Chương 16
Thất Tát Nương Tử
16/10/2024
Ánh mắt của Lệ Tri dán chặt vào đôi chân không khác gì người thường của Tạ Lan Tư.
Linh hoạt như vậy, có lực như vậy….. Dáng vẻ này làm sao giống một người bị liệt chứ?
Nàng vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, Tạ Lan Tư đã linh hoạt mà trèo lên bức tường đá dốc.
Đối mặt với nghịch cảnh, tất cả nghi vấn đều có thể gạt sang một bên.
Lệ Tri vội vàng trèo lên.
Nước mưa hòa lẫn với đất vàng và sỏi đá trút xuống, Lệ Tri mím chặt môi, thỉnh thoảng nghiêng đầu để tránh những tia nước bay tới. Nàng dồn hết tâm trí vào tay chân, chỉ cần sơ suất một cái, chờ đợi nàng chính là thịt nát xương tan.
Bất tri bất giác, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cách nơi họ rơi xuống hơn ba mươi trượng, có nhiều nước vàng tạo thành một thác nước nhỏ ở phía trên một con dốc khác, thanh thế to lớn đổ xô xuống đáy cốc.
Bọt nước màu vàng đất bắn tung tóe, cọ rửa bức tường đá sạch sẽ trơn trượt, hai người đều cau mày trong quá trình leo núi, căng thẳng từng dây thần kinh.
Trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng tay phải của Lệ Tri cũng chạm vào con đường phía trên, chật vật đẩy người lên. Rút cuộc cũng quay trở lại nơi họ đã ngã xuống.
Tạ Lan Tư đang ngồi cách đó không xa, không quan tâm đến ống tay áo bị ngâm trong nước vàng, khuôn mặt tái nhợt bất động, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Những tảng đá rơi trên đầu dần dần ngừng lại, dòng nước vàng cũng yếu đi, thác nước phía trước trở nên nhỏ hơn.
Sau một thời gian ngắn ngủi, sự yên bình giữa trời và đất trở lại như thuở ban đầu, chỉ có mớ hỗn độn trước mặt chứng minh rằng những gì vừa xảy ra không phải là ảo giác.
“Làm sao bây giờ?” Lệ Tri hỏi.
“Đội ngũ đi chậm hơn ta, đuổi theo mau.”
Tạ Lan Tư chống hai đầu gối đứng lên…… Nào có bóng dáng của bị liệt?
Lệ Tri đi theo sau, dùng ống tay áo hơi sạch lau vết bùn trên mặt. Vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, đến bây giờ tim nàng vẫn còn đập thình thịch.
Hai người dọc theo con đường nhỏ đi về phía trước, truy tìm dấu chân trên con đường lầy lội.
Đường nhỏ uốn lượn quanh co, thời điểm mặt trời lặn xuống núi, cả hai cuối cùng cũng đến được đáy cốc.
Tạ Lan Tư nhìn bầu trời mờ tối, đề nghị tìm một sơn động qua đêm. Hai người chia nhau tìm một lúc, Lệ Tri trở về tay không, may mắn là Tạ Lan Tư đã tìm được một sơn động có thể qua đêm.
Nàng đi theo Tạ Lan Tư đến đó, mới phát hiện sơn động mà hắn nói chỉ là một vách núi trũng, nhưng dù nói thế nào, nó cũng là một nơi tránh gió.
Xung quanh đều là rừng cây, không thiếu củi đốt.
Lửa rất nhanh được đốt lên.
Lệ Tri biết cách đánh lửa bằng cách dùng hai thanh gỗ đánh mạnh vào nhau và nàng cũng biết cách phân biệt đá lửa, nhưng nàng rất ngạc nhiên khi Tạ Lan Tư cũng rất quen thuộc với việc đánh lửa này, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên hắn làm.
Sau khi đốt lửa xong, hai người mỗi người một bên, quay lưng về phía nhau, rồi cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng ra để hong khô.
Lúc này, cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện.
