Chương 110: Đi khám thai
artermis_lyn
13/09/2023
Mộng Khiết và Tử Sâm kết hôn vừa được vài ngày thì Mộng Khiết đã có dấu hiệu của người phụ nữ mang thai. Mà cũng đúng thôi, hai người "ăn cơm trước kẻng" không biết bao nhiêu lần. Mà đã vậy còn không dùng biện pháp tránh thai nên mang thai tầm này là điều không tránh khỏi.
Mộng Khiết muốn trách Tử Sâm cũng chả được, vì một phần là do bản thân cô đồng ý nên anh mới làm. Nhưng dù sao thì có con bây giờ cũng rất tốt. Chỉ muốn đứa con của họ mau chóng lớn dần, còn phải khỏe mạnh nữa.
Hai ngươi đi đến bệnh viện để siêu âm. Bác sĩ còn cho họ xem hình của đứa bé. Tử Sâm thật sự rất vui, anh thậm chí khi nhìn thấy bức ảnh còn bảo Vân Hi - anh bạn thân của mình tìm người đóng khung treo trong nhà.
- Bác sĩ có thể biết được là con trai hay con gái chưa? - Tử Sâm vừa nhìn tấm ảnh vừa hỏi.
Vị bác sĩ nghe câu hỏi của anh thì nhíu mày. Bà không nghĩ thời buổi hiện đại bây giờ vẫn còn có quan niệm cổ hủ như xưa. Hơn nữa nhìn hai cặp vợ chồng này rất trẻ, có lẽ họ phải có tư tưởng tiến bộ hơn, nhưng mà biết được.
- Tôi nghĩ vấn đề trai gái không quan trọng. Điều đáng nói chính là đây là con của hai người và là tình yêu giữa hai người nữa.
Nghe bác sĩ nói vậy thì Tử Sâm liền hiểu bà đang hiểu nhầm ý của mình. Anh liền giải thích cho bà hiểu.
- Ý tôi muốn hỏi để có thể biết được trước, tôi và vợ đang suy nghĩ đặt tên cho con. Hơn nữa tôi có nói với vợ mình là muốn có một bé gái trước rồi.
- Gia đình tôi muốn có bé gái trước thôi. - Mộng Khiết cũng mỉm cười nói.
- À, nhưng thai nhi bây giờ vẫn còn nhỏ chưa thể đoán chính xác được. Đợi sau này hai người sẽ biết thôi.
- Cám ơn bác sĩ.
Tử Sâm gật đầu rồi bế vợ mình từ giường khám đi xuống. Anh còn sợ sàn nhà trơn, nên cũng không dám để cô tự đi mà bế cô đi ra ngoài. Mộng Khiết thở dài, cũng đâu cần phải cẩn thận quá mức như vậy đâu.
- Được rồi, anh để em ngồi đây đi. Ra quầy lấy thuốc, em đợi ở đây.
- Nhưng...
- Chậc, em ổn, rất ổn. Anh nhanh đi đi.
Mộng Khiết phải thúc đẩy thì Tử Sâm mới chịu để cô ngồi ở ghế công cộng rồi đi ra quầy lấy thuốc theo chỉ dẫn.
Còn đang ngồi nhìn ngắm sảnh lớn của bệnh viện thì Mộng Khiết nhìn thấy người phụ nữ đang đau đẻ đi vào. Chồng của cô ấy cũng lo lắng không kém. Các y tá cũng giúp đỡ để cô ngồi lên xe đẩy rồi đi vào phòng đẻ. Nhìn người phụ nữ đau đớn như vậy thì Mộng Khiết có chút hơi run. Cô chưa từng chịu đau nhiều bao giờ, cô sợ đau. Bây giờ nhìn cảnh tượng này cũng làm cô có chút hoang mang. Sợ rằng lúc tới lượt cô còn đau hơn nữa.
Cúi xuống đưa tay lên bụng vẫn còn khá nhỏ của mình xoa nhẹ.
- Tiểu bảo bảo phải ngoan, mẹ sợ đau lắm. Con mau lớn nhé, ba mẹ đang đợi con đó.
Mỉm cười thủ thỉ một mình nhưng Mộng Khiết cảm nhận được đứa con trong bụng của mình. Cô rất vui, thật sự rất vui.
Tử Sâm quay lại cầm theo túi thuốc rồi đỡ cô đi ra xe ngồi. Mộng Khiết chần chừ một lúc mới mở miệng ra nói với anh.
- Sâm à.
- Ừ, em cần gì à? Hay khó chịu ở đâu? Anh đưa em quay lại bệnh viện nhé?
Vừa mới nghe Mộng Khiết gọi thì Tử Sâm lập tức dừng xe mà lo lắng hỏi cô. Anh có nghe nói phụ nữ khi mang thai sẽ rất khó chịu và bức bí, anh sợ cô không được thoải mái.
