Chương 21: Thăm cha mẹ
An Phong
19/06/2023
Tiểu Bảo thấy mẹ bước ra liền chạy ra sau lưng bà, khóc thút tha thút thít, muốn kể việc mà người xấu đã làm thì đã bị miệng của người xấu hét một tiếng 'nín miệng', cả người co quắp sợ hãi im bặt chạy vào bên trong.
Ngoài sân chỉ còn lại hai người, lúc này Tần Phương vẫn chưa thể thả lỏng cơ thể, bả vai cứng ngắc cố gắng thẳng người, phát ra giọng điệu đanh thép hỏi người phụ nữ đang đứng trước mặt mình lúc này:
"Cô đến đây làm gì? Giao dịch đã kết thúc 8 năm trước rồi còn gì? Cô còn muốn làm gì nữa?"
Trương Hồng Loan mỉm cười, so với sự sợ hãi trông thấy của Tần Phương, cô ả lại có vẻ vô cùng thoải mái, ngó thấy trong sân có một cái ghế đá, không đợi chủ nhà mời, Hồng Loan đã ngồi xuống vô cùng tự nhiên. Lần nữa liếc đến dung mạo của Tần Phương:
"Xem ra thời gian không bỏ mặc bà nhỉ, nhìn bà so với 8 năm trước già hẳn đi rồi. Thằng nhóc vừa rồi là con của bà hửm? Vậy thằng nhỏ con trai của Tần Như chị gái của bà đâu?"
Tần Phương vừa nghe thấy cái tên chị gái trong miệng của Trương Hồng Loan phát ra, trong ánh mắt đều là tơ máu, nhưng vẫn phải cố gắng nhịn xuống, gằn giọng trả lời người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt:
"Thằng nhỏ nào, tôi không biết gì hết. Hơn cả, cô cũng không có quyền gì để mà đến đây chất vấn cuộc sống của chúng tôi vào lúc này nữa. Trương Hồng Loan, nhà tôi không đón tiếp người lắm tiền như cô, mời về cho."
"Mới đó đã quên ơi ân nhân như vậy rồi, hóa ra ngày đó tôi đã nhìn lầm Lưu phu nhân nhỉ, tôi còn ngỡ rằng dã tâm của bà rất cao khi nhìn ra ánh mắt của bà dành cho anh rể mình. Nhưng mà hóa ra tôi đã đánh giá quá cao bà rồi, đến đứa cháu gái cũng xử lý không nên hồn mà, tôi nói vậy, không biết có động chạm gì đến Lưu phu nhân không nhỉ?"
Giữa mùa hè oi bức, tán cây tựa như là bóng mát đong đưa theo từng nhịp gió nhẹ, dưới tán cây, hai người phụ nữ cứ như vậy nhìn nhau tựa như kẻ thù truyền kiếp. Nhìn tình hình ban đầu như thế này, ai có thể đoán ra 8 năm trước bọn họ từng bắt tay để thực hiện một tội ác tày trời.
Dù sao cũng không thắng nổi được luật nhân quả, người đang làm thì trời đang xem mà thôi.
...
Đúng như ước hẹn, Phó Thành Dương sau khi để cô nghỉ ngơi một chút liền dẫn cô đến gặp cha mẹ. Tất nhiên là hắn lấy BMW của mình ra chở cô, chứ để cô kéo hắn bằng chiếc ngựa chiến của mình, Phó Thành Dương không thể tưởng tượng nổi nó sẽ xảy ra những chuyện gì.
Ngồi trên xe nhìn ra bên ngoài, tâm trạng Thiên Nguyệt không khỏi trầm xuống, tựa một bên đầu ra cửa sổ, Thiên Nguyệt bất giác mở lời hỏi:
"Phó Thành Dương, anh nghĩ họ giờ này đã được đi đầu thai chưa nhỉ? Liệu rằng khi chết đi họ sẽ còn gặp lại nhau ở kiếp sau không?"
Phó Thành Dương hơi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy sườn mặt của Thiên Nguyệt, hắn lại quay đầu nhìn đường.
"Người có tình rồi cũng sẽ đến được với nhau thôi, không màng thời không, không màng kiếp đời, chỉ cần tâm vẫn hướng đến một người. Cho dù chết đi sống lại bao nhiêu lần, rồi sẽ có một kết cục thôi."
