà ta quỳ trước Phượng Nghi Cung suốt một canh giờ giữa tam phục thiên.
“Thiếp nghe nói tháng trước Thành vương tặng cho tứ hoàng tử một vương cơ.” Mậu Quốc Công phu nhân e dè quan sát sắc mặt của hoàng hậu, thấy bà ta không có vẻ giận mới nói tiếp, “Vốn thiếp cũng không nên hỏi đến việc này, chỉ là tháng sau là đại hôn của tứ hoàng tử, trong kinh lại có tin đồn nói hiện tại tứ hoàng tử rất sủng ái nữ tử kia.”
Không biết làm thế nào mà tin tức này lộ ra ngoài, nói chung là Bắc Uy Hầu phu nhân đã biết, gặp ai cũng nói tứ hoàng tử còn chưa đại hôn đã chuyên sủng tiểu thiếp, bóng gió ám chỉ tằng nữ nhi nhà mình gả vào phủ tứ hoàng tử sẽ không sống được yên lành. Bây giờ nữ nhân vốn mất mặt vì chuyện tuyển phi của tứ hoàng tử lại đeo vẻ mặt vui mừng chui giữa đám phu nhân công hầu, làm Mậu Quốc Công phu nhân giận đến bỏ cơm mấy bữa liền.
“Có chuyện này sao?” Hoàng hậu bóp nát đóa hoa thạch lựu trong tay, cầm lấy khăn tay cung nữ dâng lên lau tay, “Một lát nữa gọi Cảnh Du đến hỏi chuyện, ngươi cứ yên tâm, bổn cung sẽ không để tứ hoàng tử phi chịu uất ức.”
Thời tiết tháng bảy đã rất oi bức, Cảnh Thiều luyện kiếm một lúc đã đẫm mồ hôi, cởi y phục ướt ra, để tay trần chạy tới dưới tàng cây, cầm lấy khăn ướt trognt ay Chỉ Hề lau mặt rồi ngồi xuống cạnh vương phi nhà mình.
“Thời tiết độc, đừng luyện nữa.” Mộ Hàm Chương đang ngồi trên ghế mây hóng mát đưa cho hắn một miếng dưa hấu.
Cảnh Thiều ăn loáng một cái hết miếng dưa hấu trong tay mới thấy mát mẻ được một chút, “Dưa này lành lạnh, ăn vào thấy rất sảng khoái.”
“Từ sáng sớm vương phi đã bảo nô tỳ ngâm vào trong giếng rồi.” Diệu Hề cười nói, đặt mâm dưa mới vừa cắt lên ghế.
Vân Trúc đổi sang cây quạt to, đứng sau hai người ra sức quạt.
“Khi nãy ta luyện kiếm đột nhiên nhớ ra, phụ hoàng phái Phạm Kiệt đi, nhất định là cố ý.” Cảnh Thiều ăn thêm một miếng dưa.
“Làm sao thấy được?” Mộ Hàm Chương dựa lên lưng ghế, lật quyển sách trong tay sang trang mới.
“Phạm Kiệt đó nói chuyện không biết rào đón trước sau, phụ hoàng đã sớm thấy hắn không vừa mắt, hơi chút là đòi huyết tiên bàn long trụ liều chết can ngăn, nhưng lại không biết làm sao với hắn.” Nghĩ đến chuyện tên tiểu nhân gian trá Tây Nam Vương sẽ bị Phạm Kiệt làm cho giận run, Cảnh Thiều lại cười trộm.
Mộ Hàm Chương nhìn tên vương gia không đau buồn cho trung thần liệt sĩ chút nào một cái, lắc đầu bất đắc dĩ, “Lần này hy sinh vì nước, cũng xem như đã trọn được nguyện vọng lưu danh thiên cổ của Phạm đại nhân rồi.”
