Chương 46: Công phu
Tiểu Ngư Đại Tâm
22/10/2013
Người còn chưa tới, Dung Nham đã gọi
điện tới lãnh đạo trực tiếp của đồn cảnh sát. Cho nên sau khi Lý Vi
Nhiên và Tần Tống bị tóm vào đồn, cũng không bị làm khó, chỉ là bị giam
vào một phòng thẩm vấn.
Sau khi yên tĩnh, men say của Tần Tống dâng lên, nằm bò lên bàn, nghiêng mặt vào bên trong, vẫn không nhúc nhích. Lý Vi Nhiên ngồi trên ghế đối diện anh, cổ tay vận động bị trẹo đau, cau mày thỉnh thoảng liếc nhìn anh.
Hai người đã lâu không nói chuyện. Lý Vi Nhiên nghiền ngẫm một hồi, giờ chân đá bàn, “Có bị thương không?”
Tần Tống không ngẩng đầu lên, giọng nói lè nhè: “Ừm.”
Lý Vi Nhiên nghe thấy câu trả lời của anh, đứng dậy lướt qua mặt bàn đẩy đầu anh. Tay Tần Tống mệt mỏi vung lên, nhẹ nhàng đánh lên cánh tay của Lý Vi Nhiên, “Anh làm trái tim tôi bị thương rồi. Lý Vi Nhiên.”
Anh nói xong ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy sũng nước, nhìn Lý Vi Nhiên, trái tim đau đớn như là bị ai bấu vào.
“Đừng giở trò này với anh.” Lý Vi Nhiên suy sụp trượt xuống, ủ rũ ngồi trên ghế, hít một hơi thật sâu, nhìn Tần Tống gằn từng chữ: “Tiểu Lục, anh có thương em hơn nữa, cũng sẽ không nhường Tang Tang cho em. Việc này không giống hồi bé chúng ta chơi đùa, em muốn cầm súng gỗ, anh cho em cầm. Tang Tang không thể nhường, anh cũng không muốn nhường.”
“Anh nói bậy!” Tần Tống bỗng nhiên nổi giận, vỗ bàn lớn tiếng quát lên: “Vốn dĩ là tôi quen cô ấy trước! Cô ấy phải là của tôi! Là anh cướp Tang Tang của tôi!”
Lý Vi Nhiên cũng đứng dậy, cánh tay áo đã buông trên xe cảnh sát lúc trước lại bắt đầu xắn lên, anh lạnh mặt hừ một tiếng, “Em còn muốn đánh thêm một trận nữa sao?”
Tần Tống lật mạnh bàn, tiến một bước đến trước mặt anh: “Anh tưởng tôi không dám!”
Lý Vi Nhiên tóm lấy cổ áo của anh, kéo anh đến trước mặt, hai người bốn mắt nhìn nhau. Trong đôi mắt đào hoa gần giống nhau của hai người, có lửa giận tương đương.
“Từ nhỏ đến lớn, nếu không phải là anh nhường em, em cho rằng, em có thể đánh thắng anh được mấy lần?” Lý Vi Nhiên siết chặt ngón tay, Tần Tống bị tóm không thở nổi, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, khoa tay múa chân đẩy anh ra.
Lúc Dung Nham bước vào, đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy.
“Ôi chao, thực sự là tiền đồ rộng mở!” Dung Nham giơ chân đá bay cái ghế ở cửa, nện lên bắp chân của Tần Tống. Tần Tống run chân sụm xuống, Lý Vi Nhiên vội vã kéo anh, đỡ anh lên, đợi anh đứng vững mới buông ra.
“Hai người các chú được lắm! Sáu người chúng ta bao nhiêu năm chưa ghé qua đồn cảnh sát rồi? Thực sự là tăng thể diện cho Lương thị chúng ta mà! Một nhóm nhà báo ngoài cửa đang chờ lấy tin của Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia đấy. Nhanh lên đi! Ra ngoài gặp mọi người đi!” Dung Nham vươn tay ra, ra sức chọc lên vết bầm tím trên mặt hai người, đau đến mức hai người phải cắn răng.
Dung Nham trước tiên xử lý hai người kia, để không còn ý chí chiến đấu nữa. Rồi quay người vào đóng cửa lại, tiến đến dựng bàn ghế lên, anh ngồi xống trước, cau mày chỉ vào hai thằng em: “Mẹ nó đứa nào nói trước đi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tần Tống kéo một cái ghế ngồi ngược lại, nhoài người lên lưng ghế, không nói lời nào.
