Chương 22: CHƯA BAO GIỜ
Tiểu Ngư Đại Tâm
22/10/2013
Hơn 5h chiều thì Tần Tang nhận được điện thoại của Lý Vi Nhiên, trong điện thoại vang lên tiếng nhạc xa xăm,
giọng nói của anh ôn hòa mang ý cười, “Tần Tang?”
“Ừ, tôi sẽ đi ngay.” Tần Tang đang kẹp điện thoại, soi gương thêm một chút son nước.
“Vậy thì tốt quá, anh đang ở dưới lầu nhà em.”
Tần Tang ngạc nhiên, anh còn có lòng tới đón cô? Không cần kêu những người khác sao? Cô nghĩ tới đó, thì vội vội vàng vàng cầm túi thay giày, chạy thẳng xuống.
Buổi tối mùa hè nóng vô cùng, nhưng tâm tình của Lý Vi Nhiên lại rất tốt, đang tựa lên cửa xe lẳng lặng chờ đợi. Đầu hành lang có một bóng dáng vụt qua, là Tần Tang đi xuống, bộ lễ phục màu trắng lộ vai, vạt áo chấm đất đang cầm ở trong tay, mái tóc dài rớt xuống vài sợi lộn xộn, phần tóc dư lại cô chải một kiểu tóc rất đặc biệt, cô trang điểm và đeo đồ trang sức tao nhã, nhìn từ xa, quả thật rất giống bước ra từ trong tranh.
Cô chạy hơi gấp, trên trán cũng đã đổ mồ hôi, Lý Vi Nhiên đưa tay vào trong xe rút khăn giấy ra cho cô, ân cần kéo cửa ra, “Lên xe đi, em đổ đầy mồ hôi rồi. Chạy làm gì chứ!”
Tần Tang ngồi vào để máy điều hòa thổi một lát, rồi trang điểm lại, “Không trễ chứ? Không nên để mọi người chờ anh.”
Lý Vi Nhiên khoan thai nghe nhạc, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp trên vô lăng, “Không có mọi người.” Anh nghiêng mặt sang cười với Tần Tang, “Chỉ có chúng ta.”
Phòng ăn của nhà hàng xoay cao nhất thành phố, được tạo hình hộp âm nhạc, tám mặt tường đều là thủy tinh công nghiệp trải dài xuống đất, chỉ mở vào buổi tối. Khi bước vào cửa, điều đầu tiên thấy được chính là chúc hải – những cây nến to như cánh tay được cắm xuống đất, kết hợp với sợi quang học chiếc sáng cả gian phòng. Từng góc trên sàn, trên lan can xung quanh đều là những cây nến công nghệ được tạo hình khác nhau, chiếc hồ nhân tạo nho nhỏ trong phòng ăn có rất nhiều ngọn nến hình trái tim đang trôi lềnh bềnh, sóng gợn lăn tăn làm cho ánh nến càng lung linh hơn. Trên bàn ăn cũng bày hai giá cắm nến cung đình sang trọng, có vài cây nến dài nho nhỏ màu xanh ngọc được đốt trên đó.
Mới vừa bước lên sàn nhà hàng rực rỡ, Tần Tang liền buông làn váy vẫn cầm trong tay xuống, tinh nghịch thở phào nhẹ nhõm, “Thành thật mà nói, mới vừa nhìn thấy anh không mặc vest, tôi còn tưởng rằng tối nay tôi bị xấu hổ rồi.”
Lý Vi Nhiên nghe thấy lời nói này của cô, liền nghiêng đầu cười khẽ bên tai cô, “Ừ, anh cũng nghĩ như vậy. Cho nên anh quyết định, thôi thì để anh mất mặt.”
Hai người bèn nhìn nhau cười, Lý Vi Nhiên vươn tay ra, Tần Tang cười khoác vào. Dưới sự hướng dẫn của đích thân quản lý nhà hàng, hai người ngồi song song với nhau. Cô cũng biết, anh vì thấy cô mặc lễ phục nên mới đổi lại ăn bữa tối ở đây. Nhưng mà trong trường hợp sang trọng như vậy, anh không mặc quần áo trang trọng nhưng sắc mặt vẫn tự nhiên như thường, mà vẫn mang khí khái gặp chuyện không sợ hãi của một quý công tử. Nhưng không biết, ban đầu anh định đi đâu mừng sinh nhật.
