Chương 46: Duyên Khởi Duyên Cớ
Tây Thế Lợi Tần
18/07/2024
Giả như ban đầu nàng tiếp cận ngươi, không phải vì yêu ngươi...
Thành Bích lần đầu tiên gặp Tạ Tiêu khi mới mười tuổi, đúng là cái tuổi ngang bướng, ương ngạnh, chẳng coi ai ra gì. Còn hắn khi ấy vẫn chưa có tên, chỉ theo thứ tự hoàng tử mà gọi là "Tạ Thất".
Tạ Sùng tuy háo sắc, phong lưu, nhưng Chiêu Huấn hoàng hậu - dì mẫu của nàng - xuất thân tướng môn, tính tình mạnh mẽ, thích nhất là ghen tuông, bởi vì chuyện Tạ Sùng sủng ái cung phi, hậu cung thường xuyên náo loạn, gà chó không yên.
Trớ trêu thay, Tạ Sùng lại là kẻ nhu nhược, giỏi nhất là bề ngoài thuận lời, trong lòng không phục. Ông ta sủng ái một người thì lại giết một người, tự cho mình là hoàng đế, mỹ nhân thiên hạ đều là của ông ta, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Dì mẫu không cho phép Tiên đế sủng hạnh nữ nhân khác, đương nhiên càng không cho phép có hoàng tử khác cản đường Thái tử, cho nên Liễm Sơ ca ca vừa là đích tử, lại là trưởng tử.
Phi tần trong cung có gia thế, có địa vị, tạm thời không động đến được, nhưng dì mẫu lại dám động đến con cái trong bụng họ, từng bát từng bát thuốc an thai âm thầm được đưa vào, nửa đêm ở đâu đó trong cung, luôn có tiếng thét thảm thiết của nữ nhân vang lên.
Nàng thường xuyên vào cung, cũng từng nghe thấy hai ba lần, nhũ mẫu, ma ma ôm chặt lấy nàng, chỉ nói: "Lại là một nữ nhân đáng thương thôi mà~"
Trong hậu cung, những đứa trẻ may mắn sinh ra được, phần lớn đều chết yểu hoặc trở nên ngớ ngẩn, còn Tạ Sùng thì ung dung thảnh thơi, giao hết mọi việc cho dì mẫu. Ông ta chỉ lo luyện đan ở cung Chính Dương, vui vẻ với mỹ nhân ở điện Tử Nghi.
Tiếng khóc trẻ thơ lại vang lên trong cung, là sau khi Liễm Sơ ca ca được bảy tuổi.
Tạ Tiêu được sinh ra ở lãnh cung, nói ra cũng thật trớ trêu, mẫu thân hắn vốn là một phi tử của Tiên đế lúc tuổi già, tên là Doãn Khê Nhi, cũng là một mỹ nhân như hoa như ngọc, sau đó không biết vì nguyên cớ gì mà bị tống vào lãnh cung, ngày càng trở nên điên loạn.
Thành Bích lần đầu tiên gặp Tạ Tiêu khi mới mười tuổi, đúng là cái tuổi ngang bướng, ương ngạnh, chẳng coi ai ra gì. Còn hắn khi ấy vẫn chưa có tên, chỉ theo thứ tự hoàng tử mà gọi là "Tạ Thất".
Tạ Sùng tuy háo sắc, phong lưu, nhưng Chiêu Huấn hoàng hậu - dì mẫu của nàng - xuất thân tướng môn, tính tình mạnh mẽ, thích nhất là ghen tuông, bởi vì chuyện Tạ Sùng sủng ái cung phi, hậu cung thường xuyên náo loạn, gà chó không yên.
Trớ trêu thay, Tạ Sùng lại là kẻ nhu nhược, giỏi nhất là bề ngoài thuận lời, trong lòng không phục. Ông ta sủng ái một người thì lại giết một người, tự cho mình là hoàng đế, mỹ nhân thiên hạ đều là của ông ta, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Dì mẫu không cho phép Tiên đế sủng hạnh nữ nhân khác, đương nhiên càng không cho phép có hoàng tử khác cản đường Thái tử, cho nên Liễm Sơ ca ca vừa là đích tử, lại là trưởng tử.
Phi tần trong cung có gia thế, có địa vị, tạm thời không động đến được, nhưng dì mẫu lại dám động đến con cái trong bụng họ, từng bát từng bát thuốc an thai âm thầm được đưa vào, nửa đêm ở đâu đó trong cung, luôn có tiếng thét thảm thiết của nữ nhân vang lên.
Nàng thường xuyên vào cung, cũng từng nghe thấy hai ba lần, nhũ mẫu, ma ma ôm chặt lấy nàng, chỉ nói: "Lại là một nữ nhân đáng thương thôi mà~"
Trong hậu cung, những đứa trẻ may mắn sinh ra được, phần lớn đều chết yểu hoặc trở nên ngớ ngẩn, còn Tạ Sùng thì ung dung thảnh thơi, giao hết mọi việc cho dì mẫu. Ông ta chỉ lo luyện đan ở cung Chính Dương, vui vẻ với mỹ nhân ở điện Tử Nghi.
Tiếng khóc trẻ thơ lại vang lên trong cung, là sau khi Liễm Sơ ca ca được bảy tuổi.
Tạ Tiêu được sinh ra ở lãnh cung, nói ra cũng thật trớ trêu, mẫu thân hắn vốn là một phi tử của Tiên đế lúc tuổi già, tên là Doãn Khê Nhi, cũng là một mỹ nhân như hoa như ngọc, sau đó không biết vì nguyên cớ gì mà bị tống vào lãnh cung, ngày càng trở nên điên loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.