Lệ Tri hỏi một câu mà nàng đã kiềm chế từ lâu:
“Chân của Điện Hạ tốt lên lúc nào vậy?”
Sau lưng không truyền đến câu trả lời của Tạ Lan Tư, vì vậy Lệ Tri lập tức đoán ra một khả năng khác.
“Ngay từ lúc đầu, Điện Hạ đã không hề bị liệt.” Nàng dùng giọng điệu chắc chắn nói.
Sự im lặng của Tạ Lan Tư xác nhận suy đoán của nàng, Lệ Tri cũng không cảm thấy tức giận, nàng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được …. Nàng tận mắt nhìn thấy cây kim bạc kia đâm sâu vào đầu gối của Tạ Lan Tư, làm sao hắn có thể im lặng, ngay cả nét mặt cũng không có gì thay đổi?
Chẳng lẽ, đại phu sơn dã kia cũng là đồng bọn của hắn?
Lệ Tri lập tức bác bỏ khả năng này.
“Tại sao Điện Hạ phải làm như vậy?” Lệ Tri hỏi.
“Sau khi bị liệt, chúng ta có gặp phải bắt cóc và chặn giết không?” Tạ Lan Tư hỏi.
“……Không có.”
“Một Hoàng Tôn hoàn chỉnh sẽ làm cho rất nhiều người cảm thấy bị uy hiếp, nhưng một Hoàng Tôn bị liệt thì chưa chắc đã vậy.” Tạ Lan Tư châm chọc nói.
Lệ Tri có thể hiểu cách làm của hắn, nàng cũng sẽ không hỏi những câu ngu ngốc như tại sao hắn lại giấu luôn cả nàng.
Ngay từ đầu, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được Tạ Lan Tư tin tưởng dễ dàng như vậy.
Đừng nói là một lần dò xét, cho dù dò xét một vạn lần, nàng cũng có lòng tin rằng mình sẽ vượt qua được khảo nghiệm.
Nàng thức thời nói: “Ta nhất định sẽ không phá hủy kế hoạch của Điện Hạ.”
“Ngươi không oán?” Tạ Lan Tư nhẹ giọng hỏi.
“Ta biết Điện Hạ đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, lo lắng là điều đương nhiên.” Lệ Tri nói, “Một ngày nào đó, ta sẽ khiến Điện Hạ tin tưởng ta.”
Tạ Lan Tư không tin có ngày đó.
Hắn đưa lưng về phía đống lửa ấm áp, trong tay cầm một hòn đá tùy tiện nhặt được. Hoa văn màu vàng nhạt và trắng cuộn quanh như một con rắn, lúc hắn cầm hòn đá đó, dường như có một con rắn hổ mang lạnh lẽo đã bò lên đầu ngón tay của hắn.
Con người luôn nói dối hết lần này đến lần khác, tâm khẩu bất nhất.
Kẻ nói không hối thực ra hối cả đời, kẻ nói không hận thực ra hận thấu xương, nói yêu thương đấy, nhưng cuối cùng lại bỏ thuốc độc vào chén hắn.
Thay vì phân biệt thật giả từng cái một, hắn học được phương pháp gọn gàng dứt khoát hơn.
Cái lạnh phủ xuống rừng cây, ánh trăng soi bóng mặt đất.
Vạn vật trên thế gian trở nên hư ảo, dường như nó cũng chứa đựng những bí mật thầm kín.
Quần áo hong trên nhánh cây đã khô một nửa, hai người lần lượt mặc quần áo vào, rồi ngồi quanh đống lửa tiếp tục hong người.
Lệ Tri lặng lẽ nhìn cái bóng đen của Tạ Lan Tư dưới ánh lửa, càng lúc càng không đoán được những suy nghĩ trong lòng của hắn.
Rõ ràng hắn có thể giả chết thoát thân, nhưng hắn cứ cố chấp giữ lấy thân phận Hoàng Tôn bị lưu đày ba nghìn dặm này để làm gì?