“Đỉnh núi à?” Tần Tang hỏi lúc món tráng miệng được bưng lên, Lý Vi Nhiên vô cùng tiếc hận nói, “Anh có chuẩn bị một hộp pháo hoa, rượu đỏ, bữa cơm dã ngoại, thưởng thức pháo hoa, thêm anh là mỹ nam tử, anh thật sự không tin em có thể không động lòng.” Anh cầm ly rượu đế dài, chất lỏng màu nâu bên trong hơi sóng sánh, dưới ánh đèn là khuôn mặt lãng tử, anh tuấn đẹp trai.
Tần Tang nhìn anh cười, trong lòng cũng thấy ấm áp. Lý Vi Nhiên rất khác những chàng trai cô gặp từ nhỏ, cô cũng đã từng gặp người giàu có và có nhân phẩm vẹn toàn, nhưng nếu không phải những kẻ bá đạo ngang ngược nhất thiên hạ, thì cũng là kẻ có tâm cơ sâu và mưu tính xấu xa. Nhưng Lý Vi Nhiên, từ lần đầu tiên cô thấy anh đã có cảm giác không giống với những người kia, loại đặc biệt này cũng không biết là tới từ đâu, rõ ràng anh cũng là cao thủ anh lừa tôi gạt trên thương trường, nhưng lần đầu tiên Tần Tang nhìn thấy anh đã cảm thấy —— anh rất chất phác.
Và còn làm tim cô đập thình thịch.
Thật chết người. Tần Tang nghĩ đi nghĩ lại liền đỏ mặt, vội vàng làm bộ cúi đầu xuống ăn cơm uống nước. Lý Vi Nhiên nhìn dáng vẻ này của cô, gõ nhẹ lên bàn, “Em muốn đi hả?”
“Không muốn.” Tần Tang cúi đầu, trả lời thẳng thắn.
Lý Vi Nhiên đưa tay phủ lên bàn tay cô, “Tang Tang, em thật… chỉ giỏi mạnh miệng.”
Tần Tang rút tay vuốt tóc, dáng vẻ lạnh lùng, “Lý Vi Nhiên, anh thật sự… rất tinh tường.”
Hai người đều im lặng hồi lâu, tiếp theo lại nhìn nhau cười.
. . . . . .
Có một người bước tới, chiếc bóng che lại ánh nến, cảnh tượng ấm áp bị cắt đứt.
“Yến Hồi!” Lý Vi Nhiên mỉm cười kêu lên, nhìn Tang Tang, Tang Tang hơi gật đầu, anh liền đứng lên, vỗ vai Chu Yến Hồi, “Thật đúng lúc.”
Chu Yến Hồi mặc một bộ dạ phục màu đen, tỏa ra tà khí, dáng người cao lớn ngược sáng cực kỳ giống Satan giương đôi cánh màu đen trong thần thoại, màu mắt đen của anh ta còn đậm hơn mực, sâu lắng như có thể hút mất hồn người khác.
“Tôi vừa mới tới. Quản lý nói anh ở đây nên tôi đến chào. Không quấy rầy chứ?” Câu cuối cùng của anh ta là nói với Tần Tang, Tần Tang hơi mỉm cười, giơ ly rượu lên đưa về phía anh ta như lời chào, vô cùng hoàn hảo, giống như bọn họ không hề quen biết.
Hai người đàn ông này hàn huyên mấy câu, Chu Yến Hồi nói tiếng quấy rầy lần nữa, rồi dường như vô tình liếc nhìn Tần Tang, sau đó xoay người đi.
Lý Vi Nhiên nhỏ giọng nói một câu xin lỗi với Tần Tang, rồi ngồi xuống. Trong lòng Tần Tang hơi rối loạn, ánh mắt sắc bén buổi trưa của Trần Ngộ Bạch cùng với lời nói tràn đầy thâm ý vừa rồi của Chu Yến Hồi cũng rất trùng hợp, tạo ra hàng loạt suy nghĩ quấy nhiễu trái tim của cô.
“Tôi tới phòng rửa tay.” Cô cười đứng dậy, Lý Vi Nhiên cợt nhả nói muốn đi cùng, bị cô vỗ một cái, đàng hoàng ngồi tại chỗ đưa mắt nhìn cô.
