Chương 38
Thất Tát Nương Tử
16/10/2024
“Ngươi muốn đi phục dịch ở đồng cỏ Bồng Khê, rốt cuộc là vì không chịu nổi ưu ái, hay là vì có người yêu khác?”
Sắc mặt Lỗ Tòng Nguyễn xanh mét nhìn Lệ Tri.
“…Cầu thiếu gia thành toàn.” Lệ Tri cúi đầu.
“Được, được… thật sự rất được!” Lỗ Tòng Nguyễn tức giận cười to, “Ta giơ kiệu tám người đến đón thì ngươi không muốn, lại muốn không danh không phận đi theo một Hoàng Tôn vô dụng! Ngươi muốn ta thành toàn, vậy nếu ta không thành toàn thì sao?!”
“… Nếu như thiếu gia không thành toàn, nô tỳ không thể không đi thỉnh cầu lão gia thành toàn.” Lệ Tri nói.
Lệ Tri biết rất rõ nếu nàng đến cầu Lỗ Hàm, Lỗ Hàm chắc chắn sẽ để nàng đi, có lẽ Lỗ Tòng Nguyễn cũng nhận thức được điều này.
Hắn thất vọng và thống khổ nhìn Lệ Tri.
“Ngươi có biết đồng cỏ Bồng Khê là nơi nào không? Nơi đó toàn nắng và gió, cách xa nơi con người sinh sống, ngươi đi tới đó chỉ có khổ mà thôi.”
Lệ Tri không chút do dự nói: “Nô tỳ không sợ khổ.”
“Ngươi tình nguyện đi chịu khổ, cũng không muốn ở lại đây sống một cuộc sống tốt lành?”
Mãi đến khi âm thanh của Lỗ Tòng Nguyễn biến mất trong không khí một lúc lâu, hắn cũng không nhận được câu trả lời.
Không cần nói cũng biết câu trả lời.
“… Vậy thì ngươi có thể chứng minh cho ta thấy quyết tâm của ngươi.” Lỗ Tòng Nguyễn nói, “Mười roi…. chỉ cần ngươi chịu được mười roi, ta sẽ thả ngươi.”
Lệ Tri ngẩng đầu nhìn hắn.
Từng đường cơ trên mặt Lỗ Tòng Nguyễn căng thẳng, môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt, dường như hắn dồn hết sức lực vào răng, đối tượng cắn của hắn phảng phất là nàng.
“Một lời đã định.” Lệ Tri nói.
Lỗ Tòng Nguyễn thích cưỡi ngựa bắn cung, trên tường thư phòng treo roi ngựa, hắn gỡ roi ngựa xuống, quay đầu lại nhìn Lệ Tri, trên trán nổi đầy gân xanh.
“…Xin mời.” Lệ Tri cúi đầu.
Nàng nhìn thấy đôi giày màu đen trước mặt mình không xa, đôi giày không nhúc nhích, roi cũng không, Lỗ Tòng Nguyễn tựa hồ như đang cùng chính mình đấu tranh.
Một lúc sau, cuộc đấu tranh đã có kết quả.
“Ba…!”
Một roi không nhẹ không nặng giáng xuống lưng Lệ Tri.
Nàng gần như đã quên mất loại thống khổ này.
So với những đòn roi mà Trịnh Cung đã giáng xuống nàng trên đường lưu đày, nỗi đau lúc này chưa bằng một phần ba.
“…Ngươi còn muốn đi sao?” Lỗ Tòng Nguyễn hỏi.
Dù giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run run, như thể người đang bị quất roi là hắn vậy.
Lệ Tri lại cúi đầu.
“Cầu Thiếu gia thành toàn.”
Gân xanh Lỗ Tòng Nguyễn nổi lên, run rẩy vung roi thứ hai, roi thứ ba …
Lệ Tri đợi hồi lâu cũng không có roi thứ tư.
Sau lưng nàng là từng đợt đau rát, từng hạt mồ hôi không ngừng chảy ra trên mặt, nàng nghiến răng chịu đựng, im lặng.
Roi ngựa vô lực mà rủ xuống.
“Ngươi đi đi.” Lỗ Tòng Nguyễn sắc mặt tái nhợt, thất thần nói: “… Trước khi ta đổi ý, mang theo người nhà của ngươi lập tức rời đi.”
Lệ Tri chịu đựng cơn đau ở lưng, đứng dậy như thường lệ và quỳ xuống trước Lỗ Tòng Nguyễn.
Không ngoảnh lại, nàng bước thẳng ra khỏi đại môn.
Roi ngựa từ trong tay rơi xuống, trên mặt đất phát ra một tiếng vang nhẹ, đập nát vẻ mặt lạnh lùng giả vờ của Lỗ Tòng Nguyễn.
