Chương 27
Thất Tát Nương Tử
16/10/2024
“Mà này, làm sao Bàn Bàn được gọi tới đây?” Cuối cùng Gia Tuệ cũng có cơ hội để hỏi điều mà nàng muốn hỏi.
“Thiếu gia kêu ta tới.” Lệ Tri nói, “Hôm qua ta đi Phù Phong viện trả sách, gặp được thiếu gia, hôm nay hắn bắt ta cùng đi.”
“Ta biết tại sao.” Gia Tuệ nói, “Thiếu gia mỗi lần đi du ngoạn đều mang theo nha hoàn xinh đẹp nhất trong viện đi cùng. Nghe nói mấy vị thiếu gia này rất tự hào khi tỳ nữ của mình xinh đẹp. Trước đây, thiếu gia chỉ mang theo Huân Phong.”
“Tệ thật, Huân Phong nhất định sẽ ghi hận ngươi.” Gia Tuệ tỏ ra lo lắng, “Tuy thiếu gia dễ gần nhưng Huân Phong lại vô cùng tranh cường háo thắng.”
“Yên tâm đi, ta sẽ không chủ động khiêu khích nàng.” Lệ Tri thản nhiên nói.
“Bàn Bàn vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Gia Tuệ nói.
Một lúc sau, bọn hạ nhân vội vàng bày biện bàn trà và lều che nắng trên bãi cỏ đầy hoa dại.
Lệ Tri quỳ trên đệm, điều khiển độ lửa để pha trà.
Cách đó vài bước, là mấy người Tạ Lan Tư và Lỗ Hàm đang vây quanh bàn trà.
“Kể từ lần trước chúng ta từ biệt ở Vấn Tâm Tửu Lâu, đã nhiều ngày rồi bỉ nhân chưa gặp Điện Hạ. Bỉ nhân xin lấy trà thay rượu, nâng cốc kính Điện Hạ một ly.” Gia chủ Mặc Kỳ Gia cười lớn một tiếng rồi uống một hơi cạn sạch, quả nhiên là phóng khoáng tiêu sái.
“Ta là người mới tới, còn cần nhân công chỉ điểm thêm mới phải.” Tạ Lan Tư cười nói.
Lệ Tri quan sát tình trạng của nước trong ấm trà, đồng thời lắng nghe tiếng cười nói râm ran sau lưng.
Có vẻ như Tạ Lan Tư và Mặc Kỳ gia có giao tình không tệ, đặc biệt là với con phượng hoàng lửa vừa rồi, nếu Tạ Lan Tư muốn bắt quan hệ với Mặc Kỳ gia, thì quan hệ thông gia sẽ là một lựa chọn có lợi nhất, Mặc Kỳ gia chủ sẽ ủng hộ việc này.
Chỉ là toan tính của Tạ Lan Tư dường như không nhỏ, cho nên hắn sẽ không đem vị trí chính thê cho nữ nhi của Mặc Kỳ gia.
Nàng không biết rằng, lúc này Tạ Lan Tư đang xuyên qua đám người liếc nhìn nàng.
Hắn biết những câu chuyện về sự ghen tị, chẳng hạn như thứ đệ đối với hắn, hoặc Trắc Phi của phụ thân đối với mẫu thân. Cho nên hắn nghĩ, giờ phút này có lẽ Lệ Tri cũng đang ghen tị đến phát điên rồi.
Thật khó cho nàng phải miễn cưỡng giả bộ cười vui, Tạ Lan Tư nghĩ.
Sau khi Lệ Tri rót đầy hai lần trà cho mấy người ở lại lều che nắng, Tạ Lan Tư trở lại xe ngựa để nghỉ ngơi với lý do tinh thần mệt mỏi.
Còn lại hai người Lỗ Hàm và Mặc Kỳ gia chủ, chủ đề của cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang những người rời khỏi bàn.
“…Nếu Đại Điện Hạ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Điện Hạ, thật sự không biết nên đau lòng như thế nào.” Lỗ Hàm nói.
“Hoàng Thượng lưu một mạng cho hắn, đã là nhìn mặt mũi Đại điện hạ rồi.” Trong lòng của Mặc Kỳ gia chủ vẫn còn sợ hãi, “Dù sao cũng là tội mưu nghịch …”
“Chẳng lẽ ngươi tin rằng Đại điện hạ thật sự mưu nghịch?” Lỗ Hàm nói, “Chuyện này ngay từ đầu đã có nhiều điểm nghi vấn…”
“Việc đã đến nước này, nói nữa cũng vô ích.” Mặc Kỳ gia chủ thở dài, “Thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, ngươi cứ ngồi ở đây uống trà? Ngươi có muốn so với ta xem ai có thể săn được con mồi mạnh nhất không?”
