Chương 6:
Đôi Ngọc Ngọc
13/11/2024
Ánh mắt Cố Phán mang theo một chút cảnh giác.
Biết người biết mặt không biết lòng, dù gì đối phương cũng là một người đàn ông, cô ít nhiều cũng có chút đề phòng.
Khoảnh khắc đối diện với anh, cô mới phát hiện mình chưa từng nhìn kỹ Phong Nghiên Thần.
Anh, thật ra cũng có vài phần nhan sắc.
Dù sao đối phương cũng khá cao, bình thường chỉ gặp vài lần thoáng qua, chưa nói là quan sát tỉ mỉ, ngay cả nói chuyện cũng không nhiều.
Lúc này mới phát hiện, trông anh quả thực không tồi.
Ngũ quan sạch sẽ thanh tú, mắt dường như còn to hơn cả cô, lông mi cong vút, qua đôi mắt của anh thấy hình ảnh ngỡ ngàng của mình, cô vô thức nuốt nước bọt.
Sao tự nhiên lại thấy khát nhỉ?
Trước đó Phong Nghiên Thần đã mở cửa sổ sát đất và cả một cửa sổ nhỏ ở ban công, căn phòng có luồng không khí đối lưu, một cơn gió lùa qua, cả hai người vô thức nhắm mắt lại, khi mở ra thì khăn lông trong tay Phong Nghiên Thần đã đặt sau đầu cô.
"Đừng để bị cảm."
Anh chỉ nói bốn chữ, rồi giơ tay trải tấm chăn đã gấp sẵn ra, đắp lên bụng cô.
Trong nhà Cố Phán có nhiều chăn, cái cô đắp tối qua đã được giặt, cái này là cái đã giặt sạch rồi, thậm chí còn có mùi hương dễ chịu.
Rất thoải mái, cô khá thích.
Lúc cô đang định nói gì đó thì anh đã đứng lên, tiện tay kéo chăn đắp cả lên chân cô.
"Ngủ đi, lát nữa tôi lại qua nấu cơm cho cô."
Bình thường anh cũng không nói chuyện như vậy, không biết có phải vì thấy cô đang nằm không mà cố ý nói nhẹ hơn chút.
Cố Phán xích lại gần chăn, tiện thể cũng đắp kín tay mình, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, coi như đáp lại.
Những ngày này cô càng trở nên lười biếng, lười đến mức không muốn nói thêm một câu nào.
Anh đứng lên, nhìn cô như vậy thì chỉ khẽ cười, đi vào bếp lấy rác, rón rén rời đi.
Mà Cố Phán, cứ thế nằm ngủ trưa ngon lành.
Khi tỉnh lại, trời ngoài cửa sổ đã sắp tối.
Nhiệt độ lúc hoàng hôn giảm mạnh, lạnh hơn ban ngày một chút, cô quấn chăn ngồi dậy, ngửi thấy một mùi hoa thoang thoảng.
Biết người biết mặt không biết lòng, dù gì đối phương cũng là một người đàn ông, cô ít nhiều cũng có chút đề phòng.
Khoảnh khắc đối diện với anh, cô mới phát hiện mình chưa từng nhìn kỹ Phong Nghiên Thần.
Anh, thật ra cũng có vài phần nhan sắc.
Dù sao đối phương cũng khá cao, bình thường chỉ gặp vài lần thoáng qua, chưa nói là quan sát tỉ mỉ, ngay cả nói chuyện cũng không nhiều.
Lúc này mới phát hiện, trông anh quả thực không tồi.
Ngũ quan sạch sẽ thanh tú, mắt dường như còn to hơn cả cô, lông mi cong vút, qua đôi mắt của anh thấy hình ảnh ngỡ ngàng của mình, cô vô thức nuốt nước bọt.
Sao tự nhiên lại thấy khát nhỉ?
Trước đó Phong Nghiên Thần đã mở cửa sổ sát đất và cả một cửa sổ nhỏ ở ban công, căn phòng có luồng không khí đối lưu, một cơn gió lùa qua, cả hai người vô thức nhắm mắt lại, khi mở ra thì khăn lông trong tay Phong Nghiên Thần đã đặt sau đầu cô.
"Đừng để bị cảm."
Anh chỉ nói bốn chữ, rồi giơ tay trải tấm chăn đã gấp sẵn ra, đắp lên bụng cô.
Trong nhà Cố Phán có nhiều chăn, cái cô đắp tối qua đã được giặt, cái này là cái đã giặt sạch rồi, thậm chí còn có mùi hương dễ chịu.
Rất thoải mái, cô khá thích.
Lúc cô đang định nói gì đó thì anh đã đứng lên, tiện tay kéo chăn đắp cả lên chân cô.
"Ngủ đi, lát nữa tôi lại qua nấu cơm cho cô."
Bình thường anh cũng không nói chuyện như vậy, không biết có phải vì thấy cô đang nằm không mà cố ý nói nhẹ hơn chút.
Cố Phán xích lại gần chăn, tiện thể cũng đắp kín tay mình, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, coi như đáp lại.
Những ngày này cô càng trở nên lười biếng, lười đến mức không muốn nói thêm một câu nào.
Anh đứng lên, nhìn cô như vậy thì chỉ khẽ cười, đi vào bếp lấy rác, rón rén rời đi.
Mà Cố Phán, cứ thế nằm ngủ trưa ngon lành.
Khi tỉnh lại, trời ngoài cửa sổ đã sắp tối.
Nhiệt độ lúc hoàng hôn giảm mạnh, lạnh hơn ban ngày một chút, cô quấn chăn ngồi dậy, ngửi thấy một mùi hoa thoang thoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.