Bước qua bàn của Chu Yến Hồi, cô thả chậm bước chân. Quả nhiên, lúc từ phòng rửa tay đi ra, đã nhìn thấy anh ta nghiêng người tựa vào tường hút thuốc lá.
“Trùng hợp như thế.” Tần Tang hào phóng cười chào hỏi anh ta.
Mày kiếm đen đậm của Chu Yến Hồi nhướn lên, kinh ngạc nhìn cô, “Cô biết tôi?”
“Dĩ nhiên. Lần trước cám ơn anh giơ cao đánh khẽ thả em trai tôi. Em trai tôi không hiểu chuyện. Nhờ có anh không chấp nhặt nó.” Tần Tang cũng cảm thấy sự dịu dàng của mình thật giả tạo, “Sau đó lại có người trả lại thẻ cho tôi. Tôi còn chưa nói lời cám ơn với anh.”
Chu Yến Hồi cười cười, vẻ mặt vô cùng phấn khởi, giống như sau lưng đã rộng mở đôi cánh màu đen tà khí kia, “Muốn cám ơn tôi? Vậy ——”
Sắc mặt Tần Tang thay đổi, vội vàng đón lời anh ta, “Lần sau mời anh ăn cơm, được chứ?” Cô đè ép giọng nói, cho mềm mại. Nhưng trong lòng lại thấy buồn nôn, thật sự đủ rồi, chiêu làm nũng này cũng dùng được, thằng nhóc Tần Hòe này thật hại người.
Chu Yến Hồi chỉ cười không nói, Tần Tang cũng không diễn tiếp, lập tức nói xin lỗi phải đi về. Lúc hai người đi thoáng qua, Chu Yến Hồi nói nhàn nhã bình tĩnh, “Bao lâu nữa Tần Tống mới về?”
Tần Tang dừng lại, mặt hơi lạnh, “Tôi không rõ lắm.”
“À, vậy cô có biết rõ quan hệ của cậu ấy và Lý Vi Nhiên không?” Chu Yến Hồi lắc lắc cái bật lửa, lại châm một điếu thuốc, khoan thai nhả một vòng, thích thú nhìn Tần Tang dưới ánh nến lung linh càng xinh đẹp mờ ảo, đầu vai mềm mại láng mịn để trần của cô, xương quai xanh khêu gợi nổi lên, lễ phục màu trắng dán sát đường cong mê người của cô, làm cho người ta chỉ muốn xé vụn nó ra. Anh ta rít một hơi thật sâu, day huyệt thái dương âm thầm nhắc nhở mình phải tỉnh táo một chút, nếu không phía dưới phồng lên thành một túp lều, thì thật mất thể diện.
Lo lắng trong lòng Tần Tang bị kích thích, như có một ngọn lửa nóng thiêu đốt, “Chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi không cần phải suy nghĩ những việc này.” Nói xong xoay người rời đi. Thật mệt mỏi, không thích người ta cũng bị người ta thích, tự cô hành hạ mình cũng đành, đằng này, mọi người cứ phải làm trái ý cô hay sao. Thật sự cho rằng Tần Tang cô không dám buông tay để yêu một lần sao!
“Tần Tang, đừng kích động.” Giọng nói của Chu Yến Hồi bình thản vang lên phía sau. Tần Tang khẽ khép lại làn váy, khách khí nhưng lạnh nhạt, “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Trở lại chỗ ngồi, dưới ánh nến ánh mắt của Lý Vi Nhiên nhìn cô càn thêm dịu dàng. Tần Tang mím môi cười, sự rối rắm trong lòng cũng trở nên mềm mại hơn. Chợt nhớ tới một việc chuyện quan trọng, cô đưa tay lấy một cái hộp trong túi ra, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt anh, “Quà tặng. Sinh nhật vui vẻ.”
Lý Vi Nhiên cười ngọt ngào hơn, nhận lấy chiếc hộp quơ quơ như trẻ con, “Anh mở ra nhé!”
“Ừ.” Tần Tang gật đầu.
Bên ngoài chiếc hộp được gói bằng giấy có hoa văn hình hoa màu màu xanh lá, chiếc dây lụa thắt nơ bướm rất dễ tháo. Bên trong là lớp vải nhung màu xanh sapphire, có một sợi dây nịch giả da kiểu cổ điển.
Lý Vi Nhiên tấm tắc khen, cầm lên khoa tay múa chân lật đi lật lại, yêu thích vô cùng. Nếu không phải là mặc quần thường không có đỉa đeo dây nịch, chắc là anh cũng đã đeo vào luôn rồi.