“Đi thì đi, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi sao?”
Hai người đứng dậy phất tay áo, mỗi người cưỡi lên một con tuấn mã do nô bộc dắt tới.
“Giá!”
Hai con ngựa lần lượt phi nước đại về phía trước.
Lệ Tri không biết có nên tiếp tục canh bếp trà hay không, đang do dự thì một thiếu niên cưỡi ngựa dừng lại trước mặt nàng.
Thiếu niên nàychính là một trong số Mặc Kỳ thiếu niên vừa phi nước đại cùng với Lỗ Tòng Nguyễn, hắn trông ngập ngừng như con ngựa của hắn vậy, nhìn Lệ Tri với ánh mắt trốn tránh, một lúc sau mới nói được một câu:
“Ngươi là Lỗ gia tiểu thư?”
Lệ Tri nhận ra hắn đã hiểu lầm, liền đứng dậy, cúi đầu thi lễ một cái với hắn.
“Công tử hiểu lầm, nô tỳ là nha hoàn của Lỗ tiểu thư. Hôm nay tiểu thư của chúng ta không có ở đây.”
“Ngươi là nha hoàn?” Thiếu niên nhảy xuống ngựa, đi vòng quanh Lệ Tri hai vòng, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, “Ngươi đừng gạt ta.”
“Nô tỳ thật sự không gạt ngài.” Lệ Tri nói.
Thiếu niên gãi gãi đầu, như thể không tin, nhưng lại không thể làm gì.
Lúc này, lại có mấy thiếu niên cưỡi ngựa chạy tới, dừng lại bên người thiếu niên thứ nhất, lần lượt xuống ngựa.
“Làm sao vậy, đệ đệ?” Thiếu niên có vóc người cao nhất, hình như cũng lớn tuổi nhất cười lớn hỏi.
“Nàng nói nàng là nha hoàn, không phải tiểu thư.” Thiếu niên thoạt nhìn có vẻ quẫn bách.
“Ta đã nói khẳng định không phải Lỗ gia tiểu thư …” Một thiếu niên khác mặc áo choàng xanh đậm nói, “Tiểu thư người Hán bọn họ làm sao có thể tự làm mấy việc này!”
Thiếu niên đầu tiên có vẻ là nhỏ nhất, bởi vì hành vi lỗ mãng nên bị các huynh đệ trêu chọc.
“Nha hoàn thì sao?” Thiếu niên lớn nhất cười nói, “Mặc Kỳ gia chúng ta từ trước đến giờ không để ý tới dòng dõi!”
“Đúng vậy!” Thiếu niên lúc đầu mỉm cười, quay đầu nói với Lệ Tri: “Ta muốn mời ngươi cùng cưỡi ngựa, ngươi có đồng ý không?”
“Ngươi còn chưa báo tên….” Thiếu niên mặc áo choàng xanh đậm nhắc nhở.
“Ta là Mặc Kỳ Xa,” Thiếu niên nhỏ tuổi nhất nói, “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ tên là Lệ Tri.” Lệ Tri nói: “Đa tạ hảo tâm của Xa thiếu gia, bất quá nô tỳ còn có việc phải làm, cho nên ta không thể tiếp nhận hảo ý của thiếu gia.”
“Ngươi có việc gì?” Mặc Kỳ Xa kiên trì hỏi, “Ta kêu người tới giúp ngươi làm, ngươi đi cưỡi ngựa với ta….”
Lệ Tri đang nghĩ cách trả lời, thì tỳ nữ Dưa Hấu của Tạ Lan Tư đã đến giải vây cho nàng:
“Điện Hạ muốn uống trà ngươi pha, ta ở chỗ này trông nước, ngươi mau bưng một bình nước đến bên kia đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Lệ Tri thở phào nhẹ nhõm, thi lễ với vẻ mặt thất vọng của Mặc Kỳ Xa, cầm lấy bình nước, xoay người đi về phía xe ngựa.
Lúc này các thiếu niên mới giải tán.
Lệ Tri bưng bình nước đến trước xe ngựa, bên trong có người vén màn gấm lên, là Quả Đào mặc váy xanh.
