Thềm Ngọc Xuân Đình Tuyết (H)

Chương 3: Mộng Xuân Diễm Lệ 3

Tây Thế Lợi Tần

19/03/2024

Nhóm Dịch: 102

Lần đầu tiên như đêm nay, mỹ nhân trong mộng biến thành nữ quỷ mặc áo đỏ đoạt mạng, khiến hắn kinh hồn bạt vía, toàn thân lạnh toát...

Tiếng sáo dài xuyên qua sự cô đơn của màn đêm, trong màn đêm dường như còn có thể nghe thấy tiếng cuốc kêu từng hồi: "Không bằng trở về, không bằng trở về.”

Phải biết rằng trước đây trong cung điện có nhiều chim cuốc nhất, một đàn đông đúc.

Nhưng từ khi vị tiểu hoàng hậu của điện Vô Ương qua đời, trong cung điện này không còn nhìn thấy một con chim cuốc nào nữa, mà hoa đỗ quyên trong góc tường cung cũng không nở nữa.

Nàng luôn mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, đi lại trong những bụi hoa đỗ quyên nở rộ, khi đó tháng ba hoa thơm, hoa đỗ quyên nở rộ, làm nổi bật đến đầy trời tươi đẹp tiên diễm.

Nhưng vị tiểu hoàng hậu đó đã chết từ lâu...

Phía sau điện Hoan Hỷ của cung điện có một giếng son, bên cạnh giếng có trồng một cây hoa hòe, năm nào cũng ra hoa kết trái.

Một số cung nữ mới vào cung, không hiểu chuyện đời, gan lớn, thỉnh thoảng còn lén lút đến đây hái hoa hòe, làm bánh hoa hòe để giải thèm.

Tháng tư năm nay, cây hoa hòe này nở hoa đặc biệt sớm, màu không phải trắng mà là hồng nhạt, lại gần ngửi còn có mùi tanh nhàn nhạt, giống như hoa này được tưới bằng máu người vậy.



Giếng son này vốn không phải vì chuyện tình cảm nam nữ nào mà được đặt tên như vậy, mà là vì bên dưới giếng chôn cất vô số linh hồn của các cung nữ từ xưa đến nay.

Bất kể là cung nữ nào chết bất đắc kỳ tử hay phi tần nào phát điên mà chết, tro cốt của họ sau khi được hỏa táng đều bị vứt bỏ vào giếng này.

Chữ "hoè" có bộ "mộc" và bộ "quỷ", "mộc quỷ" tức là "có cây thì quỷ dữ sẽ xuất hiện".

Cuối xuân năm Minh Đức thứ 6, Đạo trưởng Vân Thanh của Ngọc Khê Sơn Thiên Nhất Quán phụng chỉ tiến kinh, một đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến vào cung điện.

Cũng trong năm đó, hai mươi bảy bộ tộc Tây Nam như Cửu Tiêu, Ô Vu, Ngũ Độc... vào cung triều kiến bái yết, dâng vô số trâu dê, châu báu quý giá, dâng biểu quy phục, nguyện tôn Đại Du Thiên tử làm minh quân, đời đời triều cống, năm năm tiến cống, cúi đầu xưng thần, chấm dứt loạn lạc ở Tây Nam kéo dài sáu năm.

Từ khi Tạ Tiêu xưng đế được sáu năm, cung điện chưa bao giờ náo nhiệt như lúc này.

Trong đoàn người của Vân Thanh Quán, có hai nữ quan mày thanh mắt tú, hẳn là người hầu cận bên mình, một người tên Tri Tuyết, một người tên Chiết Trúc.

"Vất vả đường xa mới đến được kinh thành, tiểu thư lại sinh bệnh..."

Chiết Trúc nói: "Ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, phải gọi tiểu thư là tiên tử."

Hiện nay, phong trào xuất gia tu đạo đang thịnh hành, dân chúng đều thích gọi nữ đạo sĩ là tiên tử, chỉ vì một thân đạo bào trắng, khi đi lại như liễu yếu đào tơ, phảng phất mang theo ba phần tiên khí, cách gọi như vậy vừa cung kính vừa tao nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thềm Ngọc Xuân Đình Tuyết (H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook