Chương 8: Hiểu nhầm
artermis_lyn
13/09/2023
Vì hôm nay Mộng Khiết có việc ở công ty nên cô đã xin đến muộn tiết của Tử Sâm.
- Nút này xoay về bên tay trái.
- Dạ.
Băng chăm chú nhìn vào kính thiên văn rồi chỉnh sao cho đúng. Tử Sâm đứng bên cạnh còn ghé sát vào người cô nhưng Băng vẫn không để ý tại cô đang chăm chú để học. Mộng Khiết vừa làm xong việc đi tới liền thấy cảnh tượng này.
- Băng.
Mộng Khiết nhìn cô với ánh mắt có phần hơi sượng lại. Băng nghe thấy liền ngẩng lên, cô mỉm cười đi đến chỗ Mộng Khiết.
- Em hiểu cơ chế của kính thiên văn rồi đó ạ. Có gì không hiểu chị có thể hỏi giáo sư. Không khó lắm đâu ạ.
Băng vẫn còn chưa hiểu Mộng Khiết đang nghĩ gì nên vẫn nói rất bình thường với cô.
- Băng và...thầy Tử Sâm là sao vậy?
Nghe Mộng Khiết hỏi vậy Băng mới quay lại nhìn Tử Sâm rồi lại nhìn lại Mộng Khiết. Đôi mắt cô bỗng đỏ hoe, sống mũi có chút cay cay. Cô biết Mộng Khiết có tình cảm với vị giáo sư này. Nhưng ánh mắt Mộng Khiết nhìn cô bây giờ giống như cô đang cố tình quyến rũ người mà Mộng Khiết thích vậy. Người khác nhìn cô như vậy là quá đủ rồi. Tại sao đến ngay cả người bạn cô luôn coi như chị em lại cũng nghĩ về cô như vậy cơ chứ.
- Em...em không phải hồ ly.
Nói xong Băng liền bỏ đi. Mộng Khiết ngơ ngác đứng đấy mãi mới nhận thức ra. Cô vừa nãy hồ đồ quá rồi, Băng vốn dĩ không có tự ý đến gần Tử Sâm. Là anh tự đến gần để có thể chỉ cho Băng. Cô đi đến chỗ Tử Sâm nghiêm mặt không hề giống với vẻ mặt bình thường.
- Thầy vừa nãy là cố tình đúng không?
- Ý em là tôi đang cố tình để cho em nhìn thấy rồi để em hiểu nhầm cô bạn thân của mình?
- Chứ còn sao nữa.
- Em nghĩ tôi làm điều đấy để làm gì?
- Em không quan tâm, là thầy làm em hiểu nhầm Băng rồi đấy. Hứ!
Mộng Khiết lườm Tử Sâm còn đá chân anh một cái rồi chạy đi. Tử Sâm khó hiểu đang đi ra cửa thì đụng phải vào vai Thiên Vũ. Tuy anh rất cao rồi nhưng vì Thiên Vũ vẫn cao hơn anh và khí chất giống ba của mình nên Thiên Vũ vẫn áp đảo anh hơn. Song vẫn không thể không khen Tử Sâm có khí chất riêng biệt, không hề giống ai, có thể gần mà cũng có thể xa. Thiên Vũ còn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tử Sâm làm anh khó hiểu nhưng cũng rời đi nhanh. Hai anh em nhà này khiến người ta chả biết làm thế nào cho vừa lòng.
Mộng Khiết chạy về lớp chính tìm Băng nhưng không thấy cô đâu. Đầu óc cô chả suy nghĩ nổi gì. Lúc đó đáng nhẽ không nên hành động như vậy mới phải. Băng còn vừa gặp phải chuyện cũ, bay giờ lại làm cô buồn. Mộng Khiết cau mày suy nghĩ xem Băng ở đâu. Bây giờ cô muốn tìm Băng để nói rõ rằng lúc đó là cô hiểu nhầm thôi, cô cũng không có ý gì hết. Hơn hết cô muốn xin lỗi Băng nữa.
- Anh có thấy Băng đâu không?
- Không thấy.
- Không biết Băng đi đâu mất rồi. Anh đi tìm Băng phụ em đi.
- Lí do cần tìm giúp mày?
- Còn cần phải có lí do nữa à? Anh đi tìm giúp em nhanh lên, nhỡ Băng nghĩ quẩn thì sao?
Mộng Khiết nói xong cũng đi khỏi lớp. Cô chạy hết dãy hành lang của các tầng. Đi ra cả chỗ căng tin rồi cả dãy nhà kho. Kí túc xa cô cũng đi tìm nhưng lại không thấy. Một lần nữa lại đụng phải Tử Sâm.
- Thầy có thấy Băng đi qua đây không? Hay từ nãy giờ thầy có gặp Băng không?
- Không thấy.
