Chương 21:
Đôi Ngọc Ngọc
20/11/2024
Trong lòng bàn tay Cố Phán còn lưu lại cảm giác ấm áp truyền từ người anh.
Là ấm.
Đối phương quá nghiêm túc, nhẹ nhàng xóa nhòa đi hành động trước đó, như thể chẳng có gì xảy ra.
Chiếc thìa đưa tới bên môi của Cố Phán, cô có chút không quen.
"Để tôi tự làm."
"Để tôi đút cho cô. Lát nữa còn phải rửa bát, dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp. Cô không ăn đúng giờ, thế này tôi lại phải làm thêm giờ rồi."
Ban nãy còn đầy mê hoặc, giờ thì lại đổi vai thành nhân viên bất mãn vì bị bóc lột sức lao động.
Thậm chí còn cố ý nghiêng đầu để Cố Phán nhìn thấy vết hằn trên má mình.
Người ta đã bị đánh, giờ hành vi khác thường này cũng có thể là do tức giận.
Cố Phán không dám lên tiếng, nhớ tới việc mình từng chịu thiệt vì kiện tụng, thực sự sợ chết đi được. Cô cắn răng, nhận lấy chiếc thìa.
Những món anh làm đều rất ngon, dù cô không có cảm giác thèm ăn cũng có thể ăn được.
Nhớ lại lần trước khi tìm người giúp việc, cô đã để các ứng viên tự làm ba món mặn một món canh sở trường của mình. Một số món cô ăn xong liền nôn, nhưng đồ của Phong Nghiên Thần lại khiến cô dễ chịu hơn, ít nhất là ăn vào được.
Dẫu sao đây cũng là công việc lương cao, nhiều người chen chúc muốn vào.
Không chỉ có món ăn Trung, mà cả món Âu và món tráng miệng cũng bị kiểm tra, Phong Nghiên Thần đều làm được, vậy nên mới lọt vào mắt cô.
Cố Phán ban đầu không để ý nhiều tới người giúp việc này, nhưng hôm nay anh xuất hiện trước mặt cô quá nhiều lần, khiến cô không nhịn được mà quan sát kỹ hơn.
Lần đầu gặp chỉ thấy anh sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Nhìn kỹ lần nữa, lại phát hiện anh có khuôn mặt khiến người khác càng nhìn càng thích.
Có lẽ vì nhìn quá chăm chú, cô không nhận ra mình đã uống hết nửa bát canh.
Đến khi nhận ra, Phong Nghiên Thần đã đứng dậy, thu dọn bát.
"Quần áo tôi để ngày mai quay lại thu dọn. Cô vào phòng ngủ đi, ở đây sẽ bị cảm lạnh."
"Được."
Cố Phán đáp lời, xem như nghe theo ý anh.
Là ấm.
Đối phương quá nghiêm túc, nhẹ nhàng xóa nhòa đi hành động trước đó, như thể chẳng có gì xảy ra.
Chiếc thìa đưa tới bên môi của Cố Phán, cô có chút không quen.
"Để tôi tự làm."
"Để tôi đút cho cô. Lát nữa còn phải rửa bát, dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp. Cô không ăn đúng giờ, thế này tôi lại phải làm thêm giờ rồi."
Ban nãy còn đầy mê hoặc, giờ thì lại đổi vai thành nhân viên bất mãn vì bị bóc lột sức lao động.
Thậm chí còn cố ý nghiêng đầu để Cố Phán nhìn thấy vết hằn trên má mình.
Người ta đã bị đánh, giờ hành vi khác thường này cũng có thể là do tức giận.
Cố Phán không dám lên tiếng, nhớ tới việc mình từng chịu thiệt vì kiện tụng, thực sự sợ chết đi được. Cô cắn răng, nhận lấy chiếc thìa.
Những món anh làm đều rất ngon, dù cô không có cảm giác thèm ăn cũng có thể ăn được.
Nhớ lại lần trước khi tìm người giúp việc, cô đã để các ứng viên tự làm ba món mặn một món canh sở trường của mình. Một số món cô ăn xong liền nôn, nhưng đồ của Phong Nghiên Thần lại khiến cô dễ chịu hơn, ít nhất là ăn vào được.
Dẫu sao đây cũng là công việc lương cao, nhiều người chen chúc muốn vào.
Không chỉ có món ăn Trung, mà cả món Âu và món tráng miệng cũng bị kiểm tra, Phong Nghiên Thần đều làm được, vậy nên mới lọt vào mắt cô.
Cố Phán ban đầu không để ý nhiều tới người giúp việc này, nhưng hôm nay anh xuất hiện trước mặt cô quá nhiều lần, khiến cô không nhịn được mà quan sát kỹ hơn.
Lần đầu gặp chỉ thấy anh sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Nhìn kỹ lần nữa, lại phát hiện anh có khuôn mặt khiến người khác càng nhìn càng thích.
Có lẽ vì nhìn quá chăm chú, cô không nhận ra mình đã uống hết nửa bát canh.
Đến khi nhận ra, Phong Nghiên Thần đã đứng dậy, thu dọn bát.
"Quần áo tôi để ngày mai quay lại thu dọn. Cô vào phòng ngủ đi, ở đây sẽ bị cảm lạnh."
"Được."
Cố Phán đáp lời, xem như nghe theo ý anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.