Cảnh Thiều ăn hết ba miếng dưa hấu, lau tay, ngã ra sau dựa lên người vương phi nhà mình, nhìn những đốm nắng rơi xuống qua kẽ lá, gió mát thổi đến, cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Hôm nay phụ hoàng giữ ngươi lại làm gì?” Cái đầu xù vừa khéo gối lên bụng dưới, từng luồng khí dài không ngừng phả lên bụng, Mộ Hàm Chương nhúc nhích, để Cảnh Thiều gối lên đùi mình, xua tay bảo các nha hoàn và Vân Trúc lui xuống.
“Hừ, nói muốn nạp cho ta thêm một trắc thất! Kế hậu đúng là giỏi tính toán, bảo ta cưới cháu gái bà ta!” Cảnh Thiều hừ lạnh, rất bất mãn, kế hậu vì giận hắn tặng Nghiên Cơ cho Cảnh Du, nên bây giờ muốn gả thứ nữ của Vĩnh Xương Bá vào phủ hãm hại hai mắt mình.
Bàn tay cầm sách của Mộ Hàm Chương khẽ dừng lại, “Vậy ngươi nói thế nào?”
“Ta nói…” Cảnh Thiều phát hiện ra mình bị dời vị trí, thế là bất mãn, trở mình một cái, vùi mặt vùi bụng dưới của Quân Thanh, cố ý dùng mũi cọ cọ nơi đó, “Ta chỉ thích nam nhân, bây giờ không có hứng thú với nữ tử.”
“Ư…” Cách một lớp vải cảm giác lại càng rõ ràng hơn, Mộ Hàm Chương hừ khẽ một tiếng, tránh tránh ra sau, “Sao lại nói như vậy? Phụ hoàng sẽ tức giận.”
“Dù sao cũng tốt hơn là để bọn họ đưa đủ loại nữ nhân đến cho ta.” Cảnh Thiều hung hăng đuổi theo, dùng mặt đè tiểu Quân Thanh lại.
Mộ Hàm Chương nhíu mày, đưa hai tay chụp lấy đầu hắn, dời lên cái gối ngọc, lý do là: nóng!
Cảnh Thiều bất mãn trề môi, bật dậy cầm lấy cây giáo bên cạnh luyện tiếp.
Mộ Hàm Chương thấy Cảnh Thiều nỗ lực như vậy, nụ cười dần hạ xuống. Mấy hôm trước phụ hoàng triệu kiến riêng Cảnh Thiều, việc xuất chinh Tây Nam trên cơ bản đã là không phải Cảnh Thiều không được, chỉ có điều, sắp đến ngày xuất chinh, mấy hôm nay hắn lại chẳng có chút đau buồn vì sắp chia ly nào. Hoặc có lẽ, rời nhà đi đánh trận đối với Cảnh Thiều đã là cơm bữa, nhưng thấy hắn chỉ một lòng nghĩ chuyện đánh giặc như thế, trong lòng lại không khỏi thấy khó chịu.
“Vương gia, vương phi, người trong cugn đến.” Đa Phúc vội vàng chạy vào hoa viên.
“Là ai?” Cảnh Thiều thu chiêu.
“Là Đa Lộc trong cung của hoàng hậu nương nương.” Đa Phúc bất mãn cau có cái mặt bánh bao, hắn và Đa Lộc vào cung cùng một kì, khi Đa Phúc theo nguyên hoàng hậu làm tổng quản, Đa Lộc chỉ là một thái giám nhỏ trong cung Thục Phi, hôm nay Thục Phi lên làm kế hậu, tiểu tử đó thấy mình cũng dám lên mặt.
“Bảo hắn vào đi.” Mộ Hàm Chương đưa áo ngoài cho Cảnh Thiều, chẳng mấy chốc, một thái giám gầm còm đi vào, hành lễ với hai người nhưng sắc mặt lại lộ vẻ ngạo mạn khó giấu.
Cảnh Thiều nhíu mày, “Công công đến đây, phải chăng là mẫu hậu có việc gì?”
“Hoàng hậu nương nương có lệnh, tuyên Thành vương phi tức khắc đến Phượng Nghi Cung.” Giọng nói the thé của Đa Lộc có hơi chói tai.