Ở Minh Nguyệt Tháp, hắn vốn như ánh trăng được tất cả tinh tú vây quanh, ngay cả những người trong Mặc Kỳ Gia cũng phải cho hắn chút thể diện, nhưng kể từ khi Tạ Lan Tư đến Minh Nguyệt Tháp, phụ thân đã không còn chú ý đến hắn nữa.
Đây là lần đầu tiên hắn động tâm với nữ tử, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn hắn dù chỉ một lần.
Trong mắt họ chỉ có Tạ Lan Tư.
Chỉ có Tạ Lan Tư.
Lỗ Tòng Nguyễn bi thống đến cực điểm, hét lớn một tiếng, dùng roi đập vỡ cốc nước trên bàn tử sa.
…
Đồ đạc của Lệ Tri ít ỏi, nàng gói ghém hai ba bộ quần áo, mang Gia Tuệ và hai huynh muội Lệ Tượng Thăng lên xe bò ra khỏi thành.
Vốn dĩ nàng không muốn mang theo ba người bọn họ, rõ ràng ở trong Đô Hộ phủ làm việc sẽ dễ dàng và thoải mái hơn so với chăn ngựa trên đồng cỏ. Nhưng khi Gia Tuệ và hai huynh muội nghe nói nàng sẽ rời khỏi Đô Hộ phủ, họ không chút nghĩ ngợi muốn đi theo nàng.
“Không phải Lệ Tri tỷ tỷ đã nói chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thời gian tốt đẹp sẽ đến sao?” Lệ Từ Ân khóc nức nở nói: “Muội không muốn xa Lệ Tri tỷ tỷ!”
Những lời nói của Lệ Từ Ân đã khiến Lệ Tri cảm động, cuối cùng, nàng vẫn đưa mọi người đi.
Tất cả những phần thưởng mà Lỗ Tòng Nguyễn đã ban cho, nàng đều để lại Phù Phong viện không lấy đi bất kỳ thứ gì.
Trên chiếc xe bò lắc lư, Gia Tuệ nắm lấy tay nàng, nhìn nàng rưng rưng nước mắt.
Hai huynh muội Lệ Tượng Thăng cũng lo lắng không thôi.
Lệ Tri vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Gia Tuệ, cố gắng an ủi ba người đang lo lắng cho thân thể nàng.
Ra khỏi thành không lâu, dân cư dần dần ít lại.
Hai huynh muội Lệ Tượng Thăng chưa bao giờ nhìn thấy đồng cỏ Bồng Khê, sau khi tiến vào đồng cỏ, họ không giấu nổi sự kinh ngạc và thán phục, không ngừng nhìn vào màu xanh vô hạn trước mắt.
Lệ Tri cảm thấy thân thể hơi nóng.
Không biết là mồ hôi hay máu, thấm vào vải, dán chặt vào lưng nàng.
Từ Minh Nguyệt Trấn đến đồng cỏ Bồng Khê, xe bò phải đi một canh giờ.
Sau khi xuống xe, Lệ Tri trả tiền, Gia Tuệ đỡ nàng, hai huynh muội Lệ Tượng Thăng đi theo sau lưng, bốn người cùng nhau đi về phía tòa nhà duy nhất trên đồng cỏ rộng lớn.
Đi được khoảng mười mấy bước, một nam nhân mặc quần áo vải thô cầm theo một chiếc thùng gỗ đi ra khỏi chuồng ngựa, khi nhìn thấy bốn người họ, hắn dừng lại từ xa và hỏi thân phận Lệ Tri.
Gia Tuệ giao Lệ Tri cho Lệ Từ Ân, bước nhanh đến chỗ nam nhân trước mặt, giải thích lý do tại sao họ đến đây, vừa nói vừa quay đầu nhìn ba người Lệ Tri.
Khi Lệ Tri đi đến trước mặt người nam tử, Gia Tuệ đã giải thích thân phận của bốn người.
Nam nhân liếc nhìn đám người Lệ Tri, đặt thùng xuống và nói:
“Ta là quản sự mã tràng, họ Lý. Các ngươi đi theo ta.”
Lý quản sự dẫn họ đến nơi họ ở, một viện nhỏ đơn sơ có hàng rào tre ngăn cách hai bên trái và phải.
Nam ở bên trái, nữ ở bên phải. Vẫn còn phòng trống…”
Lý quản sự còn chưa nói xong, một giọng nói Lệ Tri quen thuộc đã xuất hiện sau lưng.
“Họ ở cùng với ta.”
Lệ Tri quay lại và bắt gặp đôi mắt trầm tĩnh như nước của Tạ Lan Tư.
