Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó
Chương 86: Kết: Em sẽ mãi mãi thuộc về anh
Rowan
23/09/2023
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Anh đang trên đường, chắc khoảng năm phút nữa mới tới nơi.”
Trước cửa một tòa nhà lớn, Hạ Diệp mặc một chiếc váy màu trắng ôm sát, khoác bên ngoài chiếc áo măng tô. Trời đã gần cuối thu, thời tiết có chút se lạnh.
Cô vừa mới bàn chuyện làm ăn với đối tác xong thì Vương Minh Thần hẹn cô đi dùng bữa trưa. Ngặt nỗi anh cũng đang bàn việc với đối tác cho nên đến trễ một chút. Hai người yêu xa quả thật rất khó khăn. Những lúc gặp nhau chỉ vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ, dài thì một ngày. Đa số hai người họ gặp nhau được trong thời gian Vương Minh Thần sang Mĩ công tác, còn lại là gặp nhau qua video call. Mỗi người một nơi, nhớ cũng chỉ có thể gọi điện thoại.
Hạ Diệp đã đứng chờ gần mười phút, cảm giác có chút lạnh. Cô vừa định trả lời tin nhắn vừa đến của Lạc Du thì một chiếc taxi dừng lại ở chỗ cô. Vương Minh Thần bước xuống xe, dáng vẻ của anh vẫn như vậy, đẹp, khiến cho lòng người phải xao xuyến. Thật không thể tin được, người đàn ông đẹp trai này lại chính là bạn trai của cô.
Lên xe, cảm giác ấm áp hơn hẳn so với đứng ở ngoài đường. Hạ Diệp khẽ chà xát hai bàn tay vào nhau cho ấm, sau đó thở một hơi nhẹ nhõm.
“Anh xin lỗi nhé, kẹt xe nên để em phải chờ lâu.” Vương Minh Thần nắm lấy đôi tay của cô, truyền hơi ấm từ tay anh anh sang.
“Không sao.” Cô tựa đầu vào vai anh, cười nhẹ. Cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay của anh thật dễ chịu.
Lâu lâu mới được gặp nhau, cô phải tranh thủ ở cạnh anh nhiều một chút, không là đến lúc lại nhớ. Mà đã nhớ thì cảm giác không mấy dễ chịu. Những lúc nhớ anh, cô chỉ muốn anh xuất hiện trước mặt cô, sau đó thì được anh ôm vào lòng. Không biết từ khi nào, cô lại bị phụ thuộc vào anh như vậy.
Đến nhà hàng mà Vương Minh Thần đã đặt chỗ, hai người họ cùng nhau bước vào trong. Cô khoác tay anh bước vào trong, trông vô cùng đẹp đôi.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người họ tới phòng đã đặt trước. Căn phòng này là phòng VIP giới hạn của nhà hàng, cho nên đãi ngộ cũng vô cùng đặc biệt. Một căn phòng ăn vừa tạo không gian riêng tư, lại còn có thể ngắm hoa viên bên ngoài nhà hàng qua cửa kính.
“Anh biết chọn phòng thật đấy.” Hạ Diệp uống một ngụm nước ép, sau đó hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa kính.
“Nhưng mà giờ anh thấy hơi sai lầm khi đặt phòng này đấy.” Vương Minh Thần ngồi vắt chéo chân, khẽ khoanh tay lại, bộ dạng vô cùng uy nghiêm.
“Tại sao?” Cô nhăn mặt, khó hiểu mà nhìn anh.
“Bởi vì… Phong cảnh ngoài kia thu hút sự chú ý của em rồi. Em đâu thèm nhìn anh nữa.” Anh bày vẻ mặt đau khổ, khẽ lắc đầu.
Hạ Diệp bật cười, hai tay chống cằm, nhìn anh rồi mỉm cười: “Như này được chưa?”
Vương Minh Thần gật gật đầu: “Em ngắm anh, anh cũng có thể ngắm được em, đúng là một công đôi việc.”
Nghe câu này của anh, cô càng cảm thấy buồn cười.
Thức ăn dọn lên, đều là những món mà Hạ Diệp thích. Dạo gần đây chỉ đi gặp đối tác, ăn không hợp khẩu vị nên không có cảm giác thèm ăn, nhiều lúc bận quá nên cô cũng bỏ bữa hoặc ăn tạm chiếc bánh ngọt. Bây giờ thì cảm giác thèm ăn lại tràn về. Không biết là do thức ăn ngon hay là do tình yêu khiến cô thấy như vậy nữa. Nhưng dù có là lý do gì thì… mấy món này ngon quá!
