Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó
Chương 42: Yêu đương
Rowan
23/09/2023
Buổi sáng thức dậy, Hạ Diệp mặc dù hết sốt nhưng hôm qua bị ăn sạch từ đầu đến chân, dẫn đến cơ thể toàn thân đau nhức. Còn người nào đó được ăn no, sức khỏe tràn trề, buổi sáng vẫn còn muốn trêu cô.
“Vương đại nhân, tha cho em đi, em còn phải đi học.” Hạ Diệp nài nỉ cầu xin, làm gương mặt đáng thương.
Vương Minh Thần như một ma vương, bày vẻ mặt phúc hắc.
“Bây giờ là năm rưỡi, theo như anh tính thì nếu chúng ta ăn bữa sáng khoảng ba mươi phút, sau đó chuẩn bị đi học chắc chắn kịp.”
Hạ Diệp đỏ mặt, đẩy anh ra xa. Tối qua anh dày vò cô chưa đủ hay sao? Buổi sáng lại muốn tiếp.
“Anh có sức nhưng em hết sức rồi. Tha cho em đi.” Hạ Diệp lấy chăn quấn chặt thân mình, làm vẻ mặt đáng thương.
Vương Minh Thần bật cười, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, anh thật sự không nỡ xuống tay.
“Được rồi, tha cho em một mạng.” Anh cười rồi, xoa đầu cô.
Hạ Diệp được tha nên chuồn rất nhanh, không muốn ở trong phòng một phút một giây nào nữa.
Vương Minh Thần gọi tài xế đến đón, sau đó đưa cô đi tới trường .
“Trưa có thể em sẽ ghé bệnh viện.” Hạ Diệp vừa nhìn điện thoại vừa nói.
“Được. Anh đến đón em.” Vương Minh Thần khẽ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Hạ Diệp lắc đầu, cười nhẹ.
Vương Minh Thần lại mở mắt, nhìn chằm chằm cô.
“Chẳng lẽ em không để anh đi thăm bố vợ tương lai của mình?”
Hạ Diệp nghe xong liền đỏ mặt, quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Ai là vợ tương lai của anh chứ.”
“Em chứ còn ai nữa.” Vương Minh Thần dường như nghe thấy, bình thản đáp lại cô.
Hạ Diệp lườm anh một cái, sau đó nhìn vào điện thoại, không muốn quan tâm đến anh nữa.
Tới trường, vừa xuống xe, Hạ Diệp đã được tiếp đón nồng hậu bởi cô bạn thân Lạc Du.
“Thế nào? Đi suối nước nóng vui chứ? Mà đáng hôm nay cậu mới về mới phải chứ. Sao đã đi học rồi?” Lạc Du khoác lấy vai Hạ Diệp, nhiệt tình hỏi thăm.
Hạ Diệp thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Khá nhiều biến cố xảy ra. Vương Minh Thần vì tớ mà nhập viện, bố tớ thì gặp sự cố nên tớ phải về gấp.”
“Bố cậu bị làm sao?” Lạc Du nhăn mặt hỏi.
“Bị người ta tông phải, cũng may là bây giờ không sao rồi.”
“Trời, nghiêm trọng vậy, sao cậu không nói cho tớ biết?” Lạc Du ngạc nhiên, biểu cảm gương mặt cũng thay đổi.
Hạ Diệp nhìn Lạc Du sau đó nhẹ nhàng nói: “Hai ngày nay tớ bận quá, hôm qua còn bị sốt, nằm liệt giường nên không nói cho cậu biết sớm được.”
“Ôi chao, tội nghiệp bạn tôi.” Lạc Du ôm lấy Hạ Diệp, giống như bà mẹ đang ôm con gái vậy.
“Được rồi, đừng ôm tớ nữa. Về mà ôm cảnh sát Tôn nhà cậu đi.” Hạ Diệp bật cười, sau đó kéo Lạc Du đi về phía phòng học.
Lạc Du nghe tới Tôn Trạch thì sắc mặt thay đổi, hai đầu mày khẽ nhíu lại, bĩu môi: “Đừng nhắc đến tên đáng ghét đấy.”
