Chương 44: Hoa Đỗ Miên Nở Rực
Tây Thế Lợi Tần
18/07/2024
Nhóm dịch: 1 0 2
"...Tình lang thay lòng đổi dạ..."
Những lời cuối cùng của Diễm Nùng như lời nguyền rủa, văng vẳng bên tai hắn, bất chợt một ngụm máu tươi trào ra, nhuốm đỏ cả mặt đất.
"Bệ hạ!" Nguyễn Hiển thất sắc.
Trần Hạc Cửu vội vàng tiến lên xem xét, sợ xảy ra sơ suất, Diễm Nùng cũng lo lắng bất an, mọi người xung quanh nhốn nháo cả lên.
Sắc mặt Tạ Tiêu trắng bệch, vết máu còn đọng nơi khóe miệng càng thêm chói mắt, hắn yếu ớt vô cùng, khoảnh khắc ấy như có vô số chuyện cũ ùa về trong tâm trí, thậm chí hắn còn chẳng thể nghe rõ tiếng mọi người xung quanh.
Hình như có người đang gọi hắn, tiếng chuông leng keng vui tai, tiếng cười đùa của thiếu nữ, rồi cả tiếng cãi vã, ồn ào, khóc lóc, la hét, rên rỉ... tất cả cùng lúc ập đến.
"Túc Hưng ca ca, muội ở đây..."
"Dì mẫu muốn muội gả cho Thái tử ca ca, nhưng huynh ấy đã có mấy vị trắc phi rồi, muội không muốn gả cho huynh ấy, muội muốn gả cho huynh!"
"Tạ Tiêu, ta chọn cách thành toàn cho huynh, ta buông tha cho huynh rồi, cầu xin huynh cũng buông tha cho ta đi!"
...
"Quên ta đi, quên ta đi~"
Trong sắc đỏ rực rỡ ấy, nữ nhân mặc áo đỏ hòa mình vào những đóa đỗ quyên nở rộ, rốt cuộc là ai?
"A Vũ!" Tạ Tiêu hét lên, trong đầu bỗng chốc tỉnh táo, hắn mở to mắt.
Trần Hạc Cửu và Diễm Nùng sững sờ đứng bên cạnh, còn Nguyễn Hiển thì quỳ một bên, sắc mặt khó hiểu, im lặng hồi lâu mới hỏi: "Bệ hạ, người còn nhớ Nguyên Túc hoàng hậu không?"
"Là ai?" Tạ Tiêu hỏi.
Nguyễn Hiển cúi đầu thấp hơn: "Là nô tài lắm lời rồi."
"Là người mà trẫm đã từng quên sao? Trả lời trẫm, có phải hay không?"
Nguyễn Hiển thân là tổng quản bên cạnh Tạ Tiêu, lớn hơn hắn nhiều tuổi, gần như là nhìn hắn lớn lên, lên ngôi hoàng đế, cai quản thiên hạ.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ những năm tháng ấu thơ cơ cực trong lãnh cung, chuyện gì xảy ra bên cạnh Tạ Tiêu, Nguyễn Hiển đều rõ như lòng bàn tay, nhưng giờ lại im lặng.
"Trẫm hỏi ngươi, có phải hay không?!" Hắn gần như gào lên.
"Phải."
"...Tình lang thay lòng đổi dạ..."
Những lời cuối cùng của Diễm Nùng như lời nguyền rủa, văng vẳng bên tai hắn, bất chợt một ngụm máu tươi trào ra, nhuốm đỏ cả mặt đất.
"Bệ hạ!" Nguyễn Hiển thất sắc.
Trần Hạc Cửu vội vàng tiến lên xem xét, sợ xảy ra sơ suất, Diễm Nùng cũng lo lắng bất an, mọi người xung quanh nhốn nháo cả lên.
Sắc mặt Tạ Tiêu trắng bệch, vết máu còn đọng nơi khóe miệng càng thêm chói mắt, hắn yếu ớt vô cùng, khoảnh khắc ấy như có vô số chuyện cũ ùa về trong tâm trí, thậm chí hắn còn chẳng thể nghe rõ tiếng mọi người xung quanh.
Hình như có người đang gọi hắn, tiếng chuông leng keng vui tai, tiếng cười đùa của thiếu nữ, rồi cả tiếng cãi vã, ồn ào, khóc lóc, la hét, rên rỉ... tất cả cùng lúc ập đến.
"Túc Hưng ca ca, muội ở đây..."
"Dì mẫu muốn muội gả cho Thái tử ca ca, nhưng huynh ấy đã có mấy vị trắc phi rồi, muội không muốn gả cho huynh ấy, muội muốn gả cho huynh!"
"Tạ Tiêu, ta chọn cách thành toàn cho huynh, ta buông tha cho huynh rồi, cầu xin huynh cũng buông tha cho ta đi!"
...
"Quên ta đi, quên ta đi~"
Trong sắc đỏ rực rỡ ấy, nữ nhân mặc áo đỏ hòa mình vào những đóa đỗ quyên nở rộ, rốt cuộc là ai?
"A Vũ!" Tạ Tiêu hét lên, trong đầu bỗng chốc tỉnh táo, hắn mở to mắt.
Trần Hạc Cửu và Diễm Nùng sững sờ đứng bên cạnh, còn Nguyễn Hiển thì quỳ một bên, sắc mặt khó hiểu, im lặng hồi lâu mới hỏi: "Bệ hạ, người còn nhớ Nguyên Túc hoàng hậu không?"
"Là ai?" Tạ Tiêu hỏi.
Nguyễn Hiển cúi đầu thấp hơn: "Là nô tài lắm lời rồi."
"Là người mà trẫm đã từng quên sao? Trả lời trẫm, có phải hay không?"
Nguyễn Hiển thân là tổng quản bên cạnh Tạ Tiêu, lớn hơn hắn nhiều tuổi, gần như là nhìn hắn lớn lên, lên ngôi hoàng đế, cai quản thiên hạ.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ những năm tháng ấu thơ cơ cực trong lãnh cung, chuyện gì xảy ra bên cạnh Tạ Tiêu, Nguyễn Hiển đều rõ như lòng bàn tay, nhưng giờ lại im lặng.
"Trẫm hỏi ngươi, có phải hay không?!" Hắn gần như gào lên.
"Phải."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.