Chương 98: Chia tay
artermis_lyn
13/09/2023
Sáng hôm sau thì Mộng Khiết cũng đã tỉnh lại. Nhưng cô vẫn còn rất đau bụng và mỏi mệt.
Đưa tay lên dụi mắt để rõ hơn nhưng cô không thể tự ngồi dậy được, phần bụng của cô đau đến không co được người để ngồi dậy.
- Em tỉnh rồi?
Tử Sâm nhìn thấy Mộng Khiết đưa tay lên dụi mắt thì vui mừng. Anh nhẹ nhàng đưa tay đỡ Mộng Khiết dậy nhưng cô lại hất tay anh ra.
Ban nãy còn muốn ngồi dậy nhưng có Tử Sâm thì Mộng Khiết liền thay đổi ý định. Sao không biến đi luôn đi còn về làm cái gì cơ chứ. Để cô như vậy chắc anh hả dạ lắm.
Biết rõ là Mộng Khiết đang tức giận mình, Tử Sâm cũng không có muốn nói nhiều với cô. Anh đi lấy cháo ấm đến đặt trên tủ rồi đỡ Mộng Khiết ngồi dậy.
- Cút ra.
- Anh đỡ em ngồi dậy thôi.
- Biến ra chỗ khác...a...
Mộng Khiết muốn đẩy Tử Sâm ra nhưng bụng cô lại đau quặn lại. Tử Sâm lo lắng đỡ cô dậy còn xoa bụng cho cô nhưng Mộng Khiết lại hất tay anh ra. Đến ngay cả khi Tử Sâm đút cháo cho cô ăn thì cô cũng không thèm để tâm. Thậm chí anh phiền tới nỗi làm cô tức giận rồi hất bỏ bát cháo xuống đất.
Tử Sâm cũng cảm thấy khó chịu, anh biết mình sai nhưng không phải anh đang chuộc lỗi với cô sao. Vậy mà cô thì lại làm khó anh mãi.
- Em muốn gì?
- Cút ngay cho khuất mắt tôi.
- Đừng có quá quát như vậy, anh đang cố để xin lỗi em đấy.
- Tôi không cần lời xin lỗi của anh. Biến ngay khỏi đây.
- Có người bạn gái nào như em không hả?
- Tôi là thế đấy, không yêu được thì cút. Từ giờ đường ai nấy đi. Như vậy anh hài lòng chưa?
- Ý em là sao?
- Sao chăng cái gì? Chia tay! Tôi nói chia tay đấy anh nghe không hiểu tiếng người à?
Mộng Khiết tức giận hét lớn nhưng điều này lại khiến cô đau quặn lại. Tử Sâm nghe được như vậy còn đang định tới chỗ cô thì cô đã vơ lấy mấy đồ dùng trên tủ ném anh.
- Biến ngay khỏi đây, đừng để tôi gọi người tới.
Nhưng Tử Sâm thì lại không nghe, anh nhanh chóng bước đến chỗ Mộng Khiết ôm cô thật chặt. Anh yêu cô còn không hết, chia tay cái gì chứ. Đừng nghĩ là việc phải xa cô, chia tay cũng đừng nghĩ đến.
- Buông ra, tôi ghê tởm anh. Biến cho khuất mắt tôi.
Mặc kệ cho Mộng Khiết chửi bới ra sao anh vẫn ôm chặt lấy cô. Mộng Khiết vì thế cũng không thể ra ta đánh anh được. Cô thậm chí còn chả thế cử động nổi.
- Anh buông ra ngay, đừng để tôi phải gọi người đến.
-...
Tử Sâm vẫn không nói gì. Anh vẫn chủ im lặng ôm cô. Một lúc sau anh mới lên tiếng.
- Thật sự muốn chia tay?
- Phải, tất cả mọi thứ, nếu anh muốn đòi lại quà thì ghi ra danh sách, Âu Dương Mộng Khiết tôi sẽ chả không thiếu một món đồ nào.