Hạ Diệp ngạc nhiên: “Hả? Tớ có nghe nhầm không vậy? Hai người cãi nhau đấy à?”
Lạc Du khoanh tay lại, sau đó hắng giọng: “Ai bảo dám cho tớ leo cây, đợi hai tiếng đồng hồ ngoài đường, kết quả anh ta lại đang uống rượu với đồng nghiệp, thử hỏi có tức không chứ.”
“Chà, hai người vậy mà cũng cãi nhau được.” Hạ Diệp khẽ gật đầu đồng tình. Cô không ngờ người như Tôn Trạch vậy mà cũng có thể chọc tức được Lạc Du.
Tan học, Vương Minh Thần lái xe đến đón Hạ Diệp. Anh đã cảm thấy bản thân đã khỏe nên mới tự mình lái xe đi đón cô để tới bệnh viện thăm bố vợ tương lai. Nhưng ai ngờ lại bị cô cằn nhằn một trận.
“Anh không nên lái xe chứ. Anh đã khỏe hẳn đâu.”
“Anh thấy bình khỏe rồi.” Vương Minh Thần nở một nụ cười, xoa đầu Hạ Diệp.
Hạ Diệp nhíu mày, cầm lấy tay anh rồi để ra chỗ khác. Cô hắng giọng: “Anh mới nghỉ ngơi được mấy ngày? Cả ngày hôm qua nữa là mới hơn một ngày.”
“Rồi rồi, anh sai rồi. Nhất định không có lần sau.” Vương Minh Thần giơ hai tay đầu hàng. Nhìn vẻ mặt cau có của cô là anh biết ngay cô đang giận. Tiếp tục đôi co chỉ làm cho mọi chuyện thêm rắc rối.
Hạ Diệp hừ nhẹ một cái, Vương Minh Thần lái xe đến bệnh viện.
Anh đã chuẩn bị từ trước một giỏ hoa quả, hai người cùng nhau bước vào trong bệnh viện. Người đẹp thì luôn thu hút mọi ánh nhìn, quả là vậy. Vương Minh Thần đi đến đâu, mấy cô y tá nhìn theo đến đấy. Hạ Diệp đưa mắt nhìn anh, gương mặt lãnh đạm, giống như coi tất cả đều là không khí vậy. Bỗng dưng, anh nắm lấy bàn tay cô, sau đó nhìn cô rồi mỉm cười nhẹ. Cảm giác ấm áp xuất hiện, Hạ Diệp mỉm cười rồi tiếp tục bước đi.
Trên hành lang, hai người tay trong tay, bước đi trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của bao người. Vô tình, bác sĩ Diệp vừa đi ra khỏi cửa của một phòng bệnh, đang dặn dò y tá thì nhìn thấy cặp đôi tay trong tay đang bước tới.
Diệp Ninh trợn tròn mắt nhìn. Chắc chắn không thể nhầm vào đâu được, kia rõ ràng là Tiểu Diệp, chàng trai bên cạnh chắc chắn là Tiểu Vương. Hai đứa nó… đã tiến triển rồi ư?
Nhanh chóng, bác sĩ Diệp quay người, đi ngược trở lại vào phòng bệnh, đứng lén lút nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ.
Hạ Diệp và Vương Minh Thần đi qua mà không hề hay biết có người đang theo dõi hai người họ. Đi khoảng một lúc, cuối cùng hai người cũng tới trước cửa phòng bệnh của Đinh Trí Hà.
Hạ Diệp nhẹ nhàng mở cửa, sau đó dẫn anh vào trong. Trên giường bệnh trong cùng, người đàn ông trung niên tay trái bó bột, chân phải cũng bị nẹp lại đang ngồi đọc sách. Trông có vẻ không dễ dàng chút nào khi chân lẫn tay đều bị bất động.
“Bố, con gái tới thăm bố đây.” Hạ Diệp nở nụ cười tươi, sau đó đi nhanh về phía giường bệnh của Đinh Trí Hà.
“Chà, con tới rồi à.” Đinh Trí Hà đưa mắt nhìn cô con gái, gấp cuốn sách lại.