- Không phải, em không sao hết.
- Có chuyện gì phải bảo với anh ngay đấy, anh sợ em lại suy nghĩ mà làm chuyện không hay.
- Thật ra là có một chuyện.
- Vậy là chuyện gì?
- Em sợ...sợ đến lúc đẻ sẽ rất đau, em không muốn đâu.
Mộng Khiết lo lắng nhìn về phía chồng mình. Cô biết rồi phụ nữ mang thai ai cũng phải vậy nhưng cô vẫn rất sợ. Dù rất muốn đứa con của mình có thể khỏe mạnh mà ra đời nhưng cô vẫn sợ đau.
Nghe Mộng Khiết nói vậy thì Tử Sâm cũng không biết nói sao. Nếu có thể chịu đau hộ cô thì anh sẵn lòng mà chịu. Nhưng điều đấy là không thể. Mộng Khiết thì sợ đau, anh thì không nghĩ ra được cách nào để cô khi đẻ sẽ không đau. Nếu là đẻ thường thì vẫn sẽ đau, mà đẻ mổ thì sau khi hết thuốc gây tê cũng sẽ đau. Anh cần phải tìm hiểu thêm để vợ anh không bị đau quá nhiều.
- Đợi anh tìm hiểu một chút, sẽ không để em phải đau đâu.
Tử Sâm ân cần xoa đầu vợ mình. Anh cũng muốn cả hai mẹ con đều khỏe mạnh, không ai có vấn đề gì. Phải chắc chắn điều đó.
Cũng vì thế nên buổi tối lo cho Mộng Khiết và đứa con trong bụng, đến khi cô ngủ rồi anh mới ra bàn để làm việc ở công ty. Nhưng anh cũng đâu nghỉ luôn mà còn phải tìm hiểu thêm về những điều khi mang thai. Hơn nữa còn phải gọi điện cho thư ký của mình để cô ta tìm hiểu giúp anh. Vì đằng nào phụ nữ hỏi về vấn đề của phụ nữ thì sẽ tốt hơn.
Làm xong việc cũng là ba giờ sáng. Tử Sâm tháo kính đặt ở kệ tụ bên cạnh đầu giường rồi nằm xuống ôm Mộng Khiết. Anh xoa nhẹ bụng của cô, ở bên trong đó đang có một hài nhi nhỏ bé. Là kết tinh tình cảm giữa hai người họ. Anh cũng giống như Mộng Khiết, đang rất chờ đợi đứa con của họ ra đời.
Mộng Khiết muốn trách Tử Sâm cũng chả được, vì một phần là do bản thân cô đồng ý nên anh mới làm. Nhưng dù sao thì có con bây giờ cũng rất tốt. Chỉ muốn đứa con của họ mau chóng lớn dần, còn phải khỏe mạnh nữa.
Hai ngươi đi đến bệnh viện để siêu âm. Bác sĩ còn cho họ xem hình của đứa bé. Tử Sâm thật sự rất vui, anh thậm chí khi nhìn thấy bức ảnh còn bảo Vân Hi - anh bạn thân của mình tìm người đóng khung treo trong nhà.
- Bác sĩ có thể biết được là con trai hay con gái chưa? - Tử Sâm vừa nhìn tấm ảnh vừa hỏi.
Vị bác sĩ nghe câu hỏi của anh thì nhíu mày. Bà không nghĩ thời buổi hiện đại bây giờ vẫn còn có quan niệm cổ hủ như xưa. Hơn nữa nhìn hai cặp vợ chồng này rất trẻ, có lẽ họ phải có tư tưởng tiến bộ hơn, nhưng mà biết được.
- Tôi nghĩ vấn đề trai gái không quan trọng. Điều đáng nói chính là đây là con của hai người và là tình yêu giữa hai người nữa.
Nghe bác sĩ nói vậy thì Tử Sâm liền hiểu bà đang hiểu nhầm ý của mình. Anh liền giải thích cho bà hiểu.
- Ý tôi muốn hỏi để có thể biết được trước, tôi và vợ đang suy nghĩ đặt tên cho con. Hơn nữa tôi có nói với vợ mình là muốn có một bé gái trước rồi.
- Gia đình tôi muốn có bé gái trước thôi. - Mộng Khiết cũng mỉm cười nói.
- À, nhưng thai nhi bây giờ vẫn còn nhỏ chưa thể đoán chính xác được. Đợi sau này hai người sẽ biết thôi.
- Cám ơn bác sĩ.
