Chương 10: Khởi đầu mới
An Phong
19/06/2023
Nói dứt lời, hắn liền hậm hực tìm trong túi áo chiếc điện thoại cùng tờ giấy note, tuy rằng có chút giận, nhưng hắn lại không dám lớn tiếng với cô, chỉ có thể im lặng bỏ lại hai thứ đó trên kệ giày của Thiên Nguyệt. Nói thêm hai ba chữ rồi bỏ đi.
Thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa một cách thô bạo phát ra từ phòng bên cạnh, Thiên Nguyệt mới hoàn hồn lại. Gì chứ, không có bạn gái cũng đâu cần phải lớn giọng như vậy? Nếu không phải kiếp trước nhớ đến bóng dáng hắn khóc ỉ ôi trước mộ của cô, có cho cô cũng không mang ơn hắn nhiều như vậy có được không? Lúc này đây toàn bộ xấu hổ ban đầu vì lời tức giận vô cớ của hắn mà bay sạch không còn một mảng.
Tầm mắt di chuyển đến chiếc điện thoại trên kệ giày, trong đầu loáng thoáng nhớ lại lúc nãy Phó Thành Dương còn nói gì đến vụ hàng xóm ấy? Đừng nói với cô là, hàng xóm bên cạnh nhà của cô bắt đầu từ hôm nay sẽ là hắn đấy?
Còn chiếc điện thoại này, thiết nghĩ nếu hắn không cần, chắc cô đem từ thiện cũng không vấn đề gì đâu nhỉ? Chỉ cần tháo sim ra là được rồi. Nói là làm, chẳng đến nửa tiếng sau, chiếc điện thoại tốt số đã nằm trong kiện hàng nhỏ giao đến trung tâm điện tử chuyên tặng đồ cho trẻ em khó khăn.
Phó Thành Dương lúc này cách cô chỉ có một bức tường, đang vô cùng ân hận với những hành động mang tính chất bốc đồng mà hắn vừa làm ra ban nãy. Dùng trán đập nhẹ vào tường mấy cái, mỗi lần như vậy, miệng hắn lại phát ra ba chữ: "Không xong rồi."
Điện thoại phát ra âm thanh có người gọi đến, hắn vẫn không chịu dừng lại hành động tự ngược bản thân như vậy, vừa đập đầu vào tường vừa nghe máy:
"Alo?"
"Phó Thành Dương, con giỏi lắm, họp cổ đông xong liền chạy đến thành phố A, nghe mẹ con khoe khoang kiếm vợ bên đó?"
"Cha, con đã đủ khổ lắm rồi, không cần gọi mà châm chọc con. Với cả con đến đây để bắt đầu thi công chi nhánh bên này chứ có phải đi hưởng thụ gì đâu!" - Cho dù nguyên nhân chính là gặp người con gái đang ở vách bên cạnh, nhưng lúc này trời đánh hắn cũng không chịu thừa nhận.
"Thật à? Vậy con làm ăn thuận lợi, mấy ông cổ đông đang vô cùng phấn khởi khi không cần phải nghe con càm ràm như ông nội người ta vậy. Cha chỉ gọi hỏi thăm chút tình hình thôi... Ừm, con cứ tiếp tục công việc dở dang đi..." - Hình như Phó Chu ở đầu giây bên kia rất đắn đo có nên nói câu tiếp theo hay không, cuối cùng vẫn thêm một câu phía sau rồi mới chịu tắt máy.
"Không biết con đang đứng xám hối hay làm gì khác, nhưng khuyên con cứ từ từ thôi, sẽ lủng tường nhà mất."
Nói đoạn, ông liền cúp máy, để lại đầu giây bên này một bầu trời ba chấm.
Sáng hôm sau, Phó Thành Dương thức dậy lúc năm giờ sáng, cả đêm ngủ không ổn khiến tâm tình đã khó chịu nay lại càng khó chịu hơn. Mặc thêm một chiếc quần dài thể thao màu đen với suy tính ban đầu chỉ là đi tập thể dục một chút rồi lên chỗ chi nhánh hoàn tất việc kiểm tra.
Nhưng vừa mở cửa ra, mọi hoạt động được dự trù trước của hắn tan thành mây gió chỉ sau một nốt nhạc, Thiên Nguyệt lúc này đang khoác lên một chiếc Hoodie màu xám khói, trên tay còn cầm một túi bánh bao và nếu như hắn không nhầm chính là sữa đậu nành?