Nghe Mộng Khiết nói như vậy thì Tử Sâm bật cười. Anh vuốt tóc cô rồi hôn lên mí mắt của cô nữa.
- Em nghĩ anh nhỏ nhen đến vậy sao?
- Không cần thì cút.
- Được, nhưng anh chỉ cần em trả anh một món đồ thôi.
- Nói đi, tôi sẽ trả cho anh trong ngày hôm nay.
- Chỉ sợ sức khỏe của em không cho phép thôi.
Tử Sâm vừa nơi còn cúi xuống liếm nhẹ cổ của Mộng Khiết. Cô rùng mình một cái rồi nhanh chóng đẩy anh ra mà thẳng tay cho anh một bạt tai.
- Vô sỉ! Cút.
- Anh là như vậy đấy, em nghĩ chia tay với anh dễ đến thế sao? Đừng bao giờ nghĩ đến việc chia tay với anh, cũng đừng để anh nghe thấy từ miệng em nói ra từ đó.
Ánh mắt của Tử Sâm giống như đang đe dọa Mộng Khiết vậy. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi. Mộng Khiết đương nhiên cũng sợ, nhưng cô lại vẫn cứng đầu. Cô cứ nói rồi anh làm gì được cô, thử hỏi anh dám động tay đến cô sao? Chắc chắn ba của cô sẽ không tha cho anh.
- Chia tay, chia tay, chia tay... Tôi cứ nói đấy, anh có giỏi thì đánh tôi đi. Anh nghĩ tôi sợ anh chắc? Để xem anh đánh tôi xong thì anh có sống yên với Âu Dương gia không.
Mộng Khiết không phải cậy chức cậu quyền, chỉ là Tử Sâm dọa cô thì cô cũng có thể dọa lại anh.
Nghe Mộng Khiết nói vậy thì Tử Sâm nhếch mép cười. Anh giơ tay lên cao khiến Mộng Khiết sợ nhưng cô vẫn ngồi yên. Chịu đựng một cái tát của anh chắc không sao đau nhỉ? Nhưng tay của Tử Sâm vừa hạ xuống khiến Mộng Khiết sợ rụt cổ lại. Thấy Mộng Khiết như vậy thì Tử Sâm chỉ buồn cười. Sợ còn cố tỏ ra không sợ nữa chứ.
Anh giữ hai tay của Mộng Khiết, cúi thấp xuống nhìn cô.
- Đừng nghĩ anh không thể làm gì được em, anh có thể làm nhiều thứ hơn em nghĩ đấy.
Mộng Khiết uất ức nhưng cô không làm gì được anh. Cô tức đến phát khóc nhưng cô kiềm chế lại. Nhưng chả hiểu sao nước mắt cô cứ rơi xuống. Tử Sâm biết anh trêu hơi quá rồi, anh đưa tay lau nước mắt cho cô rồi hôn lên hai má có chút trắng bệch của anh.
Anh cúi xuống hôn lên môi cô nhưng Mộng Khiết lại không muốn. Cô đẩy anh ra nhưng đương nhiên chỉ là đẩy cho có chứ còn sức của cô có thể đấu lại sức của Tử Sâm được chắc?
Mộng Khiết giãy giụa nhưng Tử Sâm vẫn hôn cô. Anh hôn cô đến đầu óc mụ mị mới buông cô ra. Môi của cô cũng sưng đỏ lên.
- Biến ra khỏi cuộc đời của tôi ngay!
- Anh yêu em.
- Biến.
- Anh yêu em.
- Tôi không muốn nghe, anh biến đi.
- Anh yêu em.
-Aaaaaaa.
Mộng Khiết tức đến nỗi chỉ biết hét lên cho đỡ tức. Thậm chí người cô còn run lên sau khi cô hét nữa. Tử Sâm biết cô tức giận nhưng anh lại không muốn Mộng Khiết đau. Anh cũng có thể làm như người anh trai của cô, anh cũng có thể bắt nhốt cô để cô làm của riêng, cô cũng không thể trốn đi đâu được. Nhưng anh lại không thể làm như vậy. Anh không muốn người mình yêu lại phải đau lòng khi yêu anh. Anh muốn dành những điều tốt nhất cho cô.