“Ngươi còn có cái gì muốn hỏi, cứ hỏi luôn đi.” Tạ Lan Tư nói.
Lệ Tri đương nhiên sẽ không hỏi một câu hỏi nhạy cảm như vậy.
“Làm thế nào mà Điện Hạ có thể chống lại việc bị ngân châm đâm?” Nàng hỏi.
Nàng vốn là thuận miệng hỏi, nhưng Tạ Lan Tư lại nhìn đống lửa đến xuất thần.
Một lúc sau, hắn vươn tay về phía ngọn lửa màu cam đang nhảy nhót.
Đầu ngón tay gầy gò tái nhợt vươn vào trong ngọn lửa, lập tức bị bao bọc. Lệ Tri kinh hãi, chưa kịp phản ứng đã kéo tay Tạ Lan Tư ra khỏi ngọn lửa.
Chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, nhưng nhịp tim của Lệ Tri còn đập nhanh hơn cả lúc leo vách núi vừa rồi.
“Điện Hạ!” Nàng kêu lên.
Tạ Lan Tư không thay đổi sắc mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào ngón tay vừa đưa vào ngọn lửa.
“…..Ta không có cảm giác.”
Lệ Tri sửng sốt một lúc, mới nhận ra là hắn đang trả lời câu hỏi vừa rồi.
Đặt ngón tay vào ngọn lửa cũng là trả lời câu hỏi của nàng.
“Điện Hạ không có cảm giác đau?” Lệ Tri khó có thể tin.
Có ai trên đời không biết đau không?
“Cảm giác đau như thế nào?” Tạ Lan Tư hỏi ngược lại.
Chỉ khi nhìn vào mắt hắn, Lệ Tri mới có thể tin rằng câu hỏi ngớ ngẩn đó là do hắn hỏi thiệt tình.
Lệ Tri đã gặp phải rất nhiều câu hỏi khó khăn, nhưng nàng tin rằng câu hỏi này của Tạ Lan Tư, ngay cả phu tử có học thức uyên bác nhất cũng khó có thể trả lời.
Cảm giác đau là cảm giác gì?
Giống như giải thích màu sắc cho một người mù từ nhỏ, dù dễ hiểu đến đâu, thì hắn cũng không cách nào phác họa được màu sắc trong đầu.
Lệ Tri không thể trả lời câu hỏi của hắn.
“Còn ai khác biết về chuyện này không?” Nàng hỏi.
“Những người còn sống,” Tạ Lan Tư nhìn vào mắt nàng và nói, “Chỉ có ta và ngươi.”
“Điện Hạ yên tâm, ta sẽ không phụ lòng tin tưởng của Điện Hạ đối với ta.” Lệ Tri cam đoan.
Tạ Lan Tư nhìn đống lửa và ném viên đá trong tay vào đó.
Viên đá làm gãy cành cây vốn đã giòn, phát ra tiếng răng rắc, từng chùm tia lửa lóe lên trong đêm tối.
“Tên trong nhà của ngươi là gì?” Hắn nhìn đống lửa.
Nếu không phải xung quanh chỉ có một mình Lệ Tri, suýt chút nữa nàng còn tưởng rằng Tạ Lan Tư đang hỏi tên hòn đá.
“Điện Hạ hỏi nhũ danh của ta sao?” Lệ Tri nói: “Ta không có nhũ danh, nhưng muội muội cùng mẹ của ta gọi ta là Bàn Bàn.”
“….Bàn Bàn.”
Tên gọi khác của Kỳ Lân, và nó cũng có nghĩa là bàn bàn nhập họa(*).
(*)bàn bàn nhập họa: Dùng để miêu tả vẻ ngoài của một người phụ nữ rất đẹp, giống như tranh trong tranh
Tạ Lan Tư nhỏ giọng đọc một lần, cũng là cái tên đó, nhưng khi được hắn chậm rãi nói ra, dường như vì vậy mà nó nhiều hơn một tia kiều diễm.