"Anh dậy sớm vậy?" - Nhìn thấy hắn bước ra ngay lúc cô vừa đi về khiến Thiên Nguyệt phải mắt tròn mắt dẹt đánh giá lại thanh niên này, nếu xét hai đời cô cũng coi như bằng tuổi của hắn rồi nhỉ, không ngờ người trẻ như hắn lại có thói quen dậy sớm như vậy...
Thiên Nguyệt lúc này có cho hai chiếc não cũng không hề có suy nghĩ rằng, người đàn ông đang đứng trước mặt cô, cũng đã sống được hai đời, xét trên mọi phương diện đều đã đạt tới trình độ của mấy bô lão sống bạc mái đầu rồi cũng nên.
Phó Thành Dương tất nhiên không đọc được suy nghĩ của cô, nhưng nhờ khả năng 'viết ý nghĩ lên mặt' mà hắn dễ dàng đoán ra cô đang đánh giá mình tốt. Còn chưa nói được câu nào, cô lần nữa cướp lời của hắn mà tiếp tục.
"Đây, bánh bao và sữa xuất mới nhất đấy, cho anh một phần. Nếu đã là hàng xóm với nhau, nếu tôi có nói lời nào không hay, mong anh thông cảm và bỏ qua nhé?" - Kèm theo đó là một nụ cười khoe hàm răng trắng ngọt ngào khiến Phó Thành Dương phải đứng hình trong ba giây có lẽ.
Chờ đến khi hắn tỉnh thì người đã không còn đó từ lâu. Nhìn lại chiếc bánh bao cùng bịch sữa nóng trên tay, Phó Thành Dương đột nhiên cảm thấy... Hôm nay sẽ là ngày tuyệt vời nhất từ khi trọng sinh đến giờ của hắn.
...
Vừa đến lớp, Mai Lan đã dúi vào trong tay cô một tập hồ sơ bệnh án năm đó của mẹ cô, nhỏ giọng thì thầm với Thiên Nguyệt:
"Mẹ cậu quả thực không phải khó sinh mà chết, hôm qua anh trai mình đã tìm thấy hồ sơ bệnh án kia, rõ ràng đã công nhận đỡ đẻ thành công rồi... Thiên Nguyệt, tớ nghĩ rằng vụ án năm đó có thể sẽ được điều tra lại rồi ấy."
"Thật sao?"
"Ừm, cậu phải tim tưởng tổ điều tra số 1 chứ hehe."
Thiên Nguyệt chỉ chờ có vậy, cầm lấy bàn tay mềm mại của Mai Lan cười đến thập phần vui vẻ:
"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm, Mai Lan ạ, tớ không biết phải làm gì để đền đáp cậu được nữa."
Thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa một cách thô bạo phát ra từ phòng bên cạnh, Thiên Nguyệt mới hoàn hồn lại. Gì chứ, không có bạn gái cũng đâu cần phải lớn giọng như vậy? Nếu không phải kiếp trước nhớ đến bóng dáng hắn khóc ỉ ôi trước mộ của cô, có cho cô cũng không mang ơn hắn nhiều như vậy có được không? Lúc này đây toàn bộ xấu hổ ban đầu vì lời tức giận vô cớ của hắn mà bay sạch không còn một mảng.
Tầm mắt di chuyển đến chiếc điện thoại trên kệ giày, trong đầu loáng thoáng nhớ lại lúc nãy Phó Thành Dương còn nói gì đến vụ hàng xóm ấy? Đừng nói với cô là, hàng xóm bên cạnh nhà của cô bắt đầu từ hôm nay sẽ là hắn đấy?
Còn chiếc điện thoại này, thiết nghĩ nếu hắn không cần, chắc cô đem từ thiện cũng không vấn đề gì đâu nhỉ? Chỉ cần tháo sim ra là được rồi. Nói là làm, chẳng đến nửa tiếng sau, chiếc điện thoại tốt số đã nằm trong kiện hàng nhỏ giao đến trung tâm điện tử chuyên tặng đồ cho trẻ em khó khăn.
Phó Thành Dương lúc này cách cô chỉ có một bức tường, đang vô cùng ân hận với những hành động mang tính chất bốc đồng mà hắn vừa làm ra ban nãy. Dùng trán đập nhẹ vào tường mấy cái, mỗi lần như vậy, miệng hắn lại phát ra ba chữ: "Không xong rồi."
Điện thoại phát ra âm thanh có người gọi đến, hắn vẫn không chịu dừng lại hành động tự ngược bản thân như vậy, vừa đập đầu vào tường vừa nghe máy:
"Alo?"
"Phó Thành Dương, con giỏi lắm, họp cổ đông xong liền chạy đến thành phố A, nghe mẹ con khoe khoang kiếm vợ bên đó?"