Từ nhỏ đã như vậy, mấy vụ tai vạ đều do Lý Vi Nhiên xông lên trước giải thích, Tần Tống chỉ phụ trách cùng chịu phạt.
“Chuyện nhỏ thôi.” Lý Vi Nhiên sửa lại cái áo nhăn nhúm, “Em và Tiểu Lục có chút tranh chấp, bọn em có thể tự giải quyết.”
Dung Nham liếc mắt nhìn hai người bọn họ rất sâu xa, mỉm cười thản nhiên, châm một điếu thuốc, “Bởi vì Tần Tang kia hả?”
Sắc mặt Lý Vi Nhiên căng thẳng, không nói.
“Thôi! Quá nửa đêm rồi, trong chăn còn có người đẹp mềm mại đợi anh, anh phải đi đây. Thủ tục nộp tiền bảo lãnh cho hai đứa anh làm xong rồi, đi cùng anh, hay là tìm chỗ chiến tiếp?” Dung Nham dụi điếu thuốc, đứng dậy không nhịn được hỏi hai người.
Tần Tống nhoài lên ghế đã lăn ra ngủ, mặt Lý Vi Nhiên có chút ủ rũ, đẩy Tần Tống mấy phát, đỡ anh ta dậy đi ra ngoài. Tần Tống ngà ngà say bước đi siêu vẹo, vẫn hất tay Lý Vi Nhiên ra, tự lảo đảo đi về phía trước.
Ba người rời đi từ cửa sau đồn cảnh sát, lên xe Dung Nham, Tần Tống không chống đỡ được nữa, nằm ở ghế sau ngủ khì.
Lý Vi Nhiên tựa đầu lên ghế lái phụ, day huyệt thái dương nhắm mắt dưỡng thần.
“Giờ em dự định thế nào đây?” Dung Nham lái xe hết sức ổn định, nghiêng đầu liếc nhắt nhìn Tần Tống qua kính chiếu hậu, hỏi Lý Vi Nhiên: “Mấy ngày sau khi Tiểu Lục trở về này, không ngày nào tỉnh táo cả. Đại ca hỏi anh vài lần, sau cậu ấy vẫn chưa đi làm lại, anh chỉ nói qua loa. Vi Nhiên, hai đứa cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng ầm ĩ tới tai đại ca, đến lúc đó anh cũng chẳng có cách nào đâu.”
“Em biết rồi.” Lý Vi Nhiên thở dài, “Thế nhưng Tiểu Lục ngang bướng như vậy, em cũng bó tay. Anh hai, chuyện này không liên quan gì tới Tần Tang, anh đừng có thái độ gì với cô ấy.”
“Cho tới giờ anh chỉ có một loại thái độ với người đẹp.” Dung Nham cười xấu xa, Lý Vi Nhiên mệt mỏi liếc nhìn anh, cái tên dê già này lại lên cơn rồi.
“Nhưng mà, Tần Tang nhà chú, anh nhớ rằng đã gặp ở đâu rồi.” Dung Nham suy nghĩ, nhỏ giọng lầm bầm. Biết Dung Nham đã duyệt qua vô số người đẹp, nên Lý Vi Nhiên cũng không quan tâm đến lời nói ấy lắm.
. . .
Tiểu Ly vừa về nhà đã kể cho Tần Tang từ đầu đến cuối cuộc đại chiến trong PUB. Nhìn trong đôi mắt đẹp của bạn thân là nỗi kinh hoảng hiếm có, trong lòng cô quả thực có chú đắc ý nhỏ nhoi.
Sốt ruột phát hỏa lên rồi đây, cậu còn giả bộ mỹ nhân băng tuyết đấy hả, cậu đang giả bộ cơ trí bình tĩnh hiểu rõ hết thảy đấy hả!
“Bây giờ họ ở đâu?” Tần Tang sốt ruột đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài đi tìm chồng.
An Tiểu Ly cười hì hì, khoanh chân ngồi trên sô pha, bưng salad hoa quả Tần Tang đang ăn lúc nãy, xúc một muỗng cực lớn, quả nhiên khỏe khoắn sảng khoái.
