Chương 78: Sinh ra một đứa con ngu ngốc
artermis_lyn
13/09/2023
Mộng Khiết ngủ đến tận tối mới dậy. Cô vừa bước xuống giường thì người giúp việc đi đến gõ cửa.
- Tiểu thư, ông chủ cho gọi cô đến thư phòng ạ.
- À vâng, bây giờ cháu đi ngay.
Nghe nói vậy thì Mộng Khiết liền gật đầu rồi đi đến thư phòng gặp ba mình. Nhìn thấy đứa con gái này làm ông càng đau đầu hơn. Thằng con trai đã khiến ông đủ đau đầu rồi, bây giờ con thêm cô con gái ngốc nghếch khờ khạo này nữa. Đúng thật là ông trời đang bắt ông phải gánh chịu những hậu quả mà ông đã gây ra trước kia.
- Ba gọi con sao?
- Không gọi thì đến đây làm gì? Qua đó quỳ xuống.
- Ba à, con...
Mộng Khiết còn chả hiểu chuyện gì, cô định nói với ba mình vì sao nhưng nhìn ông tức giận như vậy nên cô đành ngậm ngùi hạ chân quỳ xuống dưới sàn nhà. Mặt cô xệ xuống thật giống như một đứa trẻ oan ức bị ba mẹ trách phạt vô cơ.
- Biết sai ở đâu không?
- Sao ạ?
- Nhìn cho kĩ vào rồi sáng mắt ra.
Ngạo Thần ném tập tài liệu xuống đất cho Mộng Khiết xem. Bên trong còn thấy được cảnh hôn nhau của Mộng Khiết và Tử Sâm khi ở nhà kho, rồi cả cảnh anh bế cô về biệt thự của mình. Mộng Khiết hơi hoảng loạn nhưng ít nhất không có ảnh hai người thân mật bên nhau. Cô ấp úng mãi không nói được nên câu. Chuyện này đúng thật là có trăm cái miệng cũng chả thể nói được.
- Con...ba theo dõi con sao?
- Còn phải nói cái điều đấy à? Nếu để con tự sinh tự diệt thì bây giờ tài sản của Âu Dương ga một xu cũng không còn. Đúng là nuôi ong tay áo. Sinh ra một đứa con gái ngốc giống hệt mẹ mình, không chịu động não lên chút nào.
Mộng Khiết bị Ngạo Thần mắng té tát, cô mím môi không dám ho he tí nào. Ba tức giận với cô thì đây không phải lần đầu nhưng lần này ông gắt gao hơn trước rất nhiều. Mắng cô không còn ra gì. Mộng Khiết muốn nói lý với ba mình nhưng lại không thể vì mọi điều ông nói ra đều rất đúng. Cô đúng thật là khôn nhà dại chợ mà. Kể từ lúc ba cô nói không nên yêu Tử Sâm mà cô vẫn cắm đầu vào yêu thì đấy chính là sai lầm của cô khi không nghe lời ba mình, bây giờ thì cô lại còn nằm ngủ chung với Tử Sâm nữa. Điều này càng khiến Ngạo Thần tức điên lên, có cô con gái thầm nghĩ sẽ nuông chiều cô, cho cô ăn ngoan mặc đẹp đợi sau này sẽ tìm một ý chung nhân tốt để gả cho. Ai mà ngờ đứa con gái ngốc nghếch này vẫn cứ khờ khạo đi yêu cái tên kia. Ông thật sự muốn băm Mộng Khiết ra thành trăm mảnh nhưng lại không thể.
- Ta chỉ hỏi một lần duy nhất, vậy nên trả lời cho chính xác vào biết chưa?
- Dạ.
- Thằng ôn con đó và con bé ngu xuẩn, hai đứa đã làm gì với nhau rồi?
- Không có, không có làm gì hết đâu ba.
Mộng Khiết nghe vậy liền xua tay lắc đầu nói. Ngạo Thần nghe vạy đập tay xuống bàn làm cốc nước ở đấy chút nữa thì đổ vỡ. Mộng Khiết giật bắn mình.
- Thì...con...chuyện không như ba nghĩ đâu mà...
Uỳnh!
Ngạo Thần đứng dậy đẩy ghế về sau làm chiếc ghế xoay đổ xuống kêu ra tiếng động mạnh. Ông đúng là quá nuông chiều hai đứa con của mình rồi, để bây giờ cả hai đứa thích làm gì thì làm không coi ai ra gì nữa.
- Bọn con...nhưng mà con lớn rồi, con tự ý thức được việc làm của mình là đúng hay sai. Ba yên tâm, con sẽ không để mọi chuyện vượt quá giói hạn đâu.
- Con con bé ngốc nghếch này, còn có giới hạn nào để vượt nữa à?
Ngạo Thần tức điên lên đi đến gần con gái mình để nói.