“Bây giờ?” Cảnh Thiều nhíu mày, hiện tại vừa qua giờ ngọ, chẳng lẽ hoàng hậu không nghỉ trưa sao? Triệu Quân Thanh vào gấp như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Mộ Hàm Chương mím môi, vì hắn thân là nam tử, sau khi thành thân hoàng hậu chưa từng triệu hắn vào cung, hôm nay Cảnh Thiều vừa từ chối đón thứ nữ của Vĩnh Xương Bá làm trắc thất, hoàng hậu đã gọi gấp hắn vào cung, có lẽ là muốn ra tay từ chỗ hắn, hoặc cũng có thể là không nuốt được giận muốn trút lên mình. “Thần thay y phục rồi sẽ đi ngay, làm phiền công công chờ một lát.”
“Khoan đã!” Cảnh Thiều kéo Mộ Hàm Chương đang định đi thay triều phục lại, lạnh mắt nhìn Đa Lộc đi tay không đến, “Mẫu hậu có nói là có việc gì không?”
“Chuyện đó nô tỳ không dám nhiều lời.” Đa Lộc biết Thành Vương khó đối phó, liền mềm giọng nói, “Hoàng hậu nương nương chỉ tuyên vương phi, hẳn là muốn trò chuyện với vương phi, vương gia xin đừng lo lắng.”
Cảnh Thiều thì không tin vào giờ này kế hậu tuyên Quân Thanh vào để trò chuyện, nhưng hoàng hậu hạ chỉ tuyên triệu, lại không nói rõ là gì, không thể công khai phản kháng, xoay người vào phòng cùng vương phi nhà mình, lấy triều phục ra bắt đầu thay, “Ta đi cùng ngươi.”
“Vào giờ này làm sao ngươi vào cung được?” Mộ Hàm Chương vội ngăn lại, hắn đến Phượgn Nghi Cung là được tuyên triệu, nếu là sáng sớm đến bái kiến mẫu hậu còn cho qua được, Cảnh Thiều vào cung giờ này, chỉ sợ sẽ gặp phiền phức, “Ngươi đừng lo lắng, có chuyện gì ta có thể tự đối phó.” Tên Đa Lộc đó cố ý nhấn mạnh chỉ tuyên một mình vương phi, ý là không muốn Cảnh Thiều đi cùng.
Cảnh Thiều lạnh lùng nhìn vương phi nhà mình theo Đa Lộc bước lên xe ngựa trong cung, kéo Diệu Hề nói, “Ngươi đi theo vương phi, có chuyện gì lập tức đến nam thư phòng tìm ta!” Diệu Hề xuất thân là cung nữ, quen với đường đi nước bước trong cung, đầu óc cũng nhanh nhẹn.
Diệu Hề nghe vậy, gật đầu, bước nhanh theo.
Nam thư phòng là nơi các hoàng tử chưa thành niên đọc sách, cũng là nơi duy nhất Cảnh Thiều có thể đến vào giờ này. Hoành Chính Đế trước nay coi trọng hiếu đễ, cũng khuyến khích các hoàng tử đã thành niên có thời gian thì đến dạy bảo các đệ đệ nhỏ tuổi, chỉ là lòng đế vương khó dò, nếu bọn họ đến thường xuyên, lại có hiềm nghi đang lôi kéo các huynh đệ, cho nên bốn người bọn họ sau cung xuất cung lập phủ đều rất ít khi đến nam thư phòng.
Khi xe ngựa đi xa rồi, Cảnh Thiều liền cưỡi Tiểu Hắc theo từ xa, khi xe ngựa thật sự đi qua cửa cung mới kéo cương ngựa, đi vào từ cửa khác.
“Vương gia, sao lại vào cung canh này?” Thống lĩnh thị vệ đến kiểm tra binh lính thấy Cảnh Thiều, vội đến chào hỏi. Tiêu Tiềm là họ hàng xa của nhà Định Nam Hầu, có chút giao tình với Cảnh Thiều.