Tạ Lan Tư nhàn nhã dựa vào thành xe, trong tay bưng một tách trà bốc khói, nơi nào có bóng dáng của mệt mỏi?
Lệ Tri đang muốn mang bình nước lên xe, Tạ Lan Tư nói:
“Ta không muốn uống trà nữa, mau đẩy ta đi.”
Chủ tử ra lệnh một tiếng, tất cả những hạ nhân xung quanh đều đang bận rộn, hai cô nương Quả Đào và Lệ Tri cố gắng chuyển Tạ Lan Tư giả vờ bị liệt lên xe lăn.
Sau khi dời người xong, trên trán Lệ Tri đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, đẩy xe lăn, nàng hỏi:
“Điện Hạ muốn đi dạo chỗ nào?”
“Tùy ý.”
Lệ Tri thực sự đẩy hắn về phía trước một cách không có mục đích.
“Điện Hạ không hỏi ta, Lỗ đại nhân cùng Mặc Kỳ gia chủ đã nói cái gì sau khi Điện Hạ rời đi sao?” Lệ Tri hỏi.
“Những gì ngươi nghe được đều là những gì bọn hắn muốn ngươi nghe.” Tạ Lan Tư cười khẽ một tiếng, “Ngươi cho rằng, Lỗ Hàm không biết ngươi là người của ta?”
“Ý của Điện Hạ là, Lỗ Hàm dụng tâm kín đáo?”
“Chỉ là một chút tâm tư mà thôi, kỳ thực cũng không phải ý xấu.” Tạ Lan Tư nói: “Hắn hy vọng lợi dụng ngươi để cho ta biết hắn đối với ta không có ác ý.”
Lệ Tri cứ đẩy Tạ Lan Tư đi tới trước, bỗng trước mặt xuất hiện một con suối nhỏ. Dòng nước trong vắt, có thể nhìn rõ đá cuội dưới đáy nước, thỉnh thoảng có một con cá nhỏ lướt qua.
Lệ Tri dừng lại bên dòng suối, hai người lặng lẽ cảm nhận làn gió nhẹ thổi về phía mình.
“Người vừa nói chuyện với ngươi là nhi tử nhỏ nhất của Mặc Kỳ gia, Mặc Kỳ Xa.” Tạ Lan Tư nói, “Bên cạnh hắn là đại ca Mặc Kỳ Tích và Mặc Kỳ Lễ. Họ là tam huynh đệ cùng một mẹ.”
“Mặc Kỳ Xa đã đến độ tuổi vũ tượng chi niên(*), nhưng chưa bao giờ thông suốt chuyện nam nữ. Mặc Kỳ gia chủ mấy lần bắt cầu giật dây đều không thành, nhưng hắn lại phá lệ chủ động nói chuyện với Lệ cô nương.” Tạ Lan Tư nói, “Dùng sự thông minh tài trí của Lệ cô nương, muốn làm Mặc Kỳ phu nhân cũng là chuyện dễ dàng.”
(*)vũ tượng chi niên: độ tuổi của đàn ông thời cổ đại từ 15-20 tuổi.
Lệ Tri nghe thấy một chút âm dương quái khí trong giọng điệu của Tạ Lan Tư.
“Chỉ là một nô tì, sao dám vọng tưởng đến Mặc Kỳ gia công tử? Điện Hạ đừng nói đùa.” Lệ Tri cười nói.
“Vậy theo cách nói của ngươi,” Tạ Lan Tư chậm rãi nói, “Một nô tỳ sao dám vọng tưởng đến Hoàng Tôn?”
Lệ Tri nhìn sắc mặt của hắn, ngập ngừng nói:
“Nô tỳ biết sai rồi, vậy từ nay về sau nô tỳ không vọng tưởng nữa?”
Tạ Lan Tư ném cho nàng một ánh mắt lạnh lùng.
Lệ Tri mỉm cười, đi vòng qua một bên xe lăn và lắc cánh tay của Tạ Lan Tư.
“Đương nhiên là nói đùa, Điện Hạ chẳng lẽ không biết, ta là người hay cả gan làm loạn nhất sao?”
Tạ Lan Tư đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh.
Lệ Tri ngồi xổm xuống, nhặt hai cọng cỏ đuôi chó trên đồng cỏ. Nàng linh hoạt đan hai cọng cỏ đuôi chó vào nhau, chẳng mấy chốc đã thành chiếc nhẫn hình đầu thỏ.