“Không nỡ hả?” An Tiểu Ly lại xúc một muỗng, chép miệng chậc lưỡi, học ánh mắt mênh mông của Tần Tang lúc bình thường giả bộ chuyên gia tình yêu, làm ra vẻ nói: “Cũng chỉ có Lý Vi Nhiên, mới có thể khiến cho tất cả ngụy trang của cậu bong ra từng mảng, chỉ để lại nội tâm non nớt trần trụi. . .”
Tần Tang mặc áo khoác lên, đoạt lại bát salad, véo tai An Tiểu Ly, “Người, Ở, Đâu?!”
“Chết tiệt! Buông tay cậu ra, cái đồ chết tiệt này!” Tiểu Ly hô to gọi nhỏ, “Có người báo cảnh sát, bọn họ đều bị bắt rồi!”
Tần Tang buông tay. Nếu vào đồn cảnh sát, trái lại cô không hề lo lắng, với thân phận địa vị của hai người đó, chắc chắn sẽ không bị làm khó. Hơn nữa, nếu như đánh tiếp, cũng sẽ có người can ngăn.
“An Tiểu Ly! Lúc đó sao cậu không cho mình biết?!” Tần Tang hiếm lắm mới nổi giận. An Tiểu Ly rụt lùi vào trong sô pha, hơi sợ cô.
“Cậu đến không phải càng đổ thêm dầu vào lửa sao! Nói không chừng hai người bọn họ sẽ không dùng nắm đấm nữa, dùng hẳn lưỡi lê luôn.” Tiểu Ly phân tích với lý lẽ hiển nhiên, “Trần Ngộ Bạch tương đối lợi hại, cho nên mình gọi điện cho anh ấy.”
Ánh lạnh trong mắt Tần Trang chợt lóe lên, “Trần Ngộ Bách báo cảnh sát?”
“Wow! Tang Tang cậu lợi hại thật đấy!” Tiểu Ly kinh ngạc. Quả nhiên đều là kẻ xấu xa nên có khác, không ai lừa được ai cả!
Tần Tang cười nhạt một tiếng, Trần Ngộ Bạch, tôi nhớ rồi.
. . .
Sáng sớm hôm sau, An Tiểu Ly còn đang ngủ mơ mơ màng màng, trong cơn mông lung nghe thấy Tần Tang thức giấc, lăn qua lăn lại một hồi trong bếp, mới đi ra ngoài, cô lại trở mình ngủ tiếp.
Thời gian này hai người thường xuyên qua lại, cho nên Lý Vi Nhiên giao một bộ chìa khóa nhà cho Tần Tang. Tầng Tang nhẹ chân nhẹ tay mở cửa đi vào, đặt bữa sáng mang đến lên trên bàn, vào phòng ngủ xem anh.
Lý Vi Nhiên ở trần, chăn trượt xuống mông, nằm úp trên giường ngủ say. Tóc anh đen như mực, có mấy sợi rủ xuống che trên mắt, khuôn mặt trong giấc ngủ của anh có chút đau thương. Giống hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích không đoạt được hoa hồng.
Tần Tang vươn tay ra nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt của anh, hàng mi anh run rẩy, khẽ mở mắt. Thấy Tần Tang, có lẽ anh cho rằng chỉ là giấc mơ, lại nhắm mắt lại.
Tần Tang cười ha ha, ngón tay lành lạnh vuốt ve cánh môi anh. Lý Vi Nhiên vô thức há miệng ngậm lại, đầu lưỡi ấm áp quét tới, lướt qua đầu ngón tay mảnh khảnh, rốt cuộc anh ý thức được đây không phải là mộng xuân thường ngày của anh.
“Tang Tang?” Vừa mới thức giấc nên cổ họng khàn khàn, anh chống thân trên, vô cùng kinh ngạc gọi cô một tiếng.
Tần Tang mỉm cười, rút ngón tay lại, dịu dàng nói với anh chào buổi sáng.
Đêm qua Tần Tang suy nghĩ quá nửa đêm, chuyện của Tần Tống, cô không thể giao toàn quyền cho Lý Vi Nhiên được. Lúc trước cô thật sự không ngờ mình lại ở bên Lý Vi Nhiên, cho nên cô không hề quan tâm tới sự theo đuổi của Tần Tống. Bây giờ nghĩ lại thật sự hối hận, nhìn vết tím bầm trên mặt Lý Vi Nhiên, Tần Tang hơi đau lòng.