Tử Sâm gật đầu rồi bế vợ mình từ giường khám đi xuống. Anh còn sợ sàn nhà trơn, nên cũng không dám để cô tự đi mà bế cô đi ra ngoài. Mộng Khiết thở dài, cũng đâu cần phải cẩn thận quá mức như vậy đâu.
- Được rồi, anh để em ngồi đây đi. Ra quầy lấy thuốc, em đợi ở đây.
- Nhưng...
- Chậc, em ổn, rất ổn. Anh nhanh đi đi.
Mộng Khiết phải thúc đẩy thì Tử Sâm mới chịu để cô ngồi ở ghế công cộng rồi đi ra quầy lấy thuốc theo chỉ dẫn.
Còn đang ngồi nhìn ngắm sảnh lớn của bệnh viện thì Mộng Khiết nhìn thấy người phụ nữ đang đau đẻ đi vào. Chồng của cô ấy cũng lo lắng không kém. Các y tá cũng giúp đỡ để cô ngồi lên xe đẩy rồi đi vào phòng đẻ. Nhìn người phụ nữ đau đớn như vậy thì Mộng Khiết có chút hơi run. Cô chưa từng chịu đau nhiều bao giờ, cô sợ đau. Bây giờ nhìn cảnh tượng này cũng làm cô có chút hoang mang. Sợ rằng lúc tới lượt cô còn đau hơn nữa.
Cúi xuống đưa tay lên bụng vẫn còn khá nhỏ của mình xoa nhẹ.
- Tiểu bảo bảo phải ngoan, mẹ sợ đau lắm. Con mau lớn nhé, ba mẹ đang đợi con đó.
Mỉm cười thủ thỉ một mình nhưng Mộng Khiết cảm nhận được đứa con trong bụng của mình. Cô rất vui, thật sự rất vui.
Tử Sâm quay lại cầm theo túi thuốc rồi đỡ cô đi ra xe ngồi. Mộng Khiết chần chừ một lúc mới mở miệng ra nói với anh.
- Sâm à.
- Ừ, em cần gì à? Hay khó chịu ở đâu? Anh đưa em quay lại bệnh viện nhé?
Vừa mới nghe Mộng Khiết gọi thì Tử Sâm lập tức dừng xe mà lo lắng hỏi cô. Anh có nghe nói phụ nữ khi mang thai sẽ rất khó chịu và bức bí, anh sợ cô không được thoải mái.
- Không phải, em không sao hết.
- Có chuyện gì phải bảo với anh ngay đấy, anh sợ em lại suy nghĩ mà làm chuyện không hay.
- Thật ra là có một chuyện.
- Vậy là chuyện gì?
- Em sợ...sợ đến lúc đẻ sẽ rất đau, em không muốn đâu.
Mộng Khiết lo lắng nhìn về phía chồng mình. Cô biết rồi phụ nữ mang thai ai cũng phải vậy nhưng cô vẫn rất sợ. Dù rất muốn đứa con của mình có thể khỏe mạnh mà ra đời nhưng cô vẫn sợ đau.
Nghe Mộng Khiết nói vậy thì Tử Sâm cũng không biết nói sao. Nếu có thể chịu đau hộ cô thì anh sẵn lòng mà chịu. Nhưng điều đấy là không thể. Mộng Khiết thì sợ đau, anh thì không nghĩ ra được cách nào để cô khi đẻ sẽ không đau. Nếu là đẻ thường thì vẫn sẽ đau, mà đẻ mổ thì sau khi hết thuốc gây tê cũng sẽ đau. Anh cần phải tìm hiểu thêm để vợ anh không bị đau quá nhiều.
- Đợi anh tìm hiểu một chút, sẽ không để em phải đau đâu.
Tử Sâm ân cần xoa đầu vợ mình. Anh cũng muốn cả hai mẹ con đều khỏe mạnh, không ai có vấn đề gì. Phải chắc chắn điều đó.
Cũng vì thế nên buổi tối lo cho Mộng Khiết và đứa con trong bụng, đến khi cô ngủ rồi anh mới ra bàn để làm việc ở công ty. Nhưng anh cũng đâu nghỉ luôn mà còn phải tìm hiểu thêm về những điều khi mang thai. Hơn nữa còn phải gọi điện cho thư ký của mình để cô ta tìm hiểu giúp anh. Vì đằng nào phụ nữ hỏi về vấn đề của phụ nữ thì sẽ tốt hơn.
Làm xong việc cũng là ba giờ sáng. Tử Sâm tháo kính đặt ở kệ tụ bên cạnh đầu giường rồi nằm xuống ôm Mộng Khiết. Anh xoa nhẹ bụng của cô, ở bên trong đó đang có một hài nhi nhỏ bé. Là kết tinh tình cảm giữa hai người họ. Anh cũng giống như Mộng Khiết, đang rất chờ đợi đứa con của họ ra đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.