“Tiêu Tiềm!” Cảnh Thiều khoác cổ Tiêu thống lĩnh, kéo hắn sang một góc, dúi cho hắn một con tỳ hưu to khoảng trái trứng gà, “Một lát nữa nếy có thị nữ chạy từ Phượng Nghi Cung đến nam thư phòng, làm phiền ngươi tạo điều kiện, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Tiêu Tiềm vốn còn hơi do dự, nghe đến câu cuối cùng mới yên tâm, cất tỳ hưu đi, “Vương gia yên tâm, chuyện nhỏ thôi.” Cung nữ đi lại trong cung rất bình thường, nếu có quý nhân trong cung dặn dò, cũng không có lý do gì để chặn lại không cho đi.
Tháng bảy, Tây Nam Vương trảm đắc sứ của triều đình, tự xưng vương, khiến triều đình sửng sờ! Hoành Chính đế liền quyết định xuất binh, bình định Tây Nam!
“Nghe Quốc Công gia nhà ta nói, vùng đất Tây Nam địa thế hiểm trở, dễ thủ khó xông, hơn nữa Tây nam Vương hiện tại xảo trá, giỏi dụng binh, rất khó đối phó.” Mậu Quốc Công phu nhân nhỏ giọng nói với hoàng hậu.
Kế hoàng hậu Ngô thị nhìn hoa thạch lưu đang kì nở rộ trước mặt, khẽ nhíu mày, “Lần này hoàng thượng định phái mười vạn binh, nếu để Thành Vương đi, sợ là không ổn.”
“Chốn gian khổ như Tây Nam, muốn thắng trận cũng không phải dễ.” Mậu Quốc Công phu nhân chăm chú nhớ lại lời phu quân nói, “Một khi việc triệt phiên bắt đầu, sợ là phải triệt cả ba phiên, chờ đến Hoài Nam Vương rồi mới nên để tứ hoàng tử đi, địa thế Giang Nam bằng phẳng, chỉ cần đủ binh mã là có thể chiếm được.”
Hoàng hậu nghe vậy, gật nhẹ đầu.
Mậu Quốc Công phu nhân thầm thở phào, đất Tây Nam dễ thủ khó công, trận này không biết sẽ phải đánh đến năm nào tháng nào, nữ nhi nhà mình đã đính hôn với tứ hoàng tử, nếu vừa thành hôn phu quân đã xuất chinh, vậy có khác gì quả phụ không chết chồng, đến khi tứ hoàng tử quay lại đã là hoa tàn liễu úa, lúc đó nếu thêm vài trắc phi xuất thân cao thì dù sau này có được làm hoàng hậu cũng không dễ sống.
“Còn có một chuyện, thiếp không biết có nên nói không.” Hai tay Mậu Quốc Công phu nhân nắm chặt lấy nhau, hơi do dự.
“Ở đây không có người ngoài, có gì mà không nên nói.” Hoàng hậu đưa tay hái một nhánh hoa thạch lựu đỏ rực, môi cười lạnh, ngày đó bà ta cũng dè dặt theo hầu nguyên hoàng hậu thế này, nói gì cũng “thần thiếp có một chuyện không biết có nên nói không”, nhưng chỉ vì hái một nhánh hoa thạch lựu, bị người khác nói là không hợp phép tắc mà nguyên hậu phạt bà ta quỳ trước Phượng Nghi Cung suốt một canh giờ giữa tam phục thiên.
“Thiếp nghe nói tháng trước Thành vương tặng cho tứ hoàng tử một vương cơ.” Mậu Quốc Công phu nhân e dè quan sát sắc mặt của hoàng hậu, thấy bà ta không có vẻ giận mới nói tiếp, “Vốn thiếp cũng không nên hỏi đến việc này, chỉ là tháng sau là đại hôn của tứ hoàng tử, trong kinh lại có tin đồn nói hiện tại tứ hoàng tử rất sủng ái nữ tử kia.”