“Anh không thích uống sữa đậu nành.” Lý Vi Nhiên hình như cũng mắc chứng tức giận sau khi thức giấc, vừa làu bàu, vừa uống mấy ngụm.
Tần Tang mang trứng nấu với trà cho anh, dùng đũa tách thành hai nửa, chấm với nước chấm, đặt trong đĩa rồi đẩy tới trước mặt Lý Vi Nhiên. Nhìn anh ăn ngấu ăn nghiến, cô khẽ mỉm cười.
“Vi Nhiên, trưa nay chúng ta hẹn Tần Tống ăn bữa cơm có được không?” Tần Tang bỗng nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi anh.
Lý Vi Nhiên ngây ra một lúc, hình như là nghĩ ngợi. Anh cau mày ngửa đầu uống sạch sữa đậu nành. Anh buông chén xuống, rút khăn lau tay, “Không cần thiết. Anh có thể giải quyết.”
Tần Tang biết đề nghị vừa nãy của cô hơi chọc giận anh, Lý Vi Nhiên có ấm áp như mặt trời hơn nữa, vẫn không tránh được tật xấu kiêu ngạo của đàn ông. Giải quyết loại chuyện anh em và tình địch, cô muốn đứng ra, khẳng định anh rất không vui.
Thế nhưng đối với cô mà nói, giải quyết vấn đề quan trọng hơn.
“Vi Nhiên,” Tần Tang vươn tay kéo ngón tay anh, trong giọng nói mang theo vẻ làm nũng. “Lần nước không phải anh nói, dù có chuyện gì đi nữa, chúng ta đều phải cùng đối mặt. Không phải em không tin anh không có thể xử lý được, nhưng anh bị đánh bầm dập thế này, em rất đau lòng! Chúng ta cùng đi, có được không?”
Ai cũng thích ánh mặt trời mùa đông, bởi vì sự ấm áp hiếm hoi đó. Cho nên trước Tần Tang lãnh đạm tỏ vẻ yêu kiều, Lý Vi Nhiên chưa bao giờ chống cự được.
“Nó cũng bị anh đánh bầm dập vậy. Anh nhường nó thôi.” Lý Vi Nhiên ăn no, lười biếng ngả ngớn trên sô pha, thanh minh với Tần Tang đang thu dọn bát đĩa.
Công phu quyền cước của đàn ông, cũng giống với công phu nào đó, là không thể chấp nhận được sự nghi ngờ của phụ nữ.
Sau khi yên tĩnh, men say của Tần Tống dâng lên, nằm bò lên bàn, nghiêng mặt vào bên trong, vẫn không nhúc nhích. Lý Vi Nhiên ngồi trên ghế đối diện anh, cổ tay vận động bị trẹo đau, cau mày thỉnh thoảng liếc nhìn anh.
Hai người đã lâu không nói chuyện. Lý Vi Nhiên nghiền ngẫm một hồi, giờ chân đá bàn, “Có bị thương không?”
Tần Tống không ngẩng đầu lên, giọng nói lè nhè: “Ừm.”
Lý Vi Nhiên nghe thấy câu trả lời của anh, đứng dậy lướt qua mặt bàn đẩy đầu anh. Tay Tần Tống mệt mỏi vung lên, nhẹ nhàng đánh lên cánh tay của Lý Vi Nhiên, “Anh làm trái tim tôi bị thương rồi. Lý Vi Nhiên.”
Anh nói xong ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy sũng nước, nhìn Lý Vi Nhiên, trái tim đau đớn như là bị ai bấu vào.
“Đừng giở trò này với anh.” Lý Vi Nhiên suy sụp trượt xuống, ủ rũ ngồi trên ghế, hít một hơi thật sâu, nhìn Tần Tống gằn từng chữ: “Tiểu Lục, anh có thương em hơn nữa, cũng sẽ không nhường Tang Tang cho em. Việc này không giống hồi bé chúng ta chơi đùa, em muốn cầm súng gỗ, anh cho em cầm. Tang Tang không thể nhường, anh cũng không muốn nhường.”
“Anh nói bậy!” Tần Tống bỗng nhiên nổi giận, vỗ bàn lớn tiếng quát lên: “Vốn dĩ là tôi quen cô ấy trước! Cô ấy phải là của tôi! Là anh cướp Tang Tang của tôi!”