Tần Tang thấy anh thích như vậy, cũng cảm thấy không uổng công mình tốn cả buổi chiều đi tìm. Tiền cũng không có trị giá gì, chẳng qua cô tưởng tượng ra cảnh Lý Vi Nhiên đẹp trai trí thức lại có phong cách lưu manh, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans ôm, đeo sợi dây nịt tao nhã giả da, ngậm cái tẩu đứng ở trước cửa sổ to sát đất, trầm tư mỉm cười nhìn ra màn mưa mờ mịt…
Lý Vi Nhiên vuốt ve một hồi, cuộn lại cẩn thận. Cười với cô, “Anh rất thích quà tặng của em, vì khen thưởng cho em, anh quyết định tha thứ em mới vừa rồi ăn ở hai lòng. Dẫn em đi lãng mạn một chút.”
. . . . . .
Cho dù là đêm hè, nhưng gió trên đỉnh núi vẫn thổi mạnh điên cuồng. Tần Tang hối tiếc vô cùng vì mình không hỏi rõ ràng sự sắp xếp tối nay. Mặc lễ phục sang trọng như vậy, đi trong gió mạnh, chắc chắn sẽ bị thổi tốc cả váy lên. Vừa xuống xe cô liền dùng hai tay ôm ngực, thỉnh thoảng còn phải dành ra một cái tay để đè lại làn váy.
Lý Vi Nhiên đưa tay vuốt tóc cô, quay người cầm cái áo khoác trong xe, “Giơ tay lên.” Anh ra lệnh tự nhiên, mặc quần khoác tử tế cho cô rồi kéo khóa lên, “Gió quá lớn, không bắn pháo hoa được rồi. Chúng ta uống rượu thôi.”
Anh lấy hai chai rượu đỏ ở trong xe ra, mở một chai đưa cho cô, còn mình mở chai kia ra. Uống được vài hớp cảm thấy không thú vị, anh đề nghị với Tần Tang, “Chơi trò I NEVER có được không? Anh nói một chuyện anh chưa từng làm, nếu em đã làm em uống, nếu chuyện này em cũng không làm, thì anh uống.”
Tần Tang mải ngắm nhìn ngọn hải đăng tuyệt đẹp ở dưới chân, ừ một tiếng.
“Anh chưa bao giờ mặc váy như vậy.” Anh nắm vạt váy trên người đang bị gió thổi bay về phía sau của cô, cười ranh mãnh. Tần Tang phục hồi tinh thần lại, cũng vui vẻ. Ngửa đầu uống một ngụm rượu.
“Tôi chưa từng ăn mặc không nghi thức vào nhà hàng Tây.” Tần Tang nhướng lông mày, giơ chai rượu trong tay lên cụng một cái với anh. Lý Vi Nhiên nhún vai, tu một hơi lớn.
“Anh chưa bao giờ để tóc dài thế này.” Qua mấy vòng Lý Vi Nhiên bắt đầu chơi xỏ lá. Tần Tang nhíu mày, uống một hớp, ngay sau đó học theo, “Tôi chưa bao giờ cắt qua tóc ngắn như vậy.”
Lý Vi Nhiên cười ha ha, cũng uống một hớp.
“Tôi chưa bao giờ ——”
“—— đợi đã nào…!” Tần Tang chợt hô ngừng, “Lý Vi Nhiên, anh đang rắp tâm bất lương à?” Cái chuyện chưa bao giờ như vậy, nam nữ khác biệt đương nhiên là có rất nhiều rồi. Hơn phân nửa chai rượu cũng vơi đi, đầu của cô bắt đầu hơi choáng váng. Không khỏi hoài nghi trò chơi của Lý Vi Nhiên là giả mà uống rượu là thật.
Lý Vi Nhiên hắng giọng cười to, tiếng cười từ đỉnh núi trống trải vang đi rất xa, “Làm thế nào đây? Bị em nhìn ra rồi.”
Tần Tang hả hê uống một hớp, mặt đỏ ửng, nụ cười vô cùng xinh đẹp, “Đương nhiên rồi, tôi rất thông minh mà!”
