Chương 36: Khóe Miệng Vương Máu
Tây Thế Lợi Tần
18/07/2024
Người ta vẫn nói đầu ngón tay là nhạy cảm nhất, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng cảm giác khi mười ngón tay đan vào nhau với nàng.
Nhưng lúc này, ngón tay hắn lại bị hàm răng trắng đều của nàng khẽ cắn, đầu lưỡi nhỏ bé như hoa đinh hương thăm dò một chút rồi nhanh chóng rụt lại. Nàng thử dò xét nhìn hắn, thấy hắn vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nàng liền mạnh dạn hơn.
Xét về dung mạo, Tạ Tiêu quả thật là một mỹ nam, giống hệt những công tử bột tay trói gà không chặt trong thoại bản, hí khúc. Đó là ấn tượng đầu tiên của nàng về hắn, nhưng không thể phủ nhận đôi mắt hắn sâu thẳm, khó đoán, toát lên vẻ lạnh lùng cấm dục. Đặc biệt là lúc còn trẻ, hắn luôn giữ lễ nghi, nho nhã, mỗi khi bị nàng chọc giận lại đỏ bừng mặt.
Thế nhưng, nhiều năm trôi qua, ngồi trên long ỷ đã lâu, hắn không chỉ có thêm uy nghiêm mà còn toát lên khí chất cao quý, bá đạo. Những điều đó hòa quyện vào nhau một cách kỳ lạ, tạo nên sức hút khó cưỡng. Chỉ cần hắn ngồi yên lặng ở đó, cũng đủ khiến người ta say đắm.
Nữ nhân đến gần hắn, không chỉ vì địa vị, quyền lực, mà còn bởi vì bản thân hắn toát ra sức hấp dẫn khó cưỡng.
Ở kinh thành Vĩnh Ninh có tục lệ "Thất tịch khéo tay, kết dây tặng tình lang". Vào ngày này, các thiếu nữ khuê các hiếm khi được "tự do", thường kết những sợi dây đỏ, đính thêm ngọc bội, trân châu, đậu đỏ… rồi tặng cho người trong lòng.
Tuy là hoàng tử, nhưng mỗi năm cứ đến tháng bảy, Tạ Tiêu lại nhận được rất nhiều dây đỏ. Các tiểu thư khuê các con nhà quan lại chỉ dám lén lút gửi tặng, nhưng cũng có những cung nữ táo bạo, không chỉ muốn tặng dây đỏ mà còn muốn hiến thân cho hắn.
Lúc đó, Ôn Trạch từng nói, những mỹ nhân muốn trèo lên long sàng của Tạ Tiêu vào ngày Thất tịch có thể xếp thành đội quân, đánh nhau tóe máu cũng là chuyện thường.
Ngày trước, hắn luôn tìm cách trêu chọc nàng, nhưng giờ đây lại tỏ ra bình tĩnh, ung dung, như một chính nhân quân tử, khiến nàng không khỏi bực bội.
Nhưng lúc này, ngón tay hắn lại bị hàm răng trắng đều của nàng khẽ cắn, đầu lưỡi nhỏ bé như hoa đinh hương thăm dò một chút rồi nhanh chóng rụt lại. Nàng thử dò xét nhìn hắn, thấy hắn vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nàng liền mạnh dạn hơn.
Xét về dung mạo, Tạ Tiêu quả thật là một mỹ nam, giống hệt những công tử bột tay trói gà không chặt trong thoại bản, hí khúc. Đó là ấn tượng đầu tiên của nàng về hắn, nhưng không thể phủ nhận đôi mắt hắn sâu thẳm, khó đoán, toát lên vẻ lạnh lùng cấm dục. Đặc biệt là lúc còn trẻ, hắn luôn giữ lễ nghi, nho nhã, mỗi khi bị nàng chọc giận lại đỏ bừng mặt.
Thế nhưng, nhiều năm trôi qua, ngồi trên long ỷ đã lâu, hắn không chỉ có thêm uy nghiêm mà còn toát lên khí chất cao quý, bá đạo. Những điều đó hòa quyện vào nhau một cách kỳ lạ, tạo nên sức hút khó cưỡng. Chỉ cần hắn ngồi yên lặng ở đó, cũng đủ khiến người ta say đắm.
Nữ nhân đến gần hắn, không chỉ vì địa vị, quyền lực, mà còn bởi vì bản thân hắn toát ra sức hấp dẫn khó cưỡng.
Ở kinh thành Vĩnh Ninh có tục lệ "Thất tịch khéo tay, kết dây tặng tình lang". Vào ngày này, các thiếu nữ khuê các hiếm khi được "tự do", thường kết những sợi dây đỏ, đính thêm ngọc bội, trân châu, đậu đỏ… rồi tặng cho người trong lòng.
Tuy là hoàng tử, nhưng mỗi năm cứ đến tháng bảy, Tạ Tiêu lại nhận được rất nhiều dây đỏ. Các tiểu thư khuê các con nhà quan lại chỉ dám lén lút gửi tặng, nhưng cũng có những cung nữ táo bạo, không chỉ muốn tặng dây đỏ mà còn muốn hiến thân cho hắn.
Lúc đó, Ôn Trạch từng nói, những mỹ nhân muốn trèo lên long sàng của Tạ Tiêu vào ngày Thất tịch có thể xếp thành đội quân, đánh nhau tóe máu cũng là chuyện thường.
Ngày trước, hắn luôn tìm cách trêu chọc nàng, nhưng giờ đây lại tỏ ra bình tĩnh, ung dung, như một chính nhân quân tử, khiến nàng không khỏi bực bội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.