“Chú Đinh, chào chú.” Vương Minh Thần cũng mở lời chào lễ phép, sau đó đặt giỏ hoa quả xuống chiếc bàn bên cạnh giường bệnh.
“Ồ, là cậu sao?” Đinh Trí Hà ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Minh Thần đi cùng Hạ Diệp.
“Cháu có mua ít trái cây, hy vọng chú sẽ thích.” Vương Minh Thần mỉm cười.
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Đinh Trí Hà nở nụ cười khách sáo.
“Bố, bố ăn táo nhé, con gọt cho.” Hạ Diệp cầm mấy quả táo lên, khẽ nháy mắt với bố mình.
Ông bố mềm lòng trước con gái, gật đầu đồng ý.
Trong lòng Đinh Trí Hà xuất hiện một nghi vấn, ông nhìn Vương Minh Thần bằng ánh mắt dò xét. Rõ ràng là Tiểu Diệp đã nghỉ việc rồi, tại sao vẫn còn qua lại với cậu giám đốc này?
Gọt xong táo, bác sĩ Diệp cũng mở cửa đi vào trong.
“Yo! Xem ai đây. Hóa ra là con gái cưng của mẹ, còn có Tiểu Vương nữa chứ.” Diệp Ninh làm vẻ mặt ngạc nhiên, như thể chưa nhìn thấy những gì ở trên hành lang.
“Dì Diệp.” Vương Minh Thần đứng dậy, nhường ghế cho Diệp Ninh.
“Mẹ, mẹ ăn táo không?”
“Táo này ngon đấy.”
Ăn xong một miếng táo, Diệp Ninh lại ra dáng một bác sĩ, quan sát, kiểm tra một lượt Đinh Trí Hà.
“Tất cả đều ổn, hạn chế cử động mạnh là được.” Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm một hơi sau đó ngồi xuống ghế.
Mọi người trò chuyện rôm rả một lúc, Vương Minh Thần đương nhiên cũng góp vui. Vừa ăn trái cây vừa nói chuyện, thoáng chốc đã đến giờ Hạ Diệp quay lại trường.
Vương Minh Thần và Hạ Diệp xin phép ra về trước. Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại hai bệnh nhân nằm ở hai giường ngoài, Đinh Trí Hà và Diệp Ninh.
“Lão Đinh à, em thấy hình như Tiểu Diệp nhà mình yêu rồi.” Diệp Ninh ghé sát Đinh Trí Hà, nói nhỏ, vẻ mặt lộ rõ vẻ thần bí.
“Em đang nói hồ đồ gì vậy?” Ông Đinh nhíu mày.
“Hôm nay, lúc mà hai đứa nó tới đây, em thấy hai đứa còn nắm tay nữa cơ.” Diệp Ninh nói tiếp.
“Hai đứa nào?” Đinh Trí Hà thắc mắc.
“Aizz! Còn ai vào đây nữa, Tiểu Diệp với cậu Tiểu Vương đấy.” Diệp Ninh nhăn mặt, đánh nhẹ vào vai lão Đinh.
Đinh Trí Hà há hốc mồm kinh ngạc. Ông có nghe nhầm không vậy?
“Khó tin đúng không? Nhưng mà như vậy cũng tốt. Tiểu Vương vừa đẹp trai vừa tốt tính, Tiểu Diệp nhà chúng ta xứng đáng được ở bên cạnh một chàng trai như vậy.” Diệp Ninh cười cười, suy nghĩ về tương lai sau này.
“Thế còn A Thành, chẳng phải lúc trước em cũng nhận thằng bé làm con rể sao?” Đinh Trí Hà thắc mắc.
“Đó là em chọn chứ đâu phải con gái chúng ta chọn. Chúng ta phải tôn trọng quyết định của con bé. Yêu ai là quyền của nó, chúng ta đâu có quyền xen vào.” Diệp Ninh ôn tồn giải thích.
“Đúng.” Đinh Trí Hà gật gật đầu, sau đó suy nghĩ về tương lai sau này.
Nếu như cậu Tiểu Vương kia thực sự trở thành rể nhà họ Đinh, vậy thì cũng quá tốt đi. Ông có thể chơi cờ cùng con rể thường xuyên hơn. Nhưng nghĩ lại, đứa con gái rượu của mình đã có người yêu, trong lòng có chút buồn, có phải ông sắp bị ra dìa rồi không? Ngộ nhỡ con gái có chồng quên mất bố thì làm thế nào?
