Chương 34: Tôi đến đây để trông thấy dáng vẻ tệ hại nhất của cô.
An Phong
23/06/2023
Bả vai cảm nhận được sự run rẩy của người đàn ông, Thiên Nguyệt cũng không thể làm gì hơn với cái ôm chặt kín của hắn. Thứ duy nhất có thể làm
chính là vòng tay qua vuốt nhẹ vào lưng người đàn ông, nhẹ giọng khuyên
nhủ:
"Ừm, em đã về rồi, không đi nữa, không cần ôm chặt như vậy đâu."
Nếu như lúc nãy không phải vô tình nhìn thấy hắn đang dơ móng vuốt lên chất vấn Trương Hồng Loan thông qua cửa kính, cô chắc sẽ không bao giờ được biết hóa ra người đàn ông này lại có một mặt khiến người ta phải run sợ như thế. Nhưng cũng là người đàn ông ấy, trong lòng cô lại tựa như một chú cún nhỏ vô hại.
"Anh biết, cho dù em muốn đi nữa anh cũng không cho phép em đi nữa."
Phó Thành Dương nói xong lại ôm cô càng chặt thêm, khóe môi cong lên thành nụ cười thỏa mãn.
Giữa dòng người vội vã, ở một nơi nào đó vẫn luôn chậm bước chờ đợi bạn. Chúng ta mỗi người một nơi, trải qua thương đau, có lúc gục ngã đến không dám đứng dậy, cô độc bước tiếp, cuối cùng lại quay trở về với nhau.
Tình yêu rung động nhất chính là khi bạn gặp được một người, bất kể bao nhiêu thời gian, bạn chỉ muốn cùng với người đó, không cần đầu bạc răng long, chỉ mong mỗi hơi thở của nhau, chỉ cần được nắm tay cùng nhau bước tiếp trên con đường kiên định đã chọn.
...
Ngày mai nhanh chóng đã tới, cuộc họp cổ đông của Trương thị chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu, nhìn đến những cổ đông đang ngồi nghiêm mặt ở bên dưới, Trương Hồng Loan lại chẳng mảy may lo lắng, bởi lẽ cô ả vẫn đang vô cùng đắc ý với con át chủ bài đang chuẩn bị xuất hiện trong buổi họp ngày hôm nay.
"Trương Hồng Loan, tôi thấy cô nên nhượng lại cái ghế đang ngồi cho người khác đi, nể tình cha cô là nguyên chủ tịch bao nhiêu năm nay nên chúng tôi mới không nói, còn tưởng con gái ông ta cũng là người tài giỏi như nào... Cô không thấy trình độ của bản thân quá ngu xuẩn hay sao?" - Một người cổ đông lâu năm nhất trong số đông bởi vì chờ đợi quá lâu nên đứng lên bắt đầu tạo ra một cuộc chất vấn.
Trương Hồng Loan khẽ liếc ánh mắt của mình nhìn xuống ông ta, trong phút chốc cả căn phòng đang bắt đầu rôm rả bỗng nhiên im bặt:
"Vậy ông nói xem người nào có đủ bản lĩnh để tranh chiếc ghế này của tôi?"
"Bất cứ ai trong căn phòng này đều có kinh nghiệm, năng lực tốt hơn cô. Chẳng qua bọn họ đang nể mặt bóng dáng cha cô đằng sau thôi." - Ông ta đối với ánh mắt rét lạnh của Hồng Loan chẳng mảy may lo sợ, càng nói lại càng hăng.
Trương Hồng Loan nghe vậy liền cười phá lên, tựa như đang nghe chuyện hài, bước từng bước đi đến trước mặt ông ta, cất tiếng nói:
"Tôi biết ông là cổ đông lớn, nhưng cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì nên giữ trong dạ thật tốt, nếu ông muốn, tôi có thể cho ông gánh cái danh chủ tịch này hộ cho tôi?"
"Hừm..." - Người đàn ông lớn tuổi ấy thở hắt một tiếng, cơ mặt đều là nếp nhăn méo mó, không biết vì sao, ngay sau câu kia của cô ả, ông ta đành phải im lặng ngồi xuống.
Tiếp theo đó, Trương Hồng Loan liền treo một nụ cười công nghiệp, đối diện trước một đám người cổ đông lớn giọng khẳng định:
"Lần họp này của chúng ta nhằm đưa ra thống nhất cho phi vụ đưa mảng truyền thông vào trở thành một trong những mảng đầu tư tiếp theo của công ty, tôi cũng vì chuyện này mà mời tới một người đào tạo về mảng truyền thông nổi tiếng, được không ít công ty săn đón."