Tử Sâm vuốt tóc Mộng Khiết rồi hôn lên trán cô.
- Anh yêu em, yêu Khiết Nhi của anh. Anh xin lỗi, là do anh sai. Mọi chuyện là do anh sai, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em.
- Biến, đừng để tôi phải nói nhiều.
Đối nghịch với sự dịu dàng của Tử Sâm thì Mộng Khiết thẳng thừng đuổi anh đi. Nhưng Tử Sâm sao có thể chấp nhận như vậy được. Anh yêu cô còn hơn cả mạng sống của mình chứ đừng nói đến việc phải chia tay với cô khác nào nói anh đi chếch xong.
- Anh biết lỗi rồi, vợ à anh xin lỗi. Tha lỗi cho anh được không?
- Không.
- Khiết Nhi của anh vô tình quá đi. Anh cũng biết buồn đấy.
- Buồn thì kệ xác anh, anh nghĩ tôi không biết. Cất công đợi anh về ăn tối cùng mà anh lại biệt tăm biệt tích. Kể từ lúc đó là tình cảm của cả hai chấm dứt rồi. Đừng nghĩ làm gì để thay đổi nữa hết, tôi ghét anh, hận anh đến chết.
Mộng Khiết tức giận nói hết nhưng Tử Sâm đâu chịu như vậy. Anh bắt đầu cười lấy lòng cô rồi còn nũng nịu dưới lòng cô. Không làm cô hết giận hôm nay thì ngày mai anh lại dỗ cô tiếp. Anh còn không hiểu tính Mộng Khiết nữa sao?
- Biến.
- Anh cũng bị đau rồi, Khiết Nhi không yêu anh nữa sao?
- Không.
- Thật vậy sao?
Tử Sâm xấu xa còn trườn lên hôn nhẹ lên môi Mộng Khiết. Vì điều này nên Mộng Khiết rất khó để nói. Nếu như cô nói thì con rắn này sẽ "chui" vào trong miệng cô mất. Tốt nhất là im lặng cho qua.
Đưa tay lên dụi mắt để rõ hơn nhưng cô không thể tự ngồi dậy được, phần bụng của cô đau đến không co được người để ngồi dậy.
- Em tỉnh rồi?
Tử Sâm nhìn thấy Mộng Khiết đưa tay lên dụi mắt thì vui mừng. Anh nhẹ nhàng đưa tay đỡ Mộng Khiết dậy nhưng cô lại hất tay anh ra.
Ban nãy còn muốn ngồi dậy nhưng có Tử Sâm thì Mộng Khiết liền thay đổi ý định. Sao không biến đi luôn đi còn về làm cái gì cơ chứ. Để cô như vậy chắc anh hả dạ lắm.
Biết rõ là Mộng Khiết đang tức giận mình, Tử Sâm cũng không có muốn nói nhiều với cô. Anh đi lấy cháo ấm đến đặt trên tủ rồi đỡ Mộng Khiết ngồi dậy.
- Cút ra.
- Anh đỡ em ngồi dậy thôi.
- Biến ra chỗ khác...a...
Mộng Khiết muốn đẩy Tử Sâm ra nhưng bụng cô lại đau quặn lại. Tử Sâm lo lắng đỡ cô dậy còn xoa bụng cho cô nhưng Mộng Khiết lại hất tay anh ra. Đến ngay cả khi Tử Sâm đút cháo cho cô ăn thì cô cũng không thèm để tâm. Thậm chí anh phiền tới nỗi làm cô tức giận rồi hất bỏ bát cháo xuống đất.
Tử Sâm cũng cảm thấy khó chịu, anh biết mình sai nhưng không phải anh đang chuộc lỗi với cô sao. Vậy mà cô thì lại làm khó anh mãi.
- Em muốn gì?
- Cút ngay cho khuất mắt tôi.
- Đừng có quá quát như vậy, anh đang cố để xin lỗi em đấy.