“Em ăn từ từ thôi, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Vương Minh Thần gắp cho cô một miếng thịt, khẽ nháy mắt.
Hạ Diệp cười tít mắt, vừa ăn vừa uống, vô cùng ngon miệng. Đúng là… chỉ có ăn mới thỏa mãn được niềm vui của cô. Tự hỏi nếu như cô không được ăn những món ngon này nữa, không biết sẽ như thế nào. Thật không dám tưởng tượng nổi.
“Dạo này em có bận lắm không?”
“Không hẳn, nhưng mọi việc đều đến tay em. Mẹ của sư huynh bị ốm, đang nằm viện nên em giải quyết hộ anh ấy vài chuyện. Buổi làm ăn hôm nay cũng là đi thay anh ấy.” Hạ Diệp thở dài một hơi, sau đó lại tiếp tục tập trung vào vấn đề chính.
“Em nhớ phải nghỉ ngơi nhiều vào, không được quá sức đâu đấy.” Anh nhẹ nhàng dặn dò, giọng vô cùng dịu dàng.
Hạ Diệp gật gật đầu: “Em biết rồi mà, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
“Ừm.”
Ăn xong bữa trưa, nhân viên dọn hết thức chén đĩa trên bàn để chuẩn bị đem món tráng miệng lên. Hạ Diệp ăn ngon miệng nên cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Giống kiểu như nhân sinh không còn điều gì luyến tiếc.
Trong lúc chờ, Vương Minh Thần có hỏi cô về dự định tương lai, liệu cô muốn sống ở Mĩ hay là sống ở thành phố C, thành phố X. Cô chỉ nói sống ở đâu cũng được, miễn sao vui là được.
“Cạch!”
Cửa được mở ra, hai nhân viên nhà hàng bước vào. Một người bê đĩa bánh kem chocolate, người còn lại ôm một bó hoa hồng lớn.
Hạ Diệp chớp chớp mắt nhìn hai người họ, biểu cảm không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Cô vừa quay sang chỗ anh thì đã không thấy anh đâu. Quay người lại thì đã thấy anh cầm lấy bó hoa hồng lớn, đứng ngay trước mặt cô.
Vương Minh Thần mỉm cười nhẹ, sau đó quỳ một chân xuống, tay trái ôm bó hồng, tay phải được nhân viên phục vụ đặt vào một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đã được mở sẵn. Cảnh tượng này khiến Hạ Diệp không khỏi ngạc nhiên, cô vô thức đưa tay che miệng, cảm xúc lúc này thật khó tả.
“Tiểu Diệp, cả đời này anh chỉ yêu mình em. Cho nên… em có đồng ý gả cho anh không?” Anh nở một nụ cười, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt say đắm và trìu mến.
Hạ Diệp xúc động đến nỗi không thốt nên lời. Cảm xúc vui mừng, hạnh phúc đan xen, nhưng cũng vô cùng hồi hộp. Tim cô đập mạnh, cảm giác hai tai đã nóng bừng lên, tay cũng trở nên run rẩy. Lần đầu tiên trong đời, cô được người mà mình yêu cầu hôn. Nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh kia cùng ánh mắt chân thành của anh, cô xúc động gật đầu.
“Em đồng ý.” Giọng cô nghẹn ngào, nhưng vô cùng hạnh phúc.
Thật không thể ngờ được, mục đích của bữa ăn này còn lãng mạn hơn những gì mà cô tưởng tượng. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có ngày mình sẽ được cầu hôn. Tưởng chừng những cảnh tượng lãng mạn ấy chỉ có ở trong phim, nhưng không ngờ điều đó lại đến với cô.
Vương Minh Thần vui sướng không kém, anh đưa bó hoa cho cô, sau đó đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.
“Bây giờ… em sẽ mãi mãi thuộc về anh.” Anh nắm lấy tay cô, sau đó hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Hai nhân viên phục vụ vui vẻ chúc mừng cho hạnh phúc của cặp đôi.
Vương Minh Thần ôm lấy cô thật chặt, sau đó không ngại ngần gì mà đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn của niềm hạnh phúc.
"Từ giờ trở đi, Đinh Hạ Diệp mãi mãi là của Vương Minh Thần."