Hắn mặc một bộ áo vải màu xanh lam, mái tóc dài được buộc cao bằng một dải vải vụn, ngoại trừ bộ quần áo trên người có hơi mới ra, trang phục của Tạ Lan Tư không khác gì những hạ nhân trong Đô Hộ phủ.
Không có gì khác, nhưng vẫn luôn khác biệt
Hắn giống như ánh trăng duy nhất trong bầu trời đêm, mặc cho quần tinh sáng chói, hắn vẫn cứ khác biệt với xung quanh.
Thấy Tạ Lan Tư mở miệng, Lý quản sự liền dẫn đám người Lệ Tri đến một cái viện khác liền kề. So với viện nhỏ nơi nô lệ ở vừa rồi, hoàn cảnh ở đây tốt hơn nhiều, có hai nữ tử mặc áo vải chăm sóc vườn rau, cách đó không xa có một giếng nước.
Đợi các nàng ngẩng đầu lên, Lệ Tri nhận ra họ là Quả Đào và Dưa Hấu, hai nha hoàn trong Trúc viên.
Quả Đào và Dưa Hấu cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lệ Tri.
“Ba gian phòng này tùy các ngươi phân phối.” Tạ Lan Tư nói: “Quả Đào, thu dọn một chút đi.”
Quả Đào lập tức đặt chiếc ấm trong tay xuống, lấy một miếng giẻ và đi vào ba gian phòng mà Tạ Lan Tư nói.
Trong lòng Gia Tuệ vẫn cho rằng nàng là nha hoàn của Lệ Tri nên đương nhiên không muốn những người khác dọn phòng cho Lệ Tri, thế là nàng vội vàng theo Quả Đào vào nhà dọn dẹp.
Lệ Từ Ân nhìn Tạ Lan Tư, rồi nhìn sang Lệ Tri, sau đó kéo ca ca vẫn còn đang ngây ngốc của mình bước nhanh về phía gian phòng còn trống.
Trước cửa gian phòng trống, nàng dừng lại và quay sang Tạ Lan Tư hét lên:
“Điện Hạ! Lệ Tri tỷ tỷ vì muốn tới nơi này mà bị Lỗ thiếu gia đánh roi đấy!”
Trước khi Lệ Tri lên tiếng, nàng đã kéo Lệ Tượng Thăng vào phòng.
Chỉ còn Lệ Tri và Tạ Lan Tư bốn mắt nhìn nhau.
“Qua đây.” Tạ Lan Tư xoay người đi vào một gian phòng ở viện thứ hai.
Lệ Tri đi theo phía sau hắn.
Lần này không có người trang hoàng gian phòng cho hắn, cũng không có vườn trúc tao nhã, nơi này trống rỗng như không nhiễm bụi trần. Có một loại tịch mịch như chốn không người. Chỉ có bàn tủ và giường là hiện ra thủy quang, một chiếc khăn lau thấm nước đặt trên ghế, có thể thấy rằng việc dọn dẹp vừa mới kết thúc.
Tạ Lan Tư chốt cửa, rồi lấy ra một lọ thuốc mỡ từ trong góc của tủ gỗ.
“Bỏ y phục ra.”
“Điện Hạ, ta có thể tự mình... “
“Ngươi không tin ta?” Tạ Lan Tư bình tĩnh nhìn nàng.
Lệ Tri á khẩu không trả lời được.
“Bỏ y phục ra.” Hắn nói lần nữa.
Ngay cả khi nói những lời không phải phép, vẻ mặt của Tạ Lan Tư vẫn bình tĩnh, như thể đang nói với mọi người rằng hắn là một người rộng lượng, cho dù bị từ chối, hắn cũng sẽ không nghĩ quá nhiều về điều đó.
Nhưng Lệ Tri biết rõ ràng rằng chỉ cần nàng nói không, niềm tin mà nàng đã dày công xây dựng trong lòng Tạ Lan Tư sẽ sụp đổ.
Lệ Tri đưa lưng về phía hắn và hít một hơi thật sâu.
Sau đó đưa tay lên cổ áo.
Động tác của cánh tay kéo vết thương trên lưng, Lệ Tri không khỏi hít một hơi lãnh khí, đúng lúc này, một bàn tay lành lạnh đè lên tay nàng.
Bàn tay đặt lên mu bàn tay nàng một lúc, ra hiệu cho nàng đừng cử động.
Tạ Lan Tư đứng sau lưng nàng, đặt bàn tay còn lại lên cổ áo của nàng, hai bàn tay lạnh như nhau nhẹ nhàng cởi bỏ cổ áo, chiếc áo theo xương bả vai chầm chậm rơi xuống.