Không biết làm thế nào mà tin tức này lộ ra ngoài, nói chung là Bắc Uy Hầu phu nhân đã biết, gặp ai cũng nói tứ hoàng tử còn chưa đại hôn đã chuyên sủng tiểu thiếp, bóng gió ám chỉ tằng nữ nhi nhà mình gả vào phủ tứ hoàng tử sẽ không sống được yên lành. Bây giờ nữ nhân vốn mất mặt vì chuyện tuyển phi của tứ hoàng tử lại đeo vẻ mặt vui mừng chui giữa đám phu nhân công hầu, làm Mậu Quốc Công phu nhân giận đến bỏ cơm mấy bữa liền.
“Có chuyện này sao?” Hoàng hậu bóp nát đóa hoa thạch lựu trong tay, cầm lấy khăn tay cung nữ dâng lên lau tay, “Một lát nữa gọi Cảnh Du đến hỏi chuyện, ngươi cứ yên tâm, bổn cung sẽ không để tứ hoàng tử phi chịu uất ức.”
Thời tiết tháng bảy đã rất oi bức, Cảnh Thiều luyện kiếm một lúc đã đẫm mồ hôi, cởi y phục ướt ra, để tay trần chạy tới dưới tàng cây, cầm lấy khăn ướt trognt ay Chỉ Hề lau mặt rồi ngồi xuống cạnh vương phi nhà mình.
“Thời tiết độc, đừng luyện nữa.” Mộ Hàm Chương đang ngồi trên ghế mây hóng mát đưa cho hắn một miếng dưa hấu.
Cảnh Thiều ăn loáng một cái hết miếng dưa hấu trong tay mới thấy mát mẻ được một chút, “Dưa này lành lạnh, ăn vào thấy rất sảng khoái.”
“Từ sáng sớm vương phi đã bảo nô tỳ ngâm vào trong giếng rồi.” Diệu Hề cười nói, đặt mâm dưa mới vừa cắt lên ghế.
Vân Trúc đổi sang cây quạt to, đứng sau hai người ra sức quạt.
“Khi nãy ta luyện kiếm đột nhiên nhớ ra, phụ hoàng phái Phạm Kiệt đi, nhất định là cố ý.” Cảnh Thiều ăn thêm một miếng dưa.
“Làm sao thấy được?” Mộ Hàm Chương dựa lên lưng ghế, lật quyển sách trong tay sang trang mới.
“Phạm Kiệt đó nói chuyện không biết rào đón trước sau, phụ hoàng đã sớm thấy hắn không vừa mắt, hơi chút là đòi huyết tiên bàn long trụ liều chết can ngăn, nhưng lại không biết làm sao với hắn.” Nghĩ đến chuyện tên tiểu nhân gian trá Tây Nam Vương sẽ bị Phạm Kiệt làm cho giận run, Cảnh Thiều lại cười trộm.
Mộ Hàm Chương nhìn tên vương gia không đau buồn cho trung thần liệt sĩ chút nào một cái, lắc đầu bất đắc dĩ, “Lần này hy sinh vì nước, cũng xem như đã trọn được nguyện vọng lưu danh thiên cổ của Phạm đại nhân rồi.”
Cảnh Thiều ăn hết ba miếng dưa hấu, lau tay, ngã ra sau dựa lên người vương phi nhà mình, nhìn những đốm nắng rơi xuống qua kẽ lá, gió mát thổi đến, cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Hôm nay phụ hoàng giữ ngươi lại làm gì?” Cái đầu xù vừa khéo gối lên bụng dưới, từng luồng khí dài không ngừng phả lên bụng, Mộ Hàm Chương nhúc nhích, để Cảnh Thiều gối lên đùi mình, xua tay bảo các nha hoàn và Vân Trúc lui xuống.
“Hừ, nói muốn nạp cho ta thêm một trắc thất! Kế hậu đúng là giỏi tính toán, bảo ta cưới cháu gái bà ta!” Cảnh Thiều hừ lạnh, rất bất mãn, kế hậu vì giận hắn tặng Nghiên Cơ cho Cảnh Du, nên bây giờ muốn gả thứ nữ của Vĩnh Xương Bá vào phủ hãm hại hai mắt mình.