Một trong số người có mặt bỗng hô lên: "Là Nguyệt? Ý cô có phải cô mời Nguyệt tới để phát triển mảng truyền thông? Nhưng làm sao cô có thể mời được Nguyệt tới?"
"Vì sao không thể, mấy người chỉ cần yên tâm làm tốt công việc của mình, đừng có mở miệng ra là nghi ngờ năng lực của cấp trên, công ty cũng vì thế mà yên ổn một phần được rồi."
"Nếu Nguyệt đã đồng ý hợp tác với chúng ta, vậy sao cô không mời người ấy vào đây để chúng tôi kiểm chứng. Dù sao công ty sáp nhập thêm một hạng mục lớn cũng không phải là một chuyện nhỏ, phải có gì đó để đảm bảo cho chúng tôi chứ?"
Trương Hồng Loan chỉ chờ mỗi câu này, cánh môi câu lên một nụ cười hoàn mỹ, ngón tay gõ vào thành bàn, ung dung đáp lại:
"Nếu mấy người muốn xem người trần mắt thịt cũng được thôi." - Nói đoạn, cô ta vỗ tay làm ám hiệu dẫn người vào. Thực chất, Trương Hồng Loan trước đó cũng chưa biết rõ Nguyệt là ai, trên giấy tờ CV của người này đến một tấm ảnh đều không có. Mà cô ả, lại chẳng có hơi sức đâu để có thể tận mắt điều tra lý lịch.
Bởi vậy, giống như những người ở đây, cô ta cũng là lần đầu tiên được diện kiến người tên Nguyệt.
Cánh cửa dần dần mở ra, bước vào là một vóc dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn, nét cười duyên dáng thu hút ánh nhìn của người khác, đặc biệt hơn nữa, khuôn mặt ấy lại khiến cho cánh tay Hồng Loan khẽ run lên, mấp máy từng chữ không rõ lời.
"Làm sao có thể..."
Cô gái kia bước càng ngày càng gần đến trước mặt cô ả, đưa cánh tay phải của mình ra, chào hỏi một cách lịch sự:
"Xin chào Trương tổng, xin giới thiệu, tôi là Nguyệt, đầy đủ hơn là Thiên Nguyệt..."
Dừng đoạn ngắn, Thiên Nguyệt khẽ cong môi, âm thanh nhỏ lại, chỉ vỏn vẹn đủ cho hai người nghe thấy:
"Tôi đến đây để trông thấy dáng vẻ tệ hại nhất của cô."
"Ừm, em đã về rồi, không đi nữa, không cần ôm chặt như vậy đâu."
Nếu như lúc nãy không phải vô tình nhìn thấy hắn đang dơ móng vuốt lên chất vấn Trương Hồng Loan thông qua cửa kính, cô chắc sẽ không bao giờ được biết hóa ra người đàn ông này lại có một mặt khiến người ta phải run sợ như thế. Nhưng cũng là người đàn ông ấy, trong lòng cô lại tựa như một chú cún nhỏ vô hại.
"Anh biết, cho dù em muốn đi nữa anh cũng không cho phép em đi nữa."
Phó Thành Dương nói xong lại ôm cô càng chặt thêm, khóe môi cong lên thành nụ cười thỏa mãn.
Giữa dòng người vội vã, ở một nơi nào đó vẫn luôn chậm bước chờ đợi bạn. Chúng ta mỗi người một nơi, trải qua thương đau, có lúc gục ngã đến không dám đứng dậy, cô độc bước tiếp, cuối cùng lại quay trở về với nhau.
Tình yêu rung động nhất chính là khi bạn gặp được một người, bất kể bao nhiêu thời gian, bạn chỉ muốn cùng với người đó, không cần đầu bạc răng long, chỉ mong mỗi hơi thở của nhau, chỉ cần được nắm tay cùng nhau bước tiếp trên con đường kiên định đã chọn.
...
Ngày mai nhanh chóng đã tới, cuộc họp cổ đông của Trương thị chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu, nhìn đến những cổ đông đang ngồi nghiêm mặt ở bên dưới, Trương Hồng Loan lại chẳng mảy may lo lắng, bởi lẽ cô ả vẫn đang vô cùng đắc ý với con át chủ bài đang chuẩn bị xuất hiện trong buổi họp ngày hôm nay.