------------
Ngày 19 tháng 11, tại một khu nghỉ dưỡng ở Florida, Mĩ, một đám cưới linh đình được tổ chức ngoài trời.
Trong phòng trang điểm cho cô dâu, Hạ Diệp khoác trên người bộ váy cưới màu trắng, thiết kế tinh xảo, trông vô cùng lộng lẫy.
“Cuối cùng thì cũng đến ngày này. Tiếc là tớ không thể làm phụ dâu cho cậu.” Lạc Du ôm lấy Hạ Diệp, dù vui mừng nhưng cũng không khỏi than vãn.
Hạ Diệp bật cười: “Ai bảo cậu lấy chồng trước. Nếu như hai chúng ta làm đám cưới cùng ngày thì tốt biết mấy.”
“Phải đó, phải đó. Biết trước có ngày cậu sẽ cưới Vương Minh Thần, tớ nhất định sẽ không vội vã như vậy.” Lạc Du lại than vãn, cứ ôm chầm lấy Hạ Diệp, nhất quyết không buông.
“Con gái ngoan, sắp đến giờ rồi, con đừng để con rể của mẹ phải chờ lâu đấy.” Giọng của Diệp Ninh vọng vào trong.
“Con biết rồi.” Hạ Diệp vọng ra ngoài, sau đó thở dài một hơi.
“Con gái của mẹ đi lấy chồng, vậy mà mẹ chỉ lo cho con rể. Tự hỏi tớ có phải là con ruột của mẹ hay không nữa.”
“Đừng lo, đừng lo, mẹ yêu cậu nhất còn gì.” Lạc Du bật cười, bộ dạng uể oải đã biến mất.
Hạ Diệp lắc đầu: “Không đâu, Đinh phu nhân yêu chồng nhất. Con cái chỉ là ngoài ý muốn.”
Câu nói này của cô khiến Lạc Du phải bật cười, cả thợ trang điểm và thợ làm tóc cũng không nhịn được mà phì cười.
Mọi thứ chuẩn bị xong, Diệp Ninh cài chiếc khăn voan mỏng lên tóc của con gái, sau đó ôm lấy cô. Đinh Trí Hà đứng bên cạnh chỉ mỉm cười, rồi chúc mừng con gái.
Bố mẹ theo sau cô dâu, tiến về phía thảm đỏ ngoài trời. Đám cưới được tổ chức ngoài trời nhưng trang trí cũng vô cùng hoành tráng và sang trọng. Nghi lễ không rườm rà, phức tạp, mà chỉ đơn giản là cô dâu chú rể trước sự chứng kiến của mọi người, nói lời thề non hẹn biển với nhau. Chủ hôn là người lớn tuổi nhất, cũng chính là ông nội của Vương Minh Thần.
Họ hàng bên nhà trai không nhiều, nhưng bên nhà gái thì tương đối đông. Gia đình bà ngoại của Hạ Diệp, còn có chú thím, cậu em trai họ Đinh Tư Bạch. Còn lại đều là bạn bè, không có đối tác làm ăn.
“Tiểu Diệp, anh yêu em. Từ giờ về trở về sau, anh xin hứa sẽ không bao giờ phụ em, sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời." Vương Minh Thần cất giọng nghiêm túc, sau đó đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út của cô.
“Em cũng yêu anh. Anh chính là người đàn ông tốt nhất mà ông trời ban tặng cho em." Hạ Diệp cười trong hạnh phúc, cô nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, chú rể trao cho cô dâu một nụ hôn. Ai nấy đều đồng loạt vỗ tay, chúc mừng hạnh phúc của đôi trai tài gái sắc.
Mạc Phong đứng bên cạnh Lưu Kiệt, trên môi nở nụ cười.
“Mạc tổng, tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa kết hôn vậy?” Lưu Kiệt, cụng ly với Mạc Phong, nhân tiện hỏi.
“Haizz! Chỉ là… không có duyên thôi.” Mạc Phong khẽ lắc đầu rồi thở dài. “Vậy còn giám đốc Lưu thì sao? Anh cũng bằng tuổi tôi còn gì?” Anh hỏi ngược lại Lưu Kiệt.
Lưu Kiệt chỉ cười rồi lắc đầu: “Tôi chưa hưởng thụ hết cuộc sống. Nghe lão Tôn suốt ngày than này than nọ, cho nên tôi cũng không có ý định kết hôn thời điểm này.”