Bàn tay cầm sách của Mộ Hàm Chương khẽ dừng lại, “Vậy ngươi nói thế nào?”
“Ta nói…” Cảnh Thiều phát hiện ra mình bị dời vị trí, thế là bất mãn, trở mình một cái, vùi mặt vùi bụng dưới của Quân Thanh, cố ý dùng mũi cọ cọ nơi đó, “Ta chỉ thích nam nhân, bây giờ không có hứng thú với nữ tử.”
“Ư…” Cách một lớp vải cảm giác lại càng rõ ràng hơn, Mộ Hàm Chương hừ khẽ một tiếng, tránh tránh ra sau, “Sao lại nói như vậy? Phụ hoàng sẽ tức giận.”
“Dù sao cũng tốt hơn là để bọn họ đưa đủ loại nữ nhân đến cho ta.” Cảnh Thiều hung hăng đuổi theo, dùng mặt đè tiểu Quân Thanh lại.
Mộ Hàm Chương nhíu mày, đưa hai tay chụp lấy đầu hắn, dời lên cái gối ngọc, lý do là: nóng!
Cảnh Thiều bất mãn trề môi, bật dậy cầm lấy cây giáo bên cạnh luyện tiếp.
Mộ Hàm Chương thấy Cảnh Thiều nỗ lực như vậy, nụ cười dần hạ xuống. Mấy hôm trước phụ hoàng triệu kiến riêng Cảnh Thiều, việc xuất chinh Tây Nam trên cơ bản đã là không phải Cảnh Thiều không được, chỉ có điều, sắp đến ngày xuất chinh, mấy hôm nay hắn lại chẳng có chút đau buồn vì sắp chia ly nào. Hoặc có lẽ, rời nhà đi đánh trận đối với Cảnh Thiều đã là cơm bữa, nhưng thấy hắn chỉ một lòng nghĩ chuyện đánh giặc như thế, trong lòng lại không khỏi thấy khó chịu.
“Vương gia, vương phi, người trong cugn đến.” Đa Phúc vội vàng chạy vào hoa viên.
“Là ai?” Cảnh Thiều thu chiêu.
“Là Đa Lộc trong cung của hoàng hậu nương nương.” Đa Phúc bất mãn cau có cái mặt bánh bao, hắn và Đa Lộc vào cung cùng một kì, khi Đa Phúc theo nguyên hoàng hậu làm tổng quản, Đa Lộc chỉ là một thái giám nhỏ trong cung Thục Phi, hôm nay Thục Phi lên làm kế hậu, tiểu tử đó thấy mình cũng dám lên mặt.
“Bảo hắn vào đi.” Mộ Hàm Chương đưa áo ngoài cho Cảnh Thiều, chẳng mấy chốc, một thái giám gầm còm đi vào, hành lễ với hai người nhưng sắc mặt lại lộ vẻ ngạo mạn khó giấu.
Cảnh Thiều nhíu mày, “Công công đến đây, phải chăng là mẫu hậu có việc gì?”
“Hoàng hậu nương nương có lệnh, tuyên Thành vương phi tức khắc đến Phượng Nghi Cung.” Giọng nói the thé của Đa Lộc có hơi chói tai.
“Bây giờ?” Cảnh Thiều nhíu mày, hiện tại vừa qua giờ ngọ, chẳng lẽ hoàng hậu không nghỉ trưa sao? Triệu Quân Thanh vào gấp như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Mộ Hàm Chương mím môi, vì hắn thân là nam tử, sau khi thành thân hoàng hậu chưa từng triệu hắn vào cung, hôm nay Cảnh Thiều vừa từ chối đón thứ nữ của Vĩnh Xương Bá làm trắc thất, hoàng hậu đã gọi gấp hắn vào cung, có lẽ là muốn ra tay từ chỗ hắn, hoặc cũng có thể là không nuốt được giận muốn trút lên mình. “Thần thay y phục rồi sẽ đi ngay, làm phiền công công chờ một lát.”