“Điện Hạ, đưa tay ra.” Nàng mỉm cười ngẩng đầu nhìn Tạ Lan Tư ngồi trên xe lăn.
Hắn chậm rãi đưa tay ra.
Lệ Tri đeo chiếc nhẫn hình đầu thỏ vào tay hắn, cười nói: “Không cần biết thân phận của Điện Hạ là gì, không cần biết liệu ngài có thể hồi Kinh hay không…”
Nàng nhìn thẳng vào mắt Tạ Lan Tư, tin rằng hắn có thể biết những gì nàng nói là thật hay giả.
“A Lý trong lòng ta là khác biệt nhất.”
…
Mãi đến khi mặt trời lặn, xe ngựa của Lỗ gia mới thản nhiên mà thắng lợi trở về.
Mấy viện trong Lỗ Gia đều nhận được thịt thú săn từ Lỗ Tòng Nguyễn, còn Lệ Tri, với tư cách là một hạ nhân tham gia cuộc săn bắn, đương nhiên nhận được nhiều hơn.
Nàng và Gia Tuệ đem phần được phân làm thành nhiều món ăn, sau khi gọi Lệ Tượng Thăng và Lệ Từ Ân đến, bốn người họ đã ăn một bữa thịnh soạn trong nhĩ phòng của Lệ Tri.
Cùng lúc đó, Lỗ Tòng Nguyễn bất ngờ đến Huyên Chỉ Viện của muội muội.
“Cái gì? Huynh muốn Lệ Tri?” Lỗ Huyên sửng sốt.
“Tuyệt đối sẽ không để cho muội muội thua thiệt! Muội muội muốn dạng nha hoàn nào ca ca sẽ tìm cho muội…” Lỗ Tòng Nguyễn nịnh nọt đến gần Lỗ Huyên và siết chặt vai nàng, “Chỉ cần giao Lệ Tri cho ca ca!”
“Huynh muốn Lệ Tri làm cái gì?” Lỗ Huyên không tình nguyện, “Trong viện của huynh còn chưa đủ mỹ nữ sao?”
“Ai sẽ ngại có nhiều bảo bối trên Bát Bảo Giá chứ?” Lỗ Tòng Nguyễn nói.
“Không được, huynh muốn nha hoàn nào cũng đc nhưng Lệ Tri thì không được.” Lỗ Huyên nói, “Muội còn muốn nàng ấy đàm luận về sách với muội.”
“Ở viện khác cũng có thể cùng muội tán gẫu về sách mà! Ca ca hứa với muội, bất luận muội kêu nàng nói chuyện về sách ở thời điểm nào, ca ca đều sẽ để cho nàng đi, được không?”
“Không được….”
“Muội muội ngoan, đồng ý với ca đi! Ca ca chưa bao giờ cầu xin muội cái gì. Muội biết ca là ai mà, Lệ Tri đến viện của ca là để sống một cuộc sống tốt. Ca ca muội tuyệt đối không phải loại người khi dễ người khác. Muội lo lắng cái gì?” Lỗ Tòng Nguyễn nhìn thần sắc của nàng, lại bỏ thêm một con bài thương lượng khác, “Nếu muội cho ca Lệ Tri, ca sẽ tặng muội bản đơn lẻ của cuốn sách mà muội đã thích từ lâu!”
Lỗ Huyên có vẻ do dự, Lỗ Tòng Nguyễn ngay lập tức biết rằng mọi chuyện đã thành.
Dưới sự quấy rầy và năn nỉ của mình, cuối cùng hắn đã đạt được ước nguyện.
Buổi chiều cùng ngày, ngay khi Lệ Tri vừa thu thập xong món lẩu thú rừng, thì Huyên Chỉ Viện truyền lệnh điều động đến.
Lỗ Tòng Nguyễn đích thân thương lượng và yêu xin nàng từ Lỗ Huyên.
Từ giờ trở đi, nàng sẽ làm việc ở Phù Phong viện.
Lệ Tri không muốn đến Phù Phong Viện, nhưng với tư cách là một nô tỳ, nàng không có quyền mặc cả.
Ngày hôm sau, nàng đến từ biệt Lỗ Huyên, thấy Lỗ Huyên không giữ nàng lại, nàng liền biết việc này không có cách nào vãn hồi.