Mặc dù Lệ Tri vẫn để trong lòng việc hắn không có cảm giác đau, nhưng Tạ Lan Tư đã thay đổi chủ đề, nên nàng cũng thức thời không nói về điều đó nữa.
“Điện Hạ có nhũ danh không?” Nàng tiếp tục đề tài của Tạ Lan Tư.
Suy nghĩ của Tạ Lan Tư dường như quay về rất lâu trước đây.
Lệ Tri kiên nhẫn đợi cho đến khi hắn khẽ nói:
“…..A Lý.”
“Là chữ Lý nào?” Lệ Tri hỏi.
Tạ Lan Tư không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng.
Hắn nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay mát lạnh chậm rãi lướt qua, Lệ Tri chịu đựng từng trận từng trận ngứa ngấy, nhận ra đó là chữ Lý trong cá chép.
Sau khi liên hệ Tạ Lan Tư lạnh lùng yên tĩnh với chú cá chép năm màu sặc sỡ trong ao, bỗng thấy Tạ Lan Tư trước mặt cũng có chút đáng yêu.
“Đây là nhũ danh do Thái Tử Điện Hạ đặt sao?” Lệ Tri hỏi.
“Là mẫu phi của ta đặt.” Tạ Lan Tư nói.
Đại danh chánh phi của Thái Tử, ngay cả những người bình thường nhất cũng đã nghe qua.
Suy cho cùng thì thân phận tiền triều công chúa mẫn cảm của bà, đã không bị thu vào hậu cung, cũng không phải Thanh Đăng Cổ Phật cả đời, mà là gả cho Thái Tử làm chính thê, chuyện này trong lịch sử chưa từng có.
Chuyện này có liên quan đến huyết thống chính thống của hoàng thất, khi Hoàng Đế đưa ra quyết định này, cả triều đình náo động. Trước Tử Vi Cung có rất nhiều đại thần khuyên nhủ, nhưng Hoàng Đế vẫn kiên quyết làm theo ý mình, tứ hôn tiền triều Công Chúa Ngụy Nghi cho Thái Tử Tạ Tùng Chiếu.
Sau nhiều năm chung sống, hai người chỉ có một người con duy nhất, đó là Tạ Lan Tư, người ít lộ diện ra bên ngoài.
“Bàn Bàn.”
Lệ Tri giật mình, sau đó mới phản ứng là Tạ Lan Tư đang gọi tên nàng.
“Điện Hạ?” Nàng khó hiểu nhìn thiếu niên được ngọn lửa chiếu sáng.
“Đừng lừa gạt ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận.” Hắn cụp mắt xuống, hàng mi đen nhánh mảnh mai đổ bóng xuống đôi mắt sâu thẳm.
Lệ Tri nhìn hắn một lúc rồi cười rạng rỡ.
“Được.”
Rạng sáng ngày hôm sau, hai người dập tắt đống lửa và lên đường.
Dấu vết của đại đội nhân mã rõ như bó đuốc trong đêm rất dễ làm người khác chú ý.
Hai người lần theo dấu vết đội lưu vong để lại, một đường đi về phía trước. Đến chạng vạng tối, hai người dựa vào ưu thế người ít tốc độ nhanh, đuổi theo đội ngũ nhiều người đã mệt mỏi.
Trước khi tụ hợp, Lệ Tri lại làm một chiếc mộc khiêu đơn giản.
Lúc Lệ Tri kéo Tạ Lan Tư ngồi trên mộc khiêu đi tới, tất cả những người sống sót sau trận lở đất đều vô cùng sửng sốt.
Chân Điều vốn tưởng rằng Tạ Lan Tư rơi xuống vách núi sẽ cửu tử nhất sinh, không ngờ lại nhìn thấy hắn còn sống xuất hiện trước mặt mình. Chuyện ly kỳ đến mức Chân Điều chỉ nghĩ đến hai chữ đầu tiên trong đầu đó là “Số mệnh”.