"Cha, con đã đủ khổ lắm rồi, không cần gọi mà châm chọc con. Với cả con đến đây để bắt đầu thi công chi nhánh bên này chứ có phải đi hưởng thụ gì đâu!" - Cho dù nguyên nhân chính là gặp người con gái đang ở vách bên cạnh, nhưng lúc này trời đánh hắn cũng không chịu thừa nhận.
"Thật à? Vậy con làm ăn thuận lợi, mấy ông cổ đông đang vô cùng phấn khởi khi không cần phải nghe con càm ràm như ông nội người ta vậy. Cha chỉ gọi hỏi thăm chút tình hình thôi... Ừm, con cứ tiếp tục công việc dở dang đi..." - Hình như Phó Chu ở đầu giây bên kia rất đắn đo có nên nói câu tiếp theo hay không, cuối cùng vẫn thêm một câu phía sau rồi mới chịu tắt máy.
"Không biết con đang đứng xám hối hay làm gì khác, nhưng khuyên con cứ từ từ thôi, sẽ lủng tường nhà mất."
Nói đoạn, ông liền cúp máy, để lại đầu giây bên này một bầu trời ba chấm.
Sáng hôm sau, Phó Thành Dương thức dậy lúc năm giờ sáng, cả đêm ngủ không ổn khiến tâm tình đã khó chịu nay lại càng khó chịu hơn. Mặc thêm một chiếc quần dài thể thao màu đen với suy tính ban đầu chỉ là đi tập thể dục một chút rồi lên chỗ chi nhánh hoàn tất việc kiểm tra.
Nhưng vừa mở cửa ra, mọi hoạt động được dự trù trước của hắn tan thành mây gió chỉ sau một nốt nhạc, Thiên Nguyệt lúc này đang khoác lên một chiếc Hoodie màu xám khói, trên tay còn cầm một túi bánh bao và nếu như hắn không nhầm chính là sữa đậu nành?
"Anh dậy sớm vậy?" - Nhìn thấy hắn bước ra ngay lúc cô vừa đi về khiến Thiên Nguyệt phải mắt tròn mắt dẹt đánh giá lại thanh niên này, nếu xét hai đời cô cũng coi như bằng tuổi của hắn rồi nhỉ, không ngờ người trẻ như hắn lại có thói quen dậy sớm như vậy...
Thiên Nguyệt lúc này có cho hai chiếc não cũng không hề có suy nghĩ rằng, người đàn ông đang đứng trước mặt cô, cũng đã sống được hai đời, xét trên mọi phương diện đều đã đạt tới trình độ của mấy bô lão sống bạc mái đầu rồi cũng nên.
Phó Thành Dương tất nhiên không đọc được suy nghĩ của cô, nhưng nhờ khả năng 'viết ý nghĩ lên mặt' mà hắn dễ dàng đoán ra cô đang đánh giá mình tốt. Còn chưa nói được câu nào, cô lần nữa cướp lời của hắn mà tiếp tục.
"Đây, bánh bao và sữa xuất mới nhất đấy, cho anh một phần. Nếu đã là hàng xóm với nhau, nếu tôi có nói lời nào không hay, mong anh thông cảm và bỏ qua nhé?" - Kèm theo đó là một nụ cười khoe hàm răng trắng ngọt ngào khiến Phó Thành Dương phải đứng hình trong ba giây có lẽ.
Chờ đến khi hắn tỉnh thì người đã không còn đó từ lâu. Nhìn lại chiếc bánh bao cùng bịch sữa nóng trên tay, Phó Thành Dương đột nhiên cảm thấy... Hôm nay sẽ là ngày tuyệt vời nhất từ khi trọng sinh đến giờ của hắn.
...
Vừa đến lớp, Mai Lan đã dúi vào trong tay cô một tập hồ sơ bệnh án năm đó của mẹ cô, nhỏ giọng thì thầm với Thiên Nguyệt:
"Mẹ cậu quả thực không phải khó sinh mà chết, hôm qua anh trai mình đã tìm thấy hồ sơ bệnh án kia, rõ ràng đã công nhận đỡ đẻ thành công rồi... Thiên Nguyệt, tớ nghĩ rằng vụ án năm đó có thể sẽ được điều tra lại rồi ấy."
"Thật sao?"
"Ừm, cậu phải tim tưởng tổ điều tra số 1 chứ hehe."
Thiên Nguyệt chỉ chờ có vậy, cầm lấy bàn tay mềm mại của Mai Lan cười đến thập phần vui vẻ:
"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm, Mai Lan ạ, tớ không biết phải làm gì để đền đáp cậu được nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.