Chương 74: Lợi dụng Tử Sâm
artermis_lyn
13/09/2023
Mộng Khiết trở lại công ty làm mọi nhân viên đứng đấy cũng phải ngơ ngác. Ban nãy thấy người đàn ông nào đó vác cô đi rồi cô còn giãy giụa đạp anh mà bây giờ mặt đã hằm hằm quay về. Thật khác với Mộng Khiết mọi hôm, nhìn mặt cô lạnh đi vài phần. Có lẽ là do khí thế của Âu Dương gia truyền lại nên mới như thế này.
Đi thẳng lên phòng Chủ tịch mở cửa ra định gặp ba mình nhưng lại chả thấy đâu. Mộng Khiết cố gắng bình tĩnh lại nhưng không được. Định lái xe về nhà nhưng trong giai đoạn tức giận như này thì không nên. Vậy là cô lại đành gọi cho tài xế xe của nhà đến đón.
...
Buổi tối sau khi ăn cơm xong thì Mộng Khiết nhanh chóng đi theo ba mình lên trên thư phòng. Vì ở Âu Dương gia có quy định không được làm việc riêng trong lúc đang ngồi bàn ăn nêm bây giờ Mộng Khiết mới lên để nói với ba mình.
Còn đang đi lên cầu thang thì mẹ cô lại kéo tay lại rủ vào phòng bà để chơi.
- Tiểu Khiết vào chơi với Vi đi mà. Anh Ngạo Thần làm việc xong muộn lắm, lúc đấy Vi ngủ mất rồi.
- Để mai đi mẹ, hôm nay con có chuyện quan trọng cần nói với ba.
- Quan trọng vậy sao? Vậy để lần sau nha.
Vì Mộng Khiết từ chối nên Tuyết Vi lùi lũi đi vào phòng của mình. Mộng Khiết thấy mẹ mình vào rồi thì mới đi lên thư phòng để gặp ba. Cô còn chả thèm gõ cửa mà bước vào trong. Ngạo Thần nghe thấu tiếng động nhưng vẫn chăm chú vào đọc sách.
- Ba, con cần nói chuyện với ba.
- Ừ.
- Ba biết chuyện tên đó làm lãnh đạo của KS đúng chứ?
Ngạo Thần im lặng một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn con gái mình.
- Ta đã nói con không được để công tư lẫn lộn đúng chứ?
- Nhưng mà chuyện này khác lắm ba à. Tên điên đó, hình như là bị điên thật rồi.
- Điên hay không điên, ta không quan tâm. Chỉ cần con hiểu rõ một điều, cậu ta chỉ là đối tác làm ăn. Nếu như con lại phải lòng cậu ta thì con đã thua trong lần đấu này.
- Thua gì mới được chứ ạ?
Mộng Khiết thật chả hiểu ba mình đang nói cái gì. Nhiều lúc ông suy nghĩ mấy cái gì đó mà cô còn chả hiểu nổi cho đến lúc mọi chuyện xảy ra theo đúng ý ông thì cô mới biết được là như thế nào.
- Không biết đâu, ba gọi ai đi gặp mặt anh ta thì gặp, con còn lâu mới gặp anh ta thêm lần nữa.
- Chắc chứ?
- Ừ thì con...Mà nhỡ đâu là do anh ta tự có ý đồ sắp xếp để gặp con thì sao? Con đâu biết chắc được.
- Công ty của cậu ta chỉ trong hai năm đã có thể khiến báo chí ca tụng hết lời. Các Tập đoàn lớn đều muốn làm ăn với bên đó. Con nghĩ sao nếu lần này hủy bỏ vụ làm ăn này?
Mộng Khiết suy nghĩ hồi lâu. Cô ghét Tử Sâm là thật, còn chả muốn có liên quan gì đến anh. Nhưng mà tình thế bây giờ thì khác, cũng đâu thể để công ty bị liên lụy theo. Có lẽ cô làm việc theo cảm xúc quá nhiều rồi.
- Con...về phòng ngủ đây ạ, ba ngủ ngon.
- Ừ.
Nhìn đứa con gái cửa mình rời đi và nghe tiếng bước chân thì Ngạo Thần mới cầm điện thoại lên để gọi cho A Tứ.
- Cho cậu ta hiểu chút lí lẽ đi.
Ông là người nắm mọi quyền của CL nên không có việc gì là ông không biết. Thậm chí cả việc Tử Sâm vác Mộng Khiết nhốt cô vào trong xe thì ông cũng dễ dàng biết được.
Cái thằng nhóc đó chưa gì đã thách thức sức chịu đựng của ông. Còn nghĩ ông sẽ mềm lòng như đứa con gái ngốc nghếch của ông chắc? Cái têm đó dù thế nào cũng không thể để nó tiếp cận Mộng Khiết thêm được, chỉ là ông đang muốn lợi dụng thời cơ như vậy để có thể đưa CL lên cao hơn. Dù Tử Sâm biết chuyện này nhưng đương nhiên cậu sẽ không dám phản đối. Chính vì phải lấy lòng ông nên Tử Sâm mới chấp nhận yêu cầu lợi nhuận thấp đến như vậy.