Lệ Tri không muốn lãng phí thời gian, nàng lặng lẽ thu dọn hành lý và chuyển đến Phù Phong Viện…
“Thiếu gia kêu ta tới.” Lệ Tri nói, “Hôm qua ta đi Phù Phong viện trả sách, gặp được thiếu gia, hôm nay hắn bắt ta cùng đi.”
“Ta biết tại sao.” Gia Tuệ nói, “Thiếu gia mỗi lần đi du ngoạn đều mang theo nha hoàn xinh đẹp nhất trong viện đi cùng. Nghe nói mấy vị thiếu gia này rất tự hào khi tỳ nữ của mình xinh đẹp. Trước đây, thiếu gia chỉ mang theo Huân Phong.”
“Tệ thật, Huân Phong nhất định sẽ ghi hận ngươi.” Gia Tuệ tỏ ra lo lắng, “Tuy thiếu gia dễ gần nhưng Huân Phong lại vô cùng tranh cường háo thắng.”
“Yên tâm đi, ta sẽ không chủ động khiêu khích nàng.” Lệ Tri thản nhiên nói.
“Bàn Bàn vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Gia Tuệ nói.
Một lúc sau, bọn hạ nhân vội vàng bày biện bàn trà và lều che nắng trên bãi cỏ đầy hoa dại.
Lệ Tri quỳ trên đệm, điều khiển độ lửa để pha trà.
Cách đó vài bước, là mấy người Tạ Lan Tư và Lỗ Hàm đang vây quanh bàn trà.
“Kể từ lần trước chúng ta từ biệt ở Vấn Tâm Tửu Lâu, đã nhiều ngày rồi bỉ nhân chưa gặp Điện Hạ. Bỉ nhân xin lấy trà thay rượu, nâng cốc kính Điện Hạ một ly.” Gia chủ Mặc Kỳ Gia cười lớn một tiếng rồi uống một hơi cạn sạch, quả nhiên là phóng khoáng tiêu sái.
“Ta là người mới tới, còn cần nhân công chỉ điểm thêm mới phải.” Tạ Lan Tư cười nói.
Lệ Tri quan sát tình trạng của nước trong ấm trà, đồng thời lắng nghe tiếng cười nói râm ran sau lưng.
Có vẻ như Tạ Lan Tư và Mặc Kỳ gia có giao tình không tệ, đặc biệt là với con phượng hoàng lửa vừa rồi, nếu Tạ Lan Tư muốn bắt quan hệ với Mặc Kỳ gia, thì quan hệ thông gia sẽ là một lựa chọn có lợi nhất, Mặc Kỳ gia chủ sẽ ủng hộ việc này.
Chỉ là toan tính của Tạ Lan Tư dường như không nhỏ, cho nên hắn sẽ không đem vị trí chính thê cho nữ nhi của Mặc Kỳ gia.
Nàng không biết rằng, lúc này Tạ Lan Tư đang xuyên qua đám người liếc nhìn nàng.
Hắn biết những câu chuyện về sự ghen tị, chẳng hạn như thứ đệ đối với hắn, hoặc Trắc Phi của phụ thân đối với mẫu thân. Cho nên hắn nghĩ, giờ phút này có lẽ Lệ Tri cũng đang ghen tị đến phát điên rồi.
Thật khó cho nàng phải miễn cưỡng giả bộ cười vui, Tạ Lan Tư nghĩ.
Sau khi Lệ Tri rót đầy hai lần trà cho mấy người ở lại lều che nắng, Tạ Lan Tư trở lại xe ngựa để nghỉ ngơi với lý do tinh thần mệt mỏi.
Còn lại hai người Lỗ Hàm và Mặc Kỳ gia chủ, chủ đề của cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang những người rời khỏi bàn.
“…Nếu Đại Điện Hạ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Điện Hạ, thật sự không biết nên đau lòng như thế nào.” Lỗ Hàm nói.
“Hoàng Thượng lưu một mạng cho hắn, đã là nhìn mặt mũi Đại điện hạ rồi.” Trong lòng của Mặc Kỳ gia chủ vẫn còn sợ hãi, “Dù sao cũng là tội mưu nghịch …”
“Chẳng lẽ ngươi tin rằng Đại điện hạ thật sự mưu nghịch?” Lỗ Hàm nói, “Chuyện này ngay từ đầu đã có nhiều điểm nghi vấn…”
“Việc đã đến nước này, nói nữa cũng vô ích.” Mặc Kỳ gia chủ thở dài, “Thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, ngươi cứ ngồi ở đây uống trà? Ngươi có muốn so với ta xem ai có thể săn được con mồi mạnh nhất không?”