Lý Vi Nhiên chợt đưa tay qua, phủ trên gương mặt hơi nóng của cô. Tần Tang không tự chủ được nhẹ nhàng ôi một tiếng, quay đầu nhìn anh. Trên mặt anh đã không còn nụ cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Tần Tang, anh chưa bao giờ, chưa bao giờ thích một người giống như thích em.”
“Ừ, tôi sẽ đi ngay.” Tần Tang đang kẹp điện thoại, soi gương thêm một chút son nước.
“Vậy thì tốt quá, anh đang ở dưới lầu nhà em.”
Tần Tang ngạc nhiên, anh còn có lòng tới đón cô? Không cần kêu những người khác sao? Cô nghĩ tới đó, thì vội vội vàng vàng cầm túi thay giày, chạy thẳng xuống.
Buổi tối mùa hè nóng vô cùng, nhưng tâm tình của Lý Vi Nhiên lại rất tốt, đang tựa lên cửa xe lẳng lặng chờ đợi. Đầu hành lang có một bóng dáng vụt qua, là Tần Tang đi xuống, bộ lễ phục màu trắng lộ vai, vạt áo chấm đất đang cầm ở trong tay, mái tóc dài rớt xuống vài sợi lộn xộn, phần tóc dư lại cô chải một kiểu tóc rất đặc biệt, cô trang điểm và đeo đồ trang sức tao nhã, nhìn từ xa, quả thật rất giống bước ra từ trong tranh.
Cô chạy hơi gấp, trên trán cũng đã đổ mồ hôi, Lý Vi Nhiên đưa tay vào trong xe rút khăn giấy ra cho cô, ân cần kéo cửa ra, “Lên xe đi, em đổ đầy mồ hôi rồi. Chạy làm gì chứ!”
Tần Tang ngồi vào để máy điều hòa thổi một lát, rồi trang điểm lại, “Không trễ chứ? Không nên để mọi người chờ anh.”
Lý Vi Nhiên khoan thai nghe nhạc, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp trên vô lăng, “Không có mọi người.” Anh nghiêng mặt sang cười với Tần Tang, “Chỉ có chúng ta.”
Phòng ăn của nhà hàng xoay cao nhất thành phố, được tạo hình hộp âm nhạc, tám mặt tường đều là thủy tinh công nghiệp trải dài xuống đất, chỉ mở vào buổi tối. Khi bước vào cửa, điều đầu tiên thấy được chính là chúc hải – những cây nến to như cánh tay được cắm xuống đất, kết hợp với sợi quang học chiếc sáng cả gian phòng. Từng góc trên sàn, trên lan can xung quanh đều là những cây nến công nghệ được tạo hình khác nhau, chiếc hồ nhân tạo nho nhỏ trong phòng ăn có rất nhiều ngọn nến hình trái tim đang trôi lềnh bềnh, sóng gợn lăn tăn làm cho ánh nến càng lung linh hơn. Trên bàn ăn cũng bày hai giá cắm nến cung đình sang trọng, có vài cây nến dài nho nhỏ màu xanh ngọc được đốt trên đó.
Mới vừa bước lên sàn nhà hàng rực rỡ, Tần Tang liền buông làn váy vẫn cầm trong tay xuống, tinh nghịch thở phào nhẹ nhõm, “Thành thật mà nói, mới vừa nhìn thấy anh không mặc vest, tôi còn tưởng rằng tối nay tôi bị xấu hổ rồi.”
Lý Vi Nhiên nghe thấy lời nói này của cô, liền nghiêng đầu cười khẽ bên tai cô, “Ừ, anh cũng nghĩ như vậy. Cho nên anh quyết định, thôi thì để anh mất mặt.”
Hai người bèn nhìn nhau cười, Lý Vi Nhiên vươn tay ra, Tần Tang cười khoác vào. Dưới sự hướng dẫn của đích thân quản lý nhà hàng, hai người ngồi song song với nhau. Cô cũng biết, anh vì thấy cô mặc lễ phục nên mới đổi lại ăn bữa tối ở đây. Nhưng mà trong trường hợp sang trọng như vậy, anh không mặc quần áo trang trọng nhưng sắc mặt vẫn tự nhiên như thường, mà vẫn mang khí khái gặp chuyện không sợ hãi của một quý công tử. Nhưng không biết, ban đầu anh định đi đâu mừng sinh nhật.
