Chương 65: Nếu mình là con trai...
artermis_lyn
13/09/2023
Mới sáng ra Mộng Khiết vẫn đang nằm ngủ thì điện thoại reo lên. Mộng Khiết khó chịu đưa tay lấy điện thoại ở tủ gần đầu giường. Nheo mắt trượt tay để ấn nghe rồi áp điện thoại vào tai nhắm mắt lại.
- Ai đấy?
Nikolai Mikhailov ở đầu dây bên kia có thể dễ dàng đoán được Mộng Khiết vẫn còn đang ngủ.
- Là mình đây. Dậy đi thôi, tí nữa đi chơi không?
- Ừm....
- Vậy nhớ dậy đi đấy, mình qua đón cậu ngay bây giờ đây.
Nikolai Mikhailov nói xong thì khẩn trương thay đồ rồi lấy xe rời đi. Mộng Khiết lúc này ậm ừ vài tiếng rồi lại ngủ. Đến tận khi Nikolai Mikhailov đến rồi thì Mộng Khiết vẫn đang ngủ chả biết gì. Ông quản gia John phải gọi mãi thì Mộng Khiết mới chịu dậy. Biết là Nikolai Mikhailov đang đợi nên cô mới gấp rút thay đồ rồi đi xuống dưới nhà.
- Nikon đến sớm vậy?
- Ừ, bảo với cậu trước rồi còn gì.
- Hôm qua ngủ hơi muộn chút xíu, bây giờ đi được chưa?
- Được rồi, đi thôi.
Nikolai Mikhailov gật đầu rồi đi ra ngoài mở cửa xe giúp Mộng Khiết rồi mới vòng qua đầu xe để ngồi vào ghế lái. Chiếc xe rồi rời khỏi Âu Dương gia.
- Hôm nay đi đâu đấy?
- Ừ, thấy cậu dạo này không có đi đâu nên rủ cậu đi để giải khuây.
- Aiz...mình bây giờ muốn đến đúng một nơi thôi.
- Nơi nào? Mình đưa cậu đi.
Mộng Khiết trườn người nằm ra ghế. Cô nhìn ra ngoài cửa kính xe, cây cối xanh tươi còn có nhiều xe cộ đi lại.
- Cậu không thể đâu. Đến ba mình còn đang phải chờ thêm thời gian nữa cơ mà.
Nikolai Mikhailov nghe Mộng Khiết nói vậy thì khó hiểu. Có nơi nào mà đến cả Âu Dương Ngạo Thần cũng chưa thể đến được sao?
- Có chuyện gì sao?
- Ừm...
- Có thể nói cho mình biết không? Nhỡ đâu mình giúp được cậu thì sao?
- Cậu không giúp được đâu. Cậu không phải đối thủ xứng tầm với anh ấy.
Vì biết Mộng Khiết đang có tâm trạng nên Nikolai Mikhailov nghĩ nên tiếp tục lái xe còn hơn là dừng lại ở trung tâm nào đó để chơi. Chắc chắn Mộng Khiết sẽ chả có tâm trạng để mà đi mua sắm ở đó đâu.
- Anh ấy? Là ai mới được?
- Là anh trai mình á. Haiz...
Mộng Khiết thở dài ấn nút mở cửa kính xe để gió lùa vào. Đỡ khó thở hơn hẳn.
- Anh Thiên Vũ sao? Mà anh ấy làm gì?
- Nhớ hồi trước mình nói mình có một cô bạn vô cùng tốt bụng không?
Nghe Mộng Khiết nói vậy thì Nikolai Mikhailov suy nghĩ một lúc. Trước kia khi mới quen Mộng Khiết thì cô có nói mình có một cô bạn xinh đẹp vô cùng. Hơn nữa trong điện thoại của Mộng Khiết cũng có rất nhiều ảnh chụp chung với cô bạn đó. Chỉ là Nikolai Mikhailov không quá để tâm nên bây giờ cũng không nhớ rõ khuôn mặt cô gái đó, nhưng nếu Mộng Khiết khen thì chắc chắn cô gái đó phải có gì tốt thì cô mới khen như vậy.
- Ừ, có nhớ một chút.
- Anh của mình...anh ấy đã nhốt cô ấy ở cùng anh ấy gần ba năm rồi. Mình thật sự không biết phải làm sao.
Nikolai Mikhailov bất ngờ đạp chân phanh để xe dừng lại. Anh không tin được những gì Mộng Khiết vừa nói. Nikolai Mikhailov không có tiếp xúc quá nhiều với Thiên Vũ nhưng nhìn qua cũng đủ thấy Thiên Vũ không phải người thích những người con gái đẹp. Mà hơn hết anh còn rất xa cách với người khác giới, nhưng với người đồng giới thì Thiên Vũ cũng chả hề có thân hơn là bao. Trước kia cũng có nghe ba mình nói về Thiên Vũ là một trong hai người bắn súng giỏi nhất mà ông biết. Anh không nghĩ Thiên Vũ lại phải đi bắt một người con gái chân yếu tay mềm về để làm cái gì.
- Cậu nói thật?