“Đi thì đi, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi sao?”
Hai người đứng dậy phất tay áo, mỗi người cưỡi lên một con tuấn mã do nô bộc dắt tới.
“Giá!”
Hai con ngựa lần lượt phi nước đại về phía trước.
Lệ Tri không biết có nên tiếp tục canh bếp trà hay không, đang do dự thì một thiếu niên cưỡi ngựa dừng lại trước mặt nàng.
Thiếu niên nàychính là một trong số Mặc Kỳ thiếu niên vừa phi nước đại cùng với Lỗ Tòng Nguyễn, hắn trông ngập ngừng như con ngựa của hắn vậy, nhìn Lệ Tri với ánh mắt trốn tránh, một lúc sau mới nói được một câu:
“Ngươi là Lỗ gia tiểu thư?”
Lệ Tri nhận ra hắn đã hiểu lầm, liền đứng dậy, cúi đầu thi lễ một cái với hắn.
“Công tử hiểu lầm, nô tỳ là nha hoàn của Lỗ tiểu thư. Hôm nay tiểu thư của chúng ta không có ở đây.”
“Ngươi là nha hoàn?” Thiếu niên nhảy xuống ngựa, đi vòng quanh Lệ Tri hai vòng, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, “Ngươi đừng gạt ta.”
“Nô tỳ thật sự không gạt ngài.” Lệ Tri nói.
Thiếu niên gãi gãi đầu, như thể không tin, nhưng lại không thể làm gì.
Lúc này, lại có mấy thiếu niên cưỡi ngựa chạy tới, dừng lại bên người thiếu niên thứ nhất, lần lượt xuống ngựa.
“Làm sao vậy, đệ đệ?” Thiếu niên có vóc người cao nhất, hình như cũng lớn tuổi nhất cười lớn hỏi.
“Nàng nói nàng là nha hoàn, không phải tiểu thư.” Thiếu niên thoạt nhìn có vẻ quẫn bách.
“Ta đã nói khẳng định không phải Lỗ gia tiểu thư …” Một thiếu niên khác mặc áo choàng xanh đậm nói, “Tiểu thư người Hán bọn họ làm sao có thể tự làm mấy việc này!”
Thiếu niên đầu tiên có vẻ là nhỏ nhất, bởi vì hành vi lỗ mãng nên bị các huynh đệ trêu chọc.
“Nha hoàn thì sao?” Thiếu niên lớn nhất cười nói, “Mặc Kỳ gia chúng ta từ trước đến giờ không để ý tới dòng dõi!”
“Đúng vậy!” Thiếu niên lúc đầu mỉm cười, quay đầu nói với Lệ Tri: “Ta muốn mời ngươi cùng cưỡi ngựa, ngươi có đồng ý không?”
“Ngươi còn chưa báo tên….” Thiếu niên mặc áo choàng xanh đậm nhắc nhở.
“Ta là Mặc Kỳ Xa,” Thiếu niên nhỏ tuổi nhất nói, “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ tên là Lệ Tri.” Lệ Tri nói: “Đa tạ hảo tâm của Xa thiếu gia, bất quá nô tỳ còn có việc phải làm, cho nên ta không thể tiếp nhận hảo ý của thiếu gia.”
“Ngươi có việc gì?” Mặc Kỳ Xa kiên trì hỏi, “Ta kêu người tới giúp ngươi làm, ngươi đi cưỡi ngựa với ta….”
Lệ Tri đang nghĩ cách trả lời, thì tỳ nữ Dưa Hấu của Tạ Lan Tư đã đến giải vây cho nàng:
“Điện Hạ muốn uống trà ngươi pha, ta ở chỗ này trông nước, ngươi mau bưng một bình nước đến bên kia đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Lệ Tri thở phào nhẹ nhõm, thi lễ với vẻ mặt thất vọng của Mặc Kỳ Xa, cầm lấy bình nước, xoay người đi về phía xe ngựa.
Lúc này các thiếu niên mới giải tán.
Lệ Tri bưng bình nước đến trước xe ngựa, bên trong có người vén màn gấm lên, là Quả Đào mặc váy xanh.