“Đỉnh núi à?” Tần Tang hỏi lúc món tráng miệng được bưng lên, Lý Vi Nhiên vô cùng tiếc hận nói, “Anh có chuẩn bị một hộp pháo hoa, rượu đỏ, bữa cơm dã ngoại, thưởng thức pháo hoa, thêm anh là mỹ nam tử, anh thật sự không tin em có thể không động lòng.” Anh cầm ly rượu đế dài, chất lỏng màu nâu bên trong hơi sóng sánh, dưới ánh đèn là khuôn mặt lãng tử, anh tuấn đẹp trai.
Tần Tang nhìn anh cười, trong lòng cũng thấy ấm áp. Lý Vi Nhiên rất khác những chàng trai cô gặp từ nhỏ, cô cũng đã từng gặp người giàu có và có nhân phẩm vẹn toàn, nhưng nếu không phải những kẻ bá đạo ngang ngược nhất thiên hạ, thì cũng là kẻ có tâm cơ sâu và mưu tính xấu xa. Nhưng Lý Vi Nhiên, từ lần đầu tiên cô thấy anh đã có cảm giác không giống với những người kia, loại đặc biệt này cũng không biết là tới từ đâu, rõ ràng anh cũng là cao thủ anh lừa tôi gạt trên thương trường, nhưng lần đầu tiên Tần Tang nhìn thấy anh đã cảm thấy —— anh rất chất phác.
Và còn làm tim cô đập thình thịch.
Thật chết người. Tần Tang nghĩ đi nghĩ lại liền đỏ mặt, vội vàng làm bộ cúi đầu xuống ăn cơm uống nước. Lý Vi Nhiên nhìn dáng vẻ này của cô, gõ nhẹ lên bàn, “Em muốn đi hả?”
“Không muốn.” Tần Tang cúi đầu, trả lời thẳng thắn.
Lý Vi Nhiên đưa tay phủ lên bàn tay cô, “Tang Tang, em thật… chỉ giỏi mạnh miệng.”
Tần Tang rút tay vuốt tóc, dáng vẻ lạnh lùng, “Lý Vi Nhiên, anh thật sự… rất tinh tường.”
Hai người đều im lặng hồi lâu, tiếp theo lại nhìn nhau cười.
. . . . . .
Có một người bước tới, chiếc bóng che lại ánh nến, cảnh tượng ấm áp bị cắt đứt.
“Yến Hồi!” Lý Vi Nhiên mỉm cười kêu lên, nhìn Tang Tang, Tang Tang hơi gật đầu, anh liền đứng lên, vỗ vai Chu Yến Hồi, “Thật đúng lúc.”
Chu Yến Hồi mặc một bộ dạ phục màu đen, tỏa ra tà khí, dáng người cao lớn ngược sáng cực kỳ giống Satan giương đôi cánh màu đen trong thần thoại, màu mắt đen của anh ta còn đậm hơn mực, sâu lắng như có thể hút mất hồn người khác.
“Tôi vừa mới tới. Quản lý nói anh ở đây nên tôi đến chào. Không quấy rầy chứ?” Câu cuối cùng của anh ta là nói với Tần Tang, Tần Tang hơi mỉm cười, giơ ly rượu lên đưa về phía anh ta như lời chào, vô cùng hoàn hảo, giống như bọn họ không hề quen biết.
Hai người đàn ông này hàn huyên mấy câu, Chu Yến Hồi nói tiếng quấy rầy lần nữa, rồi dường như vô tình liếc nhìn Tần Tang, sau đó xoay người đi.
Lý Vi Nhiên nhỏ giọng nói một câu xin lỗi với Tần Tang, rồi ngồi xuống. Trong lòng Tần Tang hơi rối loạn, ánh mắt sắc bén buổi trưa của Trần Ngộ Bạch cùng với lời nói tràn đầy thâm ý vừa rồi của Chu Yến Hồi cũng rất trùng hợp, tạo ra hàng loạt suy nghĩ quấy nhiễu trái tim của cô.
“Tôi tới phòng rửa tay.” Cô cười đứng dậy, Lý Vi Nhiên cợt nhả nói muốn đi cùng, bị cô vỗ một cái, đàng hoàng ngồi tại chỗ đưa mắt nhìn cô.
Bước qua bàn của Chu Yến Hồi, cô thả chậm bước chân. Quả nhiên, lúc từ phòng rửa tay đi ra, đã nhìn thấy anh ta nghiêng người tựa vào tường hút thuốc lá.
“Trùng hợp như thế.” Tần Tang hào phóng cười chào hỏi anh ta.