Lý Vi Nhiên cũng đứng dậy, cánh tay áo đã buông trên xe cảnh sát lúc trước lại bắt đầu xắn lên, anh lạnh mặt hừ một tiếng, “Em còn muốn đánh thêm một trận nữa sao?”
Tần Tống lật mạnh bàn, tiến một bước đến trước mặt anh: “Anh tưởng tôi không dám!”
Lý Vi Nhiên tóm lấy cổ áo của anh, kéo anh đến trước mặt, hai người bốn mắt nhìn nhau. Trong đôi mắt đào hoa gần giống nhau của hai người, có lửa giận tương đương.
“Từ nhỏ đến lớn, nếu không phải là anh nhường em, em cho rằng, em có thể đánh thắng anh được mấy lần?” Lý Vi Nhiên siết chặt ngón tay, Tần Tống bị tóm không thở nổi, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, khoa tay múa chân đẩy anh ra.
Lúc Dung Nham bước vào, đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy.
“Ôi chao, thực sự là tiền đồ rộng mở!” Dung Nham giơ chân đá bay cái ghế ở cửa, nện lên bắp chân của Tần Tống. Tần Tống run chân sụm xuống, Lý Vi Nhiên vội vã kéo anh, đỡ anh lên, đợi anh đứng vững mới buông ra.
“Hai người các chú được lắm! Sáu người chúng ta bao nhiêu năm chưa ghé qua đồn cảnh sát rồi? Thực sự là tăng thể diện cho Lương thị chúng ta mà! Một nhóm nhà báo ngoài cửa đang chờ lấy tin của Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia đấy. Nhanh lên đi! Ra ngoài gặp mọi người đi!” Dung Nham vươn tay ra, ra sức chọc lên vết bầm tím trên mặt hai người, đau đến mức hai người phải cắn răng.
Dung Nham trước tiên xử lý hai người kia, để không còn ý chí chiến đấu nữa. Rồi quay người vào đóng cửa lại, tiến đến dựng bàn ghế lên, anh ngồi xống trước, cau mày chỉ vào hai thằng em: “Mẹ nó đứa nào nói trước đi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tần Tống kéo một cái ghế ngồi ngược lại, nhoài người lên lưng ghế, không nói lời nào.
Từ nhỏ đã như vậy, mấy vụ tai vạ đều do Lý Vi Nhiên xông lên trước giải thích, Tần Tống chỉ phụ trách cùng chịu phạt.
“Chuyện nhỏ thôi.” Lý Vi Nhiên sửa lại cái áo nhăn nhúm, “Em và Tiểu Lục có chút tranh chấp, bọn em có thể tự giải quyết.”
Dung Nham liếc mắt nhìn hai người bọn họ rất sâu xa, mỉm cười thản nhiên, châm một điếu thuốc, “Bởi vì Tần Tang kia hả?”
Sắc mặt Lý Vi Nhiên căng thẳng, không nói.
“Thôi! Quá nửa đêm rồi, trong chăn còn có người đẹp mềm mại đợi anh, anh phải đi đây. Thủ tục nộp tiền bảo lãnh cho hai đứa anh làm xong rồi, đi cùng anh, hay là tìm chỗ chiến tiếp?” Dung Nham dụi điếu thuốc, đứng dậy không nhịn được hỏi hai người.
Tần Tống nhoài lên ghế đã lăn ra ngủ, mặt Lý Vi Nhiên có chút ủ rũ, đẩy Tần Tống mấy phát, đỡ anh ta dậy đi ra ngoài. Tần Tống ngà ngà say bước đi siêu vẹo, vẫn hất tay Lý Vi Nhiên ra, tự lảo đảo đi về phía trước.
Ba người rời đi từ cửa sau đồn cảnh sát, lên xe Dung Nham, Tần Tống không chống đỡ được nữa, nằm ở ghế sau ngủ khì.
Lý Vi Nhiên tựa đầu lên ghế lái phụ, day huyệt thái dương nhắm mắt dưỡng thần.
“Giờ em dự định thế nào đây?” Dung Nham lái xe hết sức ổn định, nghiêng đầu liếc nhắt nhìn Tần Tống qua kính chiếu hậu, hỏi Lý Vi Nhiên: “Mấy ngày sau khi Tiểu Lục trở về này, không ngày nào tỉnh táo cả. Đại ca hỏi anh vài lần, sau cậu ấy vẫn chưa đi làm lại, anh chỉ nói qua loa. Vi Nhiên, hai đứa cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng ầm ĩ tới tai đại ca, đến lúc đó anh cũng chẳng có cách nào đâu.”