Một lớp, lại một lớp.
Khi lớp áo trong bị bỏ ra, Lệ Tri cảm nhận được da thịt bị xé rách đau đớn. Tấm lưng này đã từng bị Trịnh Cung đánh đến huyết nhục mơ hồ, hôm nay lại một lần nữa nhuốm máu, xuất hiện trước mặt Tạ Lan Tư không chút che giấu.
Để đạt được mục đích của mình, nàng đã hy sinh rất nhiều, rất nhiều, nàng đã không chút do dự từ bỏ tất cả những gì mình có. Nhưng những hy sinh đó ít ai biết được, chỉ có vết sẹo dữ tợn sau lưng tượng trưng cho những gì nàng đã đánh mất trên đường đi.
Nàng sẵn sàng chịu đựng tất cả những cực khổ, nhưng nàng không muốn thừa nhận nỗi đau của mình. Nàng không muốn nhìn thấy sự yếu ớt của mình, cho nên mỗi khi tắm nàng đều tránh những vết thương này.
Những vết sẹo ẩn dưới lớp quần áo giống như sự yếu đuối ẩn sâu trong trái tim nàng, khiến nàng cảm thấy nhục nhã khi bị bại lộ.
Một bàn tay mát lạnh đặt lên tấm lưng bỏng rát của nàng.
Nàng cắn chặt răng, kiềm chế sự run rẩy của cơ thể.
Đây là lần đầu tiên Tạ Lan Tư nhìn thấy tấm lưng của một nữ tử, so với sự ướt át kiều diễm được miêu tả khắp nơi trong thi từ, thì tấm lưng của Lệ Tri thật khó để người ta nghĩ đến hai chữ kiều diễm.
Lưng của nàng giống như một họa quyển tĩnh lặng, ba vết sưng tấy đỏ tươi rớm máu nằm ngang qua vô số vết sẹo cũ, ba vết thương này chỉ là vết thương ngoài da có thể không quá đau, nhưng những vết thương đã lành còn lại, nhấp nhô trùng điệp, kể hết những gì nàng đã trải qua.
Hắn nhớ sâu sắc buổi chiều hôm đó nàng nghiến chặt răng im lặng.
Trời đất ồn ào náo động như thế, tiếng nghị luận của mọi người, tiếng roi quất, tiếng gió, tiếng bước chân… Duy chỉ không có âm thanh của nàng.
Tạ Lan Tư không biết nỗi đau là gì, nhưng hắn vẫn biết nỗi đau của người khác là gì.
Đau là nước mắt lưng tròng, đau như dao cứa vào tim, đau đến toàn thân run rẩy.
Chỉ có trên người Lệ Tri, nỗi đau là chịu đựng.
“Ngươi cũng không cảm giác được nỗi đau sao?”
Hắn đơn thuần và hiếu kỳ, không có chút ý định đùa giỡn nào.
Lệ Tri không trả lời, nhưng hắn biết đáp án, chỉ là không thể tin được mà thôi.
Từ khi sinh ra đến nay, Lệ Tri là người duy nhất khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Tạ Lan Tư mở lọ thuốc, đưa ngón tay lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương của Lệ Tri. Hắn không biết khái niệm đau, cũng không biết bôi thuốc lên vết thương sẽ đau gấp bội, lầu đầu tiên ngón tay bôi thuốc xoa vào vết thương, Lệ Tri theo bản năng rùng mình một cái.
Mặc dù hắn không cảm thấy đau, nhưng dường như hắn cảm nhận được nỗi đau của nàng, hắn dừng lại một chút, khi thoa thuốc lần nữa, cường độ nhẹ hơn rất nhiều.
“Điện Hạ, không cần miễn cưỡng.” Lệ Tri chịu đau nói.
“Miễn cưỡng cái gì?”
Lệ Tri nói: “ Lệ Tri tự biết lưng mình rất xấu, sợ làm bẩn mắt Điện Hạ.”
Ngón tay Tạ Lan Tư dừng lại.
Ánh mắt hắn lướt qua những vết thương đó từng li từng tí, tấm lưng của nàng gầy yếu như vậy, không thể tưởng tượng là tấm lưng này lại chống chọi được với áp lực của số phận. Hắn tin chắc không có tấm lưng gầy yếu nào có thể chịu đựng được hết tất cả cùng cực như nàng.
Theo một nghĩa nào đó, nàng làm hắn kính nể.
Cũng là im lặng, hắn thì không cảm thấy đau đớn, còn nàng thì cười nuốt sự thống khổ bén nhọn vào trong.
“Như thế nào là đẹp, như thế nào là xấu?”
