Chương 12:
Đôi Ngọc Ngọc
18/11/2024
Molly vẫn đang chơi đùa, uống rượu, cuối cùng thì ngồi sụp xuống bên cạnh cô, đầu nghiêng qua nhìn cô chăm chú.
“Có chuyện gì vậy, Cố tiểu thư của tớ, có ai trong đây khiến cậu không vui à?”
Molly lúc nào cũng nói chuyện với giọng trêu đùa, tính cách vẫn như hồi cấp ba, nhiệt tình và phóng khoáng.
“Không có gì đâu, hôm nay sao cậu uống nhiều thế?”
Cố Phán không nói về chuyện của mình, quay sang nhìn Molly. Lúc này, cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô ấy.
Mới bắt đầu mà đã uống nhiều thế này sao?
Molly vốn không giỏi che giấu tâm sự, nghe cô hỏi liền thu lại nụ cười trên mặt, chuyển thành vẻ nghiêm nghị.
“Thất tình, chiều nay vừa phát hiện bạn trai cắm sừng, buổi tối cậu tìm tớ uống rượu, trời ơi, tớ còn tưởng cậu biết rồi cơ!”
Nói xong, cô ấy chui vào lòng Cố Phán, giả vờ yếu đuối, đòi ôm an ủi.
Ngày thường, Cố Phán và Molly không thân mật thế này. Nhưng lúc này Molly ôm lấy cô, khiến cơ thể cô cứng đờ một cách vô thức.
“Hả? Tớ nhớ hai người rất hợp nhau mà?”
“Diễn thôi, may mà mới quen được nửa năm, tiền tớ tiêu cho hắn cũng không nhiều, coi như là trả tiền cho trai bao đi.”
Molly ngồi thẳng dậy, bỗng nghĩ ra điều gì đó, nắm lấy tay Cố Phán, đặt lên ngực mình.
Sự mềm mại từ cơ thể cô gái làm Cố Phán có chút không quen, đặc biệt là khi Molly còn cố tình lắc lư trước mặt cô.
“Cảm giác thế nào, thoải mái không?” Molly nhìn biểu cảm của Cố Phán, như muốn nhận được câu trả lời.
“…Cũng khá thoải mái.”
Cố Phán cảm thấy cả người mình đang tràn trong sự xấu hổ. Chút men say vừa nãy biến mất, cô hoàn toàn tỉnh táo.
May mà những năm sống ở nước ngoài cô cũng rèn luyện được chút bình tĩnh, không quá lúng túng trước tình huống như thế này.
Nghe câu trả lời của cô, Molly suýt nữa không nhịn được, trực tiếp nắm lấy tay cô khóc lóc kể lể, “Tớ thật sự phục rồi rồi. Người phụ nữ kia chẳng phải chỉ có ngực to hơn tớ thôi sao? Hắn với cô ta nhắn tin nghe mà buồn nôn. Còn nói gì mà 'bé cưng có muốn uống sữa không' nữa chứ, cút đi, đúng là đồ đàn ông bám váy mẹ!”
“Có chuyện gì vậy, Cố tiểu thư của tớ, có ai trong đây khiến cậu không vui à?”
Molly lúc nào cũng nói chuyện với giọng trêu đùa, tính cách vẫn như hồi cấp ba, nhiệt tình và phóng khoáng.
“Không có gì đâu, hôm nay sao cậu uống nhiều thế?”
Cố Phán không nói về chuyện của mình, quay sang nhìn Molly. Lúc này, cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô ấy.
Mới bắt đầu mà đã uống nhiều thế này sao?
Molly vốn không giỏi che giấu tâm sự, nghe cô hỏi liền thu lại nụ cười trên mặt, chuyển thành vẻ nghiêm nghị.
“Thất tình, chiều nay vừa phát hiện bạn trai cắm sừng, buổi tối cậu tìm tớ uống rượu, trời ơi, tớ còn tưởng cậu biết rồi cơ!”
Nói xong, cô ấy chui vào lòng Cố Phán, giả vờ yếu đuối, đòi ôm an ủi.
Ngày thường, Cố Phán và Molly không thân mật thế này. Nhưng lúc này Molly ôm lấy cô, khiến cơ thể cô cứng đờ một cách vô thức.
“Hả? Tớ nhớ hai người rất hợp nhau mà?”
“Diễn thôi, may mà mới quen được nửa năm, tiền tớ tiêu cho hắn cũng không nhiều, coi như là trả tiền cho trai bao đi.”
Molly ngồi thẳng dậy, bỗng nghĩ ra điều gì đó, nắm lấy tay Cố Phán, đặt lên ngực mình.
Sự mềm mại từ cơ thể cô gái làm Cố Phán có chút không quen, đặc biệt là khi Molly còn cố tình lắc lư trước mặt cô.
“Cảm giác thế nào, thoải mái không?” Molly nhìn biểu cảm của Cố Phán, như muốn nhận được câu trả lời.
“…Cũng khá thoải mái.”
Cố Phán cảm thấy cả người mình đang tràn trong sự xấu hổ. Chút men say vừa nãy biến mất, cô hoàn toàn tỉnh táo.
May mà những năm sống ở nước ngoài cô cũng rèn luyện được chút bình tĩnh, không quá lúng túng trước tình huống như thế này.
Nghe câu trả lời của cô, Molly suýt nữa không nhịn được, trực tiếp nắm lấy tay cô khóc lóc kể lể, “Tớ thật sự phục rồi rồi. Người phụ nữ kia chẳng phải chỉ có ngực to hơn tớ thôi sao? Hắn với cô ta nhắn tin nghe mà buồn nôn. Còn nói gì mà 'bé cưng có muốn uống sữa không' nữa chứ, cút đi, đúng là đồ đàn ông bám váy mẹ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.