- Ba...
- Ba con gì tầm này, ngay ngày mai sắp xếp hành lý qua Mỹ ngay cho ta.
- Nhưng mà con...
- Không có nhưng nhị gì hết. Một là đồng ý ngày mai đi, hai là ngay bây giờ đi luôn.
Ngạo Thần tức giận còn không cho Mộng Khiết nói một lời nào. Cô ấm ức, bây giờ cần có ai đó đến giúp cô thoát khỏi đây chứ nếu không cô sẽ quỳ ở đây mà nghe ba cô lải nhải mãi.
Thật trùng hợp là Tuyết Vi lại mở cửa đi vào. Vì ban nãy bà nghe thấy tiếng động to, vậy nên liền đi lên thư phòng của chồng mình xem sao. Thấy con gái đang quỳ dưới sàn, còn chồng mình thì đang gắt gỏng nói cô con gái làm ba phải chạy đến kéo Mộng Khiết đứng dậy.
Mộng Khiết thấy mẹ mình như cá gặp nước, mừng rỡ khốn siết. Cô dựa vào mẹ mình để ba cô không mắng cô nữa.
- Sao anh Ngạo Thần bắt Tiểu Khiết quỳ vậy?
- Con bé đáng bị vậy, em về phòng ngủ trước đi. Tí nữa anh sẽ vào sau.
- Không được, Tiểu Khiết sẽ bị đau chân đó. Phải để Tiểu Khiết đi ngủ chứ.
Tuyết Vi lắc đầu nhìn chồng mình. Mộng Khiết vui vẻ ôm lấy mẹ mình còn giả vờ đau chân trước mặt bà.
- Chỉ có mẹ là thương con thôi, chân con thật sự rất đau.
- Để Vi ngủ cùng Tiểu Khiết nha?
- Dạ, vậy hai mẹ con mình lên phòng bây giờ luôn đi.
- Ừm.
Mộng Khiết hí hửng kéo mẹ mình để đi lên phòng. Nhưng còn chưa ra khỏi cửa thì Ngạo Thần đã bắt hai mẹ con đứng lại.
- Em, đi về phòng ngay cho anh. Đừng để anh phải phạt luôn cả mẹ lẫn con.
- Ba cũng dám phạt mẹ nữa sao?
Mộng Khiết khá bất ngờ khi nghe ba mình nói vậy, cô lém lỉnh thử hỏi xem ba của cô sẽ phạt mẹ cô ra sao.
Âu Dương phu nhân nhíu mày nhìn chồng mình. Bà rất "ngoan" còn nói phạt bà là sao? Rõ ràng người nên phạt ở đây là chồng bà mới đúng.
- Vi rất ngoan, chỉ có anh Ngạo Thần là hư thôi. Phạt Tiểu Khiết quỳ dưới sàn nữa chứ, anh Ngạo Thần mới phải quỳ.
- Đường Tuyết Vi, em giỏi lắm. Qua đây quỳ thay con bé luôn đi.
Ngạo Thần đang trong cơn tức giận nên mắng luôn cả vợ mình. Mộng Khiết thấy vậy còn nghĩ lần này mẹ mình sẽ không thể giúp được gì. Nhưng ai mà ngờ Tuyết Vi đi lên phía trước dẫm mạnh vào chân chồng mình.
- Anh Ngạo Thần mới phải quỳ đấy, hôm nay Vi không ngủ với anh nữa, Vi ngủ với Tiểu Khiết thôi.
Nói xong Tuyết Vi liền quay phắt đi định đến phòng Mộng Khiết nhưng chồng bà lại giữ tay bà lại.
- Anh quỳ là được, tối nay ngủ với anh nhé?
- Còn lâu, anh Ngạo Thần dám bắt Tiểu Khiết quỳ nữa. Vi không thích, Tiểu Khiết sẽ đau chân.
- Được rồi, từ lần sau không bắt con bé quỳ nữa. Như vậy là được rồi chứ gì?
- Chưa được.
- Vậy phải làm sao mới được?
- Anh phải xin lỗi Tiểu Khiết nha, vì làm Tiểu Khiết đau.
- Em...
Ngạo Thần thật sự hết nói nổi, ông đành xin lỗi Mộng Khiết cho qua chuyện rồi kéo vợ mình về phòng. Còn không biết bây giờ ông là kẻ thắng hay thua nữa. Chỉ có Mộng Khiết là vui mừng ra mặt, cô không những chả bị sao còn được mẹ mình bênh vực hết lời. Như vậy thì khỏi lo mai sau ba mình có phạt thì chỉ cần gọi mẹ là được. Nhưng rồi Mộng Khiết chợt tắt nụ cười, cô nhớ ra lúc làm chuyện đó với Tử Sâm đã không dùng biện pháp bảo vệ. Nhanh tay gọi bà giúp việc đi mua thuốc tránh thai về uống liền hai viên rồi mới yên tâm đi ngủ.