Mạc Phong gật gật đầu, đồng tình: “Anh nói đúng. Vội gì mà phải kết hôn sớm chứ?”
“Đương nhiên là để người phụ nữ mình yêu không chịu thiệt thòi rồi.” Vương Minh Thần không biết đã xuất hiện từ bao giờ, cất giọng cười đùa.
Bên cạnh anh còn có cô dâu xinh đẹp Đinh Hạ Diệp.
“Hai người đâu thể hiểu cảm giác được cầm trên tay tờ giấy chứng nhận kết hôn, được danh chính ngôn thuận gọi bà xã.” Anh cụng ly với hay người đàn ông, không quên bồi thêm một câu.
“Chậc.” Cả hai người đàn ông đều ngán ngẩm lắc đầu.
Hạ Diệp huých nhẹ anh một cái, khẽ lườm. Anh cũng ngoan ngoãn nghe lời, không nói thêm lời nào nữa mà cùng cô đi chúc rượu từng người một.
“Ể? Kia không phải Trình Minh Thành sao?” Lưu Kiệt ngạc nhiên, chỉ tay về phía trước.
“Đúng đấy.” Tôn Trạch cùng Lạc Du đi tới, gật đầu.
“Ai bên cạnh anh ta vậy?” Mạc Phong tò mò.
“À, một nữ bác sĩ, nghe mẹ anh ấy nói hai người họ sắp thành đôi rồi.” Lạc Du trả lời.
“Chậc. Sao ai cũng có đôi có cặp hết vậy?” Lưu Kiệt khẽ lắc đầu.
“Vui lên đi, cứ ngồi yên, tình yêu rồi sẽ tới thôi.” Tôn Trạch vỗ vai Lưu Kiệt và Mạc Phong, sau đó vui vẻ uống rượu mừng.
Cặp đôi đẹp nhất hôm nay vẫn đang mải mê chúc rượu từng người một. Đám cưới của hai người họ diễn ra từ sáng đến tối, vô cùng náo nhiệt và vui vẻ. Từ giờ trở đi, Hạ Diệp đã có một người chồng vừa giàu có, vừa đẹp trai, đúng là mãn nguyện.
“Anh đang trên đường, chắc khoảng năm phút nữa mới tới nơi.”
Trước cửa một tòa nhà lớn, Hạ Diệp mặc một chiếc váy màu trắng ôm sát, khoác bên ngoài chiếc áo măng tô. Trời đã gần cuối thu, thời tiết có chút se lạnh.
Cô vừa mới bàn chuyện làm ăn với đối tác xong thì Vương Minh Thần hẹn cô đi dùng bữa trưa. Ngặt nỗi anh cũng đang bàn việc với đối tác cho nên đến trễ một chút. Hai người yêu xa quả thật rất khó khăn. Những lúc gặp nhau chỉ vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ, dài thì một ngày. Đa số hai người họ gặp nhau được trong thời gian Vương Minh Thần sang Mĩ công tác, còn lại là gặp nhau qua video call. Mỗi người một nơi, nhớ cũng chỉ có thể gọi điện thoại.
Hạ Diệp đã đứng chờ gần mười phút, cảm giác có chút lạnh. Cô vừa định trả lời tin nhắn vừa đến của Lạc Du thì một chiếc taxi dừng lại ở chỗ cô. Vương Minh Thần bước xuống xe, dáng vẻ của anh vẫn như vậy, đẹp, khiến cho lòng người phải xao xuyến. Thật không thể tin được, người đàn ông đẹp trai này lại chính là bạn trai của cô.
Lên xe, cảm giác ấm áp hơn hẳn so với đứng ở ngoài đường. Hạ Diệp khẽ chà xát hai bàn tay vào nhau cho ấm, sau đó thở một hơi nhẹ nhõm.
“Anh xin lỗi nhé, kẹt xe nên để em phải chờ lâu.” Vương Minh Thần nắm lấy đôi tay của cô, truyền hơi ấm từ tay anh anh sang.
“Không sao.” Cô tựa đầu vào vai anh, cười nhẹ. Cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay của anh thật dễ chịu.
