Chương 11: Nhân cơ hội để ôm anh
artermis_lyn
13/09/2023
Tình hình bên đó ra sao rồi?
Một giọng nói ồm ồm từ trong loa điện thoại vang ra.
- Vẫn chưa có được sự tín nhiệm cao.
- Thời gian không còn nhiều, nếu như nhiệm vụ này không hoàn thành thì không còn cơ hội. Cậu phải hành động thật cẩn thận vào.
- Rõ!
Nói xong người đàn ông tắt máy vứt ra phía giường. Anh rót một ly rượu sâm banh để uống. Vị cay và đắng từ từ chảy dần xuống cổ họng rồi bụng của anh. Ánh mắt anh hiện rõ vẻ âm u chết chóc.
...
Âu Dương gia...
Ông quản gia đi ra chỗ bảo vệ cầm lấy một bức thư rồi đi vào. Lên tầng ba gõ cửa phòng Mộng Khiết nói.
- Tiểu thư Mộng Khiết có thư gửi cho cô.
- Dạ cháu ra ngay đây.
Mộng Khiết ủ rũ đi ra mở cửa. Cô vừa mới ngủ dậy nên đầu óc chưa được tỉnh táo cho lắm.
- Cháu cảm ơn.
Nhận bức thư xong liền đóng cửa trườn lên giường nằm. Cô xoay chán chỗ này đến chỗ kia rồi cầm bức thư lên. Bề ngoài còn chả ghi tên người gửi, người nhận gì cả. Mộng Khiết bĩu môi bóc ra xem. Tờ giấy nhỏ có vài dòng chữ ngắn gọn.
" Chị Khiết Khiết, em đến nơi rồi. Ở đây rất tốt. Nếu cần gì em sẽ liên lạc trước với chị. Tạm biệt.
Băng".
- Cái gì?
Mộng Khiết đọc xong liền nhảy bật dậy. Cô đợi Băng đến đó để kể cô nghe về cuộc sống của Băng bên đó ra sao. Vậy mà bây giờ chỉ nhận được vài câu như này. Còn ý nói cô đừng liên lạc lại. Mộng Khiết tức điên người hậm hực hét lên trong phòng. Người làm trong nhà ánh mắt lo lắng nhìn lên trên tầng. Cứ mỗi lần Mộng Khiết tức giận thì cô lại hét lên. Tuy phòng cô có cách âm nhưng vẫn mở cửa sổ nên họ nghe được.
....
Sáng hôm sau Mộng Khiết đi học. Cô hậm hực ngồi nhai nhồm nhào gói bim bim khoai tây. Chán không có ai nói chuyện cô đành quay xuống bàn Thiên Vũ.
- Anh đang làm gì đấy?
Thiên Vũ đang nhìn vào điện thoại thấy Mộng Khiết quay xuống liền úp mặt điện thoại xuống. Có vẻ như trong điện thoại có cái gì đó. Mộng Khiết khó hiểu hai hàng lông mày gần như sắp chạm vào nhau.
- Làm gì phải nói với mày?
- Em hỏi tí thôi, làm gì mà căng thẳng thế.
- Nhiều chuyện.
- Em nhiều chuyện thế đấy. Sao nào. Mấy người học giỏi đều có mấy suy nghĩ chả giống ai.
-...
- Anh, hay anh với em cuối tháng sang Anh chơi không? Tiện thể gặp Băng luôn.
- Lời hứa mày quên rồi?
Mộng Khiết bây giờ mới nhớ ra, lúc đó nhận lời với Thiên Vũ để giúp cô đạt điểm cao. Cô còn chưa thực hiện được hết một tháng họp với đối tác giúp anh.
- Em biết rồi. Nhớ dai thế không biết.
Mộng Khiết hất hàm cầm gói bim bim đứng dậy đi khỏi đó. Trong lớp không có Băng nên bây giờ Mộng Khiết đi khắp trường để tìm chỗ chơi. Mà bây giờ cô lại có hứng thú với dãy nhà của giáo viên. Mộng Khiết chạy đến tầng hai đi vào cuối dãy đứng trước cửa phòng. Trước cửa có biển hiệu màu vàng có chút ánh kim. Hiện lên là dòng chữ Giáo sư Trương Tử Sâm. Mộng Khiết chu môi nhìn một lúc rồi đi vào. Cô còn chả thèm gõ cửa. Tử Sâm đang cầm điện thoại nghe thì thấy có người đi vào thì nói đôi ba câu liền tắt. Mộng Khiết vẫy tay chào anh.
- Hi thầy. Sao tự dưng em vào liền không nghe nữa vậy?
- Không phải việc của em. Có việc gì sao?