Mộng Khiết vừa rửa mặt thay đồ ngủ xong thì điện thoại kêu lên. Cô nằm lên giường cầm điện thoại để nghe.
- Alo ai đấy nhỉ?
- Khiết Nhi, nhanh như vậy đã quên anh rồi sao? Đau lòng thật đấy.
Nghe được giọng nói nam trầm ồm từ loa điện thoại thì Mộng Khiết há hốc mồm ngồi dậy. Cái tên này...bám dai như đỉa. Mộng Khiết định tháo sim để dùng sim khác nhưng chắc chắn anh ta sẽ nhanh chóng biết được nên cô đành thôi.
- Anh, cút ngay đi cho tôi.
- Bảo bối của anh từ bao giờ lại vô tình đến vậy?
- Bảo bối cái đầu nhà anh. Cút đi, cút khỏi tầm mắt của tôi. Không phải đang sống tốt sao, tìm tôi làm cái gì?
- Em nhìn ra ngoài cửa sổ đi.
Tử Sâm đợi Mộng Khiết chửi xong rồi mới nói. Nghe anh nói vậy thì Mộng Khiết lại vô thức bước chân ra cửa sổ. Nhìn nhà đối diện bên cạnh treo rất nhiều đèn nhấp nháy, đại khái là tạo nét giống gương mặt của cô. Còn chưa lâu thì trên trời lại có nhiều pháo hoa đẹp tung ra. Nhiều màu sắc đến nỗi trong mắt Mộng Khiết đôi lúc lại thay đổi màu theo. Cô rất thích ngắm pháo hoa, vì điều này nên Tử Sâm mới phải nhờ cậu bạn của mình tìm tất cả các loại pháo hoa đẹp nhất để cho Mộng Khiết xem.
Đứng từ xa, Tử Sâm lấy kính thiên văn để nhìn về phía Mộng Khiết. Nhìn thấy cô cười thì anh cũng cảm thấy vui lây. Chỉ cần con mèo nhỏ của anh thích là được rồi, chỉ cần con mèo này nói thích thì anh sẵn sàng đáp ứng tất cả.
Phải thật lâu Mộng Khiết mới chợt tỉnh ra, cô lắc đầu rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại rồi kéo rèm đi vào giường chùm chăn kín mít. Trong đầu cô rối loạn đủ mọi loại chuyện. Mãi về sau mới có thể ngủ được.
Đi thẳng lên phòng Chủ tịch mở cửa ra định gặp ba mình nhưng lại chả thấy đâu. Mộng Khiết cố gắng bình tĩnh lại nhưng không được. Định lái xe về nhà nhưng trong giai đoạn tức giận như này thì không nên. Vậy là cô lại đành gọi cho tài xế xe của nhà đến đón.
...
Buổi tối sau khi ăn cơm xong thì Mộng Khiết nhanh chóng đi theo ba mình lên trên thư phòng. Vì ở Âu Dương gia có quy định không được làm việc riêng trong lúc đang ngồi bàn ăn nêm bây giờ Mộng Khiết mới lên để nói với ba mình.
Còn đang đi lên cầu thang thì mẹ cô lại kéo tay lại rủ vào phòng bà để chơi.
- Tiểu Khiết vào chơi với Vi đi mà. Anh Ngạo Thần làm việc xong muộn lắm, lúc đấy Vi ngủ mất rồi.
- Để mai đi mẹ, hôm nay con có chuyện quan trọng cần nói với ba.
- Quan trọng vậy sao? Vậy để lần sau nha.
Vì Mộng Khiết từ chối nên Tuyết Vi lùi lũi đi vào phòng của mình. Mộng Khiết thấy mẹ mình vào rồi thì mới đi lên thư phòng để gặp ba. Cô còn chả thèm gõ cửa mà bước vào trong. Ngạo Thần nghe thấu tiếng động nhưng vẫn chăm chú vào đọc sách.
- Ba, con cần nói chuyện với ba.
- Ừ.
- Ba biết chuyện tên đó làm lãnh đạo của KS đúng chứ?
Ngạo Thần im lặng một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn con gái mình.
- Ta đã nói con không được để công tư lẫn lộn đúng chứ?
- Nhưng mà chuyện này khác lắm ba à. Tên điên đó, hình như là bị điên thật rồi.
- Điên hay không điên, ta không quan tâm. Chỉ cần con hiểu rõ một điều, cậu ta chỉ là đối tác làm ăn. Nếu như con lại phải lòng cậu ta thì con đã thua trong lần đấu này.