Giống như hắn hiện tại vậy, hắn có lẽ may mắn không cần phải uống canh mạnh bà, chờ hàng trăm năm lần nữa mới có thể đi tìm cô. Bởi vì, hắn trọng sinh, mà người con gái hắn yêu, lại đang ở bên cạnh hắn.
Tiếng hắn nói, hòa cùng tiếng gió thổi ngoài kia, vừa gần lại vừa xa, nhanh chóng tan biến trong không khí. Thiên Nguyệt lúc này đã quay đầu vào trong xe, nhìn người đàn ông đã từng khóc vì mình ở kiếp trước, chẳng biết vì sao lại mủi lòng nói:
"Đầu thai chuyển thế, có mấy người nhớ được tiền duyên của kiếp trước chứ. Em chẳng qua đang tiếc thay mối tình đẹp giữa cha và mẹ thôi. Anh không biết, lúc còn sống cha mẹ em thực sự vô cùng yêu nhau. Hai người họ so ra cũng không kém cha mẹ anh đâu. Em có thể cảm nhận được điều đó trong từng ngóc ngách của căn nhà. Bởi vì lưu giữ quá nhiều hạnh phúc, nên khi biết tin họ không thể quay trở về nữa em đã không dám quay trở lại nơi đó... Tính ra cũng đã hơn 8 năm rồi."
Phó Thành Dương tuy rằng không hiểu cảm giác cô trải qua, nhưng cảm xúc của hắn luôn vì cô mà đồng điệu, chỉ cần cô đau một, hắn liền đau mười.
Đã lâu không có người tới, nơi vào mộ của hai người họ đã mọc đầy cỏ, che toàn bộ đường đi vào. Nhưng điều đó lại không thể cản bước chân của thiếu nữ chạy về hướng những người thân sinh.
Nhìn dưới phần mộ là hai đóa tiểu cúc trắng, còn rất mới. Thiên Nguyệt bất giác cảm thấy sống mũi mình cay cay. Hóa ra ngoài cô thì vẫn còn người nhớ đến cha mẹ.
Đặt hai bó cúc vàng bên cạnh những đóa cúc nhỏ kia, Thiên Nguyệt ngồi xuống, đưa tay ra nhổ từng cọng cỏ dại mọc lung tung trên phần mộ của họ. Khóe môi cong lên nụ cười hạnh phúc, song vì sao trong ánh mắt kia lại long lanh ánh nước vậy?
"Cha mẹ, Thiên Nguyệt có lỗi, không về thăm cha mẹ thường xuyên được... Hai người không giận Nguyệt nhi chứ?"
Phó Thành Dương cũng theo cô ngồi xuống, cùng cô thu dọn phần cỏ dại mọc trên phần mộ của hai người, có vẻ Thiên Nguyệt quá chú ý đến họ mà không nhìn thấy, dưới ánh mắt xanh biếc của người đàn ông đang bắt đầu một tia dao động khó khống chế được.
"Chào hai bác, con là Phó Thành Dương."
Sau câu nói ấy, hắn hoàn toàn không nói thêm lời gì nữa, chỉ còn những lời thủ thỉ của một cô gái nhỏ đi xa bờ nay có thể gặp lại cha mẹ. Cô nói rất nhiều, dường như đem mọi áp lực cuộc sống của mình thủ thỉ với họ.
Phó Thành Dương luôn cảm thấy cô không giống một đứa trẻ vị thành niên mới lớn, thậm chí có lúc còn từng nghi ngờ cô có phải hay không cũng là một người trọng sinh giống mình. Nhưng đứng trước một nơi thiêng liêng như này, đột nhiên hắn có cảm giác, thật ra cô gái nhỏ của hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa trẻ mất tình thương của người thân đang cố gồng mình lên để có thể đứng vững trước bao sóng gió của cuộc sống. Cô không còn nhu nhược như ở thời không kia, cô lúc này đã biết đứng lên tự bảo vệ mình, bảo vệ lý tưởng của mình... Còn có bảo vệ Tiểu Bảo.