- Lúc nào em vào đây thầy đều nói như vậy, bộ thầy không còn câu nào mới mẻ hơn sao?
- Em muốn tôi hỏi cái gì?
Mộng Khiết liếc mắt nhìn Tử Sâm rồi bật dậy đi đến gần chỗ anh. Cô kiễng chân lên ghé sát vào mặt anh cười.
- Ví dụ như...làm bạn gái tôi nhé!
-...
- Em chỉ đùa thôi mà, thầy nhìn em vậy là có ý gì chứ?
Mộng Khiết hạ chân xuống chu môi nói. Tử Sâm vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Mộng Khiết chả quan tâm lại đi ra sofa ngồi ăn. Cô còn tự do đi lại mở cửa tủ của Tử Sâm xem có gì. Cô còn rất hay để đồ ăn trong này nên khi hết đến đây lấy vừa được gặp Tử Sâm vừa được ăn ngon. Cô ngồi ăn còn chả quan tâm thái độ Tử Sâm nhìn mình ra sao. Anh thở dài đi về phía bàn làm việc mở máy tính lên. Làm gì có cô nữ sinh nào tùy tiện hơn Mộng Khiết nữa chứ. Còn coi như đây là phòng của cô. Hơn hết cô còn chả quan tâm ánh mắt của mọi người trong trường nhìn vào mình. Càng không để tâm việc cô ở phòng riêng cùng với Tử Sâm. Đơn giản vì có hai lí do rất thuyết phục. Thứ nhất là vì cô là tiểu thư của Âu Dương gia nên dù cô có làm ông vương bà tướng gì trong trường thì cũng không ai nói gì cô. Thứ hai chính là vì cô biết Tử Sâm không giống như mấy gã đàn ông ngoài kia. Anh đàng hoàng, tử tế mà còn có đôi chút né tránh Mộng Khiết. Chính vì đó mà cô còn tự nhiên đi làm gì trong phòng Tử Sâm thì cũng không có ai nói gì. Thậm chí Tử Sâm còn có phần nhu nhược để cho cô gái tinh nghịch này thích làm gì thì làm.
- Sao lại đến đây?
Tử Sâm một lần nữa lại hỏi Mộng Khiết. Anh nhìn cô gái này hôm nay tâm trạng có vẻ không vui cho lắm. Cũng đơn giản nhận ra thôi, cứ mỗi lần cô gái này gặp chuyện gì tức giận hay không vui đều ăn như thuồng luồng.
- Ài...thầy đừng nhắc nữa. Em không thích trả lời.
- Tùy em.
Tử Sâm cũng không hơi đâu hỏi thêm sâu. Mộng Khiết đột nhiên đi đến chỗ anh.
- Em mới nói vậy mà thầy đã không muốn hỏi nữa sao?
-...
- Băng của em đi du học. Còn nói với em là đừng liên lạc với cô ấy. Huhu chắc cả đời em không được gặp Băng nữa rồi.
Mộng Khiết mè nheo đi đến ôm Tử Sâm. Anh đẩy cô ra thì cô lại tự đi đến. Còn nhận cơ hội ôm anh thật chặt nữa chứ. Tử Sâm đang định đẩy cô ra lần nữa thì có vài giáo viên đi đến. Cũng tại nghe thấy tiếng kêu to họ tưởng anh có ý định gì với Mộng Khiết, nào ngờ cô gái nhỏ này mới chính là nguyên nhân. Cô cứ ôm khư khư lấy anh, còn chả quan tâm có mặt ai. Mấy giáo viên thấy vậy cũng lùi lũi đi ra đóng cửa phòng.
- Âu Dương Mộng Khiết, buông ra ngay cho tôi.
- Không buông.
Mộng Khiết phồng má áp sát mặt vào lồng ngực Tử Sâm. Anh đẩy gọng mắt kính lên rồi nhấc bổng cô ra ghế sofa ngồi.
- Còn hành động tùy tiện như vậy một lần nữa thì đừng có đến phòng của tôi.
- Làm gì mà xấu tính quá vậy. Mới chỉ có ôm tí mà làm như em tính làm hại thầy không bằng.
- Ngồi yên đó, ăn xong thì đi nhanh về học đi.
- Hứ...ai thèm quan tâm thầy nói.
Mộng Khiết hất hàm nói. Cô còn ở lại đấy lâu hơn dự định. Ai nói anh cứ bắt cô về sớm làm gì. Cô ở lại lâu cho anh tức chết mới thôi. Tử Sâm cũng mặc kệ để cô tự tung tự tại trong phòng. Chỉ riêng đến gần bàn làm việc anh sẽ bắt cô ra ghế ngồi hoặc rời khỏi phòng.