- Tôi không cần lời xin lỗi của anh. Biến ngay khỏi đây.
- Có người bạn gái nào như em không hả?
- Tôi là thế đấy, không yêu được thì cút. Từ giờ đường ai nấy đi. Như vậy anh hài lòng chưa?
- Ý em là sao?
- Sao chăng cái gì? Chia tay! Tôi nói chia tay đấy anh nghe không hiểu tiếng người à?
Mộng Khiết tức giận hét lớn nhưng điều này lại khiến cô đau quặn lại. Tử Sâm nghe được như vậy còn đang định tới chỗ cô thì cô đã vơ lấy mấy đồ dùng trên tủ ném anh.
- Biến ngay khỏi đây, đừng để tôi gọi người tới.
Nhưng Tử Sâm thì lại không nghe, anh nhanh chóng bước đến chỗ Mộng Khiết ôm cô thật chặt. Anh yêu cô còn không hết, chia tay cái gì chứ. Đừng nghĩ là việc phải xa cô, chia tay cũng đừng nghĩ đến.
- Buông ra, tôi ghê tởm anh. Biến cho khuất mắt tôi.
Mặc kệ cho Mộng Khiết chửi bới ra sao anh vẫn ôm chặt lấy cô. Mộng Khiết vì thế cũng không thể ra ta đánh anh được. Cô thậm chí còn chả thế cử động nổi.
- Anh buông ra ngay, đừng để tôi phải gọi người đến.
-...
Tử Sâm vẫn không nói gì. Anh vẫn chủ im lặng ôm cô. Một lúc sau anh mới lên tiếng.
- Thật sự muốn chia tay?
- Phải, tất cả mọi thứ, nếu anh muốn đòi lại quà thì ghi ra danh sách, Âu Dương Mộng Khiết tôi sẽ chả không thiếu một món đồ nào.
Nghe Mộng Khiết nói như vậy thì Tử Sâm bật cười. Anh vuốt tóc cô rồi hôn lên mí mắt của cô nữa.
- Em nghĩ anh nhỏ nhen đến vậy sao?
- Không cần thì cút.
- Được, nhưng anh chỉ cần em trả anh một món đồ thôi.
- Nói đi, tôi sẽ trả cho anh trong ngày hôm nay.
- Chỉ sợ sức khỏe của em không cho phép thôi.
Tử Sâm vừa nơi còn cúi xuống liếm nhẹ cổ của Mộng Khiết. Cô rùng mình một cái rồi nhanh chóng đẩy anh ra mà thẳng tay cho anh một bạt tai.
- Vô sỉ! Cút.
- Anh là như vậy đấy, em nghĩ chia tay với anh dễ đến thế sao? Đừng bao giờ nghĩ đến việc chia tay với anh, cũng đừng để anh nghe thấy từ miệng em nói ra từ đó.
Ánh mắt của Tử Sâm giống như đang đe dọa Mộng Khiết vậy. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi. Mộng Khiết đương nhiên cũng sợ, nhưng cô lại vẫn cứng đầu. Cô cứ nói rồi anh làm gì được cô, thử hỏi anh dám động tay đến cô sao? Chắc chắn ba của cô sẽ không tha cho anh.
- Chia tay, chia tay, chia tay... Tôi cứ nói đấy, anh có giỏi thì đánh tôi đi. Anh nghĩ tôi sợ anh chắc? Để xem anh đánh tôi xong thì anh có sống yên với Âu Dương gia không.
Mộng Khiết không phải cậy chức cậu quyền, chỉ là Tử Sâm dọa cô thì cô cũng có thể dọa lại anh.
Nghe Mộng Khiết nói vậy thì Tử Sâm nhếch mép cười. Anh giơ tay lên cao khiến Mộng Khiết sợ nhưng cô vẫn ngồi yên. Chịu đựng một cái tát của anh chắc không sao đau nhỉ? Nhưng tay của Tử Sâm vừa hạ xuống khiến Mộng Khiết sợ rụt cổ lại. Thấy Mộng Khiết như vậy thì Tử Sâm chỉ buồn cười. Sợ còn cố tỏ ra không sợ nữa chứ.