Đứa con của phế Thái Tử bị lưu đày ba nghìn dặm này có thực sự đơn giản như bề ngoài không?….
Linh hoạt như vậy, có lực như vậy….. Dáng vẻ này làm sao giống một người bị liệt chứ?
Nàng vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, Tạ Lan Tư đã linh hoạt mà trèo lên bức tường đá dốc.
Đối mặt với nghịch cảnh, tất cả nghi vấn đều có thể gạt sang một bên.
Lệ Tri vội vàng trèo lên.
Nước mưa hòa lẫn với đất vàng và sỏi đá trút xuống, Lệ Tri mím chặt môi, thỉnh thoảng nghiêng đầu để tránh những tia nước bay tới. Nàng dồn hết tâm trí vào tay chân, chỉ cần sơ suất một cái, chờ đợi nàng chính là thịt nát xương tan.
Bất tri bất giác, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cách nơi họ rơi xuống hơn ba mươi trượng, có nhiều nước vàng tạo thành một thác nước nhỏ ở phía trên một con dốc khác, thanh thế to lớn đổ xô xuống đáy cốc.
Bọt nước màu vàng đất bắn tung tóe, cọ rửa bức tường đá sạch sẽ trơn trượt, hai người đều cau mày trong quá trình leo núi, căng thẳng từng dây thần kinh.
Trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng tay phải của Lệ Tri cũng chạm vào con đường phía trên, chật vật đẩy người lên. Rút cuộc cũng quay trở lại nơi họ đã ngã xuống.
Tạ Lan Tư đang ngồi cách đó không xa, không quan tâm đến ống tay áo bị ngâm trong nước vàng, khuôn mặt tái nhợt bất động, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Những tảng đá rơi trên đầu dần dần ngừng lại, dòng nước vàng cũng yếu đi, thác nước phía trước trở nên nhỏ hơn.
Sau một thời gian ngắn ngủi, sự yên bình giữa trời và đất trở lại như thuở ban đầu, chỉ có mớ hỗn độn trước mặt chứng minh rằng những gì vừa xảy ra không phải là ảo giác.
“Làm sao bây giờ?” Lệ Tri hỏi.
“Đội ngũ đi chậm hơn ta, đuổi theo mau.”
Tạ Lan Tư chống hai đầu gối đứng lên…… Nào có bóng dáng của bị liệt?
Lệ Tri đi theo sau, dùng ống tay áo hơi sạch lau vết bùn trên mặt. Vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, đến bây giờ tim nàng vẫn còn đập thình thịch.
Hai người dọc theo con đường nhỏ đi về phía trước, truy tìm dấu chân trên con đường lầy lội.
Đường nhỏ uốn lượn quanh co, thời điểm mặt trời lặn xuống núi, cả hai cuối cùng cũng đến được đáy cốc.
Tạ Lan Tư nhìn bầu trời mờ tối, đề nghị tìm một sơn động qua đêm. Hai người chia nhau tìm một lúc, Lệ Tri trở về tay không, may mắn là Tạ Lan Tư đã tìm được một sơn động có thể qua đêm.
Nàng đi theo Tạ Lan Tư đến đó, mới phát hiện sơn động mà hắn nói chỉ là một vách núi trũng, nhưng dù nói thế nào, nó cũng là một nơi tránh gió.
Xung quanh đều là rừng cây, không thiếu củi đốt.
Lửa rất nhanh được đốt lên.
Lệ Tri biết cách đánh lửa bằng cách dùng hai thanh gỗ đánh mạnh vào nhau và nàng cũng biết cách phân biệt đá lửa, nhưng nàng rất ngạc nhiên khi Tạ Lan Tư cũng rất quen thuộc với việc đánh lửa này, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên hắn làm.
Sau khi đốt lửa xong, hai người mỗi người một bên, quay lưng về phía nhau, rồi cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng ra để hong khô.
Lúc này, cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện.
Lệ Tri hỏi một câu mà nàng đã kiềm chế từ lâu:
“Chân của Điện Hạ tốt lên lúc nào vậy?”