Tạ Lan Tư nhàn nhã dựa vào thành xe, trong tay bưng một tách trà bốc khói, nơi nào có bóng dáng của mệt mỏi?
Lệ Tri đang muốn mang bình nước lên xe, Tạ Lan Tư nói:
“Ta không muốn uống trà nữa, mau đẩy ta đi.”
Chủ tử ra lệnh một tiếng, tất cả những hạ nhân xung quanh đều đang bận rộn, hai cô nương Quả Đào và Lệ Tri cố gắng chuyển Tạ Lan Tư giả vờ bị liệt lên xe lăn.
Sau khi dời người xong, trên trán Lệ Tri đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, đẩy xe lăn, nàng hỏi:
“Điện Hạ muốn đi dạo chỗ nào?”
“Tùy ý.”
Lệ Tri thực sự đẩy hắn về phía trước một cách không có mục đích.
“Điện Hạ không hỏi ta, Lỗ đại nhân cùng Mặc Kỳ gia chủ đã nói cái gì sau khi Điện Hạ rời đi sao?” Lệ Tri hỏi.
“Những gì ngươi nghe được đều là những gì bọn hắn muốn ngươi nghe.” Tạ Lan Tư cười khẽ một tiếng, “Ngươi cho rằng, Lỗ Hàm không biết ngươi là người của ta?”
“Ý của Điện Hạ là, Lỗ Hàm dụng tâm kín đáo?”
“Chỉ là một chút tâm tư mà thôi, kỳ thực cũng không phải ý xấu.” Tạ Lan Tư nói: “Hắn hy vọng lợi dụng ngươi để cho ta biết hắn đối với ta không có ác ý.”
Lệ Tri cứ đẩy Tạ Lan Tư đi tới trước, bỗng trước mặt xuất hiện một con suối nhỏ. Dòng nước trong vắt, có thể nhìn rõ đá cuội dưới đáy nước, thỉnh thoảng có một con cá nhỏ lướt qua.
Lệ Tri dừng lại bên dòng suối, hai người lặng lẽ cảm nhận làn gió nhẹ thổi về phía mình.
“Người vừa nói chuyện với ngươi là nhi tử nhỏ nhất của Mặc Kỳ gia, Mặc Kỳ Xa.” Tạ Lan Tư nói, “Bên cạnh hắn là đại ca Mặc Kỳ Tích và Mặc Kỳ Lễ. Họ là tam huynh đệ cùng một mẹ.”
“Mặc Kỳ Xa đã đến độ tuổi vũ tượng chi niên(*), nhưng chưa bao giờ thông suốt chuyện nam nữ. Mặc Kỳ gia chủ mấy lần bắt cầu giật dây đều không thành, nhưng hắn lại phá lệ chủ động nói chuyện với Lệ cô nương.” Tạ Lan Tư nói, “Dùng sự thông minh tài trí của Lệ cô nương, muốn làm Mặc Kỳ phu nhân cũng là chuyện dễ dàng.”
(*)vũ tượng chi niên: độ tuổi của đàn ông thời cổ đại từ 15-20 tuổi.
Lệ Tri nghe thấy một chút âm dương quái khí trong giọng điệu của Tạ Lan Tư.
“Chỉ là một nô tì, sao dám vọng tưởng đến Mặc Kỳ gia công tử? Điện Hạ đừng nói đùa.” Lệ Tri cười nói.
“Vậy theo cách nói của ngươi,” Tạ Lan Tư chậm rãi nói, “Một nô tỳ sao dám vọng tưởng đến Hoàng Tôn?”
Lệ Tri nhìn sắc mặt của hắn, ngập ngừng nói:
“Nô tỳ biết sai rồi, vậy từ nay về sau nô tỳ không vọng tưởng nữa?”
Tạ Lan Tư ném cho nàng một ánh mắt lạnh lùng.
Lệ Tri mỉm cười, đi vòng qua một bên xe lăn và lắc cánh tay của Tạ Lan Tư.
“Đương nhiên là nói đùa, Điện Hạ chẳng lẽ không biết, ta là người hay cả gan làm loạn nhất sao?”
Tạ Lan Tư đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh.
Lệ Tri ngồi xổm xuống, nhặt hai cọng cỏ đuôi chó trên đồng cỏ. Nàng linh hoạt đan hai cọng cỏ đuôi chó vào nhau, chẳng mấy chốc đã thành chiếc nhẫn hình đầu thỏ.