Anh giữ hai tay của Mộng Khiết, cúi thấp xuống nhìn cô.
- Đừng nghĩ anh không thể làm gì được em, anh có thể làm nhiều thứ hơn em nghĩ đấy.
Mộng Khiết uất ức nhưng cô không làm gì được anh. Cô tức đến phát khóc nhưng cô kiềm chế lại. Nhưng chả hiểu sao nước mắt cô cứ rơi xuống. Tử Sâm biết anh trêu hơi quá rồi, anh đưa tay lau nước mắt cho cô rồi hôn lên hai má có chút trắng bệch của anh.
Anh cúi xuống hôn lên môi cô nhưng Mộng Khiết lại không muốn. Cô đẩy anh ra nhưng đương nhiên chỉ là đẩy cho có chứ còn sức của cô có thể đấu lại sức của Tử Sâm được chắc?
Mộng Khiết giãy giụa nhưng Tử Sâm vẫn hôn cô. Anh hôn cô đến đầu óc mụ mị mới buông cô ra. Môi của cô cũng sưng đỏ lên.
- Biến ra khỏi cuộc đời của tôi ngay!
- Anh yêu em.
- Biến.
- Anh yêu em.
- Tôi không muốn nghe, anh biến đi.
- Anh yêu em.
-Aaaaaaa.
Mộng Khiết tức đến nỗi chỉ biết hét lên cho đỡ tức. Thậm chí người cô còn run lên sau khi cô hét nữa. Tử Sâm biết cô tức giận nhưng anh lại không muốn Mộng Khiết đau. Anh cũng có thể làm như người anh trai của cô, anh cũng có thể bắt nhốt cô để cô làm của riêng, cô cũng không thể trốn đi đâu được. Nhưng anh lại không thể làm như vậy. Anh không muốn người mình yêu lại phải đau lòng khi yêu anh. Anh muốn dành những điều tốt nhất cho cô.
Tử Sâm vuốt tóc Mộng Khiết rồi hôn lên trán cô.
- Anh yêu em, yêu Khiết Nhi của anh. Anh xin lỗi, là do anh sai. Mọi chuyện là do anh sai, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em.
- Biến, đừng để tôi phải nói nhiều.
Đối nghịch với sự dịu dàng của Tử Sâm thì Mộng Khiết thẳng thừng đuổi anh đi. Nhưng Tử Sâm sao có thể chấp nhận như vậy được. Anh yêu cô còn hơn cả mạng sống của mình chứ đừng nói đến việc phải chia tay với cô khác nào nói anh đi chếch xong.
- Anh biết lỗi rồi, vợ à anh xin lỗi. Tha lỗi cho anh được không?
- Không.
- Khiết Nhi của anh vô tình quá đi. Anh cũng biết buồn đấy.
- Buồn thì kệ xác anh, anh nghĩ tôi không biết. Cất công đợi anh về ăn tối cùng mà anh lại biệt tăm biệt tích. Kể từ lúc đó là tình cảm của cả hai chấm dứt rồi. Đừng nghĩ làm gì để thay đổi nữa hết, tôi ghét anh, hận anh đến chết.
Mộng Khiết tức giận nói hết nhưng Tử Sâm đâu chịu như vậy. Anh bắt đầu cười lấy lòng cô rồi còn nũng nịu dưới lòng cô. Không làm cô hết giận hôm nay thì ngày mai anh lại dỗ cô tiếp. Anh còn không hiểu tính Mộng Khiết nữa sao?
- Biến.
- Anh cũng bị đau rồi, Khiết Nhi không yêu anh nữa sao?
- Không.
- Thật vậy sao?
Tử Sâm xấu xa còn trườn lên hôn nhẹ lên môi Mộng Khiết. Vì điều này nên Mộng Khiết rất khó để nói. Nếu như cô nói thì con rắn này sẽ "chui" vào trong miệng cô mất. Tốt nhất là im lặng cho qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.