Sau lưng không truyền đến câu trả lời của Tạ Lan Tư, vì vậy Lệ Tri lập tức đoán ra một khả năng khác.
“Ngay từ lúc đầu, Điện Hạ đã không hề bị liệt.” Nàng dùng giọng điệu chắc chắn nói.
Sự im lặng của Tạ Lan Tư xác nhận suy đoán của nàng, Lệ Tri cũng không cảm thấy tức giận, nàng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được …. Nàng tận mắt nhìn thấy cây kim bạc kia đâm sâu vào đầu gối của Tạ Lan Tư, làm sao hắn có thể im lặng, ngay cả nét mặt cũng không có gì thay đổi?
Chẳng lẽ, đại phu sơn dã kia cũng là đồng bọn của hắn?
Lệ Tri lập tức bác bỏ khả năng này.
“Tại sao Điện Hạ phải làm như vậy?” Lệ Tri hỏi.
“Sau khi bị liệt, chúng ta có gặp phải bắt cóc và chặn giết không?” Tạ Lan Tư hỏi.
“……Không có.”
“Một Hoàng Tôn hoàn chỉnh sẽ làm cho rất nhiều người cảm thấy bị uy hiếp, nhưng một Hoàng Tôn bị liệt thì chưa chắc đã vậy.” Tạ Lan Tư châm chọc nói.
Lệ Tri có thể hiểu cách làm của hắn, nàng cũng sẽ không hỏi những câu ngu ngốc như tại sao hắn lại giấu luôn cả nàng.
Ngay từ đầu, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được Tạ Lan Tư tin tưởng dễ dàng như vậy.
Đừng nói là một lần dò xét, cho dù dò xét một vạn lần, nàng cũng có lòng tin rằng mình sẽ vượt qua được khảo nghiệm.
Nàng thức thời nói: “Ta nhất định sẽ không phá hủy kế hoạch của Điện Hạ.”
“Ngươi không oán?” Tạ Lan Tư nhẹ giọng hỏi.
“Ta biết Điện Hạ đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, lo lắng là điều đương nhiên.” Lệ Tri nói, “Một ngày nào đó, ta sẽ khiến Điện Hạ tin tưởng ta.”
Tạ Lan Tư không tin có ngày đó.
Hắn đưa lưng về phía đống lửa ấm áp, trong tay cầm một hòn đá tùy tiện nhặt được. Hoa văn màu vàng nhạt và trắng cuộn quanh như một con rắn, lúc hắn cầm hòn đá đó, dường như có một con rắn hổ mang lạnh lẽo đã bò lên đầu ngón tay của hắn.
Con người luôn nói dối hết lần này đến lần khác, tâm khẩu bất nhất.
Kẻ nói không hối thực ra hối cả đời, kẻ nói không hận thực ra hận thấu xương, nói yêu thương đấy, nhưng cuối cùng lại bỏ thuốc độc vào chén hắn.
Thay vì phân biệt thật giả từng cái một, hắn học được phương pháp gọn gàng dứt khoát hơn.
Cái lạnh phủ xuống rừng cây, ánh trăng soi bóng mặt đất.
Vạn vật trên thế gian trở nên hư ảo, dường như nó cũng chứa đựng những bí mật thầm kín.
Quần áo hong trên nhánh cây đã khô một nửa, hai người lần lượt mặc quần áo vào, rồi ngồi quanh đống lửa tiếp tục hong người.
Lệ Tri lặng lẽ nhìn cái bóng đen của Tạ Lan Tư dưới ánh lửa, càng lúc càng không đoán được những suy nghĩ trong lòng của hắn.
Rõ ràng hắn có thể giả chết thoát thân, nhưng hắn cứ cố chấp giữ lấy thân phận Hoàng Tôn bị lưu đày ba nghìn dặm này để làm gì?
“Ngươi còn có cái gì muốn hỏi, cứ hỏi luôn đi.” Tạ Lan Tư nói.