“Khoan đã!” Cảnh Thiều kéo Mộ Hàm Chương đang định đi thay triều phục lại, lạnh mắt nhìn Đa Lộc đi tay không đến, “Mẫu hậu có nói là có việc gì không?”
“Chuyện đó nô tỳ không dám nhiều lời.” Đa Lộc biết Thành Vương khó đối phó, liền mềm giọng nói, “Hoàng hậu nương nương chỉ tuyên vương phi, hẳn là muốn trò chuyện với vương phi, vương gia xin đừng lo lắng.”
Cảnh Thiều thì không tin vào giờ này kế hậu tuyên Quân Thanh vào để trò chuyện, nhưng hoàng hậu hạ chỉ tuyên triệu, lại không nói rõ là gì, không thể công khai phản kháng, xoay người vào phòng cùng vương phi nhà mình, lấy triều phục ra bắt đầu thay, “Ta đi cùng ngươi.”
“Vào giờ này làm sao ngươi vào cung được?” Mộ Hàm Chương vội ngăn lại, hắn đến Phượgn Nghi Cung là được tuyên triệu, nếu là sáng sớm đến bái kiến mẫu hậu còn cho qua được, Cảnh Thiều vào cung giờ này, chỉ sợ sẽ gặp phiền phức, “Ngươi đừng lo lắng, có chuyện gì ta có thể tự đối phó.” Tên Đa Lộc đó cố ý nhấn mạnh chỉ tuyên một mình vương phi, ý là không muốn Cảnh Thiều đi cùng.
Cảnh Thiều lạnh lùng nhìn vương phi nhà mình theo Đa Lộc bước lên xe ngựa trong cung, kéo Diệu Hề nói, “Ngươi đi theo vương phi, có chuyện gì lập tức đến nam thư phòng tìm ta!” Diệu Hề xuất thân là cung nữ, quen với đường đi nước bước trong cung, đầu óc cũng nhanh nhẹn.
Diệu Hề nghe vậy, gật đầu, bước nhanh theo.
Nam thư phòng là nơi các hoàng tử chưa thành niên đọc sách, cũng là nơi duy nhất Cảnh Thiều có thể đến vào giờ này. Hoành Chính Đế trước nay coi trọng hiếu đễ, cũng khuyến khích các hoàng tử đã thành niên có thời gian thì đến dạy bảo các đệ đệ nhỏ tuổi, chỉ là lòng đế vương khó dò, nếu bọn họ đến thường xuyên, lại có hiềm nghi đang lôi kéo các huynh đệ, cho nên bốn người bọn họ sau cung xuất cung lập phủ đều rất ít khi đến nam thư phòng.
Khi xe ngựa đi xa rồi, Cảnh Thiều liền cưỡi Tiểu Hắc theo từ xa, khi xe ngựa thật sự đi qua cửa cung mới kéo cương ngựa, đi vào từ cửa khác.
“Vương gia, sao lại vào cung canh này?” Thống lĩnh thị vệ đến kiểm tra binh lính thấy Cảnh Thiều, vội đến chào hỏi. Tiêu Tiềm là họ hàng xa của nhà Định Nam Hầu, có chút giao tình với Cảnh Thiều.
“Tiêu Tiềm!” Cảnh Thiều khoác cổ Tiêu thống lĩnh, kéo hắn sang một góc, dúi cho hắn một con tỳ hưu to khoảng trái trứng gà, “Một lát nữa nếy có thị nữ chạy từ Phượng Nghi Cung đến nam thư phòng, làm phiền ngươi tạo điều kiện, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Tiêu Tiềm vốn còn hơi do dự, nghe đến câu cuối cùng mới yên tâm, cất tỳ hưu đi, “Vương gia yên tâm, chuyện nhỏ thôi.” Cung nữ đi lại trong cung rất bình thường, nếu có quý nhân trong cung dặn dò, cũng không có lý do gì để chặn lại không cho đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.