- Thua gì mới được chứ ạ?
Mộng Khiết thật chả hiểu ba mình đang nói cái gì. Nhiều lúc ông suy nghĩ mấy cái gì đó mà cô còn chả hiểu nổi cho đến lúc mọi chuyện xảy ra theo đúng ý ông thì cô mới biết được là như thế nào.
- Không biết đâu, ba gọi ai đi gặp mặt anh ta thì gặp, con còn lâu mới gặp anh ta thêm lần nữa.
- Chắc chứ?
- Ừ thì con...Mà nhỡ đâu là do anh ta tự có ý đồ sắp xếp để gặp con thì sao? Con đâu biết chắc được.
- Công ty của cậu ta chỉ trong hai năm đã có thể khiến báo chí ca tụng hết lời. Các Tập đoàn lớn đều muốn làm ăn với bên đó. Con nghĩ sao nếu lần này hủy bỏ vụ làm ăn này?
Mộng Khiết suy nghĩ hồi lâu. Cô ghét Tử Sâm là thật, còn chả muốn có liên quan gì đến anh. Nhưng mà tình thế bây giờ thì khác, cũng đâu thể để công ty bị liên lụy theo. Có lẽ cô làm việc theo cảm xúc quá nhiều rồi.
- Con...về phòng ngủ đây ạ, ba ngủ ngon.
- Ừ.
Nhìn đứa con gái cửa mình rời đi và nghe tiếng bước chân thì Ngạo Thần mới cầm điện thoại lên để gọi cho A Tứ.
- Cho cậu ta hiểu chút lí lẽ đi.
Ông là người nắm mọi quyền của CL nên không có việc gì là ông không biết. Thậm chí cả việc Tử Sâm vác Mộng Khiết nhốt cô vào trong xe thì ông cũng dễ dàng biết được.
Cái thằng nhóc đó chưa gì đã thách thức sức chịu đựng của ông. Còn nghĩ ông sẽ mềm lòng như đứa con gái ngốc nghếch của ông chắc? Cái têm đó dù thế nào cũng không thể để nó tiếp cận Mộng Khiết thêm được, chỉ là ông đang muốn lợi dụng thời cơ như vậy để có thể đưa CL lên cao hơn. Dù Tử Sâm biết chuyện này nhưng đương nhiên cậu sẽ không dám phản đối. Chính vì phải lấy lòng ông nên Tử Sâm mới chấp nhận yêu cầu lợi nhuận thấp đến như vậy.
Mộng Khiết vừa rửa mặt thay đồ ngủ xong thì điện thoại kêu lên. Cô nằm lên giường cầm điện thoại để nghe.
- Alo ai đấy nhỉ?
- Khiết Nhi, nhanh như vậy đã quên anh rồi sao? Đau lòng thật đấy.
Nghe được giọng nói nam trầm ồm từ loa điện thoại thì Mộng Khiết há hốc mồm ngồi dậy. Cái tên này...bám dai như đỉa. Mộng Khiết định tháo sim để dùng sim khác nhưng chắc chắn anh ta sẽ nhanh chóng biết được nên cô đành thôi.
- Anh, cút ngay đi cho tôi.
- Bảo bối của anh từ bao giờ lại vô tình đến vậy?
- Bảo bối cái đầu nhà anh. Cút đi, cút khỏi tầm mắt của tôi. Không phải đang sống tốt sao, tìm tôi làm cái gì?
- Em nhìn ra ngoài cửa sổ đi.
Tử Sâm đợi Mộng Khiết chửi xong rồi mới nói. Nghe anh nói vậy thì Mộng Khiết lại vô thức bước chân ra cửa sổ. Nhìn nhà đối diện bên cạnh treo rất nhiều đèn nhấp nháy, đại khái là tạo nét giống gương mặt của cô. Còn chưa lâu thì trên trời lại có nhiều pháo hoa đẹp tung ra. Nhiều màu sắc đến nỗi trong mắt Mộng Khiết đôi lúc lại thay đổi màu theo. Cô rất thích ngắm pháo hoa, vì điều này nên Tử Sâm mới phải nhờ cậu bạn của mình tìm tất cả các loại pháo hoa đẹp nhất để cho Mộng Khiết xem.
Đứng từ xa, Tử Sâm lấy kính thiên văn để nhìn về phía Mộng Khiết. Nhìn thấy cô cười thì anh cũng cảm thấy vui lây. Chỉ cần con mèo nhỏ của anh thích là được rồi, chỉ cần con mèo này nói thích thì anh sẵn sàng đáp ứng tất cả.
Phải thật lâu Mộng Khiết mới chợt tỉnh ra, cô lắc đầu rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại rồi kéo rèm đi vào giường chùm chăn kín mít. Trong đầu cô rối loạn đủ mọi loại chuyện. Mãi về sau mới có thể ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.