Mày kiếm đen đậm của Chu Yến Hồi nhướn lên, kinh ngạc nhìn cô, “Cô biết tôi?”
“Dĩ nhiên. Lần trước cám ơn anh giơ cao đánh khẽ thả em trai tôi. Em trai tôi không hiểu chuyện. Nhờ có anh không chấp nhặt nó.” Tần Tang cũng cảm thấy sự dịu dàng của mình thật giả tạo, “Sau đó lại có người trả lại thẻ cho tôi. Tôi còn chưa nói lời cám ơn với anh.”
Chu Yến Hồi cười cười, vẻ mặt vô cùng phấn khởi, giống như sau lưng đã rộng mở đôi cánh màu đen tà khí kia, “Muốn cám ơn tôi? Vậy ——”
Sắc mặt Tần Tang thay đổi, vội vàng đón lời anh ta, “Lần sau mời anh ăn cơm, được chứ?” Cô đè ép giọng nói, cho mềm mại. Nhưng trong lòng lại thấy buồn nôn, thật sự đủ rồi, chiêu làm nũng này cũng dùng được, thằng nhóc Tần Hòe này thật hại người.
Chu Yến Hồi chỉ cười không nói, Tần Tang cũng không diễn tiếp, lập tức nói xin lỗi phải đi về. Lúc hai người đi thoáng qua, Chu Yến Hồi nói nhàn nhã bình tĩnh, “Bao lâu nữa Tần Tống mới về?”
Tần Tang dừng lại, mặt hơi lạnh, “Tôi không rõ lắm.”
“À, vậy cô có biết rõ quan hệ của cậu ấy và Lý Vi Nhiên không?” Chu Yến Hồi lắc lắc cái bật lửa, lại châm một điếu thuốc, khoan thai nhả một vòng, thích thú nhìn Tần Tang dưới ánh nến lung linh càng xinh đẹp mờ ảo, đầu vai mềm mại láng mịn để trần của cô, xương quai xanh khêu gợi nổi lên, lễ phục màu trắng dán sát đường cong mê người của cô, làm cho người ta chỉ muốn xé vụn nó ra. Anh ta rít một hơi thật sâu, day huyệt thái dương âm thầm nhắc nhở mình phải tỉnh táo một chút, nếu không phía dưới phồng lên thành một túp lều, thì thật mất thể diện.
Lo lắng trong lòng Tần Tang bị kích thích, như có một ngọn lửa nóng thiêu đốt, “Chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi không cần phải suy nghĩ những việc này.” Nói xong xoay người rời đi. Thật mệt mỏi, không thích người ta cũng bị người ta thích, tự cô hành hạ mình cũng đành, đằng này, mọi người cứ phải làm trái ý cô hay sao. Thật sự cho rằng Tần Tang cô không dám buông tay để yêu một lần sao!
“Tần Tang, đừng kích động.” Giọng nói của Chu Yến Hồi bình thản vang lên phía sau. Tần Tang khẽ khép lại làn váy, khách khí nhưng lạnh nhạt, “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Trở lại chỗ ngồi, dưới ánh nến ánh mắt của Lý Vi Nhiên nhìn cô càn thêm dịu dàng. Tần Tang mím môi cười, sự rối rắm trong lòng cũng trở nên mềm mại hơn. Chợt nhớ tới một việc chuyện quan trọng, cô đưa tay lấy một cái hộp trong túi ra, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt anh, “Quà tặng. Sinh nhật vui vẻ.”
Lý Vi Nhiên cười ngọt ngào hơn, nhận lấy chiếc hộp quơ quơ như trẻ con, “Anh mở ra nhé!”
“Ừ.” Tần Tang gật đầu.
Bên ngoài chiếc hộp được gói bằng giấy có hoa văn hình hoa màu màu xanh lá, chiếc dây lụa thắt nơ bướm rất dễ tháo. Bên trong là lớp vải nhung màu xanh sapphire, có một sợi dây nịch giả da kiểu cổ điển.
Lý Vi Nhiên tấm tắc khen, cầm lên khoa tay múa chân lật đi lật lại, yêu thích vô cùng. Nếu không phải là mặc quần thường không có đỉa đeo dây nịch, chắc là anh cũng đã đeo vào luôn rồi.