- Tiểu thư, ông chủ cho gọi cô đến thư phòng ạ.
- À vâng, bây giờ cháu đi ngay.
Nghe nói vậy thì Mộng Khiết liền gật đầu rồi đi đến thư phòng gặp ba mình. Nhìn thấy đứa con gái này làm ông càng đau đầu hơn. Thằng con trai đã khiến ông đủ đau đầu rồi, bây giờ con thêm cô con gái ngốc nghếch khờ khạo này nữa. Đúng thật là ông trời đang bắt ông phải gánh chịu những hậu quả mà ông đã gây ra trước kia.
- Ba gọi con sao?
- Không gọi thì đến đây làm gì? Qua đó quỳ xuống.
- Ba à, con...
Mộng Khiết còn chả hiểu chuyện gì, cô định nói với ba mình vì sao nhưng nhìn ông tức giận như vậy nên cô đành ngậm ngùi hạ chân quỳ xuống dưới sàn nhà. Mặt cô xệ xuống thật giống như một đứa trẻ oan ức bị ba mẹ trách phạt vô cơ.
- Biết sai ở đâu không?
- Sao ạ?
- Nhìn cho kĩ vào rồi sáng mắt ra.
Ngạo Thần ném tập tài liệu xuống đất cho Mộng Khiết xem. Bên trong còn thấy được cảnh hôn nhau của Mộng Khiết và Tử Sâm khi ở nhà kho, rồi cả cảnh anh bế cô về biệt thự của mình. Mộng Khiết hơi hoảng loạn nhưng ít nhất không có ảnh hai người thân mật bên nhau. Cô ấp úng mãi không nói được nên câu. Chuyện này đúng thật là có trăm cái miệng cũng chả thể nói được.
- Con...ba theo dõi con sao?
- Còn phải nói cái điều đấy à? Nếu để con tự sinh tự diệt thì bây giờ tài sản của Âu Dương ga một xu cũng không còn. Đúng là nuôi ong tay áo. Sinh ra một đứa con gái ngốc giống hệt mẹ mình, không chịu động não lên chút nào.
Mộng Khiết bị Ngạo Thần mắng té tát, cô mím môi không dám ho he tí nào. Ba tức giận với cô thì đây không phải lần đầu nhưng lần này ông gắt gao hơn trước rất nhiều. Mắng cô không còn ra gì. Mộng Khiết muốn nói lý với ba mình nhưng lại không thể vì mọi điều ông nói ra đều rất đúng. Cô đúng thật là khôn nhà dại chợ mà. Kể từ lúc ba cô nói không nên yêu Tử Sâm mà cô vẫn cắm đầu vào yêu thì đấy chính là sai lầm của cô khi không nghe lời ba mình, bây giờ thì cô lại còn nằm ngủ chung với Tử Sâm nữa. Điều này càng khiến Ngạo Thần tức điên lên, có cô con gái thầm nghĩ sẽ nuông chiều cô, cho cô ăn ngoan mặc đẹp đợi sau này sẽ tìm một ý chung nhân tốt để gả cho. Ai mà ngờ đứa con gái ngốc nghếch này vẫn cứ khờ khạo đi yêu cái tên kia. Ông thật sự muốn băm Mộng Khiết ra thành trăm mảnh nhưng lại không thể.
- Ta chỉ hỏi một lần duy nhất, vậy nên trả lời cho chính xác vào biết chưa?
- Dạ.
- Thằng ôn con đó và con bé ngu xuẩn, hai đứa đã làm gì với nhau rồi?
- Không có, không có làm gì hết đâu ba.
Mộng Khiết nghe vậy liền xua tay lắc đầu nói. Ngạo Thần nghe vạy đập tay xuống bàn làm cốc nước ở đấy chút nữa thì đổ vỡ. Mộng Khiết giật bắn mình.
- Thì...con...chuyện không như ba nghĩ đâu mà...
Uỳnh!
Ngạo Thần đứng dậy đẩy ghế về sau làm chiếc ghế xoay đổ xuống kêu ra tiếng động mạnh. Ông đúng là quá nuông chiều hai đứa con của mình rồi, để bây giờ cả hai đứa thích làm gì thì làm không coi ai ra gì nữa.
- Bọn con...nhưng mà con lớn rồi, con tự ý thức được việc làm của mình là đúng hay sai. Ba yên tâm, con sẽ không để mọi chuyện vượt quá giói hạn đâu.
- Con con bé ngốc nghếch này, còn có giới hạn nào để vượt nữa à?
Ngạo Thần tức điên lên đi đến gần con gái mình để nói.
- Ba...
- Ba con gì tầm này, ngay ngày mai sắp xếp hành lý qua Mỹ ngay cho ta.