Lệ Tri đương nhiên sẽ không hỏi một câu hỏi nhạy cảm như vậy.
“Làm thế nào mà Điện Hạ có thể chống lại việc bị ngân châm đâm?” Nàng hỏi.
Nàng vốn là thuận miệng hỏi, nhưng Tạ Lan Tư lại nhìn đống lửa đến xuất thần.
Một lúc sau, hắn vươn tay về phía ngọn lửa màu cam đang nhảy nhót.
Đầu ngón tay gầy gò tái nhợt vươn vào trong ngọn lửa, lập tức bị bao bọc. Lệ Tri kinh hãi, chưa kịp phản ứng đã kéo tay Tạ Lan Tư ra khỏi ngọn lửa.
Chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, nhưng nhịp tim của Lệ Tri còn đập nhanh hơn cả lúc leo vách núi vừa rồi.
“Điện Hạ!” Nàng kêu lên.
Tạ Lan Tư không thay đổi sắc mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào ngón tay vừa đưa vào ngọn lửa.
“…..Ta không có cảm giác.”
Lệ Tri sửng sốt một lúc, mới nhận ra là hắn đang trả lời câu hỏi vừa rồi.
Đặt ngón tay vào ngọn lửa cũng là trả lời câu hỏi của nàng.
“Điện Hạ không có cảm giác đau?” Lệ Tri khó có thể tin.
Có ai trên đời không biết đau không?
“Cảm giác đau như thế nào?” Tạ Lan Tư hỏi ngược lại.
Chỉ khi nhìn vào mắt hắn, Lệ Tri mới có thể tin rằng câu hỏi ngớ ngẩn đó là do hắn hỏi thiệt tình.
Lệ Tri đã gặp phải rất nhiều câu hỏi khó khăn, nhưng nàng tin rằng câu hỏi này của Tạ Lan Tư, ngay cả phu tử có học thức uyên bác nhất cũng khó có thể trả lời.
Cảm giác đau là cảm giác gì?
Giống như giải thích màu sắc cho một người mù từ nhỏ, dù dễ hiểu đến đâu, thì hắn cũng không cách nào phác họa được màu sắc trong đầu.
Lệ Tri không thể trả lời câu hỏi của hắn.
“Còn ai khác biết về chuyện này không?” Nàng hỏi.
“Những người còn sống,” Tạ Lan Tư nhìn vào mắt nàng và nói, “Chỉ có ta và ngươi.”
“Điện Hạ yên tâm, ta sẽ không phụ lòng tin tưởng của Điện Hạ đối với ta.” Lệ Tri cam đoan.
Tạ Lan Tư nhìn đống lửa và ném viên đá trong tay vào đó.
Viên đá làm gãy cành cây vốn đã giòn, phát ra tiếng răng rắc, từng chùm tia lửa lóe lên trong đêm tối.
“Tên trong nhà của ngươi là gì?” Hắn nhìn đống lửa.
Nếu không phải xung quanh chỉ có một mình Lệ Tri, suýt chút nữa nàng còn tưởng rằng Tạ Lan Tư đang hỏi tên hòn đá.
“Điện Hạ hỏi nhũ danh của ta sao?” Lệ Tri nói: “Ta không có nhũ danh, nhưng muội muội cùng mẹ của ta gọi ta là Bàn Bàn.”
“….Bàn Bàn.”
Tên gọi khác của Kỳ Lân, và nó cũng có nghĩa là bàn bàn nhập họa(*).
(*)bàn bàn nhập họa: Dùng để miêu tả vẻ ngoài của một người phụ nữ rất đẹp, giống như tranh trong tranh
Tạ Lan Tư nhỏ giọng đọc một lần, cũng là cái tên đó, nhưng khi được hắn chậm rãi nói ra, dường như vì vậy mà nó nhiều hơn một tia kiều diễm.