“Điện Hạ, đưa tay ra.” Nàng mỉm cười ngẩng đầu nhìn Tạ Lan Tư ngồi trên xe lăn.
Hắn chậm rãi đưa tay ra.
Lệ Tri đeo chiếc nhẫn hình đầu thỏ vào tay hắn, cười nói: “Không cần biết thân phận của Điện Hạ là gì, không cần biết liệu ngài có thể hồi Kinh hay không…”
Nàng nhìn thẳng vào mắt Tạ Lan Tư, tin rằng hắn có thể biết những gì nàng nói là thật hay giả.
“A Lý trong lòng ta là khác biệt nhất.”
…
Mãi đến khi mặt trời lặn, xe ngựa của Lỗ gia mới thản nhiên mà thắng lợi trở về.
Mấy viện trong Lỗ Gia đều nhận được thịt thú săn từ Lỗ Tòng Nguyễn, còn Lệ Tri, với tư cách là một hạ nhân tham gia cuộc săn bắn, đương nhiên nhận được nhiều hơn.
Nàng và Gia Tuệ đem phần được phân làm thành nhiều món ăn, sau khi gọi Lệ Tượng Thăng và Lệ Từ Ân đến, bốn người họ đã ăn một bữa thịnh soạn trong nhĩ phòng của Lệ Tri.
Cùng lúc đó, Lỗ Tòng Nguyễn bất ngờ đến Huyên Chỉ Viện của muội muội.
“Cái gì? Huynh muốn Lệ Tri?” Lỗ Huyên sửng sốt.
“Tuyệt đối sẽ không để cho muội muội thua thiệt! Muội muội muốn dạng nha hoàn nào ca ca sẽ tìm cho muội…” Lỗ Tòng Nguyễn nịnh nọt đến gần Lỗ Huyên và siết chặt vai nàng, “Chỉ cần giao Lệ Tri cho ca ca!”
“Huynh muốn Lệ Tri làm cái gì?” Lỗ Huyên không tình nguyện, “Trong viện của huynh còn chưa đủ mỹ nữ sao?”
“Ai sẽ ngại có nhiều bảo bối trên Bát Bảo Giá chứ?” Lỗ Tòng Nguyễn nói.
“Không được, huynh muốn nha hoàn nào cũng đc nhưng Lệ Tri thì không được.” Lỗ Huyên nói, “Muội còn muốn nàng ấy đàm luận về sách với muội.”
“Ở viện khác cũng có thể cùng muội tán gẫu về sách mà! Ca ca hứa với muội, bất luận muội kêu nàng nói chuyện về sách ở thời điểm nào, ca ca đều sẽ để cho nàng đi, được không?”
“Không được….”
“Muội muội ngoan, đồng ý với ca đi! Ca ca chưa bao giờ cầu xin muội cái gì. Muội biết ca là ai mà, Lệ Tri đến viện của ca là để sống một cuộc sống tốt. Ca ca muội tuyệt đối không phải loại người khi dễ người khác. Muội lo lắng cái gì?” Lỗ Tòng Nguyễn nhìn thần sắc của nàng, lại bỏ thêm một con bài thương lượng khác, “Nếu muội cho ca Lệ Tri, ca sẽ tặng muội bản đơn lẻ của cuốn sách mà muội đã thích từ lâu!”
Lỗ Huyên có vẻ do dự, Lỗ Tòng Nguyễn ngay lập tức biết rằng mọi chuyện đã thành.
Dưới sự quấy rầy và năn nỉ của mình, cuối cùng hắn đã đạt được ước nguyện.
Buổi chiều cùng ngày, ngay khi Lệ Tri vừa thu thập xong món lẩu thú rừng, thì Huyên Chỉ Viện truyền lệnh điều động đến.
Lỗ Tòng Nguyễn đích thân thương lượng và yêu xin nàng từ Lỗ Huyên.
Từ giờ trở đi, nàng sẽ làm việc ở Phù Phong viện.
Lệ Tri không muốn đến Phù Phong Viện, nhưng với tư cách là một nô tỳ, nàng không có quyền mặc cả.
Ngày hôm sau, nàng đến từ biệt Lỗ Huyên, thấy Lỗ Huyên không giữ nàng lại, nàng liền biết việc này không có cách nào vãn hồi.
Lệ Tri không muốn lãng phí thời gian, nàng lặng lẽ thu dọn hành lý và chuyển đến Phù Phong Viện…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.