Lâu lâu mới được gặp nhau, cô phải tranh thủ ở cạnh anh nhiều một chút, không là đến lúc lại nhớ. Mà đã nhớ thì cảm giác không mấy dễ chịu. Những lúc nhớ anh, cô chỉ muốn anh xuất hiện trước mặt cô, sau đó thì được anh ôm vào lòng. Không biết từ khi nào, cô lại bị phụ thuộc vào anh như vậy.
Đến nhà hàng mà Vương Minh Thần đã đặt chỗ, hai người họ cùng nhau bước vào trong. Cô khoác tay anh bước vào trong, trông vô cùng đẹp đôi.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người họ tới phòng đã đặt trước. Căn phòng này là phòng VIP giới hạn của nhà hàng, cho nên đãi ngộ cũng vô cùng đặc biệt. Một căn phòng ăn vừa tạo không gian riêng tư, lại còn có thể ngắm hoa viên bên ngoài nhà hàng qua cửa kính.
“Anh biết chọn phòng thật đấy.” Hạ Diệp uống một ngụm nước ép, sau đó hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa kính.
“Nhưng mà giờ anh thấy hơi sai lầm khi đặt phòng này đấy.” Vương Minh Thần ngồi vắt chéo chân, khẽ khoanh tay lại, bộ dạng vô cùng uy nghiêm.
“Tại sao?” Cô nhăn mặt, khó hiểu mà nhìn anh.
“Bởi vì… Phong cảnh ngoài kia thu hút sự chú ý của em rồi. Em đâu thèm nhìn anh nữa.” Anh bày vẻ mặt đau khổ, khẽ lắc đầu.
Hạ Diệp bật cười, hai tay chống cằm, nhìn anh rồi mỉm cười: “Như này được chưa?”
Vương Minh Thần gật gật đầu: “Em ngắm anh, anh cũng có thể ngắm được em, đúng là một công đôi việc.”
Nghe câu này của anh, cô càng cảm thấy buồn cười.
Thức ăn dọn lên, đều là những món mà Hạ Diệp thích. Dạo gần đây chỉ đi gặp đối tác, ăn không hợp khẩu vị nên không có cảm giác thèm ăn, nhiều lúc bận quá nên cô cũng bỏ bữa hoặc ăn tạm chiếc bánh ngọt. Bây giờ thì cảm giác thèm ăn lại tràn về. Không biết là do thức ăn ngon hay là do tình yêu khiến cô thấy như vậy nữa. Nhưng dù có là lý do gì thì… mấy món này ngon quá!
“Em ăn từ từ thôi, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Vương Minh Thần gắp cho cô một miếng thịt, khẽ nháy mắt.
Hạ Diệp cười tít mắt, vừa ăn vừa uống, vô cùng ngon miệng. Đúng là… chỉ có ăn mới thỏa mãn được niềm vui của cô. Tự hỏi nếu như cô không được ăn những món ngon này nữa, không biết sẽ như thế nào. Thật không dám tưởng tượng nổi.
“Dạo này em có bận lắm không?”
“Không hẳn, nhưng mọi việc đều đến tay em. Mẹ của sư huynh bị ốm, đang nằm viện nên em giải quyết hộ anh ấy vài chuyện. Buổi làm ăn hôm nay cũng là đi thay anh ấy.” Hạ Diệp thở dài một hơi, sau đó lại tiếp tục tập trung vào vấn đề chính.
“Em nhớ phải nghỉ ngơi nhiều vào, không được quá sức đâu đấy.” Anh nhẹ nhàng dặn dò, giọng vô cùng dịu dàng.
Hạ Diệp gật gật đầu: “Em biết rồi mà, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
“Ừm.”
Ăn xong bữa trưa, nhân viên dọn hết thức chén đĩa trên bàn để chuẩn bị đem món tráng miệng lên. Hạ Diệp ăn ngon miệng nên cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Giống kiểu như nhân sinh không còn điều gì luyến tiếc.
Trong lúc chờ, Vương Minh Thần có hỏi cô về dự định tương lai, liệu cô muốn sống ở Mĩ hay là sống ở thành phố C, thành phố X. Cô chỉ nói sống ở đâu cũng được, miễn sao vui là được.
“Cạch!”
Cửa được mở ra, hai nhân viên nhà hàng bước vào. Một người bê đĩa bánh kem chocolate, người còn lại ôm một bó hoa hồng lớn.
Hạ Diệp chớp chớp mắt nhìn hai người họ, biểu cảm không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Cô vừa quay sang chỗ anh thì đã không thấy anh đâu. Quay người lại thì đã thấy anh cầm lấy bó hoa hồng lớn, đứng ngay trước mặt cô.