“Em biết rồi.” Lý Vi Nhiên thở dài, “Thế nhưng Tiểu Lục ngang bướng như vậy, em cũng bó tay. Anh hai, chuyện này không liên quan gì tới Tần Tang, anh đừng có thái độ gì với cô ấy.”
“Cho tới giờ anh chỉ có một loại thái độ với người đẹp.” Dung Nham cười xấu xa, Lý Vi Nhiên mệt mỏi liếc nhìn anh, cái tên dê già này lại lên cơn rồi.
“Nhưng mà, Tần Tang nhà chú, anh nhớ rằng đã gặp ở đâu rồi.” Dung Nham suy nghĩ, nhỏ giọng lầm bầm. Biết Dung Nham đã duyệt qua vô số người đẹp, nên Lý Vi Nhiên cũng không quan tâm đến lời nói ấy lắm.
. . .
Tiểu Ly vừa về nhà đã kể cho Tần Tang từ đầu đến cuối cuộc đại chiến trong PUB. Nhìn trong đôi mắt đẹp của bạn thân là nỗi kinh hoảng hiếm có, trong lòng cô quả thực có chú đắc ý nhỏ nhoi.
Sốt ruột phát hỏa lên rồi đây, cậu còn giả bộ mỹ nhân băng tuyết đấy hả, cậu đang giả bộ cơ trí bình tĩnh hiểu rõ hết thảy đấy hả!
“Bây giờ họ ở đâu?” Tần Tang sốt ruột đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài đi tìm chồng.
An Tiểu Ly cười hì hì, khoanh chân ngồi trên sô pha, bưng salad hoa quả Tần Tang đang ăn lúc nãy, xúc một muỗng cực lớn, quả nhiên khỏe khoắn sảng khoái.
“Không nỡ hả?” An Tiểu Ly lại xúc một muỗng, chép miệng chậc lưỡi, học ánh mắt mênh mông của Tần Tang lúc bình thường giả bộ chuyên gia tình yêu, làm ra vẻ nói: “Cũng chỉ có Lý Vi Nhiên, mới có thể khiến cho tất cả ngụy trang của cậu bong ra từng mảng, chỉ để lại nội tâm non nớt trần trụi. . .”
Tần Tang mặc áo khoác lên, đoạt lại bát salad, véo tai An Tiểu Ly, “Người, Ở, Đâu?!”
“Chết tiệt! Buông tay cậu ra, cái đồ chết tiệt này!” Tiểu Ly hô to gọi nhỏ, “Có người báo cảnh sát, bọn họ đều bị bắt rồi!”
Tần Tang buông tay. Nếu vào đồn cảnh sát, trái lại cô không hề lo lắng, với thân phận địa vị của hai người đó, chắc chắn sẽ không bị làm khó. Hơn nữa, nếu như đánh tiếp, cũng sẽ có người can ngăn.
“An Tiểu Ly! Lúc đó sao cậu không cho mình biết?!” Tần Tang hiếm lắm mới nổi giận. An Tiểu Ly rụt lùi vào trong sô pha, hơi sợ cô.
“Cậu đến không phải càng đổ thêm dầu vào lửa sao! Nói không chừng hai người bọn họ sẽ không dùng nắm đấm nữa, dùng hẳn lưỡi lê luôn.” Tiểu Ly phân tích với lý lẽ hiển nhiên, “Trần Ngộ Bạch tương đối lợi hại, cho nên mình gọi điện cho anh ấy.”
Ánh lạnh trong mắt Tần Trang chợt lóe lên, “Trần Ngộ Bách báo cảnh sát?”
“Wow! Tang Tang cậu lợi hại thật đấy!” Tiểu Ly kinh ngạc. Quả nhiên đều là kẻ xấu xa nên có khác, không ai lừa được ai cả!
Tần Tang cười nhạt một tiếng, Trần Ngộ Bạch, tôi nhớ rồi.
. . .
Sáng sớm hôm sau, An Tiểu Ly còn đang ngủ mơ mơ màng màng, trong cơn mông lung nghe thấy Tần Tang thức giấc, lăn qua lăn lại một hồi trong bếp, mới đi ra ngoài, cô lại trở mình ngủ tiếp.
