Chương 42: Thực Cốt Tình Ti 2
Tây Thế Lợi Tần
18/07/2024
Mặc dù nàng là tỷ tỷ, nhưng Ôn Trạch từ nhỏ đã bướng bỉnh, tính cách này rất giống với nhũ danh của y: “Đệ thật là cố chấp, cũng thật là ngoan cố."
Ngoài cửa sổ, đêm lạnh như nước, Ôn Trạch đột nhiên quay đầu hỏi nàng: "A tỷ, nếu ông trời cho tỷ thêm một cơ hội nữa, tỷ có còn lựa chọn gả cho Tạ Tiêu, làm chủ trung cung nữa không?"
Thành Bích im lặng hồi lâu, nàng mặc thanh y, ngồi ngay ngắn ở đó, thanh tao như hoa soi bóng nước, vừa trầm tĩnh vừa ung dung.
Nàng đáp: "Tỷ không biết."
Ôn Trạch không hề bất ngờ, y nói: "Nếu như ngày sau tỷ y, A tỷ, ta cũng không hối hận vì những gì đã làm hôm nay."
"A Nhận..."
Đáp lại nàng chỉ còn lại bóng lưng xuất trần như tiên nhưng bước chân nặng trĩu.
Trong địa cung Bích Lạc.
Tạ Tiêu vốn nên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng giờ khắc này lại khoanh tay đứng yên, nhìn gương mặt như ngọc trong quan tài pha lê. Mà Diễm Nùng, người đáng lẽ phải bị giam giữ trong ngục tối chờ ngày định tội, lại xuất hiện ở đây.
"Thánh nữ tộc Cửu Tiêu Diễm Nùng tham kiến bệ hạ."
"Thánh nữ không cần đa lễ, trẫm muốn thánh nữ thi châm cho trẫm."
Hắn đi đến chiếc giường trong tĩnh thất nằm xuống, Diễm Nùng theo sát phía sau. Sau khi đẩy cửa bước vào, ngoài Nguyễn Hiển bên cạnh Tạ Tiêu, còn có một lão già râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt.
Người này chính là thần y nổi danh thiên hạ, Trần Hạc Cửu.
Diễm Nùng mở túi đựng kim ra, những cây kim châm bạc dài và sắc nhọn khiến người ta nhìn mà kinh hãi, đặc biệt là những cây kim châm dài này sẽ được đâm vào bốn mươi chín huyệt đạo trên người hắn, chỉ cần một chỗ xảy ra sai sót, không những công sức nhiều năm qua đổ sông đổ bể, mà còn tổn hại đến thân thể của hắn, nhất là khi hắn vừa mới giải độc.
"Cơ thể bệ hạ còn yếu, lại ngày ngày phải phóng máu, hay là để qua một thời gian nữa hẵng thi châm", Nguyễn Hiển lo lắng nói.
Tạ Tiêu lại khăng khăng: "Không cần nhiều lời, trẫm đã quyết định rồi."
Nhóm dịch: 1 0 2
Ngoài cửa sổ, đêm lạnh như nước, Ôn Trạch đột nhiên quay đầu hỏi nàng: "A tỷ, nếu ông trời cho tỷ thêm một cơ hội nữa, tỷ có còn lựa chọn gả cho Tạ Tiêu, làm chủ trung cung nữa không?"
Thành Bích im lặng hồi lâu, nàng mặc thanh y, ngồi ngay ngắn ở đó, thanh tao như hoa soi bóng nước, vừa trầm tĩnh vừa ung dung.
Nàng đáp: "Tỷ không biết."
Ôn Trạch không hề bất ngờ, y nói: "Nếu như ngày sau tỷ y, A tỷ, ta cũng không hối hận vì những gì đã làm hôm nay."
"A Nhận..."
Đáp lại nàng chỉ còn lại bóng lưng xuất trần như tiên nhưng bước chân nặng trĩu.
Trong địa cung Bích Lạc.
Tạ Tiêu vốn nên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng giờ khắc này lại khoanh tay đứng yên, nhìn gương mặt như ngọc trong quan tài pha lê. Mà Diễm Nùng, người đáng lẽ phải bị giam giữ trong ngục tối chờ ngày định tội, lại xuất hiện ở đây.
"Thánh nữ tộc Cửu Tiêu Diễm Nùng tham kiến bệ hạ."
"Thánh nữ không cần đa lễ, trẫm muốn thánh nữ thi châm cho trẫm."
Hắn đi đến chiếc giường trong tĩnh thất nằm xuống, Diễm Nùng theo sát phía sau. Sau khi đẩy cửa bước vào, ngoài Nguyễn Hiển bên cạnh Tạ Tiêu, còn có một lão già râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt.
Người này chính là thần y nổi danh thiên hạ, Trần Hạc Cửu.
Diễm Nùng mở túi đựng kim ra, những cây kim châm bạc dài và sắc nhọn khiến người ta nhìn mà kinh hãi, đặc biệt là những cây kim châm dài này sẽ được đâm vào bốn mươi chín huyệt đạo trên người hắn, chỉ cần một chỗ xảy ra sai sót, không những công sức nhiều năm qua đổ sông đổ bể, mà còn tổn hại đến thân thể của hắn, nhất là khi hắn vừa mới giải độc.
"Cơ thể bệ hạ còn yếu, lại ngày ngày phải phóng máu, hay là để qua một thời gian nữa hẵng thi châm", Nguyễn Hiển lo lắng nói.
Tạ Tiêu lại khăng khăng: "Không cần nhiều lời, trẫm đã quyết định rồi."
Nhóm dịch: 1 0 2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.