Vừa nhắc đến Tiểu Bảo, trong lòng Phó Thành Dương gợn sóng, hắn dùng mấy phút khoảng lặng chỉ để nhìn người con gái đang vừa khóc vừa cười nói chuyện với cha mẹ mình, trong lòng lưỡng lự không biết nên nói hay không...
Ngoài sân chỉ còn lại hai người, lúc này Tần Phương vẫn chưa thể thả lỏng cơ thể, bả vai cứng ngắc cố gắng thẳng người, phát ra giọng điệu đanh thép hỏi người phụ nữ đang đứng trước mặt mình lúc này:
"Cô đến đây làm gì? Giao dịch đã kết thúc 8 năm trước rồi còn gì? Cô còn muốn làm gì nữa?"
Trương Hồng Loan mỉm cười, so với sự sợ hãi trông thấy của Tần Phương, cô ả lại có vẻ vô cùng thoải mái, ngó thấy trong sân có một cái ghế đá, không đợi chủ nhà mời, Hồng Loan đã ngồi xuống vô cùng tự nhiên. Lần nữa liếc đến dung mạo của Tần Phương:
"Xem ra thời gian không bỏ mặc bà nhỉ, nhìn bà so với 8 năm trước già hẳn đi rồi. Thằng nhóc vừa rồi là con của bà hửm? Vậy thằng nhỏ con trai của Tần Như chị gái của bà đâu?"
Tần Phương vừa nghe thấy cái tên chị gái trong miệng của Trương Hồng Loan phát ra, trong ánh mắt đều là tơ máu, nhưng vẫn phải cố gắng nhịn xuống, gằn giọng trả lời người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt:
"Thằng nhỏ nào, tôi không biết gì hết. Hơn cả, cô cũng không có quyền gì để mà đến đây chất vấn cuộc sống của chúng tôi vào lúc này nữa. Trương Hồng Loan, nhà tôi không đón tiếp người lắm tiền như cô, mời về cho."
"Mới đó đã quên ơi ân nhân như vậy rồi, hóa ra ngày đó tôi đã nhìn lầm Lưu phu nhân nhỉ, tôi còn ngỡ rằng dã tâm của bà rất cao khi nhìn ra ánh mắt của bà dành cho anh rể mình. Nhưng mà hóa ra tôi đã đánh giá quá cao bà rồi, đến đứa cháu gái cũng xử lý không nên hồn mà, tôi nói vậy, không biết có động chạm gì đến Lưu phu nhân không nhỉ?"
Giữa mùa hè oi bức, tán cây tựa như là bóng mát đong đưa theo từng nhịp gió nhẹ, dưới tán cây, hai người phụ nữ cứ như vậy nhìn nhau tựa như kẻ thù truyền kiếp. Nhìn tình hình ban đầu như thế này, ai có thể đoán ra 8 năm trước bọn họ từng bắt tay để thực hiện một tội ác tày trời.
Dù sao cũng không thắng nổi được luật nhân quả, người đang làm thì trời đang xem mà thôi.
...
Đúng như ước hẹn, Phó Thành Dương sau khi để cô nghỉ ngơi một chút liền dẫn cô đến gặp cha mẹ. Tất nhiên là hắn lấy BMW của mình ra chở cô, chứ để cô kéo hắn bằng chiếc ngựa chiến của mình, Phó Thành Dương không thể tưởng tượng nổi nó sẽ xảy ra những chuyện gì.
Ngồi trên xe nhìn ra bên ngoài, tâm trạng Thiên Nguyệt không khỏi trầm xuống, tựa một bên đầu ra cửa sổ, Thiên Nguyệt bất giác mở lời hỏi:
"Phó Thành Dương, anh nghĩ họ giờ này đã được đi đầu thai chưa nhỉ? Liệu rằng khi chết đi họ sẽ còn gặp lại nhau ở kiếp sau không?"
Phó Thành Dương hơi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy sườn mặt của Thiên Nguyệt, hắn lại quay đầu nhìn đường.
"Người có tình rồi cũng sẽ đến được với nhau thôi, không màng thời không, không màng kiếp đời, chỉ cần tâm vẫn hướng đến một người. Cho dù chết đi sống lại bao nhiêu lần, rồi sẽ có một kết cục thôi."