Mặc dù Lệ Tri vẫn để trong lòng việc hắn không có cảm giác đau, nhưng Tạ Lan Tư đã thay đổi chủ đề, nên nàng cũng thức thời không nói về điều đó nữa.
“Điện Hạ có nhũ danh không?” Nàng tiếp tục đề tài của Tạ Lan Tư.
Suy nghĩ của Tạ Lan Tư dường như quay về rất lâu trước đây.
Lệ Tri kiên nhẫn đợi cho đến khi hắn khẽ nói:
“…..A Lý.”
“Là chữ Lý nào?” Lệ Tri hỏi.
Tạ Lan Tư không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng.
Hắn nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay mát lạnh chậm rãi lướt qua, Lệ Tri chịu đựng từng trận từng trận ngứa ngấy, nhận ra đó là chữ Lý trong cá chép.
Sau khi liên hệ Tạ Lan Tư lạnh lùng yên tĩnh với chú cá chép năm màu sặc sỡ trong ao, bỗng thấy Tạ Lan Tư trước mặt cũng có chút đáng yêu.
“Đây là nhũ danh do Thái Tử Điện Hạ đặt sao?” Lệ Tri hỏi.
“Là mẫu phi của ta đặt.” Tạ Lan Tư nói.
Đại danh chánh phi của Thái Tử, ngay cả những người bình thường nhất cũng đã nghe qua.
Suy cho cùng thì thân phận tiền triều công chúa mẫn cảm của bà, đã không bị thu vào hậu cung, cũng không phải Thanh Đăng Cổ Phật cả đời, mà là gả cho Thái Tử làm chính thê, chuyện này trong lịch sử chưa từng có.
Chuyện này có liên quan đến huyết thống chính thống của hoàng thất, khi Hoàng Đế đưa ra quyết định này, cả triều đình náo động. Trước Tử Vi Cung có rất nhiều đại thần khuyên nhủ, nhưng Hoàng Đế vẫn kiên quyết làm theo ý mình, tứ hôn tiền triều Công Chúa Ngụy Nghi cho Thái Tử Tạ Tùng Chiếu.
Sau nhiều năm chung sống, hai người chỉ có một người con duy nhất, đó là Tạ Lan Tư, người ít lộ diện ra bên ngoài.
“Bàn Bàn.”
Lệ Tri giật mình, sau đó mới phản ứng là Tạ Lan Tư đang gọi tên nàng.
“Điện Hạ?” Nàng khó hiểu nhìn thiếu niên được ngọn lửa chiếu sáng.
“Đừng lừa gạt ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận.” Hắn cụp mắt xuống, hàng mi đen nhánh mảnh mai đổ bóng xuống đôi mắt sâu thẳm.
Lệ Tri nhìn hắn một lúc rồi cười rạng rỡ.
“Được.”
Rạng sáng ngày hôm sau, hai người dập tắt đống lửa và lên đường.
Dấu vết của đại đội nhân mã rõ như bó đuốc trong đêm rất dễ làm người khác chú ý.
Hai người lần theo dấu vết đội lưu vong để lại, một đường đi về phía trước. Đến chạng vạng tối, hai người dựa vào ưu thế người ít tốc độ nhanh, đuổi theo đội ngũ nhiều người đã mệt mỏi.
Trước khi tụ hợp, Lệ Tri lại làm một chiếc mộc khiêu đơn giản.
Lúc Lệ Tri kéo Tạ Lan Tư ngồi trên mộc khiêu đi tới, tất cả những người sống sót sau trận lở đất đều vô cùng sửng sốt.
Chân Điều vốn tưởng rằng Tạ Lan Tư rơi xuống vách núi sẽ cửu tử nhất sinh, không ngờ lại nhìn thấy hắn còn sống xuất hiện trước mặt mình. Chuyện ly kỳ đến mức Chân Điều chỉ nghĩ đến hai chữ đầu tiên trong đầu đó là “Số mệnh”.
Đứa con của phế Thái Tử bị lưu đày ba nghìn dặm này có thực sự đơn giản như bề ngoài không?….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.