"Trương Hồng Loan, tôi thấy cô nên nhượng lại cái ghế đang ngồi cho người khác đi, nể tình cha cô là nguyên chủ tịch bao nhiêu năm nay nên chúng tôi mới không nói, còn tưởng con gái ông ta cũng là người tài giỏi như nào... Cô không thấy trình độ của bản thân quá ngu xuẩn hay sao?" - Một người cổ đông lâu năm nhất trong số đông bởi vì chờ đợi quá lâu nên đứng lên bắt đầu tạo ra một cuộc chất vấn.
Trương Hồng Loan khẽ liếc ánh mắt của mình nhìn xuống ông ta, trong phút chốc cả căn phòng đang bắt đầu rôm rả bỗng nhiên im bặt:
"Vậy ông nói xem người nào có đủ bản lĩnh để tranh chiếc ghế này của tôi?"
"Bất cứ ai trong căn phòng này đều có kinh nghiệm, năng lực tốt hơn cô. Chẳng qua bọn họ đang nể mặt bóng dáng cha cô đằng sau thôi." - Ông ta đối với ánh mắt rét lạnh của Hồng Loan chẳng mảy may lo sợ, càng nói lại càng hăng.
Trương Hồng Loan nghe vậy liền cười phá lên, tựa như đang nghe chuyện hài, bước từng bước đi đến trước mặt ông ta, cất tiếng nói:
"Tôi biết ông là cổ đông lớn, nhưng cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì nên giữ trong dạ thật tốt, nếu ông muốn, tôi có thể cho ông gánh cái danh chủ tịch này hộ cho tôi?"
"Hừm..." - Người đàn ông lớn tuổi ấy thở hắt một tiếng, cơ mặt đều là nếp nhăn méo mó, không biết vì sao, ngay sau câu kia của cô ả, ông ta đành phải im lặng ngồi xuống.
Tiếp theo đó, Trương Hồng Loan liền treo một nụ cười công nghiệp, đối diện trước một đám người cổ đông lớn giọng khẳng định:
"Lần họp này của chúng ta nhằm đưa ra thống nhất cho phi vụ đưa mảng truyền thông vào trở thành một trong những mảng đầu tư tiếp theo của công ty, tôi cũng vì chuyện này mà mời tới một người đào tạo về mảng truyền thông nổi tiếng, được không ít công ty săn đón."
Một trong số người có mặt bỗng hô lên: "Là Nguyệt? Ý cô có phải cô mời Nguyệt tới để phát triển mảng truyền thông? Nhưng làm sao cô có thể mời được Nguyệt tới?"
"Vì sao không thể, mấy người chỉ cần yên tâm làm tốt công việc của mình, đừng có mở miệng ra là nghi ngờ năng lực của cấp trên, công ty cũng vì thế mà yên ổn một phần được rồi."
"Nếu Nguyệt đã đồng ý hợp tác với chúng ta, vậy sao cô không mời người ấy vào đây để chúng tôi kiểm chứng. Dù sao công ty sáp nhập thêm một hạng mục lớn cũng không phải là một chuyện nhỏ, phải có gì đó để đảm bảo cho chúng tôi chứ?"
Trương Hồng Loan chỉ chờ mỗi câu này, cánh môi câu lên một nụ cười hoàn mỹ, ngón tay gõ vào thành bàn, ung dung đáp lại:
"Nếu mấy người muốn xem người trần mắt thịt cũng được thôi." - Nói đoạn, cô ta vỗ tay làm ám hiệu dẫn người vào. Thực chất, Trương Hồng Loan trước đó cũng chưa biết rõ Nguyệt là ai, trên giấy tờ CV của người này đến một tấm ảnh đều không có. Mà cô ả, lại chẳng có hơi sức đâu để có thể tận mắt điều tra lý lịch.
Bởi vậy, giống như những người ở đây, cô ta cũng là lần đầu tiên được diện kiến người tên Nguyệt.
Cánh cửa dần dần mở ra, bước vào là một vóc dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn, nét cười duyên dáng thu hút ánh nhìn của người khác, đặc biệt hơn nữa, khuôn mặt ấy lại khiến cho cánh tay Hồng Loan khẽ run lên, mấp máy từng chữ không rõ lời.
"Làm sao có thể..."
Cô gái kia bước càng ngày càng gần đến trước mặt cô ả, đưa cánh tay phải của mình ra, chào hỏi một cách lịch sự:
"Xin chào Trương tổng, xin giới thiệu, tôi là Nguyệt, đầy đủ hơn là Thiên Nguyệt..."
Dừng đoạn ngắn, Thiên Nguyệt khẽ cong môi, âm thanh nhỏ lại, chỉ vỏn vẹn đủ cho hai người nghe thấy:
"Tôi đến đây để trông thấy dáng vẻ tệ hại nhất của cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.