Chương 14:
Đôi Ngọc Ngọc
18/11/2024
Molly nói rất hăng hái, thấy rượu gần đó liền cầm lên uống với Cố Phán.
Cô ấy vốn cẩu thả nên không nhận ra biểu cảm khó chịu của Cố Phán, cộng thêm ánh sáng mờ mờ, nét mặt càng khó nhìn rõ.
Uống vài ly, người càng thêm chếch choáng, thỉnh thoảng có vài người đến bắt chuyện, nhắc đến chuyện buồn của Molly, cô ấy lại bắt đầu than khóc.
Cố Phán ngồi cả buổi ở góc phòng, cầm ly rượu mà không nhúc nhích.
Chuyện xảy ra ở nước ngoài, không ngờ họ cũng biết…
Dưới lớp mặt nạ bình thản, trong lòng cô đã rối bời. Cô uống cạn ly rượu, rồi tìm thêm vài chai nữa.
Nhiều ánh mắt thèm khát liếc nhìn cô, một người đàn ông có vẻ thư sinh tiến lại gần, gọi cô một tiếng “chị gái”.
“Chị ơi, uống ít một chút, không tốt cho sức khỏe đâu.” Miệng thì nói vậy, nhưng tay lại ân cần rót thêm rượu cho cô.
Rượu là loại ngon, nhưng Cố Phán chọn toàn rượu nhẹ. Người đàn ông kia nhân lúc cô không để ý, đổi thành rượu nặng.
Tửu lượng của cô không tệ, nhưng cũng không giỏi đến mức uống rượu mạnh mà không hề gì.
Ly đầu tiên suýt chút nữa làm cô muốn nôn, nhưng bị người đàn ông bên cạnh giữ lấy tay, dỗ dành uống hết nửa ly.
“Chị Phán Phán đúng là tửu lượng tốt thật đó. Uống thêm ly nữa nhé?”
Người đàn ông lại rót đầy ly, nhưng lần này Cố Phán không cho hắn cơ hội, hất đổ ly rượu.
“Cút đi.”
Cô chỉ nói hai chữ, sắc mặt lạnh tanh, trông có phần đáng sợ.
Người đàn ông vốn tưởng cô dễ bắt nạt lập tức biến sắc, không dám tiếp tục làm phiền.
Mấy hôm trước Cố Phán chỉ lặng lẽ ngồi uống rượu, không ngờ khi dữ lên lại khiến người ta sợ đến vậy.
Điều này cũng khiến những người khác nhận ra, cô không phải là người dễ động vào.
Molly bị nhóm người khác vây quanh, không phát hiện ra chuyện xảy ra ở góc này.
Trong tình huống đó, Cố Phán lấy điện thoại ra, không định ở lại nữa.
Lúc cô đứng dậy có chút loạng choạng. Đúng lúc suýt ngã, có người đến đỡ cô.
Cô còn định giãy ra, nhưng lại nghe được giọng nói quen thuộc vang bên tai.
“Cô ổn chứ?”
Cô ấy vốn cẩu thả nên không nhận ra biểu cảm khó chịu của Cố Phán, cộng thêm ánh sáng mờ mờ, nét mặt càng khó nhìn rõ.
Uống vài ly, người càng thêm chếch choáng, thỉnh thoảng có vài người đến bắt chuyện, nhắc đến chuyện buồn của Molly, cô ấy lại bắt đầu than khóc.
Cố Phán ngồi cả buổi ở góc phòng, cầm ly rượu mà không nhúc nhích.
Chuyện xảy ra ở nước ngoài, không ngờ họ cũng biết…
Dưới lớp mặt nạ bình thản, trong lòng cô đã rối bời. Cô uống cạn ly rượu, rồi tìm thêm vài chai nữa.
Nhiều ánh mắt thèm khát liếc nhìn cô, một người đàn ông có vẻ thư sinh tiến lại gần, gọi cô một tiếng “chị gái”.
“Chị ơi, uống ít một chút, không tốt cho sức khỏe đâu.” Miệng thì nói vậy, nhưng tay lại ân cần rót thêm rượu cho cô.
Rượu là loại ngon, nhưng Cố Phán chọn toàn rượu nhẹ. Người đàn ông kia nhân lúc cô không để ý, đổi thành rượu nặng.
Tửu lượng của cô không tệ, nhưng cũng không giỏi đến mức uống rượu mạnh mà không hề gì.
Ly đầu tiên suýt chút nữa làm cô muốn nôn, nhưng bị người đàn ông bên cạnh giữ lấy tay, dỗ dành uống hết nửa ly.
“Chị Phán Phán đúng là tửu lượng tốt thật đó. Uống thêm ly nữa nhé?”
Người đàn ông lại rót đầy ly, nhưng lần này Cố Phán không cho hắn cơ hội, hất đổ ly rượu.
“Cút đi.”
Cô chỉ nói hai chữ, sắc mặt lạnh tanh, trông có phần đáng sợ.
Người đàn ông vốn tưởng cô dễ bắt nạt lập tức biến sắc, không dám tiếp tục làm phiền.
Mấy hôm trước Cố Phán chỉ lặng lẽ ngồi uống rượu, không ngờ khi dữ lên lại khiến người ta sợ đến vậy.
Điều này cũng khiến những người khác nhận ra, cô không phải là người dễ động vào.
Molly bị nhóm người khác vây quanh, không phát hiện ra chuyện xảy ra ở góc này.
Trong tình huống đó, Cố Phán lấy điện thoại ra, không định ở lại nữa.
Lúc cô đứng dậy có chút loạng choạng. Đúng lúc suýt ngã, có người đến đỡ cô.
Cô còn định giãy ra, nhưng lại nghe được giọng nói quen thuộc vang bên tai.
“Cô ổn chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.