Tử Sâm nhíu mày nhìn Mộng Khiết. Cô chống tay vào vai Tử Sâm thở mạnh. Từ nãy đến giờ chạy nhiều quá nên cô mệt, mồ hôi đầy trán. Tử Sâm đành phải rút khăn tay trong túi áo ra đưa cho Mộng Khiết. Cô cầm lấy lau xong còn vứt đi chạy đi tiếp. Anh còn nghĩ cô sẽ ở lại cám ơn cô rồi còn xin chiếc khăn như lần trước vậy mà giờ còn vứt bỏ nó luôn. Có lẽ cô gái tên Băng này rất quan trọng với Mộng Khiết. Anh cúi xuống nhặt khăn tay lên phủi đi rồi đút vào túi quần.
Đang chạy đi tìm Băng thì Mộng Khiết thấy điện thoại kêu liền đứng lại mở nghe.
- Tìm được rồi ạ. Em đến liền.
Mộng Khiết cười tươi chạy nhanh về lớp chính. Băng và Thiên Vũ đã đứng ở trước cửa. Mộng Khiết chạy nhào đến ôm Băng. Hai đứa khóc sướt mướt với nhau.
- Băng à, mình xin lỗi. Mình không có nghĩ như vậy đâu, Băng đừng có ghét mình nhé?
- Em...mới là người cần xin lỗi. Để chị lo lắng rồi.
- Không sao, không sao hết. Chỉ cần Băng vẫn đồng ý làm bạn với mình là tốt rồi.
- Em rất vui vì được làm bạn với chị.
Băng buông tay lau nước mắt giúp Mộng Khiết, còn lau cả mồ hôi chảy trên trán cô nữa. Mộng Khiết lại cười hì hì như chưa xảy ra chuyện gì. Thiên Vũ thì vào lớp từ lúc nào rồi không hay. Anh chả thèm xem cái tình cảm sướt mướt này của hai người.
- Được rồi vào lớp thôi Băng, tí nữa mình sẽ ở thư viện cùng Băng nhé.
- Dạ thôi hôm nay em không đến thư viện ạ. Hôm nay không phải chị xin nghỉ sao? Em có ghi lại bài tập cho chị đó.
- Kệ đi, mình bỏ qua rồi. Vậy tí nữa đi xuống căng tin chơi nhé?
- Nhưng mà...
- Không phải lần trước mình có nói là sẽ trả tiền học phí dạy thêm cho Băng sao.
- Vậy...được ạ.
Hai người lại nói chuyện và cười đùa lại như bình thường. Mọi hiểu nhầm đều đã được giải quyết.
- Nút này xoay về bên tay trái.
- Dạ.
Băng chăm chú nhìn vào kính thiên văn rồi chỉnh sao cho đúng. Tử Sâm đứng bên cạnh còn ghé sát vào người cô nhưng Băng vẫn không để ý tại cô đang chăm chú để học. Mộng Khiết vừa làm xong việc đi tới liền thấy cảnh tượng này.
- Băng.
Mộng Khiết nhìn cô với ánh mắt có phần hơi sượng lại. Băng nghe thấy liền ngẩng lên, cô mỉm cười đi đến chỗ Mộng Khiết.
- Em hiểu cơ chế của kính thiên văn rồi đó ạ. Có gì không hiểu chị có thể hỏi giáo sư. Không khó lắm đâu ạ.
Băng vẫn còn chưa hiểu Mộng Khiết đang nghĩ gì nên vẫn nói rất bình thường với cô.
- Băng và...thầy Tử Sâm là sao vậy?
Nghe Mộng Khiết hỏi vậy Băng mới quay lại nhìn Tử Sâm rồi lại nhìn lại Mộng Khiết. Đôi mắt cô bỗng đỏ hoe, sống mũi có chút cay cay. Cô biết Mộng Khiết có tình cảm với vị giáo sư này. Nhưng ánh mắt Mộng Khiết nhìn cô bây giờ giống như cô đang cố tình quyến rũ người mà Mộng Khiết thích vậy. Người khác nhìn cô như vậy là quá đủ rồi. Tại sao đến ngay cả người bạn cô luôn coi như chị em lại cũng nghĩ về cô như vậy cơ chứ.
- Em...em không phải hồ ly.
Nói xong Băng liền bỏ đi. Mộng Khiết ngơ ngác đứng đấy mãi mới nhận thức ra. Cô vừa nãy hồ đồ quá rồi, Băng vốn dĩ không có tự ý đến gần Tử Sâm. Là anh tự đến gần để có thể chỉ cho Băng. Cô đi đến chỗ Tử Sâm nghiêm mặt không hề giống với vẻ mặt bình thường.
- Thầy vừa nãy là cố tình đúng không?
- Ý em là tôi đang cố tình để cho em nhìn thấy rồi để em hiểu nhầm cô bạn thân của mình?
- Chứ còn sao nữa.