- Mình đùa cậu chuyện này để làm cái gì? Mình còn đang nghĩ làm sao để đưa Băng ra khỏi đó đây. Cậu không biết Băng đã phải chịu đựng những gì đâu.
- Anh trai cậu đã làm gì cô ấy?
- Hơ, làm gì sao? Còn tra tấn không bằng một con vật nữa. Cậu không biết khi mình nhìn thấy Băng ở phòng anh Thiên Vũ ra sao đâu. Thậm chí còn bị xích lại. Mình thật sự không hiểu anh ấy nghĩ gì trong đầu nữa.
- Xích? Còn có cả chuyện này?
- Chứ còn sao nữa chứ. Mình đang muốn bóp chết anh ấy ngay đây.
Nikolai Mikhailov thấy Mộng Khiết tức giận thì chả biết dỗ sao. Anh cũng mới thấy Mộng Khiết tức giận có hai lần. Lần đầu tiên là khi anh tự ý hôn Mộng Khiết, còn lần này là vì cô bạn kia của Mộng Khiết. Anh nghĩ mình nên im lặng thì hơn. Ai ngờ đâu đáng ngồi im thì Mộng Khiết lại quay sang đành vào cánh tay phải của anh. Nikolai Mikhailov ngây ra chả hiểu gì.
- Sao đánh mình?
- Không đánh cậu chả nhẽ mình tự đánh mình à?
- Tiểu thư Mộng Khiết ơi, mình không có mình đồng da sắt như cậu nghĩ đâu.
- Mình cứ đánh đấy. Aiz...tức chết, chết đi được mà.
Mộng Khiết vừa nói còn vừa đánh vào tay của Nikolai Mikhailov. Anh cũng chỉ biết cười chứ cấm sao được Mộng Khiết. Hơn nữa cô đánh cũng không có đau nên cứ để như vậy cũng được.
Hai người lái xe đi đến tận chiều mới về. Mộng Khiết còn đang định xuống xe thì Nikolai Mikhailov giữ tay cô lại.
- Sao vậy Nikon?
- Về chuyện của cô bạn đó. Nếu như cần giúp gì thì nhớ nói với mình. Bất luận ra sao cũng sẽ giúp cậu.
- Mình biết rồi, đợi khi nào đưa Băng ra khỏi đó thì sẽ cho cậu gặp mặt Băng.
- Mình cũng muốn biết cô bạn mà khiến Khiết Khiết của chúng ta khen lấy khen để sẽ như thế nào.
- Cậu chỉ cần biết nếu như mình làm con trai thì chắc chắn sẽ yêu Băng, vậy thôi.
Mộng Khiết nói xong cũng chạy vào nhà luôn. Nikolai Mikhailov nhìn Mộng Khiết một lúc rồi mới rời đi.
- Ai đấy?
Nikolai Mikhailov ở đầu dây bên kia có thể dễ dàng đoán được Mộng Khiết vẫn còn đang ngủ.
- Là mình đây. Dậy đi thôi, tí nữa đi chơi không?
- Ừm....
- Vậy nhớ dậy đi đấy, mình qua đón cậu ngay bây giờ đây.
Nikolai Mikhailov nói xong thì khẩn trương thay đồ rồi lấy xe rời đi. Mộng Khiết lúc này ậm ừ vài tiếng rồi lại ngủ. Đến tận khi Nikolai Mikhailov đến rồi thì Mộng Khiết vẫn đang ngủ chả biết gì. Ông quản gia John phải gọi mãi thì Mộng Khiết mới chịu dậy. Biết là Nikolai Mikhailov đang đợi nên cô mới gấp rút thay đồ rồi đi xuống dưới nhà.
- Nikon đến sớm vậy?
- Ừ, bảo với cậu trước rồi còn gì.
- Hôm qua ngủ hơi muộn chút xíu, bây giờ đi được chưa?
- Được rồi, đi thôi.
Nikolai Mikhailov gật đầu rồi đi ra ngoài mở cửa xe giúp Mộng Khiết rồi mới vòng qua đầu xe để ngồi vào ghế lái. Chiếc xe rồi rời khỏi Âu Dương gia.
- Hôm nay đi đâu đấy?
- Ừ, thấy cậu dạo này không có đi đâu nên rủ cậu đi để giải khuây.
- Aiz...mình bây giờ muốn đến đúng một nơi thôi.
- Nơi nào? Mình đưa cậu đi.
Mộng Khiết trườn người nằm ra ghế. Cô nhìn ra ngoài cửa kính xe, cây cối xanh tươi còn có nhiều xe cộ đi lại.
- Cậu không thể đâu. Đến ba mình còn đang phải chờ thêm thời gian nữa cơ mà.
Nikolai Mikhailov nghe Mộng Khiết nói vậy thì khó hiểu. Có nơi nào mà đến cả Âu Dương Ngạo Thần cũng chưa thể đến được sao?
- Có chuyện gì sao?
- Ừm...
- Có thể nói cho mình biết không? Nhỡ đâu mình giúp được cậu thì sao?
- Cậu không giúp được đâu. Cậu không phải đối thủ xứng tầm với anh ấy.