Vương Minh Thần mỉm cười nhẹ, sau đó quỳ một chân xuống, tay trái ôm bó hồng, tay phải được nhân viên phục vụ đặt vào một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đã được mở sẵn. Cảnh tượng này khiến Hạ Diệp không khỏi ngạc nhiên, cô vô thức đưa tay che miệng, cảm xúc lúc này thật khó tả.
“Tiểu Diệp, cả đời này anh chỉ yêu mình em. Cho nên… em có đồng ý gả cho anh không?” Anh nở một nụ cười, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt say đắm và trìu mến.
Hạ Diệp xúc động đến nỗi không thốt nên lời. Cảm xúc vui mừng, hạnh phúc đan xen, nhưng cũng vô cùng hồi hộp. Tim cô đập mạnh, cảm giác hai tai đã nóng bừng lên, tay cũng trở nên run rẩy. Lần đầu tiên trong đời, cô được người mà mình yêu cầu hôn. Nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh kia cùng ánh mắt chân thành của anh, cô xúc động gật đầu.
“Em đồng ý.” Giọng cô nghẹn ngào, nhưng vô cùng hạnh phúc.
Thật không thể ngờ được, mục đích của bữa ăn này còn lãng mạn hơn những gì mà cô tưởng tượng. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có ngày mình sẽ được cầu hôn. Tưởng chừng những cảnh tượng lãng mạn ấy chỉ có ở trong phim, nhưng không ngờ điều đó lại đến với cô.
Vương Minh Thần vui sướng không kém, anh đưa bó hoa cho cô, sau đó đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.
“Bây giờ… em sẽ mãi mãi thuộc về anh.” Anh nắm lấy tay cô, sau đó hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Hai nhân viên phục vụ vui vẻ chúc mừng cho hạnh phúc của cặp đôi.
Vương Minh Thần ôm lấy cô thật chặt, sau đó không ngại ngần gì mà đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn của niềm hạnh phúc.
"Từ giờ trở đi, Đinh Hạ Diệp mãi mãi là của Vương Minh Thần."
------------
Ngày 19 tháng 11, tại một khu nghỉ dưỡng ở Florida, Mĩ, một đám cưới linh đình được tổ chức ngoài trời.
Trong phòng trang điểm cho cô dâu, Hạ Diệp khoác trên người bộ váy cưới màu trắng, thiết kế tinh xảo, trông vô cùng lộng lẫy.
“Cuối cùng thì cũng đến ngày này. Tiếc là tớ không thể làm phụ dâu cho cậu.” Lạc Du ôm lấy Hạ Diệp, dù vui mừng nhưng cũng không khỏi than vãn.
Hạ Diệp bật cười: “Ai bảo cậu lấy chồng trước. Nếu như hai chúng ta làm đám cưới cùng ngày thì tốt biết mấy.”
“Phải đó, phải đó. Biết trước có ngày cậu sẽ cưới Vương Minh Thần, tớ nhất định sẽ không vội vã như vậy.” Lạc Du lại than vãn, cứ ôm chầm lấy Hạ Diệp, nhất quyết không buông.
“Con gái ngoan, sắp đến giờ rồi, con đừng để con rể của mẹ phải chờ lâu đấy.” Giọng của Diệp Ninh vọng vào trong.
“Con biết rồi.” Hạ Diệp vọng ra ngoài, sau đó thở dài một hơi.
“Con gái của mẹ đi lấy chồng, vậy mà mẹ chỉ lo cho con rể. Tự hỏi tớ có phải là con ruột của mẹ hay không nữa.”
“Đừng lo, đừng lo, mẹ yêu cậu nhất còn gì.” Lạc Du bật cười, bộ dạng uể oải đã biến mất.
Hạ Diệp lắc đầu: “Không đâu, Đinh phu nhân yêu chồng nhất. Con cái chỉ là ngoài ý muốn.”
Câu nói này của cô khiến Lạc Du phải bật cười, cả thợ trang điểm và thợ làm tóc cũng không nhịn được mà phì cười.
Mọi thứ chuẩn bị xong, Diệp Ninh cài chiếc khăn voan mỏng lên tóc của con gái, sau đó ôm lấy cô. Đinh Trí Hà đứng bên cạnh chỉ mỉm cười, rồi chúc mừng con gái.