Tạ Lan Tư nhìn những vết roi trên lưng nàng và nói:
“Ta chỉ biết, ngươi và ta giống nhau.”
Sắc mặt Lỗ Tòng Nguyễn xanh mét nhìn Lệ Tri.
“…Cầu thiếu gia thành toàn.” Lệ Tri cúi đầu.
“Được, được… thật sự rất được!” Lỗ Tòng Nguyễn tức giận cười to, “Ta giơ kiệu tám người đến đón thì ngươi không muốn, lại muốn không danh không phận đi theo một Hoàng Tôn vô dụng! Ngươi muốn ta thành toàn, vậy nếu ta không thành toàn thì sao?!”
“… Nếu như thiếu gia không thành toàn, nô tỳ không thể không đi thỉnh cầu lão gia thành toàn.” Lệ Tri nói.
Lệ Tri biết rất rõ nếu nàng đến cầu Lỗ Hàm, Lỗ Hàm chắc chắn sẽ để nàng đi, có lẽ Lỗ Tòng Nguyễn cũng nhận thức được điều này.
Hắn thất vọng và thống khổ nhìn Lệ Tri.
“Ngươi có biết đồng cỏ Bồng Khê là nơi nào không? Nơi đó toàn nắng và gió, cách xa nơi con người sinh sống, ngươi đi tới đó chỉ có khổ mà thôi.”
Lệ Tri không chút do dự nói: “Nô tỳ không sợ khổ.”
“Ngươi tình nguyện đi chịu khổ, cũng không muốn ở lại đây sống một cuộc sống tốt lành?”
Mãi đến khi âm thanh của Lỗ Tòng Nguyễn biến mất trong không khí một lúc lâu, hắn cũng không nhận được câu trả lời.
Không cần nói cũng biết câu trả lời.
“… Vậy thì ngươi có thể chứng minh cho ta thấy quyết tâm của ngươi.” Lỗ Tòng Nguyễn nói, “Mười roi…. chỉ cần ngươi chịu được mười roi, ta sẽ thả ngươi.”
Lệ Tri ngẩng đầu nhìn hắn.
Từng đường cơ trên mặt Lỗ Tòng Nguyễn căng thẳng, môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt, dường như hắn dồn hết sức lực vào răng, đối tượng cắn của hắn phảng phất là nàng.
“Một lời đã định.” Lệ Tri nói.
Lỗ Tòng Nguyễn thích cưỡi ngựa bắn cung, trên tường thư phòng treo roi ngựa, hắn gỡ roi ngựa xuống, quay đầu lại nhìn Lệ Tri, trên trán nổi đầy gân xanh.
“…Xin mời.” Lệ Tri cúi đầu.
Nàng nhìn thấy đôi giày màu đen trước mặt mình không xa, đôi giày không nhúc nhích, roi cũng không, Lỗ Tòng Nguyễn tựa hồ như đang cùng chính mình đấu tranh.
Một lúc sau, cuộc đấu tranh đã có kết quả.
“Ba…!”
Một roi không nhẹ không nặng giáng xuống lưng Lệ Tri.
Nàng gần như đã quên mất loại thống khổ này.
So với những đòn roi mà Trịnh Cung đã giáng xuống nàng trên đường lưu đày, nỗi đau lúc này chưa bằng một phần ba.
“…Ngươi còn muốn đi sao?” Lỗ Tòng Nguyễn hỏi.
Dù giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run run, như thể người đang bị quất roi là hắn vậy.
Lệ Tri lại cúi đầu.
“Cầu Thiếu gia thành toàn.”
Gân xanh Lỗ Tòng Nguyễn nổi lên, run rẩy vung roi thứ hai, roi thứ ba …
Lệ Tri đợi hồi lâu cũng không có roi thứ tư.
Sau lưng nàng là từng đợt đau rát, từng hạt mồ hôi không ngừng chảy ra trên mặt, nàng nghiến răng chịu đựng, im lặng.
Roi ngựa vô lực mà rủ xuống.
“Ngươi đi đi.” Lỗ Tòng Nguyễn sắc mặt tái nhợt, thất thần nói: “… Trước khi ta đổi ý, mang theo người nhà của ngươi lập tức rời đi.”
Lệ Tri chịu đựng cơn đau ở lưng, đứng dậy như thường lệ và quỳ xuống trước Lỗ Tòng Nguyễn.
Không ngoảnh lại, nàng bước thẳng ra khỏi đại môn.
Roi ngựa từ trong tay rơi xuống, trên mặt đất phát ra một tiếng vang nhẹ, đập nát vẻ mặt lạnh lùng giả vờ của Lỗ Tòng Nguyễn.