“Vương đại nhân, tha cho em đi, em còn phải đi học.” Hạ Diệp nài nỉ cầu xin, làm gương mặt đáng thương.
Vương Minh Thần như một ma vương, bày vẻ mặt phúc hắc.
“Bây giờ là năm rưỡi, theo như anh tính thì nếu chúng ta ăn bữa sáng khoảng ba mươi phút, sau đó chuẩn bị đi học chắc chắn kịp.”
Hạ Diệp đỏ mặt, đẩy anh ra xa. Tối qua anh dày vò cô chưa đủ hay sao? Buổi sáng lại muốn tiếp.
“Anh có sức nhưng em hết sức rồi. Tha cho em đi.” Hạ Diệp lấy chăn quấn chặt thân mình, làm vẻ mặt đáng thương.
Vương Minh Thần bật cười, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, anh thật sự không nỡ xuống tay.
“Được rồi, tha cho em một mạng.” Anh cười rồi, xoa đầu cô.
Hạ Diệp được tha nên chuồn rất nhanh, không muốn ở trong phòng một phút một giây nào nữa.
Vương Minh Thần gọi tài xế đến đón, sau đó đưa cô đi tới trường .
“Trưa có thể em sẽ ghé bệnh viện.” Hạ Diệp vừa nhìn điện thoại vừa nói.
“Được. Anh đến đón em.” Vương Minh Thần khẽ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Hạ Diệp lắc đầu, cười nhẹ.
Vương Minh Thần lại mở mắt, nhìn chằm chằm cô.
“Chẳng lẽ em không để anh đi thăm bố vợ tương lai của mình?”
Hạ Diệp nghe xong liền đỏ mặt, quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Ai là vợ tương lai của anh chứ.”
“Em chứ còn ai nữa.” Vương Minh Thần dường như nghe thấy, bình thản đáp lại cô.
Hạ Diệp lườm anh một cái, sau đó nhìn vào điện thoại, không muốn quan tâm đến anh nữa.
Tới trường, vừa xuống xe, Hạ Diệp đã được tiếp đón nồng hậu bởi cô bạn thân Lạc Du.
“Thế nào? Đi suối nước nóng vui chứ? Mà đáng hôm nay cậu mới về mới phải chứ. Sao đã đi học rồi?” Lạc Du khoác lấy vai Hạ Diệp, nhiệt tình hỏi thăm.
Hạ Diệp thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Khá nhiều biến cố xảy ra. Vương Minh Thần vì tớ mà nhập viện, bố tớ thì gặp sự cố nên tớ phải về gấp.”
“Bố cậu bị làm sao?” Lạc Du nhăn mặt hỏi.
“Bị người ta tông phải, cũng may là bây giờ không sao rồi.”
“Trời, nghiêm trọng vậy, sao cậu không nói cho tớ biết?” Lạc Du ngạc nhiên, biểu cảm gương mặt cũng thay đổi.
Hạ Diệp nhìn Lạc Du sau đó nhẹ nhàng nói: “Hai ngày nay tớ bận quá, hôm qua còn bị sốt, nằm liệt giường nên không nói cho cậu biết sớm được.”
“Ôi chao, tội nghiệp bạn tôi.” Lạc Du ôm lấy Hạ Diệp, giống như bà mẹ đang ôm con gái vậy.
“Được rồi, đừng ôm tớ nữa. Về mà ôm cảnh sát Tôn nhà cậu đi.” Hạ Diệp bật cười, sau đó kéo Lạc Du đi về phía phòng học.
Lạc Du nghe tới Tôn Trạch thì sắc mặt thay đổi, hai đầu mày khẽ nhíu lại, bĩu môi: “Đừng nhắc đến tên đáng ghét đấy.”
Hạ Diệp ngạc nhiên: “Hả? Tớ có nghe nhầm không vậy? Hai người cãi nhau đấy à?”