Giống như hắn hiện tại vậy, hắn có lẽ may mắn không cần phải uống canh mạnh bà, chờ hàng trăm năm lần nữa mới có thể đi tìm cô. Bởi vì, hắn trọng sinh, mà người con gái hắn yêu, lại đang ở bên cạnh hắn.
Tiếng hắn nói, hòa cùng tiếng gió thổi ngoài kia, vừa gần lại vừa xa, nhanh chóng tan biến trong không khí. Thiên Nguyệt lúc này đã quay đầu vào trong xe, nhìn người đàn ông đã từng khóc vì mình ở kiếp trước, chẳng biết vì sao lại mủi lòng nói:
"Đầu thai chuyển thế, có mấy người nhớ được tiền duyên của kiếp trước chứ. Em chẳng qua đang tiếc thay mối tình đẹp giữa cha và mẹ thôi. Anh không biết, lúc còn sống cha mẹ em thực sự vô cùng yêu nhau. Hai người họ so ra cũng không kém cha mẹ anh đâu. Em có thể cảm nhận được điều đó trong từng ngóc ngách của căn nhà. Bởi vì lưu giữ quá nhiều hạnh phúc, nên khi biết tin họ không thể quay trở về nữa em đã không dám quay trở lại nơi đó... Tính ra cũng đã hơn 8 năm rồi."
Phó Thành Dương tuy rằng không hiểu cảm giác cô trải qua, nhưng cảm xúc của hắn luôn vì cô mà đồng điệu, chỉ cần cô đau một, hắn liền đau mười.
Đã lâu không có người tới, nơi vào mộ của hai người họ đã mọc đầy cỏ, che toàn bộ đường đi vào. Nhưng điều đó lại không thể cản bước chân của thiếu nữ chạy về hướng những người thân sinh.
Nhìn dưới phần mộ là hai đóa tiểu cúc trắng, còn rất mới. Thiên Nguyệt bất giác cảm thấy sống mũi mình cay cay. Hóa ra ngoài cô thì vẫn còn người nhớ đến cha mẹ.
Đặt hai bó cúc vàng bên cạnh những đóa cúc nhỏ kia, Thiên Nguyệt ngồi xuống, đưa tay ra nhổ từng cọng cỏ dại mọc lung tung trên phần mộ của họ. Khóe môi cong lên nụ cười hạnh phúc, song vì sao trong ánh mắt kia lại long lanh ánh nước vậy?
"Cha mẹ, Thiên Nguyệt có lỗi, không về thăm cha mẹ thường xuyên được... Hai người không giận Nguyệt nhi chứ?"
Phó Thành Dương cũng theo cô ngồi xuống, cùng cô thu dọn phần cỏ dại mọc trên phần mộ của hai người, có vẻ Thiên Nguyệt quá chú ý đến họ mà không nhìn thấy, dưới ánh mắt xanh biếc của người đàn ông đang bắt đầu một tia dao động khó khống chế được.
"Chào hai bác, con là Phó Thành Dương."
Sau câu nói ấy, hắn hoàn toàn không nói thêm lời gì nữa, chỉ còn những lời thủ thỉ của một cô gái nhỏ đi xa bờ nay có thể gặp lại cha mẹ. Cô nói rất nhiều, dường như đem mọi áp lực cuộc sống của mình thủ thỉ với họ.
Phó Thành Dương luôn cảm thấy cô không giống một đứa trẻ vị thành niên mới lớn, thậm chí có lúc còn từng nghi ngờ cô có phải hay không cũng là một người trọng sinh giống mình. Nhưng đứng trước một nơi thiêng liêng như này, đột nhiên hắn có cảm giác, thật ra cô gái nhỏ của hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa trẻ mất tình thương của người thân đang cố gồng mình lên để có thể đứng vững trước bao sóng gió của cuộc sống. Cô không còn nhu nhược như ở thời không kia, cô lúc này đã biết đứng lên tự bảo vệ mình, bảo vệ lý tưởng của mình... Còn có bảo vệ Tiểu Bảo.
Vừa nhắc đến Tiểu Bảo, trong lòng Phó Thành Dương gợn sóng, hắn dùng mấy phút khoảng lặng chỉ để nhìn người con gái đang vừa khóc vừa cười nói chuyện với cha mẹ mình, trong lòng lưỡng lự không biết nên nói hay không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.