Ở Minh Nguyệt Tháp, hắn vốn như ánh trăng được tất cả tinh tú vây quanh, ngay cả những người trong Mặc Kỳ Gia cũng phải cho hắn chút thể diện, nhưng kể từ khi Tạ Lan Tư đến Minh Nguyệt Tháp, phụ thân đã không còn chú ý đến hắn nữa.
Đây là lần đầu tiên hắn động tâm với nữ tử, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn hắn dù chỉ một lần.
Trong mắt họ chỉ có Tạ Lan Tư.
Chỉ có Tạ Lan Tư.
Lỗ Tòng Nguyễn bi thống đến cực điểm, hét lớn một tiếng, dùng roi đập vỡ cốc nước trên bàn tử sa.
…
Đồ đạc của Lệ Tri ít ỏi, nàng gói ghém hai ba bộ quần áo, mang Gia Tuệ và hai huynh muội Lệ Tượng Thăng lên xe bò ra khỏi thành.
Vốn dĩ nàng không muốn mang theo ba người bọn họ, rõ ràng ở trong Đô Hộ phủ làm việc sẽ dễ dàng và thoải mái hơn so với chăn ngựa trên đồng cỏ. Nhưng khi Gia Tuệ và hai huynh muội nghe nói nàng sẽ rời khỏi Đô Hộ phủ, họ không chút nghĩ ngợi muốn đi theo nàng.
“Không phải Lệ Tri tỷ tỷ đã nói chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thời gian tốt đẹp sẽ đến sao?” Lệ Từ Ân khóc nức nở nói: “Muội không muốn xa Lệ Tri tỷ tỷ!”
Những lời nói của Lệ Từ Ân đã khiến Lệ Tri cảm động, cuối cùng, nàng vẫn đưa mọi người đi.
Tất cả những phần thưởng mà Lỗ Tòng Nguyễn đã ban cho, nàng đều để lại Phù Phong viện không lấy đi bất kỳ thứ gì.
Trên chiếc xe bò lắc lư, Gia Tuệ nắm lấy tay nàng, nhìn nàng rưng rưng nước mắt.
Hai huynh muội Lệ Tượng Thăng cũng lo lắng không thôi.
Lệ Tri vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Gia Tuệ, cố gắng an ủi ba người đang lo lắng cho thân thể nàng.
Ra khỏi thành không lâu, dân cư dần dần ít lại.
Hai huynh muội Lệ Tượng Thăng chưa bao giờ nhìn thấy đồng cỏ Bồng Khê, sau khi tiến vào đồng cỏ, họ không giấu nổi sự kinh ngạc và thán phục, không ngừng nhìn vào màu xanh vô hạn trước mắt.
Lệ Tri cảm thấy thân thể hơi nóng.
Không biết là mồ hôi hay máu, thấm vào vải, dán chặt vào lưng nàng.
Từ Minh Nguyệt Trấn đến đồng cỏ Bồng Khê, xe bò phải đi một canh giờ.
Sau khi xuống xe, Lệ Tri trả tiền, Gia Tuệ đỡ nàng, hai huynh muội Lệ Tượng Thăng đi theo sau lưng, bốn người cùng nhau đi về phía tòa nhà duy nhất trên đồng cỏ rộng lớn.
Đi được khoảng mười mấy bước, một nam nhân mặc quần áo vải thô cầm theo một chiếc thùng gỗ đi ra khỏi chuồng ngựa, khi nhìn thấy bốn người họ, hắn dừng lại từ xa và hỏi thân phận Lệ Tri.
Gia Tuệ giao Lệ Tri cho Lệ Từ Ân, bước nhanh đến chỗ nam nhân trước mặt, giải thích lý do tại sao họ đến đây, vừa nói vừa quay đầu nhìn ba người Lệ Tri.
Khi Lệ Tri đi đến trước mặt người nam tử, Gia Tuệ đã giải thích thân phận của bốn người.
Nam nhân liếc nhìn đám người Lệ Tri, đặt thùng xuống và nói:
“Ta là quản sự mã tràng, họ Lý. Các ngươi đi theo ta.”
Lý quản sự dẫn họ đến nơi họ ở, một viện nhỏ đơn sơ có hàng rào tre ngăn cách hai bên trái và phải.
Nam ở bên trái, nữ ở bên phải. Vẫn còn phòng trống…”
Lý quản sự còn chưa nói xong, một giọng nói Lệ Tri quen thuộc đã xuất hiện sau lưng.
“Họ ở cùng với ta.”
Lệ Tri quay lại và bắt gặp đôi mắt trầm tĩnh như nước của Tạ Lan Tư.