- Em nghĩ tôi làm điều đấy để làm gì?
- Em không quan tâm, là thầy làm em hiểu nhầm Băng rồi đấy. Hứ!
Mộng Khiết lườm Tử Sâm còn đá chân anh một cái rồi chạy đi. Tử Sâm khó hiểu đang đi ra cửa thì đụng phải vào vai Thiên Vũ. Tuy anh rất cao rồi nhưng vì Thiên Vũ vẫn cao hơn anh và khí chất giống ba của mình nên Thiên Vũ vẫn áp đảo anh hơn. Song vẫn không thể không khen Tử Sâm có khí chất riêng biệt, không hề giống ai, có thể gần mà cũng có thể xa. Thiên Vũ còn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tử Sâm làm anh khó hiểu nhưng cũng rời đi nhanh. Hai anh em nhà này khiến người ta chả biết làm thế nào cho vừa lòng.
Mộng Khiết chạy về lớp chính tìm Băng nhưng không thấy cô đâu. Đầu óc cô chả suy nghĩ nổi gì. Lúc đó đáng nhẽ không nên hành động như vậy mới phải. Băng còn vừa gặp phải chuyện cũ, bay giờ lại làm cô buồn. Mộng Khiết cau mày suy nghĩ xem Băng ở đâu. Bây giờ cô muốn tìm Băng để nói rõ rằng lúc đó là cô hiểu nhầm thôi, cô cũng không có ý gì hết. Hơn hết cô muốn xin lỗi Băng nữa.
- Anh có thấy Băng đâu không?
- Không thấy.
- Không biết Băng đi đâu mất rồi. Anh đi tìm Băng phụ em đi.
- Lí do cần tìm giúp mày?
- Còn cần phải có lí do nữa à? Anh đi tìm giúp em nhanh lên, nhỡ Băng nghĩ quẩn thì sao?
Mộng Khiết nói xong cũng đi khỏi lớp. Cô chạy hết dãy hành lang của các tầng. Đi ra cả chỗ căng tin rồi cả dãy nhà kho. Kí túc xa cô cũng đi tìm nhưng lại không thấy. Một lần nữa lại đụng phải Tử Sâm.
- Thầy có thấy Băng đi qua đây không? Hay từ nãy giờ thầy có gặp Băng không?
- Không thấy.
Tử Sâm nhíu mày nhìn Mộng Khiết. Cô chống tay vào vai Tử Sâm thở mạnh. Từ nãy đến giờ chạy nhiều quá nên cô mệt, mồ hôi đầy trán. Tử Sâm đành phải rút khăn tay trong túi áo ra đưa cho Mộng Khiết. Cô cầm lấy lau xong còn vứt đi chạy đi tiếp. Anh còn nghĩ cô sẽ ở lại cám ơn cô rồi còn xin chiếc khăn như lần trước vậy mà giờ còn vứt bỏ nó luôn. Có lẽ cô gái tên Băng này rất quan trọng với Mộng Khiết. Anh cúi xuống nhặt khăn tay lên phủi đi rồi đút vào túi quần.
Đang chạy đi tìm Băng thì Mộng Khiết thấy điện thoại kêu liền đứng lại mở nghe.
- Tìm được rồi ạ. Em đến liền.
Mộng Khiết cười tươi chạy nhanh về lớp chính. Băng và Thiên Vũ đã đứng ở trước cửa. Mộng Khiết chạy nhào đến ôm Băng. Hai đứa khóc sướt mướt với nhau.
- Băng à, mình xin lỗi. Mình không có nghĩ như vậy đâu, Băng đừng có ghét mình nhé?
- Em...mới là người cần xin lỗi. Để chị lo lắng rồi.
- Không sao, không sao hết. Chỉ cần Băng vẫn đồng ý làm bạn với mình là tốt rồi.
- Em rất vui vì được làm bạn với chị.
Băng buông tay lau nước mắt giúp Mộng Khiết, còn lau cả mồ hôi chảy trên trán cô nữa. Mộng Khiết lại cười hì hì như chưa xảy ra chuyện gì. Thiên Vũ thì vào lớp từ lúc nào rồi không hay. Anh chả thèm xem cái tình cảm sướt mướt này của hai người.
- Được rồi vào lớp thôi Băng, tí nữa mình sẽ ở thư viện cùng Băng nhé.
- Dạ thôi hôm nay em không đến thư viện ạ. Hôm nay không phải chị xin nghỉ sao? Em có ghi lại bài tập cho chị đó.
- Kệ đi, mình bỏ qua rồi. Vậy tí nữa đi xuống căng tin chơi nhé?
- Nhưng mà...
- Không phải lần trước mình có nói là sẽ trả tiền học phí dạy thêm cho Băng sao.
- Vậy...được ạ.
Hai người lại nói chuyện và cười đùa lại như bình thường. Mọi hiểu nhầm đều đã được giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.