Một giọng nói ồm ồm từ trong loa điện thoại vang ra.
- Vẫn chưa có được sự tín nhiệm cao.
- Thời gian không còn nhiều, nếu như nhiệm vụ này không hoàn thành thì không còn cơ hội. Cậu phải hành động thật cẩn thận vào.
- Rõ!
Nói xong người đàn ông tắt máy vứt ra phía giường. Anh rót một ly rượu sâm banh để uống. Vị cay và đắng từ từ chảy dần xuống cổ họng rồi bụng của anh. Ánh mắt anh hiện rõ vẻ âm u chết chóc.
...
Âu Dương gia...
Ông quản gia đi ra chỗ bảo vệ cầm lấy một bức thư rồi đi vào. Lên tầng ba gõ cửa phòng Mộng Khiết nói.
- Tiểu thư Mộng Khiết có thư gửi cho cô.
- Dạ cháu ra ngay đây.
Mộng Khiết ủ rũ đi ra mở cửa. Cô vừa mới ngủ dậy nên đầu óc chưa được tỉnh táo cho lắm.
- Cháu cảm ơn.
Nhận bức thư xong liền đóng cửa trườn lên giường nằm. Cô xoay chán chỗ này đến chỗ kia rồi cầm bức thư lên. Bề ngoài còn chả ghi tên người gửi, người nhận gì cả. Mộng Khiết bĩu môi bóc ra xem. Tờ giấy nhỏ có vài dòng chữ ngắn gọn.
" Chị Khiết Khiết, em đến nơi rồi. Ở đây rất tốt. Nếu cần gì em sẽ liên lạc trước với chị. Tạm biệt.
Băng".
- Cái gì?
Mộng Khiết đọc xong liền nhảy bật dậy. Cô đợi Băng đến đó để kể cô nghe về cuộc sống của Băng bên đó ra sao. Vậy mà bây giờ chỉ nhận được vài câu như này. Còn ý nói cô đừng liên lạc lại. Mộng Khiết tức điên người hậm hực hét lên trong phòng. Người làm trong nhà ánh mắt lo lắng nhìn lên trên tầng. Cứ mỗi lần Mộng Khiết tức giận thì cô lại hét lên. Tuy phòng cô có cách âm nhưng vẫn mở cửa sổ nên họ nghe được.
....
Sáng hôm sau Mộng Khiết đi học. Cô hậm hực ngồi nhai nhồm nhào gói bim bim khoai tây. Chán không có ai nói chuyện cô đành quay xuống bàn Thiên Vũ.
- Anh đang làm gì đấy?
Thiên Vũ đang nhìn vào điện thoại thấy Mộng Khiết quay xuống liền úp mặt điện thoại xuống. Có vẻ như trong điện thoại có cái gì đó. Mộng Khiết khó hiểu hai hàng lông mày gần như sắp chạm vào nhau.
- Làm gì phải nói với mày?
- Em hỏi tí thôi, làm gì mà căng thẳng thế.
- Nhiều chuyện.
- Em nhiều chuyện thế đấy. Sao nào. Mấy người học giỏi đều có mấy suy nghĩ chả giống ai.
-...
- Anh, hay anh với em cuối tháng sang Anh chơi không? Tiện thể gặp Băng luôn.
- Lời hứa mày quên rồi?
Mộng Khiết bây giờ mới nhớ ra, lúc đó nhận lời với Thiên Vũ để giúp cô đạt điểm cao. Cô còn chưa thực hiện được hết một tháng họp với đối tác giúp anh.
- Em biết rồi. Nhớ dai thế không biết.
Mộng Khiết hất hàm cầm gói bim bim đứng dậy đi khỏi đó. Trong lớp không có Băng nên bây giờ Mộng Khiết đi khắp trường để tìm chỗ chơi. Mà bây giờ cô lại có hứng thú với dãy nhà của giáo viên. Mộng Khiết chạy đến tầng hai đi vào cuối dãy đứng trước cửa phòng. Trước cửa có biển hiệu màu vàng có chút ánh kim. Hiện lên là dòng chữ Giáo sư Trương Tử Sâm. Mộng Khiết chu môi nhìn một lúc rồi đi vào. Cô còn chả thèm gõ cửa. Tử Sâm đang cầm điện thoại nghe thì thấy có người đi vào thì nói đôi ba câu liền tắt. Mộng Khiết vẫy tay chào anh.
- Hi thầy. Sao tự dưng em vào liền không nghe nữa vậy?
- Không phải việc của em. Có việc gì sao?