Hắn mặc một bộ áo vải màu xanh lam, mái tóc dài được buộc cao bằng một dải vải vụn, ngoại trừ bộ quần áo trên người có hơi mới ra, trang phục của Tạ Lan Tư không khác gì những hạ nhân trong Đô Hộ phủ.
Không có gì khác, nhưng vẫn luôn khác biệt
Hắn giống như ánh trăng duy nhất trong bầu trời đêm, mặc cho quần tinh sáng chói, hắn vẫn cứ khác biệt với xung quanh.
Thấy Tạ Lan Tư mở miệng, Lý quản sự liền dẫn đám người Lệ Tri đến một cái viện khác liền kề. So với viện nhỏ nơi nô lệ ở vừa rồi, hoàn cảnh ở đây tốt hơn nhiều, có hai nữ tử mặc áo vải chăm sóc vườn rau, cách đó không xa có một giếng nước.
Đợi các nàng ngẩng đầu lên, Lệ Tri nhận ra họ là Quả Đào và Dưa Hấu, hai nha hoàn trong Trúc viên.
Quả Đào và Dưa Hấu cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lệ Tri.
“Ba gian phòng này tùy các ngươi phân phối.” Tạ Lan Tư nói: “Quả Đào, thu dọn một chút đi.”
Quả Đào lập tức đặt chiếc ấm trong tay xuống, lấy một miếng giẻ và đi vào ba gian phòng mà Tạ Lan Tư nói.
Trong lòng Gia Tuệ vẫn cho rằng nàng là nha hoàn của Lệ Tri nên đương nhiên không muốn những người khác dọn phòng cho Lệ Tri, thế là nàng vội vàng theo Quả Đào vào nhà dọn dẹp.
Lệ Từ Ân nhìn Tạ Lan Tư, rồi nhìn sang Lệ Tri, sau đó kéo ca ca vẫn còn đang ngây ngốc của mình bước nhanh về phía gian phòng còn trống.
Trước cửa gian phòng trống, nàng dừng lại và quay sang Tạ Lan Tư hét lên:
“Điện Hạ! Lệ Tri tỷ tỷ vì muốn tới nơi này mà bị Lỗ thiếu gia đánh roi đấy!”
Trước khi Lệ Tri lên tiếng, nàng đã kéo Lệ Tượng Thăng vào phòng.
Chỉ còn Lệ Tri và Tạ Lan Tư bốn mắt nhìn nhau.
“Qua đây.” Tạ Lan Tư xoay người đi vào một gian phòng ở viện thứ hai.
Lệ Tri đi theo phía sau hắn.
Lần này không có người trang hoàng gian phòng cho hắn, cũng không có vườn trúc tao nhã, nơi này trống rỗng như không nhiễm bụi trần. Có một loại tịch mịch như chốn không người. Chỉ có bàn tủ và giường là hiện ra thủy quang, một chiếc khăn lau thấm nước đặt trên ghế, có thể thấy rằng việc dọn dẹp vừa mới kết thúc.
Tạ Lan Tư chốt cửa, rồi lấy ra một lọ thuốc mỡ từ trong góc của tủ gỗ.
“Bỏ y phục ra.”
“Điện Hạ, ta có thể tự mình... “
“Ngươi không tin ta?” Tạ Lan Tư bình tĩnh nhìn nàng.
Lệ Tri á khẩu không trả lời được.
“Bỏ y phục ra.” Hắn nói lần nữa.
Ngay cả khi nói những lời không phải phép, vẻ mặt của Tạ Lan Tư vẫn bình tĩnh, như thể đang nói với mọi người rằng hắn là một người rộng lượng, cho dù bị từ chối, hắn cũng sẽ không nghĩ quá nhiều về điều đó.
Nhưng Lệ Tri biết rõ ràng rằng chỉ cần nàng nói không, niềm tin mà nàng đã dày công xây dựng trong lòng Tạ Lan Tư sẽ sụp đổ.
Lệ Tri đưa lưng về phía hắn và hít một hơi thật sâu.
Sau đó đưa tay lên cổ áo.
Động tác của cánh tay kéo vết thương trên lưng, Lệ Tri không khỏi hít một hơi lãnh khí, đúng lúc này, một bàn tay lành lạnh đè lên tay nàng.
Bàn tay đặt lên mu bàn tay nàng một lúc, ra hiệu cho nàng đừng cử động.
Tạ Lan Tư đứng sau lưng nàng, đặt bàn tay còn lại lên cổ áo của nàng, hai bàn tay lạnh như nhau nhẹ nhàng cởi bỏ cổ áo, chiếc áo theo xương bả vai chầm chậm rơi xuống.
Một lớp, lại một lớp.