- Nhưng mà con...
- Không có nhưng nhị gì hết. Một là đồng ý ngày mai đi, hai là ngay bây giờ đi luôn.
Ngạo Thần tức giận còn không cho Mộng Khiết nói một lời nào. Cô ấm ức, bây giờ cần có ai đó đến giúp cô thoát khỏi đây chứ nếu không cô sẽ quỳ ở đây mà nghe ba cô lải nhải mãi.
Thật trùng hợp là Tuyết Vi lại mở cửa đi vào. Vì ban nãy bà nghe thấy tiếng động to, vậy nên liền đi lên thư phòng của chồng mình xem sao. Thấy con gái đang quỳ dưới sàn, còn chồng mình thì đang gắt gỏng nói cô con gái làm ba phải chạy đến kéo Mộng Khiết đứng dậy.
Mộng Khiết thấy mẹ mình như cá gặp nước, mừng rỡ khốn siết. Cô dựa vào mẹ mình để ba cô không mắng cô nữa.
- Sao anh Ngạo Thần bắt Tiểu Khiết quỳ vậy?
- Con bé đáng bị vậy, em về phòng ngủ trước đi. Tí nữa anh sẽ vào sau.
- Không được, Tiểu Khiết sẽ bị đau chân đó. Phải để Tiểu Khiết đi ngủ chứ.
Tuyết Vi lắc đầu nhìn chồng mình. Mộng Khiết vui vẻ ôm lấy mẹ mình còn giả vờ đau chân trước mặt bà.
- Chỉ có mẹ là thương con thôi, chân con thật sự rất đau.
- Để Vi ngủ cùng Tiểu Khiết nha?
- Dạ, vậy hai mẹ con mình lên phòng bây giờ luôn đi.
- Ừm.
Mộng Khiết hí hửng kéo mẹ mình để đi lên phòng. Nhưng còn chưa ra khỏi cửa thì Ngạo Thần đã bắt hai mẹ con đứng lại.
- Em, đi về phòng ngay cho anh. Đừng để anh phải phạt luôn cả mẹ lẫn con.
- Ba cũng dám phạt mẹ nữa sao?
Mộng Khiết khá bất ngờ khi nghe ba mình nói vậy, cô lém lỉnh thử hỏi xem ba của cô sẽ phạt mẹ cô ra sao.
Âu Dương phu nhân nhíu mày nhìn chồng mình. Bà rất "ngoan" còn nói phạt bà là sao? Rõ ràng người nên phạt ở đây là chồng bà mới đúng.
- Vi rất ngoan, chỉ có anh Ngạo Thần là hư thôi. Phạt Tiểu Khiết quỳ dưới sàn nữa chứ, anh Ngạo Thần mới phải quỳ.
- Đường Tuyết Vi, em giỏi lắm. Qua đây quỳ thay con bé luôn đi.
Ngạo Thần đang trong cơn tức giận nên mắng luôn cả vợ mình. Mộng Khiết thấy vậy còn nghĩ lần này mẹ mình sẽ không thể giúp được gì. Nhưng ai mà ngờ Tuyết Vi đi lên phía trước dẫm mạnh vào chân chồng mình.
- Anh Ngạo Thần mới phải quỳ đấy, hôm nay Vi không ngủ với anh nữa, Vi ngủ với Tiểu Khiết thôi.
Nói xong Tuyết Vi liền quay phắt đi định đến phòng Mộng Khiết nhưng chồng bà lại giữ tay bà lại.
- Anh quỳ là được, tối nay ngủ với anh nhé?
- Còn lâu, anh Ngạo Thần dám bắt Tiểu Khiết quỳ nữa. Vi không thích, Tiểu Khiết sẽ đau chân.
- Được rồi, từ lần sau không bắt con bé quỳ nữa. Như vậy là được rồi chứ gì?
- Chưa được.
- Vậy phải làm sao mới được?
- Anh phải xin lỗi Tiểu Khiết nha, vì làm Tiểu Khiết đau.
- Em...
Ngạo Thần thật sự hết nói nổi, ông đành xin lỗi Mộng Khiết cho qua chuyện rồi kéo vợ mình về phòng. Còn không biết bây giờ ông là kẻ thắng hay thua nữa. Chỉ có Mộng Khiết là vui mừng ra mặt, cô không những chả bị sao còn được mẹ mình bênh vực hết lời. Như vậy thì khỏi lo mai sau ba mình có phạt thì chỉ cần gọi mẹ là được. Nhưng rồi Mộng Khiết chợt tắt nụ cười, cô nhớ ra lúc làm chuyện đó với Tử Sâm đã không dùng biện pháp bảo vệ. Nhanh tay gọi bà giúp việc đi mua thuốc tránh thai về uống liền hai viên rồi mới yên tâm đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.