- Lúc nào em vào đây thầy đều nói như vậy, bộ thầy không còn câu nào mới mẻ hơn sao?
- Em muốn tôi hỏi cái gì?
Mộng Khiết liếc mắt nhìn Tử Sâm rồi bật dậy đi đến gần chỗ anh. Cô kiễng chân lên ghé sát vào mặt anh cười.
- Ví dụ như...làm bạn gái tôi nhé!
-...
- Em chỉ đùa thôi mà, thầy nhìn em vậy là có ý gì chứ?
Mộng Khiết hạ chân xuống chu môi nói. Tử Sâm vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Mộng Khiết chả quan tâm lại đi ra sofa ngồi ăn. Cô còn tự do đi lại mở cửa tủ của Tử Sâm xem có gì. Cô còn rất hay để đồ ăn trong này nên khi hết đến đây lấy vừa được gặp Tử Sâm vừa được ăn ngon. Cô ngồi ăn còn chả quan tâm thái độ Tử Sâm nhìn mình ra sao. Anh thở dài đi về phía bàn làm việc mở máy tính lên. Làm gì có cô nữ sinh nào tùy tiện hơn Mộng Khiết nữa chứ. Còn coi như đây là phòng của cô. Hơn hết cô còn chả quan tâm ánh mắt của mọi người trong trường nhìn vào mình. Càng không để tâm việc cô ở phòng riêng cùng với Tử Sâm. Đơn giản vì có hai lí do rất thuyết phục. Thứ nhất là vì cô là tiểu thư của Âu Dương gia nên dù cô có làm ông vương bà tướng gì trong trường thì cũng không ai nói gì cô. Thứ hai chính là vì cô biết Tử Sâm không giống như mấy gã đàn ông ngoài kia. Anh đàng hoàng, tử tế mà còn có đôi chút né tránh Mộng Khiết. Chính vì đó mà cô còn tự nhiên đi làm gì trong phòng Tử Sâm thì cũng không có ai nói gì. Thậm chí Tử Sâm còn có phần nhu nhược để cho cô gái tinh nghịch này thích làm gì thì làm.
- Sao lại đến đây?
Tử Sâm một lần nữa lại hỏi Mộng Khiết. Anh nhìn cô gái này hôm nay tâm trạng có vẻ không vui cho lắm. Cũng đơn giản nhận ra thôi, cứ mỗi lần cô gái này gặp chuyện gì tức giận hay không vui đều ăn như thuồng luồng.
- Ài...thầy đừng nhắc nữa. Em không thích trả lời.
- Tùy em.
Tử Sâm cũng không hơi đâu hỏi thêm sâu. Mộng Khiết đột nhiên đi đến chỗ anh.
- Em mới nói vậy mà thầy đã không muốn hỏi nữa sao?
-...
- Băng của em đi du học. Còn nói với em là đừng liên lạc với cô ấy. Huhu chắc cả đời em không được gặp Băng nữa rồi.
Mộng Khiết mè nheo đi đến ôm Tử Sâm. Anh đẩy cô ra thì cô lại tự đi đến. Còn nhận cơ hội ôm anh thật chặt nữa chứ. Tử Sâm đang định đẩy cô ra lần nữa thì có vài giáo viên đi đến. Cũng tại nghe thấy tiếng kêu to họ tưởng anh có ý định gì với Mộng Khiết, nào ngờ cô gái nhỏ này mới chính là nguyên nhân. Cô cứ ôm khư khư lấy anh, còn chả quan tâm có mặt ai. Mấy giáo viên thấy vậy cũng lùi lũi đi ra đóng cửa phòng.
- Âu Dương Mộng Khiết, buông ra ngay cho tôi.
- Không buông.
Mộng Khiết phồng má áp sát mặt vào lồng ngực Tử Sâm. Anh đẩy gọng mắt kính lên rồi nhấc bổng cô ra ghế sofa ngồi.
- Còn hành động tùy tiện như vậy một lần nữa thì đừng có đến phòng của tôi.
- Làm gì mà xấu tính quá vậy. Mới chỉ có ôm tí mà làm như em tính làm hại thầy không bằng.
- Ngồi yên đó, ăn xong thì đi nhanh về học đi.
- Hứ...ai thèm quan tâm thầy nói.
Mộng Khiết hất hàm nói. Cô còn ở lại đấy lâu hơn dự định. Ai nói anh cứ bắt cô về sớm làm gì. Cô ở lại lâu cho anh tức chết mới thôi. Tử Sâm cũng mặc kệ để cô tự tung tự tại trong phòng. Chỉ riêng đến gần bàn làm việc anh sẽ bắt cô ra ghế ngồi hoặc rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.