Khi lớp áo trong bị bỏ ra, Lệ Tri cảm nhận được da thịt bị xé rách đau đớn. Tấm lưng này đã từng bị Trịnh Cung đánh đến huyết nhục mơ hồ, hôm nay lại một lần nữa nhuốm máu, xuất hiện trước mặt Tạ Lan Tư không chút che giấu.
Để đạt được mục đích của mình, nàng đã hy sinh rất nhiều, rất nhiều, nàng đã không chút do dự từ bỏ tất cả những gì mình có. Nhưng những hy sinh đó ít ai biết được, chỉ có vết sẹo dữ tợn sau lưng tượng trưng cho những gì nàng đã đánh mất trên đường đi.
Nàng sẵn sàng chịu đựng tất cả những cực khổ, nhưng nàng không muốn thừa nhận nỗi đau của mình. Nàng không muốn nhìn thấy sự yếu ớt của mình, cho nên mỗi khi tắm nàng đều tránh những vết thương này.
Những vết sẹo ẩn dưới lớp quần áo giống như sự yếu đuối ẩn sâu trong trái tim nàng, khiến nàng cảm thấy nhục nhã khi bị bại lộ.
Một bàn tay mát lạnh đặt lên tấm lưng bỏng rát của nàng.
Nàng cắn chặt răng, kiềm chế sự run rẩy của cơ thể.
Đây là lần đầu tiên Tạ Lan Tư nhìn thấy tấm lưng của một nữ tử, so với sự ướt át kiều diễm được miêu tả khắp nơi trong thi từ, thì tấm lưng của Lệ Tri thật khó để người ta nghĩ đến hai chữ kiều diễm.
Lưng của nàng giống như một họa quyển tĩnh lặng, ba vết sưng tấy đỏ tươi rớm máu nằm ngang qua vô số vết sẹo cũ, ba vết thương này chỉ là vết thương ngoài da có thể không quá đau, nhưng những vết thương đã lành còn lại, nhấp nhô trùng điệp, kể hết những gì nàng đã trải qua.
Hắn nhớ sâu sắc buổi chiều hôm đó nàng nghiến chặt răng im lặng.
Trời đất ồn ào náo động như thế, tiếng nghị luận của mọi người, tiếng roi quất, tiếng gió, tiếng bước chân… Duy chỉ không có âm thanh của nàng.
Tạ Lan Tư không biết nỗi đau là gì, nhưng hắn vẫn biết nỗi đau của người khác là gì.
Đau là nước mắt lưng tròng, đau như dao cứa vào tim, đau đến toàn thân run rẩy.
Chỉ có trên người Lệ Tri, nỗi đau là chịu đựng.
“Ngươi cũng không cảm giác được nỗi đau sao?”
Hắn đơn thuần và hiếu kỳ, không có chút ý định đùa giỡn nào.
Lệ Tri không trả lời, nhưng hắn biết đáp án, chỉ là không thể tin được mà thôi.
Từ khi sinh ra đến nay, Lệ Tri là người duy nhất khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Tạ Lan Tư mở lọ thuốc, đưa ngón tay lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương của Lệ Tri. Hắn không biết khái niệm đau, cũng không biết bôi thuốc lên vết thương sẽ đau gấp bội, lầu đầu tiên ngón tay bôi thuốc xoa vào vết thương, Lệ Tri theo bản năng rùng mình một cái.
Mặc dù hắn không cảm thấy đau, nhưng dường như hắn cảm nhận được nỗi đau của nàng, hắn dừng lại một chút, khi thoa thuốc lần nữa, cường độ nhẹ hơn rất nhiều.
“Điện Hạ, không cần miễn cưỡng.” Lệ Tri chịu đau nói.
“Miễn cưỡng cái gì?”
Lệ Tri nói: “ Lệ Tri tự biết lưng mình rất xấu, sợ làm bẩn mắt Điện Hạ.”
Ngón tay Tạ Lan Tư dừng lại.
Ánh mắt hắn lướt qua những vết thương đó từng li từng tí, tấm lưng của nàng gầy yếu như vậy, không thể tưởng tượng là tấm lưng này lại chống chọi được với áp lực của số phận. Hắn tin chắc không có tấm lưng gầy yếu nào có thể chịu đựng được hết tất cả cùng cực như nàng.
Theo một nghĩa nào đó, nàng làm hắn kính nể.
Cũng là im lặng, hắn thì không cảm thấy đau đớn, còn nàng thì cười nuốt sự thống khổ bén nhọn vào trong.
“Như thế nào là đẹp, như thế nào là xấu?”
Tạ Lan Tư nhìn những vết roi trên lưng nàng và nói:
“Ta chỉ biết, ngươi và ta giống nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.