Vì biết Mộng Khiết đang có tâm trạng nên Nikolai Mikhailov nghĩ nên tiếp tục lái xe còn hơn là dừng lại ở trung tâm nào đó để chơi. Chắc chắn Mộng Khiết sẽ chả có tâm trạng để mà đi mua sắm ở đó đâu.
- Anh ấy? Là ai mới được?
- Là anh trai mình á. Haiz...
Mộng Khiết thở dài ấn nút mở cửa kính xe để gió lùa vào. Đỡ khó thở hơn hẳn.
- Anh Thiên Vũ sao? Mà anh ấy làm gì?
- Nhớ hồi trước mình nói mình có một cô bạn vô cùng tốt bụng không?
Nghe Mộng Khiết nói vậy thì Nikolai Mikhailov suy nghĩ một lúc. Trước kia khi mới quen Mộng Khiết thì cô có nói mình có một cô bạn xinh đẹp vô cùng. Hơn nữa trong điện thoại của Mộng Khiết cũng có rất nhiều ảnh chụp chung với cô bạn đó. Chỉ là Nikolai Mikhailov không quá để tâm nên bây giờ cũng không nhớ rõ khuôn mặt cô gái đó, nhưng nếu Mộng Khiết khen thì chắc chắn cô gái đó phải có gì tốt thì cô mới khen như vậy.
- Ừ, có nhớ một chút.
- Anh của mình...anh ấy đã nhốt cô ấy ở cùng anh ấy gần ba năm rồi. Mình thật sự không biết phải làm sao.
Nikolai Mikhailov bất ngờ đạp chân phanh để xe dừng lại. Anh không tin được những gì Mộng Khiết vừa nói. Nikolai Mikhailov không có tiếp xúc quá nhiều với Thiên Vũ nhưng nhìn qua cũng đủ thấy Thiên Vũ không phải người thích những người con gái đẹp. Mà hơn hết anh còn rất xa cách với người khác giới, nhưng với người đồng giới thì Thiên Vũ cũng chả hề có thân hơn là bao. Trước kia cũng có nghe ba mình nói về Thiên Vũ là một trong hai người bắn súng giỏi nhất mà ông biết. Anh không nghĩ Thiên Vũ lại phải đi bắt một người con gái chân yếu tay mềm về để làm cái gì.
- Cậu nói thật?
- Mình đùa cậu chuyện này để làm cái gì? Mình còn đang nghĩ làm sao để đưa Băng ra khỏi đó đây. Cậu không biết Băng đã phải chịu đựng những gì đâu.
- Anh trai cậu đã làm gì cô ấy?
- Hơ, làm gì sao? Còn tra tấn không bằng một con vật nữa. Cậu không biết khi mình nhìn thấy Băng ở phòng anh Thiên Vũ ra sao đâu. Thậm chí còn bị xích lại. Mình thật sự không hiểu anh ấy nghĩ gì trong đầu nữa.
- Xích? Còn có cả chuyện này?
- Chứ còn sao nữa chứ. Mình đang muốn bóp chết anh ấy ngay đây.
Nikolai Mikhailov thấy Mộng Khiết tức giận thì chả biết dỗ sao. Anh cũng mới thấy Mộng Khiết tức giận có hai lần. Lần đầu tiên là khi anh tự ý hôn Mộng Khiết, còn lần này là vì cô bạn kia của Mộng Khiết. Anh nghĩ mình nên im lặng thì hơn. Ai ngờ đâu đáng ngồi im thì Mộng Khiết lại quay sang đành vào cánh tay phải của anh. Nikolai Mikhailov ngây ra chả hiểu gì.
- Sao đánh mình?
- Không đánh cậu chả nhẽ mình tự đánh mình à?
- Tiểu thư Mộng Khiết ơi, mình không có mình đồng da sắt như cậu nghĩ đâu.
- Mình cứ đánh đấy. Aiz...tức chết, chết đi được mà.
Mộng Khiết vừa nói còn vừa đánh vào tay của Nikolai Mikhailov. Anh cũng chỉ biết cười chứ cấm sao được Mộng Khiết. Hơn nữa cô đánh cũng không có đau nên cứ để như vậy cũng được.
Hai người lái xe đi đến tận chiều mới về. Mộng Khiết còn đang định xuống xe thì Nikolai Mikhailov giữ tay cô lại.
- Sao vậy Nikon?
- Về chuyện của cô bạn đó. Nếu như cần giúp gì thì nhớ nói với mình. Bất luận ra sao cũng sẽ giúp cậu.
- Mình biết rồi, đợi khi nào đưa Băng ra khỏi đó thì sẽ cho cậu gặp mặt Băng.
- Mình cũng muốn biết cô bạn mà khiến Khiết Khiết của chúng ta khen lấy khen để sẽ như thế nào.
- Cậu chỉ cần biết nếu như mình làm con trai thì chắc chắn sẽ yêu Băng, vậy thôi.
Mộng Khiết nói xong cũng chạy vào nhà luôn. Nikolai Mikhailov nhìn Mộng Khiết một lúc rồi mới rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.