Bố mẹ theo sau cô dâu, tiến về phía thảm đỏ ngoài trời. Đám cưới được tổ chức ngoài trời nhưng trang trí cũng vô cùng hoành tráng và sang trọng. Nghi lễ không rườm rà, phức tạp, mà chỉ đơn giản là cô dâu chú rể trước sự chứng kiến của mọi người, nói lời thề non hẹn biển với nhau. Chủ hôn là người lớn tuổi nhất, cũng chính là ông nội của Vương Minh Thần.
Họ hàng bên nhà trai không nhiều, nhưng bên nhà gái thì tương đối đông. Gia đình bà ngoại của Hạ Diệp, còn có chú thím, cậu em trai họ Đinh Tư Bạch. Còn lại đều là bạn bè, không có đối tác làm ăn.
“Tiểu Diệp, anh yêu em. Từ giờ về trở về sau, anh xin hứa sẽ không bao giờ phụ em, sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời." Vương Minh Thần cất giọng nghiêm túc, sau đó đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út của cô.
“Em cũng yêu anh. Anh chính là người đàn ông tốt nhất mà ông trời ban tặng cho em." Hạ Diệp cười trong hạnh phúc, cô nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, chú rể trao cho cô dâu một nụ hôn. Ai nấy đều đồng loạt vỗ tay, chúc mừng hạnh phúc của đôi trai tài gái sắc.
Mạc Phong đứng bên cạnh Lưu Kiệt, trên môi nở nụ cười.
“Mạc tổng, tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa kết hôn vậy?” Lưu Kiệt, cụng ly với Mạc Phong, nhân tiện hỏi.
“Haizz! Chỉ là… không có duyên thôi.” Mạc Phong khẽ lắc đầu rồi thở dài. “Vậy còn giám đốc Lưu thì sao? Anh cũng bằng tuổi tôi còn gì?” Anh hỏi ngược lại Lưu Kiệt.
Lưu Kiệt chỉ cười rồi lắc đầu: “Tôi chưa hưởng thụ hết cuộc sống. Nghe lão Tôn suốt ngày than này than nọ, cho nên tôi cũng không có ý định kết hôn thời điểm này.”
Mạc Phong gật gật đầu, đồng tình: “Anh nói đúng. Vội gì mà phải kết hôn sớm chứ?”
“Đương nhiên là để người phụ nữ mình yêu không chịu thiệt thòi rồi.” Vương Minh Thần không biết đã xuất hiện từ bao giờ, cất giọng cười đùa.
Bên cạnh anh còn có cô dâu xinh đẹp Đinh Hạ Diệp.
“Hai người đâu thể hiểu cảm giác được cầm trên tay tờ giấy chứng nhận kết hôn, được danh chính ngôn thuận gọi bà xã.” Anh cụng ly với hay người đàn ông, không quên bồi thêm một câu.
“Chậc.” Cả hai người đàn ông đều ngán ngẩm lắc đầu.
Hạ Diệp huých nhẹ anh một cái, khẽ lườm. Anh cũng ngoan ngoãn nghe lời, không nói thêm lời nào nữa mà cùng cô đi chúc rượu từng người một.
“Ể? Kia không phải Trình Minh Thành sao?” Lưu Kiệt ngạc nhiên, chỉ tay về phía trước.
“Đúng đấy.” Tôn Trạch cùng Lạc Du đi tới, gật đầu.
“Ai bên cạnh anh ta vậy?” Mạc Phong tò mò.
“À, một nữ bác sĩ, nghe mẹ anh ấy nói hai người họ sắp thành đôi rồi.” Lạc Du trả lời.
“Chậc. Sao ai cũng có đôi có cặp hết vậy?” Lưu Kiệt khẽ lắc đầu.
“Vui lên đi, cứ ngồi yên, tình yêu rồi sẽ tới thôi.” Tôn Trạch vỗ vai Lưu Kiệt và Mạc Phong, sau đó vui vẻ uống rượu mừng.
Cặp đôi đẹp nhất hôm nay vẫn đang mải mê chúc rượu từng người một. Đám cưới của hai người họ diễn ra từ sáng đến tối, vô cùng náo nhiệt và vui vẻ. Từ giờ trở đi, Hạ Diệp đã có một người chồng vừa giàu có, vừa đẹp trai, đúng là mãn nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.