Thời gian này hai người thường xuyên qua lại, cho nên Lý Vi Nhiên giao một bộ chìa khóa nhà cho Tần Tang. Tầng Tang nhẹ chân nhẹ tay mở cửa đi vào, đặt bữa sáng mang đến lên trên bàn, vào phòng ngủ xem anh.
Lý Vi Nhiên ở trần, chăn trượt xuống mông, nằm úp trên giường ngủ say. Tóc anh đen như mực, có mấy sợi rủ xuống che trên mắt, khuôn mặt trong giấc ngủ của anh có chút đau thương. Giống hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích không đoạt được hoa hồng.
Tần Tang vươn tay ra nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt của anh, hàng mi anh run rẩy, khẽ mở mắt. Thấy Tần Tang, có lẽ anh cho rằng chỉ là giấc mơ, lại nhắm mắt lại.
Tần Tang cười ha ha, ngón tay lành lạnh vuốt ve cánh môi anh. Lý Vi Nhiên vô thức há miệng ngậm lại, đầu lưỡi ấm áp quét tới, lướt qua đầu ngón tay mảnh khảnh, rốt cuộc anh ý thức được đây không phải là mộng xuân thường ngày của anh.
“Tang Tang?” Vừa mới thức giấc nên cổ họng khàn khàn, anh chống thân trên, vô cùng kinh ngạc gọi cô một tiếng.
Tần Tang mỉm cười, rút ngón tay lại, dịu dàng nói với anh chào buổi sáng.
Đêm qua Tần Tang suy nghĩ quá nửa đêm, chuyện của Tần Tống, cô không thể giao toàn quyền cho Lý Vi Nhiên được. Lúc trước cô thật sự không ngờ mình lại ở bên Lý Vi Nhiên, cho nên cô không hề quan tâm tới sự theo đuổi của Tần Tống. Bây giờ nghĩ lại thật sự hối hận, nhìn vết tím bầm trên mặt Lý Vi Nhiên, Tần Tang hơi đau lòng.
“Anh không thích uống sữa đậu nành.” Lý Vi Nhiên hình như cũng mắc chứng tức giận sau khi thức giấc, vừa làu bàu, vừa uống mấy ngụm.
Tần Tang mang trứng nấu với trà cho anh, dùng đũa tách thành hai nửa, chấm với nước chấm, đặt trong đĩa rồi đẩy tới trước mặt Lý Vi Nhiên. Nhìn anh ăn ngấu ăn nghiến, cô khẽ mỉm cười.
“Vi Nhiên, trưa nay chúng ta hẹn Tần Tống ăn bữa cơm có được không?” Tần Tang bỗng nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi anh.
Lý Vi Nhiên ngây ra một lúc, hình như là nghĩ ngợi. Anh cau mày ngửa đầu uống sạch sữa đậu nành. Anh buông chén xuống, rút khăn lau tay, “Không cần thiết. Anh có thể giải quyết.”
Tần Tang biết đề nghị vừa nãy của cô hơi chọc giận anh, Lý Vi Nhiên có ấm áp như mặt trời hơn nữa, vẫn không tránh được tật xấu kiêu ngạo của đàn ông. Giải quyết loại chuyện anh em và tình địch, cô muốn đứng ra, khẳng định anh rất không vui.
Thế nhưng đối với cô mà nói, giải quyết vấn đề quan trọng hơn.
“Vi Nhiên,” Tần Tang vươn tay kéo ngón tay anh, trong giọng nói mang theo vẻ làm nũng. “Lần nước không phải anh nói, dù có chuyện gì đi nữa, chúng ta đều phải cùng đối mặt. Không phải em không tin anh không có thể xử lý được, nhưng anh bị đánh bầm dập thế này, em rất đau lòng! Chúng ta cùng đi, có được không?”
Ai cũng thích ánh mặt trời mùa đông, bởi vì sự ấm áp hiếm hoi đó. Cho nên trước Tần Tang lãnh đạm tỏ vẻ yêu kiều, Lý Vi Nhiên chưa bao giờ chống cự được.
“Nó cũng bị anh đánh bầm dập vậy. Anh nhường nó thôi.” Lý Vi Nhiên ăn no, lười biếng ngả ngớn trên sô pha, thanh minh với Tần Tang đang thu dọn bát đĩa.
Công phu quyền cước của đàn ông, cũng giống với công phu nào đó, là không thể chấp nhận được sự nghi ngờ của phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.