Lạc Du khoanh tay lại, sau đó hắng giọng: “Ai bảo dám cho tớ leo cây, đợi hai tiếng đồng hồ ngoài đường, kết quả anh ta lại đang uống rượu với đồng nghiệp, thử hỏi có tức không chứ.”
“Chà, hai người vậy mà cũng cãi nhau được.” Hạ Diệp khẽ gật đầu đồng tình. Cô không ngờ người như Tôn Trạch vậy mà cũng có thể chọc tức được Lạc Du.
Tan học, Vương Minh Thần lái xe đến đón Hạ Diệp. Anh đã cảm thấy bản thân đã khỏe nên mới tự mình lái xe đi đón cô để tới bệnh viện thăm bố vợ tương lai. Nhưng ai ngờ lại bị cô cằn nhằn một trận.
“Anh không nên lái xe chứ. Anh đã khỏe hẳn đâu.”
“Anh thấy bình khỏe rồi.” Vương Minh Thần nở một nụ cười, xoa đầu Hạ Diệp.
Hạ Diệp nhíu mày, cầm lấy tay anh rồi để ra chỗ khác. Cô hắng giọng: “Anh mới nghỉ ngơi được mấy ngày? Cả ngày hôm qua nữa là mới hơn một ngày.”
“Rồi rồi, anh sai rồi. Nhất định không có lần sau.” Vương Minh Thần giơ hai tay đầu hàng. Nhìn vẻ mặt cau có của cô là anh biết ngay cô đang giận. Tiếp tục đôi co chỉ làm cho mọi chuyện thêm rắc rối.
Hạ Diệp hừ nhẹ một cái, Vương Minh Thần lái xe đến bệnh viện.
Anh đã chuẩn bị từ trước một giỏ hoa quả, hai người cùng nhau bước vào trong bệnh viện. Người đẹp thì luôn thu hút mọi ánh nhìn, quả là vậy. Vương Minh Thần đi đến đâu, mấy cô y tá nhìn theo đến đấy. Hạ Diệp đưa mắt nhìn anh, gương mặt lãnh đạm, giống như coi tất cả đều là không khí vậy. Bỗng dưng, anh nắm lấy bàn tay cô, sau đó nhìn cô rồi mỉm cười nhẹ. Cảm giác ấm áp xuất hiện, Hạ Diệp mỉm cười rồi tiếp tục bước đi.
Trên hành lang, hai người tay trong tay, bước đi trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của bao người. Vô tình, bác sĩ Diệp vừa đi ra khỏi cửa của một phòng bệnh, đang dặn dò y tá thì nhìn thấy cặp đôi tay trong tay đang bước tới.
Diệp Ninh trợn tròn mắt nhìn. Chắc chắn không thể nhầm vào đâu được, kia rõ ràng là Tiểu Diệp, chàng trai bên cạnh chắc chắn là Tiểu Vương. Hai đứa nó… đã tiến triển rồi ư?
Nhanh chóng, bác sĩ Diệp quay người, đi ngược trở lại vào phòng bệnh, đứng lén lút nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ.
Hạ Diệp và Vương Minh Thần đi qua mà không hề hay biết có người đang theo dõi hai người họ. Đi khoảng một lúc, cuối cùng hai người cũng tới trước cửa phòng bệnh của Đinh Trí Hà.
Hạ Diệp nhẹ nhàng mở cửa, sau đó dẫn anh vào trong. Trên giường bệnh trong cùng, người đàn ông trung niên tay trái bó bột, chân phải cũng bị nẹp lại đang ngồi đọc sách. Trông có vẻ không dễ dàng chút nào khi chân lẫn tay đều bị bất động.
“Bố, con gái tới thăm bố đây.” Hạ Diệp nở nụ cười tươi, sau đó đi nhanh về phía giường bệnh của Đinh Trí Hà.
“Chà, con tới rồi à.” Đinh Trí Hà đưa mắt nhìn cô con gái, gấp cuốn sách lại.
“Chú Đinh, chào chú.” Vương Minh Thần cũng mở lời chào lễ phép, sau đó đặt giỏ hoa quả xuống chiếc bàn bên cạnh giường bệnh.
“Ồ, là cậu sao?” Đinh Trí Hà ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Minh Thần đi cùng Hạ Diệp.