Tần Tang thấy anh thích như vậy, cũng cảm thấy không uổng công mình tốn cả buổi chiều đi tìm. Tiền cũng không có trị giá gì, chẳng qua cô tưởng tượng ra cảnh Lý Vi Nhiên đẹp trai trí thức lại có phong cách lưu manh, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans ôm, đeo sợi dây nịt tao nhã giả da, ngậm cái tẩu đứng ở trước cửa sổ to sát đất, trầm tư mỉm cười nhìn ra màn mưa mờ mịt…
Lý Vi Nhiên vuốt ve một hồi, cuộn lại cẩn thận. Cười với cô, “Anh rất thích quà tặng của em, vì khen thưởng cho em, anh quyết định tha thứ em mới vừa rồi ăn ở hai lòng. Dẫn em đi lãng mạn một chút.”
. . . . . .
Cho dù là đêm hè, nhưng gió trên đỉnh núi vẫn thổi mạnh điên cuồng. Tần Tang hối tiếc vô cùng vì mình không hỏi rõ ràng sự sắp xếp tối nay. Mặc lễ phục sang trọng như vậy, đi trong gió mạnh, chắc chắn sẽ bị thổi tốc cả váy lên. Vừa xuống xe cô liền dùng hai tay ôm ngực, thỉnh thoảng còn phải dành ra một cái tay để đè lại làn váy.
Lý Vi Nhiên đưa tay vuốt tóc cô, quay người cầm cái áo khoác trong xe, “Giơ tay lên.” Anh ra lệnh tự nhiên, mặc quần khoác tử tế cho cô rồi kéo khóa lên, “Gió quá lớn, không bắn pháo hoa được rồi. Chúng ta uống rượu thôi.”
Anh lấy hai chai rượu đỏ ở trong xe ra, mở một chai đưa cho cô, còn mình mở chai kia ra. Uống được vài hớp cảm thấy không thú vị, anh đề nghị với Tần Tang, “Chơi trò I NEVER có được không? Anh nói một chuyện anh chưa từng làm, nếu em đã làm em uống, nếu chuyện này em cũng không làm, thì anh uống.”
Tần Tang mải ngắm nhìn ngọn hải đăng tuyệt đẹp ở dưới chân, ừ một tiếng.
“Anh chưa bao giờ mặc váy như vậy.” Anh nắm vạt váy trên người đang bị gió thổi bay về phía sau của cô, cười ranh mãnh. Tần Tang phục hồi tinh thần lại, cũng vui vẻ. Ngửa đầu uống một ngụm rượu.
“Tôi chưa từng ăn mặc không nghi thức vào nhà hàng Tây.” Tần Tang nhướng lông mày, giơ chai rượu trong tay lên cụng một cái với anh. Lý Vi Nhiên nhún vai, tu một hơi lớn.
“Anh chưa bao giờ để tóc dài thế này.” Qua mấy vòng Lý Vi Nhiên bắt đầu chơi xỏ lá. Tần Tang nhíu mày, uống một hớp, ngay sau đó học theo, “Tôi chưa bao giờ cắt qua tóc ngắn như vậy.”
Lý Vi Nhiên cười ha ha, cũng uống một hớp.
“Tôi chưa bao giờ ——”
“—— đợi đã nào…!” Tần Tang chợt hô ngừng, “Lý Vi Nhiên, anh đang rắp tâm bất lương à?” Cái chuyện chưa bao giờ như vậy, nam nữ khác biệt đương nhiên là có rất nhiều rồi. Hơn phân nửa chai rượu cũng vơi đi, đầu của cô bắt đầu hơi choáng váng. Không khỏi hoài nghi trò chơi của Lý Vi Nhiên là giả mà uống rượu là thật.
Lý Vi Nhiên hắng giọng cười to, tiếng cười từ đỉnh núi trống trải vang đi rất xa, “Làm thế nào đây? Bị em nhìn ra rồi.”
Tần Tang hả hê uống một hớp, mặt đỏ ửng, nụ cười vô cùng xinh đẹp, “Đương nhiên rồi, tôi rất thông minh mà!”
Lý Vi Nhiên chợt đưa tay qua, phủ trên gương mặt hơi nóng của cô. Tần Tang không tự chủ được nhẹ nhàng ôi một tiếng, quay đầu nhìn anh. Trên mặt anh đã không còn nụ cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Tần Tang, anh chưa bao giờ, chưa bao giờ thích một người giống như thích em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.