“Cháu có mua ít trái cây, hy vọng chú sẽ thích.” Vương Minh Thần mỉm cười.
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Đinh Trí Hà nở nụ cười khách sáo.
“Bố, bố ăn táo nhé, con gọt cho.” Hạ Diệp cầm mấy quả táo lên, khẽ nháy mắt với bố mình.
Ông bố mềm lòng trước con gái, gật đầu đồng ý.
Trong lòng Đinh Trí Hà xuất hiện một nghi vấn, ông nhìn Vương Minh Thần bằng ánh mắt dò xét. Rõ ràng là Tiểu Diệp đã nghỉ việc rồi, tại sao vẫn còn qua lại với cậu giám đốc này?
Gọt xong táo, bác sĩ Diệp cũng mở cửa đi vào trong.
“Yo! Xem ai đây. Hóa ra là con gái cưng của mẹ, còn có Tiểu Vương nữa chứ.” Diệp Ninh làm vẻ mặt ngạc nhiên, như thể chưa nhìn thấy những gì ở trên hành lang.
“Dì Diệp.” Vương Minh Thần đứng dậy, nhường ghế cho Diệp Ninh.
“Mẹ, mẹ ăn táo không?”
“Táo này ngon đấy.”
Ăn xong một miếng táo, Diệp Ninh lại ra dáng một bác sĩ, quan sát, kiểm tra một lượt Đinh Trí Hà.
“Tất cả đều ổn, hạn chế cử động mạnh là được.” Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm một hơi sau đó ngồi xuống ghế.
Mọi người trò chuyện rôm rả một lúc, Vương Minh Thần đương nhiên cũng góp vui. Vừa ăn trái cây vừa nói chuyện, thoáng chốc đã đến giờ Hạ Diệp quay lại trường.
Vương Minh Thần và Hạ Diệp xin phép ra về trước. Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại hai bệnh nhân nằm ở hai giường ngoài, Đinh Trí Hà và Diệp Ninh.
“Lão Đinh à, em thấy hình như Tiểu Diệp nhà mình yêu rồi.” Diệp Ninh ghé sát Đinh Trí Hà, nói nhỏ, vẻ mặt lộ rõ vẻ thần bí.
“Em đang nói hồ đồ gì vậy?” Ông Đinh nhíu mày.
“Hôm nay, lúc mà hai đứa nó tới đây, em thấy hai đứa còn nắm tay nữa cơ.” Diệp Ninh nói tiếp.
“Hai đứa nào?” Đinh Trí Hà thắc mắc.
“Aizz! Còn ai vào đây nữa, Tiểu Diệp với cậu Tiểu Vương đấy.” Diệp Ninh nhăn mặt, đánh nhẹ vào vai lão Đinh.
Đinh Trí Hà há hốc mồm kinh ngạc. Ông có nghe nhầm không vậy?
“Khó tin đúng không? Nhưng mà như vậy cũng tốt. Tiểu Vương vừa đẹp trai vừa tốt tính, Tiểu Diệp nhà chúng ta xứng đáng được ở bên cạnh một chàng trai như vậy.” Diệp Ninh cười cười, suy nghĩ về tương lai sau này.
“Thế còn A Thành, chẳng phải lúc trước em cũng nhận thằng bé làm con rể sao?” Đinh Trí Hà thắc mắc.
“Đó là em chọn chứ đâu phải con gái chúng ta chọn. Chúng ta phải tôn trọng quyết định của con bé. Yêu ai là quyền của nó, chúng ta đâu có quyền xen vào.” Diệp Ninh ôn tồn giải thích.
“Đúng.” Đinh Trí Hà gật gật đầu, sau đó suy nghĩ về tương lai sau này.
Nếu như cậu Tiểu Vương kia thực sự trở thành rể nhà họ Đinh, vậy thì cũng quá tốt đi. Ông có thể chơi cờ cùng con rể thường xuyên hơn. Nhưng nghĩ lại, đứa con gái rượu của mình đã có người yêu, trong lòng có chút buồn, có phải ông sắp bị ra dìa rồi không? Ngộ nhỡ con gái có chồng quên mất bố thì làm thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.